Xích Long Châu

Chương 28 - Bách Hoa Cung

trước
tiếp

Tất cả đều cải dạng. Họ âm thầm và lặng lẽ tiến vào một tiểu trấn chỉ cách bờ biển Đông Hải Môn chưa đến hai mươi dặm.

Họ dừng lại thưo thủ hiệu của một lão nhân.

Và sau đó, cả sáu người cùng đứng yên trong bóng đêm, chờ đợi lão nhân lúc nãy vừa bỏ đi và sắp quay lại.

Lão nhân quay lại quá nhanh, khiến tất cả đều hoang mang.

Hiểu rõ sự hoang mang của mọi người, lão nhân nọ thở dài đánh thượt:

– Y đã đến Trung Nguyên trước chúng ta. Y nhanh hơn chúng ta và y đã xóa mọi dấu vết có thể dẫn đến nơi y đang trú ẩn. Kiều Ngũ đã bị y sát hại.

Một người trong sáu người kia lên tiếng:

– Đúng là Huyết Ma Trảo?

Lão nhân gật đầu:

– Không sai! Là Huyết Ma Trảo.

Người nọ lại hỏi:

– Vẫn còn một người trước kia đã từng trốn theo Kiều Ngũ?

Lão nhân thở dài:

– Cạnh Kiều Ngũ có một thi thể chỉ còn lại khung xương. Rất có thể là người thứ hai.

Câu nói của lão nhân làm một người bàng hoàng:

– Chỉ còn lại khung xương?

– Chính là Huyết Ma Công? Y đã luyện xong Huyết Ma Công?

Người từ nãy giờ vẫn lên tiếng lại tiếp tục lên tiếng:

– Biết rõ điều này còn hơn là không biết gì. Giờ thì nghe đây, một khi y đã luyện xong Huyết Ma Công thì đối thủ đầu tiên của y, bang phái đầu tiên mà Huyết Ma Cung nhắm đến chính là Cái Bang. Mọi người hãy tản khai, dựa theo những gì đã am hiểu về cách thức liên lạc với Cái Bang hãy tìm cách báo cho Cái Bang biết tin này. Và nhớ, đừng bao giờ để lộ tin.

Tất cả cùng gật đầu:

– Tuân lệnh Môn Chủ!

Và họ tản đi, chỉ còn lại duy nhất hai người, một nam một nữ.

Nữ nhân nhìn man nhân:

Sao bảo tướng công có nghi ngờ Đàm Thất Khoa?

Nam nhân đáp:

Hư hư thực thực. Nghi mà làm như không nghi, có như thế nếu Đàm Thất Khoa thật sự là kẻ đáng nghi thì lão sẽ tự bộc lộ sơ hở! Nàng cứ tin ta. Đi nào!

Cả hai lao đi mất dạng…

*

* *

Năm ngày sau, cũng vào lúc màn đêm đã buông và cũng tốp nhân vật nọ bảy người đã lại gặp nhau ở một nơi kín đáo.

Lão nhân nọ lên tiếng:

– Có lẽ Môn Chủ đã biết tin rồi? Tư Mã Minh Chủ thất tung, Đàm Thất Khoa đã cho toàn bộ đệ tử Cái Bang truy tìm. Và nghe phong phanh, Thất đại phái đang nhân cơ hội này muốn triệt hạ thanh danh bấy lâu nay của Tam Gia Phái tuy lúc này chỉ còn lại hai, là Đệ Nhất Thần Trang và Bách Hoa Cung.

Người kế tiếp lên tiếng:

– Đàm Thất Khoa đang tự thân trấn giữ Đệ Nhất Thần Trang. Có tin Đàm Thất Khoa không định cùng Thất đại phái đối đầu. Lão chỉ muốn cùng thất đại phái thương nghị, dụng lẽ không dụng binh.

– Bách Hoa Cung cũng đang nghiêm mật canh phòng. Có vẻ như Cung Chủ Bách Hoa Cung đang chờ kết quả từ phía Đàm Thất Khoa.

– Không biết tin gì về hậu nhân của Nhị Tuyệt Kiếm – Đao. Cứ như hai nhân vật này chưa hề hiện diện ở Bách Hoa Cung như Môn Chủ từng nói.

Nhân vật được mọi người gọi là Môn Chủ bỗng thở dài:

– Nếu không có tin tức gì về Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên thì có thể nói cả hai đã lành ít dữ nhiều. Riêng về Đàm Thất Khoa, mọi hành vi của lão đều minh bạch, đều xử sự đúng như bất kỳ ai nếu có cương vị như lão cũng phải hành động. Xem ra những nghi ngờ về Đàm Thất Khoa có thể là sai. Thế còn phản ứng của đệ tử Cái Bang đối với tin tức có liên quan đến Đoàn Mẫn Chung thì sao?

Mọi người tiếp tục bẩm báo:

– Không còn ai nghe gì về Huyết Ma Cung.

Huyết Ma Cung như không hề tồn tại.

Đoàn Mẫn Chung vẫn nghiễm nhiên là Cốc chủ Ngọa Long Cốc. Cái Bang đệ tử không tin Đoàn Mẫn Chung lại là người của Huyết Ma Cung và đã luyện qua Huyết Ma Công.

