Chiều hôm sau, Cái bang mang thư hỏa tốc từ hồ Động Đình đến Hiên Viên hồ chủ lâm trọng bệnh, muốn gặp chàng trước khi chết. Cũng may hồi đầu tháng chàng có nhờ Cái bang chuyển thư đến Sơn Đông vấn an nên Mạnh Hàn Phu mới biết có thể liên hệ với chàng qua đám hóa tử. Tống Thu buồn rầu nói với Song tà :
– Hài nhi là hậu nhân của Thảo Kính, tất không thể vắng mặt được. Hài nhi sẽ đi trước bằng thần mã, may ra còn kịp gặp ngoại công.
Thiên Tà tán thành :
– Thu nhi cứ đi trước, ta và bà lão này sẽ theo sau.
Qua một lần gặp gỡ, Bách Lý Hạc rất yêu mến Hiên Viên Đạo. Thượng Sương vội xếp hành lý để chàng lên đường ngay. Vân nhi là thiên lý mã nên chỉ sau năm ngày đêm chàng đã có mặt ở Từ Châu, cách Lương Sơn một ngày đường.
Trời đã sảm tối, người ngựa đều mệt mỏi. Tống Thu quyết định vào lữ điếm nghỉ ngơi, canh tư sẽ đi tiếp. Nhưng lòng lại áy náy nên dừng cương trước cửa phạm điếm vẫy lão khất cái gài lại hỏi thăm. Lão nghe chàng đọc mật khẩu, kính cẩn nói :
– Tiểu nhân là Lý Phúc, đệ tử Cái bang, xin lắng nghe mệnh lệnh của công tử.
– Không có gì! Ta chỉ muốn biết bệnh tình của Hiên Viên lão gia ở hồ Động Đình thế nào rồi?
– Bẩm công tử! Từ Châu có trạm chim câu nên mỗi ngày đều nhận được báo cáo. Nghe nói Hồ Cửu chưa nguy ngập lắm.
Tống Thu yên dạ, thưởng cho lão nén bạc, định đi tìm chỗ trọ. Bỗng lão hóa tử gãi đầu nói :
– Bẩm công tử, chiều nay, tiểu nhân đi ngang tường sau, trang viện ở ngoại thành, tình cờ nhặt được một mảnh giấy có nhắc đến danh tự của công tử. Tiểu nhân định sáng mai gởi về Tổng đàn, nhờ chuyển đến công tử. Nào ngờ lại gặp công tử ở đây.
Lão lấy trong túi ra, mảnh giấy nhàu nát vì từng bị vo tròn. Trên ấy chỉ có mấy chữ: Bảo Thiến Phiến công tử đến cứu ta. Thưởng ngàn lượng bạc.
Tang Luân Tống.
Nét chữ nghệch ngoạc bằng than bếp, rất khó đọc. Tống Thu kinh hãi nói :
– Người này là Thúc công của chuyết thê, chẳng hay trang viện ấy ở đâu?
Lý Phúc thấy người chàng đầy bụi đường, cười bảo :
– Trời còn rất sớm, công tử cứ vào lữ điếm tắm gội, ăn uống. Một canh giờ sau, tiểu nhân sẽ đến hướng dãn công tử đến cứu người.
Tống Thu gật đầu :
– Tốt lắm! Lát nữa Lý lão đến Kim Thành lữ điếm gặp ta.
Đầu canh ba, chàng theo lão ăn mày đến phía sau trang viện nọi, nơi lão đã nhặt được mảnh giấy. Lý Phúc đã báo trước rằng bức tường quanh Thân gia trang cao đến hai trượng nên Tống Thu bảo lão tìm một sợi dây thừng bền chắc. Chừng có thể vừa được nhưng lúc trở ra còn có thêm Sa Thượng Thần Y Tang Luân Tống.
Tống Thu đeo cuộn dây, tung mình lên bám lấy đầu tường. Nhìn vào trong thấy đèn đã tắt, chàng thả đầu dây cho Lý Phúc. Tống Thu tuột xuống, dán sát người vào chân tường.
Trước mặt chàng là tòa nhà kiên cố cách tường ngoài chừng hai trượng.
Trên vách có hàng lỗ thông hơi rộng độ gang tay, thay cho cửa sổ. Mùi thuốc bắc hăng hắc xông ra từ hàng lỗ ấy. Chàng đoán Tang lão bị bắt buộc làm việc trong dược thất kia. Lão đã viết thư, gói vào vật nặng thò tay qua lỗ thông hơi để ném ra ngoài. Tống Thu nhảy lên bám lỗ nhìn thử.
Giữa nhà là nồi thuốc lớn đang sôi sùng sục. Tang Luân Tống hình dung thiểu não, ngồi chụm củi. Thấy không còn ai khác, Tống Thu truyền âm gọi :
– Tang thúc công! Tiểu tôn tế đang ở phía sau dược thất. Xin hỏi cửa trước có ai không?
Sa Thượng Thần Y vui mừng khôn xiết, nhìn về phía lỗ thông hơi, lão chạy đến thì thầm :
– Thu nhi! Gần năm nay ta sống như trong địa ngục, may mà ngươi lại đến. À, cửa trước rất kiên cố và có hai người canh gác. Chúng không giữ chìa khóa.
Tống Thu gật đầu :
– Thúc công cứ gõ cửa, giả đò cần việc gì đó. Hài nhi sẽ giết chúng dễ hơn.
Lão hiểu ý, quay lưng bước đến gọi cửa, Tống Thu thì lướt đến góc tường phía tây chờ đợi. Lát sau, nghe tên võ sĩ càu nhàu :
– Lão muốn gì thì để đến sáng mai, bọn ta làm gì có quyền quyết định.
Chúng nói qua khe cửa nên quay mặt vào trong. Tống Thu lướt đến chém bay hai chiếc thủ cấp. Nhờ vậy chúng ra đi rất êm ái, chẳng thở than câu nào cả. Chàng giữ cho hai cái xác ngã từ từ xuống gạch rồi dùng Nha Hoàn cứa mạnh. Ổ khóa tuy lớn nhưng bằng sắt nên bị cắt dễ dàng. Tống Thu lách vào, chạy đến nói nhanh :
– Thúc công lên lưng, tôn tế sẽ đưa người thoát ra.
