Tác Vân Thủ Lục Tác Vân vô cùng căm phận cho hành động của Độc Gai Mai Quế, nên đành bẻ gãy kiếm, quyết lánh xa nghiệp võ về vui thú ruộng vườn ần cư tại vùng Thương Khê thuộc tỉnh Tứ Xuyên, về sau lại lấy vợ là Võ Thị sinh được hai trai hai gái, Lục Ngọc Hoa là đứa con gái nhỏ nhất.
Độc Gai Mai quế thấy Lục Tác Vân bẻ kiếm bỏ đi, nàng buồn bã vô cùng lập tức theo đuổi tìm bón hình của Lục Tác Vân.
Nhưng lúc bấy giờ Phan Vân Thủ Lục Tác Vân có tuyệt đỉnh khinh công nên không sao theo tìm được, mỗi lần nàng thấy bóng Lục Tác Vân vụt qua là biến mất ngay. Thân thủ của nàng không seo theo kịp.
Độc Gai Mai Quế ngày đêm hối hận khóc than thương nhớ. Nhưng những gì trong dĩ vãng đã qua không làm sao kéo lại được.
Lục Tác Vân đã bỏ đi, thì mối tình đối với Độc Gai Mai Quế đành dứt khoát coi như dòng nước chảy trôi. Do đó Độc Gai Mai Quế từ chỗ thất vọng sinh ra oán hận.
Lúc đó Nguyệt Lý Hằng Nga chưa giáp thôi nôi, Độc Gai Mai Quế đã tìm đến, bấy giời võ công của bà tăng thê một bực, trái lại Lục Tác Vân đã mười mấy năm bỏ cả tập luyện, nên không phải là đối thủ của của Độc Gai Mai Quế. Bởi thế cả nhà họ Lục đều bị chết dưới tay của Độc Gai Mai Quế chỉ trừ bà vú bồng Lục Ngọc Hoa ra trốn nơi miếu nên mới thoát khỏi mà thôi.
Sau khi Độc Gai Mai Quế giết người, đốt nhà, thấy còn sót một mầm non muốn tiêu diệt cho tận tuyệt giòng họ Lục nên đi tìm kiếm tứ phía. Nhưng trời kia không cho chết cố sắp đặt để ngày sau trên giang hồ sẽ có một trận sát kiếp. Do đó bà vú bồng nàng ẩn trốn và lần đến Thiên Sơn cho học võ nghệ.
Đây nhắc lại sau khi Nguyệt Lý Hằng Nga không tìm thấy Độc Gai Mai Quế đâu nữa, nàng tức giận ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài rồi dùng “Lục Địa Phi Hành” khinh công chạy trong khu rừng này đưa mắt tìm kiếm tứ bề gì nàng đinh ninh rằng chỗ ở của Độc Gai Mai Quế chắc chắn ở trong “Vọng Tinh Phong” này nhưng nàng không tìm thấy tăm hơi đâu cả.
Nhắc lại việc Phỉ Báo lão nhân sau khi hay tin Bạch Thi nhị ác bị hại bởi tay của Nguyệt Lý Hằng Nga, lão quá kinh hãi thế là võ lâm cao thủ của Huỳnh Long sơn vừa chết vừa bị thương gần hết. Phỉ Báo lão nhân không dám thanh chinh một mình nên đem theo trên hai mươi thuộc hạ đến “Vọng Tinh Phong” thì vừa gặp Nguyệt Lý Hằng Nga.
Phỉ Báo lão nhân thấy không có Lý Thanh Hùng ở đây lão rất vui mừng, biết cơ hội đã đến không thể để cho Nguyệt Lý Hằng Nga thoát được bèn truyền thuộc hạ bao vây lấy nàng tứ phía.
Phỉ Báo lão nhân chỉ vào mặt nàng cười híp mắt.