Môn chủ đưa tay ngăn lại:

– Có rồi. Đây là sơ hở của Đàm Thất Khoa nếu quả nhiên lão là người đáng nghi.

Nữ nhân duy nhất trong số đó lên tiếng:

– Tướng công muốn ám chỉ là đã có lần tướng công cho Đàm Thất Khoa biết tin Đoàn Mẫn Chung chính là Hộ Giá Cung Chủ Huyết Ma Cung?

Môn chủ cười lạt:

– Không sai. Chính vì thế sẽ là vô lý nếu đệ tử Cái Bang cho biết họ không tin là Đoàn Mẫn Chung là người của Huyết Ma Cung.

Ngừng lại một lúc để ngẫm nghĩ, sau đó vị môn chủ căn dặn:

– Cả Bách Hoa Cung cũng biết rõ điều này. Giờ thì có hai việc cần làm. Thứ nhất, tập trung dò xét Bang Chủ, rất có thể hậu nhân của Nhị tuyệt là Trac-Thẩm vẫn đang bị giam giữ ở đây. Thứ hai, cứ tiếp tục loan tin về Đoàn Mẫn Chung. Càng loan nhiều tin ắt càng khiến đệ tử Cái Bang hoang mang. Và khi tin này đến tai Đoàn Mẫn Chung hoặc là Đàm Thất Khoa nhất định ở cả hai sẽ vì lo lắng mà để lộ sơ hở. Cứ thế nha. Năm ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau ở địa điểm kế tiếp. Đi thôi!

Họ lại bỏ đi và giống như lần trước chỉ còn một nam và một nữ ở lại.

Nữ nhân lên tiếng:

– Tướng công không truy tìm tung tích của Tư Mã Vương Minh Chủ Võ lâm?

Nam nhân trầm ngâm:

– Vai trò của Tư Mã Minh Chủ trong thời gian gần đây rất lu mờ. Có thể nói sự việc Tư Mã Minh chủ bị thất tung chẳng phải xảy ra gần đây. Vì thế việc truy tìm tung tích của một người kể ra thất tung đã lâu quả là rất khó. Nên ta nghĩ, có muốn tìm cũng vô vọng.

Nữ nhân lo ngại:

– Nhỡ năm ngày nữa Đàm Thất Khoa hoặc Đoàn Mẫn Chung không để lộ sơ hở gì, tướng công sẽ tiếp tục như thế nào?

Nam nhân gượng cười:

– Đành phải mạo hiểm thôi. Ta sẽ xuất đầu lộ diện. Cho mọi người biết Lưu Thái Hoài còn sống và Lưu Thái Hoài này đang muốn vạch rõ bộ mặt thật của Đoàn Mẫn Chung.

– Sao tướng công không tìm ngay đến Ngọa Long Cốc một phen sống mãi với Đoàn Mẫn Chung?

Lưu Thái Hoài đáp:

– Ta không thể. Vì muội cũng biết rồi đó, hai luồng chân khí của ta tuy lúc này tự tan biến nhưng ta thật sự không biết đến lúc nào chúng lại tái hiện. Hơn nữa, Ngọa Long Cốc đúng là chỗ Ngọa Hổ Tàng Long, rất có thể đó còn là trụ sở hiện giờ của Huyết Ma Cung, bọn ta thân cô thế cô có tìm đến cũng chỉ vô ích, nếu không muốn nói là quá mạo hiểm.

Nữ nhân thở dài:

– Mối nguy hiểm sẽ biến thành Huyết Ma của tướng công như vậy là vẫn treo lơ lửng. Muội thật sự lo ngại cho tướng công. Hay là chúng ta triệt thoái, chờ đến lúc tướng công hóa giải xong hai luồng chân khí kia hãy lo tính kế báo thù?

Lưu Thái Hoài lắc đầu:

– Như thế thì quá chậm. Muội đừng quên nhân vật đã từng giả dạng Ngũ Chỉ Bà Bà. Đây là người quá am hiểu về sở học cũng như về từng động thái của Ngũ Chỉ Bà Bà. Giả như nhân vật này cũng biết cách luyện đặc dị của công phu Tiềm Long với Xích Long Châu đã chiếm được, nhân vật này mà luyện xong công phu Tiềm Long thì kể như chúng ta vô phương đối phó.

– Không phải tướng công cũng đã luyện xong công phu Tiềm Long rồi ư? Lẽ nào bản lãnh của tướng công lại chưa đủ để đối phó nhân vật này?

Lưu Thái Hoài phì cười:

– Vì không muỗn muội và mọi người thất vọng, lúc muội cho thuyền quay lại Hồi Phong Đảo để cứu ta, ta đã buộc phải giả vờ thừa nhận là đã luyện xong công phu Tiềm Long. Kỳ thực, đến cơ hội xem xét thật kỹ Xích Long Châu ta còn không có, làm gì đã luyện qua công phu Tiềm Long?

