Xích Long Châu

Chương 29 - Tư Mã Minh Chủ

trước
tiếp

Không ai có thể làm được gì nếu như không có thêm bằng chứng nào khác có tính thuyết phục hơn để lay chuyển Hàn Thuyết, Gia Cát Cung Chủ đã giải thích rõ như thế lúc Lưu Thái Hoài cùng mọi người không còn chút hy vọng gì.

Thất vọng, đó là tâm trạng của tất cả, đến nỗi Thẩm Uyên Uyên vì bực tức phải kêu lên:

– Sẽ không ai dám ngăn cản chúng ta nếu ngay lúc này chúng ta cứ xông bừa vào chỗ đó.

Hà Như Hoa cũng quá bực, định lên tiếng tán thành thì nghe Lưu Thái Hoài khẳng khái bác bỏ:

– Không được! Tại hạ không tán thành vì việc này là phạm vào đại kỵ võ lâm. Đó là đạo nghĩa và chúng ta phải tôn trọng quyết định của Hàn huynh.

Thái độ khẳng khái của chàng rốt cuộc cũng làm lay chuyển phần nào Hàn Thuyết. Y vụt thở ra:

– Sẽ chỉ có một mình mỗ đi vào chỗ đó. Và nếu tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi, lúc đó, hà…, mỗ đành phải vượt quyền Thất lão gia, cho mọi người cùng vào thám sát. Chỉ có thế thôi.

Lưu Thái Hoài cảm kích :

– Tại hạ cũng chỉ cần bấy nhiêu đó thôi. Xin đa tạ Hàn huynh đã phần nào đáp ứng đề xuất quá ư lỗi đạo này của tại hạ !

Hàn Thuyết nhún vai thở dài :

– Mỗ cũng lỗi đạo không kém, nhưng còn biết làm sao nếu tất cả cứ khăng khăng thỉnh cầu. Xem ra sau sự việc này, nếu như không có gì thật sự khả nghi, mỗ có bị Thất lão gia khiển trách chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn có lẽ mỗ sẽ không còn chỗ dung thân. Mà thôi, đi thì đi !

Được Hàn Thuyết dẫn đường. Mọi người nhất là Lưu Thái Hoài lần đầu tiên nhìn thấy một ngôi mộ tháp mà thoạt nhìn ai cũng nghĩ đó chính là chỗ táng thân người đã chết. Sau những nghi thức trọng hậu. Nhưng chuyện táng thân thì có, còn nghi thức trọng hậu thì chưa và ngôi mộ tháp chỉ còn là chỗ tạm hoàn thi thể của Giả Bang Chủ Cái Bang mà thôi.

Hàn Thuyết chưa động chạm gì vào ngôi mộ tháp thì nghe tiếng lão Hoạt chạy đến :

– Đàm Thất Khoa đã về. Y còn cách Bách Hoa Cung độ mười dặm.

Hàn Thuyết nao núng…

Thái Hoài khẩn trương:

– Vẫn còn kịp nếu Hàn Huynh chỉ cần đi vào và ngó qua. Thế nào?

Hàn Thuyết run rẩy đặt tay vào vị trí duy nhất có thể làm cho cánh cửa dẫn vào ngôi mộ tháp di đông.

Chung Hộ Pháp của Đông Hải Môn chạy đến:

– Theo chân Đàm Thất Khoa có rất nhiều người. Nhưng không thấy có Đoàn Mẫn Chung.

Nhìn Hàn Thuyết đang xuất hạn mồ hôi trên mặt, Hàn Như Hoa thúc hối:

– Chỉ bước vào, ngó qua và quay lại ngay. Hàn huynh cần gì phải lo lắng và hoảng hốt đến thế. Hãy hành động đi chứ?

Hàn Thuyết rụt tay về:

– Mỗ không thể. Vì nhỡ Thất lão gia biết chuyện…

Tả Hộ Pháp tất tả chạy đến:

– Họ sắp vào đến nơi rồi. Như lời thuộc hạ Bách Hoa Cung đang thầm thì với nhau thì Đàm Thất Khoa đang quay về cùng với Thất đại phái Thất vị chưởng môn.

