Sanh Tử Kiều

Chương 13 - Đứng Giữa Bạn Thù

trước
tiếp

Trát Thái phi thân tới, đỡ Trang Tường đứng lên.

Vốn đà choắt cheo, gương mặt của Trang Tường lúc đó biến dạng dị thường, không còn là gương mặt như người thường nữa. Đôi mắt y lồi ra, má rút lên, mồm há hốc, máu lớp bắn lên, lớp chảy xuống. Thỏi đá xuyên thủng bụng y, còn nằm tại chỗ. Đỡ y lên mà làm gì nữa ? Dù có một nhiệm màu, cũng không làm y sống lại…

Trát Thái buông Trang Tường xuống, tiến về giòng suối, tới chỗ Bạch Chiêu Long.

Bạch Chiêu Long cũng đã tắt thở luôn, mặt trắng nhợt, máu từ thất khiếu còn rỉ ra, hoà với nước đẫm toàn thân rơi ròng ròng.

Hứng phải một chiêu đầu quyền, ngũ tạng lệch lạc, ngực nát, Bạch Chiêu Long chết trước khi rơi xuống suối ! Buông Bạch Chiêu Long xuống đất, Trát Thái quay nhìn Qúy Cạ Niềm oán độc trong ánh mắt bốc thành tia, bắn rực sáng, lão rít lên:

– Nhị ca, lại thêm hai mạng nữa, đó chính là thành quả của tên khát máu này.

Quỷ Ca rung người, hàm rung theo, răng chạm cồng cộc. Lâu lắm y mới thốt thành tiếng:

– Họ Lệ kia, cái hung của ngươi quả thật là hy hữu, trên cả tưởng tượng của con người. Ngươi đà đẩy ta vào cái thế chẳng đặng đừng. Ngươi đã vượt qua mọi giới hạn.

Còn đâu là kiên nhẫn, còn đâu là bao dung. Ta trọng ngươi là một nhân vật anh hùng.

Ngươi lại muốn mình trở thành quái vật. Ta đối xử với ngươi bằng tình bạn, ngươi lại đối lại bằng lối vũ phu.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

– Người trong Hắc lâu, hơn ai hết biết rõ thế nào là tàn khốc, thế nào là hung tàn, là độc ác. Nhưng thật ra ta thấy ngươi còn hồ đồ ở cái điểm, tại sao lại có sự hung bạo, tàn khốc hay độc ác ở đây ?

Chàng dừng lại một chút, rồi tiếp:

– Có hai nguyên nhân. Một là bản tính tự nhiên, một kia là do ngoại cảnh bức bách. Muốn lên án một người, ngươi phải tìm hiểu nguyên nhân. Không nắm vững vấn đề, thì đừng kết luận vội. Bởi cái kết luận đó không còn vô tư, không thể là chính xác được.

Trát Thái bước tới, hét:

– Ta giết ngươi, tên khát máu.

Lệ Tuyệt Linh quắc mắt, nạt:

– Cút ! Ngươi không xứng đối thoại với ta ! Nếu các ngươi không hèn hạ, thì giờ đây tất cả đã về chầu tiên tổ rồi ! Tuy nhiên, lần lượt rồi ta cũng sẽ đưa đi hết, đừng tưởng mấy đường giây trói này ràng buộc được ta.

Trác Thái rít lên:

– Đó, nhị ca thấy hắn khinh miệt mình như thế nào chưa ! Chúng ta phải giết hắn.

Lệ Tuyệt Linh không hề nao núng:

– Hành động, ta còn không ngán, huống hồ chi là doa. nạt xuông. Cho ngươi biết, từ ngày ta bước chân vào giang hồ tới nay, ta chưa hề lưu ý tới những hạng tôm tép như ngươi. Ngoài cái việc múa may như loài công phượng xòe, ngoài cái việc kêu oang oáng như ếch nằm đáy giếng, ngươi còn làm được gì hơn nữa chứ ? Ta tưởng ngươi nên lặng tiếng im hơi biến dạng, cho người đời đừng nhớ đến ngươi là xong, như vậy họa may ra ngươi mới được yên thân.

Trát Thái quát tháo, Lệ Tuyệt Linh châm chích, khiến hắn càng điên tiết thêm.