Nữ nhân thất sắc:

– Thảo nào những ngày qua tướng công cứ lần nữa mãi chuyện đến Ngọa Long Cốc tìm Đoàn Mẫn Chung. Vậy là chúng ta đành phải chờ Đoàn Mẫn Chung hoặc Đàm Thất Khoa tự bộc lộ sơ hở?

Lưu Thái Hoài trấn an:

– Chỉ là kế tạm thời mà thôi. Nhưng sau năm ngày nếu vẫn chưa phát hiện sơ hở gì từ phía những nhân vật đáng nghi. Ta sẽ đường đường xuất hiện.

– Vậy còn muội, còn mọi người?

Chàng đáp:

– Mọi người vẫn phải ẩn thân. Muội sẽ thay ta tiếp tục điều động, có mọi người ngấm ngầm ám trợ thì nếu ta gặp sự biến gì vẫn thấy vững tâm hơn.

Nữ nhân miễn cưỡng tán đồng:

– Có lẽ đành phải thế. Và nếu cần, muội sẽ lập tức đưa tin về Đông Hải Môn. Môn nhân Đông Hải Môn sẽ đáp ứng, sẽ đến và gây náo loạn khắp võ lâm Trung Nguyên một phen.

Lưu Thái Hoài phì cười:

– Như Hoa, muội đừng quá khẩn trương như vậy. Vì nếu muội cho Đông Hải Môn xuất hiện là kể như trúng kế khích tướng của Đoàn Mẫn Chung. Có lẽ y cũng rất nóng long chờ đợi sự xuất hiện của Đông Hải Môn, còn hơn cả muội.

Như Hoa thở dài:

– Đoàn Mẫn Chung quá ư giảo quyệt. Tuy muội biết như thế nhưng nếu tướng công có mệnh hệ gì thì dù là trúng kế muội vẫn phải thực hiện.

Lưu Thái Hoài xúc động và cố nén:

– Thấy muội quá lo lắng. Ta thật cảm kích. Mà thôi, chúng ta vẫn còn thời gian, cứ để năm ngày nữa hãy bàn.

Cả hai bỏ đi.

*

* *

– Môn chủ! Ở Đệ Nhất Thần Trang, Đàm Thất Khoa đã cùng Thất đại phái thương nghị xong. Mọi người đã đi đến thỏa thuận…

Lưu Thái Hoài xua tay:

– Bổn môn chủ cũng mới biết tin này. Vậy là Tam gia phái lúc này chỉ còn lại một mình Bách Hoa Cung. Nếu Cung chủ Bách Hoa Cung cũng lên tiếng bố cáo là thoái ẩn như chuyện đã xảy ra ở Đệ Nhất Thần Trang thì Thất đại phái sau đó sẽ khai mở một cuộc luận kiếm, chọn một Minh Chủ mới cho võ lâm Trung Nguyên. Và dường như đây mới chính là định ý sau cùng của Đàm Thất Khoa nếu thật sự lão vẫn là người đáng nghi và lão đang có tham vọng này.

Lão Hoạt lắc đầu:

– Đàm Thất Khoa đã có lời đề xuất là trong cuộc luận kiếm chỉ có Thất đại phái mà thôi. Có vẻ như Đàm Thất Khoa không có tham vọng ngôi vị Minh chủ.

Lưu Thái Hoài đăm chiêu:

– Lão không tham gia luận kiếm? vậy phải hiểu lão là hạng người như thế nào đây:

Và chàng chợt quay qua lão Hộ pháp họ Chung:

Phía Ngọa Long Cốc có tin gì không?

Chung hộ pháp lắc đầu:

– Vẫn án binh bất động. Có vẻ như Ngọa Long Cốc cũng không can dự vào việc luận kiếm!

Chàng hoang mang hỏi người khác:

– Có chủ ý gì từ phía Bách Hoa Cung, Triển Hộ pháp?

Lão hộ pháp họ Triển thở dài:

– Một chút động tĩnh của Gia Cát Đại Mỹ, Cung chủ Bách Hoa Cung cũng không có. Xem ra tất cả đều tĩnh lặng một cách khả nghi.

Chàng cau mày:

– Liệu Gia Cát Cung chủ có bị ai đó uy hiếp?

Hà Như Hoa buột miệng hỏi:

– Nếu có thì ai uy hiếp Cung chủ Bách Hoa Cung?

Đó là câu hỏi chỉ hầu như dành cho Lưu Thái Hoài. Biết vậy, Lưu Thái Hoài tự xua tay:

– Thôi, bỏ đi. Vì kiếm được nhân vật đủ bản lãnh để uy hiếp Gia Cát cung chủ quả là chuyện chẳng dễ dàng chút nào. Có thể Gia Cát Cung chủ đang có toan tính riêng và không hề bị uy hiếp.

Và Thái Hoài thở dài:

– Phải chi chúng ta biết chút tin tức gì về Thẩm Uyên Uyên hoặc Trác Quang Minh thì hay biết mấy?

– Có biết hay không biết thì hậu quả xảy ra đến cho ngươi vẫn không có gì thay đổi đâu, Hà Thái Hoài.

