Thần Võ Bí Kíp

Chương 13 - Khuê Các Giữa Ong Bướm Lao Lung Khốn Anh Hùng

trước
tiếp

Cổ phu nhân đi trước, Chu Thông Lương đi ở giữa, còn cổ kiếm Hàn đi sau cùng, phu nhân vốn rất quen thuộc đường lối ở đây nên dẫn hai người đi đến tận chân tường thành vẫn chưa bị ai phát hiện.

Đến tận dưới chân tường thành mới có một hán tử từ bóng đêm xuất hiện kính cẩn:

– Tiểu nhân xin ra mắt phu nhân.

Cổ phu nhân khẽ vẫy tay:

– Không cần đa lễ, tất cả đã chuẩn bị xong rồi chứ ?

Hán tử nghiêng thân:

– Xong hết rồi !

Cổ phu nhân ra lệnh:

– Đem hai người này ra khỏi bảo.

Hán tử chuyển thân thi lễ với Cổ Kiếm Hàm:

– Xin tiểu thư theo tiểu nhân vượt tường.

Thân hình hắn nghiêng bay vọt lên tới tận trên đầu tường thành. Xem công lực của hắn rõ ràng không kém cỏi. Cổ Kiếm Hàm nhường cho Chu Thông Lương vọt thân lên trước rồi mới tới nàng.

Tiểu Hổ Tử nhìn cả ba lên tới đầu tường, chưa thấy họ cử động gì nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hán tử đã rơi thân trở lại, nghiêng thân trước mặt Cổ phu nhân :

– Họ đã an toàn ra khỏi bảo rồi !

Cổ phu nhân gật đầu buông một tiếng “được” liền chuyển thân đi luôn. Tiểu Hổ Tử thực không biết bằng cách nào Chu Thông Lương và Cổ Kiếm Hàm có thể ra khỏi Cổ gia bảo, bất giác y buột miệng tự nói một mình:

– Quái lạ, họ ra bằng cách nào thế ?

– Chẳng có gì quái lạ cả, vì trên tường ấy có một cửa ngầm !

Đột nhiên một âm thanh nhỏ vo ve như tiếng muỗi truyền nhập vào tai y. Tiểu Hổ Tử giật mình quét mắt nhìn quanh.

– Hổ đệ, có gì đâu sợ hãi, là nhị tỷ đây mà.

Tiểu Hổ Tử thở phào, đồng thời cũng nhận ra chỗ Phi Phi ẩn thân, y vọt thân lại.

Phi Phi hỏi ngay:

– Hổ đệ, thì ra ngươi và phu nhân có quan hệ, vì sao lại giấu ta ?

– Nhị thư thư xin đừng trách oan, tiểu đệ vừa mới gặp phu nhân xong.

Phi Phi hỏi:

– Người cùng ra khỏi tường thành Cổ gia bảo là ai ?

Tiểu Hổ Tử ngập ngừng:

– Không dám giấu thư thư, người ấy là Chu Thông Lương.

– Là hắn ư ? Hừ, ngươi liên hệ với Cổ phu nhân cũng là một điều lợi cho chúng ta.

Nàng chỉ nói câu ấy rồi “hừ” tiếp một tiếng chuyển thân phi hành đi liền. Tiểu Hổ Tử cũng không muốn gọi nàng lại, y trở về phòng của mình. Lúc ấy đã canh ba, nghĩ đến chuyện không biết Cổ phu nhân làm cách nào cứu Vạn lão tiên sinh, y trằng trọc mãi không ngủ được.

Y đang nằm chập chờn bỗng nhiên có nhiều tiếng hô hỗn loạn:

– Cháy ! Cháy ! Cháy ! Nhà kho cháy rồi…

Tiểu Hổ Tử bật người dậy. Có lẽ đây là cách Cổ phu nhân cứu các người trong nhà Vạn lão tiên sinh, y đưa mắt nhìn ra ngoài song cửa sổ phía trái, một vầng lửa đỏ sáng rực góc trời, sức lửa vừa phát mà đã quá lớn. Tiểu Hổ Tử không bỏ qua cơ hội này, nhân lúc mọi người đang hỗn loạn cứu hỏa, y chạy đến phía thư phòng của Cổ đại bảo chủ. Đối với y nhà khó có cháy thì y cũng chẳng quan tâm gì tới, điều y quan tâm nhất là có đúng như lời Cổ phu nhân sẽ cứu thoát Vạn lão tiên sinh hay không ?

