Tra Nhị Minh nghe Trình Di Siêu nói lấy làm ngạc nhiên vô cùng, kêu ồ lên một tiếng rồi lẩm bẩm nói một mình :
– Thì ra nàng… nàng lại nói… nói như vậy à?
Câu nói lẩm bẩm đó của Tra Nhị Minh đã khiến Trình Di Siêu chợt hiểu ra tất cả những điều mà chàng vẫn nghi ngờ ở trong lòng xưa nay.
Chàng giương cặp mày lưỡi kiếm, vòng tay nói với Tra Nhị Minh :
– Tra tổng trại chủ, xin có lời mừng các hạ.
Tra Nhị Minh còn đang bận suy nghĩ điều gì, cho nên không để ý ở chỗ xưng hô Trình Di Siêu đã bỏ mất chữ “phó” trong câu nói.
Tra Nhị Minh không để ý đến mà chỉ lấy làm lạ về câu nói “Tại hạ xin có lời mừng các hạ” của Trình Di Siêu, nên y trừng mắt hỏi :
– Trình đại hiệp nói như vậy là có ý gì? Tra Nhị Minh này có điều gì đáng mừng đâu?
Trình Di Siêu cười đáp :
– Tại hạ nhớ hôm qua, lúc Mộ Dung Lâm đưa tiễn bọn tại hạ xuống núi, thì vị Tài Sát Thạch Mại Sùng bảo là có chuyện buôn bán muốn thương lượng với các hạ.
Tra Nhị Minh gật đầu đáp :
– Đúng vậy, Thạch lão nhân gia quả có nói câu ấy, nhưng không hiểu việc này có liên quan gì với việc Trình đại hiệp mừng cho tại hạ?
Trình Di Siêu cười nói :
– Tại sao lại không có quan hệ? Cái việc buôn bán giữa hai vị mà tính toán với nhau xong rồi, thì không đáng mừng sao?
Tra Nhị Minh ngạc nhiên, chú mục nhìn Trình Di Siêu nói :
– Trình đại hiệp, tại sao đại hiệp lại biết tại hạ với Thạch lão nhân gia đã bàn xong chuyện buôn bán với nhau?
Trình Di Siêu ứng tiếng đáp :
– Người ta thường nói: “Mình làm việc gì tưởng là bí mất lắm, nhưng có biết đâu vẫn có mười con mắt nhìn và mười ngón tay chỉ vào, vẫn có thần minh giám sát”, cho nên tại hạ không những biết nhị vị đã thảo luận xong chuyện buôn bán với nhau, mà còn biết Tài Sát Thạch Mại Sùng đã mang hóa sắc về Quát Thương rồi.
Tra Nhị Minh giật nẩy minh, thất thanh hỏi :
– “Hóa sắc”? Hai tiếng ấy của đại hiệp chứa đựng ý nghĩa gì?
Trình Di Siêu cười nhạt, nói :
– Hóa sắc tức là báu vật. Tại hạ thiết nghĩ lúc Thạch Mại Sùng ra về thế nào cũng mang theo một cái rương thật lớn…
Tra Nhị Minh là người gian ngoan quỷ quyệt, cho nên vừa nghe tới đây, đã biết ngay là mọi chuyện lúc Thạch Mại Sùng ra về đã bị Trình Di Siêu nhìn thấy cả rồi. Y không cần che giấu gì nữa, mà gật đầu nói :
– Trình đại hiệp đoán không sai mảy may nào cả. Lúc Thạch lão nhân gia trở về, đúng là có mang theo một cái rương to, nhưng ở bên trong rương chứa đựng báu vật gì thì sợ rằng ngay cả Đại La Thiên Tiên cũng không thể nào đoán ra được.
Trình Di Siêu khẽ hé miệng cười nhạt, nói :
– Những việc ở trên giang hồ thì phải là người giang hồ mới đoán ra được. Trong óc não của Đại La Thiên Tiên chỉ có sự thông minh tinh khôn của đấng từ bi thôi, chứ làm gì có những chuyện gian manh, mưu kế của kẻ quỷ quyệt.
Tra Nhị Minh thất thanh hỏi :
– Nếu nói vậy, Trình đại hiệp đã đoán ra được rồi hay sao?
Trình Di Siêu quắc mắt lên, đáp :
– Yêu ma tuy giỏi che giấy, nhưng kính thần treo cao, tại hạ đoán rằng ở trong cái rương lớn đó có cả hai vật báu.
Tra Nhị Minh cau mày nói :
– Trình đại hiệp là người thông minh cơ trí, nhưng cái lời có cả hai báu vật đó, thật tại hạ không hiểu một chút nào cả.
Trình Di Siêu mỉm cười, mắt chàng loang loáng như điện nhìn chằm chằm vào mặt Tra Nhị Minh, rồi sang sảng giọng nói :
– Gọi là báu vật, có thể chia ra làm hai loại, một loại là tử báu, một loại là hoạt báu.
Tra Nhị Minh càng hoang mang thêm, hỏi :
– Làm sao mà phân ra được hoạt báu với tử báu như Trình đại hiệp nói?