Chàng giật mình và khi thấy bọn người Hà Như Hoa đều có phản ứng như muốn động thủ, chàng lập tức ngăn lại bằng giọng bất chợt hạ thấp xuống.

– Mọi người hãy bình tâm và việc trước mắt là hãy lo bỏ chạy. Cũng năm ngay sau hãy đến địa điểm kế tiếp để gặp nhau. Nào!

Sau tiếng hô hoán, Thái Hoài cố tình cười vang:

– Hàn Thuyết huynh quả không hổ danh Đường Chủ Truy Phong Đường. Và bản lãnh của huynh lúc này đã thật sự là lai vô ảnh khứ vô hình. Xin thứ cho đệ vội chậm tiếp nghinh. Ha…ha…

Nhân lúc chàng cười, bọn Hà Như Hoa liền bật người bỏ chạy.

Vut! Vút!

Tuy nhiên.

Quanh đây đã bị đệ tử bổn Bang phong tỏa, Hà Thái Hoài ngươi muốn tạo cơ hội cho đồng bọn tháo chạy là quá xem thường Hàn Thuyết ta đấy! Hừ!

Thái Hoài bật quát thật to:

– Tất cả cứ tiếp tục chạy. Mọi việc ở đây đã có Thái Hoài ta đối phó! Đi nào!

Chàng động thân và biến mất.

Vút!

Và đó là lúc có tiếng Hàn Thuyết điều động oang oang:

– Tất cả phải cố ngăn lại, đừng để bất kỳ kẻ nào chạy thoát. Người của Bang Chủ sẽ đến cứu viện chúng ta ngay.

Nhưng Hàn Thuyết đã quá xem thường Thái Hoài và những nhân vật cùng đi với chàng. Mệnh lệnh của chàng đang buông ra:

Chỉ được điểm huyệt chế ngự thôi. Không một ai được gây phương hại đến tính mạng đệ tử Cái Bang! Xem đây!

Vút! Vút!

Huỵch! Huỵch!…

Bằng thân thủ bất phàm và nhất là nhờ vào sự nhanh nhẹn của bọn người lão Hoạt, chỉ thoáng chốc đệ tử Cái Bang mấy người đều bị Lưu Thái Hoài và những nhân vật theo chân điểm huyệt chế ngự.

Sau đó, lúc bọn Hà Như Hoa đã bặt vô âm tín vào bóng đêm, một mình Lưu Thái Hoài đã thần tốc giải khai huyệt đạo cho tất cả, trước khi Hàn Thuyết kịp xuất hiện và giận dữ nhìn Thái Hoài.

Hàn Thuyết quát:

– Ngươi hành động như thế là có ý gì? Nên nhớ, đệ tử bổn bang không những sẽ không vì thế mà cảm kích ngươi, trái lại tất cả vẫn sẵn sàng trừ khử ngươi, một ác nhân Huyết Ma Cung đang có mưu đồ bất lợi cho bổn bang và cho võ lâm. Tất cả tiến lên.

Thái Hoài thản nhiên nhìn những người vừa được chàng giải khai huyệt đạo đang tiến đến vây kín chàng. Và chàng lên tiếng, nửa hỏi nửa giải thích với Hàn Thuyết:

– Sau chuyện đã xảy ra ở Bách Hoa Cung lần đó, huynh vẫn tin đệ là người của Huyết Ma Cung và đã sát hại Bang Chủ Cái Bang Giả tiền bối? Vậy nếu đệ đúng là người như vậy thì sao gần đây đệ vẫn tìm cách tung tin cho Cái Bang biết về đại họa Huyết Ma Cung chắc chắn sẽ đến từ phía Đoàn Mẫn Chung?

Hàn Thuyết lạnh gịọng:

– Ném đá giấu tay và vu khống cho người, thủ đoạn này của bọn ngươi đâu thể qua mắt được Thất lão gia? Và đó là lý do khiến bổn Bang không những không tin Đoàn Mẫn Chung là người của Huyết Ma Cung như trước đây ngươi đã cố tình thố lộ hầu vu oan giá họa mà bổn bang còn nhờ đó đoán ra đây là thủ đoạn của ngươi và nhân đó tương kế tựu kế đêm nay theo dấu bọn ngươi mà tìm được ngươi. Hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì hơn, Hà Thái Hoài.

Vỡ lẽ, và hiểu đó là nguyên nhân khiến gần đây Đoàn Mẫn Chung vẫn ung dung vững như bàn thạch, Thái Hoài chợt hỏi:

– Đó là nhận định của Thất lão gia, Đàm tiền bối?

Hàn Thuyết bật cười:

– Không có Thất lão gia không lẽ bổn Đường chủ và Gia Cát Cung chủ không tự đoán ra thủ đoạn này là của ai? Ngươi chớ xem thường ta như vậy vì nghĩ ngươi là người từng được Thất lão gia và Gia Cát Cung Chủ chọn làm Bang chủ kế nhiệm của bổn Bang. Ta đâu kém gì ngươi chứ?

Và Hàn Thuyết vẫy tay:

– Tiến lên. Đánh!