Tiểu Hổ Tử đi đến gần khu thư phòng của Cổ đại bảo chủ, mới biết nơi này hết sức yên tĩnh không có dấu hiệu bị ảnh hưởng vì biến động ngoài kia. Bỗng nhiên, y nghe tiếng tà áo bay phần phật, quay đầu nhìn thì ra người phi hành đến lại là Phi Phi.

Y đang định ẩn thân tránh mặt nàng thì đã nghe tiếng nàng truyền vọng tới:

– Tiểu Hổ Tử, ra đây, ta đã nhìn thấy ngươi rồi.

Tiểu Hổ Tử nép liền vào một chỗ khuất. Phi Phi gọi mấy tiếng nữa y vẫn bất động không trả lời, y nghe nàng hậm hực nói nhỏ:

– Tiểu Hổ Tử, ngươi không chịu xuất hiện, ta sẽ phá âm mưu của ngươi và Cổ phu nhân cho coi.

Nguy thật, nàng “nhị thư thư” nói tất dám làm, như vậy sẽ lầm lỡ chuyện lớn của Cổ phu nhân. Không biết sao hơn, Tiểu Hổ Tử đành kêu to “Nhị thư thư”, thân hình đã vọt đến trước mặt nàng. Phi Phi mỉm cười :

– Ngươi đã bị ta nắm chuôi mất rồi !

Tiểu Hổ Tử sợ lưu lại nơi này ảnh hưởng tới việc hành sự của Cổ phu nhân nên vừa chuyển thân chạy vừa hỏi lại:

– Tiểu đệ có chuôi gì mà thư thư nắm được?

Không ngờ vừa dứt lời chưa bước được quá ba bước bỗng cánh cửa thư phòng Cổ đại bảo chủ vang lên “Bình” một tiếng bật tung ra, bốn nhân ảnh từ trong ấy bay vọt ra ngoài.

Phi Phi trợn tròn hai mắt gần muốn rú lên, lúc ấy Tiểu Hổ Tử không thể để nàng kinh động bốn bóng người ấy liền chớp nhoáng xuất thủ điểm vào “á huyệt” của nàng vừa nhỏ tiếng nói:

– Nhị thư thư nếu cứ quấy nhiễu đừng trách tiểu đệ không nhẹ tay với thư thư đó.

Bốn nhân ảnh ấy quả nhiên là bốn người nhà họ Vạn, phu phụ Vạn lão tiên sinh và phu phụ Thiết công, Thiết bà. Động tác của họ cực kỳ mau lẹ rời xa thư phòng. Tiểu Hổ Tử cũng động thân kéo Phi Phi chạy theo sau, chuẩn bị khi cần thiết sẽ xuất thủ tương trợ. Phi Phi đã bị điểm á huyệt không thể nào cất tiếng, đành im lặng theo chân Tiểu Hổ Tử.

Cổ phu nhân không hề ra mặt, nhưng rõ ràng Vạn lão tiên sinh đã được Cổ phu nhân ngầm chỉ điểm nên trên đường chạy tránh được tất cả chướng ngại đến thẳng cổng ngoài Cổ gia bảo mà không hề bị ai phát hiện. Họ đến gần cửa đại môn nhưng chưa vượt ra ngoài ngay mà lại ẩn thân gần đó chờ đợi cơ hội. Lúc ấy ngọn lửa nơi nhà kho càng lúc càng to, nhà kho là nơi chứa các tài vật trong bảo nên kinh động đại loạn toàn bộ người trong bảo, anh em tam huynh đệ Cổ lão đều bị thu hút vào việc chữa cháy, cánh cổng chỉ còn lại độ mươi tên gác. Lúc ấy Tiểu Hổ Tử mới giải huyệt cho Phi Phi. Nàng hít một hơi dài, nói nhỏ:

– Hổ đệ, ngươi thật là lợi hại, bọn người kia muốn ra khỏi cổng e rằng không phải dễ dàng lắm đâu.