Lão gật đầu nhưng lại chạy đến bên chõng tre, chụp lấy chiếc túi vải rồi mới chịu đi.
Cuối canh ba, Tang lão đã tươi tỉnh, ngồi trong phòng Tống Thu. Mâm rượu thịt long trọng trước mặt là điều mà suốt năm nay lão không dám mơ đến. Chờ lão no nê, Tống Thu mới hỏi :
– Vì sao thúc công lại sa vào chốn ấy và lai lịch Thân gia trang thế nào?
Tang Luân Tống cạn chén, bùi ngùi nói :
– Năm trước, lão buồn vì đàn Sa Long bị tiêu diệt, phẫn chí bỏ nhà vào Trung Nguyên, nương nhờ người bằng hữu thâm giao là Tổng đốc Sơn Hải Quan Chu Đan Khâu, nào ngờ chỉ hơn tháng sau họ Chu bị gian thần vu cáo là tham ô và tư thông với ngoại bang. Quan quân Hà Bắc vây chặt tư dinh Tổng đốc, bắt toàn gia và cả lão phu giải về thiên lao ở Bắc Kinh. Lúc bị tra hỏi lão phu thực tình khai mình là Sa Thượng Thần Y ở ngoại Mông. Hai tháng trôi qua, có người đến lãnh lão phu ra đưa về Sơn Đông, bắt phải luyện cho được loại kỳ độc tuyệt thế vô song. Kẻ ấy đã phế võ công của lão phu và nhốt chặt trong dược thất. Sau này lão phu nghe lén bọn võ sĩ gác cửa bàn bạc mới biết Thân trang chủ chính là Hoàng Hải Thần Long Thân Mộ Sắc. Lão là bá chủ của biển Đông và được Trần thái sư đỡ đầu. Họ Thân mưu đồ tóm gọn võ lâm để làm hậu thuẫn cho Trần thái sư tạo phản.
Tống Thu cười nhạt :
– Thúc công yên tâm, có ngày tôn tế sẽ chặt đầu Thần Long để thúc công nguôi giận. Giờ thì tôn tế phải đi ngay Lương Sơn để gặp mặt một vị trưởng bối đang hấp hối.
Chàng bèn kể cho Tang lão nghe mối quan hệ kỳ diệu của mình với Hiên Viên hồ chủ. Sa Thượng Thần Y cười bảo :
– Đã có lão phu ở đây mà không cứu được Hiên Viên Đạo hay sao?
Tống Thu mừng rỡ :
– Đúng vậy! Tôn tế quên mất. Giữa canh tư chúng ta sẽ lên đường.
Nhưng chẳng ai chịu ngủ, Tang lão hỏi thăm tình hình võ lâm, nghe nói Võ Lâm Độc Thánh chế được Tiêu Hồn Đoạt Phách tán lợi hại khôn lường, Tang lão cười mát :
– Lão phu tuy ẩn dật nơi sa mạc hoang vu nhưng không tin mình lại kém họ Đào. Chỉ cần mười ngày ta có thể tìm ra thuốc giải cứu bất cứ chất độc nào.
Tống Thu hoan hỉ nói :
– Nếu được thúc công hỗ trợ, tôn tế chẳng sợ tên ma đầu nào cả. À, San nhi đã sanh nam tử rất kháu khỉnh. Sau này thúc công về già chẳng sợ thiếu chấu để ẵm bồng.
Sa Thượng Thần Y đáp :
– Lão phu mất hết võ công chẳng thể về lại nơi hoang mạc đành ở đây với vợ chồng ngươi.
Đầu canh tư, hai người khăn gói lên đường. Tang Luân Tống giờ đây gầy yếu, chỉ còn độ sáu bảy chục cân nhờ vậy Vân nhi chỏ hai người mà vẫn phóng như bay.
Chiều hôm ấy, Hiên Viên gia trang hiện ra trước mặt. Bạch Vân Cư Sĩ Hàn Mạnh Phu nóng ruột, đi qua đi lại trước cửa trang, mắt dõi nhìn về phí quan đạo. Nge tiếng vó ngựa dồn dập, lão mừng rỡ chậy ra. Tống Thu ôm Tang lão phi thân xuống đất, hỏi ngay :
– Bệnh tình của ngoại công như thế nào rồi?
Hàn lão sa lệ đáp :
– Kính nhi nhanh lên, người như ngọn đèn sắp tắt.
Tang Luân Tống mỉm cười :
– Còn thở là không sao.
Tống Thu vội giới thiệu :
– Bẩm phụ thân, đây là Tang Luân Tống, thúc công của San nhi. Người là bậc thần y tuyệt thế, chúng ta không cần phải lo nữa.
Cư sĩ hân hoan vòng tay :
– Tiểu điệt là Hàn Mạnh Phu kính thỉnh đại thúc vào trong.
Ba người đi thẳng vào hậu sảnh, Hiên Viên hồ chủ đang nằm thoi thóp trên giường. Bạch Lan và Tôn Thái Vân đang rầu rĩ, xoa bóp chân tay cho lão.
Nhìn thấy Tống Thu, Bạch Lan sa lệ nói :
– Ngoại công chắc không qua khỏi. Kính nhi mau đến gặp người.
Tống Thu mỉm cười lắc đầu :
– Mẫu thân yên tâm, đã có tay thần y ở đây, chẳng ai chết được đâu.
Tang Luân Tống thăm mạch, vạch mắt bệnh nhân. Lão cau mày cởi áo ra xem. Trên da đầy những chấm xám đen, nhỏ bằng hầu đũa. Lão vuốt râu cười bảo :
– Chất độc Đà La Thủ Mệnh này không thể làm khó được lão phu.
Tống Thu giật mình :
– Té ra ngoại công bị hạ độc?
– Đúng vậy! Xem ra hung thủ cũng là bặc cao thủ trong Độc môn.
Tang lão mở túi, lấy ra ba viên thuốc khác mày đưa cho Thái Vân :
– Tiểu nha đầu tán nhỏ thuốc này với rượu cho bệnh nhân uống ngay.