Vòng người khá đông vừa nhích động thì Thái Hoài chợt kêu lên:

– Ô hay! Ai đã làm cho Gia Cát Cung chủ trọng thương thế kia? Không lẽ là…

Phải nhìn theo ánh mắt của Lưu Thái Hoài, Hàn Thuyết và đệ tử Cái Bang đã bị chàng lập kế lừa phỉnh mà không hay.

Họ chỉ vỡ lẽ khi nghe chàng cười vang.

– Làm gì có người của Bách Hoa Cung chạy đến đâu mà chư vị nhìn? Hãy xem đây! Ha…ha…

Chàng chợt biến mất làm cho Hàn Thuyết phát hoảng:

Tất cả lùi mau, đề phòng lại bị tiểu tử ám toán!

Nhưng quá muộn, và chàng xuất hiện cạnh Hàn Thuyết:

– Họ sẽ lập tức toàn mạng nếu Hàn Thuyết ngươi tạm thời gia lệnh cho họ dừng lại. Nhớ đừng kích nộ ta! Hạ lệnh đi!

Do ngỡ Thái Hoài chỉ lo đối phó với số đông đệ tử Cái Bang nên Hàn Thuyết có phần chậm và bị Thái Hoài khống chế. Y giận dữ:

– Ta dẫu chết vẫn không tiếc thân. Chỉ cần diệt trừ được ngươi là ta mãn nguyện rồi. Tất cả cứ xông lên, giết cho hang được…Hự!

Lẹ tay Thái Hoài điểm vào Á huyệt chủa y. Thái Hoài đặt tay lên đỉnh đầu Hàn Thuyết và vận lực quát:

– Chư vị không tiếc chút nào sinh mạng của Đường chủ Truy Phong Đường ư? Dừng tay!

Chính tiểu tử ngươi phải dừng tay thì có! Hãy nhìn đây, xem bổn Cung Chủ đã bắt được kẻ nào đây?

Chàng thất kinh nhìn về hướng phát thoại.

Hà Như Hoa đã bị Thẩm Uyên Uyên bắt giữ. Cạnh Thẩm Uyên Uyên là Trác Quang Minh và đứng lùi sau Trác-Thẩm hai người một ít là Cung Chủ Bách Hoa Cung. Xa xa là đội cung thủ Thập Nhị của Bách Hoa Cung mà Thái Hoài từng chạm trán.

Tuy sắc mặt của Thẩm-Trác hai người vẫn kính bưng nhưng do một vảm nghĩ mơ hồ chàng vẫn tỏ ra bình thản, đối đáp với Cung Chủ Bách Hoa Cung:

– Lần đầu tiên tại hạ mới nhìn thấy vị cô nương mà Cung Chủ vừa cho rằng đã tình cờ bắt giữ. Tại hạ…

Không đủ tin tưởng vào Thái Hoài như Trác-Thẩm hai người có lẽ vẫn đang tin tưởng. Hà Như Hoa vụt kêu lên:

-Sao tướng công dám nói như thế về muội? Chẳng phải chúng ta vừa…

Thở dài thất vọng, Thái Hoài để tay rơi khỏi đầu Hàn Thuyết:

Được rồi. Tại hạ nhận bại và Cung chủ là người thắng. Nói đi, chúng ta sẽ trao đổi như thế nào đây? Vì tại hạ không muốn hôn thê của tại hạ vốn là người chỉ mới gia nhập Huyết Ma Cung phải bị bất kỳ tổn hại nào dù nhỏ.

Hoàn toàn không hiểu gì ẩn ý của Thái Hoài, Hà Như Hoa bật kêu:

– Sao tướng công lại bảo muội là người của Huyết Ma Cung? Muội…Hự!

Thẩm Uyên Uyên vừa chế ngự Á huyệt của Hà Như Hoa vừa quát:

– Tiện tỳ ngươi còn mồm năm miệng mười chạy chối nữa ư? Ta…

Thái Hoài phẫn nộ:

– Đã bảo không được gây tổn hại cho nàng sao Thẩm Uyên Uyên ngươi lại quá độc ác? Được, đừng trách ta cũng phải xử nặng với Hàn…

Gia Cát Đại Mỹ, Cung chủ Bách Hoa Cung giận dữ ngăn lại:

– Dừng tay! Bằng không thì đừng trách bổn cung chủ sẽ hạ lệnh cho loạn tiễn phân thây!

Thái Hoài cười vang:

– Tại hạ có Hàn Thuyết ở trong tay. Cung chủ liệu có dám cho lệnh xạ tiễn chăng? Có dám thì hãy nói, bằng không, ha..ha…hãy cùng tại hạ bàn cách đổi người, ha…ha…

Càng bị Thái Hoài khiêu khích Cung chủ Bách Hoa Cung càng phẫn nộ. Tuy nhiên, phẫn nộ đến cho lệnh xạ tiễn thì đó là điều duy nhất Cung Chủ Bách Hoa Cung không dám thực hiện ngay lúc này. Gia Cát Đại Mỹ đành nhân nhượng.