Tiểu Hổ Tử đáp hàm hồ:

– Sao không được, thư thư cứ nhìn xem…

Chưa hết câu, bên ngoài cổng bảo bỗng có người đến gõ cửa, qua một lúc tra vấn, trục quay của cánh cổng khởi động, cánh cổng từ từ được kéo lên…

Ngay lúc ấy, chỉ thấy bốn nhân ảnh như bốn mũi tên bắn vọt ra. Sự việc xảy ra hết sức mau lẹ đột ngột, khi tên giữ ca phát hiện được đã không kịp đóng cổng, vì hai cánh cổng dày rất nặng hoàn toàn do trục xoay điều khiển chứ không dễ dàng đóng tùy tiện. Do đó, bọn giữ cửa chỉ còn nước lập tức rút binh khí định ngăn cản Vạn lão tiên sinh.

Không ngờ bọn Vạn lão tiên sinh xuất thủ rất lợi hại, trong lúc muốn thoát thân họ xuất toàn lực công phu đột phá vòng vây. Bốn người của Vạn lão tiên sinh cũng là cao thủ võ lâm nên khi toàn lực đột phá, đừng nói đến mấy tên giữ cửa này, dù có Cổ gia huynh đệ Ở đây cũng không thể cản ngăn được họ. Chỉ nghe liên tiếp những tiếng rú thê thảm, Vạn lão tiên sinh và các bạn đồng hành đã vượt ra cổng, cùng lúc tên gọi cổng lúc nãy cũng không vào trong bảo mà theo bốn người đi luôn, có lẽ hắn chính là người đến phối hợp tiếp ứng Vạn lão tiên sinh.

Từ lúc nhà kho phát hỏa đến lúc các người Vạn lão tiên sinh thoát khỏi Cổ gia bảo chỉ trong khoảnh khắc, kế hoạch khít khao không sai một chút nào khiến Tiểu Hổ Tử rất khâm phục Cổ phu nhân. Tiểu Hổ Tử khẽ giục Phi Phi:

– Nhị thư thư ơi, chúng ta cũng nên rời khỏi chốn này đi.

Phi Phi chau mày nhìn y:

– Hổ đệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi…

Hốt nhiên y kêu gấp:

– Nhị thư thư, đi mau, có người ngầm theo dõi chúng ta.

Thân hình y vọt tới. Phi Phi chưa kịp phản ứng từ trên không đã rơi xuống một người đứng ngay trước mặt nàng. Người ấy cất giọng lạnh lẽo:

– Như Ý, thì ra cô nương lén làm loạn đấy ư ?

Té ra đó là tam bảo chủ Cổ Tam Đạt tức giận đến tái mét cả sắc mặt. Phi Phi quả là có bản lãnh, trong lúc hoảng loạn nàng trấn định liền được ngay và khóc nấc ngay lên được, nước mắt nàng trào ra như bị Oan ức cực điểm. Nàng nghẹn ngào không nói được lên lời cứ nức nở khóc mãi. Cổ Tam Đạt dường như cũng bị nàng nao núng, chau mày:

– Cô nương bị bắt quả tang, chẳng lẽ còn oan uổng nỗi gì ?

Lúc ấy Phi Phi mới than vản:

– Tam gia bắt được gì ? Xin cứ nói minh bạch, nhà kho bốc cháy, tiểu nữ đến coi không được nữa ư ?

Cổ Tam Đạt hầm hừ:

– Ta hỏi cô nương, vừa rồi ai ở đây chạy mất đó ?

Phi Phi lắc đầu :

– Ai biết hắn là người nào, tiểu nữ đang coi lửa cháy hốt nhiên hắn đến bảo tam gia đang tìm tiểu nữ, dẫn tiểu nữ đến đây rồi hắn bỏ đị.. chắc là hắn lừa tiểu nữ nên vừa thấy tam gia đã vội bỏ chạy. Tam gia, tiểu nữ cũng chẳng thiết sống nữa đâu, tam gia nếu muốn cứ giết chết tiểu nữ đi !

Nói xong nàng lại khóc nức nở khiến Cổ Tam Đạt xiêu lòng, lão hạ giọng :

– Được rồi, coi như ta nói oan cho cô nương, cô nương hãy mau về.