Trình Di Siêu đáp :
– Tử báu là những thứ ngọc ngà vàng bạc và những kim khí quý, bởi vì Thạch Mại Sùng đã xưng là Tài Sát thì tất nhiên phải tham của. Nếu ông ta không vì cái lòng tham của mình thì lẽ nào lại chịu gánh lấy sự nguy hiểm cho các hạ?
Tra Nhị Minh mở miệng định nói, nhưng Trình Di Siêu đã cười và cướp lời :
– Còn hoạt báu thì tất nhiên không phải là những thứ kim khí với ngọc ngà, mà là thứ khuynh quốc khuynh thành…
Nói tới đây, Trình Di Siêu im lặng, không nói tiếp nữa, chỉ đưa cặp mắt sáng như điện nhìn chòng chọc vào mặt Tra Nhị Minh.
Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đột nhiên đỏ gay mặt mày, có vẻ đã khẩn trương tới tột độ, quay sang nói với Trình Di Siêu :
– Trình đại hiệp tại sao lại cứ ỡm ờ như thế mà lại không chịu nói rõ ra…
Trình Di Siêu cười nói :
– Chỉ cần một điểm sáng là đủ rõ hết mọi chuyện rồi, việc gì các hạ phải cần tại hạ nói rõ ra làm chi? Chẳng lẽ Tra tổng trại chủ lại thực sự không biết ý nghĩa của việc tại hạ chào mừng Tổng trại chủ sao?
Tra Nhị Minh lúc bấy giờ mới phát hiện ra một điều gì, cặp mày cau lại, y thối lui mấy bước, run giọng hỏi :
– Người… người… người kêu tôi là Tổng trại chủ sao?
Trình Di Siêu ánh mắt sáng ngời, cười vang nói :
– Vị Cửu Độc Phong Vương, con ong chúa, đã vào trong rương đi xa rồi… cõi đất này chỉ còn lại Lãnh Huyết Lang Quân, tại hạ cải xưng gọi là Tổng trại chủ, để có lời mừng các hạ, chẳng lẽ không đúng hay sao?
Tư Đồ Ngọc lắng nghe tới đây, mới biết Trình Di Siêu suy đoán ở trong cái rương mà Tài Sát Thạch Mại Sùng mang theo trở về Quát Thương, ngoài vàng bạc châu báu ra, còn giấu một vị thân làm Tổng thủ lãnh lục lâm bảy tỉnh miền Nam là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm.
Cách suy đoán của Trình Di Siêu vốn ra quá to gan, nhưng cứ nhìn cái vẻ mặt của Tra Nhị Minh thì cách suy đoán kia có vẻ gần sự thật lắm.
Tra Nhị Minh lúc đầu cũng kinh hãi quá mức, nhưng chỉ trong nháy mắt, y lại lấy được vẻ bình tĩnh thường ngày, ha hả cười lớn nói :
– Trình đại hiệp thật là người cao minh, xem ra mọi việc làm của Tra Nhị Minh được đại hiệp báo có lời mừng tại hạ, thì tới đây anh em chúng ta hãy uống cạn một ly.
Lãnh Huyết Lang Quân vừa quay đầu bảo lâu la đi theo :
– Ngươi mau đi bảo nhà bếp bày một mâm rượu thật thịnh soạn ở trong Vạn Tượng sảnh, phải đầy đủ đồ nhắm ngon để ta đãi khách quý. Nhớ là phải lấy thứ rượu đã cất từ ba chục năm trở lên.
Lâu la gật đầu dạ ran rồi quay đi, Tra Nhị Minh cũng cười vẻ nham hiểm đưa tay ra mời khách. Trình Di Siêu giương cặp mày lưỡi kiếm, cười nói :
– Tra tổng trại chủ, xin trả lời cho tại hạ một vấn đề trước đã, nếu không thì Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc không dám phiền nhiễu Trại chủ.
Tra Nhị Minh cười nham hiểm quay lại nói với Trình Di Siêu :
– Trình đại hiệp hà tất phải hỏi han gì nữa. Những việc có liên quan với Mộ Dung Lâm, đại hiệp đã đoán trúng hết cả rồi mà?
Trình Di Siêu lắc đầu nói :
– Việc Mộ Dung Lâm có can dự gì đến tại hạ đâu? Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc xin hứa là không để mắt tới việc gì khác ngoài cái việc ân oán của bản thân mình.
Tra Nhị Minh nghe nói, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt tươi cười nói :
– Trình đại hiệp muốn tại hạ đáp ứng việc gì?
Trình Di Siêu đưa mắt nhìn Tra Nhị Minh, nghiêm nét mặt nói :
– Tra đương gia, hiện giờ người đã là Tổng trại chủ thì cũng chẳng cần phải che giấu điều gì nữa. Tại hạ chỉ hỏi đương gia một câu thôi: Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện có mặt ở trong đại trại này hay không?
