La Nhữ Cường cắn cụp răng một tiếng, bật cười ghê rợn:
– Thế ra ngươi muốn có cuộc can qua giữa Ưng Bảo và Trung Điền Sơn và
sự hiềm thù giữa họ La và Thân phải không? Ngươi đã suy nghĩ kỷ chưa?
Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
– Ta đãø quyết định như vậy từ khi gặp lại Lệ Tuyệt Linh.
Lệ Tuyệt Linh chen vào:
– La Nhữ Cường! Chính ngươi mới là kẻ nên suy nghĩ kỷ lại đó, một khi sự việc
khai diễn rồi thì khó lòng dừng lại giữa chừng lắm.
La Nhữ Cường bỉu môi:
– Không có gì làm cho ta thay đổi chủ ý.
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Vậy ngươi không thể trách ta đã chẳng nghĩ đến tình đồng đạo.
La Nhữ Cường không đáp lời, hắn xoay sang Thân Xương Ngọc hỏi một lần cuối:
– Ngươi đã quyết định lại đi. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng trước khi chết.
Thân Xương Ngọc buông gọn:
– Bằng mọi giá ta phải trừng trị ngươi vì cái tội xâm phạm vùng lãnh thổ của ta.
La Nhữ Cường cười ngạonghễ:
– Bọn ta có tất cả là mười bốn người, còn ngươi thì chỉ có hai mạng, hãy sáng suốt
xác định tình hình rõ đi.
Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
– Ngươi đã vi phạm luật giang hồ khi lấy đông hiếp ít.
La Nhữ Cường hừ một tiếng:
– Đối với bọn các ngươi cần gì phải áp dụng quy cũ? Ngươi dám nói đến hai tiếng
công bình à?
Lệ Tuyệt Linh cắt ngang:
– Ta đề nghị một cuộc sanh tử, ngươi có dám đấu với ta không?
La Nhữ Cường cười nhẹ hỏi lại:
– Ngươi đừng có nằm mộng, với bất cứ phương pháp nào nguơi cũng mất mạng
như thường. Ta thấy ngươi đang cố tìm cách kéo dài thời gian đó thôi.
Vừa lúc đó, bên trên gành đó có bóng người ẩn hiện nhanh hơn điện, sáu người
mặc áo vàng lao vút xuống, đồng thời gian họ vừa lao mình xuống vừa chọn cương vị,
khi chân chạm đất, họ đã chiếm những vị trí rất thuận lợi.
Người đứng gần La Nhữ Cường hơn hết, có gương mặt xanh như chàm, môi thù lù
trông cực kỳ hung ác. Trong tay y có chiếc khiếu đồng côn, y cứ cao chiếc đồng côn
lên cao, hét lớn:
– Bảo chủ! Quật mấy con chó đó đi, lột da chúng.
Một người khác, đầu nhọn tai vểnh, trán hẹp mũi thấp, rít giọng như chó tru:
– Châu Thanh mất mạng, hai tên cẩu trệ đó phải dền tội. Giết chúng trước rồi càn
quét Trung Điền Sơn sau.
Thân Xương Ngọc liếc xéo người đó, lạnh lùng thốt:
– Này Lam Diện Quỷ Phán, tại Ưng bảo ngươi là một nhân vật cấp Kim Ưng, song
trước mặt ta ngươi chỉ là một con chó điên cắn bậy.
Lệ Tuyệt Linh tiếp nối:
– Còn cái tên kia có lẽ là Thường Tam Dần, ngoại hiệu Thoa Đầu Sa. Buồn cười
cho La Nhữ Cường, chỉ thu dụng được những thứ bất tài như các ngươi.
Thường Tam Dần sôi giận trào bọt mép quát tháo vang rền:
Người bên cạnh y cũng phụ họa quát mắng oang oang. Lệ Tuyệt Linh khích:
– Đỗ Lập đừng giận chứ, ta sẽ đưa từng tên xuống diêm đài, bảo đảm ngươi sẽ là
người trước tiên.
Đỗ Lập nhảy choi choi:
– Tiểu tử kia, ta dẫm nát xác ngươi.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Muốn thì cứ bước tới mà làm, ai cấm chứ!
