Thái Cực Đồ

Chương 23 - Thoát Tai Nạn Lại Rơi Lưới Tình - Về Thiên Nhất Giúp Người Hội Ngộ

trước
tiếp

Nếu khối đá không hề suy chuyển sau một kình của Hồ Bạch Cúc thì lúc này. Khi có Bất Thông và Văn Quy Nguyên hiệp lực, một kình do ba người cùng xô lập tức có kết quả.

– Đánh!

Ầm!

Ầ… m…!!

Một góc khá to của khối đá liền bị chấn vỡ!

Cùng với màn khói đang bị tù túng trong lòng động giờ được dịp tuôn ra mịt mù, Hồ Bạch Cúc, Bất Thông và Văn Quy Nguyên cùng lao ra từ chỗ mới được khai thông!

Vút! Vút! Vút!

Và họ cùng ngơ ngác nhìn nhau do bên ngoài lúc này hoàn toàn vắng lặng!

Để phá vỡ sự vắng lặng này đột nhiên thanh âm của Mộ Dung Quang khàn khàn vang lên:

– Y đã đào tẩu?

Văn Quy Nguyên sực nhớ lại câu đã hỏi:

– Ai đã giam bọn ta? Điều gì đã xảy ra?

Lần này tuy Bất Thông định giải thích nhưng rất tiếc chợt có tiếng Hồ Bạch Cúc vang lên:

– Ô hay! Lệnh hữu đã tỉnh rồi ư? Hoá ra ngươi cũng tìn được cách hoá giải độc thủ của lão Môn chủ, giúp lệnh hữu khôi phục nguyên trạng?

Bị hỏi một cách bất ngờ, Bất Thông do không có chuẩn bị nên buột miệng đáp:

– Tệ hữu nào phải bị độc thủ của lão ma? Y bị nghẽn kinh mạch, may mà tại hạ…?

Sức nhớ lại việc lén xem qua Tu La Bí Kíp có thể khiến Văn Quy Nguyên nghi ngờ, Bất Thông kịp thời dừng lời và vội quay sang Văn Quy Nguyên:

– Đây là Cung chủ Thanh Hải Cung, Hồ Bạch Cúc cô nương! Kia là Mộ Dung trưởng lão cũng là người của Thanh Hải Cung! Ta và ngươi bị giam chung với họ là do một phản đồ của Thanh Hải Cung gây ra!

Đang lúc vui vì thoát nạn, Hồ Bạch Cúc vội giải thích cho Văn Quy Nguyên nghe mọi việc, ý như nàng muốn biện minh tại sao lại xảy ra việc này và tại sao Văn Quy Nguyên cũng cùng số phận với họ!

Nhờ đó, Văn Quy Nguyên biết y đã bị lão Môn chủ nào đó bị bắt đi và nhờ có Bất Thông không ngại chết cứu nguy nên bây giờ bản thân y bình thân vô sự!

Văn Quy Nguyên thoáng cau mày:

– Lão đó là Môn chủ của môn phái nào?

Bất Thông mỉm cười:

– Tất cả những gì liên quan đến lão. Ta sẽ nói cho ngươi nghe sau! Bây giờ điều cần thiết là phải nghĩ cách giúp Mộ Dung tiền bối mau khôi phục chân nguyên!

Nghe nhắc, Hồ Bạch Cúc bỗng thở dài:

– Chân nguyên của Mộ Dung trưởng lão bị suy giảm ít lắm là bảy phần, muốn khôi phục trọn vẹn không phải chỉ một sớm một chiều mà được.

Bất Thông hoang mang:

– Loại linh đan Cung chủ đã cho tại hạ dùng dường như có công năng bồi nguyên, sao Cung chủ không thử cho Mộ Dung trưởng lão dùng.

Hồ Bạch Cúc phì cười:

– Đó chỉ là Trấn Nguyên Đan thông thường, có tác dụng ổn định chân nguyên nếu ai đó tuy còn chân lực nhưng không thể tự ổn định! Trường hợp của Mộ Dung trưởng lão có dùng cũng vô ích!