Dứt lời lão bước nhanh về phía cổng lớn. Từ phía ấy vọng lại tiếng gầm của lão:

– Chúng bay thật là đồ toi cơm, mười đứa giữ cửa mà không ngăn được bốn tên đốt nhà, còn để chúng bay sống làm gì nữa. Ta giết hết là xong !

Tiếp đó là những tiếng rú thê thảm, rõ ràng những tên giữ cửa đã bị Cổ Tam Đạt giết sạch. Tiểu Hổ Tử chứng kiến cảnh tưởng rùng rợn ấy, bất giác buông ra tiếng thở dài.

– Hổ đệ, ngươi thở dài chuyện chi ?

Không ngờ Phi Phi lại đến gần y từ lúc nào. Tiểu Hổ Tử đáp:

– Với bản lãnh mấy tên giữ cửa ấy làm sao ngăn chận được Vạn lão tiên sinh. Lão tam chủ xử sự tàn khốc như thế thật chẳng biết đạo lý làm gì nữa.

Phi Phi mỉm cười :

– Huynh đệ Ơi, ngươi chưa biết đấy, đó mới thật là đạo lý.

Tiểu Hổ Tử trừng mắt:

– Đạo lý cái gì ? Tiểu đệ xin nghe thư thư chỉ giáo.

Phi Phi đáp:

– Sát nhân diệt khẩu, chuyện bọn Vạn Tùng Linh rơi vào tay Cổ gia bảo là một chuyện cần phải giữ bí mật, bây giờ lại bị mười tên gác cổng để thoát, thì còn giữ bí mật gì được nữa ? Do đó, chỉ còn cách giết người diệt khẩu là đúng.

– Nhưng giết người của mình mà không giết được Vạn lão tiền bối thì còn gì là bí mật ?

Phi Phi lắc đầu :

– Cũng có lợi chứ, thí dụ như Vạn Tùng Linh có kêu gọi bằng hữu kéo đến đây báo thù, bọn chúng có thể không thừa nhận, cứ chối phăng, lời nói vô bằng biết lấy ai làm chứng, đúng sai lẫn lộn… đó là chưa nói còn nhiều điều có lợi khác nữa.

– Cách ấy chỉ là cách đê tiện nhất mà thôi.

Tiểu Hổ Tử buông một câu nhục mạ, rồi ngẩng đầu lên, y thấy phương đông đã có ánh hồng le lói, y thất thanh kêu:

– A ! Trời sáng rồi !

Phi Phi cũng giật mình:

– Đúng rồi, ta cũng phải đi, sau này sẽ còn gặp lại…

Chưa dứt lời nàng đã cất thân biến mất. Tiểu Hổ Tử bực bội quay trở về phòng.

Trong phòng chỉ có y là người trở về sớm nhất, y lật chăn mền ra định chui vào ngủ bỗng bên ngoài nhân ảnh vụt qua rồi nhẹ nhàng chui vào phòng y.

Tiểu Hổ Tử lăn vào góc giường giả vờ nhắm mắt. Người ấy đứng ngay trên đầu giường y cười nhẹ một tiếng :

– Hổ thiếu hiệp, ta xem thiếu hiệp mới về sao đã ngủ mau thế ?

Tiểu Hổ Tử miễn cưỡng ngồi dậy:

– Thì ra Diệp cô nương có điều gì chỉ giáo ?

Diệp Nhã Tuệ vội nói:

– Chu đại ca có thể xảy ra điều bất thường. Hy vọng tối nay ta được gặp thiếu hiệp để bàn định.

– Được, gặp nhau ở đâu ?

– Canh ba đêm nay, thiếu hiệp hãy đến phòng ta.

Tuy ngoại diện Tiểu Hổ Tử chỉ là một đứa bé nhưng y thực sự là một thanh niên cho nên y có phần do dự:

– Đến phòng của cô nương ư ?

Diệp Nhã Tuệ không hiểu ý của y nên hỏi lại:

– Thiếu hiệp không biết phòng ta ở đâu à ?

Y đáp:

– Biết chứ…

– Ta đợi thiếu hiệp.

Thân hình vọt ra vội vàng rồi đi liền. Qua một đêm náo loạn, sáng ra Cổ gia bảo rất bận rộn, Tiểu Hổ Tử trái lại, chẳng thèm quan tâm tới chuyện của chúng. Sáng sớm hôm đó, quả đúng như lời Cổ phu nhân, có rất nhiều bằng hữu giang hồ tìm đến, biến Cổ gia bảo thành một nơi ồn ào đông đúc.