Gia Cát Cung Chủ giật minh:

– Họ đến đây để làm gì? Trong khi ta chưa cần gặp họ vào lúc này mà chỉ cần hội diện riêng với Đàm Thất Khoa mà thôi.

Lưu Thái Hoài cười nhẹ:

– Thất đại phái đang muốn tiến hành ngay chuyện luận kiếm chọn Minh Chủ đây. Đương nhiên là họ cần nghe biết chủ ý của Cung Chủ về chuyện này.

Gia Cát Đại Mỹ hoài nghi:

– Ngươi muốn nói họ định buộc ta và Bách Hoa Cung phải thoái ẩn như chuyện đã xảy ra cho Đệ Nhất Thần Trang của Tư Mã Minh Chủ?

Thái Hoài gật đầu:

– Có thể nghĩ như vây. Trừ phi Cung Chủ nghĩ ngược lại rằng họ sắp đến đây để đề xuất và suy cử Cung Chủ vào ngôi vị Minh Chủ, một chuyện hầu như không bao giờ có.

Gia Cát Cung Chủ đưa mắt nhìn vào ngôi mộ tháp:

– Nếu là vậy, chính Đàm Thất Khoa đã cố ý để xẩy ra chuyện này. Bằng không, cho dù là chuyện có xảy ra thế nào đi nữa thì lão vẫn phải bàn qua với ta một tiếng. Nào, Hàn Thuyết, ngươi còn chờ gì nữa? Vào đi.

Hàn Thuyết đẩy cánh cửa dẫn vào mộ tháp mở hé ra.

Kẹt…

Triển Hộ Pháp chạy đến:

– Chưởng môn nhân của các phái đang oang oang bàn về chuyện ai sẽ là Minh Chủ nếu như Bách Hoa Cung được Đàm Thất Khoa thuyết phục và tự thoái ẩn. Đàm Thất Khoa đang cho lệnh mời Cung Chủ Bách Hoa Cung đến để hội đàm.

Gia Cát Cung Chủ sa sầm nét mặt, thúc hối thêm Hàn Thuyết:

– Kìa, vào đi chứ? Hay người muốn bổn Cung Chủ tự thân tiến vào?

Hàn Thuyết trút ra những tiếng thở phì phì và miễn cưỡng chui vào mộ tháp. Từ trong đó vang ra thanh âm của y:

– Tối quá, mỗ không nhìn thấy gì!

Trác Quang Minh vụt gọi:

– Hỏa tập đây, hãy bắt lấy!

Vu…

Hàn Thuyết bật hỏa tập lên:

– Có thể nhìn rõ rồi. Và ở trong này không hề…

Hồ hộ pháp Đông Hải Môn, là nhân vật cuối cùng được Lưu Thái Hoài bố trí, cũng tất tả chạy đến:

– Đàm Thất Khoa không thể chờ nữa rồi. Y đang tự thân đi tìm Cung Chủ Bách Hoa Cung. Và có lẽ y sắp đến đây.

Gia Cát Cung Chủ khẩn trương gọi Hàn Thuyết:

– Ngươi có phát hiện điều gì không? Nếu như không có thì hãy mau mau bước ra ngay, đừng chần chừ nữa.

Có tiếng Hàn Thuyết đánh tắt hỏa tập:

– Mỗ sẽ ra ngay!

Đó là lúc có tiếng Đàm Thất Khoa từ xa vang đến:

– Gia Cát Cung Chủ. Thất đại phái đã…

Và Đàm Thất Khoa chợt đổi thành giọng giận dữ:

– Chuyện gì thế này? Sao Cung Chủ tự ý dẫn người đến chỗ an thân của Giả Bang Chủ? Ai cho Cung Chủ có hành vi này?

