Thiên Đăng

Chương 22 - Lòng Dạ Khó Lường

trước
tiếp

Tại Kim Hoa thành.

Lúc đó đã lên đèn.

Trên cổng lớn của Lãnh Nguyệt môn viết hai chữ lớn Lệnh Hồ sơn son thếp vàng, thường ngày treo hai ngọn hoa đăng rực rỡ nhưng đêm nay lại tối om, bởi thế trước cửa chỉ thấy một màu đen sẫm.

Lý Tồn Hiếu đứng trước cửa rồi mới gõ mấy tiếng vào cánh cổng sơn son, nhưng hồi lâu vẫn không nghe bên trong có động tĩnh gì.

Chàng không gõ nữa, mà vận công đẩy mạnh.

Rầm một tiếng, hai cánh cổng mở toang ra. Chàng liền bước qua cổng.

Đột nhiên Lý Tồn Hiếu cảm thấy có một luồng kình lực ập xuống đỉnh đầu, vội vàng lướt thân nhảy tới trước.

Chỉ nghe một tiếng nổ như trời long đất lở, cát bụi rơi vào tối tăm mặt mũi, ngói gạch vỡ ngổn ngang bay tứ tán, nguyên là một khối đá ngàn cân từ đầu trên cổng bất ngờ rơi xuống, chỉ cần Lý Tồn Hiếu không dùng ngay thân pháp tuyệt luân lướt tới, tất đã bị khối đá nghiền nát rồi!

Chàng quay lại nhìn một lát rồi nhíu mày đi thẳng vào tiền viện.

Không nơi nào thấy một đốm lửa.

Bốn phía tĩnh mịch như chết.

Trời càng lúc càng tối đen.

Chàng đi quanh quất một lát nhưng không phát hiện được người nào liền đi vào hậu viện.

Vẫn tĩnh mịch và tối om.

Chợt sau lưng có tiếng động.

– Đừng lén lút nữa! Nhanh ra đây trả lời ta.

Không có tiếng trả lời, nhưng nghe tiếng y phục sột soạt.

Lý Tồn Hiếu lập tức lao tới.

Có một bóng đen chay nhanh ra khỏi hậu viện, chàng liền truy theo.

Bóng đen đang từ trên không bỗng hạ xuống nhằm chàng bổ tới một chưởng.

Lý Tồn Hiếu bình tĩnh phản chiêu.

Có tiếng kêu đau đớn, bóng đen ngã ngồi xuống đất, miệng rỉ máu.

Lý Tồn Hiếu đến gần quan sát, dưới ánh sao có thể nhận ra đó là Cung Đại Cầu, một trong Bát Đại Tuần Sát của Lãnh Nguyệt môn.

Lý Tồn Hiếu đứng cách hắn ba bước, vừa rơi từ trên không xuống là giữ mình trầm ổn ngay, hỏi :

– Trả lời ta đây, những người khác đâu cả rồi?

Cung Đại Cầu đáp :

– Không biết!

– Ngươi tốt nhất là đừng để ta động thủ!

– Ngươi động thủ hay không cũng thế. Ta không biết!

– Cơ bà bà đâu?

– Đưa người đi rồi!

– Đi đâu?

– Ta đã trả lời không biết mà!

– Đi lúc nào?

– Tối qua.

– Người của Hàn Tinh môn đâu hết?

– Về rồi! Họ đến Lãnh Nguyệt môn làm khách thì đương nhiên có lúc phải về chứ!

– Ngươi ở lại làm gì?

– Chờ ngươi!

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Cơ bà bà biết là ta sẽ đến sao?

– Thì chẳng phải ngươi đã đến rồi ư?

– Nói vậy cạm bẫy phục ở đại môn là để đối phó với ta chứ gì?

– Ngươi quả là lớn mạng.

Lý Tồn Hiếu cười nhạt hỏi :

– Chắc rằng không chỉ có một cạm bẫy, đúng không?

Cung Đại Cầu đáp :

– Tiền viện tìm không thấy người thì đương nhiên là vào hậu viện. Sự thực tính toán như vậy là rất sáng suốt.

– Ngươi phụ trách nhiệm vụ không nhỏ.

– Đương nhiên! Không giấu gì ngươi, từ khi ta gia nhập Lãnh Nguyệt môn đây là lần đầu tiên được giao nhiệm vụ quan trọng như thế.

– Tiếc rằng ngươi đã không hoàn thành nhiệm vụ trọng đại đó.

– Ta đã nói là ngươi cao số quá mà…

– Chỉ e một phần là do ngươi thiếu can đảm!

Cung Đại Cầu tức tối nói :

– Ta tự hận mình… lần đầu được giao trọng nhiệm đã làm hỏng việc, chỉ sợ sau này vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.

Lý Tồn Hiếu lại hỏi :

– Lệnh Hồ cô nương có trở về đây không?

– Không. Cô ấy chẳng phải đã theo ngươi đi rồi sao? Đã đi rồi thì lý đâu còn trở lại? Ta biết tính khí của cô nương cho dù hoàn cảnh nào cô ấy cũng sẽ không bao giờ quay về nữa.

Lý Tồn Hiếu thở hắt ra một hơi nói :

– Ta chỉ tìm một mình Cơ bà bà thôi, những người khác ở Lãnh Nguyệt môn không liên quan gì.

– Ngươi nói câu đó đã muộn rồi!

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Sao ngươi lại nói thế?

Cung Đại Cầu kêu lên một tiếng, toàn thân nhũn đi rồi từ từ ngã xuống, miệng hộc máu, cả thất khiếu cũng trào máu đen.

Hiển nhiên hắn đã tự uống độc dược từ trước.

Lý Tồn Hiếu ngẩn người nhìn thi thể đối phương. Bấy giờ đã hiểu thêm về Lãnh Nguyệt môn một chút.

Cả một môn phái lớn như vậy mà chỉ trong một ngày đêm đã đi hết sạch quang, và ngay cả đi đâu cũng không ai biết.

Có đúng như lời Cung Đại Cầu đã nói Lệnh Hồ Dao Cơ không quay về nữa?

Lại còn Lãnh Ngưng Hương, cô ta đi đâu?

