Nguyệt Lý Hằng Nga nghe bà ta nói chừng nào thì tức giận chừng nấy.
Giọng cười của bà ta như châm biến ngạo nghễ. Đã thế bà ta lại còn đem cả tên họ của ân sư nàng để làm trò cười.
Cử chỉ này làm nhục nàng không phải ít.
Nguyệt Lý Hằng Nga rít lên một tiếng, với thân pháp lẹ làng như điện chớp, nàng đặt tay lên eo, rút “Cuồng Phong Đại” ra, mặt hầm hầm giận dữ dùng toàn lực quất tới bà ta.
Tiếng gió vèo vèo trong không gian!
Tuy nhiên, bà ta vẫn điềm tĩnh coi như không có việc gì xảy ra.
Bà ta ngửa mặt lên trời, buông ra một chuỗi cười như điên dại.
– Ha… ha… ha….
Tiếng cười ngạo nghễ làm sao, xoáy vào tai của nàng như trêu tức.
Nguyệt Lý Hằng Nga thấy thế thất kinh, thu “Cuồng Phong Đại” về thầm nghĩ
“Lạ quá! Từ khi ta xuất thân giang hồ đến nay “Cuồng Phong Đại” đã lừng danh nam bắc. Các cao thủ võ lâm đương thời nghe đến “Cuồng Phong Đại” cũng phải kinh người, thế mà bà ta xem “Cuồng Phong Đại” của ta không đầy nửa con mắt là tại làm sao?”.
Nghĩ như thế, nàng vận thêm hai thành công lực nữa. Sợi “Cuồng Phong Đại” lại cứng lên, điểm thẳng đến trước ngực bà ta, ngay “Đàm Trung huyệt” tốc độ mau như điện chớp.
Thế mà bà ta vẫn đứng yên, ngửa mặt lên trời cười the thé, hình như bà ta coi sợi “Cuồng Phong Đại” của nàng không có ở trước mặt bà.
Mãi cho đến lúc “Cuồng Phong Đại” còn cách ngực bà hai tấc, thân hình bà chớp một cái, lách sang một bên, tránh ngón đòn sát thủ của nàng một cách dễ dàng.
Thân pháp và tư cách của bà ta làm cho nàng không sao đoán được trình độ võ công của bà đến mức nào.
Nguyệt Lý Hằng Nga đánh hụt, nhưng vẫn không chịu dừng tay, lập tức thâu “Cuồng Phong Đại” lại, điểm thẳng vào sau ót của bà.
Chỉ nghe bà “hừ” một tiếng, xoay người lại, dùng đơn chưởng đẩy ra.
Một làn kình phong riu rít như sóng bủa đánh ập đến “Cuồng Phong Đại”.
“Bốp!” Một tiếng chạm kinh khủng giữa hai luồng kình lực, sợi cuồng phong đại chùn về phía Lục Ngọc Hoa mà trần xuống đất.
Lục Ngọc Hoa thất kinh, “ý” lên một tiếng, nhảy lùi lại đàng sau ba bước, thâu “Cuồng Phong Đại” về, đôi mắt kinh khủng chăm chăm nhìn vào mặt bà lão, nói không ra tiếng.
Bà lão từ nãy giờ vẫn chưa có ý tấn công địch thủ.
Sau khi đối phó với hai chiêu thế ác độc của lục Ngọc Hoa, bà ta vận đứng im, hai tay buông xuôi xuống đất, cất giọng ngạo nghễ, nói với Lục Ngọc Hoa :
– Sao! Không đánh nữa ư? Chẳng lẽ con sư phụ đốn mạt của mày chỉ dạy cho mày hai chiêu thức tầm thường đủ là trò cười với thiên hạ sao? Hừ! “Cuồng Phong Đại!”. Môn đại pháp này con sư phụ của mày trước kia đã từng ngang dọc giang hồ làm vang danh một thở. Nhưng… ha… ha… ha…
Nói đến đây bà lão kia cười ngất. Tiếng cười rung lên như sỏi đá chạm vào nhau.