Từng muỗng thuốc được đổ vào miệng Hồ chủ. Chờ lão uống xong Luân Tống bảo Mạnh Phu :
– Túc hạ truyền nội lực vào thân thể lệnh nhạc, trục chất độc ra.
Tống Thu và Thái Vân đỡ Hồ chủ ngồi lên để Mạnh Phu truyền chân khí. Mồ hôi Hiên Viên Đạo toát ra như tắm, bốc mùi tanh tưởi rất khó chịu.
Hai khắc sau, Hồ chủ thoát cảnh hiển nghèo, có thể tự mình vận khí công.
Sáng hôm sau, Thiên Địa song tà đến nơi. Thấy Hiên Viên Đạo đang cùng mọi người dùng điểm tâm trong khách sảnh. Thiên Tà cười ha hả :
– Hồ chủ tráng kiện thế này mà lũ hóa tử lại bảo rằng sắp chết, báo hại ta và bà lão này chạy không kịp thở.
Hiên Viên Đạo đứng lên hoan hỉ nói :
– Quả thực là tiểu đệ vừa chết đi sống lại. May mà Kính nhi đưa tay thần y đến, nếu không giờ này đã về tổ tiên.
Song tà nhận ra Sa Thượng Thần Y, giật mình ngỡ ngàng. Tang lão ngượng ngùng nói :
– Lão phu bị giam cầm cả năm nay, may được Thu nhi cứu ra, chuyện cũ mong nhị vị bỏ qua cho.
Tống Thu kéo ghế cho Song tà ngồi rồi cười bảo :
– Chuyện còn dài, song thân cứ lót dạ, hài nhi sẽ kể cho nghe.
Trong lúc họ ăn uốnr, chàng tuần tự kể lại mọi chuyện. Địa Tà quắc mắt :
– Đêm nay chúng ta kéo đến Thân gia trang, xem thử Hoàng Hải Thần Long lợi hại đến đâu!
Tống Thu bỗng hỏi :
– Tang thúc công có tiết lộ Thân Mộ Sắc biết quan hệ với tôn tế không?
Tang thần y vội đáp :
– Không! Nhưng sao Thu nhi lại hỏi vậy?
Chàng từ tốn đáp :
– Lúc phá cửa, hài nhi đã cố tình không dùng đến bảo kiếm. Sợ chúng nhận ra lai lịch mà bỏ trống. Võ lâm ai cũng biết tiểu tôn có thanh Huyết Hãn thần kiếm chắt sắt như bùn. Ngư Nha Hoàn đã để lại dấu vết như một lưỡi cưa, họ Thân sẽ không nghĩ đến tiểu tôn.
Hiên Viên Đạo tỏ vẻ không hiểu :
– Vậy trong lòng Kính nhi lo lắng điều gì?
Chàng nghiêm giọng đáp :
– Tiểu tôn cho rằng việc ngoại công bị hạ độc là cái bẫy của Thiên Hồng bang. Đường về đã bị mai phục. Có lẽ Hoa Diện Phi Ma đã tiết lộ mối quan hệ giữa tiểu tôn và họ Hiên Viên với đồng bọn Mai Hoa bang. Sau khi tà bang này tan vỡ kẻ ấy đã đầu nhập Thiên Hồng bang và kể cho Độc Thánh nghe.
Thiên Tà lo lắng nói :
– Hồ Động Đình giờ đây không còn là chỗ an toàn nữa. Chắc Hiên Viên lão đệ nên rời về Tín Dương ở với bọn ta.
Tang Luân Tống mất hết võ công nên sinh ra nhút nhát, lão thở dài :
– Biết có về được đến nơi hay không đã?
Quả thật là tình thế rất nguy hiểm. Tang lão, Bạch Lan, Thái Vân đều yếu đuối, muốn bảo vệ họ an toàn chẳng phải dễ.
Tôn Thái Vân thỏ thẻ :
– Tiểu muội nghe mọi người tán tụng ca ca cơ trí siêu phàm, chắc đã có cách đối phó?
Tống Thu vuốt tóc nàng, cười bảo :
– Vân muội đừng cho ca ca lên mây xanh như vậy. Anh em tâng bốc nau, không sợ bị cười sao?
Vân nhi phụng phịu nói:
– Tiểu muội nói thực lòng mà. Lần nào ra Từ Châu mua sắm cũng được nghe lão Tô Tam ở Thiên Hương trà thất kể về những chiến công của Thiết Phiến công tử.
Bạch Lan phì cười :
– Té ra vì vậy mà lần nào Vân nhi cũng đi đến tận chiều mới về.
Hiên Viên Đạo đắc ý nói :
– Lão phu cũng thường cải trang vào thành uống trà, nghe kể chiến tích của Kính nhi mà khoan khoái cả cõi lòng.
Năm trước, Địch Yến Bình có tặng cho lão và Bạch Lan hai chiếc mặt nạ.
Tống Thu ngượng ngùn nói lãng sang đề tài khác :
– Hài nhi cho rằng bọn trinh sát Thiên Hồng bang ở Từ Châu đã thấy hài nhi đến hồ Động Đình. Cước trình của Ô Vân Cái Tuyết rất dễ nhận biết. Nhưng do chúng không biết ra liên lạc bằng chim câu nên sẽ đoán rằng hài nhi chỉ cách Sơn Đông không xa. Thứ hai, việc Tang thần y xuất hiện cứu sống được ngoại công là ngoài dự kiến. Chất độc này gây những hiện tượng giống như bệnh thương hàn, hài nhi chẳng thể nghi ngờ gì, trở về bằng đường cũ. Nay chúng ta đổi lộ trình, đi thẳng xuống phía Nam, ngược dòng sông Hoài về Tín Dương thì sẽ thoát được.
Địa Tà càu nhàu :
– Thu nhi nói không sai, nhưng chẳng lẽ lại bỏ qua cho gã Hoàng Hải Thần Long kia? Hắn đã hành hạ Tang lão suốt cả năm trời. Không giết đi thì ta chẳng cam tâm.
