Ba ngày sau các bệnh nhân mới hồi phục. Đoàn người khởi hành trở lại Trường An. Tây Môn Phượng Tường đã chinh phục được lòng yêu thương của mọi người. Nàng hiền lành và cần mẫn, chẳng quản sớm hôm. Dường như Tường nhi hiểu được tâm sự của Yến Bình nên chẳng bao giờ bước vào phòng Tống Thu, giao chàng cho thát long chăm sóc.
Quỷ Chưởng và Tài Thần đều đã chết nên chẳng ai biết lai lịch hung thủ mà truy sát. Cả Phượng Tường cũng mang mặt nạ, ung dung rong ruổi trên đường Thiên lý.
Đầu tháng bảy, bọn Tống Thu vào thành Trường An nghỉ chân. Linh Hồ Chạy bổ đi tìm các đệ tử Cái bang, hỏi thăm tin tức. Gã trở lại với bộ mặt rất khó coi :
– Đại ca! Thiên Âm giáo không có động tĩnh gi nhưng Thiên Hồng bang đang bành trướng ra khắp nơi. Chẳng hiểu họ dùng thủ đoạn gì mà các bang hội đều bó tay qui phục chẳng hề phản kháng? Điều đáng ngai nhất là họ đã có một Phân đà ở thành Vũ Xương giáp với trọng địa bổn mồn.
Tống Thu thở dài :
– Kim Hoàn môn lực bạc thế cô xem ra khó mà địch lại bọn tà ma. Chúng ta phải đi ngay Tung Sơn bàn bạc với phái Thiếu Lâm xem sao.
Mờ sáng họ đã lên đường, trưa ngày mùng bảy có mặt ở núi Thiếu Thất.
Bàn bạc xong, Tống Thu đưa thuộc hạ về ngay Hán Dương.
Giữa tháng bảy, đoàn người ngựa đủng đỉnh nhập trang. Bầu không khí tang tóc đè nặng nơi này. Một nửa nhân số Kim Hoàn môn đã mãi mãi ra đi.
Vạn Lý Phiêu Phong Thôi Bạch Hạc đã có mặt từ ba hôm trước. Không có tiệc tẩy trần, mọi người buồn bã quây quần bên mâm cơm rượu. Tống Thu chưa kịp hỏi họ Thôi thì gã đã nói :
– Bẩm Môn chủ! Tiểu đệ liều chết tiềm phục trên núi Cửu Hoa ba ngày đêm. Cuối cùng đã tìm ra chút manh mối. Khi về đây báo lại với nhị vị lão nhân gia, họ đã đoán được lai lịch của Bang chủ Thiên Hồng bang.
Thiên Tà tiếp lời :
– Khi nghe Thôi tiểu tử kể rằng lão già bí ẩn kia có dáng đi khập khiễng và mất hai ngón cuối của bàn tay tả, ta mới biết lão chính là Tuyệt Hầu Gia Sầm Cẩm Y. Ở Hà Bắc, lão giỏi kiếm pháp và tinh thông thuật kỳ môn độn giáp. Có lẽ sau ba chục năm tiềm tu lão đã luyện thành môn thần công tuyệt thế nào đó nên mới hơn được Võ Lâm Độc Thánh.
Tống Thu lo lắng nói :
– Hài nhi chỉ e ngài tài dụng độc của Đào lão. Tiết cô nương đã nói về một loại kỳ độc có thên Tiêu Hồn Đoạt Phách tán, ngay tỵ độc châu cũng không kháng cự nổi.
Địa Tà giật mình :
– Nếu thế thì Bảo Mệnh Cổ Trùng trong người chúng ta cũng thành vô dụng. Thu nhi định đối phó thế nào?
Chàng nghiêm nghị đáp :
– Hài nhi sẽ tạm thời giải tán Kim Hoàn môn, phân tán đệ tử trong các cơ sở kinh doanh. Gia quyến sẽ rời lên Tín Dương ẩn náu. Một măt hài nhi âm thầm kích động cho Thiên Âm giáo và Thiên Hồng bang tương sát lẫn nhau. Khi chúng suy yếu sẽ ra tay tiêu diệt.
Vạn Lý Phiêu Phong bỗng rời ghế, sụp lạy :
– Mong Môn chủ thu nạp tiểu nhân làm thuộc hạ.
Tống Thu biết giá trị của con người tinh minh, lanh lợi này, chàng gật đầu :
– Nếu các hạ đã có lòng muốn theo ta, sẽ trở thành người thứ sáu trong Bát long, thay cho Trại Dương Tiễn.
Thôi Bạch Hạc mừng rỡ hô lớn :
– Đại ca!
Gã quay sang bái kiến tam vị trưởng lão và bốn người còn lại trong Bát long.