Cười một lúc, bà lão nói tiếp :
– Ta nhớ lại năm đó, con sư phụ của mày mang “Cuồng Phong Đại” ra giao đấu với ta trong hai ngày, bất phân thắng bại. Rồi, mấy năm nay, ẩn mặt giang hồ, có lẽ con sư phụ mạt kiếp của mày còn rèn luyện võ công thêm lên nữa! Hì… hì… nếu thế thì chẳng lẽ nó chỉ dạy cho ái đồ của nó hai chiêu múa rối, không đủ làm vui cho thiên hạ sao.
Nói đến đây, bà lão lại nheo đôi mắt bước tới một bước, đưa tay chỉ vào mặt Lục Ngọc Hoa :
– Lại đây! Lại đây! Lão nương sẽ dùng hai tay không giỡn với mày một bữa. Mày đừng sợ gì cả! Cứ bạo dạn xuống tay đi, đem hết những môn làm trò hề mà con sư phụ mày đã chỉ dạy để giúp vui cho ta. Hôm nay ta phá luật sát giới, không giết chết mày vội, hì… hì… hì… chỉ cần mày động đến vạt áo của lão nương thì lão nương chịu thua mày đấy.
Từ khi bước chân vào giang hồ đến nay, lần đầu tiên Lục Ngọc Hoa gặp phải một đối thủ hách dịch, cao ngạo đến như thế!
Sư phụ nàng là Thiên Sơn thần ni trước đây danh chấnh giang hồ, thế mà bà lão này đã dùng lời khinh thị, xem sư phụ của nàng như cỏ rác, nàng không sao chịu nổi nữa, muốn xé nát mặt bà lão ra mới hả giận.
Nàng thầm nghĩ :
“Môn “Cuồng Phong Đại” là một tuyệt thế võ lâm chẳng lẽ ta không thể động vào người của mụ già này được sao?”
Nàng liền vận nội công vào cánh tay đểu đủ sức điều khiển “Cuồng Phong Đại” trong những tuyệt chiêu của nàng.
Nhưng bà lão kia vẫn cười luôn miệng không thôi, miệng nói the thé không dứt.
Lục Ngọc Hoa đôi mắt nẩy lửa, chăm chăm nhìn đối phương toan xuất thủ, thì bà lão đã cất tiếng nói :
– Phải phải! Lão nương đang thích cái trò múa rối ấy lắm! Đừng thẹn thùng gì cả cứ múa mau đi! Đem hết cái trò hề đó ra mà biểu diễn đi!
Tuy đang giận dữ, nhưng Nguyệt Lý Hằng Nga Lục Ngọc Hoa nghe giọng bà lão nói cũng phải rợn người, đứng nhìn mà chưa dám xuống tay.
Không phải Lục Ngọc Hoa sợ bà ta có một công lực sao siêu mà không dám xuất thủ mà chính nàng ái ngại cái giọng nói và cử chỉ lạ đời của bà lão.
Nàng tự hỏi :
“Bà lão này là ai? Nhân vật nào trong võ lâm?”
Trong lúc nàng đang còn suy nghĩ thì bà lão đã cười vang lên, nói :
– Sao? Chẳng lẽ mày khiếp sợ đến mất cả hồn vía như vậy? Tao nói cho mày biết, hiện nay chưa có một cao thủ nào dám đấu với tao trong ba chiêu. Mày được tao cho phép biểu diễn trò hề làm vui mắt, đó là một đặc ân của tao đối với mày đó. Nếu mày chần chờ thì mất mạng rồi. Này, tao đếm đủ mười tiếng mà mày không múa lên thì đừng trách tao độc ác… “Một… hai… ba…”
Lục Ngọc Hoa hét lớn :
– Câm miệng! Ngươi đừng quá khinh người chẳng lẽ trong thiên hạ không có ai trị nổi một mụ già điên rồ như thế sao? Ngươi đã dám phách lối như vậy hẳn không phải là kẻ vô danh, vậy thì hãy nói cho bổn cô nương biết rõ tên họ.