Lão gọi Qúy Ca bằng cái giọng căm hờn:

– Để hắn nói như vậy sao nhị ca ?

Qúy Ca hỏi lại:

– Chứ bây giờ đệ muốn ta phải làm sao đây ?

Trát Thái hừ một tiếng:

– Giết hắn ! Rồi về báo cáo với lâu chủ là do hắn muốn trốn nên chúng ta bắt buộc phải hạ thủ đoạn.

Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:

– Chủ ý đó được lắm đấy, hãy thực hành lẹ lẹ đi.

Qúy Ca nhìn chàng một lúc, rồi day qua Trát Thái nói:

– Có thích hợp chăng ?

Trát Thái trầm giọng:

– Sao lại không ? Mà dù không đi nữa, chúng ta cũng không thể dung dưỡng súc sanh lâu hơn nữa. Hồn của các huynh đệ đang hướng về chúng ta, chờ xem chúng ta làm một cái gì xem được đó nhị cạ Phải giết hắn, tiểu đệ đã nghĩ kỹ lắm rồi. Giết hắn cho người sống hả tức, người chết hả giận. Giả như nhị ca sợ liên lụy thì cứ đổ cho Trát Thái này, tiểu đệ sẵn sàng thọ tội trước lâu chủ.

Qúy Ca lạnh lùng thốt:

– Ngươi nói thế mà nghe được à !

Trát Thái cương quyết:

– Tiểu đệ nói thực ma ø! Nhị ca cứ áp dụng quy luật giải giao tiểu đệ cho lâu chủ.

Tiểu đệ cam tâm thọ tội một mình. Miễn trừ được tên súc sanh tàn bạo này thôi.

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

– Giết ta ? Giết bằng cách nào ? Để nguyên giây trói như thế này mà giết, cả hai cao thủ hắc lâu cùng hiệp lực giết một kẻ bị trói chặt ư ?

Trác Thái nạt:

– Câm, không ai mượn ngươi nói xen vào.

Lệ Tuyệt Linh cũng nạt lại:

– Cút ! Ta không muốn trông thấy cái lão già con nít ngươi.

Qúy Ca nghiêm giọng:

– Chỉ cần ta nhích tay một chút là yết hầu ngươi đi đứt, ngươi nên dè dặt thái độ một chút đi chứ.

Lệ Tuyệt Linh bật cười cuồng ngạo:

– Hay, câu nói của ngươi nghe anh hùng quá nhỉ. Nhích một chút thì yết hầu ta đi đứt. Cái tánh cách anh hùng đó chỉ có ở trong Hắc lâu mà thôi, trên giang hồ, không một hảo hán nào cầm kiếm uy hiếp một kẻ bị trói cả. Ta dù chết, song ngươi vẫn sống thừa, sống với sự khinh bỉ của đồng đạo vũ lâm.

Qúy Ca giận run người. Tay run, kiếm run theo, y quát lớn:

– Thanh danh, đạo nghĩa chỉ dành đối xử với hào kiệt, anh hùng còn ngươi chỉ là kẻ bạo ngược, ta có quyền sử dụng mọi thủ đoạn, người đời sẽ chẳng chê trách ta.

Lệ Tuyệt Linh cao giọng:

– Ngươi đừng cố tự ép mình. Ta hiểu ngươi hơn ai hết. Cái lẽ thị phi, chánh tà, trừ khi ngươi là con người tán tận lương tâm thì ta mới tin ngươi dám hạ thủ.

Trát Thái nhắc:

– Đừng cãi lý với hắn nhị ca à, cứ hạ thủ đi, xem hắn có còn hung hăng được nữa chăng ?

Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

– Ta bảo ngươi cút đi, đứng đó mà vẫy đuôi cho bẩn mắt ta.

Trát Thái hét lên:

– Nhị ca còn chờ gì nữa.

Lệ Tuyệt Linh cười ha hả:

– Sanh ra là ta đã có ngạo cốt đó rồi. Vào giang hồ là quen cái tánh quật cường, bất khuất rồi. Chân đạp đất, đầu đội trời, ta ngang dọc khắp bốn phương trời, ta đơn thân độc lực không ỷ lại, không xu hướng. Ta như thế mà sợ chết sao ? Ta cho rằng sống kiếp giang hồ là mang một nghiệp dĩ triền miên, chết sớm là nghiệp dĩ dứt sớm.

cho nên ta không biết cố kỵ bất cứ điều gì ?