Lý Tồn Hiếu chậm rãi rời khỏi Lãnh Nguyệt môn, đứng bên ngoài cổng lớn hồi lâu nhìn vào đêm tối, không biết trong lòng có những cảm nghĩ gì.

Một lúc sau chàng lầm lũi bước đi.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, Lý Tồn Hiếu dừng chân trước một tửu lầu, biển hiệu đề năm chữ :

Kim Hoa Đệ Nhất Lâu.

Chỉ nhìn bảng hiệu lớn bằng chữ sơn son thiếp vàng, có đèn lồng treo sáng rực cũng biết đây là một tửu lâu quý phái sang trọng.

Từ trong tửu lầu vang tiếng nói cười, tiếng đàn ca và ánh đèn sáng rực.

Lý Tồn Hiếu ngập ngừng một lúc rồi bước vào.

Ở tầng dưới không còn một chỗ trống nào, tên tiểu nhị dẫn chàng thẳng lên tầng trên.

Trên lầu còn khá nhiều chỗ trống, xem cách phục sức so với tầng dưới đều sang trọng hơn, hiển nhiên thực đơn cũng phong phú hơn, giá cao hơn và cách hưởng thụ cũng quý phái hơn.

Đối diện với cửa vào là một cánh cửa nhỏ buông rèm lưu ly, bàn ghế xếp thành hình bán nguyệt chừa một khoảng trống khá rộng trước cửa buông rèm đó.

Ngay trên khoảng trống có một ca nhi rất xinh đẹp mỹ miều đang đứng ca một bài từ về Giang Nam, tiếng ca ngọt ngào êm dịu cùng tiếng nhạc réo rắt nghe thật động lòng người!

Nghe mỹ nhân ca là một thứ hưởng thụ lớn, và chỉ có những người lắm tiền nhiều của mới có được sự hưởng thụ đó.

Lý Tồn Hiếu ăn mặc bình thường, chỉ là chàng có nhân phẩm tuyệt thế, bởi vậy mới được tên tiểu nhị dẫn lên thượng lâu.

Hắn để chàng ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn xe cộ người ngựa tấp nập ngoài phố.

Đó cũng là một thứ hưởng thụ.

Lý Tồn Hiếu gọi một bình rượu và mấy món đồ nhắm, tên tiểu nhị vâng dạ chạy đi.

Chàng trước hết đưa mắt nhìn quanh phòng.

Mọi người đang ăn uống hoặc chú mục vào nàng ca nhi, vừa nghe vừa chiêm ngưỡng vẻ diễm lệ của nàng, không chú ý đến một nam nhân, cho dù chàng còn tuấn mỹ hơn cả ca nhi.

Tuy vậy, chàng vẫn có cảm giác có người đang nhìn mình, hình như từ phía sau mé bên tả.

Thoạt đầu chàng vẫn bàng quan, nhưng sau đó không nén được quay sang nhìn, bỗng chốc ngơ ngác.

Quả thật có hai người ngồi cùng bàn, một nam một nữ, vừa thấy chàng nhìn lại vội cúi xuống rất nhanh.

Nam nhân chừng hai mươi tuổi, mình bận bạch y, vóc cao dong dỏng khiến người ta có cảm giác như ngọc thụ lâm phong, kiếm mi, phượng mục, mũi thẳng, miệng vuông, tuấn mỹ và uy vũ, thật là một anh hào hiếm thấy.

Thiếu nữ hơn thiếu niên một hai tuổi, bận y phục xanh lục, má đào mày liễu, môi như nụ hồng, da ngời sắc tuyết, dáng mỹ miều yểu điệu, quả là bậc giai nhân tuyệt sắc.

Hiển nhiên cả hai đều là những nhân vật trong võ lâm, hơn nữa nhất định lai lịch không nhỏ.

Đột nhiên có tiếng nói bên tai :

– Vị tướng công, trà rượu đã mang tới!

Lý Tồn Hiếu định thần, vội thu hồi mục quang lại.

Tên tiểu nhị đã đứng trước mặt với nụ cười nhã nhặn, trên tay là một mâm trà rượu.

Hắn đặt các thứ xuống bàn rồi cúi chào bỏ đi.

Mới uống xong một chén vừa kịp rót lại đầy thì Lý Tồn Hiếu chợt thấy có mùi hương nồng nàn thoảng qua, mới ngẩng lên đã thấy ca nhi lướt tới như làn gió, tay áo phất qua sát tận bàn.

Ca nhi lướt mắt vạn ý tình nhìn chàng, môi hé nụ cười ngọt ngào rồi lướt đi cũng nhanh như khi xuất hiện, quay trở lại khoảng trống bên cánh cửa buông rèm.

Chợt có người cao giọng ré lên :

– Tên tiểu tử kia phúc duyên to thật! Tiểu nương tử kia chắc đã phải lòng hắn rồi!

Một người khác tiếp lời :

– Thế thì được nước gì đâu? Chỉ hoài công thôi! Có ép nát người hắn cũng không ra được một giọt dầu…

Vang lên tiếng cười tán thưởng.

Lý Tồn Hiếu làm như không nghe, đưa mắt nhìn chén rượu mới được rót đầy.

Đột nhiên chàng nâng chén rượu đứng lên đi thẳng về phía ca nhi.

Có người kêu lên :

– Xem kìa, tiểu tử định làm gì vậy? Hắn chưa uống mà đã quá say rồi!

– Tiểu tử đó quả là lớn mật đó.

Lại những tràng cười.

Lý Tồn Hiếu vẫn bình thản như không dừng lại trước mặt ca nhi chìa chén rượu ra cười nói :

– Được cô nương chiếu cố, thật là tam sinh hữu hạnh. Nay xin dùng chén rượu nhạt để biểu thị tấc lòng!

Đôi mày đen nhánh của ca nhi hơi cau lại, thoáng qua nét kinh hãi nhưng tươi tắn nói, đôi môi hồng cất lời oanh thỏ thẻ :

– Vị tướng công sao nói thế? Ở tiểu hiệu có quy định, xưa nay không cho phép chúng tôi uống rượu của khách bao giờ. Nếu thật tướng công có ý đó thì chờ khách giải tán xong, tiện thiếp sẽ xin hầu ngài một chén.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

-Tôi đã đưa chén ra trước mặt khách quan, cô nương sao nỡ để tôi lại cầm chén về không?