Bà lão sắc mặt biến đổi, vẻ mặt nổi lên mấy đường gân giật bần bật.
Bà cười lên lanh lảnh như muốn ngút hơi.
Qua một lúc, bà ta lắc lư chiếc đầu bạc, nói :
– Gan thật! Gan thật! Trong thiên hạ còn có người dám hỏi đến tên của lão nương?
À phải rồi! Hai mươi năm qua ta đã xa lánh giang hồ, thế thì thiên hạ đại biến rồi! Phải, họ không còn biết sợ cái tên của lão nương nữa rồ! Ồ! Ta không ngờ trí nhớ của thiên hạ lại mau lãng quên như vậy! Họ đã quên mất cái tên khủng khiếp của lão nương trong khoảng thời gian hai mươi năm.
Rồi là lão lại lẩm bẩm như nói một mình :
“Thôi được! Trong một năm nữa ta sẽ đem lại trí nhớ cho họ…”
Và, bà lão còn lẩm bẩm gì nữa, nhưng Lục Ngọc Hoa không nghe được, chỉ thấy đôi môi thâm đen của bà lão mấp máy mãi, và vẻ mặt của bà ta biến đổi lạnh lùng.
Được một lúc, bà lão bỗng cất tiếng gọi to :
– À! Mày muốn biết danh hiệu của lão nương phải không? Mày là một đứa bé chưa sạch mũi thì biết cái gì? Chỉ có con sư phụ đốn mạt của mày may ra mới hiểu được chút ít uy danh của tao…. Nhưng thôi, tao cũng không hẹp hòi gì mà không cho mày biết để mày có dịp đem một vài môn võ công của mày ra làm trò vui cho ta. Tên ta, ta đã quên mất từ lâu rồi, chỉ còn nhớ trong giang hồ trước đây người ta có tặng cho ta một danh hiệu….
Nói đến đây bà lão dừng lại hình như bà đang đắn đo có nên đem cái tên rùng rợn của bà đã gieo khắp giang hồ mà nói với một kẻ hậu bối không?
Qua một phút suy nghĩ, bà lão cất giọng ôn hòa hỏi Lục Ngọc Hoa :
– Mày có biết bốn mươi năm về trước trên giang hồ xuất hiện một vị nữ hiệp hắc đạo không? Nữ hiệp đó độc dữ vô cùng, ai thấy cũng phải khiếp sợ, cho nên chẳng bao lâu, giang hồ tặng cho vị nữ hiệp độc ác đó cái tên là… “Độc Gai Mai Quế”.
Lục Ngọc Hoa nghe thấy mấy tiếng “Độc Gai Mai Quế” thất kinh “ồ” một tiếng, lùi lại ba bước, đôi mắt chăm chăm nhìn vào mặt bà lão.
Cái tên “Độc Gai Mai Quế” trước đây nàng đã được nghe khách giang hồ nhắc đến.
Bốn mươi năm về trước bà ta nổi danh là một kẻ giết người như nháy mắt.
“Độc Gai Mai Quế” cái danh hiệu mà giang hồ đã tặng cho bà không phải là không đúng.
Thời ấy bà ta có một nhan sắc đẹp tuyệt trần, sắc đẹp ấy ví như một cành “Mai Quế” nhưng hành động của bà cũng độc ác không kém một cành gai nhọn. Vì vậy mà cành “Mai Quế kia lại có gai độc”.
Sắc đẹp đã vậy, mà võ công của bà lại còn đến mức tuyệt đỉnh.
Với dã tâm độc ác của bà, bà đã từng gieo khủng khiếp chết chóc cho mọi người như một trò đùa hàng ngày của bà.