Hàn Thuyết từ trong ngôi mộ tháp chui ra:

– Thất lão gia. Đó là do…

Đàm Thất Khoa đã hiển hiện. Lão nhìn Hàn Thuyết bằng ánh mắt tựa hồ có thể thiêu cháy Hàn Thuyết ngay tại chỗ :

– Ngươi thật to gan. Thật uổng công ta đã có chủ định là sẽ đưa ngươi lên làm Bang Chủ bổn bang. Vậy mà ngươi, hừ.

Hàn Thuyết bối rối đưa mắt nhìn quanh và miệng thì lắp bắp biện bạch:

– Đệ tử… đệ tử thật sự chẳng dám. Tất cả là do… do tiểu tử họ Lưu… ! Úy, tiểu tử đâu rồi?

Mọi người cùng đảo mắt nhìn và thấy Lưu Thái Hoài đã biến mất.

Đàm Thất Khoa cũng đảo mắt nhìn:

– Tiểu tử họ Lưu nào? Còn đây là những ai? Đâu phải những người trong đội Cung Thủ mà Đàm mỗ từng biết mặt. Cung Chủ ? Họ là ai thế ?

Gia Cát Đại Mỹ cũng bối rối đâu kém gì Hàn Thuyết:

– Họ ư ? Đó là…, phải rồi, do tình thế gần đây có nhiều biến động, bổn Cung Chủ vừa mới thu nhận thêm một ít người. Bổ sung cho đội Cung Thủ đã tỏ ra chưa đủ lực để bảo vệ bổn Cung.

Đàm Thất Khoa gật gù :

– Bổ sung nhân lực hay là Cung Chủ đã có ý nghi ngờ gì đó về Đàm mỗ ?

Và không chờ Gia Cát Đại Mỹ lên tiếng đáp hoặc giải thích, Đàm Thất Khoa lại nhìn qua Hàn Thuyết :

– Ngươi bảo tiểu tử họ Lưu nào ? Và với lý do nào khiến người tùy tiện dẫn mọi người đến đay, lại còn dám xông vào ngôi mộ tháp nữa chứ ?

Hàn Thuyết sợ hãi đến líu cả lưỡi :

– Tiểu tử đó là… là…

Thanh âm của Lưu Thái Hoài bỗng vang lên :

– Tiểu tử đó là ai, sao Đàm tiền bối không tự mắt nhìn để biết ?

Đàm Thất Khoa không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng là đã kêu :

– Hà Thái Hoài ?! Ngươi…

Mọi người lúc đó thì đã quay đầu nhìn về phía Lưu Thái Hoài vừa phát thoại. Chàng đang từ trong ngôi mộ tháp chui ra. Và hộ thấy trong tay chàng là một thân hình gầy đét. Lưu Thái Hoài đang cười :

– Ngạc nhiên lắm, phải không Đàm tiền bối ? Tại hạ thì chưa chết … như lão nghĩ rằng tại hạ đã chết theo lời bẩm báo của Đoàn Mẫn Chung. Và tương tự Giả Bang Chủ vẫn chưa chết, quả là một kỳ tích đáng ngờ. Ha… ha…

Cũng như mọi người đang giật mình vì nghe Lưu Thái Hòa nói là Giả Bang Chủ chưa chết. Đàm Thất Khoa càng giật mình nhiều hơn nên tự kêu lên :

– Ngươi vẫn chưa chết ở Hồi Phong Đảo thật sao ? Vậy thì…

Gia Cát Cung Chủ bật thét :

– Vậy là đủ rồi, Đàm Thất Khoa, ngươi không thể biết gì về Hồi Phong Đảo nếu như không được nghe chính Đoàn Mẫn Chung bẩm báo. Hóa ra ngươi là kẻ đáng nghi như Lưu Thái Hoài đã nói. Ta đã lầm kế của ngươi ! Hãy đỡ !