Vụt hiểu, Bất Thông biết hiện tượng đã xảy ra cho chàng phải là do Vạn Niên Chi Sâm Đan hoặc có thể là do hai túi Hoàng Đàm của hai con Hồng Xà Kim Tuyến Vương Chi Độc tạo ra!

Chàng ái ngại nhìn Mộ Dung Quang:

– Nếu là vậy, chư vị không nên lưu lại đây, đề phòng Kiều Toàn lại có mưu kế khác thâm độc hơn!

Hồ Bạch Cúc ngẩn người:

– Dường như ngươi muốn bỏ đi ngay bây giờ?

Chàng gật đầu quả quyết:

– Cùng với tệ hữu, bọn tại hạ đều có việc khẩn, không thể lưu lại lâu hơn!

Hồ Bạch Cúc bỗng cười lạt:

– Nếu ngươi đã quyết định, ta cũng không miễn cưỡng! Phần Kiều Toàn, vốn là việc của bổn cung, ta biết tự lo liệu!

Không muốn có ngộ nhận xảy ra, Bất Thông lộ vẻ khó xử:

– Đúng là tại hạ có việc vội thật! Nếu không…

Nàng thở dài:

– Ngươi đừng áy náy! Vả lại, ta có thể đối phó được nếu Kiều Toàn dám xuất đầu lộ diện. Ngươi đi đi!

Chàng vụt trầm giọng:

– Có một điều này tại hạ muốn khuyên Cung chủ. Rất có thể Kiều Toàn không dám ra mặt, nhưng lão lại thừa năng lực để ngấm ngầm theo dõi! Và khi cần, có lẽ lão sẽ vì sự an toàn của chính lão mà ngang nhiên liên kết với lão Môn chủ kia! Khi đó…

Tuy lo ngại nhưng Hồ Bạch Cúc ngay sau đó bằng thái độ giận dữ nói:

– Đa tạ ngưoi có lời đề tỉnh! Được rồi, ta sẽ lưu tâm điều này và nhất định không để kẻ phản bội toại nguyện!

Quay lại Mộ Dung Quang, Hồ Bạch Cúc hỏi:

– Mộ Dung trưởng lão liệu có đi được không?

Biết Cung chủ quyết định bỏ nơi này và tìm nơi ẩn thân khác, Mộ Dung Quang đáp:

– Theo tin tức đã nhận, người của bổn Cung có lẽ chỉ cách đây không xa! Thuộc hạ hiện giờ có thể chi trì được!

Nghe điều này, Bất Thông chợt đề xuất:

– Nếu quý Cung chủ thật sự sắp có thêm viện thủ, tại hạ và Văn Quy Nguyên nguyện hộ tống nhị vị đến tận nơi!

Hồ Bạch Cúc không thể giấu sắc mặt hí hửng:

– Ngươi nguyện ý thật ư?

Không đáp vội, chàng quay nhìn Văn Quy Nguyên:

– Ta tự ý nói như vậy, ngươi không ngại chứ?

Với ẩn ý riêng, Văn Quy Nguyên gật đầu đáp ứng:

– Ta đang cần nghe các hạ giải thích đôi điều, có chậm một chút cũng không sao?

Bất Thông mỉm cười với Hồ Bạch Cúc:

– Cung chủ thấy đó, nào chỉ riêng tại hạ nguyện ý?

Có Bất Thông và Văn Quy Nguyên nâng đỡ ở hai bên. Mộ Dung Quang đương nhiên không cần phải phí lực trong khi di chuyển! Nhờ được thảnh thơi như vậy, Mộ Dung Quang không thể không nhận ra những ánh mắt nhìn khá lộ liễu của Hồ Bạch Cúc, Cung chủ của lão cư lén nhìn Bất Thông!

Người cao niên như lão sao lại không hiểu ẩn ý của những cái nhìn đó của Cung chủ! Và đến lượt lão, chốc chốc cũng phải lén nhìn và nhìn để dò xét Bất Thông!