Tang Luân Tống cảm động chẳng nói nên lời. Tống Thu cười đáp :
– Hài nhi chưa nói hết ý. Phần họ Thân, chúng ta sẽ trả thù bằng cách khác, chính Võ Lâm Độc Thánh sẽ đến Thân gia trang rải độc, đốt nhà. Lúc ấy, Hoàng Hải Thần Long sẽ dựa thế lực của Trần thái sư mà tiêu diệt Thiên Hồng bang. Đó là cách báo thù tốt nhất.
Thiên Tà hoan hỷ khen ngợi :
– Ngươi đúng là tên tiểu quỷ khó chơi. Phen này cả Độc Thánh lẫn Trần sư thái đều khốn đốn.
Tang lão lắc đầu :
– Đêm nay chưa thể tấn công được, ta nghe nói họ Thân đã đi Bắc Kinh, ba ngày nữa mới về đến.
Tống Thu gật gù :
– Như vậy cũng tốt, Thúc công bào chết dùm loại chất độc không mạnh lắm. Có thế họ Thân mới dám kéo quân đến núi Cửu Hoa.
Hàn Mạnh Phu mời Song tà vào sau tắm gội nghỉ ngơi. Thái Vân liền rủ Tống Thu ra hồ hái Bạch Tần nấu canh. Chàng chiều theo ý cô em bé bỏng, theo nàng xuống thuyền nhỏ.
Tống Thu chậm rãi chèo để Thái Vân hái. Những bông hoa sen kiều diễm, lung linh soi mình trên sóng nước gợi nhớ đến bài thơ Lục Thủy khúc của Lý Bạch, chàng cao hứng ngâm nga :
Lục thủy thu phong hàn
Nam hồ thái Bạch Tần
Hà hoa kiều dục ngữ
Sầu sát dãng chu nhân
Tạm dịch :
Nước biếc gió thu lạnh
Hồ Nam hái Bạch Tần
Hoa sen xinh muốn nói
Sầu chế khách chơi thuyền.
Thực ra chàng đã sửa ba chữ cuối trong câu đầu. Nguyên văn là: “Lục thủy thu minh nguyệt”. Nhưng giờ mới ban trưa, làm gì có trăng sáng? Chỉ có làn gió thu lạnh lẽo thổi bay mái tóc Thái Vân. Vân nhi thẹn thùng nói :
– Ca ca đừng bỡn cợt, tiểu muội xấu xí đâu thể so với những đóa sen này.
Bỗng nàng sa lệ, cúi đầu thì thầm. Như tự nói với mình :
– Phải chi chúng ta là người xa lạ?
Tống Thu hỏi lại :
– Sao Vân muội lại muốn vậy?
Thái Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhạt nhòa vì lệ đổ, tia nhìn ai oán thế lương. Nàng nói :
– Tiểu muội từ nhò chỉ quanh quẩn nơi này, sống đời tịch mịch cô đơn. Chẳng ai để ý rằng tiểu muội đã tròn mười tám tuổi, đã biết mộng mơ. Lần đầu gặp ca ca, tiểu muội đã đem lòng say đắm mối tương tư. Nhưng oái oăm thay, chàng lại là hóa thân của bào huynh. Tiểu muội đành ôm mối tuyệt tình này đến ngày tóc bạc mà thôi.
Tống Thu thực sự rung động trước mối chân tình và vẻ sầu muộn vô bờ của Thái Vân, chàng cười đáp :
– Ngu huynh rất biết ơn lòng yêu thương của Vân muội. Chỉ sợ lão gia tử và lệnh huyện đường không tán thành, nếu không ngu huynh sẽ ngỏ lời cầu hôn Vân muội.
Chàng nói thật lòng mình vì Thái Vân rât giống Tam Phong Hồ Ly Hồng Lăng Phượng, người vợ bạc mệnh của chàng.
Thái Vân vui mừng khôn xiết, nhìn chàng âu yếm nói :
– Tiểu muội sẽ thưa lại với mẫu thân, may ra người thuyết phục được ngoại công.
Chiều hôm ấy, Thái Vân chạy đến tìm Tống Thu báo tin vui :
– Ngoại công và song thân đã tán thành, Thu ca có thể nhờ phụ mẫu đứng ra cầu hôn rồi đấy.
Tống Thu vội vào phòng Song tà, trình bày cớ sự. Thiên Tà cười ha hả :
– Hay lắm! Chẳng thà làm cháu rể còn tốt hơn làm cháu hờ. Phen này lão Hiên Viên Đạo không còn dám đem thuyết luân hồi ra cãi lý với ta nữa rồi.
Trong bữa cơm tối, Thiên Tà sang sảng nói :
– Hiên Viên lão đệ! Ta muốn xin Thái Vân về làm dâu họ Bách Lý lão đệ thấy thế nào?
Hiên Viên Đạo gượng cười :
– Có một điều mà lão phu chưa kể cho lão huynh và đại tẩu nghe. Tháng trước Bang chủ Cái bang Cẩm Y Cái Tư Mã Thùy đã đến chơi tệ xá mấy ngày.
Lão nghe nói về sự hóa thân của Thảo Kính liền cười dài, bảo rằng lão đã nghe Tống Thu tiết lộ. Lão nổi tính hiếu kỳ liền lật sổ bộ Cái bang tìm mười người sinh cùng lúc với Thu nhi. Quả nhiên có đến hai người mang dấu son ở thùy châu bên phải và huyệt trung thu. Từ lúc ấy, lão phu không còn coi Thu nhi là Thảo Kính nữa. Nay nhị vị cho Thu nhi làm rể họ Hiên Viên thật đúng với tâm nguyện của lão phu.
Thiên Tà hoan hỉ nâng chén :
– Có thế chứ! Lão phu suốt đời học đạo thánh hiền, không giải thích được việc này, ăn ngủ chẳng yên.
Địa Tà vui vẻ nói :
– Thu nhi! Mau ra mắt cho đúng lễ.
Chàng vén áo lạy :
– Tiểu tế khấu kiến ngoại công, nhạc phụ và nhạc mẫu.
Thái Vân cũng lạy Song tà. Hồ chủ cười bảo :
– Lão phu chỉ xin một điều là con trai của Thái Vân sẽ mang họ Hiên Viên.