Gia Cát Cung Chủ chưa kịp lao đến và xuất chiêu thì nghe Đàm Thất Khoa cười vang :

– Chính Gia Cát Cung Chủ mới là kẻ đáng nghi vì đã thông đồng với Đông Hải Môn. Rồi Gia Cát Cung Chủ sẽ phải hối hận. Ha… ha…

Lưu Thái Hoài vụt thét :

– Lão định bỏ chạy, đội Cung Thủ đâu, ngăn lão lại. Tất cả hãy mau ngăn lão lại !

Đàm Thất Khoa vừa quay lui vừa cười vang :

– Đội Cung Thủ chỉ tuân theo mệnh lệnh của ta mà thôi ! Hãy ngăn bọn chúng lại cho ta. Ha… ha… ha… Đội Cung Thủ, phát tiễn, mau ! Ha… ha…

Hàng loạt những mũi trường tiễn liền phát xạ và kẻ phải kinh ngạc chính là Đàm Thất Khoa. Lão kêu :

– Sao thế này ? Sao bọn ngươi phát xạ vào ta ? Được lắm, hóa ra những tâm phúc của ta đều bị Gia Cát Đại Mỹ ngươi ngấm ngầm phát hiện và trừ khử. Vậy thì đừng trách ta đây độc ác ! Hãy xem đây !

Vút !

Lão bỏ chạy thật nhanh, để lại cho Lưu Thái Hoài nỗi bàng hoàng :

– Thân pháp Bách Cầm ?! Lão cũng am hiểu thân pháp Bách Cầm ? Đuổi theo lão, mau !

Chàng mang theo thân hình gầy đét của một lão nhân, chạy đuổi theo lão họ Đàm.

Vut!

Mọi người cũng hối hả lao theo.

Vút! Vút!…

Chợt ở phía trước, có tiếng Lưu Thái Hoài gầm vang:

– Cung Chủ mau hạ lệnh đi. Đừng để thuộc hạ của Cung Chủ ngăn đường tại hạ!

Gia Cát Đại Mỹ lập tức hô hoán:

– Tất cả hãy lùi lại. Kẻ cần bắt giữ chính là Đàm Thất Khoa.

Và Gia Cát Cung Chủ cùng mọi người chạy đến thì thấy Lưu Thái Hoài vẫn bị thuộc hạ Bách Hoa Cung ngăn lối.

Gia Cát Cung Chủ thật sự ngỡ ngàng khi nghe chính thuộc hạ của bản thân đang gào thét bảo nhau:

– Thật đúng như Đàm lão gia đã nói từ trước, Gia Cát Đại Mỹ đã là người của Đông Hải Môn từ lâu.

– Phài giết tất cả. Trừ khử Đông Hải Môn, diệt đại họa cho võ lâm!

– Đánh! Phải ngăn tất cả lại, chờ Đàm Lão gia và Thất đại phái đến!

Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên thấy vậy liền nhìn nhau và cùng cười vang:

– Đã đến lúc rồi. Hãy cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta!

– Phải! Hãy cho chúng biết thế nào là Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao. Ha… ha…

Thái Hoài lùi lại, đến cạnh Gia Cát Cung chủ:

– Thuộc hạ của Cung Chủ đều bị lão Đàm mê hoặc. Nếu Cung Chủ không còn cách nào xoay chuyển tinh thế, đành phải cho Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao xử lý tất cả.

Gia Cát Đại Mỹ lo lắng:

– Sẽ bất lợi cho cả hai. Vì Nhị Tuyệt Kiếm – Đao vị tất thắng được Cửu Cung trận do thuộc hạ bổn cung phát động.

Chàng cười nhẹ:

– Vậy thì chưa chắc! Kiếm là kiếm, đao là đao, không như lúc này cả hai hiẹn đang thi triển phối hợp, gọi là Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao! Không tin Cung chủ cứ chờ xem.

Lúc này thì Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên vẫn đang như hồ điệp xuyên hoa, tha hồ di chuyển khinh linh trong một trận gọi là Cửu Cung như Gia Cát cung Chủ vừa có lời khuyến cáo với Lưu Thái Hoài.