– Ngươi càng lúc càng tỏ ra là kẻ có nhiều thủ đoạn khôn lường. Chỉ trách bọn ta trước kia vì lẫm lẫn nên mới để sinh mạng Giả Bang Chủ rơi vào tay ngươi. Được, một đổi một, ngươi hãy giao trả Hàn Thuyết cho bổn Cung Chủ trước.

Thái Hoài nhún vai:

– Không phải tại hạ không tin ở Cung Chủ, nhưng nếu cứ thế này mà trao đổi chỉ e tại hạ sẽ là người thua thiệt. Trước tiên, xin Cung chủ hãy cho những huynh đệ Cái Bang triệt thoái trước đã, sau tiến hành đổi người. Thế nào?

Cung chủ Bách Hoa Cung nhăn mặt:

– Ngươi không tin ở ta cớ sao bắt ta phải tin ngươi?

Thái Hoài đáp nhanh:

– Bên Cung chủ vẫn còn nhiều cao thủ và nhất là sinh mạng của ý trung nhân tại hạ vẫn còn trong tay. Cung chủ thiếu tự tin thế sao? Vả lại, tại hạ chỉ cần đệ tử Cái Bang triệt thoái là đủ.

Bị kích nộ, Gia Cát Đại Mỹ cười bạc:

– Được, ta không tin ngươi đã mất hết nhân tính, dám xem thường tính mạng của đồng bọn ngươi. Thẩm Hộ Pháp, nếu y có cử chỉ gì bất thường hãy hạ thủ ngay, không cần bổn Cung Chủ ra lệnh.

Chờ Thẩm Uyên Uyên đã có dấu hiệu sẵn sang. Cung chủ Bách Hoa Cung mới ra lệnh cho đệ tử Cái Bang:

– Phiền các huynh đệ chịu khó triệt thoái cho. Bổn Cung chủ hứa sẽ giao trả cho quý bang một Hàn Thuyết hoàn toàn lành lặn và nguyên vẹn.

Xem nặng nghĩa khí, đó là tính cách thường có ở hầu hết đệ tử Cái Bang, Lưu Thái Hoài thêm cảm phục khi thấy họ ngay sau đó lẳng lặng triệt thoái, một băng chứng cho thấy họ sữn sang thực hiện bất kỳ chuyện gì miễn sao từng sinh mạng của huynh đệ trong Bang không vì thế mà uổng mạng là được rồi.

Chờ họ đi thật khuất, thật xa, Lưu Thái Hoài chợt giải huyệt cho Hàn Thuyết và dõng dạc nói với Cung chủ Bách Hoa Cung:

– Việc đổi người chỉ là giả và kỳ thực tại hạ không cần đổi người. Trái lại, tại hạ còn sẵn sàng giao phó sinh mạng tại hạ cho Cung chủ. Chỉ đổi lại một đề xuất là được cùng Cung chủ bàn bạc một chuyện vô cùng hệ trọng.

Lúc Thái Hoài nói lời thì cũng là lúc Thái Hoài để cho Hàn Thuyết được tự do chạy đến chỗ Cung chủ Bách Hoa Cung. Và phản ứng của Gia Cát Đại Mỹ cũng như của Hàn Thuyết là hết sức bất ngỡ ngàng, như vẫn chưa hiểu Thái Hoài làm như thế là có ý gì.

Tự hài long nhất là nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng của cả hai là rất thật. Thái Hoài định lên tiếng giải thích thêm thì bất ngờ nghe từ phía đội Thập Nhị Cung Thủ có tiếng lệnh:

Đúng lúc rồi, chính tiểu tử tự đem thân đến nạp mạng! Phát tiễn!

Thái Hoài kêu vang:

– Cung chủ sao lại…

Vẫn không kêu kịp so với tài xạ tiễn của đội Thập Nhị Cung Thủ lợi hại nhất Bách Hoa Cung. Thái Hoài phải dừng lời và lo nhảy bật tránh khi những loạt tiễn thật sự phát xạ và đang tạo ra những tiếng rít gió kinh hoàng.

Viu…! Viu!

Thái Hoài thi triển thân pháp Bách Cầm.

Vút!

Cung chủ Bách Hoa Cung không thể không có sắc mặt ngỡ ngàng nhiều hơn khi nghe đội Cung thủ vẫn quyết liệt xạ tiẽn thêm nhiều loạt tiễn nữa:

– Liên Hoàn Tiễn Phát xạ!

Viu …! Viu…!

Nếu thân thủ lúc này của Thái Hoài không cao minh hơn hẳn so với lần chạm trán trước co lẽ lần này Thái Hoài không thể nào thoát. Chàng kêu lên:

Nếu cung chủ không cho dừng lệnh phát tiễn thì đừng trách tại hạ hạ thủ bất dung tình!

Chỉ nội việc chàng dám phóng thích Hàn Thuyết mà không cần đòi hỏi giao trả Hà Như Hoa như ngay từ đầu đã bàn định cũng quá đủ làm cho Cung chủ Bách Hoa Cung phần nào hiểu thiện trí của chàng, Cung chủ Bách Hoa Cung liền hạ lệnh:

– Không được phát tiễn nữa. Dừng lại ngay!

