Trời vừa hửng sáng, mây trắng như những dải lụa treo lơ lửng trên bầu trời. Trên Động Đình hồ, vô số thuyền buồm nhè nhẹ lướt đi, ngư ca vang vọng.
Dưới Quân Sơn, một người áo xanh che mặt bằng khăn xanh đang chầm chậm đi đến chân núi.
Người áo xanh bịt mặt ngước nhìn lên Quân Sơn, lẩm bẩm :
– Danh sơn thắng cảnh thế này mà lại để bọn ác đồ cư trú, sẽ làm hoen ố còn gì?
Vừa dứt lời, trong khu rừng trên Quân Sơn bỗng phóng ra mười mấy đại hán võ phục, hết hảy đều lưng đeo đơn đao, mặt mày hung tợn, lớn tiếng chuyện trò.
Người áo xanh bịt mặt buông tiếng cười khảy, cất bước đi lên núi.
Mười mấy đại hán ấy thấy mới sáng sớm đã có một người bịt mặt đến, đều hết sức kinh ngạc.
Người áo xanh bịt mặt cười giòn nói :
– Xin hỏi các vị, Phân đường Hỏa Long bang đi ngả nào vậy?
Mười mấy đại hán nghe vậy đều mắt lộ vẻ tức giận, một người trên mặt có bướu lạnh lùng nói :
– Bọn ta chính là người của Hỏa Long bang đây, người bịt mặt kia, định làm gì hả?
Người áo xanh bịt mặt vòng tay thi lễ :
– Thì ra các vị là nhân vật của Hỏa Long bang, thật thất lễ!
Đại hán mặt bướu trừng mắt quát :
– Có gì nói mau, đại gia không có thời gian chờ ngươi!
Người áo xanh bịt mặt cười nói :
– Bổn nhân đã thỉnh giáo với các vị rồi mà!
Mười mấy đại hán ngơ ngẩn, một người cao gầy bỗng quát :
– Bằng hữu đến tệ đường thật ra có việc gì, hãy nói rõ mau!
Một đại hán mặt dài tiếp lời :
– Bằng hữu hãy tháo khăn che mặt xuống, tỏ rõ thân phận thì hơn!
Người áo xanh bịt mặt lạnh lùng nói;
– Bổn nhân ăn mặc như vậy đã nhiều năm không thay đổi, lẽ nào lại phá lệ chỉ vì Phân đường Hỏa Long bang…
Chưa dứt lời, có người quát to :
– Người bịt mặt kia, ngươi dám khinh thường bổn Phân đường Quân Sơn, muốn chết hay sao hả?
Người áo xanh bịt mặt cười khảy :
– Bổn nhân cần tìm Đường chủ của các vị, chứ không phải đấu khẩu với các vị.
Đại hán mặt bướu tức giận quát :
– Ngươi khinh thường bổn Phân đường, lại không chịu tỏ rõ thân phận, muốn lên Quân Sơn, phải xem các đại gia đây có bằng lòng hay không đã!
Người áo xanh bịt mặt cười ha hả :
– Bổn nhân nếu muốn lên, các vị dù đông hơn gấp bội cũng chẳng ngăn nổi.
Một đại hán tức giận quát :
– Chớ khoác lác, nếu ngươi dám dùng võ lực, đại gia cam đoan ngươi sẽ táng thân tại đây!
Người áo xanh bịt mặt cười khảy :
– Bổn nhân cũng muốn thử xem, chẳng tin mười mấy tên tiểu bối các ngươi làm gì được bổn nhân.
Dứt lời, liền sải bước tiến tới.
Mười mấy đại hán thấy người áo xanh bịt mặt hiên ngang uy vũ, bất giác cũng lùi ra sau một bước.
Người áo xanh bịt mặt cười ha hả, dừng bước nói :
– Nhút nhát như vậy mà cũng dám buông lời khoác lác, bổn nhân cũng chẳng làm khó các ngươi…
Nói đến đó, bỗng mắt rực thần quang, quét nhìn mười mấy đại hán, trầm giọng nói tiếp :
– Gửi lời cho Đường chủ các vị, canh ba đêm nay bổn nhân sẽ trừ hại cho ngư dân Động Đình.
Dứt lời, quay người bỏ đi.
Bọn đại hán vừa tiếp xúc với ánh mắt của người áo xanh bịt mặt, hết thảy đều bất giác rợn người cúi đầu xuống. Tuy nhiên họ thường ngày đã quen quát nạt kẻ khác, hôm nay bị người áo xanh bịt mặt khinh miệt thế này, sao thể cam tâm, thấy đối phương quay đi, liền cùng buông tiếng quát vang và tung mình lao tới, bao vây người áo xanh bịt mặt vào giữa.
Đại hán mặt bướu quát :
– Bằng hữu, đâu bỏ đi dễ dàng thế được!
Người áo xanh bịt mặt quay đầu lại, lạnh lùng nói :
– Bổn nhân đã nói là không làm khó các vị rồi, chả lẽ các vị không chịu sao?