Ngay tối hôm ấy, đại hội toàn môn được triệu tập. Tống Thu trình bày kế hoạch của mình. Mọi người hiểu lòng chàng lo lắng cho thuộc hạ nên nhất nhất tuân theo. Việc lãnh đạo Kim Hoàn môn và các cơ sở kinh doanh ở Hán Dương giao cho Nhị hộ pháp Địch Thanh Phần cùng Tam hộ pháp Trường Mi Phán Quan. Hai Hộ pháp kia và Ngũ long đi theo gia đình Tống Thu đến Tín Dương. Đường lão tam thúc phụ của Độc Thủ Linh Hồ có một tòa gia trang lộng lẫy ở Tín Dương, bọn Tống Thu sẽ về đấy ẩn cư. Ba ngày sau, bách tính thành Hán Dương ngạc nhiên khi thấy chiêu bài Kim Hoàn môn Tổng đàn bị gỡ xuống. Chủ nhân mới là một thương gia trong ngành tơ lụa. Không ai biết Kim Hoàn môn đã đi khỏi từ lúc nào và đi đâu?
Rằm tháng bảy, Thượng Sương và Bích San bày nhang đèn cúng tế vong hồn trong khu vườn của nơi ở mới. Thuộc hạ Tống Thu đem cả gia đình theo.
Vợ con họ sẽ hợp lực cùng Phượng Tường lo việc cơm nước, quét dọn.
Từ ngày trang viện có người ở đám ăn mày thường xuyên lảng vảng chung quanh, tối đến họ ngủ ngay cạnh cổng.
Cuộc sống êm bình yên ả khiến nhị vị phu nhân hài lòng. Họ vui vì được gần gũi trượng phu nhưng có người hơi buồn đó là Địch Yến Bình. Ở đây nàng chẳng thể chăm sóc Tống Thu mà phải bầu bạn với các phu nhân. Do vậy việc hầu hạ chàng trở thành trách nhiệm của Phượng Tường. Dung nhan nàng cực kỳ xinh đẹp nhưng không thể khiến Tống Thu động lòng. Phượng Tường càng thêm kính ngưỡng chủ nhân.
Chiến dịch tọa sơn quan hổ đấu đã được triển khai. Trừ Địch Yến Bình, đám thủ hạ của chàng đều chia nhau đi khắp nơi, phối hợp cùng đệ tử Cái bang tung ra những lời công kích giữa Thiên Âm giáo và Thiên Hồng bang.
Một số Phân đàn của Cầm Ma Tổ Hồng Lâu ở Thiểm Tây bị tập kích. Hung thủ là một nhóm người Bạch y bịt mặt, ngực thêu cầu vòng ngũ sắc. Trang phục này đúng là của Thiên Hồng bang. Các tử thi cho thấy họ bị trúng độc trước khi bị giết. Cầm Ma bèn gởi thư nghị hòa với Thiếu Lâm tự, yêu cầu phái này đứng ngoài cuộc chiến giữa lão và Thiên Hồng bang. Phổ Luân thiền sư mau mắn đáp ứng, hứa sẽ không tấn công Thiên Âm giáo, trong lúc họ chiến đấu với bọn Thiên Hồng. Thực tâm Tổ Hồng Lâu cũng nghi ngờ mình bị trúng kế Tống Thu. Nhưng lão muôn nhân cơ hội này tiêu diệt kình địch là phe Võ Lâm Độc Thánh, rồi lúc trở về sẽ tập kích Thiếu Lâm tự.
Đầu tháng tám, Thiên Âm giáo chủ Tổ Hồng Lâu cùng hai Hộ pháp lẫn năm trăm giáo chúng đến núi Cửu Hoa. Trong đám hào khách giang hồ theo quan chiến, có cả Tống Thu, Thiên Địa song tà và đám thuộc hạ. Thiên Hồng bang hay tin, bố trí sẵn nơi chân núi. Võ Lâm Độc Thánh mặc đại bào hồng nhạt, đầu trần. Còn Song Tuyệt Hầu Gia thì toàn thân đỏ chói, mặt bịt kín.
Sau lưng hai lão chỉ có khoảng mười thủ hạ. Trong số đó có Cửu Hoa Yêu Cơ Tiết Dư Hà, Triệu Bạch Ngọc và Triệu Đông Song. Họ không mặc Bạch y, ngực thêu cầu vòng nằm trong vòng tròn màu bạc. Có lẽ giữ chức vụ khá cao.
Vạn Lý Phiêu Phong vội nói :
– Đại ca! Đám người sau Võ Lâm Độc Thánh chính là các Đường chủ.
Võ Lâm Độc Thánh cười cao ngạo :
– Xem ra Cầm Ma chỉ là kẻ bất tài, ngu muội nên mới trúng kế giá họa Giang Đông.
Tổ Hồng Lâu cười nhạt đáp :
– Bổn Giáo chủ đâu phải trẻ con! Có điều trước sau cũng phải tiêu diệt bọn ngươi, tội gì không mượn cớ mà xuất quân. Nếu muốn toàn mạng thì mau xếp giáo qui hàng.
Độc Thánh lạnh lùng bảo :
– Ngươi hãy nhìn lại chung quanh rồi hãy tự đắc.