Trát Thái hầm hừ:

– Có cố kỵ ngươi cũng không thoát chết.

Lệ Tuyệt Linh mỉa mai:

– Anh hùng thay cho cao thủ hắc lâu. Can đảm thay cho nhân vật hắc lâu. Muốn giết người phải trói lại mới dám giết. Và chỉ dám giết những người bất lực, không sức phản kháng. Một thứ bổn sắc anh hùng mới mẻ, do hắc lâu sáng chế, ngàn năm trước không có, ngàn năm sau cũng không luôn.

Trát Thái hét oang oang, nhảy cho choi. Lệ Tuyệt Linh cứ khích.

Trát Thái giận sùi bọt mép:

– Hạ thủ hắn gấp đi nhị ca.

Qúy ca còn chống kiếm, lâu một lúc nữa mới thu kiếm về, rồi từ từ đút vào võ.

Y buộc miệng thở dài. Trát Thái giương tròn mắt, kêu lên:

– Nhị ca làm sao thế? Chẳng lẽ lại sợ súc sanh này sao?

Qúy ca lắc đầu:

– Ta không thể giết hắn.

Trát Thái rung người:

– Không thể, tại sao lại không thể? Vậy ra tất cả huynh đệ chúng ta là vật tế thần à. Chúng ta không báo thù cho họ à? Cứ để hắn nhục mạ như vậy mãi a ø? Hừ, hư !

Qúy ca buông gọn:

– Trầm tĩnh một chút đi lão tam.

Trát Thái gầm lên:

– Trầm tĩnh, làm sao mà đệ trầm tĩnh cho được hở nhị ca ? Nhị ca bảo phá núi, tiểu đệ có thể làm nổi, chứ bảo trầm tĩnh thì chắc là không nổi rồi.

Qúy Ca quắc mắt, cao giọng:

– Không trầm tĩnh được thì làm gì ? Đệ muốn phản à?

Trát Thái giật bắn mình, xếp ngay cái vẻ hùng hổ lại, râu xuội lơ, thừ người một lúc. Lấy lại bình tĩnh, hắn thốt:

– Được, được! Thì không giết, nhị ca có trọn quyền quyết định mà.

Giọng nói của lão có phần nào gay gắt. Dừng một chút hắn tiếp:

– Tuy nhiên, tiểu đệ cảnh cáo nhị ca là nhị ca sẽ hối hận đó. Nhất định là phải hối hận. Hôm nay mình tha hắn, ngày mai, ngày kia hắn sẽ giết mình. Mẫu người như hắn không hề biết đạo nghĩa là gì. Con chó con ngựa còn biết ơn chủ của nó, chứ hắn thì không hề.

Qúy ca khoát tay:

– Phải nhớ lệnh dụ của lâu chủ, tam đệ. Lâu chủ muốn hắn còn nguyên vẹn, thì ta hãy để hắn nguyên vẹn mà thọ hình của lâu chủ. Không biết mà phạm tội chúng ta còn bị thọ hình thay, huống gì biết mà còn phạm tội, lãnh lệnh mà làm trái lệnh, là phản, sẽ lãnh tử tội như chơi. Ngoài ra, còn có quy củ giang hồ, chúng ta phải có tác phong của con nhà võ.

Trác Thái vẫn còn mím môi:

– Hắn là cái quái gì mà chúng ta phải giữ quy củ với hắn.

Qúy Ca nghiêm sắc mặt:

– Dù hắn không xứng đáng song lương tâm của chúng ta không cho phép chúng ta hành động hèn hạ như vậy. Hắn đang thọ thương, hắn lại bị trói cả chân tay thế kia, ta làm sao mà hạ thủ được. Mình là nam tử hán, đầu đội trời, chân đạp đất thì chúng ta phải cư xử sao cho đúng với thái độ của đại trượng phu.