La Nhữ Cường khoát tay:
– Hơi đâu mà mắng lộn với hắn, hãy bình tĩnh chờ xuất thủ.
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Câu nói đó nghe được lắm, ta nghĩ các ngươi nên ra tay đi là vừa.
La Nhữ Cường trầm giọng:
– Ngươi hãy chuẩn bị đi.
– Nhanh lên đi, ta đang đợi ngươi đây.La Nhữ Cường đáp:
– Được rồi.
Bên ngoài bọn Kim ưng, Ngân ưng, lập tức khép chặt vòng vây, dĩ nhiên trong số
đó có luôn Oanh Tế Nhân và Tạ Tông. Tất cả bước từng bước một, thu hẹp dần dần
vòng vây. Lệ Tuyệt Linh cười lạnh, đưa tay tả lên cao, cử thanh Sanh Tử Kiều lẫn vỏ
cùng lên. Chàng nhìn đăm đăm về cành trúc có lá dày.
Thân Xương Ngọc hỏi:
– Các ngươi đã quyết định lấy số đông đối phó với bọn ta?
La Nhữ Cường hừ lạnh:
– Ngươi hỏi như thế là thừa.
Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
– Thế thì ngươi không được mãn nguyện đâu.
La Nhữ Cường bật cười cuồng dại:
– Ngươi thật là ngây ngô quá. Trong tình thế này mà vẫn còn không thấy được
kết quả hiển nhiên trước mặt ngươi ư?
Thân Xương Ngọc tiếp lời:
– Ta thấy chứ, có điều cái kết quả đó sẽø đảo ngược với ý nguyện của ngươi.
La Nhữ Cường vẫn cười vang:
– Hai ngươi hy vọng sẽ thủ thắng với số người này à?
Thân Xương Ngọc buông gọn:
– Ta cũng có người! Cho nên, ưu thế đông nhân số ngươi không nắm vững đâu.
La Nhữ Cường bỗng giật mình. Xong lấy lại bình tĩnh ngay, thốt:
– Ngươi định hư trương thanh thế, bịa chuyện để doạ ta đó ư. Vô ích, hoạ chăng
ngươi đang nuôi ảo vọng là bọn thuộc hạ của ngươi từ Trung Điền Sơn kéo đến. Nhưng
chúng làm gì mà đến đây kịp? Ta thì lại chẳng có thừa thời giờ để đợi chúng.
Oanh Tế Nhân phụ hoạ:
– Ngươi đang cố tạo một sự hoang đường phải không? Chắc ngươi cho rằng bọn ta
là trẻ nít lên ba hay sao mà có thể tin vào những lời nói hoang tưởng đó. Hoạ chăng là
ngươi đang nằm mơ thấy người từ cung trăng xuống đây tiếp trợ.
Một vài người nữa buông lời chế nhạo rồi tất cả bật cười ngạo nghễ.
Thân Xương Ngọc không tỏ thái độ gì. Y để cho đối phương cười ngạo bằng thích,
đoạn lấy trong người ra một cái còi nhỏ, vận công lực thổi một hơi dài, âm thanh tiếng
còi vang dội bốn góc núi rừng.Bọn La Nhữ Cường lấy làm lạ, tự hỏi Thân Xương Ngọc sắp giở trò gì đây.
Tất cả đều nín cười ngưng thần chờ biến cố. Bỗng từ nơi ẩn khuất trong khu rừng
trúc, ba bóng người chớp nhoáng, thoáng chốc họ đã tới hiện trường, ba người đó là ba
vị đầu não trong Tam Long Bang, vận áo vàng là Huỳnh Long Giang Lương, áo xanh là
Thanh Long Trang Tuấn, và người kia là Bạch Long Thạch Huy trong bộ áo trắng như
tuyết.
Tiếp theo đó có một người nữa xuất hiện, tuổi cao vốc ốm song còn quắc thước,
mặt trắng như ngọc, tuy có tuổi nhưng tóc còn đen mướt. Lão có phong độ thiên nhiên
khoáng dật, ung dung như một nhân vật sống ngoài càn khôn, một bậc ẩn tu xuất thế.