Lão phất tay ra hiệu, hàng ngàn cung thủ đứng lên. Trên đầu mũi tên là những trái cầu màu trắng sữa. Khoảng cách một tầm tên sẽ không bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn ma. Đào Vị Ngã gằn giọng :
– Một ngàn trái Tiêu Hồn Đoạt Phách yên cồn này đủ sức quét sạch cả vạn quân, sá gì đám thủ hạ đáng thương của Thiên Âm giáo?
Tổ Hồng Lâu kinh hãi, đảo mắt nói :
– Bổn Giáo chủ chỉ cần rải vài âm điệu đã khống chế được các ngươi, lo gì không lấy được thuốc giải?
Lúc này Bang chủ Thiên Hồng bang mới mở lời :
– Các hạ tự hào tiếng đàn của mình vô địch, chẳng hay có dám cùng lão phu đánh cuộc hay không? Chúng ta sẽ tỷ đấu, ai thua phải thuần phục người thắng trận.
Tổ Hồng Lâu tự nghĩ dù đối phương có điếc đặc cũng chẳng chống lại được Ma âm trong khoảng cách gần. Cộng với pho Ma Âm cầm pháp khổ luyện mấy chục năm, lẽ nào lại không thắng? Họ Tổ cười nhạt tán thành :
– Được! Nhất ngôn vi định.
Độc Thánh cùng mười vị Đường chủ lui xa ra, chờ xem cuộc quyết đấu.
Tổ Hồng Lâu ôm đán lao vút vào. Cầm ảnh mang mang, khí thế mạnh bạo như cuồng phong. Quanh thân Bang chủ Thiên Hồng bang tỏa một làn sương dày đặc, lão thản nhiên vung kiếm đón chiêu. Lưỡi kiếm mỏng manh chạm vào thân cầm vang lên những tiếng tinh tang không dứt.
Tống Thu thấy chiêu kiếm kỳ tuyệt háo hức theo dõi. Cầm Ma động nộ, múa tít cổ cầm tấn công quyết liệt. Thỉnh thoảng lão búng dây đàn phát ra nhưng xâm thanh chết người. Thấy đối phương vẫn thản nhiên, Tổ Hồng Lâu càng sợ hãi. Sau Tống Thu đây là người thứ hai không sợ Ma âm.
Qua năm chiêu, Cầm Ma đuối sức, lâm vào thế hạ phong. Bọn Tống Thu đang ẩn trên tàng cây cổ thụ cách đấu trường mười mấy trượng. Chàng bàn bạc với song thân :
– Hài nhi cho rằng chúng ta không giúp Thiên Âm giáo một tay, Cầm Ma sẽ phải qui phục Thiên Hồng bang. Lúc ấy lực lượng tà ma sẽ càng hùng hậy hơn. Bọn cung thủ Thiên Hồng bang ẩn trong đồng cỏ đã khô vì nắng hạ. Chúng ta chia nhau châm lửa, xua chúng ra.
Song tà tán thành, mười người âm thầm rút ra phía sau bọn cung thủ.
Chúng quay lưng về hướng Tây vì sợ phấn độc bay ngược lại. Chính thế lại thuận lợi cho trân hỏa công của Tống Thu. Trước khi đến đây, chàng đã có ý định thiêu hủy Tổng đàn Thiên Hồng bang trên núi Cửu Hoa nên đem theo những túi da đựng đầy dầu. Mọi người lén lút áp sát khu mai phục, dàn hàng ngang rải dầu một đoạn dài mười mấy trượng.
Ngọn lửa bùng lên, được ngọn gió thu lồng lộng đuổi về phía trước. Đám cung thủ Thiên Hồng sợ hãi, bỏ chạy tán loạn. Cầm Ma vui mừng quát vang :
– Giết!
Hai mụ Hộ pháp lướt đến như tia chớp, rải Ma âm tiêu diệt bọn cung thủ.
Đám giáo chúng cũng nhanh chóng lao vào. Trong phép đánh cận chiến, cung tên không có chỗ phát huy, bọn Thiên Hồng đành quăng bỏ, rút đao kiếm chống đỡ. Phe Thiên Âm được huần luyện chu đáo hơn nên bản lănh cao cường. Nhân số tuy ít nhưng vẫn chiếm thượng phong.
Độc Thánh và các Đường chủ không chống nổi Ma âm nên chẳng dám xông vào trợ chiến với Bang chủ. Họ quay sang tập hậu đám giáo đồ Thiên Âm. Những trái cầu chứa đầy độc phấn nổ tung trên đầu trận địa, tiêu diệt được không ít giáo đồ Thiên Âm giáo chúng. Thiên Hồng bang chúng đã uống thuốc giải nên không sao, họ phấn khởi phản công.