Trát Thái nổi nóng trở lại:

– Tiểu đệ không muốn làm nam tử hán, đại trượng phu gì cả. Tiểu đệ cam làm ke?

hèn hạ tiểu nhân miễn sao hả được cái tức trong lòng này. Tiểu đệ chỉ muốn giết hắn.

Qúy ca lạnh lùng:

– Vô ích, không thể được.

Trát Thái như mất đi lý trí, hét lên:

– Nhị ca cứ thiên vị hắn mãi, nhị ca có gì đây ?

Qúy ca nổi giận:

– Thiên vị ? Ta mà thiên vị hắn ? Hay cho tam đệ, ngươi dám ăn nói với ta như vậy à ? Chắc là khi về đến Hắc lâu ngươi dám tố cáo với lâu chủ như thế lắm hử ?

Trát Thái trầm giọng thốt:

– Có thể lắm đó nhị cạ Ngay bây giờ nhị ca nên tìm cách tự bào chữa cho mình đi, tiểu đệ để cho nhị ca toàn quyền sai khiến từ đây về tới Hắc lâu. Trên con đường dài, đòi hỏi nhiều ngày hành trình, nhị ca có thiếu gì dịp chụp mũ đệ, mà đệ đây lại không dám phản kháng. Tiểu đệ sẵn sàng tiếp thụ những khắt khe, căm hận của đại ca dành cho đệ, nhưng khi về đến Hắc lâu thì chúng ta cùng đối chất với lâu chủ.

Qúy ca quá giận, trở thành nguội lạnh, thay vì phác tác, y điềm nhiên thốt:

– Ngươi tưởng ta sợ ngươi ư ? Ta biết, ngươi theo Lâu chủ từ lâu lắm rồi, ngươi là một thuộc hạ kỳ cựu, nhưng ta không ngán ngươi đâu. Ngươi bảo ta chuẩn bị lý lẽ, ngươi cũng nên chuẩn bị cho ngươi, nếu ta không bị Lâu chủ bắt tội, thì chính ngươi phải ly khai Thiên tổ ! Rồi ngươi sẽ thấy ta làm gì !

Trát Thái bật cười cuồng dại:

– Chúng ta sẽ “gặp nhau” ngày đó !

Qúy ca trầm giọng:

– Cái ngày đó không xa đâu !

Y tiếp luôn:

– Hiện tại, ta ra lịnh cho ngươi mai táng các xác chết kia, rồi sau đó, chuẩn bị xe, tiếp tục hành trình.

Trát Thái lạnh lùng:

– Tuân lệnh!

Chờ cho Trát Thái đi xa xa rồi, Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi thốt:

– Nếu trong Hắc lâu, còn có một người có lương tâm thì người đó chính là ngươiù.

Qúy Ca hừ một tiếng:

– Ngươi tạo phiền phức cho ta đủ quá rồi.

Lệ Tuyệt Linh bình tĩnh tiếp:

– Ta có cảnh cáo cho ngươi từ trước là ta phải vẫy vùng bằng mọi cách, ta tình nguyện chết tại đây, nơi tay các ngươi, ta nghĩ kỹ lắm rồi. Ta sẽ còn làm như vầy nữa, hoặc ta thoát nạn, hoặc ta chết trước khi ngươi về đến Hắc lâu, Trang Tường và Bạch chiêu Long là cái khởi điểm của ta đối với ngươi thì ta phải lưu lại một điểm nhân tình.

Qúy Ca lại hừ một tiếng nữa:

– Cái tình của ngươi, ta không tiếp nhận! Đối với ngươi, ta trọng cái khí chất của ngươi, nhưng ta không thể phản bội nguyên tắc của ta trong khi ta đang thi hành nhiệm vụ.

Y gằn từng tiếng tiếp luôn:

– Nhưng sự kiên nhẫn của ta đã sắp hết mức giới hạn rồi. Ngươi không nên tiếp tục vọng động. Ta khó thể khoan dung ngươi được.

Lệ Tuyệt Linh cười nhạt:

– Tùy ngươi, còn ta thì vẫn kiên trì như thường.

Qúy ca trừng mắt nhìn Lệ Tuyệt Linh, ánh mắt của y chừng như xuyên thấu ruột gan chàng. Lâu lắm y thốt:

– Ta không còn biết nói gì với ngươi hơn là lập lại lời cảnh cáo vừa rồi. Nếu ngươi còn bạo hành thì ta sẽ lập tức giết chết ngươi ngaỵ Ta không thể làm khác hơn được.