Để sau cùng, lão phải buột miệng thở dài:

– Đã đến nơi rồi! Có quyến luyến lắm cũng phải chia tay!

Bất Thông mỉm cười:

– Chúng ta rồi sẽ gặp lại, tiền bối đâu phải hạng yếu lòng, cần gì phải thở than?

Mộ Dung Quang nhìn chàng, không lẽ lão phải nói thẳng ra rằng lời này của lão là để nói thay cho Hồ Bạch Cúc?

Bất Thông đọc được ý đó trong mắt lão nhưng vẫn vờ như không biết.

Chàng ung dung cùng Văn Quy Nguyên bỏ đi, chỉ sau một lời vỏn vẹn:

– Cáo biệt!

Vút! Vút!

***

– Các hạ từng học qua y lý?

Sau khi thuật qua mọi việc, những gì có liên quan đến Môn chủ, lão cẩu hộ pháp và lũ hắc y nhân độc ác, câu Bất Thông chờ nghe Văn Quy Nguyên hỏi tuyệt nhiên không phải câu này!

Do Văn Quy Nguyên đã hỏi và hỏi đột ngột nên Bất Thông thừa hiểu Văn Quy Nguyên muốn dẫn câu chuyện đến đâu! Chàng cười nhẹ:

– Y lý ư? Vậy thì chưa!

Đúng như Bất Thông nghi ngờ, Văn Quy Nguyên lại hỏi:

– Vậy tại sao các hạ biết ta vì bị nghẽn kinh mạch nên hôn mê?

Bất Thông nhìn ngay vào mắt y:

– Trong người ngươi có Tu La Bí Kíp! Vì ta có xem qua nó nên ta biết rõ điều đó!

Văn Quy Nguyên hậm hực:

– Sao các hạ dám tự tiện?

Chàng cười khẩy:

– Giả như ta không kịp giải thoát ngươi, lão Môn chủ kia liệu có bị ngươi gặng hỏi như vậy không hay ngươi phải trơ mắt nhìn lão ung dung chiếm đoạt?

Văn Quy Nguyên vẫn hậm hực dù phải một lúc ngớ người khi nghe Bất Thông hỏi vặn vẹo như thế:

– Đây là hai việc khác nhau! Hành vi của các hạ khiến ta phải nghĩ các hạ chỉ vì Tu La công phu nên mới cứu ta!

Chàng cười lạt:

– Tu La công phu có thể là quan trọng đối với ngươi! Riêng ta, ta không để vào mắt!

Văn Quy Nguyên bật quát:

– Ngông cuồng! Các hạ đừng nghĩ ta vì mang ân cứu mạng nên không thử cho các hạ một bài học!

Bất Thông vẫn ung dung:

– Ta cũng đâu ngại cùng ngươi động thủ? Nhưng chậm đã! Ta muốn cho ngươi xem vật này!

Văn Quy Nguyên nghi ngờ nhìn Bất Thông đang lấy từ trong bọc áo ra một vật:

– Đó là vật gì? Sao các hạ muốn ta phải xem?

Ném hai mảnh vỡ của tấm ngọc bội về phía Văn Quy Nguyên, Bất Thông bảo:

– Ngươi hãy xem qua đã! Sau đó, chính ngươi phải nói cho ta biết đó là vật gì!

Ghép hai mảnh nọ lại với nhau, Văn Quy Nguyên kinh nghi:

– Trên này có chữ Văn. Rất có thể chủ nhân của nó cùng họ Văn với ta! Sao?

Bất Thông nhăn mặt:

– Ngươi chưa từng nhìn thấy vật này?

Ném trả cho Bất Thông, Văn Quy Nguyên bĩu môi:

– Không những chưa từng thấy mà nếu các hạ định dùng vật này hòng làm ta phải quên đi chuyện các hạ tự tiện xem Tu La Bí Kíp của ta, những toan tính của các hạ đều lầm lẫn!