Trác – Thẩm vẫn ung dung thi triển kiếm – đao nhị tuyệt.

Ào…

Vù…

Bung! Bung! Bung!

Điều đó làm cho Gia Cát Cung Chủ lo cho điều ngược lại:

– Gì thì gì, hãy bảo cả hai đừng sát hại những người vô tội.

Chàng bật cười:

– Đao vốn cương mãnh và đầy sát khí, ngược lại với kiêm tuy khinh linh nhưng hiểm tuyệt. Tuy nhiên, xin Cung Chủ chớ quá lo, với Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao do tại hạ và bọn họ đã khổ công phối luyện đến thấu triệt thì sát khí của đao tuỵet sẽ bị cái khinh linh của tuyệt kiếm kềm hãm và ngược lại sự tuyệt hiểm của tuyệt kiếm sẽ bị cương mãnh của đao tuyệt chế ngự phần nào. Thuộc hạ của quý Cung bất quá chỉ gặp hung chứ không hề gặp hiểm. Cung Chủ hãy nhìn thì biết!

Ào…

Vù…

Bung! Bung! Bung!

Gia Cát Cung Chủ gật gù:

– Quả nhiên là công phu này chỉ làm cho mọi người mang thương tích, không đến nỗi mất mạng. Đây chẳng phải là đạo lý nhu khắc cương và cương chế nhu trong võ học?

Thái Hoài mỉm cười:

– Không khắc cũng không chế. Đó chỉ là cương nhu dung hợp mà thôi! Giờ thì chúng ta có thể đuổi theo lão họ Đàm được rồi! Đi nào!

Tin tưởng vào công phu Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao, Thái Hoài định cùng mọi người đi vòng qua trận chiến để đuổi theo lão Đàm thì bất ngờ nghe thanh âm của lão Hoạt từ phía sau vang lên:

– Có người phóng hỏa ở phía sau!

Gia Cát Cung Chủ thất kinh quay lại:

– Đó là chỗ có ngôi mộ tháp? Lão Đàm định xóa chứng tích?

Thái Hoài cau mặt:

– Trác – Thẩm huynh tẩu! Nhị vị hãy kết thúc nhanh lên. Đã có chuyện xảy ra ở ngôi mộ tháp rồi!

Lập tức có tiếng Thẩm Uyên Uyên hô hoán:

– Những ai vô tội đã bị bọn ta loại bỏ. Chỉ còn lại lũ tâm phúc của lão Đàm mà thôi! Có thể hạ thủ được chưa?

Chàng nhìn Gia Cát Cung Chủ:

– Xin tùy vào Cung Chủ!

Gia Cát Đại Mỹ thở dài:

– Tha được thì tha, không thể tha thì…

Chàng cười lớn:

– Bọn chúng đều là người của Huyết Ma Cung, đã được lão Đàm cài vào mà thôi! Không phải thuộc hạ của Bách Hoa Cung đâu!

Gia Cát Mỹ nghiến răng:

– Vậy thì… giết!!

Lập tức mọi chiêu thức của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên đều được phân khai, mỗi người di chuyển một hướng:

– Được lắm! Hãy xem tuyệt kỹ của Tuyệt Đao đây. Ha… ha…

– Và đây mới là sát thủ thật sự của Tuyệt Kiếm. Ha… ha…

Nhìn thấy cách phân khai của cả hai, Gia Cát Đại Mỹ rùng mình:

– Hợp lại thì dung hòa, làm sát khí và hiểm độc suy giảm. Còn phân khai thì, chao ôi, quả là điểm lợi hại ngoài chỗ tưởng của Nhị Tuyệt Kiếm – Đao!

Thái Hoài chợt phát hiện lửa ở phía hậu càng lúc càng cháy lớn. Chàng gọi:

– Chúng ta đi thôi! Có nghe rõ chưa, Trác – Thẩm huynh tẩu?

Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cùng bật lên nhiều loạt hú thanh thoát :

– Kẻ nào dám ngăn đao của ta… ? Hu… ú… ú…

– Kẻ đó phải chết ! Hu… ú… ú…

Tuyệt đao tuyệt kiếm vậy là có cơ hội hiển lộng thần oai làm thuộc hạ Bách Hoa Cung cũng là môn hạ Huyết Ma Cung phải kinh hoàng chạy loạn.

Bọn Lưu Thái Hoài chạy đến ngôi mộ tháp liền dừng cả lại.

Đàm Thất Khoa đang dẫn đầu đoàn người thuộc Thất đại phái, chỉ tay vào ngôi mộ tháp :

– Trong đó là thi thể của Tư mã Môn Chủ, đã bị Bách Hoa cung giam giữ, như lúc ở Đệ Nhất Thần Trang Đàm mỗ đã cáo giác với chư vị.

Nghe Đàm Thất Khoa nói như thế, Gia Cát Cung Chủ lập tức tỉnh ngộ. Phẫn nộ, Gia Cát Cung Chủ lao đến :

– Đàm Thất Khoa, thi ra ngươi đã dùng thủ đoạn này. Hãm hại Tư Mã Minh Chủ và giờ thì đổ họa cho ta, phải chăng Bách Hoa Cung Chủ đã có oán thù gì với ngươi ? Hãy đỡ !

Vù…

Đàm Thất Khoa hét vang :

– Xem kìa. Đó là những nhân vật đến từ Đông Hải Môn. Cung Chủ Bách Hoa Cung quả nhiên đã câu kết với Đông Hải Môn, như Lưu Khánh Hà trước kia !

Thất đại phái phát cuồng nộ vì tin này. Tất cả cùng ào ào xông lên :

– Giết Đông hải Môn – Trừ họa cho võ lâm.

– Giết ! Giết tất cả !

– Giết luôn Cung Chủ Bách Hoa Cung !

Ào…

Vù…

Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cùng nhìn Lưu Thái Hoài :

– Long Đầu đại ca. Dùng Liên Thành Nhị Tuyệt hay Tuyệt Đao Tuyệt Kiếm phân khai?

Chàng cau mặt, sau đó thở dài :

– Dùng Đao Kiếm phân khai. Nhưng đó là điều bất đắc dĩ vì nhị vị sắp phải đảm đương nhiệm vụ đoạn hậu, giúp tất cả lui đi an toàn.

Lão Hoạt kinh nghi :

– Sao Môn Chủ không cho mọi người tử chiến?

Hà Như Hoa chợt hiểu:

– Vẫn phải đề phòng nhiều quỷ kế tiếp đó của lão Đàm. Phần nữa là vì vẫn chưa thấy Đòan Mẫn Chung xuất hiện.

Hàn Thuyết hậm hực:

– Hóa ra lão Đàm bấy lâu nay đã thao túng Cái Bang. Thái Hoài, ta đồng ý cùng bọn này tử chiến một phen.

Chàng nhẹ lắc đầu:

– Có muốn gì thì cũng phải chờ Giả Bang Chủ tỉnh lại. Và nếu nhờ có Giả Bang Chủ mà chúng ta có thể vạch rõ âm mưu của lão Đàm trước mặt mọi người thì tại sao chúng ta không tạm thời nhân nhượng, lấy thoái làm tiến? Nên lui đi thì hơn.

Và chàng đột nhiên gọi Gia Cát Cung Chủ lúc này đã bị người của Thất đại phái vây hãm :

– Chúng ta lui thôi, Cung Chủ !

Đàm Thất Khoa nghe thế cười vang :

– Còn tính đến chuyện tháo lui được nữa sao, tiểu tử ? Hãy xem đây ! Ha… ha…

Và lão hăm hở lao vào Gia Cát Cung Chủ :

– Đỡ Tuyệt chưởng của ta !

Vut ! vù…

Lưu Thái Hoài lập tức trao lão nhân gần chết cho hàn Thuyết :

– Hàn huynh hãy mở đường. Chạy đi !