Ca nhi cười ngọt ngào nói :

– Vậy thì xin tướng công tự uống đi, tiện thiếp sẽ ngâm một khúc để ngài chuốc chén!

Lý Tồn Hiếu lắc đầu, tuy không nói gì nhưng chén rượu vẫn giữ nguyên phía trước không chịu thu về.

Đột nhiên ở bàn gần đó có một tráng hán đứng lên.

Người này ăn bận rất hoa lệ, dáng vẻ phong lưu, chỉ hai bước đã đến bên Lý Tồn Hiếu, cười nói :

– Bằng hữu! Tu mi đại trượng phu thân ngang bảy thước cần gì phải câu chấp một nữ lưu? Chén rượu này để ta thay nàng uống cho!

Nói xong định vươn tay ra giằng lấy.

Lý Tồn Hiếu hơi rụt tay về một chút khiến trang hán chộp không trúng.

Chàng lạnh lùng hỏi :

– Ngươi định thay cô ta uống chén rượu này?

Tráng hán khẳng khái gật đầu :

– Không sai!

Lý Tồn Hiếu buông tay, chén rượu liền rơi xuống đất vỡ tan thành hai ba mảnh, từ trong chén thấy có làn khói xanh bay lên!

Tráng hán thất thần nhìn xuống.

Tửu khách kinh hãi cùng đứng cả lên.

Nàng ca nhi thừa lúc mọi người nhốn nháo đã lặng lẽ lủi vào sau rèm cửa biến mất. Hiển nhiên Lý Tồn Hiếu cũng biết nhưng chàng không có phản ứng gì, chỉ cúi xuống cầm lên một mảnh chén vỡ vẫn còn mấy giọt rượu đưa lên cho tên tráng hán bảo :

– Uống đi!

Hiển nhiên hắn bây giờ đâu còn khẳng khái như trước nữa, mặt tái mét lại, bước giật lùi về chỗ.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Lần sau chớ đường đột thế! Tốt nhất trước hết biết rõ chuyện gì đã!

Rồi thả mảnh chén xuống đất trở về bàn mình.

Tửu khách cũng ngồi xuống, nhưng chỗ này chỗ kia chụm đầu rỉ tai phần phần bàn tán.

Chợt có một lão gầy gò đi tới bàn Lý Tồn Hiếu cúi người lúng túng nói :

– Vị khách quan, có chuyện gì thế? Chúng mạo phạm đến ngài ư?

Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Lão trượng là…

Lão đầu vội đáp :

– Lão hủ là quản lý trong tiểu hiệu.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Thì ra thế… Không có gì đâu, chỉ là tôi uống hơi nhiều rượu nên thiếu tự chủ.

– Nếu chúng mạo phạm đến ngài thì cứ nói ra, lão hủ sẽ lập tức bảo chúng bồi tội trước ngài…

Lý Tồn Hiếu cười lắc đầu :

– Lão trượng, chẳng cần đâu! Cô ta đã đi rồi!

Lão đầu ngơ ngác hỏi :

– Đi rồi ư? Sao dám…

– Lão trượng nếu không tin thì cứ vào xem!

Lão đầu gầy gò vội nói :

– Dạ… dạ… lão hủ sẽ vào xem! Lão hủ sẽ vào xem!

Rồi lật đật bỏ vào trong cửa.

Chỉ một lát sau, lão vén rèm bước ra, vẻ mặt hớt hãi sợ sệt đi tới bàn Lý Tồn Hiếu.

Chàng cười hỏi :

– Thế nào? Cô ta còn trong đó không?

Lão đầu ỉu xìu đáp :

– Đi rồi! Đi rồi! Nó… nó đi thật rồi! Nó đi thì không sao, nhưng chỉ khổ lão già ngu ngốc này thôi!

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Làm khổ lão trượng ư? Sao vậy?

Lão đẩu cười thểu não đáp :

– Cô ta vốn là ca nhi tự giới thiệu từ nơi khác đến, đã thỏa thuận với lão hủ sẽ ở đây ca một tháng với tiền công năm mươi lạng bạc. Lão hủ trả trước cả năm mươi lạng rồi, thế mà mới ca được ba ngày đã bỏ chạy làng, bây giờ lão hủ biết ăn nói thế nào với chủ hiệu đây?

Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc rồi hỏi :

– Lão trượng, vị cô nương đó từ đâu đến?

– Chính cô ta tự mình tìm đến đây, bảo mình vốn là ca kỹ ở Tô Châu đến Kim Hoa tìm người thân nhưng không gặp định ở lại tiểu hiệu ca một tháng để thu nhập thêm, đâu ngờ… Ài, chỉ tại lão hủ hồ đồ, bây giờ dù có dốc hết tiền dành dụm suốt đời cũng không đủ đền.

Lý Tồn Hiếu lấy trong người ra một thỏi vàng mỏng đặt lên bàn nói :

– Lão trượng, cũng vì tôi mà vị cô nương đó bỏ đi nên không thể để lão trượng phải chịu thiệt hại. Thỏi vàng này đáng giá năm mươi lạng đấy, xin lão trượng cầm lấy!

Lão đầu tròn xoe mắt nói :

– Cái đó… sao được? Lão hủ đâu dám…

Lý Tồn Hiếu giúi thỏi vàng vào tay lão đầu :

– Lão trượng cứ cầm lấy, đừng từ chối nữa!

Lão đầu mắt rướm lệ, cúi mình thật thấp thiên ân vạn tạ rồi cất nén vàng, còng lưng quày quả bước đi.

Tửu khách đều chú mục nhìn Lý Tồn Hiếu, có người ngưỡng phục nhưng cũng có kẻ chế nhạo.

Lý Tồn Hiếu không để tâm, dùng một ít thức nhắm, uống thêm mấy chén rượu nữa rồi để lên bàn ít bạc vụn, đứng dậy rời khỏi tửu lầu.