Bất Thông lại xem qua mảnh ngọc bội:

– Ta từng nghĩ đây là vật tổ truyền của Thiên Nhất Trang, thực sự ngươi chưa từng nghe nói ở Thiên Nhất Trang có một vật tương tự?

Văn Quy Nguyên lại nghĩ Bất Thông cố tình khoả lấp câu chuyên kia nên vừa quát vừa xông vào Bất Thông:

– Ta đã bảo không là không! Các hạ đừng mong tránh việc động thủ! Đỡ!

Vút!

Vù… Vù…

Thoạt nhìn thấy cách phát chiêu của Văn Quy Nguyên bằng tả thủ, Bất Thông vừa nhảy vừa kêu to:

– Dừng tay!

Nhưng Văn Quy Nguyên đâu dễ gì chịu dừng:

– Muốn ta dừng trừ phi các hạ phải thừa nhận hành vi có thể xem là ty tiện của các hạ! Đỡ!

Vù…

Bất Thông cố ngăn Văn Quy Nguyên lại:

– Ta có chuyện này cần hỏi ngươi! Mau dừng lại nào!

Vút!

Hai lần hụt chiêu, Văn Quy Nguyên thật sự động nộ:

– Hay lắm! Thử tránh Tu La Ám Minh chường của ta xem!

Ào… Ào…

Bị lối phát kình quá ảo diệu của Văn Quy Nguyên vây bọc tứ bề, Bất Thông phần thì giận, phần thì muốn tự cứu mình đành phải thi triển Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng và Thái Cực Huyền Ảo Bộ:

– Ta bảo ngươi phải dừng kia mà? Đỡ!

Vút!

Ầm!

Bị trúng kình, Văn Quy Nguyên phải lảo đảo và kêu lên thảng thốt:

– Không phải công phu Tu La?

Bất Thông phì cười:

– Ta cũng đã nói không phải rồi mà! Chỉ tại ngươi không tin mà thôi!

Nhìn Văn Quy Nguyên có nét mặt ỉu xìu, Bất Thông trấn an:

– Ngươi đừng nghĩ vì không đánh trúng ta nên công phu Tu La kém cỏi! Lão Môn chủ thần bí kia có thân thủ vô thượng cũng gặp phải cảnh tương tự! Đó là do bộ pháp của ta có một vài chỗ khá lợi hại thôi!

Văn Quy Nguyên ngơ ngác:

– Các hạ không gạt ta?

– Gạt ngươi! Để làm gì?

– Vậy bộ pháp đó có danh xưng là gì? Từ đâu các hạ luyện được? Trước kia các hạ đâu hề có bộ pháp này?

Chàng xua tay:

– Những gi ngươi vừa hỏi rồi ta sẽ giải thích tường tận! Nhưng bây giờ thì chưa, vì có điều này ta cần hỏi ngươi!

Văn Quy Nguyên nghi ngờ:

– Phải chăng là chuyện ta đã luyện Tu La công phu bất chấp chân lực chưa đủ?

Chàng lắc đầu:

– Luyện hay không luyện, đó là quyền của ngươi, ta cần gì hỏi đến? Điều ta muốn hỏi là ngoài ngươi, hiện giờ còn có ai khác cũng biết Tu La công phu?

Văn Quy Nguyên quả quyết:

– Không hề!

Nhưng sau đó cũng chính Văn Quy Nguyên để lộ vẻ hoang mang:

– Cũng có thể là còn một người! Sao các hạ hỏi ta như vậy?

Chàng không đáp, đột nhiên bảo Văn Quy Nguyên:

– Cách người đó đưa cao tả thủ rất giống ngươi thường làm! Ngươi làm thử một lần nữa để ta xem nào!

Văn Quy Nguyên dù đang nôn nao cũng phải làm theo Bất Thông bảo:

– Phải thế này không?

Bất Thông bật reo:

– Không sai! Phải chăng đó là thủ thức từ Tu La công phu?