Hàn Thuyết miễn cưỡng nhận lấy lão nhân và cùng mọi người từ từ quay lui. Và chính Hàn Thuyết cũng nhìn thấy Lưu Thái Hoài thần tốc lao thẳng vào Đàm Thất Khoa.

Chàng quát lên một tiếng to như sấm :

– Xem chưởng !

Ào…

Đó là một công phu ánh lên màu đỏ rực. Đàm Thất Khoa lập tức nhảy lùi, hai mắt rực tinh quang :

– Huyết Ma Công ?! Ngươi cũng là Cung Chủ Huyết Ma Cung, ngoài cương vị Môn Chủ Đông Hải Môn !?

Quần hùng Thất đại phái thoạt nghe càng phẫn nộ :

– Giết ngay tiểu từ, trả thù cho đệ tử các phái đã bị Huyết Ma Trảo thảm sát !

– Giết ! Giết !

– Trừ họa Huyết ma, triệt hạ Đông Hải !!

– Giết ! Giết !

Lưu Thái Hoài hất nhẹ một ngọn nhu kình vào lưng Gia Cát Cung Chủ :

– Chạy thôi, Cung Chủ !

Vụt!

Đẩy Gia Cát Cung Chủ ra ngoài có nghĩa là Thái Hoài chấp nhận chỉ còn lại một mình giữa vòng vây của Thất đại phái.

Chàng cười vang:

– Trác – Thẩm huynh tẩu hãy chuẩn bị. hãy cho bọn họ biết thế nào sự lợi hại của Tuyết Kiếm Tuyệt Đao. Ha… ha…

Quần hùng cùng quật kình vào thái Hoài và họ đã quật vào một vật gần như vô lực.

Ầm! Ào…

Ầm! Ầm! Vù…

Thân hình chàng cứ như chiếc lá tuy bị cuồng phong dập vùi nhưng chỉ bay qua bay lại mà không hề bị phá hủy.

Đàm Thất Khoa thất kinh:

– Đó là Bách Cầm thân pháp tối thượng thừa! Tất cả thu kình về, chờ tiểu tử rơi xuống hãy xuất thủ.

Họ cùng thu kình về.

Thái Hoài tuy hạ thân xuống nhưng lại thản nhiên cười vang:

– Thật thế sao, lão Đàm? Lão quên thân pháp Bách Cầm ngoài yếu quyết vô lực vẫn còn một yếu quyết không kém lợi hại là hữu lực sao? Hãy xem đây! Ha… ha…

Và bóng nhân ảnh của chàng chỉ trong chớp mắt là bay biến.

Vút!

Đàm Thất Khoa giận dữ đuổi theo:

– Ngươi chạy đi đâu? Ta…

Lão bị một ánh đao chặn đứng:

– Đừng quên đây là Tuyệt đao, đủ để ngăn đệ nhất tuyệt khinh công chưa luyện đến nơi đến chốn của lão. Đỡ!

Ào…

Ánh kiếm cũng lóe lên:

– Qua Tuyệt đao thì hãy còn Tuyệt kiếm của Trác Quang Minh ta. Đỡ!

Vù…

Lão phẫn nộ phát kinh:

– Hãy xem tuyệt chưởng của ta!

Nào ngờ, lão nghe quần hùng Thất đại phái cùng hô hoán:

– Sao Đàm Thất Khoa am hiểu thân pháp Bách Cầm?

– Không lẽ một mình lão kiêm cả nhị tuyệt, thân pháp và chưởng?!

Lưu Thái Hoài lại hiện thân và cười vang:

– Không chừng lão cũng am hiểu Tuyệt Chỉ của Ngũ Chỉ Bà Bà nữa đấy. Mọi người thử hỏi lão xem. Ha… ha…

Thái độ hoang mang của quần hùng làm cho Đàm Thất Khoa bối rối.

Nhờ đó, Lưu Thái Hoài và mọi người đã từ từ lui đi, chạy xa, xa dần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.