Nhưng trước khi ra cửa, chàng đánh mắt về phía đôi nam nữ mỹ lệ nhưng bàn trống không, chẳng biết họ đã bỏ đi từ lúc nào.

Ra khỏi tửu lâu, chàng lững thững dọc phố, mắt lơ đãng nhìn xa mã và hành nhân chen chúc.

Đêm đã khuya, đành trú lại ở Kim Hoa thành thôi.

Chàng rẽ vào một khách điếm có biển hiệu ghi là Tụ Anh.

Tụ Anh khách điếm có hai lối vào hậu viện.

Lý Tồn Hiếu vào cửa góc trái thuê một gian thượng phòng ở góc phía bắc sát hậu viện.

Chàng vừa rửa mặt xong, vừa uống trà vừa suy nghĩ miên man thì chợt nghe bên ngoài có âm thanh lạ.

Chàng hiểu ngay chuyện gì, nhíu mày nói :

– Vị nào bên ngoài xin vào phòng nói chuyện.

Ở hậu viện có tiếng sang sảng trả lời :

– Khách không mời đến thăm vào lúc đêm khuya thế này, xin các hạ lượng thứ cho!

Lý Tồn Hiếu liền mở cửa bước ra.

Vừa thấy khách, chàng chợt sửng sốt.

Giữa hậu viện cách cửa phòng chàng chừng bốn năm bước có hai người đứng sát vai nhau, một nam một nữ.

Nam bận thanh y, nữ bận lục y, chính là đôi thanh niên nam nữ tuyệt mỹ mà chàng đã thấy trong Kim Hoa Đệ Nhất Lâu.

Trong tay bạch y khách còn cắp một người, chính là nàng ca nhi.

Lý Tồn Hiếu chỉ tay vào phòng nói :

– Nếu hai vị có nhã ý thì xin mời quá bộ vào phòng!

Nói xong tránh đường cho khách.

Bạch y khách và vị mỹ cô nương không khách khí cứ sát vai nhau đi vào phòng.

Bạch y khách đặt ca nhi xuống đất, cười nói :

– Mạo muội đến làm phiền, không tiện đến tay không nên có một lễ vật nhỏ, xin các hạ vui lòng nhận cho.

Lý Tồn Hiếu ôm quyền nói :

– Đa tạ hai vị, xin mời ngồi!

Ba người cùng ngồi xuống bàn.

Vị thiếu nữ diễm lệ cứ dán mắt nhìn Lý Tồn Hiếu khiến chàng trở nên lúng túng.

Kể cũng phải thôi, nếu so với bạch y thiếu niên tuấn mỹ kia thì chàng còn hơn tới ba phần.

Chàng tránh ánh mắt của thiếu nữ, mở lời :

– Trước hết xin được thỉnh giáo.

Bạch y khách cười đáp :

– Không dám! Tôi họ Triệu, còn vị cô nương này là hồng phấn tri kỷ, tên là Tư Đồ Lan.

Lý Tồn Hiếu hơi bất ngờ sững ra một lúc mới nói :

– Nguyên là Tư Đồ cô nương ở Quỳnh Dao cung, tại hạ thật thất kính!

Tư Đồ Lan nổi danh là một trong bốn vị tuyệt sắc mỹ nhân dương thế, chẳng trách gì chẳng kém thiên tiên giáng hạ.

Tư Đồ Lan cười đáp :

– Không dám! Công tử là…

– Tại hạ Lý Tồn Hiếu!

Hai vị khách ngơ ngác nhìn nhau.

Một lúc, bạch y khách quay sang cười nói :

– Thật không ngẫu hợp, tuyệt quá! Chúng tôi đang đi tìm Lý huynh không ngờ gặp ngay ở đây.

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Thế nào? Hại vị định tìm tại hạ ư?

Bạch y khách tự giới thiệu :

– Lý huynh, tiểu đệ là Triệu Ngọc Thư.

Lý Tồn Hiếu sửng sốt kêu lên :

– Thì ra là Triệu công tử trong Tứ Khối Ngọc nức tiếng võ lâm.

Triệu Ngọc Thư vội xua tay :

– Nói đến võ lâm Tứ Khối Ngọc trừ Sở Ngọc Hiên, tiểu đệ có ít nhiều tâm nghĩa ra, còn hai vị kia tiểu đệ không dám cung nhã nên danh liệt vào Tứ Khối Ngọc, tiểu đệ chẳng thấy vẻ vang gì. Còn mỹ hiệu Triệu công tử, ba chữ Triệu Ngọc Thư so với đại danh của Lý huynh thì quá nhỏ bé.

– Triệu công tử khách khí quá! Nhị vị tìm tại hạ có việc gì?

– Lý huynh trước đánh Hàn Tinh, sau đấu Lãnh Nguyệt, đại danh lừng lẫy võ lâm.

Đặc biệt nghe nói Lệnh Hồ Dao Cơ, Ôn Phi Khanh và Lãnh Ngưng Hương đều là hồng phấn tri kỷ của Lý huynh, bởi thế hai chúng tôi mười phần khâm phục muốn đến Kim Hoa thành này cầu kiến một phen.

Lý Tồn Hiếu hơi đỏ mặt đáp :

– Nói đến việc đấu với Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt chỉ do may mắn mà không bại, hơn nữa cũng vì bất đắc dĩ phải tự vệ thôi. Còn nói đến những vị hồng phấn tri kỷ thì Lý Tồn Hiếu là kẻ phàm phu tục tử, vô gia cư, không sự nghiệp đâu dám kỳ vọng quá nhiều?

Triệu Ngọc Thư nói :

– Các hạ quá nghiêm! Chúng ta mới gặp đã thành cố giao. Các hạ về nhân phẩm và sở học đều siêu phàm, chỉ mới gặp cũng biết lời đồn không ngoa.

– Triệu công tử quá khen đó thôi!

Triệu Ngọc Thư chợt hỏi :

– Lý huynh sư thừa là…

Lý Tồn Hiếu do dự giây lát rồi trả lời :

– Tôi là môn hạ của Đại Lôi Âm tự và Thiên Ngoại Thần Ma.

Cả Triệu Ngọc Thư và Tư Đồ Lan cùng giật mình.