Nguyệt Lý Hằng Nga cả giận hét lên một tiếng lấy “Cuống Phong Đại” trong tay hoá ra vạn đạo đại phong đánh chụp tới Phỉ Báo lão nhân kêu vun vút.
Phỉ Báo lão nhân nhe răng cười một cách ngạo nghễ rồi lách nhẹ qua một bên nói :
– Xí hụt!
Lão cười khanh khách khiến nàng tức đến nghẹn hơi.
Hôm nay Nguyệt Lý Hằng Nga thật là hết thời từ lúc lên Huỳnh Long sơn đến giờ, nàng phải ra tay giết Bạch Thi nhị ác và khổ đấu với Độc Gai Mai Quế đã mệt hết sức.
Giờ đây trước mặt Phỉ Báo lão nhân nàng quyết dùng “Cuồng Phong Đại” đánh Phỉ Báo lão nhân để thanh toán sớm, chẳng ngờ đối với lão vẫn vô hiệu quả.
Nàng cố nén giận trước thái độ ngạo mạn của lão nàng vận khí đơn điền để láy lại sức lực hòng đánh với lão một phen cho hã giận.
Phỉ Báo lão nhân hú lên một tiếng, tứ thì bộ hạ của lão tứ phía xông ra và hét lớn :
– Sát!
Hai mươi mấy con đao chém tới Nguyệt Lý Hằng Nga một lượt, nàng vẫn bình tĩnh vận thêm chân khí qua “Cuồng Phong Đại” đánh ra một chiêu “Tuần Phong Quét Tuyết” cuốn qua hai mươi mấy con đao kia. Chiêu này chính là một chiêu độc hiểm nàng quyết đánh liều mạng, sự thành công hay thất bại đều ở chiêu này.
Chưởng lực quá mạnh, Phỉ Báo lão nhân cũng phải thối lui hơn ba bước.
Cuồng phong đã cuốn văng tất cả hai mươi mấy con đao của bọn thuộc hạ kia.
Phỉ Báo lão nhân thấy “Cuồng Phong Đại” của nàng quá lợi hại, lão không dám khinh thường bèn hét lên một tiếng rút con đao lao mình tới đánh một chiêu “Bạch Xà Xuất Động” từ trên đầu nàng bủa xuống.
Nguyệt Lý Hằng Nga thấy thế lấy “Cuồng Phong Đại” quơ lên, hai thứ binh khí chạm nhau trên không.
Bốp! Bốp!
Hai người cùng thối lui hơn năm bước, lúc này chân khí của Nguyệt Lý Hằng Nga không còn nữa nên nàng lảo đảo muốn ngã vì nàng đã dùng quá lực nàng có, nàng than thầm :
-“Oâi! Số mạng của ta đến đây là hết rồi!Phụ thù chưa báo hài nhi xin cam bất hiếu!”
Nàng trú một hơi dài rồi ngã quỵ xuống đất.
– Hà… hà… hà…
Phỉ Báo lão nhân cười đắc chí lăm le con đao từ tứ bước tới.
Thật tội nghiệp cho nàng, thù chưa trả mà đã rơi vào tay kẻ thù, trong núi rừng âm u biết ai cứu nàng?
Phỉ Báo lão nhân tiến tới sát bên nàng, nàng nhắm mắt chờ chết, lão giơ con đao quyết phân nàng làm hai mãnh cho hả giận.
Bỗng nhiên con đao lão vừa đưa lên trời thì đánh “Keng” một cái rơi xuống đất.
Lão nhìn lên thì thấy một bóng trắng đã đáp xuống hét :
– Lão quỷ dừng tay!
Đây chính là Lý Thanh Hùng khi nghe tiếng là hét của Nguyệt Lý Hằng Nga chàng vội vã phi thân tới thì vừa thấy Phỉ Báo lão nhân đang ra tay hạ sát nàng, chàng liền thuận chân đá vào con đao rồi hét lớn khiến Phỉ Báo lão nhân thất kinh thối lui nhìn sững.