Cầm Ma dùng phép du đấu chạy quanh không dám đối diện với đối phương. Ma âm vẫn phát ra liên tục nên Bang chủ Thiên Hồng bang phải dồn chân khí bảo vệ toàn thân, không đủ sức phát huy sở học cuối cùng, lão động nộ gầm vang, tung mình lên không trung. Chưởng ảnh màu máu dệt quanh ngươi như trái cầu khổng lồ lao xuống đầu Cầm Ma. Tổ Hồng Lâu kinh hãi múa tít cổ cầm biến mất trong bóng đêm. Chiêu Cầm Trung Lô Ảnh này là tuyệt học thủ mạng của Ma Cầm Tôn Giả. Chưởng kình chạm vào màn lưới cầm ảnh nổ vang như sấm dậy. Tổ Hồng Lâu trúng liền hai chưởng, máu miệng phun thành vòi vội tung mình đào tẩu. Bọn giáo chúng cũng vội rút theo.
Lúc này lửa đã lan lên sườn núi, đe dọa thiêu trụi Tổng đàn. Thiên Hồng bang chủ vội quát bọn bang chúng dập lửa, không truy sát bọn Thiên Âm giáo nữa. Võ Lâm Độc Thánh thở dài :
– Gã Tống Thu này quả là lợi hại, chỉ với một kế nhỏ cũng làm cho bổn bang và Thiên Âm giáo thiệt hại nặng nề, chưa chắc Tổ Hồng Lâu đã toàn mạng về đến Đồng Sơn.
Song Tuyệt Hầu Gia cười ghê rợn :
– Lão phu sẽ gởi thư khiêu chiến với Thiên Tà. Sư phụ lão đã giết mẫu thân ta tất phải gánh lấy mối ân oán này. Thiên Tà bị giết, Tống Thu sẽ phải ra mặt báo cừu. Lúc ấy lo gì không giết được hắn?
Huynh muội họ Triệu nhìn nhau lo lắng. Khi họ biết Thiên Hồng bang là ổ tà ma thì đã muộn.
* * * * *
Nhắc lại, Cầm Ma thọ thương dẫn tàn quân về Đồng Sơn. Lão tự hiểu mình đã sai lầm, trước sau gì cũng bị Tống Thu chận đánh. Tổ Hồng Lâu biết chàng đã giám sát chặt chẽ nên không dám rời thủ hạ, chạy trốn một mình.
Lão quyết định băng rừng đi đường tắt đến sông Hoài ít nhất cũng tránh được trận địa mai phục của các đệ tử Kim Hoàn môn. Nhưng tiếc là lão đã đoán sai, hơn trăm thuộc hạ của Tống Thu đã kéo đến Đồng Sơn, thiêu hủy Tổng đàn Thiên Âm giáo. Cầm Ma và hai mụ Hộ pháp đã đi cả, bọn còn lại chẳng phải là đối thủ của những con người kiên dũng.
Tổ Hồng Lâu không phải kẻ ngu muội, chỉ có điều lão quá tự cao, cho rằng Thiên Hồng bang không thể chống lại Ma âm, chỉ một trận là chinh phục được núi Cửu Hoa. Nào ngờ Bang chủ Thiên Hồng bang không sợ tiếng đàn ma, lại có pho huyết chưởng lợi hại tuyệt luân đánh cho lão phải thọ thương trầm trọng. Lúc này Tống Thu mà xuất hiện thì lão khó thoát chết.
Lão lại sai ở điểm là Tống Thu không đặt phục binh mà bám theo sát nút.
Song tà cũng luyện Càn Khôn chân khí nên dễ dàng tiếp thu phép Tùy Tâm đạo khí. Ba người không sợ Ma âm sẽ tấn công Cầm Ma và hai mụ Hộ pháp.
Tống Thu vượt lên phía trước, ẩn mình trên cây cổ thụ cạnh đường mòn.
Chỉ còn vài chục trượng là đến bờ sông Hoài, Tổ Hồng Lâu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ba bóng ảnh đã ập xuống đầu đoàn quân Thiên Âm. Chiêu đầu khó mà đắc thủ vì đối phương công lực thông thần, thân pháp nhanh nhẹn, chỉ có vài giáo chúng thương vong. Tống Thu bám chặt lấy Tổ Hồng Lâu. Bảo kiếm như lưới thép vây chặt lão ma. Tiếng đàn vang lên lạc lõng chẳng làm gì được ai.
Địa Tà cười nhạt, xuất chiêu Diêm Vương Hoàn Tiếu, cây đàn bằng đồng bị chém gãy cần và chủ nhân của nó cũng gục ngã. Thiên Tà thấy thế cười ha hả đánh chiêu Thiên Lôi Khai Phủ. Chưởng kình vũ bão phá tan màn cầm ảnh, vỗ nát đầu mụ Hộ pháp thứ hai. Tống Thu quát vang, trường kiếm rung động bay lượn phát ra tiếng nổ vang rền. Chàng đã dùng đến chiêu Lôi Xuất Địa Phấn, nương theo kiếm quang bay đến như cuồng phong. Tổ Hồng Lâu bị thương, chân khí hao hụt nên không chống nổi tuỵet chiêu. Lão rú lên thảm khốc, ôm lồng ngực rách toang quỵ xuống thảm lá khô trong rừng.