Nhưng ngay lập tức có tiếng đáp lại của nhân vật cầm đầu đội Cung thủ:

– Một hung nhân Huyết Ma Cung như tiểu tử, Cung chủ chớ quá tin kẻo lầm thủ đoạn man trá của y. Xin hãy giao tiểu tử cho bọn thuộc hạ hành quyết. Phát tiễn!

Viu…! Viu…!

Thái Hoài phải vận dụng hết mức độ linh hoạt và ảo diệu của thân pháp Bách Cầm mới có thể thoát thêm loạt tiễn đầy uy lực này. Và chàng bất giác gầm lên:

– Đến lúc rồi đó, Trác huynh đệ. Hãy cho họ biết sự lợi hại của Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm Đao của nhị vị đi!

Vẫn giữ Hà Như Hoa trong tay, Thẩm Uyên Uyên và Trác Quang Minh vừa mới nghe Thái Hoài nói như thế, cả hai liền giương đao tuốt kiếm, quay ngoắt lại và xông thẳng vòa đội Cung thủ mười hai người:

– Lệnh của Cung chủ chỉ có bọn ngươi vì có ý đồ mưu phản mới dám ngang nhiên kháng lệnh. Có chết cũng đáng. Xem nào!

Dám mưu hại Long Đầu Đại ca của bọn ta, bọn ngươi phải chăng muốn nếm Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm Đao của Trác Quang Minh này! Đỡ chiêu!

Bung! Bung!…

Ầm ! Oa…

Phập! Phập! Phập!!

Phần do hành vi quá bất ngờ của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên hai người. Phần thì do tuyệt kỹ Kiếm Đao quả là vô thượng nhất là ở khoảng cách quá gần nên chỉ trong thoáng mắt đội Cung Thủ mười hai người đã có sáu tên mất mạng.

Cũng hành vi này của Trác – Thẩm hai người làm cho Cung chủ Bách Hoa Cung bang hoàng. Nhưng ngay sau đó, trước khi Cung chủ Bách Hoa Cung có phản ứng cần thiết thì thấy Trác – Thẩm cả hai đều dừng lại, đồng thời nghe Trác Quang Minh oang oang lên tiếng:

Những kẻ đáng chết đã chết. Số còn lại là vô tội, xin Long Đầu đại ca cho biết chủ ý.

Họ ra tay nhanh, dừng lại cũng nhanh và mãi đến lúc này, Thái Hoài mới từ giữa thinh không hạ thân xuống.

Chàng gật gù:

– Mỗ không phải là hạng người lạm sát, nếu huynh tẩu nhị vị đều cho họ là vô tội thì cứ là vô tội. Đa tạ nhị vị vẫn tin ở mỗ.

Đến lúc này cả Cung chủ Bách Hoa Cung lẫn Hàn Thuyết đều chuyển từ bàng hoàng qua sợ hãi:

Thế này là thế nào? Hóa ra Trác – Thẩm hai người chỉ giả vờ đầu nhập nhận làm Hộ Pháp bổn cung?

– Tất cả đều là thủ đoạn của ngươi, Hà Thái Hoài? Hàn Thuyết ta…

Thái Hoài thở ra một hơi thật dài:

Có vẻ như nhị vị chưa hiểu? Thế này vậy, Trác huynh, Thẩm tẩu, phiền nhị vị cứ ném bỏ khí giới qua một bên, rồi cùng mỗ, hãy chấp thuận cho họ chế ngự huyệt đạo. Có lẽ chỉ còn cách cuối cùng này mới làm cho họ tin chúng ta, tin rằng lần này mỗ đến đây hoàn toàn có thiện ý. Nào, thực hiện đi, Trác huynh, Thẩm tẩu.

Coong…!

Coong…!

Thái Hoài kêu người nào thì người đó tự vất bỏ khí giới. Và khi Trác – Thẩm hai người đã hoàn toàn trắng tay, Thái Hoài tiến đến gần họ, nhận lại Hà Như Hoa và mỉm cười bảo Hàn Thuyết:

Bọn ta sẽ không hề phản kháng, Hàn huynh, liệu huynh có đủ đởm lược đến chế ngự huyệt đạo của từng người bọn tại hạ?

Dù kém thông tuệ đên đâu thì Hàn Thuyết cũng phải nhận ra thái độ quá ư là thành tâm của Thái Hoài. Do đó, y quay lại nhìn Cung chủ Bách Hoa Cung:

Gia Cát Cung chủ…

Xua tay ngăn lại, Gia Cát Đại Mỹ thở dài:

– Nếu tiểu tử thật sự có ác ý thì lâu nay quả là có nhiều thời gian cho hang trăm thủ cấp của bọn ta phải bị lìa khỏi cổ dưới đao và kiếm của bọn Trác – Thẩm hai người. Giờ thì cứ phải chờ nghe tiểu tử giải thích như thế nào đã. Ngươi nói đi, Hà Thái Hoài.

Chàng nhìn quanh:

Trước hết, tại hạ muốn tin này không được để lộ ra. Đó là lý do tại hạ không thể để quá nhiều huynh đẹ Cái Bang lưu lại đây.