Một đại hán trong số quát :
– Vô duyên vô cớ đến gây hấn rồi bỏ đi, bọn đại gia là nhân vật gì, sao thể để cho ngươi xấc láo vậy được!
Người áo xanh bịt mặt cười khảy :
– Vậy chứ theo các hạ thì bổn nhân phải làm sao mới có thể đi được?
Đại hán mặt bướu lại quát :
– Quỳ xuống lạy ba lạy và hô to tha mạng, bọn đại gia mới cho đi!
Người áo xanh bịt mặt cười khảy :
– Nếu bổn nhân không chịu thì sao?
Đại hán mặt bướu hừ mạnh một tiếng rồi quát :
– Thì hôm nay ngươi đừng mong sống mà rời khỏi đây!
Người áo xanh bịt mặt mỉm cười :
– Các ngươi tự tin ngăn cản nổi bổn nhân chăng?
Một đại hán quát :
– Nhị gia chẳng tin ngươi có ba đầu sáu tay, bản lĩnh thông thiên…
Người áo xanh bịt mặt giọng sắc lạnh :
– Nếu các ngươi không sợ chết thì cứ thử xem, bổn nhân cam đoan chỉ một chiêu là các ngươi hết thảy đều nằm cả xuống đất.
Vừa dứt lời, mười mấy đại hán liền cùng cười ầm lên và lộ vẻ khinh miệt.
Đại hán mặt bướu quát :
– Khẩu khí thật là cuồng ngạo!
Người áo xanh bịt mặt cười khảy :
– Không tin ư? Các ngươi tự xét xem võ công với Khô Lâu Âm Bà thế nào?
Mười mấy đại hán giật mình, mặt hiện vẻ kinh ngạc, có người lớn tiếng nói :
– Khô Lâu Âm Bà có gì là đáng kể!
Người áo xanh bịt mặt cười khẽ :
– Vậy theo ngươi, trong võ lâm ai võ công cao nhất?
Đại hán mặt bướu liền hô to :
– Liệt Hỏa Thần Quân, Bang chủ bổn Bang thiên hạ chí tôn!
Người áo xanh bịt mặt cười khinh miệt :
– Liệt Hỏa Ma Quân đáng kể gì, người áo trắng bịt mặt so với ông ta thế nào?
Bọn đại hán lặng thinh, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, trên giang hồ đang xôn xao về người áo trắng bịt mặt, ba chiêu xẻo mất một tai của Khô Lâu Âm Bà, chưởng bại Hàn Băng Ác Long, tuy nói là hai mươi chiêu, nhưng thật ra xuất thủ chỉ có vài chiêu, một mình đại phá Từ Nguyệt quán, những việc ấy bất kỳ người nào trong Võ Lâm thập tứ kỳ đều không sao thực hiện nổi.
Bọn đại hán dám nhiều lời, nếu chỉ vì một câu mà chuốc một đại cường địch cho Hỏa Long bang, tội ấy sao thể gánh nổi.
Người áo xanh bịt mặt cười ngạo nghễ nói tiếp :
– Người áo trắng bịt mặt gặp bổn nhân còn phải nhường ba phần, bọn tiểu bối các ngươi mà muốn ngăn cản bổn nhân, thật là mơ tưởng.
Bọn đại hán lòng rúng động mạnh, người này nếu quả thật ngay cả người áo trắng bịt mặt còn nhường y ba phần, vậy thì mình dù đông người hơn gấp trăm lần cũng chẳng làm gì được đối phương.
Thế là, bọn đại hán mặt dần lộ vẻ khiếp sợ…
Người áo xanh bịt mặt bỗng tay trái giơ lên, ngón giữa búng nhẹ, một ngọn cây to cỡ miệng chén cách xa hơn trượng lập tức ‘rắc’ một tiếng gãy ngã xuống đất.
Người áo xanh bịt mặt lạnh lùng nói :
– Các ngươi tự tin thân mình cứng rắn hơn ngọn cây ấy hay không? Mau về báo với Đường chủ các ngươi, canh ba đêm nay bổn nhân nhất định sẽ đến…
Chưa dứt lời đã tung mình phóng đi nhanh như chớp, thoáng chốc đã mất dạng.
Bọn đại hán thấy người áo xanh bịt mặt chỉ tiện tay búng nhẹ đã làm gãy cây, hết thảy đều cả kinh thất sắc, rồi lại thấy đối phương loáng cái đã mất dạng, đó thật không phải là người, con người sao thể có võ công thế này, chúng đều bất giác đứng thừ người ra tại chỗ.
Bọn đại hán này vốn định đến Động Đình hồ thu thuế, nhưng giờ đây bị người áo xanh bịt mặt đe dọa, không còn dám đi nữa, sau một hồi đứng thừ ra, quay người vội vã chạy trở lên Quân Sơn.