Đám gia nhân đã biết trước, kéo vào chúc mừng. Trừ một người đã trốn đi, chỉ còn có tám người nhưng đều là kẻ tâm phúc.
Hàn Mạnh Phu chờ họ ra khỏi mới nói :
– Lão gia yên tâm! Bạch Lan đã thọ thai được hơn tháng, sẽ có cháu cho người bồng ngay thôi mà.
Bạch Lan năm nay đã chẳn năm mươi, bà hổ thẹn cúi đầu chẳng dám ngẳng lên. Hồ chủ cao hứng bảo Thái Vân nấu thêm mấy món nhắm cùng mọi người thù tạc. Sa Thượng Thần Y bỗng hỏi :
– Lão phu nghe Thu nhi kể về con quái vật dưới hồ. Xin hỏi phải chăng nó có đến sáu chân?
Hồ chủ giật mình :
– Đúng vậy! Sao Tang lão huynh lại đoán ra?
Tang Luân Tống đắc ý nói :
– Trong cổ thư có nhắc đến loại Lục Túc Ngạc Xà, miệng cá sấu nhưng là loài rắn. Da của nó cực kỳ bền chắc, đao kiếm chẳng thể đả thương. Xương của nói tán thành bột sẽ làm nguyên liệu của một chất độc có một không hai. Chẳng hay lão huynh có giữ lại được gì hay không?
Hiên Viên Đạo bùi ngùi nói :
– Ngày ấy lão phu phải dùng đến mười hai thành công lực mới vỗ nát được xương đầu con vật. Lớp da dưới bụng của nó không bến chắc như trên lưng nên có thể mổ ra được. Khi phát hiện nó đã ăn thịt kính nhi, lão phu đành phải ngậm hờn, chôn cất đàng hoàng. Bởi vì trong xác của nó có máu thịt của đứa cháu cưng. Hơn hai mươi năm đã qua, chắc chỉ còn lại bộ xương.
Hôm sau, ngôi mộ của Lục Túc Ngạc Xà đã được đào lên. Hầu hết đều đã mục nát, chỉ còn lại sáu đốt xương sống và vài mảnh xương sọ.
Tang lão hoan hỉ nói :
– Bao nhiêu đây cũng là quá đủ lắm rồi. Chỉ thêm vài vị nữa là có thể chế thành chất Du Tiên Vô Hình phấn. Độc Thánh dù có tài giỏi đến đâu cũng phải bó tay.
Thiên Tà hiếu kỳ hỏi :
– Chất độc này lợi hại ra sao?
– Như tên gọi, ai vướng vào sẽ ngủ một giấc dài vô tận, sống cũng như chết.
Tống Thu hài lòng bảo :
– Hay lắm! Phe ta lỡ có trúng phải cũng còn cứu được. Nhưng chất độc dành cho Thân gia trang Thúc công đã có được dược liệu chưa?
Tang lão cười xòa :
– Hôm trước, ta đã đem theo mấy cán nọc rắn, rết muốn chế lúc nào chẳng được. Hoàng Hải Thần Long đã cung cấp rất nhiều thứ của quý này.
Địa Tà hỏi :
– Thế Tang lão đã bào chế cho họ thêm chất kỳ độc nào chưa?
– Lão phu chỉ đưa ra có ba loại hạng hai và một số giải dược. Nhưng Độc Thánh đụng phải cũng mất nửa tháng mới tìm ra cách khắc phục.
Canh ba đêm mùng năm, có sau bóng người xuất hiện trên đầu tường phía Tây Thân gia trang. Năm người che mặt, một lộ diện. Chỉ cần bộ bạch y ngực thêu cầu vòng là đủ biết lai lịch. Người không bịt khăn có dung mạo tuấn tú, râu ba chùm đen nhánh. Lão ngửa cổ cười vang :
– Thân Mộ Sắc! Võ Lâm Độc Thánh và anh em Thiên Hồng bang đã đến đây, sao không ra tay nghinh tiếp?
Đèn đuốc sáng trưng, cao thủ ùa ra đông như kiến. Bọn chúng đều có dáng đi rộng chân của những người quen với sóng biển. Hoàng Hải Thần Long là một người tuổi độ năm mươi, thân hình mạnh khỏe tóc đỏ hoe, da sạm nắng. Phong thái lão có vẻ đường bệ, hào sảng. Nhưng dưới cái vỏ anh hùng, hảo hán ấy là một tâm cơ quỷ quyệt và tàn ác khôn lường. Lão vòng tay cao giọng :
– Tại hạ ngưỡng mộ thanh danh của tiền bối và quí bang đã từ lâu. Dám hỏi hôm nay giá lâm có điều gì chỉ giáo?
Độc Thánh cười nhạt, trầm giọng :
– Đưng hòng lấy vải thưa che mắt thánh. Ngươi nuôi dã tâm tóm gọn võ lâm làm hậu thuẫn cho Trần thái sư tạo phản. Thiên Hồng bang ta cũng muốn thống trị Trung Hoa, đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Đêm nay lão phu sẽ cho bọn mi nếm mùi Tiêu Hồn Đoạt Phách tán.
Lão vừa dứt lời thì năm người kia vung ta rải độc phấn. Họ đứng thuận gió nên phần lớn các thủ hạ của Thần Long đều trúng độc. Thân Mộ Sắc kinh hãi, quát thuộc hạ tản ra. Độc Thánh cười ha hả kéo quân rút lui.
Mờ sáng, tám bóng người âm thầm rời hồ Động Đình, đi về phía Nam.
Đám gia nhân vẫn sinh hoạt bình thường nhưng chỉ vài ngày nữa họ sẽ giải tán, trở về nhà. Mỗi người đã được thưởng một ngàn lạng bạc làm vốn mưu sinh.
Đám hóa tử đã chờ sẵn ở cánh rừng vắng phía Đông thành Từ Châu với cỗ xe tứ mã lộng lẫy, rộng rãi. Lát sau, một gia đinh quyền quý ung dung dong ruổi về hướng Nam.
Hai ngày sau, họ đến bề đò sông Hoài, lên thuyền lớn về Hà Nam vì ngược gió, ngược nước nên mười ngày nữa mới có mặt ở Tín Dương.