Tra Nhị Minh lúc đầu cũng hơi biến sắc mặt, nhưng rồi cũng lấy được vẻ tự nhiên ngay, và đáp :
– Được, trước mặt Trình đại hiệp là người có trí, tại hạ cũng không cần phải giấu diếm làm gì, tại hạ công nhận rằng Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, sư muội của tại hạ, hiện giờ có mặt ở trong trại.
Trình Di Siêu lửa thù bừng dậy trong lòng, chàng sảng giọng nói :
– Tra tổng trại chủ, tính che chở cho Điền Cổ Lệ để đấu sức với chúng tôi phải không? Hay là…
Tra Nhị Minh cười ngắt lời :
– Tại hạ với Điền Cổ Lệ vốn thuộc cùng môn phái, học cùng một thầy, thì lẽ nào sư muội của tại hạ gặp phải tai họa mà tại hạ lại đứng nhìn, không ra tay giúp đỡ được?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
– Tra tổng trại chủ tính giúp đỡ nàng như thế nào?
Tra Nhị Minh cười nói :
– Cái đạo của những nhân vật võ lâm ra tay giúp người, phần đông là rút dao tương trợ, Tra Nhị Minh này chỉ muốn lấy thân phận sư huynh ra để bảo vệ cho Điền Cổ Lệ. Nói một cách khác, tại hạ bất đắc dĩ phải mong nhị vị đại hiệp chỉ giáo cho vài tuyệt nghệ hãn thế của nhị vị.
Trình Di Siêu không thể nào ngờ được Tra Nhị Minh lại dám ngang nhiên đối đầu với bọn chàng, liền quay sang cười nói với Tư Đồ Ngọc :
– Tư Đồ huynh, Tra tổng trại chủ đã nói như vậy, thì anh em chúng ta cũng không thể không uống mấy chén rượu ngon của Tổng trại chủ, rồi sau đó sẽ thanh toán cho xong cái việc ân oán này.
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười, hai người liền theo Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đi vào trong đại trại, về hướng Vạn Tượng sảnh.
Hai người vừa đi vừa chú mục nhìn hình thế ở chung quanh để xem những nơi nào là những yếu địa trong Thiên Môn Quỷ Tỏa trận.
Tư Đồ Ngọc biết là Tra Nhị Minh không có ý tốt, liền cười nói :
– Tra tổng trại chủ, có phải Vạn Tượng sảnh là cái tòa nhà mà Trại chủ dùng để “thết khách”, là chỗ tối trọng yếu ở trong Lạc Hồn nhai đại trại này đấy nhỉ?
Tra Nhị Minh nói :
– Tư Đồ bằng hữu sao lại nói như vậy?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
– Nếu không phải là chỗ rất yếu hại, thì tại sao lại kiến trúc ở bộ vị mắt trận của Thiên Môn Quỷ Tỏa trận như vậy?
Tra Nhị Minh rúng động tâm thần, ngầm kinh hãi, không biết tại sao Tư Đồ Ngọc lại nhận biết các cửa và bộ vị của Thiên Môn Quỷ Tỏa trận một cách rõ ràng như thế?
Tra Nhị Minh mới nghĩ tới đây, Tư Đồ Ngọc lại cười nói :
– Tra tổng trại chủ hà tất phải kinh ngạc như vậy, và cũng bất tất dùng Thiên Môn Quỷ Tỏa trận để uy hiếp chúng tôi làm chi, bởi vì Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu hiểu biết rất nhiều, những loại kỳ môn ác trận đều…
Tra Nhị Minh không đợi Tư Đồ Ngọc nói dứt câu, liền buông tiếng cười lớn lắc đầu nói :
– Tư Đồ bằng hữu, bằng hữu tuy nhận xét không sai, nhưng bằng hữu đoán thì lại không đúng, bởi vì tất cả sự biến hóa của trận thế này chỉ có Tổng trại chủ Mộ Dung Lâm mới đứng chủ trì ứng dụng được. Hiện tại thì, không những người chủ trì không có mặt, mà trong trận lại thiếu món pháp vật trọng yếu là Ôn Lương Quỹ Tỏa và Ô Kim Quỷ Luyện thì làm sao mà có thể uy hiếp được những người có công lực cao siêu như nhị vị.
Trình Di Siêu nói :
– Tra tổng trại chủ xin hiểu cho, anh em chúng tôi tới đây là ý muốn gặp Điền Cổ Lệ, Trại chủ có quyền che chở cho nàng, nhưng xin đừng càng lúc càng làm vượt những quy luật của võ lâm, nếu không thì chẳng khỏi khiến cho Lạc Hồn nhai đại trại này thành một bãi hoang, để bị thảm sát…
Tra Nhị Minh mỉm cười đưa tay mời khách, cả ba đều bước vào trong đại sảnh, chia ngôi chủ khách ngồi xuống.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn khắp chung quanh thấy tòa Vạn Tượng sảnh rất rộng, nhưng bên trong lại không trần thiết gì cả, chỉ bày có mỗi một bàn rượu mà thôi.
Vừa ngồi xuống, Tra Nhị Minh đã xẵng giọng hét :
– Điền Tam đâu?