Hãy nói người áo xanh bịt mặt thi triển khinh công phóng đi, được mấy mươi trượng thì đứng lại, chậm rãi bước đi, nhác thấy dưới một ngọn cây to bên phải có một phiến đá bằng phẳng, bèn đi đến ngồi xuống, đưa mắt nhìn Động Đình hồ dào dạt sóng xô lẩm bẩm :
– Mình cải trang thế này xem ra hành sự dễ dàng hơn, nếu mà mặc áo trắng, mọi người thấy đều khiếp sợ, vậy thật là rắc rối…
Thì ra người áo xanh bịt mặt này chính là Diêu Yến Huy, sau khi quyết định trừ hại cho ngư dân Động Đình hồ, bởi sợ người áo trắng bịt mặt danh tiếng quá lớn, ảnh hưởng đến việc làm của mình, bèn cải trang y phục xanh, công khai đến Quân Sơn để cho Phân đường Hỏa Long bang có sự chuẩn bị.
Diêu Yến Huy bỗng buông tiếng thở dài, lẩm bẩm tiếp :
– Nếu nghĩa huynh còn chưa đến thì diện mạo của mình vĩnh viễn không thể hồi phục được nữa… Ngày mai đã là mười lăm tháng tám rồi. Ôi! Thân ở nơi đất lạ, nỗi lòng trĩu nặng, nghĩa huynh hỡi! Chả lẽ nghĩa huynh không nhận được tin tức của tiểu đệ hay sao?… Phụ mẫu thân với các huynh đệ tỷ muội nơi quê nhà đã mấy năm không gặp rồi, chẳng rõ họ còn tráng kiện như xưa hay không? Ôi! Nếu mình mà không theo ân sư học luyện võ công thì ngày mai cũng có thể cùng mọi người thưởng thức đêm trăng trung thu một cách vui vầy còn gì?
Diêu Yến Huy khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp :
– Tục ngữ có câu, hễ gặp ngày lễ là nhớ người thân gấp bội, lúc này mình thật đúng như vậy!
Ánh nắng dịu hòa, trời xanh mây trắng, gió nhẹ thổi đến, vén tà áo Diêu Yến Huy lên…
Diêu Yến Huy lại buông tiếng thở dài, chầm chậm đứng lên, nhanh bước đi vào thành Nhạc Dương, tìm gặp một khiếu hóa, từ trong lòng lấy ra một tấm trúc phù, quơ trước mặt khiếu hóa ấy nói :
– Hãy thông báo với mọi người trong quý Bang tại đây, nếu gặp một thiếu niên anh tuấn tao nhã trang phục thư sinh tên là Tư Đồ Sơn, lập tức đến Duyệt Lai khách điếm báo cho bổn nhân biết.
Khiếu hóa ấy vừa thấy lệnh phù trong tay Diêu Yến Huy, liền tức thì sợ hãi toan quỳ xuống.
Diêu Yến Huy vội nắm y giữ lại nói :
– Nơi đây đông người, khỏi phải đa lễ, hãy mau đi truyền đạt điều ta căn dặn!
Khiếu hóa ấy khom mình cung kính đáp :
– Dạ vâng!
Rồi lập tức quay người bước nhanh đi.
Diêu Yến Huy nhét trúc phù trở vào lòng, trở về khách điếm.
Điếm tiểu nhị vừa thấy chàng, kinh ngạc thầm nhủ :
– “Sáng nay người áo trắng bịt mặt danh lừng thiên hạ vừa đi khỏi, sao lại đến một người áo xanh bịt mặt thế này?”
Diêu Yến Huy mỉm cười hỏi :
– Có còn phòng không?
Điếm tiểu nhị cười xởi lởi cung kính đáp :
– Còn, còn, xin khách quan đi theo tiểu nhân!
Đoạn liền quay người đi trước dẫn đường.
Khi đến phòng nhìn, Diêu Yến Huy cười thầm nghĩ :
– “Điếm tiểu nhị này cũng thật thú vị, lại dẫn mình đến gian phòng trước đây!”
Điếm tiểu nhị khom mình hỏi :
– Khách quan thấy gian này thế nào?
Diêu Yến Huy gật đầu :
– Gian này được rồi, ngươi đi đi, có gì ta sẽ gọi.
Điếm tiểu nhị lại khom mình thi lễ rồi mới lui ra, tiện tay khép cửa lại.
Vầng thái dương lặn xuống hướng tây, ráng chiều dần biến mất, màn đêm kéo đến, lại một ngày trôi qua.
Diêu Yến Huy nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt khẽ thở dài.
Bỗng, một hồi tiếng gõ cửa vang lên…
Diêu Yến Huy ngồi dậy nói :
– Vào đi!
Cửa mở, một khiếu hóa đi vào, nhanh bước đến bên giường, quỳ sụp xuống nói :
– Bẩm báo chí tôn, hôm nay không có Tư Đồ Sơn đến đây!
Diêu Yến Huy hết sức thất vọng, khoát tay nói :
– Biết rồi! Ngày mai tiếp tục lưu ý, đi đi!
Khiếu hóa ấy đứng lên, cung kính khom mình thi lễ rồi mới lui ra.