Bạch Lan từ ngày sinh nở, bận bịu con thơ, không thể chiều chuộng trượng phu như trước lòng nàng cũng áy náy nên không giận khi Tống Thu có thêm thê thiếp. Hơn nữa chính Song tà đứng ra cưới hỏi thì nàng còn dám nói gì nữa. Thượng Sương thì lúc nào cũng dịu dàng và rộng lượng. Nàng ôm lấy Thái Vân để biểu lộ lòng yêu mến.
Tối đến, Bạch Lan bực bội hỏi :
– Sao đại thư lại vui khi thấy Tướng công lấy thêm vợ?
Nàng vui vẻ giơ năm ngón tay, ý nói rằng Tống Thu sẽ có đến năm vị phu nhân. San nhi kinh hãi nói :
– Thực thế sao? Chẳng lẽ đại thư có tài tiên đoán?
Thượng Sương chỉ mỉm cười, nựng nịu hài nhi.
Ngày còn ở sa mạc, Tang Luân Tống rất mếm Bạch Lan. Nay được trùng phùng ông cháu quấn quít bên nhau. Thần y bắt tay vào việc bào chế giải dược của Tiêu Hồn Đoạt Phách tán với sự giúp đỡ của Thiên Tà và Hiên Viên Đạo.
Họ đều đã già nên rất hợp nhau. Tống Thu chỉ ở nhà với thê tử được đúng ba ngày đã vội lên đường. Chàng dẫn theo ba hộ vệ, Linh Hồ và Phiêu Phong đã có mặt ở núi Cửu Hoa.
Chiều ngày hai mươi sáu tháng mười, bọn Tống Thu về đến huyện thành Phụ Dương cách núi Cửu Hoa sáu dặm. Bọn thất cái chỉ đường đến khách điếm mà Linh Hồ ở trọ. Hai gã đang rầu rĩ, nhâm nhi chén rượu, ngắm nhìn những giọt mưa thu lất phất, mừng rỡ đón chào.
Độc Thủ Linh Hồ thở phào nói :
– Đại ca không đến thì tiểu đệ phát điên mất. Bọn Thiên Hồng bang chẳng có động tĩnh gì cả. Tiểu đệ và gã mỏng người này như bị giam lỏng ở đây.
Tống Thu cười nhạt :
– Ngươi có dám chắc rằng phe đối phương không hề rời núi Cửu Hoa?
Đường Thái Bạch hiểu ngay rằng đã có chuyện. Ga nghiêm chỉnh nói :
– Tiểu đệ có thể lấy đầu mà thề.
Vạn Lý Phiêu Phong lập tức xuống lầu gọi lão bán chiếu đang ngồi trước cửa khách điếm. Lão lên đến vòng tay kính cẩn thưa :
– Tiểu nhân là Thiết Động Phong, Phân đà chủ Phân đà Huy Châu, đặc trách vùng núi Cửu Hoa.
Tống Thu gật đầu hỏi :
– Các hạ có thể đoán chắc rằng Thiên Hồng bang không hề đưa quân xuống núi?- Bẩm công tử! Ba trăm đệ tử quí bang hóa trang thành đủ hạng người, giám sát chặt chẽ núi Củu Hoa, không hề lơi lỏng một chút nào.
Tống Thu dịu giọng :
– Đà chủ ngồi đi. Như vậy là Thiên Hồng bang còn một căn cứ thứ hai. Các hạ mau quay về Tổng đà Lạc Dương. Yêu cầu Tư Mã bang chủ đốc thúc Phân đà vào Hà Nam tìm cho ra nơi ấy. Tại hạ đoán rằng nó phải ở bờ sông Hoài.
Thiết Động Phong uống vội vài chung rồi đi ngay. Tống Thu điềm đạm kể lại việc Độc Thánh bày kế điệu hổ ly sơn, hạ độc Hiên Viên hồ chủ, dụ chàng đến Sơn Đông để mai phục. Chàng cũng nói luôn về kế hoạch giá họa giang đông của mình, hy vọng chỉ nay mai sẽ thấy kết quả.
Hôm sau, bọn Tống Thu chuẩn bị hỏa dược để ám tập Tổng đàn Thiên Hồng bang trong lúc họ phải đối phó với Hoàng Hải Thần Long.
Quả nhiên vào sáng cuối tháng mười, Tống Thu nhận được tin Tổng trấn thành An Khánh kéo năm ngàn quân hạ trại cách Phụ Dương ba mươi dặm, Hoàng Hải Thần Long cũng dẫn ngàn thủ hạ rời Từ Châu đến bờ Bắc sông Hoài.
Đêm ấy, chàng nằm mơ thấy Hồng Lăng Phượng. Nàng vẫn đẹp như ngày nào nhưng đôi mắt đầy vẻ ai oán. Lăng Phượng thỏ thẻ :
– Tướng công hãy vì thiếp mà cứu lấy huynh muội họ Triệu và hãy vì ân đức của mình mà tìm cách cứu đám quân triều đình vô tội kia.
Tống Thu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi toát ra như tắm. Chàng ngồi bên đĩa đèn dầu, suy nghĩ cho đến đầu canh năm mới tìm ra kế sách vẹn toàn.
Sáng sớm chàng triệu tập thuộc hạ, kể lại giấc mộng đêm qua rồi trình bày lương sách của mình.
Cuối giờ Thìn, một vị đạo sĩ râu ba chòm, mặt trắng như ngọc cùng năm đệ tử đến quân doanh xin bái kiến Trương tổng trấn. Vẻ tiên phong đạo cốt của họ khiến đám quân canh không dám coi thường vội vào bẩm báo. Trương tổng trấn cho mời khách vào.
Đạo nhân vòng tay thi lễ rồi an tọa. Năm đạo sĩ kia đứng hầu.
Trương tổng trấn tuổi độ lục tuần, tuy là võ tướng nhưung dung mạo chẳng kém phần văn nhã. Lão tươi cười hỏi :
– Tiên trưởng là cao nhân phương nào, nay đến đây có điều chi chỉ giáo? Bổn tướng xin rửa tai nghe.