Hai mươi năm trước, bà ta lại cướp được món kỳ bảo võ lâm là “Hắc Phong Trúc Kèn”. Vì vậy, bà ta mới thôi việc giết người, vào ẩn nơi Mộng Sơn Cổ động để luyện môn võ công tuyệt kỹ ấy.
Qua hai năm tập luyện nhờ tư chất thông minh, bà ta đã tìm tòi những tuyệt chi ghi tên “Hắc Phong Trúc Kèn” mà sử dụng được hai môn võ công kỳ bí là “Trúc Kèn pháp” và “Xích Hồi thức”.
Được hai môn võ công này chẳng khác cọp thêm vây, Độc Gai Mai Quế lại còn coi người ta ai cũng dưới mắt cả.
Bà ta tái xuất giang hồ, giết người như một trò đùa.
Tiếng tăm độc ác của bà vang dội khắp nơi ai nghe đến tên bà cũng phải lẩn tránh.
Tuy nhiên, không thể để cho một ác phụ tồn tại mãi với hành động đó, các nhân vật thành danh trong Hắc bạch giang hồ rủ nhau họp lực, tìm Độc Gai Mai Quế mà diệt trừ bà.
Ban đầu, bà ta còn lẩn tránh, nhưng sau xét thấy không còn chỗ dung thân, bà ta phải tìm một nơi ẩn cư lánh mặt.
Giai đoạn này chúng tôi sẽ có dịp nói rõ về sau.
Lúc này, Độc Gai Mai Quế thấy Lục Ngọc Hoa mặt mày kinh ngạc, bà ta mỉm cười lạnh lùng nói :
– Con nhỏ! Mày sợ quá rồi sao? Không thể được! Lão nương đã xưng danh hiệu rồi, bây giờ đến phiên mày là phải làm trò múa rối cho lão nương xem.
Lục Ngọc Hoa tuy đã khiếp sợ trước uy danh của Độc Gai Mai Quế, song nàng không lẽ vì sợ hãi mà rút lui, nên cắn răng trợn mắt đáp :
– Độc Gai Mai Quế! Ngươi đừng quá tự phụ hôm nay ta đã gặp ngươi quyết một còn một mất.
Dứt lời nàng rút sợi “Cuồn Phong Đại” ra dùng chiêu “Không Tiểu Chấn Cách” gió lộng vù vù.
Độc Gai Mai Quế lui lại một bước “ý” lên một tiếng, phóng ra một luồng chưởng ra cản sợi “Cuồng Phong Đại” của nàng mà nói :
– Hãy khoan! Mày hãy xưng tên họ cho lão nương được biết đã.
Lục Ngọc Hoa bị chưởng lực của Độc Gai Mai Quế đánh dội dây “Cuồng Phong Đại” đã thất kinh.
Nhưng nàng vẫn phải cất giọng cứng rắn nói :
– Sao? Ngươi sợ ta rồi ư? Này, này, ta nói cho ngươi biết giang hồ đã tặng cho bổn cô nương danh hiệu là Nguyệt Lý Hằng Nga Lục Ngọc Hoa đấy.
Lúc xưng tên hiệu, Lục Ngọc Hoa có ý đem cái tên của nàng ra lòe bà lão, may ra bà lão có nể sợ chút nào chăng.
Tuy nhiên, nàng đã lầm! Đừng nói đến Nguyệt Lý Hằng Nga chỉ mới nổi danh trên giang hồ, mà dẫu là kẻ kỳ nhân trong thiên hạ, Độc Gai Mai Quế cũng coi bằng nửa con mắt mà thôi.
Lời nói của Lục Ngọc Hoa vừa dứt thì đôi mắt của bà lão sáng rực lên. Một nụ cười thích ý nở trên đôi môi héo hắt, bà lão nói :
– Ồ! Hay lắm! Không uổng công phu! Thiên hạ chi đắc, nhân sinh ở đâu mà chẳng gặp, hà… hà… hà….