Diêu Yến Huy chờ khiếu hóa ấy đi khỏi, bèn lại nằm xuống giường, hai tay gác chéo làm gối, chân trái gác lên chân phải, mắt nhìn lên trần nhà, thở dài nói :
– Ngày mai đã là trung thu, và cũng là ngày quyết định cuộc đời vui sướng hay thê lương của mình. Nghĩa huynh hỡi! Cuộc đời của tiểu đệ hoàn toàn nằm trong tay huynh, cầu mong ngày mai huynh sẽ đến, nếu không, cuộc đời tiểu đệ sẽ vĩnh viễn thê lương… Diệp tỷ tỷ! Tăng Tú Anh! Hai người con gái tha thiết yêu mình ấy, cũng đành phụ bỏ mối thâm tình của họ… Và mình cũng không còn mặt mũi nào gặp lại ân sư, bốn vị lão tiền bối Tứ tuyệt, bằng hữu thân thích, phụ mẫu thân và các huynh đệ tỷ muội nơi quê nhà…
Diêu Yến Huy càng nghĩ lòng càng đau xót, bất giác hai giọt nước mắt lăn dài xuống má.
Chàng vốn định nghỉ ngơi dưỡng thần để đêm nay đến Quân Sơn ứng chiến, nào ngờ lại không kiềm chế được nỗi lòng rối rắm…
Chẳng mấy chốc tiếng trống canh hai đã vang lên, Diêu Yến Huy lại buông tiếng thở dài, ngồi dậy đưa tay sờ lưng, nghĩ đến dùng tiêu khó tránh khỏi khiến người sinh nghi, bèn lấy tiểu bỏ vào trong bọc hành lý, kéo mở cửa sổ, phi thân ra ngoài, rồi đóng cửa sổ lại, hít sâu một hơi không khí, thi triển khinh công phóng đi về phía Quân Sơn.
Quân Sơn cách Nhạc Dương rất gần, với cước trình của chàng chẳng bao lâu đã đến nơi.
Diêu Yến Huy đứng dưới Quân Sơn, phóng mắt nhìn lên, thấy trên đỉnh Quân Sơn ánh đèn lấp lánh, hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị chờ đợi.
Thế là chàng phi thân lên, thoáng chốc đã đến chỗ cách ánh đèn không xa, biết đối phương rất có thể bố trí mai phục, bèn thả chậm bước, vận đề chân khí, giẫm đất ba phân, chừa lại bảy phân, phòng khi giẫm phải cạm bẫy có thể tung mình lên thoát hiểm.
Diêu Yến Huy đi tiếp được mấy trượng, dưới ánh trăng chỉ thấy phía trước cách mấy mươi trượng có mấy ngôi lầu cao, rào tre vây quanh bốn phía, phía nam có một con đường rộng hơn trượng từ chân núi dẫn thẳng đến cửa chính, trên cửa có một tấm biển ngang đề bốn chữ vàng “Hỏa Long sơn trang”.
Bên trái có một cột cờ cao, trên ngọn phất phới một lá cờ thêu một con rồng đỏ miệng phun lửa, trông rất kinh người.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, nhanh bước tiến tới.
Bỗng cảm thấy dưới chân hụt hẫng, biết đã giẫm phải cạm bẫy, vội tung mình lên cao hơn hai trượng, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang rền, một mảnh ván vuông to hơn trượng đã bật lên nhanh khôn tả.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, hạ xuống phía trước.
Nào nhờ chân vừa chạm đất đã cảm thấy không ổn, vội vàng tung mình lên, lại nghe “ầm” một tiếng, một mảnh ván lại bật lên.
Diêu Yến Huy lòng rúng động thầm nhủ :
– “Ván lật liên hoàn thế này thật khó mà phòng đến, may là mình đã lưu ý trước, nếu không thật là nguy hiểm”.
Trong khi ấy, người đã hạ xuống phía trước, lần này chàng đã rút kinh nghiệm, khi còn cách mặt đất chừng năm thước, bỗng vung tay trái bổ xuống.
Chưởng phong xô ra, thấy mặt đất không có gì khác lạ, mới yên tâm hạ chân xuống.
Chàng cất bước tiến tới, mỗi bước đều hết sức chú ý. Lẽ ra với khinh công của chàng chẳng cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần tung mình một cái là đến ngay cửa chính, nhưng vì chàng quyết định phá hủy trang viện này, chẳng thể không dấn thân thử trước, thăm dò ra những nơi có bẫy rập thì mới có thể hủy đi.
Diêu Yến Huy đi được chừng hai trượng, bỗng nghe tiếng rít gió vang lên từ hai phía, biết là đối phương mai phục bắn tên, vội lướt nhanh tới trước hai trượng, rồi lại tung mình lên cao hơn hai trượng, chỉ nghe dưới chân vang lên “ầm” một tiếng, lại một mảnh ván lật lên, những mũi tên từ hai phía bắn ra, không trúng người đã va vàò nhau, phát ra tiếng soàn soạt ghê rợn.
Diêu Yến Huy người đang trên không, đoán biết đối phương có thể bắn tên tiếp, và bên dưới cũng có thể là cạm bẫy, và dưới cạm bẫy cũng có thể có tên bắn lên.