Đạo nhân rút trong bọc ra một chiếc chuông bằng bạc ngọc tía, cao độ hơn gang đặt lên bàn rồi điềm đạm nói:
– Bần đạo là Thông Thiên đạo trưởng. Năm trước vân du Bắc Kinh, tình cờ chữa khỏi quái bệnh cho Dương hoàng hậu, được người ân thưởng vật này. Chẳng hay đại nhân có biết việc này không?
Trương Phố cẩn thận cầm chuông ngọc lên xem xét. Thấy có dấu Ngọc Tỳ và hai chữ: Thái Tổ Hoàng Đế Nhất thống sơn hà.
Lão kinh hãi vội đặt xuống, đứng lên vái ba vái rồi nói :
– Bảo vật này do Thái tổ ân thưởng cho phụ tổ họ Dương. Nay việc Thánh cung ngự tứ khâm ban cho Tiên trưởng, bổn tướng có được nghe qua. Chẳng hay tiên trưởng cần gì?
Thông Thiên không đáp mà hỏi lại :
– Đại nhân nhận xét thế nào về Trần thái sư?
Trương tổng trấn là một vị quan chính trực, từ lâu chán ghét trò siểm nịnh che mắt long nhan của Thái sư, lão lại hiểu rằng vị đạo sĩ này có ảnh hưởng rất lớn đối với chánh cung Hoàng hậu. Lão quyết định tố cáo Trần thái sư, nếu Thông Thiên đạo trưởng tác động đến Hoàng thượng qua trung gian là Dương chánh cung thì biết đâu long nhan chẳng còn sủng ái Thái sư nữa. Trương Phố chỉnh sắc nói :
– Bổn tưởng xin nói thực lòng mình, Trần thái sư chỉ là một lão đại gian thần. Trên thì dối vua, dưới thì đè nén đồng liêu.
Đạo nhân gật gù bảo :
– Nếu bần đạo nói rằng lão ta đang âm mưu soán nghịch, chiếm lấy cơ nghiệp Đại Minh thì túc hạ có tin không.
Trương Phố giật bắn mình, lắng nghe Thông Thiên kể rõ lai lịch Hải Thần Long và Thiên Hồng bang. Đạo nhân kết luận :
– Thiên Hồng bang ở núi Cửu Hoa quả là đáng tiêu diệt, nhưng bọn hải tặc biển Đông cũng vậy. Túc hạ nên chiếm lấy hướng tây đết tránh độc phấn, dùng súng thần công bắn phá, mặc cho Hoàng Hải Thần Long và ngàn thủ hạ tử chiến với đối phương. Khi hai bên sức cùng lực kiệt mới kéo đại quân bảo toàn được sinh mạng ba quân.
Trương Phố thở dài :
– Té ra ẩn tình là thế. Trong công văn của bộ binh gởi xuống chỉ nói là trên núi Cửu Hoa có hơn ngàn cường sơn thảo khấu cần tiêu diệt. Và các hiệp khách giang hồ sẽ hợp lực. May mà Tiên trưởng đến đây chỉ giáo không thì bổn tưởng và mấy ngàn quân đã chết vì chất kỳ độc rồi.
Thông Thiên đạo trưởng vuốt râu nói :
– Bần đạo cùng năm đệ tử sẽ cải trang thành quân triều đình, sát cánh cùng túc hạ tấn công núi Cửu Hoa.
Trương tổng trấn mừng rỡ sai quân lấy mấy bộ áo võ quan ra.
Theo đúng chiến thuật hành binh mà công văn bộ binh đã dặn dò, đêm ấy đoàn quân trại hành quân thần tốc đến vây chặt núi Cửu Hoa.
Sáng ra, toán hải tặc của Hoàng Hải Thần Long cũng đến nơi. Thân Mộn Sắc trao cho Trương tổng trấn xem thư tay của Trần thái sư. Trương tổng binh cười bảo :
– Công văn của Binh bộ Thượng thư đã nói rõ rằng đại hiệp và ngàn thủ hạ kia đều là những bậc anh hùng cái thế, võ nghệ cao cường sẽ đích thân lên núi diệt cường đạo, bổn tướng cùng ba quân vây chặt không để chúng chạy thoát và dùng đại pháo cũng như cung tiễn để hỗ trợ.
Lão chẳng cần biết ý kiến của họ Thân, phất tay ra hiệu cho các pháo thủ châm ngòi năm lỗ thần công.
Trước đó bọn tai mắt Thiên Hồng bang trong huyện thành Phụ Dương và quanh chân núi đã bị bọn Tống Thu cùng đệ tử Cái bang giết sạch. Chỉ khi nghe đại pháo nổ vang rền Độc Thánh với biết căn cứ bị bao vây. Lão liền huy động thủ hạ núp sau những tầng đá, bắn độc cầu xuống. Đạn thần công nổ vang trời, uy hiếp tinh thần bọn bang chúng. Họ không hiểu vì sao quan quân lại đến bao vây? Cờ xí rợp trời. trống chiêng inh ỏi khiến lòng người thêm ngao ngán.
Hoàng Hải Thần Long thúc thủ hạ tiến quân. Gió thu thổi ngược lên núi nên những trái độc cầu của Độc Thánh không phát huy được tác dụng. Trái lại bọn hải tặc ở đầu gió, rải độc phấn mở đường rồi đánh thốc lên.
Năm lỗ thần công cũng được đẩy theo, dồng Thiên Hồng bang lùi dần.
Cuộc giáp chiến khốc liệt diễn ra giữa hai phe. Thiên Hồng bang mất tinh thần lại bị gió cuốn độc phấn vào mặt nên thương vong khá nhiều. Độc Thánh giận dữ nhảy xuống đón đầu Hoàng Hải Thần Long.
Lúc này mới thấy bản lãnh của gã hải tặc biển Đông. Đao pháp của lão cực kỳ nghiêm mật hiểm ác, bảo đao sắc bén chặt mẻ trường kiếm của Đào Vị Ngã. Họ Đào động sát cơ, bật cười ghê rợn :
– Hoàng Hải Thần Long, ngươi dám đụng đến lão phu coi như là tận số rồi.