Văn Quy Nguyên đột ngột chồm đến bám vai Bất Thông:

– Người đó là nam hay nữ? Tính danh của người đó như thế nào?

Định xà y ra nhưng Bất Thông không nỡ, vì những gì Văn Quy Nguyên đang hỏi đều khẩn thiết, khó tránh những xúc động thường tình. Chàng đáp nhẹ:

– Là nữ! Tuy ta không rõ tính danh nhưng tình cờ biết vị phu nhân đó có họ Đổng?

– Họ Đổng? Vị phu nhân đó hiện giờ đang ở đâu? Các hạ hãy mau nói cho ta biết đi! Đó chính là gia mẫu, ta rất cần gặp lại gia mẫu!

Chàng xô y ra:

– Ta không thể chỉ…

Văn Quy Nguyên phẫn nộ:

– Tại sao chứ? Hay các hạ có yêu sách gì muốn ta phải đáp ứng?

Bất Thông bật cười:

– Nào, bình tâm đi! Lời của ta vẫn chưa nói hết kia mà? Ta không chỉ vì dù có chỉ ngươi cũng khó lòng tìm thấy! Trừ phi chính ta đưa ngươi đi!

Văn Quy Nguyên sững sờ:

– Đó chính là ý của các hạ? Các hạ không gạt ta?

Chàng trầm giọng:

– Ta nguyện ý đưa ngươi đi! Nhưng ngươi phải hứa với ta một điều!

Văn Quy Nguyên phấn chấn:

– Điều gì? Ta nhất định sẽ nghe theo các hạ!

Chàng lại trao cho y hai mảnh ngọc bộ đã vỡ:

– Ta hy vọng lệnh đường sẽ biết rõ vật này…

Hiểu ý, Văn Quy Nguyên vội thu giữ hai mảnh nọ vào người:

– Được, ta sẽ hỏi! Chúng ta đi được chưa?

Chàng thích thú trước một Văn Quy Nguyên đang quá nôn nóng:

– Đương nhiên là được, sao lại không? Đi nào!

Vút! Vút!

***

Thoáng nhìn thấy địa hình đang được Bất Thông đưa đến, Văn Quy Nguyên hoài nghi:

– Gia mẫu đang ở bổn trang?

Bất Thông lắc đầu, đưa tay chỉ vào khu rừng có ẩn tàng kỳ môn trận thế:

– Nơi ở của lệnh đường có hai cách đến! Cách thứ nhất là làm như ta đã làm, nghĩa là vòng lại sau núi, chui vào một động khẩu, sau đó phải mạo hiểm nhảy xuống một vực sâu! Với cách này ta và ngươi sẽ không bị táng mạng nếu rơi đúng vào một đầm nước ở dưới đáy vực!

– Cách thứ hai?

– Khi đuổi theo lão cẩu hộ pháp, ta có phần bất ngờ khi biết lão từ dưới lòng đất chui lên ngay giữ khu rừng này! Ngươi là người thông thuộc đia hình, ngươi có chút khái niệm nào về điều ta nói không?

Văn Quy Nguyên bán tin bán nghi:

– Như vậy các hạ cũng đã chui lên ở giữa khu rừng?

– Đúng vậy!

– Vậy làm cách nào các hạ có thể tự đi ra, một khi trong khu rừng chính là những trận đồ ám tàng?

Biết khó lòng làm cho Văn Quy Nguyên tin nhưng Bất Thông cũng phải đáp:

– Chẳng biết thực hư là thế nào, vì không muốn cứ bị giam giữa trận nên ta đã nhắm mắt lại…

– Nhắm mắt? Sau đó thì sao?

Chàng hoang mang:

– Còn sao nữa? Ta cứ đi bừa thôi! Nhưng cũng may, rất có thể do ta có bộ pháp thích hợp, sau vài lượt như vậy. Khi ta mở mắt, tay thấy ta đã ở bên ngoài!