Chàng đoán quả không sai, người chàng vừa hạ xuống chừng hai thước, tên từ hai bên lại bắn đến như mưa.
Chàng vội hạ người xuống mấy thước, vô số tên nhọn lướt qua trên đầu, nhưng liền sau đó tên nhọn lại bay đến, đồng thời mặt đất vang lên “ầm” một tiếng, một mảnh ván lật lên, vô số tên nhọn từ dưới nhanh như chớp bay lên, nhắm ngay vào chàng…
Diêu Yến Huy lúc này ba mặt thọ địch, vọt lên trên không được, phóng sang hai bên cũng không được, đòn này của đối phương thật là diệu tuyệt.
Nhưng Diêu Yến Huy đã đoán biết trước, sớm đã nghĩ ra cách thoát thân, chỉ thấy chàng hai tay vỗ xuống, lộn người nằm ngang, lướt nhanh tới trước, loáng cái đã đến trước cửa chính, lộn người hạ xuống đất.
Thân pháp tránh tên này của chàng thật tuyệt diệu, người chàng chưa hạ xuống đến đất đã nghe tiếng reo :
– Hay lắm!
Diêu Yến Huy đứng trước cửa Hỏa Long sơn trang lớn tiếng nói :
– Mở cửa! Bổn nhân đã đến!
Vừa nói dứt lời, cánh cửa đã “kẹt” một tiếng mở ra, ba đại hán xuất hiện, vòng tay nói :
– Tôn giá quả là người giữ chữ tín, xin mời vào!
Diêu Yến Huy cười giòn nói :
– Phiền hãy dẫn đường cho!
Ba đại hán hừ mạnh một tiếng, quay người đi vào.
Diêu Yến Huy biết là mình nói năng không khách sáo đã khiến ba đại hán tức giận, bất giác cười khảy, hiên ngang theo sau họ đi vào trang.
Mới bước qua khỏi cửa, chỉ thấy trước mắt bừng sáng, thì ra bên trong là một khoảng đất rộng, hai ngôi lầu cao ở phía đông và tây, gạch đỏ ngói xanh, kiến trúc rất đẹp và hùng vĩ, phía bắc là một vườn hoa trăm hoa khoe sắc, giữa có mấy ngôi đình mát và hồ phun nước.
Diêu Yến Huy vừa quan xong, bỗng nghe một chuỗi cười vang lên từ phía ngôi lầu cao ở hướng đông, tiếp theo là một giọng ồ ề nói :
– Tôn giá đêm khuya đến tệ trang, xin thứ cho đã không ra xa nghênh tiếp!
Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy ba lão nhân từ cừa lần đi ra, họ tuổi đã trạc ngũ tuần vẻ mặt âm trầm, má nhọn trán gồ, mặt chuột mũi quặp, toàn thân y phục xám.
Diêu Yến Huy vừa thấy diện mạo ba lão nhân ấy, bất giác kinh ngạc thầm nhủ :
– “Ba người này chả lẽ cùng lúc sinh ra, không thì sao lại giống nhau thế này?”
Chỉ nghe lão nhân đi giữa cất tiếng nói :
– Bổn đường Lương Hỏa Sinh…
Đưa tay chỉ hai lão nhân tả hữu, nói tiếp :
– Hai vị này là xá đệ Lương Hỏa Nguyên và Lương Hỏa Diệm. Sáng nay các hạ có gửi lời với thuộc hạ bổn đường là canh ba đêm nay sẽ giá lâm tệ trang, chẳng hay có điều chi kiến giáo?
Diêu Yến Huy cao giọng nói :
– Lối tiếp đãi người của quý trang thật là thân thiết!
Ba anh em họ Lương biết là đối phương ám chỉ sự mai phục vừa rồi, bất giác đỏ mặt. Lương Hỏa Sinh cười khan hai tiếng, vờ như không biết nói :
– Không có gì, không có gì, tôn giá khách sáo rồi!
Diêu Yến Huy thầm cười khảy nói :
– Nghe đâu quý trang ở Động Đình hồ rất được người kính trọng!
Lương Hỏa Sinh lại cười khan hai tiếng rồi nói :
– Không dám! Không dám…
Bỗng sa sầm mặt, nói tiếp :
– Sáng nay tôn giá gửi lời ước hẹn với bổn đường là đêm nay đến tệ trang, chẳng hay có điều gì chỉ giáo?
Diêu Yến Huy cười giòn :
– Bổn nhân đêm khuya quấy rầy quý trang là muốn thương lượng với Lương đường chủ hai điều.
Lương Hỏa Diệm bỗng quát :
– Tên bịt mặt kia, có gì hãy nói mau, chớ ỡm ờ lôi thôi.
Người này tên là Hỏa Diệm, tính tình quả là hết sức nóng nảy.
Diêu Yến Huy lạnh lùng nhìn y nói :
– Điều mà bổn nhân nói, các hạ có thể chủ quyết được không?