Sau khi Vạn lão tiền bối đã thoát thân khỏi nơi đây, Tiểu Hổ Tử tự cảm thấy y không nhất thiết cần lưu lại Cổ gia bảo nữa, nhưng tình hình thay đổi ở nơi này lại hấp dẫn y ở lại xem sự thể ra sao.

Canh ba đêm ấy, Tiểu Hổ Tử tìm đến phòng riêng Diệp Nhã Tuệ. Trong phòng tuyệt không có một ánh đèn, may mà y và Diệp Nhã Tuệ đều không phải là bình thường, có hay không có đèn họ đều có thể vận dụng nhãn lực nhìn rõ mọi vật. Diệp Nhã Tuệ cười nhẹ:

– Chúng ta cũng nên cẩn thận, hãy dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với nhau có lẽ tốt hơn.

Nàng kéo Tiểu Hổ Tử ngồi lên giường song song với nàng :

– Nếu có người vào bất chợt, thiếu hiệp hãy ẩn thân vào trong giường, đừng kinh động, tất cả hãy để ta ứng phó.

Tiểu Hổ Tử nóng mặt:

– Chúng ta nói chuyện đâu có phát ra âm thanh mà sợ người vào bất chợt?

Diệp Nhã Tuệ đáp:

– Vì Cổ Kiếm Thu rất thường đến đây, do đó ta e rằng… A, Chu đại ca có nói với thiếu hiệp về ta lần nào chưa ?

– Chu đại ca không nói lời nào, tại hạ mới đến đây ?

– Theo thiếu hiệp, Chu đại ca hiện đi tới đâu ?

Tiểu Hổ Tử hỏi lại:

– Đêm hôm qua xảy ra chuyện gì, cô nương có biết không ?

– À ! Chuyện nhà kho phát cháy ấy ư ?

– Không, chuyện tất cả phu phụ Vạn lão tiền bối đã đào thoát, chẳng lẽ chuyện lớn như thế mà cô nương không biết ?

Diệp Nhã Tuệ thảng thốt:

– Thực sự ta không biết, họ đào thoát bằng cách nào ?

– Câu hỏi ấy có liên quan đến sự thất tung của Chu đại ca.

– Thì ra Chu đại ca cùng âm mưu đào tẩu với bọn họ ư ? Thật là đồ dối trá, thế mà hắn hứa sẽ làm cho ta một chuyện, chưa xong đã bỏ chạy.

– Cô nương khoan hãy trách, Chu đại ca không quên lời hứa với cô nương đâu.

Diệp Nhã Tuệ đổi ra vui vẻ:

– Hắn giao lại cho thiếu hiệp làm ư ?

– Vâng, Chu đại ca giao lại cho ta, nhưng cứ theo lời Chu đại ca, cô nương phải có điều kiện…

– Điều kiện gì thiếu hiệp cứ nói đi.

Tiểu Hổ Tử và Chu Thông Lương trước đây vốn nghi ngờ Diệp Nhã Tuệ không phải là người của Chỉ Thủy sơn trang ở Động Đình, nhưng bây giờ y đã hết cả mối nghi ấy, y mỉm cười :

– Gọi là điều kiện có lẽ cũng chưa đúng. Ta chỉ cần cô nương cho biết vì sao cô nương lại cần biết mặt thật của lão bà điên kia làm chi ?

Diệp Nhã Tuệ nghiêm mặt:

– Thiếu hiệp có biết bà lão đối với ta quan trọng đến thế nào chăng ?

– Làm sao tại hạ biết được nếu cô nương không nói ?

– Gia sư ta ngờ lão bà là gia mẫu, do đó mới sai ta đến đây tra cứu thực hư.