Ở ngoài sảnh một đại hán mặc áo tía nhanh chân bước vào trong đại sảnh chắp tay thưa :
– Thuộc hạ ở đây, Phó tổng trại chủ sai khiến điều chi?
Trình Di Siêu thấy Điền Tam hô Tra Nhị Minh là Phó tổng trại chủ, bất giác đưa mắt nháy Tư Đồ Ngọc một cái. Tra Nhị Minh lạnh lùng nói :
– Ngươi đi ra sau trại mời sư muội ta tới đây uống rượu.
Điền Tam lớn tiếng “Dạ” rồi cúi mình lui ra ngay. Tra Nhị Minh dặn với theo :
– Nếu Điển sư muội của ta có hỏi rằng còn ai ngồi đó nữa không, thì ngươi bất tất phải nói thật với nàng làm chi, cứ bảo là không có ai cả, chỉ có mình ta có việc đợi ở đây mà thôi.
Điền Tam vâng lệnh đi ngay.
Tra Nhị Minh đưa mắt nhìn Trình Di Siêu mỉm cười nói :
– Trình đại hiệp, chút nữa đừng có gọi người nào nữa làm phiền họ, bốn chúng mình đây cứ rán sức quần nhau một phen, bên nào thua sẽ phải nghe sự xử trị của kẻ thắng.
Tư Đồ Ngọc nghe nói thì chỉ hiểu Lãnh Huyết Lang Quân là người thẳng thắng giải quyết cộng việc một cách sòng phẳng, nhưng Trình Di Siêu thì lại nghĩ khác, chàng rất nghi ngờ.
Bởi vì Trình Di Siêu thấy Tra Nhị Minh đã nghe tên tuổi của chàng từ lâu, mà tối hôm qua đã được dịp thấy công lực kinh người của Tư Đồ Ngọc, rõ ràng y không thể nào chống lại bên chàng được, thế mà tại sao y lại cứ banh cổ ra nói cứng như vậy, chắc thế nào cũng phải có âm mưu thâm độc, hoặc giả phải trông cậy vào một cái gì.
Chàng vừa nghĩ tới đây, thì Tra Nhị Minh đã đứng dậy, tự tay nâng hồ rượu quay sang tươi cười nói với Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu :
– Trình đại hiệp, Tư Đồ bằng hữu, tại hạ còn chút tình sư huynh sư muội, cho nên không thể nào không che chở cho Điền Cổ Lệ được, cũng vì vậy mà mạo phạm với nhị vị, trong lòng tại hạ rất lấy làm áy náy không yên, tại hạ muốn xin mời nhị vị…
Tra Nhị Minh mới nói tới đây, thì đột nhiên Điền Tam đã quay lại, từ ở xa, Điền Tam đã hoảng hốt, mặt mày tái mét hướng về phía Tra Nhị Minh lớn tiếng nói :
– Bẩm Phó tổng trại chủ, đại sự không ổn…
Tra Nhị Minh đang rót rượu, nghe thuộc hạ bẩm như vậy, liền lập tức tung mình chạy ra cửa Vạn Tượng sảnh, cau mày hỏi :
– Ngươi nói mau, ở hậu trại xảy ra chuyện gì?
Tiếp theo tiếng nói, Tra Nhị Minh vội phóng vụt ra cửa đại sảnh, ở trên cửa đột nhiên rớt ngay xuống một khối nặng ngàn cân bịt kín lấy cửa.
Tiếp theo đó vách tường bỗng phát lên những tiếng kêu lớn “Lách cách”, bao nhiêu cửa sổ đá bị những miếng sắt bịt kín hết.
Trong phút chốc Vạn Tượng sảnh đã biến thành một nhà ngục vách sắt nhốt chặt Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu ở trong.
Trình Di Siêu tuy đã sớm đoán ra Tra Nhị Minh tất phải có mưu kế thâm độc, nhưng chẳng dè đối phương lại có một hành động đê tiện đến như vậy.
Tư Đồ Ngọc rất giận dữ quắc mắt nói :
– Trình huynh, tên Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh thực là đê tiện quá, bọn ra hãy phá tường mà ra để…
Tư Đồ Ngọc chưa dứt lời, thì Trình Di Siêu đã thoảng tay gượng cười nói :
– Tư Đồ huynh, huynh coi việc đơn giản quá, như thể cứ thò tay vào túi áo là làm xong việc ngay vậy… Tra Nhị Minh đã dụ chúng ta tới đây, nguyên điều ấy cũng đủ hiểu là Vạn Tượng sảnh này không phải là một phòng ốc tầm thường, mà là một căn nhà bằng sắt, chúng ta không có cách nào phá hủy được.
Tư Đồ Ngọc không tin nhún mình nhảy bay tới bên tường, vận thần công đánh mạnh một chưởng tới. Tay chàng chạm vào sắt lạnh, tường sắt quả nhiên kiên cố không suy suyễn gì cả, chỉ vang lên tiếng kim khí bị va chạm.
Tư Đồ Ngọc lắc đầu rầu rĩ nói :
– Trình huynh đoán không sai chút nào, Vạn Tượng sảnh này chính là được chế tạo bằng sắt luyện, bây giờ chúng ta phải làm gì để thoát cảnh nguy khốn này?