Giọng cười của Độc Gai Mai Quế có vẻ hiểm độc, làm cho Lục Ngọc Hoa có cảm giác không hay nàng ngầm vận công lực để đối phó.
Dứt tràng cười, bà lão lần từng bước một, lướt đến gần Lục Ngọc Hoa nói :
– Nếu lão nương không nói ra thì mày làm sao biết được Lý đo mày phải chết? Hì… hì… hôm nay dẫu có cánh bay lên trời, mày cũng không thoát khỏi bàn tay của lão nương… hì hì!
Giọng cười lạnh lùng và ngạo mạn xem Lục Ngọc Hoa như một miếng mồi ngon để trở trước miệng rồi.
Qua một lúc, bà lão lại nói tiếp :
– Con nhỏ! Mày có biết câu “nhổ cỏ phải trừ rể” không? Lão nương mười mấy năm trước có một mối hận lòng. Mối hận ấy kể đã tạm xong hôm nay trời run rủi lại gặp thêm mày nơi đây để lấy mạng mày nữa thế là kết thúc.
Lục Ngọc Hoa nghe câu nói ấy lòng bỗng nghi ngờ :
– “Có lẽ mụ già này là kẻ trước đây đã tàn sát cả gia đình ta rồi! Cứ như lời nói úp mở của mụ ta thì chính mụ ta là thủ phạm!”
Nét mặt của Lục Ngọc Hoa biến đổi, bà lão như thông cảm được mọi ý nghĩ của nàng, cất giọng cười the thé nói :
– Hừ! Mày với tao là kẻ thù bất cọng đái thiên, ta đã tàn sát cả gia đình mày mấy mạng, lẽ đâu mày không rõ mối thù ấy. Nay kẻ gia thù đứng trước mặt, mày lại sợ sệt mà không dám báo sao?
Kẻ thù đã đứng trước mặt, đã nói ra hành động giết người, cả gia đình họ Lục đều bị chết dưới tay của Độc Gai Mai Quế!
Nàng thất kinh rú lên một tiếng, toàn thân run lẫy bẩy.
Bên tai nàng như có một giọng nói văng vẳng của kẻ chết oan :
“Lục Ngọc Hoa! Lục Ngọc Hoa! lúc này mà không cương quyết trả mối gia thù còn đợi lúc nào nữa? Lục gia năm mạng bị bà lão này tận sát! Mày phải trả thù! Mày không có quyền sợ chết!”
Đôi mắt Lục Ngọc Hoa đỏ rực lên hai luồng nhãn quan chiếu thẳng vào mặt bà lão.
Nàng không còn mềm yếu, sợ hãi nữa.
Thái độ ấy khiến cho bà lão phải sợ sệt.
Lòng con người khi hận thù đã nung nóng thì cái chết không còn nghĩa Lý gì nữa!
Lục Ngọc Hoa hét lên một tiếng vung sợi “Cuồng Phong Đại” tung lên, xé gió vun vút cuốn đến Độc Gai Mai Quế!
– Độc Gai Mai Quế! Hãy nạp mạng đây.
Vốn là kẻ ngạo nghễ, xem thiên hạ dưới tay, Độc Gai Mai Quế nào để ý đến chiêu thức của thiếu nữ.
Bà ta đưa cây “Trúc Kèn” lên quét qua một chiêu “Nhất Khai Thiên”.
Cái quét của bà lão trông rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong chứa đựng một tiềm lực rất phi thường.
“Cuồng Phong Đại” của Lục Ngọc Hoa vừa đánh ra bị “Trúc Kèn” phản ứng, làm dội lại ngay.
Lục Ngọc Hoa kinh hãi! “Cuồng Phong Đại” là một bảo vật võ lâm rất lợi hại, nàng đĩa dùng toàn lực đánh ra nặng quá trăm cân, thế mà Độc Gai Mai Quế chỉ quét nhẹ một cái đã đánh bạt đi, thật là chuyện nàng chưa từng gặp.