Sau lưng lão là bốn đại hán, mỗi tay cầm một quả chùy. Lão nhân đó chính là
Vân Hà Tẩu Đoan Mộc Thụy cùng với bốn đại đệ tử.
Bọn Ưng Bảo biến sắc. Họ chưa biết phải ứng phó ra sao thì bỗng nghe tiếng gió
ngựa reo trên đường cái, sáu kỹ sĩ lao đi vun vút như bay tiến đến cục trường. Người
dẫn đầu có đôi mày rậm, mũi to mặc áo nhà tu, chiếc thiền trượng màu vàng óng ánh
dưới ánh dương quang, đó chính là Đại Không thiền sư.
Phía sau đại sư là sư đệ tên hiệu là Tiểu Không, vận áo màu vàng, mặt vuông sắc
mặt nghiêm lạnh. Cùng với ba đệ tử tiến vào ác trường. Người còn lại chính là Hà Tinh
Huỳnh.
Hai đạo quân xuất hiện cùng một lúc từ hai hướng khác nhau, chứng minh lời nói
của Thân Xương Ngọc không hoang đường và cục diện xảy ra như lời thần thoại theo sự
chế riễu của Oanh Tế Nhân.
Với sự xuất hiện của đạo quân tiếp viện này, tình thế chuyển biến, gây sợ hãi cho
bọn Ưng bảo là điều tất nhiên.
Oanh Tế Nhân nhìn chầm chầm vào Hà Tinh Huỳnh, hai mắt hắn bắn lộ tinh
quang. Hắn nói:
– Ta đã hiểu rồi, thì ra con yêu phụ này đã thông tin cho bọn chúng đưa chúng ta
vào bẫy.
Hà Tinh Huỳnh cười hỏi:
– Ngươi làm gì ta?
Oanh Tế Nhân toan mắng tiếp, La Nhữ Cường chận lại, hỏi Hà Tinh Huỳnh:
– Chính ngươi đã đem tin cho chúng?
Hà Tinh Huỳnh cười hỏi lại:
– Rồi sao?
Trừng mắt nhìn nàng như muốn nuốt trửng, La Nhữ Cường gằn từng tiếng:- Thế là ngươi muốn chết. Hôm nay dù bọn ta thắng hay bại, ngươi cũng phải
chết. Bọn ta sẽ làm mọi cách, giết ngươi cho kỳ được.
Đôi mắt y ngời niềm oán độc, Hà Tinh Huỳnh dù có can đảm đứng về cánh Lệ
Tuyệt Linh, nhưng cũng phải rùn mình.
Thân Xương Ngọc từ từ hỏi:
– Ngươi có thể giết được nàng chỉ khi nào bọn ta đều chết hết rồi kìa.
La Nhữ Cường nói:
– Rồi ngươi xem, đừng tưởng là bọn ngươi bảo vệ an toàn cho con tiện tỳ đó.
Lệ Tuyệt Linh bảo:
– Nói mãi vô ích, cứ làm đi cho ta xem nào.
La Nhữ Cường làm một cuộc cân nhắc chớp nhoáng trong tâm. Trong tình huống
này, bọn của y sa vào bẫy rõ rệt. Trong khi y hớn hở tưởng rằng địch mắc mưu. Nhân
số song phương tuy xuýt soát, nhưng khí thế địch có phần hùng mạnh hơn.
Như vậy, trong cuộc chiến này, y không hy vọng thủ thắng.
Lui ?
Làm sao lui được? Mất hết danh dự còn gì, mà chắc gì địch để cho bọn y rút lui.
Thân Xương Ngọc mường tượng đoán được tâm ý của La Nhữ Cường, lạnh lùng thốt:
– Thấy chưa? Ta không bịa chuyện doạ ai mà. Bây giờ ngươi có muốn gì cũng
muộn rồi.
Lệ Tuyệt Linh gọi Oanh Tế Nhân:
– Bọn ta đầu đội trời, chân đạp đất, ngang dọc giữa trần ai, sợ gì bọn ngươi mà
phải bịa chuyện. Rất tiếc ngươi cũng là một tay lão luyện giang hồ, thế mà vẫn có tư
tưởng trẻ con.