Trình Di Siêu cau mày chưa kịp lên tiếng đáp, thì bên ngoài phòng đã vang lên tiếng cười đắc ý của Tra Nhị Minh :
– Tư Đồ Ngọc, bằng hữu đã sa vào tay của Tra Nhị Minh này rồi, còn muốn thoát hiểm thì chỉ trừ phi mặt trời mọc ở phương Tây mà thôi.
Trình Di Siêu nghe nói biết ngay ở trong Vạn Tượng sảnh này tất phải có cơ quan truyền thanh chiếu ảnh, cho nên những hành động và lời nói của chàng và Tư Đồ Ngọc, đối phương đều hay biết cả.
Biết vậy nên Tra Nhị Minh vừa dứt lời, Trình Di Siêu đã xẵng giọng quát :
– Tra Nhị Minh, cứ coi cái hành động đê tiện vô sỉ của các hạ mà đoán thì Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ vẫn còn ở nơi này không đi đâu, có phải như vậy không?
Tra Nhị Minh cười đắc ý đáp :
– Tất nhiên, nếu như con tiện tỳ Mộ Dung Lâm không ép Điền sư muội của ta phải xuống núi ngay trong đêm, thì ta đã không nhờ Tài Sát Thạch Mại Sùng bằng một món lợi để mượn tay lão giúp sức cầm bắt Mộ Dung Lâm đem về Quát Thương, để ta lên làm thủ lãnh trại này.
Tư Đồ Ngọc nói :
– Chức Tổng thủ lãnh của Mộ Dung Lâm là do tất cả các thủ lãnh lục lâm bầu lên, nay ngươi đã ngầm ám hại nàng, thì làm sao mà ăn nói với các anh em đồng đạo được?
Tra Nhị Minh cười nói lớn :
– Bằng hữu ấu trĩ quá đi thôi, bằng hữu bảo ta phải ăn nói cái gì? Bao nhiêu việc ta đã có Quát Thương ngũ sát chủ trì cho rồi còn sợ gì nữa…
Trong lúc Tư Đồ Ngọc và Tra Nhị Minh đối đáp với nhau, Trình Di Siêu thừa thế đưa mắt nhìn khắp đại sảnh để xem có cơ hội thoát thân nào không.
Nhưng giữa lúc chàng chưa nhìn ra đầu mối gì cả, thì bốn bức tường vây quanh đột nhiên có khói xông lên mờ mịt. Trên nóc đại sảnh những tiếng ầm ầm cũng vang lên long trời lở đất.
Trình Di Siêu mắt sáng ngời, mặt lộ vẻ mừng, vội thò tay vào trong lòng lấy ra bốn lá thuốc cuốn nhỏ chia một nửa cho Tư Đồ Ngọc bảo nhét vào hai bên mũi.
Màn khói ở trong đại sảnh mỗi lúc một dày đặc mờ mịt, Tra Nhị Minh ở bên ngoài lại cười ha hả rất đắc ý nói :
– Khói mê hồn đấy, đợi nhị vị bằng hữu trúng độc mê man cả rồi, trên nóc sảnh sẽ có những Áp Hồn Bản nặng hàng vạn cân từ từ hạ xuống ép hai vị bằng hữu thành một đống máu thịt bầy nhầy. Cho dù nhị vị có cánh cũng khó lòng thoát khỏi kiếp vận này.
Trình Di Siêu nghe nói mừng rỡ, liền dùng công lực Nghĩ Ngữ Truyền Âm để nói nhỏ với Tư Đồ Ngọc :
– Tư Đồ huynh, ý đệ đoán không sai, bọn ta có cách thoát rồi.
Tư Đồ Ngọc biết rằng đó là chuyện cơ mật, nên cũng dùng thuật truyền âm hỏi :
– Thoát bằng cách nào, Trình huynh có diệu kế hay sao?
Trình Di Siêu lấy ngón tay chỉ xuống đất nói :
– Vạn Tượng sảnh này bốn bức tường đều bằng thép, đến nóc nhà cũng toàn bằng gang thép cả, tuy nhiên nhìn xuống mặt gạch này, thì ở dưới làn gạch tất thế nào cũng nhiều đất vàng, vậy bọn ta hãy mau sử dụng ám kình vô thanh để đánh tan làn gạch này ra, rồi chui mình vào đất, họa may mới thoát khỏi một trường kiếp vận này.
Tư Đồ Ngọc khi thấy bức tường quá dày, tựa hồ như không có cách gì mà chui mình xuống đất được, nhưng đến ngày nay thì hiện thời không có cách gì khác, có lẽ cũng chỉ theo lời của Trình Di Siêu mà thử xem.
Sau khi làn gạch đã bị đập vỡ, quả nhiên ở dưới đó là đất vàng, Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc ai nấy vận thần công từ từ cho người lún sâu xuống đất.
Giữa lúc hai người đang chìm mình xuống đất thì cái khối sắt nặng cả vạn cân tên là Áp Hồn Bản ở trên nóc nhà đã được cơ quan mở kêu ầm ầm, từ từ đè xuống.