Phỉ Báo lão nhân không còn biết tẩu thoát đi đâu, vì lão thừa biết thân pháp của Lý Thanh Hùng! Đã bao nhiêu lần lãnh giáo phải chịu thảm bại nên lão run rẩy sợ sệt.
Lý Thanh Hùng cúi xuống nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga thấy nàng năm im dưới đất, tuy không có máu me gì nhưng mặt mày trắng nhợt. Chàng liền lấy ra hai viên “Thái Thanh đơn” của Không Không Tổ bỏ vào miệng nàng, mắt liếc nhìn Phỉ Báo lão nhân mắng lớn :
– Quân cướp khốn nạn! Đánh với đàn bà thưa lúc người ta mệt lả ra tay, thật là nhục nhã!
Lý Thanh Hùng đâu có biết nàng hai lần đấu với cường địch nên tay chn đã rã rời còn Phỉ Báo lão nhân đâu có đánh đấm gì!
Chàng đứng dậy chỉ vào mặt lão nói :
– Tên cướp kia! Hôm nay ta vì vong hồn của những người ở Huỳnh Long sơn và sự mất tích của Mai Hoa Thần Kiếm lấy mạng ngươi!
dứt lời chàng vận chưởng vào ngón tay điểm vào phía đôi mắt của Phỉ Báo lão nhân.
Nhưng lạ thay chỉ phong của chàng đã đến trước mắt lão, vẫn không thấy lão cử động, cũng không thấy lão nháy nhó gì cả. Lý Thanh Hùng vừa ngạc nhiên thì chỉ phong đã xuyên qua mắt lão. Đôi tròng văng ra ngoài chỉ còn hai lỗ hổng trông rất dễ sợ.
Phỉ Báo lão nhân đã bị rơi tròng mắt, nhưng vãn đừng chết cứng ở đó còn bọn thủ hạ đã chạy mất từ lúc nào không biết.
Lý Thanh Hùng ngạc nhiên đứng nhìn sững cái xác cứng đờ của lão không hiểu gì cả.
Lúc này Nguyệt Lý Hằng Nga đã tỉnh dậy, chàng đưa tay kéo nàng dậy nói :
– Tỷ tỷ! Tôi đến trễ để cho tỷ tỷ phải bị kinh hoàng, thật là có lỗi đến đây chó nhiều việc xảy ra bất ngờ quá, tôi nghĩ không ra.
– Việc gì?
– Khi tôi đến đây Phỉ Báo lão nhân toan giết tỷ tỷ tôi đã đá con đao của lão văng đi để cứu tỷ tỷ, thế sao bây giờ bỗng dưng lão lại chết đi chẳng phải là một việc kỳ lạ là gì?
– Cái gì? Không phải Hùng đệ giết lão sao?
– Không phải!
Nàng lấy làm lạ chạy đến xem xét thể xác của Phỉ Báo lão nhân thì thấy hắn đã chết cứng nhưng không có thương tích gì cả.
Lý Thanh Hùng hỏi :
– Tỷ tỷ thấy như thế nào?
– Tôi cũng không hiểu gì cả!
Nguyệt Lý Hằng Nga liền đem câu chuyện vừa xảy ra nói cho Lý Thanh Hùng nghe, nàng kể lại câu chuyện gặp Độc Gai Mai Quế, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng Lý Thanh Hùng cũng đem câu chuyện về tên ác đồ nói cho nàng nghe, nàng cũng rất cảm kích.
Lý Thanh Hùng nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga bằng đôi mắt thương hại, phải lắm! Nỗi đau khổ của nàng lúc này cần có cái nhìn ain ủi của Lý Thanh Hùng may ra vơi được nổi đau khổ phần nào. Vì đã mười chín năm nay không có ngày nào nàng không tìm cách tìm hiểu thân thế của mình, nàng hỏi Thiên Sơn thần ni về thân thế nàng nhưng sư phụ nàng vẫn lắc đầu không nói, cho đến nay gặp Độc Gai Mai Quế nàng mới rõ phụ mẫu của nàng quá bất hạnh thì nàng không đau khổ sao được?