Toán giáo đồ Thiên Âm giáo bỏ chạy tán loạn. Bọn Tống Thu chẳng truy sát làm gì. Lãnh Diện Thái Tuế nghiến răng chặt bay đầu Cầm Ma bỏ vài túi vải. Thiên Tà nhặt lấy cây đàn cổ cười bảo :
– Ta đem về làm đồ chơi cho lũ tiểu hài.
* * * * *
Tin Tổng đàn Thiên Âm giáo cháy rụi, Cầm Ma Tổ Hồng Lâu bị Thiết Phiến công tử chặt đầu đã làm xôn xao cả võ lâm. Các Phân đàn Thiên Âm giáo ở Thiểm Tây và các tỉnh Tây bắc tự động giải tán. Võ lâm vùng này khởi sắc hết lời ca ngợi Tống Thu. Nhưng Kim Hoàn môn vẫn không hề xuất hiện và tung ra lời cảnh báo rằng Bang chủ Thiên Hồng bang chính là Song Tuyệt Hầu Gia Sầm Cẩm Y. Võ công và dã tâm của lão còn hơn cả Cầm Ma.
Gần cuối tháng tám, Thiên Hồng bang chủ cho sứ giả mang thư lên Thiếu Lâm tự, nhờ phái này gởi đến Thiên Tà Bách Lý Hạc lời khiêu chiến.
Sầm Cẩm Y chính thức đòi Càn Khôn phái trả máu nợ ba mươi năm trước.
Thời gian là sáng ngày mười tám tháng chín, địa điểm là chân núi Thiếu Thất.
Thiên Hồng bang muốn nhân dịp này trấn áp võ lâm nên cho người loan báo khắp giang hồ.
Hào kiệt tam sơn ngũ nhạc lũ lượt kéo đến Tung Dương quan chiến.
Lúc nhận được thư của Song Tuyệt Hầu Gia, Thiên tà cười khảy :
– Dẫu hắn luyện được Huyết Quan tà công ta cũng chẳng coi ra gì.
Tống Thu thấy Địa Tà im lặng nhưng ánh mắt đầy vẻ lo lắng, chàng hiểu ngay pho tà công kia rất lợi hại. Nhưng tính tình Thiên Tà khẳng khái, coi trọng danh dự sư môn tất sẽ không chịu để Tống Thu thay mặt.
Tối đến chàng âm thầm mời mẫu thân ra hỏi chuyện :
– Hài nhi muốn biết Huyết Quang tà công đáng sợ ra sao?
Địa Tà rầu rĩ đáp :
– Pho bí kíp Huyết Quang gồm ba môn tuyệt học: kiếm, chưởng và nội công. Đặc điểm của tà công là phát ra màu ánh sáng đỏ rực và độc hại, xâm nhập vào các huyệt đạo của đối thủ khiến chân khí cạn kiệt rất mau. Hôm trước chúng ta đã chứng kiến Song Tuyệt Hầu Gia hạ thủ Cầm Ma. Mẫu thân tự lượng không chống nổi chiêu chưởng ấy. Như vậy thì phụ thân ngươi cũng chẳng hơn được.
Tống Thu mỉm cười trấn an :
– Hài nhi luyện thành Du Già đại pháp, tùy nghi phong tỏa yếu huyệt toàn thân, lại thêm pho Huyền Cơ kiếm pháp đâu sợ gì lão họ Sầm. Chỉ cần mẫu thân giữ chặt lão gia không để người xuất trận là được.
Chàng hạ giọng trình bày kế hoạch. Địa Tà mừng rỡ vuốt tóc chàng :
– Thu nhi giỏi lắm!
Biết Thiên Tà đã tọa công, Tống Thu lập tức triệu tập thủ hạ. Chàng hỏi họ :
– Chư vị có nghe Song Tuyệt Hầu Gia Sầm Cẩm Y có thù oán gì với ai không?
Toán Mệnh Diêm La Đông Phương Lạc đã đi khắp Trung Hoa, kiến văn uyên bác nên ứng tiếng đáp ngay :
– Mười năm trước, lão phu đến Hà Bắc, có nghe đến họ Sầm đã từng giết phu thê Long Phụng Song Kiếm Trác Tam Thanh ở chân núi Long Sơn huyện Long Phùng. Con trai họ Trác Tung Sơn là một nho sinh yếu đuối nên ngậm hờn chẳng dám báo thù. Lão phu đã ghé vào quán rượu của Tung Sơn nên còn nhớ dung mạo.
Tống Thu mừng rỡ nói :
– Thật là tấu xảo, nếu ta giả làm Trác Tung Sơn đến đòi nợ Sầm Cẩm Y, lão không thể từ chối được.
