Đối phương bật cười vang, lộ rõ sự khinh miệt câu nói của Thân Xương
Ngọc. Cười dứt, y đảo cặp mắt nhìn quanh rồi dừng lại nơi Thân Xương
Ngọc. Chàng vẫn cười nụ hỏi:
– Tại hạ có làm gì cho bằng hữu không hài lòng sao? Xin cho biết ý kiến.
Vẫn với con mắt nhắm hờ, đối phương đáp sau khi tắt nụ cười:
– Ta cười vì ngươi tỏ vẻ ngây ngô quá đáng. Có khi nào ta đến nơi này để dạo
chơi à.
Thân Xương Ngọc vẫn bình tĩnh:
– Ý của tại hạ là dĩ hoà vi quý, mong bằng hữu chấp thuận để tránh các cuộc xô
xát có thể xảy ra.
Đối phương lạnh lùng mở mắt nhìn Thân Xương Ngọc, chậm rãi nói:
– Cũng được. Ta không muốn có sự xô xát xảy ra, ngươi cứ bảo lão Trì bỏ đi khỏi
dây là không có việc gì xảy ra hết. Ta vui lòng bỏ lỗi cho lão. Tha mạng sống cho hắn
về cái tội ngu.
Trì Cung nhảy dựng lên:
– Ngươi câm cái mõm chó lại, ngươi dám bảo ta là ngu à? Ta lột da ngươi mười
lần mới hả giận của ta. Tên khốn nạn.
Đối phương vẫn thản nhiên:
– Ngươi đừng làm bộ làm tịch như thế. Cứ ra đây thử xem. Núp bóng kẻ khác thì
có hay ho gì mà hò mà hét.
Rồi gã quắc mắt nhìn Thân Xương Ngọc hỏi:
– Còn ngươi có mau cút đi không hay còn chờ đợi ta hạ thủ?
Thân Xương Ngọc bình tĩnh hỏi lại:
– Bằng hữu đã nghĩ kỹ chưa?
Đối phương mỉa mai:
– Chẳng lẽ ngươi nói mấy tiếng ta phải đi ngay? Dù sao chúng ta phải so tài thử
xem, biết đâu ta không thủ thắng?
Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
– Cũng được. Song tại hạ nhắc nhở bằng hữu là đao kiếm vô tình, tay chân không
có mắt đấy nhé. Tại hạ chỉ sợ qua cuộc thử nghiệm, bằng hữu không còn cơ hội tiếc
hận nữa thôi.
Đối phương thoáng biến sắc, lộ vẻ không tin:
– Sanh mạng đành rằng đáng quý nhưng chẳng lẽ vì quý nó mà tham sống bất
chấp danh dự! Có nhiều trường hợp sanh mạng đứng hàng thứ nhì, sau danh dự, huống
chi ngoài danh dự, vẫn còn cái thứ khác quý giá ngang sanh mạng?
Một giọng lạnh lùng vang lên:
– Thứ chi nữa? Dùng cường lực đoạt lợi tức cơ nghiệp của người ta? Ỷ có tài
khinh miệt người ta, muốn hạ nhục ai, cứ vung tay đấm đá, phải những thứ đó chăng?
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trông thấy Lệ Tuyệt Linh đang chống đao
xuống đất, đứng riêng ra một góc, nhìn về cục trường, đối phương phẫn nộ hỏi:
– Ngươi là ai?
Lệ Tuyệt Linh hỏi lại:
– Ngươi là ai?
Đối phương ngẩng cao đầu:
– Đâu phải ai cũng có thể hỏi tên họ ta? Chỉ có những nhân vật hữu danh mới có
tư cách đó.
Lệ Tuyệt Linh bật cười hắc hắc:
– Bất kể ngươi xuất xứ từ đâu, bất kể ngươi là hạng người nào, cho ngươi biết ta
thừa sức áp đảo ngươi.
Đối phương xì một tiếng:
– Ngươi không nhận ra mình cuồng vọng đáng buồn cười sao?
Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:
– Chính ngươi mới là kẻ đáng buồn cười!
Đối phương gằn từng tiếng:
– Tên ta, nếu nói ra, ngươi sẽ chết không đất chôn.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
– Cứ nói!
Thở một hơi dài, đối phương buông từng tiếng:
– Dực Hổ Triệu Trọng Sơn!Tên đối với người, như bóng đối với cây, cây lớn bóng dài, người tài, danh lớn.
Tuy Thân Xương Ngọc và Lệ Tuyệt Linh không biểu lộ một cảm tình nào ngoài mặt,
song bên trong thoáng giật mình. Riêng Trì Cung thì khích động đến đổ mồ hôi lạnh.