Trình Di Siêu quay sang mỉm cười nói với Tư Đồ Ngọc :
– Tư Đồ huynh nghĩ coi, với cái tình hình trước mắt, lúc Áp Hồn Bản hàng vạn cân đè xuống, may mà chúng ta đã chìm người xuống rồi nên mới không việc gì cả, nhưng Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ thế nào cũng nghĩ là chúng ta đã toi mạng rồi…
Tư Đồ Ngọc vỡ lẽ ra cười nói :
– Phải đấy, sau khi bọn ấy đắc chí, thế nào cũng phải mở rộng cổng ra để xem cảnh chúng ta bị chết thảm, chúng ta có thể thừa cơ thoát thân, không những thế mà chúng ta còn quay ra giết chết cái tên tâm địa quá hung ác là Lãnh Huyết Lang Quân.
Tư Đồ Ngọc nói tới đây, thì khối sắt nặng vạn cân đã đè xuống hai người.
Trình Di Siêu gọi Tư Đồ Ngọc, hai tay giữ chắc lấy khối Áp Hồn Bản, mỉm cười nói :
– Làm như thế này thì điều thứ nhất khối Áp Hồn Bản từ từ rơi xuống, chứng tỏ là chúng ta không có một tí sức kháng cự nào cả, thì con người hung ác tuyệt đỉnh như Tra Nhị Minh cũng không sinh nghi, thứ hai là nhờ cái sức của Áp Hồn Bản sẽ đẩy chúng ta vào sâu trong đất hơn.
Tư Đồ Ngọc gật đầu hiểu ý, rồi làm y như Trình Di Siêu.
Trình Di Siêu cố ý đùa nghịch bọn Tra Nhị Minh, cho nên khi tấm Áp Hồn Bản vừa mới chạm đến mặt đất, thì Trình Di Siêu đã kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lúc bấy giờ cả Trình Di Siêu lẫn Tư Đồ Ngọc đều chìm sâu vào trong lòng đất, tấm sắt to lớn nặng vạn cân đã đè nặng lên đầu cho nên không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Nhưng chỉ trong giây lát thôi, tấm Áp Hồn Bản lại từ từ chuyển động rồi rút lên đầu, và cửa Vạn Tượng sảnh cũng được mở rộng.
Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh cầm tay Điền Cổ Lệ, vừa đi vào trong đại sảnh vừa cười vang nói :
– Điển sư muội, hai tên Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc thực đúng là những hạng người hợp với câu nói “Thiên Đường có cửa mà không đi, Địa Ngục không lối mà lại dấn thân tới”. Lần này ngu huynh đã trừ khử hai tên thâm thù đại địch cho Điển muội rồi đấy nhé.
Điền Cổ Lệ vốn biết sự lợi hại của Tư Đồ Ngọc nên nay tuy biết đối phương trúng phải kế của mình, mười phần thì tới chín phần chết rồi, Tra Nhị Minh tuy đã lập đại công, nhưng tay nàng vẫn lăm lăm một nắm độc trâm đề phòng chuyện bất trắc.
Quả nhiên đúng như ý lo xa của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, Tra Nhị Minh vừa dứt lởi, thì những tiếng cười lạnh lẽo đã vang lên. Từ dưới đất, có hai bóng người nhảy vọt lên.
Tra Nhị Minh thấy Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc bị khói Mê Hồn Yên xông và tấm Áp Hồn Bản đè xuống mà vẫn không bị táng mạng nên hắn kinh hãi rụng rời.
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ vẫn nghi ngại trong lòng nên đi ở lòng nên đi ở phía sau để cho Tra Nhị Minh đi trước. Nay thấy đối phương đột nhiên xuất hiện, một mặt nàng dùng tay tung ngay nắm Táng Môn Ngũ Độc Sa ở trong tay ra, một mặt thì tung mình chạy trốn như bay.
Lúc bấy giờ Tư Đồ Ngọc thấy đối phương đã biết bọn chàng chưa hề chết thì thế nào cũng ra tay hạ độc thủ, biết vậy nên lúc ở trong đất bay lên, chàng đã thi triển ngay môn tuyệt học của sư môn là Thiên Tiên Nhất Khí, khiến cho một màn võng khí vô hình chắn ở trước mặt hai người.
Nay thì quả nhiên Tư Đồ Ngọc thấy Điền Cổ Lệ vung tay ra, những bụi phấn trong không khí, mùi tanh hôi xông lên nồng nặc, Tư Đồ Ngọc đối với ám khí nhỏ mọn bàng môn ấy thì làm sao mà hãm hại được một bậc có võ công quán thế trong võ lâm hiện nay, cho nên một nắm Táng Môn Ngũ Độc Sa chỉ trong chớp mắt đã bị đánh dạt sang đầu Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh tức thời.
Tra Nhị Minh kinh ngạc thất thần, nhưng làm sao mà tránh né cho kịp, chỉ cảm thấy một luồng khí tanh nồng nặc xông lên mũi, thế là ngã lăn ra đất mê man bất tỉnh ngay.