Diệp Nhã Tuệ là môn hạ của Chỉ Thủy phu nhân ở Chỉ Thủy sơn trang, té ra lại vì việc hiếu dể hy sinh tìm đến Cổ gia bảo này, như vậy không cần nói cũng đủ biết nàng là người đáng khâm phục. Nhưng những lời của nàng có đáng tin hay không ? Diệp Nhã Tuệ u oán thở dài :

– Ta cũng dư biết, ta là một cô nương mà đơn thân vào Cổ gia bảo ắt bị những chính nhân quân tử khinh bỉ, nhưng vì chuyện của mẫu thân ta không quản gì điều đó, nếu như lão bà quả thật là mẫu thân của ta, ta sẽ cứu thoát lão bà dù cho phải thất thân với Cổ Kiếm Thu ta cũng cam tâm.

Từ bé Tiểu Hổ Tử là một đứa bé không cha không mẹ, bản thân y hiểu rõ đau khổ của sự thiếu thốn tình mẫu tử, nghe lời ấy y rất cảm động:

– Diệp tỷ tỷ, té ra tỷ tỷ rất có hiếu, tiểu đệ lỡ thất kính…

Diệp Nhã Tuệ thở dài :

– Tâm lý của ta hiện giờ cực kỳ mâu thuẫn, vừa hy vọng lão bà chính là gia mẫu, lại vừa cảm thấy sợ sệt…

– Cô nương đừng sợ, chỉ cần tìm biết lão bà chính là gia mẫu lệnh đường, tiểu đệ nhất định sẽ giúp cô nương cứu thoát. Nhưng vấn đề thân phận của lão bà đến nay quả là khó quyết định.

Nhã Tuệ đáp:

– Hẳn nhiên người già lão thì dung mạo cũng có biến đổi ít nhiều, nếu ta được mắt nhìn lão bà ấy, ta vẫn có thể nhận rạ.. Ta có đem theo đây một bức họa chân dung lão bà, chúng ta thử nhìn xem có gì giống không?

Nàng rút trong áo ra một mảnh lụa, trên mặt vẽ một chân dung lão bà. Nhân ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Tiểu Hổ Tử xem xét bức họa ấy chỉ thấy đó là lão bà có nét mặt từ bi hòa ái rất sinh động, y buột miệng:

– Xin lỗi cô nương, ta chẳng thấy điểm nào giống cả… hoặc là vì lão bà suốt đời lớn lên với cái mặt nạ nên ta không thể xác định được mặt thật ?

– Thiếu hiệp có thể tìm cách cho ta nhìn tận mặt lão bà được không?

– Được, được, tiểu đệ xin cố gắng.

Tiểu Hổ Tử ôm quyền xá Diệp Nhã Tuệ:

– Chúng ta đã định, tiểu đệ xin đi tìm cách dẫn tỷ tỷ gặp lão bà.

Nói xong không đợi nàng nói gì, thân hình y vọt ra của biến mất. Diệp Nhã Tuệ u oán thở dài… Bỗng nhiên có nhiều tiếng chân vọng đến dừng lại trước cửa phòng nàng, tiếp đó là tiếng gõ cửa:

– Diệp cô nương, mau mở cửa ra.

Diệp Nhã Tuệ nghe không phải là âm thanh của Cổ Kiếm Thu mà là âm thanh đàn bà, nàng cứ mặc một lúc lâu rồi mới uể oải hỏi:

– Ai ở ngoài đó, đang nửa đêm…

Tếng người ngoài gấp rút:

– Diệp Nhã Tuệ cô nương, xin lỗi tiểu phụ là Vương đại nương, phụng mệnh của thiếu bảo chủ đến thương lượng với cô nương một việc, xin cô nương mau mở cửa để tiểu phụ bẩm báo.

Diệp Nhã Tuệ rất cẩn thận, nàng vò đầu cho tóc rối loạn rồi mới ra mở cửa.

Vương đại nương dẫn theo một cô nương giới thiệu là họ Hồ, bước vào, luôn miệng xuýt xoa:

– Xin lỗi, thành thật xin lỗi, hôm nay khách đến quá đông khiến cô nương phiền nhiễu, thành thật xin lỗi…

Diệp Nhã Tuệ chau mày ngắt lời:

– Vương đại nương, không nên khách sáo, có việc gì xin nói mau đi !