Triệu Trọng Sơn là một cường dạo khét tiếng ngoài Quan Đông, cũng độc hành
đại đạo như Lệ Tuyệt Linh, cao võ công, độc tâm tánh, thân pháp và thủ pháp cực kỳ
nhanh, nên có cái hiệu là cọp có cánh.
Thân Xương Ngọc ung dung thốt:
– Thì ra bằng hữu là Triệu Trọng Sơn!
Lệ Tuyệt Linh chép miệng:
– Cái tên nghe quen quá!
Triệu Trọng Sơn hừ một tiếng:
– Bây giờ tới lượt ngươi xưng tên.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Gấp gì, sớm muộn rồi ngươi cũng biết.
Triệu Trọng Sơn bĩu môi:
– Ngươi sợ?
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Làm gì có chuyện đó, đã sợ thì ta đâu chường mặt ra đây?
Triệu Trọng Sơn mỉa:
– Chỉ có bọn vô tài bất lương khoác lác danh không thật, mới không dám xưng
tên, sợ lộ đuôi chồn. Nhưng thôi, ngươi có xưng tên cũng thế thôi, bởi ngày tàn của
ngươi là hôm nay đó.
Lệ Tuyệt Linh cười:
– Ngươi khiêu chiến với ta ư?
Triệu Trọng Sơn hừ lạnh:
– Ta có ý định tận diệt số người tại đây. Trong dó có ngươi.
– Nên nhớ là ngươi có ước hẹn với ta?
Triệu Trọng Sơn gật đầu:
– Chờ một chút, ta thu thập tên này trước rồi cùng ngươi đùa sau. Ta bảo đảm cho
ngươi cơ hội đầy hứng thú.
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
– Sẽ không có cơ hội đó đâu!Triệu Trọng Sơn bật cười vang:
– Ngươi tự tin thắng nổi ta ư?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Không sai!
Thân Xương Ngọc giành, Trì Cung ngăn, bảo nhường trận đầu cho Lệ Tuyệt Linh.
Thân Xương Ngọc tặc lưỡi:
– Sau khi Lệ Tuyệt Linh rồi, thì đâu còn trận đấu gì nữa, ngươi phải biết với Lệ
Tuyệt Linh, đừng ai mong sống sót.
Dĩ nhiên Trì Cung và Thân Xương Ngọc đứng cách cục trường xa xa, cả hai nói
chuyện với nhau Triệu Trọng Sơn không nghe lọt.
Song phương cùng ngầm quan sát nhau, cùng ước độ bản lãnh cùng thân pháp.
Có thể cho rằng họ là một đôi kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài, người nào cũng
trầm ổn, chứng tỏ là tay thượng thặng.
Riêng Triệu Trọng Sơn vì chưa biết đối phương là ai nên có phần nào kinh dị,
thầm hỏi Trì Cung tìm ở đâu ra một viện thủ có hạng như vậy. Hắn cất tiếng trước:
– Ngươi không dùng vũ khí à?
Lệ Tuyệt Linh dáp:
– Sao lại không?
Triệu Trọng Sơn tiếp:
– Ta chỉ bằng vào đôi tay này.
Lệ Tuyệt Linh nghiêm sắc mặt đáp:
– Ngươi sẽ phải hối hận đấy!
Triệu Trọng Sơn lắc dầu:
– Bình sanh ta chưa hề biết hối hận là gì.
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
– Một chiêu thôi cũng đủ rồi!
Triệu Trọng Sơn chớp mắt:
– Nghĩa là sao?
Lệ Tuyệt Linh giải thích:
– Với một chiêu, ta có thể bắt buộc ngươi phải dùng đến vũ khí. Ngươi mà dùng
tay không khi giao đấu là ngươi đã có chủ kiến sai lầm, ngươi chưa đạt được mức hỏa
hầu để bảo đảm cái chủ kiến đó đâu.
Triệu Trọng Sơn phun một bãi nước bọt:- Tự tin ngoài giới hạn tài nghệ là khoác lác. Ta khuyên ngươi nên khiêm nhượng
một chút là hơn. Ngươi hãy xuất thủ đi, ta không có nhiều thời gian đâu đấy!
Lệ Tuyệt Linh gật đầu, lấy đao vừa nhồi lên vừa thốt:
– Chú ý!
Đao chưa chớp, Triệu Trọng Sơn đã bay lên đỉnh đầu chàng, song chưởng xoay
một vòng, chưởng ảnh loang loáng, có tiếng gió rít lên, chưởng xoáy xuống. Trông hắn
như con hổ chớp cánh, vồ xuống con mồi. Bây giờ thì đao chớp thực sự.