Đó rõ ràng có ý khinh miệt y địa vị thấp kém. Lương Hỏa Diệm sao thể nhẫn nhịn nổi, y tức giận trỏ tay vào Diêu Yến Huy quát :
– Tam thái gia đêm nay mà để cho ngươi sống rời khỏi đây, lập tức tự tuyệt ngay tại chỗ.
Diêu Yến Huy cười khảy :
– Bang chủ quý Bang Liệt Hỏa Ma Quân còn chưa chắc giữ nổi bổn nhân, các hạ thật tự phụ quá mức.
Lương Hỏa Diện liên tiếp bị đối phương khinh miệt, tức giận gầm vang :
– Cẩu tặc bịt mặt kia, ngươi dám khinh miệt tam thái gia, lão phu lấy mạng ngươi!
Vừa định tung mình lao tới động thủ, nhưng Lương Hỏa Sinh đã nắm y giữ lại, thấp giọng nói tiếp :
– Tam đệ chớ nóng nảy, hãy đề phòng âm mưu của hắn.
Lương Hỏa Diệm đành lui về, trợn trừng mắt hậm hực nhìn Diêu Yến Huy, xem chừng rất không cam.
Lương Hỏa Nguyên từ nãy giờ lặng thinh, lúc này bỗng nói :
– Hai điều mà tôn giá định thương lượng chẳng hay là gì vậy?
Diêu Yến Huy lạnh lùng nói :
– Một là quý trang từ nay rời khỏi Quân Sơn; hai là kể từ đêm nay không được thu thuế hồ của ngư dân nữa, trong hai có thể chọn một điều bất kỳ.
Ba anh em họ Lương biến sắc mặt, Lương Hỏa Sinh trầm giọng nói :
– Tôn giá đùa cợt cũng đâu phải bằng cách như vậy!
Diêu Yến Huy đanh giọng :
– Vậy là các hạ không bằng lòng chứ gì?
Lương Hỏa Sinh mắt rực tinh quang, trầm giọng quát :
– Tôn giá cố tình đến đây gây hấn phải không?
Diêu Yến Huy lạnh lùng cười khẽ :
– Bổn nhân đến đây chính là muốn trừ hại cho ngư dân Động Đình hồ!
Lương Hỏa Nguyên bỗng cười hăng hắc quát :
– Tôn giá chớ quá tự phụ, Hỏa Long sơn trang tuy không phải là long đàm hổ huyệt, nhưng cũng chẳng thể để cho tôn giá đến đi tùy ý.
Diêu Yến Huy cười khảy :
– Quý trang dù là long đàm hổ huyệt, bổn nhân cũng xem như là cỏ rác.
Ba anh em họ Lương tái mặt, mắt rức sát cơ. Lương Hỏa Sinh bỗng chúm môi huýt dài, cười gằn nói :
– Lương mỗ chẳng tin tôn giá có bản lĩnh ba đầu sáu tay!
Diêu Yến Huy thấy Lương Hỏa Sinh cất tiếng huýt, biết là hẳn có âm mưu, liền quét mắt nhìn quanh.
Quả nhiên, bốn phía bỗng dậy lên tiếng quát vang dội, bóng người nhấp nhoáng, mấy mươi đại hán tay cầm cung tên ào ạt xông đến, bao vây lấy chàng, giương cung sẵn sàng buông tên.
Ngay khi ấy, ba anh em họ Lương cùng tung mình lui ra xa mấy trượng.
Diêu Yến Huy thầm kinh hãi, nhưng liền ngửa mặt cười vang, tiếng cười như sấm rền, đinh tai nhức óc, khiến mọi người hiện diện tim đập dữ dội, mặt mày tái ngắt.
Lương Hỏa Sinh cả kinh thất sắc, tuy sáng nay y đã được thuộc hạ cho biết đối phương võ công cao thâm, và chứng kiến đối phương liên tiếp vượt qua cạm bẫy mai phục ở ngoài trang, đã thầm kinh khiếp, nhưng chẳng ngờ nội công của đối phương đã đạt đến trình độ có thể đả thương người bằng âm thanh.
Y biết nếu tiếp tục thế này, không quá một khắc mấy mươi cung tiễn thủ ắt sữ ngã gục, vội vận đề chân khí quát to :
– Im ngay!
Diêu Yến Huy lạnh lùng nói :
– Các hạ đã chấp nhận điều kiện của bổn nhân rồi phải không?
Lương Hỏa Sinh cười hăng hắc :
– Tôn giá còn tự tin có thể rời khỏi bổn Trang ư?
Diêu Yến Huy cười to :
– Chỉ những trò trẻ con này mà dọa được bổn nhân hay sao? Các hạ bày ra những trò như vậy chỉ thừa thãi thôi!
Trong khi nói, chàng đã vận cương khí bảo vệ toàn thân.
Lương Hỏa Sinh cười vang :
– Chết đến nơi rồi mà còn trổ tài miệng lưỡi… Bổn Đường chủ thấy tôn giá võ công cũng khá, chết thế này thật là đáng tiếc, bổn Bang hiện đang chiêu nạp nhân tài, nếu tôn giá bằng lòng, bổn Đường chủ có thể tiến cử.