Tư Đồ Ngọc thấy Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ quả là một yêu nữ gian ngoan quỷ quyệt, vừa mới ném Táng Môn Ngũ Độc Sa ra liền quay mình chạy trốn ngay, chàng quay sang nói với Trình Di Siêu :
– À Trình huynh ở đây xử tội tên Tra Nhị Minh, để đệ đi đuổi theo Điền Cổ Lệ.
Điền Cổ Lệ cũng không dám chần chờ đứng lại, nàng lợi dụng lúc Tư Đồ Ngọc chuyện trò với Trình Di Siêu đã nhanh chân như điện chớp chạy xa được đến mấy chục trượng.
Tư Đồ Ngọc nổi giận đùng đùng vừa tung mình đuổi theo, vừa đề khí nói lớn :
– Điền Cổ Lệ! Ta không muốn giết nàng đâu, chỉ cần nàng nói cho ta biết Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương hiện thời ở nơi nào, nếu nàng chịu nói thì ta sẽ tha tánh mạng cho nàng ngay.
Điền Cổ Lệ đâu chịu tin đối phương có lòng tốt khoan hồng như vậy, cho nên nàng đâu có nghe lời Tư Đồ Ngọc nói, chỉ biết cố cắm đầu chạy càng nhanh càng tốt.
Tư Đồ Ngọc biết nói cũng không ích gì nữa, liền vận thần công thi triển ngay Phi Long thân pháp, mỗi cái tung mình đi cũng ra xa được bảy tám trượng. Chàng chỉ tung mình mấy cái như thế, đã rút ngắn khoảng cách giữa chàng với Điền Cổ Lệ còn khoảng độ mười trượng.
Điền Cổ Lệ thấy không ổn, chỉ có cách mạo hiểm để tìm đường sống, liền lao mình xuống một cái hang sâu đến trăm trượng ở phía trước mặt.
Một cái hang quá sâu như thế mà dùng thuật Lăng không nhảy bay xuống thì tất nhiên là trong một vạn cái chết mới có một cái sống, thực không thể nào mà thoát được.
Nhưng Điền Cổ Lệ không nghĩ vậy, nàng biết rằng mình không phải là địch thủ của Tư Đồ Ngọc mà Tư Đồ Ngọc thì lại oán hận nàng đến xương tủy, cho nên trong tình hình ấy, nàng chỉ còn có mỗi một cách là lao mình xuống hang sâu thì may ra mới có đường sống, còn nhất định để lọt vào tay Tư Đồ Ngọc thì rõ ràng đã kề ngay cái chết.
Tư Đồ Ngọc ở ngoài mười trượng tung mình đến bên bờ vực thì thân hình Điền Cổ Lệ đã rơi xuống được mười sáu, mười bảy trượng.
Tư Đồ Ngọc đứng bên bờ vực thẳm đưa mắt nhìn xuống, chàng thấy vực sâu thăm thẳm không biết đến bao nhiêu trượng, nhưng từ trên đỉnh xuống đến lưng chừng vực mây mù che phủ cả có đến bốn năm chục trượng, Điền Cổ Lệ như một mũi tên lao vào trong làn sương mù hiển nhiên thể nào cũng phải chết thảm.
Tư Đồ Ngọc lắc đầu than thở cho một kiếp hồng nhan sớm bạc số, bỗng nhiên sau lưng chàng có gió rít lên dữ dội.
Tư Đồ Ngọc biết ngay đó là ám khí mà số ám khí này thì nhiều lắm, toàn những ám khí nhỏ li ti độc hại vô cùng.
Hiện tại chàng đã đứng bên bờ vực cúi đầu nhìn xuống dưới nên chân đứng của chàng sợ không được vững lắm, nay lại còn phải tránh bao nhiêu là chấm li ti độc hại ở đằng sau lưng thì làm sao mà làm nổi.
Tư Đồ Ngọc bất đắc dĩ không biết làm gì khác, đành phải thi triển ngay một thức Trường Tiễn Xuyên Vân bay mình lên không năm sáu trượng. Với thân pháp lăng không tuyệt vời ấy đã khiến chàng thoát khỏi được tai nạn hung hiểm, chỉ thấy những cây trâm đỏ như máu, số lượng không dưới bảy tám chục cây.
Tuy nhiên, chàng tránh khỏi những mũi phi trâm đỏ như máu ấy thực, nhưng thân hình chàng đã không có đất để đặt chân xuống, hiện tại xem ra chàng chỉ còn có cách đi theo Điền Cổ Lệ rơi xuống vực thẳm.
Đến lúc quá nguy cấp rồi thì cũng phải liều mạng vậy, chàng đành đợi cho thân pháp Trường Tiễn Xuyên Vân vừa sắp hết đà, thì hai tay chàng vung lên mạnh mẽ, người chàng lại bốc lên được mấy thước lộn đầu ngược lại.
Cái lộn của chàng thực là tuyệt diệu, chàng đang đối mặt với vực thẳm bây giờ quay ngay lưng lại với cái vực kinh người ấy, thân hình chàng khum xuống, hai tay dang ra, hai chân dùng sức đạp mạnh bay về chỗ cũ.