Lý Thanh Hùng suy nghĩ một lúc nói :
– Độc Gai Mai Quế quả là một người ác độc, Lý Thanh Hùng này quyết giúp tỷ tỷ một tay làm cho mụ phải tan xương nát thịt để báo thù cho Bá Phụ mới hả dại, nếu không thề không làm người.
Nói đến đây chàng mở to đôi mắt nhìn xác chết Phỉ Báo lão nhân và đưa mắt nhìn tứ phía hình như chàn muốn khám phá một việc gì bí mật rồi nói :
– Tỷ tỷ! Tôi hiểu rồi.
– Hiểu việc gì?
– Đúng là cái chết của Phỉ Báo lão nhân do Độc Gai Mai Quế ra tay, vì bà lão đanh ác này cố làm cho không còn một chút vết tích nào để chúng ta không tìm ra tông tích của Vương lão tiền bối và sự sát hại bọn Huỳnh Long sơn!
– Theo như lời Hùng đệ suy đoán thì Độc Gai Mai Quế giết bọn Huỳnh Long sơn và làm cho Vương lão tiền bối mất tích sao?
– Đúng!
– Vậy thì sự xuất hiện của Độc Gai Mai Quế nhất thiết phải quan hệ với Phi Long bang rồi!
Nguyệt Lý Hằng Nga như tìm được một tia sáng, nàng nói tiếp :
– Độc Gai Mai Quế là kẻ thù giết cha hại mẹ tôi, hắn rất quỷ quyệt bày ra chuyện giết Phỉ Báo lão nhân để đánh lừa chúng ta. Giờ đây cơ mưu hắn đã rõ, chúng ta cần phải đề phòng mới được!
Lý Thanh Hùng nói :
– Tỷ tỷ! Coi chừng Độc Gai Mai Quế nấp ở đâu đây chứ chẳng không. Làm gì bà ấy dám chường mặt ra đây? Chỉ nấp thừa cơ hội hạ sát chúng ta, hạng người quỷ quái ấy thì có hành động đê hèn ấy thường, chúng ta cần phải đề phòng mới được.
Lý Thanh Hùng nói như thế là có ý nói khích nếu có bà ta ở đó thì lão nhịn tức không được mà phải nhảy ra.
Bệnh thư sinh Lý Thanh Hùng bình tĩnh dò xét tứ phía xem có động tĩnh gì không, nhưng chàng không thấy gì cả.
Bỗng có một nhánh cây cử động chàn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết gì cả tiếp tục nói lớn :
– Nếu quả không có Độc Gai Mai Quế ở đây thì phước bảy đời cho bà đấy! Nếu có ở đây thì Lý Thanh Hùng này chỉ dùng hai chưởng trong mười chiêu sẽ đập nát bà thành tương ngay! Nếu không ta giao cái thủ cấp này cho bà ấy.
Lời nói quá khích này làm sao Độc Gai Mai Quế chịu nổi?
Bỗng một tiếng hú vang lên, một bóng đen bay vụt về phía hai người.
Lý Thanh Hùng mừng rỡ nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga hất hàm nói :
– Thế là tốt lắm! Coi chừng!
Bóng đen kia đáp trước mặt hai người cách bảy tám bước cười khanh khách.
Nguyệt Lý Hằng Nga reo lớn :
– Đúng là Độc Gai Mai Quế! Hãy coi chừng con ác quỷ này lợi hại lắm!
Lý Thanh Hùng gật đầu rồi phóng đôi mắt nẩy lửa về phía Độc Gai Mai Quế thì bên kia đôi mắt thần quang của bà chiếu lại. Chàng nhìn cây kèn trúc trên tay bà, chàng đoáng biết võ công của bà ta không phải là tầm thường.