Diêu Yến Huy cười khảy :
– Các hạ khỏi phí lời, bổn nhân là người gì, lẽ nào lại chịu…
Lương Hỏa Diệm từ nãy giờ vô cùng căm hận đối phương, thật muốn giết chết đối phương ngay, lúc này nghe lão đại định thu nạp đối phương, hết sức bằng lòng, hừ mạnh một tiếng ngắt lời :
– Cẩu tặc bịt mặt kia, ngươi đã không biết điều, Lương tam gia cũng chẳng thể để cho ngươi sống trên cõi đời này nữa.
Dứt lời liền giơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh buông tên.
Lương Hỏa Sinh bỗng quát :
– Tam đệ, hãy khoan…
Cũng chẳng chờ phản ứng của Lương Hỏa Diệm, quay sang Diêu Yến Huy nói tiếp :
– Tôn giá hãy nghĩ kỹ lại, bổn Bang…
Diêu Yến Huy cười vang tiếp lời :
– Cho dù chức vị Bang chủ quý Bang nhường cho bổn nhân, bổn nhân cũng chưa chắc chịu nhận.
Lương Hỏa Sinh quá giận lại cười nói :
– Tôn giá đã không chịu quy thuận bổn Bang, bổn Đường chủ cũng chẳng thể để cho tôn giá sống trên cõi đời này nữa.
Đoạn giơ tay lên khoát và quát to :
– Bắn!
Mấy mươi cung thủ liền tức buống tên, dưới ánh trăng chỉ thấy vô só vệt sáng kèm theo tiếng rít gió ghê rợn, từ bốn phía bay đến phủ trùm toàn thân Diêu Yến Huy.
Ba anh em họ Lương thấy tên bắn mà đối phương chẳng thèm né tránh, hết sức kinh ngạc.
Chỉ thấy Diêu Yến Huy cười to nói :
– Các vị đừng tưởng những phế vật này có thể đả thương được bổn nhân, đó chỉ là vọng tưởng, để bổn nhân cho các vị xem thử thần công tuyệt thế.
Trong khi nói đã gia tăng cương khí, hộ vệ toàn thân. Mấy mươi mũi tên khi còn cách chàng chừng ba thước, như chạm vào một bức tường vô hình, lả tả rơi xuống đất.
Người của Hỏa Long bang thấy vậy, hết thảy đều khiếp đảm kinh tâm, ngay cả ba anh em họ Lương cũng kinh hoàng đến mức đứng thuỗn mặt ra.
Thế nhưng, họ đều là lão luyện giang hồ, trong lúc kinh hoàng vẫn không quên công địch, buông tiếng quát vang, ra lệnh thuộc hạ tiếp tục phát tên.
Mấy mươi cung thủ chia làm hai đội, liên tiếp buông tên bắn vào Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy thản nhiên đứng yên, thần thái ung dung, tên chất đầy quanh chàng ngoài ba thước.
Bỗng, Diêu Yến Huy buông tiếng cười dài, trong tiếng cười chỉ thấy chàng chân trái nhún nhẹ, người vọt lên nhanh như chớp lao về phía ba anh em họ Lương.
Ba anh em họ Lương đang kinh khiếp trước thần công tuyệt thế của đối phương, bỗng thấy Diêu Yến Huy lao nhanh đến, bất giác giật mình kinh hãi, vội lạng người tránh ra xa.
Diêu Yến Huy cười khảy nói :
– Chạy đâu cho thoát!
Vẫn giữ nguyên thân pháp, lao đuổi theo ba người.
Bọn cung thủ thấy kẻ địch truy kích thượng cấp, cũng liền dừng tay quay người, lắp tên chú mắt nhìn Diêu Yến Huy, chỉ chờ anh em họ Lương thoát ra xa đối phương là tiếp tục buông tên ngay.
Nhưng Diêu Yến Huy võ công quá cao cường, có thể kể được là nhân vật số một trong võ lâm hiện nay, ba anh em họ Lương sao thể thoát thân nổi.
Lương Hỏa Sinh thấy đối phương đuổi theo đến, biết không sao thoát thân được nữa, đành bấm bụng quát :
– Các huynh đệ, hãy cùng xông lên liều mạng với hắn!
Đoạn vụt quay người, vung chưởng bổ ra.
Lương Hỏa Nguyên và Lương Hỏa Diệm cũng cùng đứng lại, đứng thành hình tam giác vung chưởng công ra.
Ba người cùng lúc xuất chưởng, uy thế thật kinh người.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười vang, hai tay nhẹ đẩy ra và quay người một vòng, hai luồng chưởng phong xoay quanh người xô ra.
“Bùng” một tiếng vang rền, cát đất tung bay, Diêu Yến Huy đứng yên bất động, ba anh em họ Lương hết thảy đều văng bay ra xa hơn trượng, miệng phun máu tươi.
Trời xui đất khiến, ngay chỗ Lương Hỏa Diệm rơi xuống có cạm bẫy, người y vừa chạm đất, ván đậy liền bật lên, chỉ nghe “ầm” một tiếng, Lương Hỏa Diệm rơi thẳng xuống hố.