Tư Đồ Lam lẩm bẩm.

– Đại Lôi Âm tự và Thiên Ngoại Thần Ma.

Triệu Ngọc Thư nói :

– Thì ra Lý huynh là môn hạ của hai vị đại kỳ nhân dương thế, chẳng trách nào…

Lý Tồn Hiếu không muốn nói nhiều nhìn sang ca nhi đang nằm bất động giữa sàn hỏi :

– Hai vị tìm được cô ta ở đâu?

Triệu Ngọc Thư đáp :

– Chúng tôi tìm được cô ta ở ngay sau Kim Hoa Đệ Nhất Lâu. Trên lầu và ngoài phố đông người không tiện phụng giao nên chờ Lý huynh vào đây mới theo đến.

– Đa tạ hai vị đã dốc đỉnh lực tương trợ.

– Lý huynh chớ khách khí. Chúng ta mới gặp đã thành tâm giao, việc của Lý huynh cũng như việc của chúng tôi…

Lý Huynh cười không đáp.

Tư Đồ Lan chợt hỏi :

– Lý huynh với cô ta có cừu oán gì mà cô ta lại hạ độc như thế?

– Không giấu gì hai vị, tôi với cô nương này chưa từng quen biết, mới thấy lần đầu ở tửu lâu.

Tư Đồ Lan ngạc nhiên hỏi :

– Thế thì tại sao…

Lý Tồn Hiếu nói :

– Không biết cô ta có phải là người của Lãnh Nguyệt môn không?

Tư Đồ Lan ngạc nhiên hỏi :

– Người của Lãnh Nguyệt môn…

Triệu Ngọc Thư tiếp :

– Cứ hỏi cô ta thì biết!

Nói xong xuất chỉ điểm xuống.

Ca nhi vừa được giải huyệt tỉnh lại ngay, chợt biến sắc nhưng lập tức trấn tĩnh lại, thong thả ngồi dậy hỏi :

– Ồ! Có chuyện gì vậy?

Rồi không chờ ai kịp trả lời, cô ta đứng lên phủi bụi bám vào y phục nói :

– Vị này! Không kể sạch bẩn gì cứ thả người ta lăn kềnh giữa đất!

Triệu Ngọc Thư lạnh giọng :

– Thôi đừng giả vờ giả vịt nữa, hãy trả lời chúng ta hỏi đây!

Ca nhi ngưng mục nhìn Triệu Ngọc Thư hỏi :

– Vị này là ai?

– Ta là Triệu Ngọc Thư!

Ca nhân kêu lên :

– Ui chao! Tôi nhớ ra rồi! Có phải ngài vừa ngồi trên tửu lâu đúng không?

– Không sai! Ngươi trí nhớ cũng khá đấy!

Ca nhi nhìn sang Tư Đồ Lan hỏi tiếp :

– Còn vị này…

Triệu Ngọc Thư trả lời thay :

– Là Tư Đồ cô nương ở Quỳnh Dao cung.

Ca nhân nhíu mày hỏi :

– Vậy vị này cùng ngồi với ngài trên tửu lâu đâu?

– Ngươi đã nhận ra ta chẳng lẽ không nhận ra Tư Đồ cô nương?

Ca nhi cười đáp :

– Ngài sao không biết… những người như chúng tôi chẳng bao giờ để ý các vị cô nương đâu! Triệu gia thật là kiều diễm!

Tư Đồ Lan đỏ bừng mặt.

Triệu Ngọc Thư hừ một tiếng nhưng không nói gì.

Lý Tồn Hiếu lên tiếng :

– Cô nương có nhận ra tôi không?

– Ui chao! làm sao không nhận ra được! Ngài mới ngồi một mình trên tửu lâu đây mà! Tuấn tú như ngài chỉ thoáng nhìn qua một lần là suốt đời cũng không quên được! Tôi đã nói mà, chờ đến khuya khi tửu khách về hết sẽ hầu ngài uống rượu, chắc ngài còn nhớ chứ?

Lý Tồn Hiếu lạnh lùng ngắt lời :

– Cô nương giữ địa vị thế nào trong Lãnh Nguyệt môn?

– Lãnh Nguyệt môn?

Ca nhân mở to mắt đầy kinh ngạc :

– Lãnh Nguyệt môn là gì vậy?

Lý Tồn Hiếu lại hỏi :

– Vì sao cô nương hạ độc trong rượu của tôi?

Ca nhân sợ hãi kêu lên :

– Ui chao! Ngài đổ oan cho tôi thế để làm gì? Hạng kỹ nữ như chúng tôi đâu có gan làm chuyện đó chứ? Hơn nữa chúng ta không thù không oán, chắc là do tên tiểu nhị đầu độc đó thôi!

– Nhưng tôi đã uống mấy chén trong bình rượu mà đâu có hề gì?

– Cái đó thì làm sao tôi biết được?

Triệu Ngọc Thư bỗng lạnh giọng :

– Ta và Lý huynh không tiện động thủ với ngươi nhưng ở đây có vị Tư Đồ cô nương, ngươi chớ mồm năm miệng mười chối bai bải, tốt nhất đừng để Tư Đồ cô nương động thủ!

Ca nhân hốt hoảng nói :

– Sao ngài nói thế, Triệu gia? Hạng ca kỹ chúng tôi kiếp sống phong trần như vậy còn chưa đáng thương sao…

Triệu Ngọc Thư cười nhạt nói :

– Ngươi giả dạng ca nhi là có ý đồ, mau nói thật. Ngươi có thân phận gì trong Lãnh Nguyệt môn?

– Lãnh Nguyệt môn nào? Sao cứ Lãnh Nguyệt môn hoài thế?

– Cô nương quá rõ còn cố hỏi! Lan muội, hành động đi!

Tư Đồ Lan lập tức xuất chỉ điểm tới.

Ca nhân lách mình tránh được kêu lên :

– Triệu công tử chẳng lẽ không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào ư?

– Ngươi tìm sai người rồi! Triệu mỗ xưa nay không biết thương hoa tiếc ngọc!