Đây nhắc lại, sau khi Độc Gai Mai Quế ;bị thấy thủ nếu không kịp thời phát kèn kêu cứu thì bà ta đã bỏ mạng rồi. Nhưng vì nội công bà quá cao cườn nên khi được con vượn cứu đi bà tỉnh lại ngay.
Khi Phỉ Báo lão nhân muốn đâm Nguyệt Lý Hằng Hằng cũng là lúc Lý Thanh Hùng kịp thời đến cứu, bà ta không hiểu Lý Thanh Hùng là ai song với lối võ công ấy, bà đoán chắc là người trong “Vũ Nội tam kỳ” bà không dám xuất đầu lộ diện, nhưng sợ cơ mưu bại lộ nên dùng độc gai ám hại Phỉ Báo lão nhân.
Độc Gai Mai Quế ngồi nấp trong bụi rậm, trố mắt nhìn tên thiếu niên mặt vàng ra vẻ bệnh hoạn, mà có giọng nói phách lối nên lửa giận đã phừng phừng bà ta liền nhảy ra quyết cho chàng một bài học vỡ lòng cho bỏ ghét!
Độc Gai mai Quế hét lớn :
– Oắt con bệnh hoạn kia! Ngươi nói ngươi có thể đánh bại lão nương trong mười chiêu phải không?
– Đúng! Chính tại hạ nói thế, lão bà muốn gì?
Độc Gai Mai Quế cười rổn rổng như rung lục lạc, ai nghe cũng phải khó chịu bà nói :
– Oắt con! Coi bộ ngươi ăn nhiều mật gấu gan to bao nhiêu mà dám nhục hạ vô nhân đến thế?
Nói đến đây bà cười híp mắt nói tiếp :
– Ta tưởng sư phụ ngươi cũng không dám vô lễ với ta đến thế, huống chi ngươi chỉ là một đứa oắt con.
Độc Gai Mai Quế không biết sư phụ của Lý Thanh Hùng là ai chứ nêu biết được “Vũ Nội nhị tổ Chi Nhất Không Không Tổ” thì dầu có mọc sừng cũng không dám nói như thế.
Lý Thanh Hùng nghiến răng hét :
– Câm miệng! Hãy đánh thử đã rồi mới nói.
Độc Gai Mai Quế cười hì hì ngó Lý Thanh Hùng một mắt nói :
– To gan thật! To gan thật! Ngươi còn to gan hơn con nhỏ họ Lục này nữa! Bây giờ ngươi muốn đánh với ta bằng cách nào?
– Muốn đánh bằng cách nào cũng được và xin giữa lời hứa là giới hạn trong mười chiêu. Nhưng trước khi đánh phải cho tôi biết Mai Hoa Thần Kiếm ở đâu?
– Oắt con! Lời hứa của ngươi lấy gì bảo đảm?
Lý Thanh Hùng cười ha hả nói :
– Bằng danh dự của tôi! Sao? Đủ chưa?
– Chưa đủ! Phải kể luôn con nho họ Lục kia mới đủ.
– Được lắm! Vì nếu tôi chết thì làm sao nàng sống được!
Độc Gai Mai Quế thấy cử chỉ tự phụ của Lý Thanh Hùng, bà quá giận nhưng cũng hơi ngại trong lòng vì nếu võ công chàng không giỏi sao lại có thái độ cương quyết đến thế? Ác danh của ta ai nghe mà không khiếp vía, lại còn hạn chế chỉ đánh bại ta trong vòng mười chiêu thật là một việc phi thường.
Độc Gai Mai Quế nghĩ rất đúng, bảo sao bà ta không đề phòng cần thận.
Bà lấy cây trúc kèn giơ lên cười hì hì rồi lạnh lùng nói :
– Coi chừng! Đừng có trách lão nương sáo quá độc ác!