Lục Ngọc Hoa toát mồ hôi lạnh! Tuy nhiên, thù cha sâu như biển dẫu chết nàng cũng không được phép bỏ qua thù thân.
Nàng cắn răng vận hết nội lực vụt thêm một chiêu nữa.
Nhưng chỉ thấy “Cuồng Phong Đại” của Lục Ngọc Hoa uốn cong lại, rồi quật về đằng sau một cách rất yếu đuối.
Hai chiêu bị đối phương phong tỏa, đôi mày liễu của Lục Ngọc Hoa cau lại, nàng biến thế nhảy vọt lên không, đánh ra một chiêu tuyệt kỹ, quyết dùng sợi dây báu quấn vào người Độc Gai Mai Quế!
Với chiêu độc ác này Độc Gai Mai Quế không còn dám khinh thường, vội đưa “Hắc Trúc Kèn” lên.
“Rẹt!” Một luồng gió bắn ra! “Cuồng Phong Đại” quấn tròn quanh chiếc “Trúc Kèn” của bà lão.
Lục Ngọc Hoa không ngờ tình thế diễn biến như vậy. Đến lúc nàng phát giác được sự việt thì sợi dây của nàng đã quấn trong vài chiếc “Trúc Kèn” của bà lão rồi.
Tiếng cười của bà lão lại vang lên như lệnh vỡ.
– Con nhỏ! Hãy thả “Cuồng Phong Đại” ra! Nếu mày cố thủ tức là mày lao đầu vào chỗ chết! Ha… ha… trừ được con nhỏ này nữa là tuyệt dòng họ Lục, không còn sợ ai báo thù nữa! Lục Tác Vân! Lục Tác Vân! Mày hại tao khổ sở quá nhiều! Giờ đây tao tru diệt cả giòng họ mày cũng là chuyện báo ứng. Ha… ha…
Cho đến ngày nay, Lục Ngọc Hoa vẫn chưa rõ cha mẹ nàng là ai, vì từ nhỏ đến lớn, nàng được Thiên Sơn thần ni nuôi nấng dạy dỗ, và Thiên Sơn thần ni cũng chưa hề cho nàng biết về thân thế của nàng.
Nay tình cờ lại gặp kẻ gia thù, kẻ ấy lại gọi tên cha nàng ra mà sỉ nhục.
Oâi! Hoàn cảnh ấy Lục Ngọc Hoa làm sao nhịn được.
Một luồng nhiệt huyết chạy khắp mình, máu hận xông lên, Nguyệt Lý Hằng Nga đôi chân mím chặt dưới đất, dùng môn tuyệt công “Nhất Tâm Thiệt Công” của Thiên Sơn thần ni, cánh tay kéo mạnh một cái.
Độc Gai Mai Quế đang lúc đắc ý không đề phòng nên bị chuối tới trước.
Tuy nhiên, võ công của Độc Gai Mai Quế đâu phải tầm thường bà ta chỉ cần vận một ít sức mạnh vào cánh tay, tức thì thân hình bà ta đứng vững như một trụ đồng, không thể nào lay chuyển được nữa.
Nguyệt Lý Hằng Nga ráng hết sức bình tĩnh lôi kéo một lúc, mồ hôi thấm ướt áo, nhưng bà lão vẫn ngửa mặt lên trời cười ngạo, không hề mệt nhọc.
So với sức nội công cusa bà lão thì dẫu ba người như Lục Ngọc Hoa cũng không thể thắng bà nổi.
Lục Ngọc Hoa cũng biết thế, song thù cha, nghĩa thầy không cho phép nàng lùi bước trước nguy nan này.
Nàng không thể để cho kẻ gia thù khi dể dễ dàng. Nàng không thể để cho sợi “Cuồng Phong Đại” báu vật mà sư phụ nàng đã dùng nó làm vang danh giang hồ, nay phải chịu nhục dưới “Hắc Trúc Kèn” của bà lão ác độc.