– Thật ư? Sao Triệu gia nỡ làm Tư Đồ cô nương buồn lòng như vậy? À phải rồi, Triệu gia chỉ nói thế kẻo sợ Tư Đồ cô nương ghen thôi chứ gì?

Triệu Ngọc Thư hầm hầm đứng lên.

Ca nhân lùi lại kêu lên :

– Ui cha! Tôi sợ thắt tim lên rồi! Ngài định làm gì?

Vừa nói vừa lùi ra đến tận cửa.

Lý Tồn Hiếu nhảy hai bước đã chặn ngang trước ca nhi nói :

– Cô nương, tôi chỉ tìm một mình Cơ bà bà thôi, không quan hệ gì đến người khác trong Lãnh Nguyệt môn cả.

Ca nhi nhíu mày hỏi :

– Lại là Lãnh Nguyệt môn… Rốt cuộc đó là cái gì vậy?

– Cô nương, cớ sự đến thế này mà không còn thừa nhận thế chẳng phải là cố chấp quá sao?

Ca nhân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi bỗng gật đầu nói :

– Thôi được, tôi thừa nhận là người trong Lãnh Nguyệt môn.

Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Cô nương nhằm tôi hạ độc, tất là lệnh của Cơ bà bà?

– Lại còn không phải. Chẳng lẽ còn ai khác?

– Vì sao bà ta nhất định dồn tôi vào chỗ chết?

Ca nhi liến thoắng :

– Ai bảo Lý gia là môn hạ của Đại Lôi Âm tự và Thiên Ngoại Thần Ma làm gì chứ? Lão thần tiên của chúng tôi cho rằng nếu để ngài lại trên đời sẽ rất phiền cho Lãnh Nguyệt môn, là mối họa lớn. Thêm nữa cô nương của chúng tôi cũng bị Lý gia đưa đi, chỉ cần một trong hai việc cũng đủ…

– Cơ bà bà hiện ở đâu?

– Để làm gì chứ? Ngài địng tìm bà ấy ư?

– Không sai!

– Tôi chỉ biết lão thần tiên đã đưa người đi, nhưng không biết đi đâu.

– Tôi vừa nói chỉ tìm một mình Cơ bà bà, còn đối với những người khác vô can.

– Cái đó thì tôi nghe rồi, nhưng không biết lão thần tiên ở đâu thì biết làm thế nào?

– Nếu cô nương không biết thì thôi vậy. Cô nương có thể đi!

Ca nhi ngơ ngác hỏi :

– Thế nào? Ngài chịu thả cho tôi đi sao?

– Phải!

Ca nhi nhìn đăm đăm vào mặt chàng một lúc mới nói :

– Người như Lý gia thật hiếm thấy! Xin đa tạ! Rồi sẽ có ngày tôi báo đáp ngài.

Nói rồi quay người đi.

Triệu Ngọc Thư đột nhiên quát lên :

– Khoan đã! Vị Lý huynh đối với ngươi khoan dung, nhưng ta vốn xuất danh là người độc ác. Nếu ngươi không chịu nói ra Cơ bà bà đang ở đâu thì đừng hòng ra khỏi đây!

Ca nhi ngưng mục nhìn đối phương hỏi :

– Thật ư?

– Nếu không tin thì ngươi cứ thử xem!

Ca nhi cười khanh khách nói :

– Ta chính là không muốn đi để xem ngươi làm gì?

Nói rồi trở vào ngồi ở mép giường cách Lý Tồn Hiếu không xa đưa mắt nhìn chàng đầy tình tứ.

Tư Đồ Lan chau mày.

Triệu Ngọc Thư đứng lên xách cây đèn trên bàn bước về phía ca nhi.

– Triệu công tử, ngài định làm gì thế?

Triệu Ngọc Thư lạnh giọng :

– Ca nhân chủ yếu nhờ vào khuôn mặt để hành nghề, để ta dùng chiếc đèn này đốt lên mặt ngươi mấy chỗ để xem sau này ngươi làm ăn thế nào.

Ca nhi kinh hoảng la lên :

– Ngài định nung cháy mặt tôi ư? Ngài quả là độc ác đến thế sao?

– Ta vừa nói Triệu Ngọc Thư xuất danh là kẻ độc ác mà!

Nói xong đã đến trước giường giơ ngọn đèn lên mặt ca nhi.

Ca nhi xoay người trốn vào sau lưng Lý Tồn Hiếu kêu lên :

– Lý gia mau mau cứu tôi với! Ngài đừng nhẫn tâm…

Lý Tồn Hiếu hơi lách người xuất thủ nhanh như chớp chộp ngay được cổ tay trắng ngần của ca nhi vặn khẽ.

Bàn tay mềm mại của nàng ca kỹ chợt tỏa ra ánh lấp loáng, chính là một chiếc ngân châm.

Triệu Ngọc Thư cười nhạt nói :

– Xem ra ngươi so với Triệu Ngọc Thư ta còn độc ác hơn nhiều!

Liền áp ngọn đèn sát vào mặt.

Ca nhi vội ngửa người xuống giường, đôi chân mang giày thêu hoa đá ngược lên, mũi giày nhằm đúng vào hai trọng huyệt của Triệu Ngọc Thư là Cự khuyết và Kỳ môn.

Chính đầu mũi giày cô ta cũng lấp lánh hai mũi thép đen nhánh lẫn trong đóa hoa thêu rất khó nhận thấy.

Triệu Ngọc Thư phản ứng rất nhanh. Khi hai tiếng cẩn thận của Lý Tồn Hiếu mới thoát khỏi miệng thì y đã lùi về một bước, hữu thủ nhanh chóng chộp ngay được một chân của ca nhân.

Cô ta la lên oai oái :

– Ui chao! Triệu công tử hiếp đáp ta vậy ư? Có Tư Đồ cô nương ở đây…

Nhưng thị chưa nói hết câu thì chợt giật lên một cái, nằm bất động.

Lý Tồn Hiếu cầm lấy mũi ngân châm rồi buông cổ tay ca nhân ra, Triệu Ngọc Thư cũng thu tay về chìa ra trước Lý Tồn Hiếu nói :

– Lý huynh cho tôi xin mũi độc châm đó.