Hàn Thuyết đáp ứng:

Ta sẽ thủ khẩu như bình. Đệ tử Cái Bang sẽ không biết gì về tin này.

Thái Hoài nhìn Gia Cát Đại Mỹ:

Phải thủ tiêu sáu thi thể kia và Cung chủ phải làm sao để cho sự vắng mặt của họ ở độ Cung Thủ sẽ không bị ai nghi ngờ.

Gia Cát Đại Mỹ cau mặt:

Ngươi sợ ai nghi ngờ?

Chàng đáp:

Là tất cả những ai lúc này vẫn là môn hạ Bách Hoa Cung nhưng đến lúc cần họ sẽ bất chấp mệnh lệnh của Cung chủ như sáu gã lúc nãy. Đó là những kẻ tại hạ buộc phải đề phòng.

Tuy rúng động như do biết lời nói của chàng là sự thật, Gia Cát Đại Mỹ sau một lúc ngẫm nghĩ liền nói:

Ta có ý định sai họ đến Đệ Nhất Thần Trang hỗ trợ cho Đàm Thât Khoa. Lý do vắng mặt như vậy đủ hợp lý chưa?

Chàng cười cười:

Nhưng Đàm tiền bối chờ mãi vẫn không thấy họ đến, sự việc như vậy là vỡ lở. Tốt hơn hết Cung chủ hãy tạm thời đình hoãn lại việc sai họ đi và trong thời gian đó Cung chủ hãy giữ sao cho đội Cung thủ chỉ ở một bên Cung chủ mà không để bất kỳ ai phát hiện điều khả nghi nào.

Giữ bên ta? Nhưng họ giờ chỉ còn sáu người?

Chàng gật đầu:

Tại hạ có sẵn sáu người thay vào vị trí, nếu như Cung chủ không ngại!

Gia Cát Đại Mỹ giật mình:

Ngươi còn nhiều đồng bọn chờ sẵn ở đây thật sao?

Chàng nhìn Hà Như Hoa.

Như Hoa gật đầu:

Mọi người vẫn lo cho tướng công nên tất cả vẫn quanh quẩn gần đây!

Chàng nhìn Gia Cát Đại Mỹ:

Bảo nhiều thì không đúng, bọn tại hạ có vừa đủ sáu người. Và tại hạ thật sự cần cùng Cung chủ hồi cung, cùng Cung chủ và Hàn huynh đây minh bạch đôi điều thiết yếu. Nếu được giả làm đội Cung thủ cho Cung chủ, bọn tại hạ sẽ dễ dàng lọt vào Bách Hoa Cung mà không sợ ai nghi ngờ.

Miễn cưỡng và cũng hiếu kỳ, Gia Cát Đại Mỹ đáp ứng:

Ta đâu còn cách nào khác nếu như tình thế cho thấy ngươi đã hoàn toàn nắm chủ động?

Chàng lại gật đầu với Hà Như Hoa, và Hà Như Hoa cất tiếng gọi:

Mọi người hãy ra đây!

Chờ Hoạt trưởng lão và bọn Chung Hộ Pháp bốn người nữa xuất hiện. Thái Hoài bảo họ:

Phiền chư vị tiêu hủy những thi thể kia và đem sáu bộ y phục Cung Thủ đến đây. Tất cả chúng ta cần phải cải trang làm Cung thủ.

Hoạt trưởng lão nhanh chóng thi hành mệnh lệnh và sáu thi thể nọ cũng từ từ tan biến như trước kia ở Đông Hải Môn thi thể của gã Trương Thất đã bị Hoạt trưởng lão làm cho tan biến.

Hàn Thuyết rùng mình:

– Hủy Cốt Tán?! Độc chất này không ngờ cho đến nay vẫn còn có người am tường, Hà Thái Hoài ngươi có khá nhiều thuộc hạ vào loại đặc dị thật đấy!

Biết y có ý ám chỉ luôn Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên, Thái Hoài chỉ cười không đáp.

Sau đó, chính chàng cũng cải dạng thành một Cung thủ, đứng lẫn vào đội Cung thủ lúc này đã đủ mười hai người.

Chàng đeo cung vào bên vai, miệng mỉm cười:

– Chỉ còn Hà Như Hoa xin Cung chủ cứ tạm xem là a hoàn. Chúng ta có thể hồi cung được rồi.

Tuy biết tình thế vẫn chưa đến nỗi nào nếu được quay về Bách Hoa Cung nhưng thái độ vẫn tự tin của Thái Hoài và những nhân vật kỳ lạ đi theo chàng vẫn làm cho Cung chủ Bách Hoa Cung và nhất là Hàn Thuyết hoang mang.

Do đó, lúc sắp bước vào Bách Hoa Cung chỉ suýt nữa là Cung chủ Bách Hoa Cung bỏ cuộc.

May thay, nhờ bóng đêm vẫn còn, tạo thêm yên tâm cho tất cả. Mọi người nhờ đó đi vào Bách Hoa Cung trót lọt, vẫn là Cung chủ Bách Hoa Cung vừa cùng đội Thập Nhị cung thủ xuất cung giờ quay lại đủ số.

Vạn vật xung quanh vẫn yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.