Chàng bèn cùng họ bàn bạc kế sách. Sáng hôm sau, Linh Hồ đem thanh Đồ Long kiếm đã gãy một đoạn gần gang đến lò rèn trong thành nhờ làm lại mũi, cắt ngắn chuôi. Đến trưa gã trở lại trao cho Tống Thu một thanh đoản kiếm, cả chuôi lẫn lưỡi chỉ dài đúng hai gang tay. Với chiếc vỏ mới chẳng ai có thể nhận ra đây chính là thanh Đồ Long kiếm lừng lẫy một thời.
Tống Thu ngày đêm khổ luyện chiêu cuối cùng của pho Huyền Cơ kiếm pháp. Nhưng chiêu Lôi Điện Hợp Nhi Cương đòi hỏi một công lực rất thâm hậu mới thi thố nổi. Chàng tự lượng sức mình, quay sang ôn luyện ba chiêu Khấp Huyết Liên Như, Lôi Xuất Địa Phấn và Phong Hạnh Địa Thượng.
Chiều ngày mười bảy tháng chín, Song tà và các cao thủ Kim Hoàn môn có mặt ở Thiếu Lâm tự. Lạ thay nàng nô tỳ Tây Môn Phượng Tường cũng đi theo. Sáng ra, nếu Thiên Tà để ý kỹ sẽ thấy Phượng Tường và Yến Bình vắng mặt. Tống Thu thì ngồi cạnh Địa Tà chẳng nói năng gì.
Đầu giờ Thìn, Song tà và các cao tăng Thiếu Lâm xuống chân núi. Mấy ngàn hào kiệt chào đón vang dội. Thiên Tà hôm nay oai phong lẫm liệt, thân hình cao lớn, mặt đỏ như son, đôi mắt tỏa thần quang lấp lánh. Ông tươi cười vòng tay đáp lễ, sang sảng nói :
– Kính cáo chư vị đồng đạo. Ba mươi năm trước U Chân Tiên Tử thân mẫu Song Tuyệt Hầu Gia Sầm Cẩm Y luyện tà công, bắt hơn trăm đồng năm đồng nữ về núi hút máu. Tiên sư Càn Khôn lão nhân phát giác ra tội ác ấy nên giết chết mụ ác ma. Nay Sầm Cẩm Y luyện thành Huyết Quang bí kíp, trở thành Bang chủ Thiên Hồng bang. Hắn muốn đòi lại món nợ năm xưa thì lão phu sẽ thay mặt tiên sư hoàn trả. Chỉ sợ hắn không đủ tài để đòi mà thôi.
Quần hùng cười ồ, vững tin vào chiến thắng của Thiên Tà.
Đầu giờ Tỵ, Thiên Hồng bang xuất hiện. Ngoài Sầm bang chủ còn có Võ Lâm Độc Thánh và năm vị Đường chủ. Song Tuyệt Hầu Gia đã bỏ khăn che mặt, để lộ dung mạo tôn quý trưởng giả. Phong thái lão quả xứng đáng với danh hiệu Hầu Gia. Lão đường bệ vòng tay chào mọi người rồi cao giọng :
– Bách Lý Hạc! Sư phụ ngươi giết mẫu thân ta thì hôm nay ta giết lão để báo thù.
Thiên Tà ngửa cổ cười dài :
– Để xem ngươi có đủ bản lãnh hay không đã.
Hai người chưa kịp xuất thủ thì trong đám khách quan chiến có một cặp nam nữ chạy ra. Nam nhân tuổi độ tam thập dáng mảnh khảnh, mặt mũi xanh xao. Nữ nhân chỉ hơn hai mươi xinh đẹp nhưng đầy vẻ sầu muộn. Nàng ta khóc lóc cố kéo chồng mình lại :
– Tướng công ơi thôi đi. Lão ta võ nghệ thông thần, làm sao chàng địch lại?
Nam nhân gạt phắt nàng ra, căm phẫn nói :
– Phận làm con mà không dám báo phục mối phụ mẫu chi cừu thì còn sống làm gì? Nếu nàng không lui ra ta sẽ đoạn tình phu phụ.
Dứt lời, gã xăm xăm tiến đến trước mặt Thiên Hồng bang chủ, cao giọng mắng :
– Sầm Cẩm Y! Mười năm trước ngươi giết Long Phung Song Kiếm ở chân núi long phòng. Trác mỗ ngày đêm khổ luyện võ nghê, ngay đến đòi nợ máu.
Song Tuyệt Hầu Gia cười nhạt :
– Trác Tung Sơn, lão phu không giết luôn ngươi cũng là đã có ý lưu lại hương hỏa cho giòng họ Trác. Nếu ngươi không cút đi thì đừng trách ta tàn nhẫn.
Tung Sơn lớn tiếng :
– Trác mỗ được kỳ nhân truyền cho ba chiêu tuyệt kiếm. Nếu trong ba chiêu không giết được lão, thề sẽ bỏ qua mối thù nàu. Lão có dám đấu với ta không?