Chiêu thức vừa thành hình, nội lực chưa phát huy, Triệu Trọng Sơn thấy thế đao
rất mạnh, không dám khinh thường, vội thu song chưởng thoái lui nguyên vị. Nhưng
chân chưa chấm đất, hắn nghe một tiếng soạt vang khẽ, chéo áo bị khoét một lỗ bằng
bàn tay.
Hắn vừa đáp xuống, mảnh vải khoét cũng rơi theo. Triệu Trọng Sơn nhìn mảnh
vải, ngây người một thoáng. Cũng may Lệ Tuyệt Linh bất động tại chỗ, không lướt tới.
Thịt nơi mặt giật liên hồi, hắn hỏi:
– Thật ra ngươi là ai?
Lệ Tuyệt Linh đảo nhanh đao một vòng, thốt:
– Ngươi sẽ biết trong phút giây.
Triệu Trọng Sơn cho tay vào minh. Khi hắn đưa tay ra, thì ở mỗi bàn tay có một
vòng tròn bằng da nai, bên ngoài vòng tròn có một đường giây bằng da trâu. Ngoài đầu
giây, có một quả ngân châu, to bằng nắm tay, quả ngân châu có bốn lỗ đối chiếu nhau.
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Chưởng Tâm Lôi, vật chơi khá đó!
Triệu Trọng Sơn gượng cười:
– Kiến thức của các hạ quả thật đáng khen.
Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:
– Ngươi cũng thừa nhận như vậy sao?
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
– Rồi cái gì đến sẽ đến, ta nói đâu có đó mà, chẳng hạn bạn ta bảo, sau một
chiêu ngươi sẽ dùng dến vũ khí, thì đó ngươi thấy chưa?
Triệu Trọng Sơn nghiến răng:
– Nhưng chưa đến lúc kết cuộc, đừng hợm mình quá sớm.Thanh đao cắm lên mặt đất theo thói quen, Lệ Tuyệt Linh từ từ rút lên vẽ một
vòng tròn trước mặt. Aùnh đao chớp chớp như sóng dợn, từng lượn từng lượn cuốn tới đối
phương, mặc dù chàng chưa làm một động tác nào thêm.
Bất thình lình Triệu Trọng Sơn quát:
– Trúng này!
Tay tả chớp, ngân châu bay ra, ngân châu đà bay được nửa đà, ngân châu hữu
bay theo. Lệ Tuyệt Linh vẫn đứng nguyên một chỗ, tay nhích động Sanh Tử Kiều, xẹt
lên, quét xuống. Hai tiếng coong coong vang liền. Đôi chưởng Tâm lôi của Triệu Trọng
Sơn bị hất vẹt ra hai bên.
Triệu Trọng Sơn quát lên một tiếng, hai quả ngân châu bay trở lại cái vèo. Lệ
Tuyệt Linh khi nào chịu kém thế, Sanh Tử Kiều trong tay chàng chớp chớp như ngàn
sao sa. Tuy nhiên đánh như thế chàng cốt biễu diễn một đao pháp có hoa dáng đẹp, để
hoang mang cho đối phương thôi, chứ ngón nghề độc hại chưa được chàng thi thố đến.
Rồi cái gì phải đến, đã đến.
Một đường đao từ bên dưới xẹt lên, một tiếng thét hãi hùng vang tiếp. Hai bóng
người phân khai, nhưng chỉ thoáng thôi rồi hai bóng người lại chụp chung như trước.
Lần này, cả hai cùng nhập hội không lâu lắm.
Triệu Trọng Sơn nhún chân bay lên không, hai quả ngân châu đảo lộn một vòng
trở lại phía hậu. Lệ Tuyệt Linh vọt theo đối tượng liền.
Ngoáy hai đường giây lấy đà, Triệu Trọng Sơn theo vòng cầu vụt hai quả ngân
châu xuống. Chiêu này có tên là Phi Hổ Hiển Trảo, một tuyệt kỹcủa hắn. Còn ở trên
cao cách mặt đất khá xa, Lệ Tuyệt Linh rút tay ngắn lại, cong người lạng qua một bên,
chọc mũi đao từ dưới lên trên. Hai quảngân châu đồng chạm vào thân đao.
Cái chạm rất mạnh, dồn chàng xuống đất. Lệ Tuyệt Linh chỏi mũi đao, người đè
lên, đao cong lại nương đà đao lên trên đầu. Đúng lúc đó, Triệu Trọng Sơn cũng vừa
xuống.
Đao chớp, người rũ, Triệu Trọng Sơn bị hất ra xa ngoài bảy bước. Lưng hắn đẫm
ướt máu hồng.