Vương đại nương cười hì hì:

– Diệp cô nương, sự việc là thế này, hôm nay khách đến trong Cổ gia bảo quá nhiều, chúng tôi chuẩn bị bao nhiêu phòng cũng không đủ, do vậy sơ sót khiến cô nương này không có chỗ ngủ tạm, thiếu bảo chủ vộn định thân đến đây thương lượng với cô nương, xin cô nương cho cô nương đây ngủ tạm một đêm nhưng vì đang bận tiếp khách nên nhờ tiểu phụ đến chuyện cho cô nương ý ấy, mong cô nương ưng thuận, ngày mai…

Mụ nói quẩn quanh chẳng biết bao giờ mới xong, Diệp Nhã Tuệ mỉm cười ngắt lời:

– Biết rồi, mời Vương đại nương quay về, cứ để Hồ cô nương ở đây…

Vương đại nương cảm tạ đi ra. Trong phòng vốn không có đèn đuốc gì cả, Diệp Nhã Tuệ thắp một mồi lửa bùi nhùi, ánh sáng chiếu vào mặt Hồ cô nương, Hồ cô nương cúi gằm mặt xuống.

Diệp Nhã Tuệ bước đến giường sắp xếp lại chăn mền rồi quay lại bảo:

– Hồ cô nương hãy lên giường ngủ trước đi.

Hồ cô nương chẳng nói năng gì chỉ cười chúm chím không một chút khách sáo, trút bỏ áo ngoài leo lên giường nằm. Hành động Hồ cô nương lúc lên giường chẳng có chút gì nhẹ nhàng khiến Diệp Nhã Tuệ chau mày, tự nhiên nàng sinh ra chán ghét cô nương họ Hồ này. Nàng vốn quen ngủ một mình, lúc này thêm cảm giác chán ghét nên hoàn toàn không thấy buồn ngủ, thuận tay nàng lấy một cuốn sách ngồi bên bàn bắt đầu đọc.

Hồ cô nương một mình nằm trên giường vì không thấy Diệp Nhã Tuệ có ý đi ngủ liền gọi:

– Diệp cô nương cũng đi ngủ thôi chứ !

Diệp Nhã Tuệ lắc đầu:

– Cô nương ngủ đi, ta đã ngủ một giấc đủ rồi.

– Diệp cô nương, phải chăng cô nương không thích ta làm phiền cô nương?

– Ở nơi này ta và cô nương đều là khách có gì là phiền với không phiền ?

– Tuy vậy nhưng người đến trước, kẻ đến sau vẫn khác, cô nương không ngủ làm sao tiểu muội an tâm ngủ được?

Diệp Nhã Tuệ nghe nàng nói cũng có lý, vả chăng Diệp Nhã Tuệ là người ôn hòa, nàng bèn miễn cưỡng đáp:

– Cô nương đã nói đến thế thì ta cũng xin nghe.

Bỏ sách xuống nàng thổi nhẹ ánh đèn tiến lại bên giường. Vừa bước đến giường, Hồ cô nương đã vén mùng giùm nàng, nàng ghé thân nằm xuống. Chỉ trong phút chốc đã nhge tiếng ngáy của Hồ cô nương trong khi Diệp Nhã Tuệ không tài nào chợp mắt.

Đột nhiên Hồ cô nương xoay thân lại choàng tay ôm quanh lấy ngực nàng. Diệp Nhã Tuệ tưởng rằng đó là cử động trong cơn mê ngủ nên không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay ra. Qua một lúc nữa, tay của Hồ cô nương lại đặt vào ngực nàng. Diệp Nhã Tuệ lại xích thân ra. Lại qua một lúc, trong lúc mê ngủ cô họ Hồ kêu lên:

– Ta là ca ca đây.

Hai tay nàng ta vươn ra ôm chặt lấy Diệp Nhã Tuệ xoay người nàng mạnh vào, đồng thời cái miệng dính đầy máu của cô nàng cắn vào môi nàng. Trong lúc xuất thủ bất ý, Diệp Nhã Tuệ bị Hồ cô nương ôm cứng, đang muốn giẫy giụa thoát thân mới biết hai cánh tay Hồ cô nương mạnh vô cùng như hai gọng kều siết chặt lấy, Diệp Nhã Tuệ hét to:

– Hồ cô nương mau buông ra, ngươi điên rồi ư ?

Mặt nàng nghiêng qua tránh đôi môi đầy máu của Hồ cô nương. Hồ cô nương cắn không trúng môi của Diệp Nhã Tuệ bèn chúi đầu vào cổ nàng.