Lúc nãy giờ Nguyệt Lý Hằng Nga đứng căm gan, nàng đã đem toàn thân chân khí lấy vào đơn điền, trên hai canh tay của nàng đã biến thành màu tím, khiến người của nàng lúc bấy giờ rất là dễ sợ.
Còn Lý Thanh Hùng cũng vận khí toàn thân để đối phó với Độc Gai Mai Quế nhưng bề ngoài không ai biết là chàng vận nội công cả.
Chàng vừa bước tới một bước thì Nguyệt Lý Hằng Nga kéo lại nói :
– Hùng đệ! Hãy để lão quái bà này cho tôi đối phó, vì đây là kẻ thù của cha mẹ tôi đâu có thể để cho người khác báo thù hộ được!
Nói chưa dứt nàng đã quơ “Cuồng Phong Đại” ra và hét lớn :
– Lão Quái bà! Hãy trả nợ huyết thù của Lục gia lại!
Độc Gai Mai Quế đang chuẩn bị đánh với Lý Thanh Hùng bỗng thấy Nguyệt Lý Hằng Nga quơ “Cuồng Phong Đại” ra, bà cười ngạo nghễ đợi cho “Cuồng Phong Đại” đánh gần tới, bà lấy cây “Hắc Phong Trúc Kèn” đánh ra một chiêu “Tuyết Đông Tuyệt Cốc” tay trái vận chưởng chém xuống “Chi Đường huyệt” của Nguyệt Lý Hằng Nga.
Lý Thanh Hùng thấy nguy cơ quá gấp, liền nắm Nàng kéo lùi lại và ôm nàng nhảy lui ra sau ba bước, thoạt nhiên nổ “bùng” một tiếng.
Chưởng phong của Độc Gai Mai Quế bị đánh hụt đập xuống đất tạo thành tiếng nổ xoáy một lỗ sâu hơn một thước trông rất kinh khủng.
Lý Thanh Hùng nói với Nguyệt Lý Hằng Nga :
– Chúng ta là người nhà cả, thù của Tỷ tỷ cũng như thù của tôi, huống chi vô số hảo hán Huỳnh Long sơn bị bà quái vật này tàn sát cũng như Vương tiền bối bị mất tích, cái nợ ấy không thể để cho tôi thanh toán được hay sao?
Nguyệt Lý Hằng Nga muốn tự tay giết kẻ thù, không muốn nhờ tay người khác, nhưng Lý Thanh Hùng nói cũng có lý vì nàng cũng như chàng coi như một mà thôi.
Nghĩ như thế nàng liền gật đầu, còn Lý Thanh Hùng thì lúc bấy giờ dù cho nàng không vui lòng, chàng cũng không để cho nàng bước vào vòng nguy hiểm.
Độc Gai Mai Quế quyết đánh một chưởng độc đáo nhưng bị Lý Thanh Hùng kéo lui, bà ta cả giận hét :
– Oắt con! Hãy coi đây!
Lý Thanh Hùng cười móc họng nói :
– Được! Mời ra chiêu, đĩa mất một chiêu rồi hãy mau mau chớ bỏ phí thì giờ.
Độc Gai Mai Quế “hừ” một tiếng quất “Hắc Phong Trúc Kèn” tới một chiêu “Lục Hiệp Tứ Tung”.
Lý Thanh Hùng bình tĩnh nhìn xem sự biến hóa của chiêu thức này chứ không vội tránh né, quả nhiên trúc kèn đanh gần tới thì thoạt nhiên hóa ra hàng ngàn trúc kèn khác nổ tung trước mặt chàng rồi tạo thành vạn điểm kèn phong đánh tới Lý Thanh Hùng.
Chàng thầm khen :
– Kèn pháo hay quá!
Chàng quét qua một chưởng rồi lấy sức ép xuống tức thì vạn điểm kèn quang kia bị quét ra hết.