Nàng rất lòng, tìm cách ể thắng địch, thì bà lão kia luôn luôn khinh bỉ nàng, không thèm để ý đến nàng, chỉ híp mắt cười như điên như dại.
Giọng cười ấy làm cho lục Ngọc Hoa càng thêm căm hận thêm!
Một luồng ánh sáng lóe trong bộ óc thông minh của nàng.
Nàng giả cách vận sức giật mạnh dây “Cuồng Phong Đại” một cái. Bà lão tưởng nàng dùng sức mạnh tranh thủ, nên vận sức trì lại.
Ngờ đâu Lục Ngọc Hoa buông tay, làm cho bà lão liểng xiểng bật ngửa ra đằng sau, sợi “Cuồng Phong Đại” bung ra, không còn quấn ở “Hắc Trúc Kèn” nữa.
Lục Ngọc Hoa đã chuẩn bị trước, nên nhanh như chớp phóng mình tới, đớp lấy sợi “Cuồng Phong Đại”, vụt mạnh vào người của bà lão, trong lúc bà lão đang mất thăng bằng liểng xiểng trên mặt đất.
Oâi! Chỉ vì bà lão quá tự cao tự phụ mà thảm bại trước một thiếu nữ hậu bối.
Sợi “Cuồng phong Đại” của Lục Ngọc Hoa quấn trọn vào người Độc Gai Mai Quế như trói một con vật.
Bà lão chỉ ré lên một tiếng, tay chân đã bị khóa chặt không sao hoạt động được nữa.
Trong lúc nguy biến, bà lão vội ráng hết sức mình cố tung ra khỏi sợi dây, nhưng sợi dây kia là một vũ khí lợi hại đã nổi tiếng giang hồ mềm cứng do sự điều khiển của người sử dụng.
Lục Ngọc Hoa vận hết nội lực chuyền qua sợi dây, cố sức giữ lại không cho Độc Gai Mai Quế thoát khỏi.
Bà lão không còn cách nào hơn, khi đã sa lưới thì hùm dữ cũng đành chịu lấy số phận.
Bà lão liền ráng sức đưa chiếc “Trúc Kèn” lên miệng thổi một tiếng :
– O! O!
Tiếng kèn ngân dài! Đó là tiếng kêu cứu của bà lão.
Lục Ngọc Hoa không để lỡ cơ hội, nắm lấy cán dây xoay một vòng, thân mình bà lão lăn đi như một chiếc bánh xe.
Nàng cứ tiếp tục xoay mãi, được một lúc, bà lão không còn đủ sức chống lại, nên ngất đi.
Lục Ngọc Hoa mừng rỡ, lẩm bẩm :
– Cha mẹ ơi! Lục Ngọc Hoa, đứa con bất hiếu may mắn đã trả được gia thù rồi.
Phải! Còn gì sung sướng hơn khi đứa con đã trả được thù nhà.
Nhưng tiếng nói của nàng vừa dứt thì từ trong rừng có tiếng động truyền ra, tiếp theo hai tiếng rú.
Đó là tiếng hú của loài quái thú.
Lục Ngọc Hoa lẩm bẩm :
– Ồ! Nguy! Bầy thú của quái phụ đã đến rõ ràng quái phụ đã dùng tiếng “Trúc Kèn” lúc nãy để cầu cứu bọn thú này. Nếu ta không ra tay e hỏng mất.
Nghĩ như thế Lục Ngọc Hoa đem hết thần lực vào sợi dây “Cuồng Phong Đại” giật mạnh một cái tức thì thân xác Độc Gai Mai Quế bay bổng lên không tháo rời ra khỏi “Cuồng Phong Đại” và sắp rơi xuống đất như một đống thịt.
Lối xuất thủ này thật tàn nhẫn mà trong đời Lục Ngọc Hoa từ bé đến giờ nàng chỉ dùng lần đầu.