Ngươi đừng có bức bách ta quá đáng, khiến ta làm những việc mà ta không thích làm.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

– Còn có cách khác cho ngươi đó chứ ! Chỉ tại ngươi không muốn mà thôi.

Qúy Ca trố mắt:

– Cách gì ?

Lệ Tuyệt Linh ung dung tiếp:

– Cách đó sẽ giúp ngươi thoát khỏi mọi uy hiếp, ngươi sẽ không còn là công cu.

của cường quyền, bạo thế, ngươi sẽ vui với cái không khí tự do tùy việc mà biểu dương đạo nghĩa giang hồ. Ngươi sẽ là người hùng quang minh chính đại giữa cái trần gian này.

Qúy Ca chưa vội hỏi về cách mà Lệ Tuyệt Linh vừa nêu ra, lại chuyển sang đề khác:

– Có phải vừa rồi Trang Tường và Bạch Chiêu Long giục ngươi trốn chạy đi chăng?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Đúng như vậy !

Qúy Ca cau mày:

– Ngươi biết rõ ý đồ của chúng ?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

– Không sai, ta còn khích lệ chúng thực hiện gấp cái ý đồ đó. Vậy là công bình.

Nghiêm cách mà nói, chúng có ưu thế hơn ta, chúng lại chủ động, thì chúng đâu có ngán gì mà phải ngần ngại.

Qúy Ca căm hận:

– Cũng bởi ngươi giảo hoạt.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

– Không đúng, ta chỉ tìm cái sống trong cái chết thôi. Chúng có cái lợi làm cho ta chết, cái lợi tinh thần đó mà. Ta tìm cái sống trong việc thủ lợi của chúng mà thôi.

Qúy Ca lại nhìn chàng như nhìn một quái vật, mà quái vật là một thứ khó hiểu nhất, một lúc sau y thở dài thốt:

– Từ lâu, ta nghe nói ngươi là một kẻ khó trêu nhất trong hắc đạo. Ngươi thừa gian manh, giảo hoạt, man trá, những cái đó lại được lồng thêm vũ công kỳ tuyệt làm hậu thuẫn. Ta không tin lắm, nhưng bây giờ, ta nhận ra cái truyền thuyết đó cũng không ngoa với sự thực là bao.

Lệ Tuyệt Linh nhếch một nụ cười vô nghĩa:

– Đó là cái lý do cho sự tồn tại của ta bây giờ. Muốn sống, tất phải hơn người ơ?

mọi phương diện, hẳn ngươi cũng hiểu rõ cái đạo lý đó.

Qúy Ca trở lại việc vừa rồi:

– Cho rằng chúng ta cùng đứng trong cương vị bằng hữu, ta thấy ngươi hành động cũng quá đáng, nhất là đối với bọn Trang Tường.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

– Nhưng chúng ta chưa là bằng hữu, ít nhất cho tới giờ phút này, chúng ta còn là đối lập.

Qúy Ca nghiến răng:

– Vô luận ngươi nói gì, ta chỉ cảnh cáo ngươi là ta không còn nhẫn nại nữa. Ngươi biết khôn thì hãy tự mình kiềm chế, tránh mọi hậu quả không đẹp. Từ nay ta sẽ trở mặt đối với ngươi, bỏ mặc bất cứ bạo hành nào của ngươi.

Lệ Tuyệt Linh cười nhẹ:

– Ngươi có thể làm như vậy sao ? Không, ta tin chắc chắn rằng không bao giờ ngươi lại khinh miệt cái nghĩa khí của một kẻ hùng.

Qúy Ca lắc đầu:

– Ngươi đừng quá tự tin một cách vô ích. Dù ta không muốn nhưng ta bắt buộc phải làm như vậy.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

– Tùy ngươi vậy. Về phần ta, ta cứ thi hành kế hoạch ta đã định sẵn. Dọc đường ta tỉa dần các ngươi, từng tên từng người một. Hãy báo cho Trát Thái đề phòng trước là vừa, bởi kẻ sắp tới chính là lão già trẻ con đó đó.