Thế là Lý Thanh Hùng đã nhẹ nhàng phá được một chiêu của Độc Gai Mai Quế, thấy chiêu này bị phá bà hơi kinh hãi, lạnh lùng “hừ” một tiếng nói :
– Ồ! Công phu hay thật đấy! Còn tám chiêu nữa…
Vừa nói, Độc Gai Mai Quế vung kèn bay thẳng lên không, tức thì “Hắc Phong Trúc Kèn” đã ra một chiêu “Thúy Hoa Luyện Ma” một luồng kèn phong mãnh liệt từ trên không bắn thẳng xuống đôi mắt của Lý Thanh Hùng.
Lý Thanh Hùng cười thầm, vì lối đánh trên không là lối đánh chuyên môn hay nhất của chàng. Chàng đợi kèn phong bắn tới còn cách ba thước, chàng hú lên một tiếng nhún chân nhảy phóng lên không vượt qua đỉnh đầu của Độc Gai Mai Quế rồi lộn mình trở lại, chàng đánh ra một chưởng “Long Du Tứ Hải” luồng chưởng phong rẽ gió phát lên tiếng kêu ồ ồ đánh về phía sau não của Độc Gai Mai Quế.
Chiêu này chính là “Không Không chưởng pháp”, một trong ba tuyệt chiêu duy nhất.
Độc Gai Mai Quế mới vừa thấy bóng trắng kia xẹt lên nghe luồng gió sau gáy, bà lập tức hạ xuống đấ một cách mau lẹ và nhẹ nhàng, như thế đủ biết công lực của bà cao siêu cỡ nào.
Lý Thanh Hùng thấy mình đánh hụt biết đối thủ không phải vừa. Chàng nghĩ :
– “Nếu mình hứa trong mười chiêu mà không thắng được thì còn mặt mũi nào đứng trong giang hồ nữa”
Nghĩ như thế nên ở giữa không trung chàng dùng một tuyệt thế phi hành tứ phía sau đánh xuống, chưởng này hóa thành “Bách Xuyên Hoàn Tập” lập tức trăm nghìn điểm lực găm xuống như mưa.
Độc Gai Mai Quế thấy thế liền quay mình lại đánh ra một chiêu “Hắc Vân Phù Thiên Kèn Quang” bắn lên chống lại chưởng lực của Lý Thanh Hùng.
Hai luồng chưởng lực quá mạnh chạm vào nhau phát ra tiếng nổ “bốp, bốp” như pháo liên thanh.
Lúc bấy giờ hai người đã đấu qua bốn chiêu chỉ còn vỏn vẹn sáu chiêu, xét ra công lực của hai người dám chắc đánh hai mươi chiêu đi nữa thì vẫn còn chưa phân thắng bại. Do đó Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga hơi lo ngại.
Nguyệt Lý Hằng Nga lúc nãy giờ vẫn nắm chặt “Cuồng Phong Đại” trong tay xoay qua xoay lại xem xét tình hình.
Qua bốn chiêu bỗng thấy Độc Gai Mai Quế trở lại bình tĩnh, bà ta cười liên miên coi bộ thích thú lắm vì bà ta xét thấy đối phương là chính phái lại có hành động quân tử, nếu qua mười chiêu mà đối phương không thắng nổi thì hai cái đầu kia không phải về tay bà là gì?
Nghĩ như thế Độc Gai Mai Quế lại cười dòn dã, tiếng cười kia khiến Lý Thanh Hùng nhận biết trình độ võ công của bà đến đâu rồi, nhưng Nguyệt Lý Hằng Nga thì không chú ý đến.
Tiếng cười của bà mỗi lúc một to phát ra một sức sóng cười dữ dội, còn Nguyệt Lý Hằng Nga thì sức lực chưa hồi phục nên nghe tiếng cười nặng nề đó như có một trọng lực ép lên ngực, hơi thở như bị nghẹt đi.
Bỗng nàng “ồ” một tiếng thân hình lắc lư mấy cai rồi ngã qụy xuống đất.