Lý Tồn Hiếu không đáp, đưa mũi ngân châm cho Triệu Ngọc Thư.

Vị này cầm chiếc ngân châm, xuất thủ giải huyệt đạo cho ca nhi, chờ thị ngồi dậy mới hươ mũi ngân châm trước mặt nói :

– Đối với hạng giảo hoạt như ngươi thì không cần phải khách sáo. Mau nói đi, đừng để ta dùng mũi ám khí có tẩm độc này chọc vài chỗ lên mặt ngươi!

Ca nhi vẫn không chịu bỏ thói xảo trá, lúng liếng cặp mắt ngậm tình nói :

– Có lẽ trong số người nhẫm tâm trong thiên hạ thì Triệu công tử đứng đầu!

Triệu Ngọc Thư lạnh giọng :

– Đừng càn rỡ nữa! Nói mau, Cơ bà bà đi đâu?

– Nói rồi, tôi đã nói không biết thì sao bây giờ có thể biết được? Triệu công tử! Ngài dù có đâm…

– Ngươi tưởng ta không dám sao?

Dứt lời đâm mũi châm tới.

Lý Tồn Hiếu vội xuất thủ ngăn lại nói :

– Triệu công tử, thôi đi!

– Lý huynh, nó muốn lấy mạng huynh sao lại bảo thôi chứ?

– Cho dù thế nào thì cô ta cũng là nữ lưu.

Triệu Ngọc Thư cười gượng :

– Lý huynh thật là người nhân hậu! Thôi được, huynh đã muốn tha thì tiểu đệ đâu dám không tuân?

Nòi xong buông ca nhi lùi lại.

Lý Tồn Hiếu nhìn cô ta nói :

– Cô nương có thể đi!

Ca nhi duỗi chân tay rồi cười nói rất tự nhiên :

– Không hề gì! Chân trái tê liệt rồi, nhưng tôi còn chân phải, chỉ không biết là Lý gia muốn tha cho tôi thật sao?

– Cô nương cứ việc đi, không ai ngăn trở nữa!

Ca nhi chống tay ngồi thẳng dậy nhìn sâu vào mắt Lý Tồn Hiếu hồi lâu mới nói :

– Đa tạ Lý gia. Nếu biết lão thần tiên ở đâu, tôi sẽ nói cho ngài.

Rồi bước xuống giường quay sang Triệu Ngọc Thư, trên môi vẫn giữ nụ cười bất tuyệt :

– Triệu công tử, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau. Phần ân tình của ngài tôi cũng sẽ đền đáp cẩn thận!

– Hừ! Ngươi mà cũng xứng!

– Tôi không đến nỗi mãi mãi là đồ vô dụng, phải vậy không?

Nói rồi lê chân khập khiễng ra khỏi phòng.

Lý Tồn Hiếu nhìn Triệu Ngọc Thư nói :

– Triệu công tử trượng nghĩa mà tương trợ khiến tôi vô cùng cảm kích. Nhưng cũng vì thế mà công tử phải chuốc lấy phiền phức, tôi lại rất áy náy.

Triệu Ngọc Thư cười hô hô hỏi :

– Lý huynh cho rằng tiểu đệ sợ Lãnh Nguyệt môn ư? Nếu sợ thì đã không dây vào cô ta rồi! Lý huynh đừng oán tiểu đệ nói thẳng câu này, lòng người trên giang hồ hiểm ác, Lý huynh đối với người khoan hậu vậy nhưng chưa chắc họ đã đáp lại huynh như thế đâu. Rất có thể phải chịu nhiều thiệt thòi khác.

Lý Tồn Hiếu chắp tay nói :

– Đa tạ công tử đã chỉ giáo.

Triệu Ngọc Thư chợt quay sang Tư Đồ Lan cười hỏi :

– Lan muội chẳng phải định tới đây để chiêm ngưỡng thứ bảo vật gì đó của Lý huynh mà? Bây giờ nên đến lúc rồi!

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Triệu công tử muốn chỉ…

Triệu Ngọc Thư cười gượng gạo :

– Nghe nói Lý huynh có được một đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương nên Lan muội đến đây muốn khai nhãn giới, chẳng hay…

– À… thì ra Triệu công tử muốn nói về đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương…

Tư Đồ Lan mãi đến lúc này mới lên tiếng :

– Mới chỉ gặp lần đầu, tôi biết rằng như thế là mạo muội…

Lý Tồn Hiếu cười lắc đầu :

– Triệu công tử nói rất đúng, chúng ta mới gặp lần đầu nhưng cũng coi là thâm giao, Tư Đồ cô nương xin đừng khách khí.

Rồi lấy ra trong túi một đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương nhỏ bằng thạch ngọc được gia công vô cùng tinh xảo.

Triệu Ngọc Thư trong đôi mắt thoáng qua một ánh dị dạng, cười nói :

– Qua đây tiểu đệ hiểu Lý huynh thêm một bậc. Lý huynh hào phóng trong đời tiểu đệ chưa từng gặp…

– Chỉ là một đôi ngọc thạch, có gì đáng phải hẹp hòi?

Tư Đồ Lan mân mê con chim nhỏ trên tay ngắm không chán mắt.

Triệu Ngọc Thư nói :

– Lan muội cho huynh được khai nhãn giới một chút!

Rồi giằng lấy đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương lật qua lật lại xem một lúc mới nói :

– Lý huynh, tiểu đệ nghe nói đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương này được gọi là bảo vật hình như không phải chỉ vì giá trị của chính bản thân vật này…

Hỏi câu đó, đương nhiên Triệu Ngọc Thư biết rõ giá trị thật của Huyết Kết Ngọc Uyên Ương là ở đâu.

Lý Tồn Hiếu không chút giấu giếm, gật đầu đáp :

– Đúng thế! Trong mỗi con có chứa nửa bức Tàng Bảo đồ.

Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên hỏi :

– Sao tiểu đệ không thấy mạnh địa đồ ở đâu cả?

– Vì tôi đã lấy ra rồi.

Triệu Ngọc Thư à một tiếng nói :

– Chẳng trách gì…

Chẳng hay ý đầy đủ của câu đó là chẳng trách gì không thấy hay chẳng trách gì Lý huynh hào phóng như thế, chỉ mình y biết mà thôi.