Tư Đồ Ngọc mồ hôi thoát ra như tắm, chàng liếc thật nhanh thì nhác thấy ở trên một tảng đá nhỏ đứng sừng sững một thiếu phụ tà mị, toàn thân mặc quần áo đỏ chót, tuổi độ hăm sáu, hăm bảy.
Tư Đồ Ngọc liền quắc mắt cao giọng hỏi :
– Xin hỏi vị cô nương kia, người vừa rồi ném một nắm phi trâm đỏ vào người tại hạ có phải là cô nương không?
Thiếu phụ mặc áo hồng gật đầu nói :
– Đúng thế, người đó chính là bổn cô nương đây!
Tư Đồ Ngọc hỏi :
– Tại hạ với cô nương có lẽ chưa bao giờ được may mắn quen biết nhau, chúng ta chưa hề có oán thù gì, tại sao cô nương lại ra tay hạ độc thủ như vậy?
Thiếu nữ áo hồng khẽ hé môi đỏ chót, lạnh lùng nói :
– Các hạ đuổi theo vị cô nương kia quá đẹp, khiến người ta phải nhảy xuống vực thẳm để tìm đường sống, bản cô nương thấy vậy không nhẫn tâm nên nổi máu bất bình, có ra tay thì đó cũng là thiên chức của những người trong võ lâm mà thôi, chứ có gì lạ đâu?
Thiếu phụ áo hồng nói cũng có lý, Tư Đồ Ngọc không có cách gì trách cứ nàng được, đành quay sang thiếu phụ áo hồng nói :
– Quý tính phương danh của cô nương là chi?
Thiếu phụ áo hồng đáp :
– Bổn cô nương họ Miêu tên Xích Phượng, còn các hạ?
Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình trợn mắt nói :
– Thì ra Miêu cô nương đây là Hỏa Diệm công chủ ở trong Thần Sơn tam huynh muội ở Nam Hoang Hỏa Diệm sơn, tại hạ họ Tư Đồ, tên Ngọc.
Miêu Xích Phượng hỏi :
– Tư Đồ bằng hữu lần này tới Lạc Hồn nhai làm chi?
Tư Đồ Ngọc liếc nhìn Miêu Xích Phượng nói :
– Miêu cô nương à, cô nương tới đây làm chi?
Miêu Xích Phượng đáp :
– Ta có lý do chính đáng mới tới chứ, bởi vì nhị sư huynh của ta Hỏa Long chân nhân là vị Tổng trại chủ tiền nhậm của Lạc Hồn nhai đại trại này.
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
– Đúng vậy, nhưng lệnh sư huynh sớm đã quy tiên rồi, và hiện giờ cái người chủ trại Tổng đàn của lục lâm phương Nam này là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm kia mà?
Miêu Xích Phượng quắc mắt sảng giọng nói :
– Ta vì không tin nhị sư huynh của ta là Hỏa Long chân nhân bỗng dưng lại lại gãy cánh cho nên mới tới nơi này để hỏi Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm xem Nhị sư huynh của ta đã chết như thế nào.
Tư Đồ Ngọc ôn tồn nói :
– Miêu công chủ không tra được ra đâu.
Miêu Xích Phượng ngạc nhiên hỏi :
– Tư Đồ bằng hữu nói như vậy là có ý gì?
Tư Đồ Ngọc nói :
– Vị Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã bị Tài Sát Thạch Mại Sùng mang về Quát Thương sơn rồi.
Miêu Xích Phượng kêu “Ồ” một tiếng nói :
– Có chuyện như vậy hay sao? Chẳng lẽ ngay cả cái việc nhị sư huynh của tôi là Hỏa Long chân nhân bỗng dưng gãy cánh, cũng là do bàn tay ám toán của Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh hay sao? Phải chăng Tra Nhị Minh định dòm ngó chức vị Tổng trại chủ đấy hẵng?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
– Việc này tại hạ không dám đoan chắc, tốt hơn hết Miêu công chủ tự đi mà điều tra cho rõ trắng đen thì hơn. Tại hạ tuy có thù với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, nhưng cũng không vì việc này mà đổ tội lên đầu người ta.
Mấy lời nói của Tư Đồ Ngọc khiến cho Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng nghe qua cũng phải lấy làm thán phục.
Bởi vì phong độ và tâm địa của những bậc đại anh hùng, đại hào sĩ phải như thế mới đúng, không thể nào nhân cái việc mình thù đối phương mà được quyền tùy ý gán bừa tội cho người ta, làm cái việc ngậm máu phun người như vậy.
Trong lòng đã khâm phục, Miêu Xích Phượng liền đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
– Xin hỏi Tư Đồ huynh, hiện giờ Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh ở đâu?
Tư Đồ Ngọc đáp :
– Tra Nhị Minh hiện đã bị tại hạ khắc chế rồi, hiện giờ y đương có mặt ở trong địa trại, nếu như Miêu cô nương muốn tìm thì Tư Đồ Ngọc này xin làm kẻ dẫn đường.