Văn Quy Nguyên mím môi suy nghĩ! Sau đó y bảo:

– Bây giờ cũng bằng cách đó, các hạ thử xông vào một lần nữa nào!

Chàng lo ngại:

– Ngươi không tin ta?

Y lắc đầu:

– Cũng là không tin! Nhưng thực chất ta muốn các hạ nhờ cách này có thể giúp ta tìm thấy vị trí đó! Vì ta…

– Ngươi không hề biết giữa khu rừng có một lối đi xuyên dưới lòng đất?

Văn Quy Nguyên cười gượng:

– Ta không biết thật! Biết đâu lần này nhờ có các hạ ta sẽ thông suốt được nhiều điều hãy còn bí ẩn ở Thiên Nhất Trang!

– Bí ẩn gì?

– Mật thất, cũng là trọng địa của bản trang!

Chàng phì cười:

– Lại là mật thất? Đã có Tu La Mật Thất không lẽ lại có thêm Thiên Nhất Mật Thất?

Văn Quy Nguyên lắc đầu:

– Chuyện dài lắm nhưng chưa thể nói ra bây giờ.

Biết Văn Quy Nguyên không thể nói vì muốn giữ kín như đã giữ kín chuyện ở Tu La Mật Thấy, chàng nhún vai:

– Được thôi! Nhưng ta không dám quả quyết là sẽ đến nơi cần đến!

Dứt lời, chàng nhắm mắt lại và lao vào khu rừng theo bộ pháp Thái Cực Huyền Ảo Bộ, Văn Quy Nguyên cứ nghi hoặc chạy theo.

Vút! Vút!

Cả hai vừa mất dạng vào khu rừng thì từ một chỗ khuất cách đó không xa bỗng có một nhân vật xuất hiện!

Người này sau một lúc đưa mắt nhìn vào khu rừng liền lẳng lặng bám theo sau Bất Thông và Văn Quy Nguyên!

Vút!

***

Bất Thông sau khi mở mắt liền nói:

– Nếu ta nhớ không lầm thì vị trí đó phải gần đâu đây!

Văn Quy Nguyên chợt gật gù:

– Quả nhiên các hạ vô tình có một loại bộ pháp thích hợp với những trận đồ ở đây! Thật ta không htể nghĩ ra tại sao lại như vậy?

Bất Thông sau khi nhìn khắp nơi nhưng không phát hiện vị trí đang tìm, chàng bảo Văn Quy Nguyên:

– Bây giờ đến lượt ngươi! Ngươi tinh thông lối di chuyển trong trận, hãy đi tìm thử xem!

Văn Quy Nguyên thoáng dè dặt:

– Ta chưa biết có làm được không…

Bất Thông ngắt lời:

– Lần đó, ngay lúc ta chui lên liền bị lão cẩu ngấm ngầm quật cho một kình! Cũng vì sự biến này nên ta đã bị đánh bật khỏi vị trí có lối đi bí ẩn đó! Ngươi chắc chắn sẽ tìm thấy, chỉ quanh đây một hai trượng mà thôi!

Văn Quy Nguyên đành làm theo!

Và thật nhanh, Văn Quy Nguyên sau khi dịch chuyển làm cho thân hình bị trận đồ che khuất, giờ bỗng xuất hiện trở lại:

– Có rồi! các hạ hãy đi theo ta!

Một bước bên tả, hai bước bên hữu rồi lại xoay người trước khi đi tiếp về bên tả hai bước, bằng cách dịch chuyển này ngay sau đó Bất Thông reo lên:

– Đúng là chỗ này! Mau theo ta!

Vút! Vút!

Cả hai vừa chui mất vào lòng đất thì bóng người khi nãy lại xuất hiện!

Người này thật nhẹ nhàng đặt vào lối xuất nhập bí ẩn đó một túi vải được cột chặt miệng!

Chỉ sau khi nhè nhẹ mở túi vải ra người đó mới cười thành tiếng:

– Lũ Ngô Công Phi Độc này sẽ thay ta đưa hai ngươi vào Quỷ môn quan! Ha… ha…

Vút!