Triệu Ngọc Thư trả lại đôi uyên ương cho Tư Đồ Lan.

Cứ theo vẻ mặt của thiếu nữ thì hình như cô ta không cần gì quan tâm đến giá trị thật của Huyết Kết Ngọc Uyên Ương là ở đâu mà chỉ bị cuốn hút bởi nghệ thuật tinh xảo của người thợ đã tạo ra đôi chim nhỏ này, nhìn không rời mắt.

Lý Tồn Hiếu nói :

– Nếu cô nương thích nó thì tôi xin dâng tặng.

Tư Đồ Lan ngước mắt lên hỏi :

– Lý huynh nói gì?

Lý Tồn Hiếu nhắc lại :

– Nếu cô nương thích đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương thì tôi xin dâng tặng.

Tư Đồ Lan lộ nét vui mừng nói :

– Cái đó…. như thế sao được? Làm sao Lý huynh…

– Tôi giữ nó cũng vô ích thôi. Hơn nữa nếu cô nương giữ nó thì thích hợp hơn tôi nhiều…

Thiều nữ có phần ngại ngần, nhưng không giấu được sự thích thú :

– Nếu vậy… tôi xin đa tạ!

– Cô nương giữ nó hợp hơn, tôi phải tạ ơn cô nương mới phải…

Triệu Ngọc Thư chợt xẵng giọng :

– Lý huynh đã khảng khái thế thì Lan muội đừng khách khí nữa, chỉ là… không được thấy vật tạo nên giá trị thật của Huyết Kết Ngọc Uyên Ương, tiểu đệ cảm thấy hối tiếc…

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Việc này tôi chỉ e không thể làm Triệu công tử như nguyện vì tôi đã đem Tàng Bảo đồ tặng người khác mất rồi.

Triệu Ngọc Thư và Tư Đồ Lan nghe vậy cùng sửng sốt.

Triệu Ngọc Thư hỏi :

– Lý huynh đã đem Tàng Bảo đồ mà người trên võ lâm ai cũng ước ao tặng cho người khác ư?

– Chính thế!

Triệu Ngọc Thư trố mắt nhìn đối phương than rằng :

– Tiểu đệ vừa nói câu không sai, Lý huynh hào phóng thật là người trong đời tiểu đệ chưa từng gặp. Nhưng không biết Lý huynh đã tặng Tàng Bảo đồ cho ai vậy?

– Lãnh Nguyệt môn chủ Cơ bà bà!

Triệu Ngọc Thư sửng sốt hỏi :

– Lãnh Nguyệt môn chủ Cơ bà bà ư? Bà ta đã dùng trăm phương ngàn kế đề dồn huynh vào chỗ chết, vậy mà Lý huynh lại đem vật chí bảo võ lâm tặng cho bà ấy sao?

Lý Tồn Hiếu đáp :

– Nói đúng ra chỉ là chuyện trao đổi. Tôi đã đem Tàng Bảo đồ giao cho Cơ bà bà để bà ta thả tôn nữ của mình ra…

Triệu Ngọc Thư à một tiếng cười đầy hàm ý :

– Tiểu đệ hiểu rồi! Lý huynh đã dùng Tàng Bảo đồ để đổi lấy Lệnh Hồ cô nương!

Lý Tồn Hiếu gật đầu :

– Có thể nói như thế!

Triệu Ngọc Thư buông lời thán phục :

– Không tiếc vật chí bảo mà chỉ quý mỹ nhân… Lý huynh có thể nói là bậc tình thánh!

Tư Đồ Lan cau mày nhìn sang, trên đôi mi đen nhánh thoáng ước ám lại nhưng không nói gì.

Lý Tôn Hiếu nghiêm nghị nói :

– Lệnh Hồ cô nương đối với tôi thế nào thì tôi đối xử lại cũng phải như thế.

Triệu Ngọc Thư lại hỏi :

– Lý huynh đã dùng Tàng Bảo đồ đổi lấy Lệnh Hồ cô nương thì theo tiểu đệ lúc nào hai người cũng bên nhau như hình với bóng mới đúng, làm sao từ Kim Hoa Đệ Nhất Lâu tới đây chỉ thấy có một mình Lý huynh thôi!

Lý Tồn Hiếu đáp :

– Cô ấy có việc phải đi nơi khác.

Triệu Ngọc Thư nghi hoặc nói :

– Nếu vậy tôi thật không may. Hy vọng lần sau gặp lại, tiểu đệ được chứng kiến cả đôi khiến trời đất phải ghen!

Rồi đứng lên chắp tay nói :

– Đêm đã khuya, chúng tôi nên cáo từ rồi. Được quen biết Lý huynh, chuyến đi này thật không uổng phí, mong rằng trên giang hồ sau này còn có dịp gặp lại.

Tư Đồ Lan cũng đứng lên :

– Xin đa tạ Lý huynh. Vật hậu tặng tôi sẽ không bao giờ quên.

– Tư Đồ cô nương nặng lời!

Triệu Ngọc Thư cùng Tư Đồ Lan cùng song song rời phòng, Lý Tôn Hiếu theo tiễn đến cuối hậu viện, nhìn theo bóng đôi tình lữ tiêu thất giữa màn đêm mà trong lòng trào dâng nhiều ý nghĩ.

Triệu Ngọc Thư theo người giang hồ cho là chính phái, nhưng xem ra cũng độc ác không kém gì Liễu Ngọc Lân và Hầu Ngọc Côn, chỉ nhìn thủ đoạn đối với ca nhi vừa rồi cũng đủ biết.

Hai người bắt ca nhi mang đến đây cho chàng, hiển nhiên chẳng phải do hào hiệp hoặc tâm nghĩa gì. Chỉ nghe giọng nói và thái độ cũng biết nguyên nhân là ở bức Tàng Bảo đồ.

Lại nói một trong tứ đại mỹ nhân dương thế Tư Đồ Lan của Quỳnh Dao cung mà cũng tham lam như vậy… cách nhìn nhận cô ta không khỏi bớt đi mấy phần trọng thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.