Lão tung mình lên không, dùng thuật ngự kiếm chụp xuống đầu Thân Mộ Sắc. Thần Long không chịu kém, ôm đao xoay tít như chong chóng, trông như cơn lốc xoáy. Đao kiếm chạm nhau vang rền, song phương dội ra hơn trượng. Độc Thánh cười nhạt:
– Té ra ngươi đã học được Toàn Phong đao pháp. Nhưng cũng vô ích thôi, chất độc Tiêu Hồn Đoạt Phách tán của lão phu sắp có tác dụng rồi đấy.
Thân Mộ Sắc cười nhạt :
– Ta đã nếm qua một lần, nào có sao đâu.
Vừa nói xong đã nghe chân khí bế tắc, độc tố công phá tâm mạch. Lão kinh hãi định đào tẩu thì đã quá muộn. Võ Lâm Độc Thánh ập đến chém bay thủ cấp Thần Long.
Quan quân lúc này đã lên đến lưng chừng núi, bắng trường tiến như mưa. Độc Thánh căm hận vân tuyệt đỉnh khinh công lướt trên trận địa hạ thủ bọn hắc y, thủ hạ của Thần Long. Tài phóng độc của lão thiên hạ vô song, lại thêm kiếm pháp tuyệt luân nên mỗi cái cất tay, nhấc chân đều lấy mạng bọn hải tặc. Chỉ hơn khắc sau, thế trận đối phương tan tác, chỉ còn lại độ hơn trăm người. Bọn hải tặc sống sót sợ hãi đào tẩu xuống núi nhập với quân triều đình.
Nhưng vòng vây của quan quân ngày khép chặt. Tiếng loa đồng kêu gọi qui hàng vang lên lồng lộng :
– Bớ bọn thảo khấu Thiên Hồng bang nếu muốn toàn mạng thì mau xếp giáp qui hàng.
Súng thần công nổ liền năm phát uy hiếp tinh thần đối phương. Nhưng không hiểu sao đạn lại không nhắm vào những kiến trúc trên núi. Số là Tống Thu trong vai Thiên Thiên đạo trưởng không thấy huynh đệ họ Triệu và Tiết Dư Hà xuất hiện, sợ rằng họ bị giam trong Đào gia trang nên không cho pháo thủ bắn vào.
Trong tình thế tuyệt vọng, Độc Thánh quyết tâm mở đường máu. Lão cho rằng chỉ cần bắt được tên chủ tướng đang đứng dưới đại kỳ kia là có thể uy hiếm quan quân mở vòng vây. Đào Vị Ngã quay lại dăn dò thuộc hạ rồi xuống núi. Trường kiếm trong tay lão hóa thành lưỡi thép, gạt phăng những mũi tên bọc sát. Lão dũng manh như thiên tướng lao thẳng đến Trung quân.
Trương tổng trấn kinh hãi nói :
– Lão già kia quả thực là đáng sợ.
Tống Thu liền trấn an :
– Có bần đạo ở đây, chẳng ai có thể làm hại Trương túc hạ. Cứ bình thản để lão lại gần.
Trương Phố hiểu ý, giống ba tiếng trống ra hiệu cho quân sĩ dạt ra không cản đường đối phương nữa để tránh thương vong. Độc Thánh tưởng bọn họ sợ chết. Bừng chí lướt nhanh hướng đến viên tướng đang đứng trên chiến xa.
Toán hộ vệ cưỡi ngựa đứng chung quanh vung vũ khí chặn đường đều bị gạt bay. Nhưng lúc lão còn cách chiến xa gần trượng thì bóng tử thần hiện ra.
Tên võ quan mặc áo lãnh đội từ trên lưng ngựa bốc lên cao rồi ập xuống.
Thanh bảo kiếm trong tay gã lấp loáng hào quang, kiếm khí vun vút rít trongkhông gian bao phủ phạm vi hơn trượng mang theo tiếng nổ ì ầm. Độc Thánh kinh hãi trước thuật Ngự kiếm của đối phương vội vận toàn lực đón chiêu.
Tống Thu biết con người này rất nguy hiểm cho võ lâm nên không dám nương tay. Chàng đã dồn đủ mười hai thành công lực vào chiêu Lôi Xuất Địa Phấn. Không ngờ vào phút tối hậu Độc Thánh há miệng phun một luồng khí trắng vào mặt đối phương. Tống Thu giật mình nghiêng đầu né tránh nên đường kiếm lệch đi và chậm lại. Huyết Hãn thần kiếm chặt gẫy vũ khí đối phương, tiện đứt tả hữu và vạch bốn đường trên thân trước Độc Thánh. Lão đau đớn rú lên tung mình đạp trên đầu đám quân triều đình mà đào tẩu. Tống Thu không truy sát mà bảo Thanh Y kiếm khách và Vạn Lý Phiêu Phong bám theo. Chàng muốn tìm ra căn cứ thứ hai của Thiên Hồng bang nơi Song Tuyệt Hầu Gia đang dưỡng thương.
Bọn bang chúng Thiên Hồng bang thấy Phó bang chủ thọ thương đào tẩu chẳng còn dũng khí chiến đầu bèn xếp giáo quy hàng.
Tống Thu cùng ba trăm thủ hạ lao nhanh lên, chàng nắm chặt cổ một tên mặc áo Đường chủ hỏi ngay :
– Tiết cô nương và huynh muội họ Triệu đâu rồi?
Gã sợ hãi đáp :
– Bẩm quan nhân, họ đi theo Bang chủ nhưng tiểu nhân không biết họ đi đâu.
Chàng bán tín bán nghi dẫn bọn Lãnh Diện vào trong lục soát. Quả nhiên không một bóng người. Tống Thu chặt gãy khóa phòng luyện độc của họ Đào. Độc thủ đảo cặp mắt nhà nghề tìm cửa bí mật. Lát sau gã ngồi xuống góc phòng hí hoáy mở một ngăn tủ ngầm. Ngoài mấy vạn lượng bạc bằng ngân phiếu chẳng còn gì cả. Tống Thu thở dài, ra ngoài cáo biết Trương tổng trấn rồi xuống núi.