Lương Hỏa Sinh với Lương Hỏa Nguyên thấy vậy cả kinh, cố nén cơn đau nội thương, vội lao đến cứu, nhưng khi hai người đến nơi, chỉ nghe tiếng rú thảm khốc của Lương Hỏa Diệm từ dưới hố vọng lên.
Diêu Yến Huy nghe vậy, biết là dưới hố có đao nhọn, cười khảy nói :
– Hại người lại thành tự hại mình, đó là lẽ trời báo ứng!
Lương Hỏa Sinh và Lương Hỏa Nguyên hai mắt đỏ quạch, bỗng quay người, tiếng về phía Diêu Yến Huy Huy, gằn giọng nói :
– Cẩu tặc bịt mặt kia, hãy trả tính mạng của tam đệ ta lại đây!
Cùng tung mình lao tới, bốn chưởng cùng lúc tung ra, công vào chỗ yếu hại của Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, tay phải vung chưởng bổ ra và quát :
– Hai vị đã thương tưởng y thế này, bổn nhân thành toàn cho hai vị đi mà gặp y vậy!
Đoạn tay trái lại vung lên, một luồng kình lực xô ra, đẩy hai người về phía hố sâu mà Lương Hỏa Diệm rơi xuống.
Chưởng lực của chàng rất mạnh, Lương Hỏa Sinh và Lương Hỏa Nguyên đang lao tới, chỉ cảm thấy hai luồng kình lực ập đến, người liền bay bổng lên, rơi xuống ngay chỗ cạm bẫy.
“Ầm” một tiếng, ván đậy lại bật lên, hai người rơi thẳng xuống hố. Liền theo đó, hai tiếng rú thảm khốc từ dưới vọng lên.
Diêu Yến Huy thấy ba anh em họ Lương đã táng mạng dưới hố sâu, buông tiếng cười khảy, chầm chậm quay người lại, cất bước đi về phía mấy mươi cung thủ đang kinh hoàng đứng thừ ra tại chỗ.
Bọn cung thủ thấy kẻ địch chỉ trong chốc lát đã giết chết ba anh em Phân đường chủ, hết thảy đều hồn phi phách tán, giờ thấy đối phương tiến đến gần, bất giác sợ hãi từng bước thoái lui.
Diêu Yến Huy bỗng đứng lại, lạnh lùng nói :
– Theo hành vi của các ngươi trong quá khứ lẽ ra là phải giết đi, nhưng niệm tình các ngươi là phận tôi tớ, thân bất do kỷ, tạm tha cho một lần. Giờ hãy mau phá hết cạm bẫy mai phục, rồi hẵng trở lại đây gặp bổn nhân…
Thoáng ngưng, mắt rực sát cơ nói tiếp :
– Nếu kẻ nào thừa cơ đào tẩu, bổn nhân mà trông thấy thì chỉ có một con đường chết, giờ hãy đi mau!
Dứt lời, chàng tung mình lên cao mấy trượng, hạ xuống trên ngọn cây cao, xem có ai đào tẩu hay không.
Mấy mươi cung thủ thấy kẻ địch võ công xuất thần nhập hóa, cơ hồ như tiên nhân hạ phàm, hy vọng được tha chết cho, đâu còn dám có ý định đào tẩu.
Diêu Yến Huy đứng trên ngọn cây, thấy mấy mươi đại hán không người nào đào tẩu, thậm chí còn cật lực phá hủy cạm bẫy.
Xong xuôi, họ cùng trở lại chỗ cũ, đứng buông thõng hai tay, ra chiều hết sức sợ sệt.
Bỗng nghe Diêu Yến Huy từ trên ngọn cây cất tiếng nói :
– Các ngươi đã làm hết sức mình, bổn nhân rất hài lòng, giờ còn một việc nữa, Hỏa Long sơn trang vàng bạc rất nhiều, các ngươi hãy mang hết ra đây, mỗi người lấy chút ít để làm kế sinh sống sau này, số còn lại cứu tế hết cho dân nghèo…
Thoáng ngưng, trầm giọng nói tiếp :
– Các ngươi không được thấy tiền sinh lòng tham, nếu không chỉ có một con đường chết, bổn nhân sẽ luôn theo dõi các ngươi, mong các ngươi hãy tự liệu lấy thân.
Dứt lời, chân phải búng nhẹ, người liền lướt nhanh về phía trái.
Mấy mươi đại hán thấy Diêu Yến Huy đứng trên cao ba bốn trượng mà tiếng nói còn đinh tại như sấm rền, đều ngỡ chàng là thần tiên hạ phàm thật, nghe vậy nào dáo không vâng lời, khi Diêu Yến Huy phi thân rời khỏi, vội quỳ xuống đất dập đầu vái lạy…
Kể từ đó, mấy mươi đại hán ấy đã cải tà quy chính, y lời mang vàng bạc của Hỏa Long sơn trang ra cứu tế dân nghèo, và còn đồn đại người áo xanh bịt mặt là một đại hiệp do thần tiên hạ phàm cứu thế.