Chẳng rõ tại sao, Qúy Ca nghe chàng nói thế, lại rùng mình.

Tuy nhiên, những gì Lệ Tuyệt Linh đã làm, cũng đã gây bất mãn ít nhiều nơi y, y thì luôn luôn chiếu cố bao dung chàng, còn chàng thì cứ tìm cách phá hoại sự bao dung đó từ chỗ kín đáo thành ra lộ liễu.

Như vậy thì nguy cho y quá, y sẽ gặp phải nhiều khó khăn sau này.

Song nếu bây giờ chàng ngoan ngoãn bất động thì sự tình có phương cứu vãn.

Cho nên y cắn răng, gằn lại một lượt nữa:

– Ta không muốn ngươi lâm vào cảnh bất hạnh.

Chàng vẫn trầm giọng:

– Song phương cũng bất hạnh, chẳng riêng gì ta, một cuộc trao đổi không hơn không kém.

Qúy Ca hừ một tiếng:

– Thế thì ngươi không nên oán trách ta, ta đã làm những gì trong sức lực của ta đê?

tỏ lòng kính trọng với ngươi. Trong sức, ta còn bình tĩnh, trên sức, thì bắt buộc ta phải có sự dứt khoát không lợi gì cho ngươi cả.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

– Ngươi có đường, ta có lối, không thể đồng hành thì cứ đường lối ai nấy đi.

Qúy Ca trầm ngâm một chút, nhớ lại việc gì, vụt hỏi:

– Vừa rồi ngươi có nhắc đến cách thức nào đó, giúp ta hoàn toàn tự do, giờ ngươi nói nghe thử đi.

Lệ Tuyệt Linh không đáp câu hỏi mà hỏi ngược lại y, hỏi cũng như thể đáp:

– Tại sao ngươi không giết Trát Thái, cùng đi với ta sống cuộc đời ngang dọc khắp sông hồ ?

Qúy Ca giật bắn mình, quay nhanh đầu lại nhìn về phía Trát Thái. Gã đang đào huyệt chôn xác, cách đó khá xạ Qúy Ca đưa tay lau vội mấy giọt mồ hôi đang chảy thành giòng trên trán. Đoạn y quắc mắt, quát:

– Nói nhảm, thiệt là hoang đường.

Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:

– Ta không nói nhảm, ta bảo ngươi, giết Trát Thái xong chúng ta cùng thoát đi.

Qúy Ca nghiến răng:

– Câm miệng lại, ta không thể phản bội đồng bạn được, ngươi đừng giục ta làm điều bất nghĩa. Giết người là ác, xúi người làm điều phi nghĩa còn ác độc hơn.

Lệ Tuyệt Linh thở dài:

– Lời nói của ta chỉ xuất phát từ chí thành.

Qúy Ca bước tới, chụp ngược ngực áo của chàng. Y dí mặt sát vào mặt chàng, hai chiếc mũi đụng nhau, mắt nhìn mắt, hố mắt của y xoáy vào tròng của chàng, trên đường xuống tới đáy lòng, xem thử chàng có ẩn ý gì.

Một lúc sau, y rời mặt buông giọng tàn khốc nói:

– Ngươi hãy nên cẩn thận từng lời nói, nếu còn thốt lời hồ đồ thì ngươi sẽ mất mạng với ta, ngươi nghe rõ chưa ?

Chàng rùn vai:

– Ngu, thiệt đúng là ngu quá !

Qúy Ca hét len:

– Câm, câm!

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

– Buông tay ra mau !

Qúy Ca xô tới, làm chàng đảo lộn người lại, đoạn y bướt theo chỉ tay vào mũi chàng:

– Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, từ giờ phút này chỉ có hành động chớ đừng có nhiều lời nữa.

Vừa lúc đó, Trát Thái trở lại, báo cáo công tác:

– Xong rồi thưa nhị ca.

Qúy Ca gật đầu:

– Thôi, chúng ta đi (mất trang…. ) Qúy Ca thở dài:

– Phải Buông rèm xuống, y lui vào trong góc xa, ngồi thừ ra, không nói tiếng gì nữa, Lê.