Thiên Tà sợ gã chết uổng mạng, định mở miệng can ngăn, nào ngời Địa Tà gắt gỏng :
– Báo thù là phận làm con, không để gã ra tay trước. Lát nữa Sầm Cẩm Y bị lão đầu tử giết chết thì gã sẽ hối hận suốt đời.
Thiên Tà cười khổ, chẳng lẽ lại thú nhận mình không chắc thắng được họ Sầm. Hầu Gia nghe Trác Tung Sơn khiêu khích, quay lại bảo Thiên Tà :
– Bách Lý Hạc, lão cảm phiền chờ ta giải quyết xong gã oắt con này đã.
Thiên Tà gật đầu :
– Không sao! Lão phu chờ được.
Quần hùng bất ngờ trước diễn biến kỳ lạ ngày, hồi hộp lo cho đứa con hiếu thảo kia. Trác Tung Sơn rút thanh đoản kiếm nơi lưng ra. Lưỡi kiếm đen sì như dính mực, chẳng có vẻ gì là đáng sợ. Trong binh khí phổ chỉ đề cập đến thanh đoản kiếm Ngư Trường. Nhưng ai cũng biết thanh thầnh kiếm ấy là vật tùy thân của Hoàng đết, chẳng thể xuất hiện trên võ lâm được. Sầm Cẩm Y không thèm dùng kiếm nhưng lại cẩn thận vận Huyết Quang tà công bao phủ toàn thân. Thực ra lão cũng có ý phô trương tuyệt kỹ.
Quần hùng ồ lên khi thấy làn sương đỏ sáng rực quanh người họ Sầm.
Người vợ trẻ của Trác Tung Sơn quỳ xuống thảm cỏ khóc nức nở. Tiếng khóc ấy càng khiến Song Tuyệt Hầu Gia coi thường địch thủ.
Trác Tung Sơn cầm chặt đoản kiếm, dựng trước ngực, lầm lũi tiến lên.
Hầu Gia không thể xuất thủ trước, đành giương mắt nhìn. Khi còn cách chừng hơn trượng, Trác Tung Sơn bất ngờ ập đến. Thân hình gã biến mất và kiếm ảnh đen mờ cuồn cuộn như cuồng phong bão tố. Khi Sầm Cẩm Y nhận ra đối thủ có đến năm nươi năm công lực và chiêu kiếm kia bao la như biển lớn thì đã quá muộn. Lão vận toàn lực múa tít song thủ, đẩy ra những đạo trưởng kình khủng khiếp. Nhưng thanh đoản kiếm đã ập đến phá tan màn cương khí quanh thân rạch nát thân trước lão ma. Nếu Tống Thu có thêm mười năm công lực thì lão đã táng mạng.
Mười hai vết kiếm ngang dọc khắp nơi, lộ cả xương mặt và lồng ngực, máu tươi bắn ra tung toé. Song Tuyệt Hầu Gia đau đớn thét lên tung minh đào tẩu. Quần hùng sững sờ ngơ ngác. Lát sau mới bừng tỉnh, hoan hô vang dội.
Võ Lâm Độc Thánh gằn giọng :
– Tống Thu! Lão phu tự nhận tâm cơ kém xa ngươi.
Tống Thu cười mát :
– Tiền bối là bậc kỳ nhân, sao lại sa vào con đường hôn ám như vậy. Vãn bối thực lòng chẳng hiểu nổi?
Đào Vị Ngã cười vang :
– Cảm ơn ngươi đã coi trọng. Nhưng lão phu thọ đại ân của Hầu Gia chẳng thể không hết lòng phò tá. Từ nay chúng ta là kẻ tử thù, đừng trách ta tàn nhẫn.
Dứt lời, lão quay lưng dẫn thủ hạ lên lưng ngựa rời khỏi Tung Sơn. Quần hùng xúm lại chúc mừng. Tống Thu trầm giọng nói :
– Thực sự Sầm Cẩm Y không lợi hại bằng Võ Lâm Độc Thánh. Với tài phóng độc của lão, muốn thống trị võ lâm chẳng khó gì. Nếu chư vị muốn thoát cảnh làm nô lệ cho Thiên Hồng bang thì phải đoàn kết lại, cùng phái Thiếu Lâm đương cự.
Quần hào đồng thanh hứa sẽ tham gia cuộc chiến giáng ma. Họ giải tán trở về quê cũ chờ đợi hiệu triệu của Thiếu Lâm tự. Trong võ lâm không ai biết đến bản lãnh của Tống Thu còn lợi hại hơn Thiên Tà. Thấy chàng đả bại Song Tuyệt Hầu Gia, họ càng cho rằng Thiên Tà có võ công vô địch.
* * * * *
Ba ngày sau, Thiên Địa song tà và bọn Tống Thu về đến Tín Dương.
Thượng Sương và Bích San mừng rỡ bày tiệc mừng công. Yến Bình mau miệng kể lại việc mình và Phượng Tường hóa trang cùng Tống Thu qua mắt Thiên Hồng bang chủ. Thiên Tà hài lòng khen ngợi :
– Thu nhi cơ trí tinh minh, võ công kém đối phương nhưng lần nào cũng dành thắng lợi.