Bóng đó đi khỏi thì một bóng khác lại xuất hiện cũng ở chỗ đó!

Người này lại nhẹ nhàng thu nhặt túi vải với lũ Ngô Công Phi Độc chưa kịp chui ra! Bỏ túi vải vào bọc áo, người này lẩm bẩm:

– Y không những đã quay lại mà còn đưa Văn Quy Nguyên theo! Phải chăng y đã biết dưỡng mẫu chính là…

Vút!

Đến lượt bóng người này lại biến mất, nhưng không hề chui vào lòng đất như Văn Quy Nguyên đã được Bất Thông đưa chui vào!

***

Nhìn đầm nước, Bất Thông bảo:

– Đây là nơi ta và Khả Thuý Đình đã nhờ đó mà thoát chết, khi rơi từ trên xuống! vị phu nhân mà ta đã nói có lẽ đã đưa Thúy Đình đi tìm danh y để giúp nàng khôi phục diện mạo! Ta không hề dối gạt ngươi!

Không thể nhìn thấy vị phu nhân rất có thể là mẫu thân, Văn Quy Nguyên đương nhiên phải thất vọng:

– Đã có một lối đi như các hạ nói, và còn có đầm nước là nơi các hạ đã từng rơi vào, dù không muốn nhưng ta vẫn phải tin các hạ. Nhưng gia mẫu sao lại bỏ đi? Và người đó liệu có đúng là gia mẫu không?

Bất Thông lại phải trấn an y:

– Ngươi bất tất nghi ngờ! Ta có thể quả quyết người đã thu Khả Thuý Đình làm nghĩa nữ chính là lệnh đường còn ở đây như ta vừa nói, có lẽ vì muốn giúp Thuý Đình khôi phục dung nhan, người đã rời khỏi đây! Ngươi cứ ghi nhớ địa điểm này, lo gì sau này không thể cùng lệnh đường hội ngộ?

Văn Quy Nguyên cười buồn:

– Vậy là ta và các hạ cùng phải thất vọng! Nếu như sau này có gặp gia mẫu, ta sẽ hỏi như thế nào để giúp các hạ?

Chàng nhìn Văn Quy Nguyên:

– Ngươi sẽ tự biết phải hỏi như thế nào nếu ta cho ngươi biết nơi ta đã nhặt mảnh ngọc bội kia!

Văn Quy Nguyên háo hức:

– Các hạ nhặt được ư? Ở đâu?

Bất Thông nói:

– Ngươi đã từng biết ta và gia mẫu từng lưu ngụ ở Võ Di Sơn với mục đích truy tìm di học Ma Trung Tử? Ta làm điều đó vì theo lời gia mẫu là để báo thù cho gia phụ! Phụ thân ta là ai, ta chưa biết! Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ diện mạo của gia phụ! Và khi ta tình cờ đi đến một trang viện hoang phế…

Chờ nghe Bất Thông thuật xong, Văn Quy Nguyên bật kêu:

– Các hạ ngờ chính người của bổn trang hạ sát lệnh tôn?

Chàng gật đầu:

– Cứ theo mảnh ngọc bộ ta đã nhặt, tự nó nói lên điều đó!

– Trên đời này đâu phải chỉ có người của bổn trang họ Văn?

– Nhưng người thuộc giới võ lâm chỉ có mỗi Thiên Nhất Trang có họ Văn!

– Hừ! văn gia vốn là danh môn chính phải, tuyệt đối không có lối hành sự ác độc này!

Chàng cười lạt:

– Nào ai học được chữ ngờ? Có khi ngươi đem chuyện này hỏi lệnh đường, tự ngươi sẽ minh bạch!

Văn Quy Nguyên chưa kịp nói thêm lời nào nữa bỗng có một thanh âm vang lên:

– Không cần phải hỏi! Ngược lại, ta phải hỏi chính ngươi, phải chăng mẫu thân ngươi vốn có tính danh là Triệu Phi Quỳnh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.