Tuyệt Linh lắc đầu, mở hí mắt ra, hướng về phía hắn hỏi:

– Lão ấy muốn phản phải không, thái độ gì mà kỹ thế!

Qúy Ca quắc mắt:

– Ngươi làm ơn câm cái miệng cho ta nhờ!

Lệ Tuyệt Linh dịu giọng:

– Ta bất bình cho ngươi đó thôi. Thực ra Trát Thái bằng vào đâu mà dám vô lễ với ngươi, lão là cái quái gì ?

Qúy Ca lại quát:

– Im !

Lệ Tuyệt Linh thở dài:

– Dù ta chỉ là một kẻ tù, ta cũng có quyền nêu lên một điểm công đạo chứ. Các ngươi có thể đoạt mạng sống của ta nhưng các ngươi không thể nào đoạt luôn cả cái quyền ăn nói của tạ Huống chi ta thấy ngươi mà bất bình, ít nhất ngươi cũng phải nên có một thái độ hợp lý với ta chứ!

Qúy Ca nhìn sững chàng, một lúc sau y thốt:

– Ngươi khó chịu quá !

Lệ Tuyệt Linh cười hì hì:

– Quen tánh ăn ngay nói thẳng mất rồi, ngươi thừa hiểu mà, còn hỏi ta làm gì.

Mặt Qúy Ca hiện rõ một sắc thái vô cùng quái dị:

– Ta có cảm giác ngươi là một kẻ bất tầm thường, ngươi là một ác quỷ nhưng thứ ác quỷ mang danh chứ không có thực chất, một cái gì phát tiết từ người của ngươi như bóng u linh, thoạt hiện, thoạt biến, tàn khốc mà không độc, độc mà không hại, mới gặp mà rợn người, gần ngươi rồi thì mới thấy cái bộc trực của ngươi mà thiên hạ diễn tả như cái tánh hung ác.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

– Ngươi phân tách bản chất của ta còn hơn ta tự hiểu ta nữa kìa.

Qúy Ca trầm giọng:

– Họ không nên sai phái ta làm cái việc này, không có ta thì cục diện không xoay chiều này đâu, đáng lẽ ta không nên gặp ngươi mới phải.

Chàng tặc lưỡi:

– Nhưng sự việc đã rồi, muốn cứu vãn hay không chỉ do nơi ngươi mà thôi.

Qúy Ca thấp giọng:

– Oan nghiệt, thiệt là oan nghiệt.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

– Không đúng, ngươi phải nói là duyên số mới đúng.

Qúy Ca gắt:

– Duyên cái con cóc.

Lệ Tuyệt Linh cười hì hì:

– Bây giờ ngươi không tin, song sau này, ngươi phải tin.

Qúy Ca trố mắt:

– Sau, sau là khi nào ? Còn mai sau cho ngươi nữa sao ?

Lệ Tuyệt Linh bình tĩnh:

– Đừng tưởng ta là kẻ sắp chết. Con đường xuống suối vàng đối với ta còn xa lắm.

Hắc lâu chưa đủ khả năng đưa ta đến chốn đó đâu. Nói đến việc đó lúc này thì gần như còn sớm quá, không nên.

Qúy Ca bật cười khan:

– Ngươi tự tin quá đáng.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

– Không phải tự tin mà hơn thế kia, đó là sự thật mà. Ta làm được ta mới dám nói chứ. Thành công là cái chắc.

Qúy Ca duỗi thẳng hai chân, cho thoải mái một chút rồi bĩu môi:

– Bằng vào đâu, ngươi xem bọn ta là tượng gỗ hay sao ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

– Ta có xem các ngươi là tượng gỗ đâu, các ngươi là thường nhân còn ta là siêu nhân, chỉ có thế thôi.

Qúy Ca xì một tiếng:

– Mọi hy vọng đều tan biến đối với ngươi. Hãy nhìn vào hiện thực, bọn ta ly khai chốn này ngay từ bây giờ.

Lệ Tuyệt Linh cau mày:

– Kỳ quái thật, bằng hữu của ta sao lại cứ khăng khăng quyết giải ta đến hắc lâu vậy chứ? Để cho ta chịu mọi khổ hình của Tào Nghệ sao chứ ?

Qúy Ca kêu lên:

– Ta đâu có muốn như vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.