Chàng gượng cười đáp :
– Hài nhi chẳng dám quên lời giáo huấn của phụ thân nên đạt được chút thành tựu. Một phần cũng nhờ vào may mắn. Nhưng ngày nào chưa tìm được cách giải chất độc Tiêu Hồn Đoạt Phách tán hài nhi chẳng thể ngủ yên.
Đường Thái Bạch lên tiếng :
– Hôm trước, tiểu đệ đã nhặt được mấy trái độc cầu trong trận Thiên Âm giáo tấn công núi Cửu Hoa. Cốc phu nhân đã nghiên cứu nhưng không tìm được giải dược. Hay là chúng ta đem đến Bắc Kinh cho Tam Nhật Thần Y xem thử?
– Hay lắm! Chim câu của Cái bang sẽ mang thuốc độc và thư đến Đế đô, như vậy sẽ nhanh hơn nhiều.
Đêm ấy, Tống Thu vui đùa với thê tử, đến cuối canh hai mới trở về phòng. Hai vị phu nhân bận chăm sóc con thơ nên chàng phải ngủ riêng.
Mây đen vần vũ nhưng cơn mưa thu không chịu đổ xuống, tiết trời cực kỳ oi bức.
Tống Thu tắm xong ở trần ngồi tọa công. Lãnh Diện qua lại hành lang, bảo vệ cho chàng. Nửa canh giờ sau, chàng xả công, xoay qua nghiên cứu khẩu quyết của pho Xúc Cốt Du Già đại pháp. Chàng có cảm giác rằng pho thần công Phật môn này con nhiều điều ảo diệu.
Phượng Tượng bưng trà vào, thấy da thịt chàng nhăn nheo xấu xí, liền cười bảo :
– Công tử may mắn tìm được chân sinh nhưng lại luyện sai phương pháp nên mới có hiện tượng này. Các trưởng lão Bà La Môn có thể tự chôn mình dưới đất mười ngày mà không chết. Da dẻ họ vẫn bình thường nhưng đao kiếm chẳng thể đả thương.
Tống Thu giật mình hỏi lại :
– Nếu luyện đến mức đại thành có thể chống lại mọi chất kỳ độc hay không?
Phượng Tường vừa châm trà vừa đáp :
– Lúc ấy các lỗ chân lông đều đóng kín, hơi thở cũng không cần, chất độc nào hại nổi.
Nàng bưng trà đến cho Tống Thu rồi lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên người chàng, Tống Thu dịu giọng:
– Nàng có thể chỉ cho ta những chỗ sai sót được không?
Phượng Tường nghiêm giọng :
– Nếu có bản chữ Phạn thì nô tỳ mới biết công tử sai chỗ nào? Đối với Hán văn nô tỳ không thông tinh lắm.
– Được, ta sẽ đi Tứ Xuyên tìm xem tien sư để nguyên bản ở đâu. Nay đi về cũng mất hơn hai tháng, lại phải rèn luyện, sợ rầng sẽ không kịp để đối phó với Độc Thánh.
Phượng Tường vội nói :
– Nô tỳ sẽ đi theo công tử, tìm được chân kinh, chỉ ra chỗ sai sót, công tử có thể luyện trên đường trở về. Nếu không có cách chống lại kỳ độc, công tử ở lại đây cũng vô ích.
– Để ta phái người đến núi Cửu Hoa dò thám xem tình hình thế nào rồi mới quyết định được.
Sáng ra, chàng bảo Độc Thủ Linh Hồ và Vạn Lý Phiêu Phong đi Huy Châu dò xét tình hình Thiên Hồng bang.
Hôm sau, chim âu bay về báo tin có tám người lạ mặt, da ngăm, áo trắng, đầu quấn khăn trông rất kỳ lạ vào Tổng đàn Cửu Hoa và không trở xuống.
Chắc chắn họ không phải là người Hán.
Phượng Tường đang hàu trà Song tà và Tống Thu, nghe chàng đọc tin này, thất sắc bảo :
– Công tử ơi! nguy rồi. Họ chính là Thiên Trúc bát đại giáo sĩ, thần công và pháp thuật rất cao siêu.
Tống Thu cười mát :
– Họ lợi hại tới đau cũng chẳng thể tìm ra nơi nừy mà tấn công. Tường nhi sợ gi chứ?
Phượng Tường tròn mắt nói :
– Nhưng nếu họ đến đánh phá Thiếu Lâm tự liệu công tử có ngồi yên được không?
Thiên Tà chỉnh sắc :
– Nếu phái Thiếu Lâm thất thủ thì chính khí tiêu tan, bọn ta sẽ ẩn mặt. Thu nhi mau gởi thư cho họ biết ngay đi.
Tông Thu vâng lời, thảo nhanh một lá thư, giao cho Lãnh Diện mang ra cho gã hóa tử ngồi trước cổng gia trang.