Nàng đinh ninh thân xác quái phụ kia sẽ rơi xuống đất và nát như tương.
Bất ngờ, trong lúc bà lão vừa bị tung lên không thì một con vượn lông lá đen như mực từ trên đọt cây phóng mình nhảy xuống, hai tay ôm lấy bà lão chạy biến vào rừng.
Lục Ngọc Hoa kinh khủng, ré lên một tiếng đứng chết sững.
Độc Gai Mai Quế đã không còn trông thấy bóng dáng đâu nữa mà con vượn đen kia cũng biến mất đi rồi!
Qua một lúc sững sờ, Lục Ngọc Hoa tung mình đuổi theo!
Lần này được một dịp may mà nàng không báo được hận thù thì nhất định sau này sẽ xảy ra lắm điều rắc rối!
Nhưng nàng đã thất vọng!
Trong rừng im bặt, không có bóng một người hay một con thú nào cả. Chỉ nghe tiếng gió thổi xì xào, vài cánh lá vàng rơi lác đác.
Lục Ngọc Hoa nghĩ thầm :
– Con vật mới chạy vào đây lẽ nào biến mất đi đâu được! Có lẽ nơi đây là sào huyệt của chúng! Nếu không thì chúng không thể nào tìm được chỗ ẩn thân.
Lòng của Lục Ngọc Hoa lúc này nóng như lửa đốt!
Thật vậy, lời dự đoán của nàng quả không sai. Chính nơi đây là chỗ ẩn trú của Độc Gai Mai Quế.
* * * Độc Gai Mai Quế lúc còn trẻ là một tuyệt sắc giai nhân! Nếu bà ta không có lòng dạ ác độc thì có lẽ là một mục tiêu để cho khách võ lâm dòm ngó cầu thân.
Khổ thay, trong sắc đẹp diễm kiều kia lại chứa một võ công tuyệt đỉnh, mà lòng độc ác đã đưa vào mớ võ học đó làm cho giang hồ điên đảo, ai nghe tới bà cũng phải rởn óc, lạnh mình.
Có một năm kia, Độc Gai Mai Quế qua đường Hồ Bắc, đến Đại Hồng Sơn gặp thân phụ của Lục Ngọc Hoa tên Lục Tác Vân hiệu là Phan Vân Thủ.
Cái tiếng Phan Vân Thụ Lục Tác Vân thời ấy ai cũng phải kính nể. Vì ông ta chẳng những đẹp trai, nhân từ, mà võ công còn là một võ nội kỳ nhân, không ai địch nổi.
Độc Gai Mai Quế muốn tìm gặp Lục Tác Vân để giao đấu một trận đó chính là tánh háo danh của bà ta.
Thời may, ước vọng của bà ta đạt thành!
Bà ta vừa đến Đại Hồng Sơn thì được diện kiến cùng Lục Tác Vân ngay.
Tuy nhiên, trước sắc đẹp của vị anh hùng cái thế này, Độc Gai Mai Quế không còn có ý thách đấu nữa mà chỉ còn một mực mê say.
Bà ta trở thành một con cừu non, hiền từ trước Lục Tác Vân.
Thế rồi thời gian đeo đuổi, Độc Gai Mai Quế trở thành một tình nhân của Lục Tác Vân.
Lục Tác Vân thấy bà ta rất hiền từ, điềm đạm, nên vẫn yêu bà, và cho lời đồn đại trên giang hồ trước đây đều sai sự thật.
Tình yêu giữa hai người mỗi lúc một thêm thắt chặt hơn.
Thế rồi, tâm tánh thiên nhiên của con người không thể nào dấu mãi được, thời đó xảy ra một trận xô xát giữa các cao thủ võ lâm, tức thì Độc Gai Mai Quế đứng ra tàn sát mọi người một cách khủng khiếp. Cho đến Lục Tác Vân tìm cách ngăn cản cũng không được.