– Muội muội ơi, muội muội giết ta đi, muội muội cứu ta đi !

Thanh âm câu ấy đã biến khác, thì ra đó là Cổ Kiếm Thu cải trang. Trong lúc bấn loạn, Diệp Nhã Tuệ quát lớn:

– Cổ đại ca, đừng dọa ta sợ.

Tiếp đó nàng không giẫy giụa nữa, ôm lấy Cổ Kiếm Thu vào lòng. Thái độ ấy khiến Cổ Kiếm Thu hoan hỉ cắn nhẹ vào cổ nàng :

– Em… em…

Đột nhiên Diệp Nhã Tuệ cắn một cái thật mạnh vào vai hắn:

– Đồ ngốc, ngươi sao mà ngốc đến thế ?

Cổ Kiếm Thu giật nảy người rồi cười ha hả:

– Vâng, vâng, ta đúng là một thằng ngốc…

Hắn đau điếng vô ý buông lỏng bàn tay. Diệp Nhã Tuệ được buông lỏng, hai tay nàng vỗ vào phần cuối xương sống hắn một cái. Cổ Kiếm Thu rung người lên biến sắc mặt:

– Em…

Hắn cứng đơ không cử động được nữa, đưa đôi mắt căm hờn nhìn nàng. Có lẽ chưởng của nàng vừa đập vào huyệt “Vũ khao” của hắn. Xuất chiêu liền đắc thủ, Diệp Nhã Tuệ phi thân xuống giường, chỉ vào mặt Cổ Kiếm Thu cười gằn:

– Họ Cổ, ngươi hãy nói ta nên làm gì ngươi ?

Cổ Kiếm Thu thẹn quá hóa giận gầm gừ:

– Tốt nhất là nên giải khai huyệt đạo rồi thả ta cùng vui một lúc, sau đó may ra ta sẽ tha mạng cho ngươi, để ngươi rời khỏi nơi đây, còn không, ta sẽ giết chết ngươi đó.

Diệp Nhã Tuệ cả cười :

– Lúc bình thường, bản cô nương còn sợ ngươi chút ít, nhưng bây giờ trong Cổ gia bảo đông đủ bằng hữu, chẳng lẽ bản cô nương còn sợ ngươi ?

Cổ Kiếm Thu biến sắc:

– Ngươi định làm gì ta ?

Diệp Nhã Tuệ vẫn cười :

– Trong Cổ gia bảo này, bản cô nương đương nhiên không dám làm gì… nhưng nếu ta đưa chuyện này công khai ra ngươi còn mặt mũi nào nhìn các bằng hữu giang hồ ?

– Ngươi dám làm thế ?

– Làm hay không cứ chờ đó xem.

Tiếp đó đột nhiên nàng kêu to:

– Các người vào đây xem…

Cổ Kiếm Thu vội nói:

– Diệp cô nương, chúng ta hãy thương lượng tốt hơn, cô nương không nên gọi ai vào đây được không ?

Diệp Nhã Tuệ mỉm cười :

– Ngươi còn biết thẹn à ? Người ta mà nhìn thấy bộ mặt cải trang của ngươi, ngày sau trên giang hồ lại thêm một chuyện cười…

Cổ Kiếm Thu thở dài :

– Được rồi, lần này ta chịu nhịn, cô nương muốn gì cứ nói thẳng ?

Bên ngoài bỗng có tiếng hỏi của Vương đại nương :

– Diệp cô nương, có chuyện gì đó ?

Diệp Nhã Tuệ đưa mắt ra ý cho Cổ Kiếm Thu, nàng gật đầu mấy cái, Cổ Kiếm Thu nói:

– Không có gì cả. Ngươi đi đd.

Đợi tiếng chân Vương đại nương đi ra, Diệp Nhã Tuệ mới nghiêm mặt:

– Cứ theo hành vi của ngươi, ta chỉ muốn đập cho ngươi một chưởng, nhưng bản cô nương dung tình cho ngươi nghĩ ra cách tự xử, chỉ cần ngươi làm sao coi cho được, bản cô nương sẽ thả ngươi liền.

– Phải chăng cô nương cần ta hứa từ nay tuyệt không được đến quấy nhiễu cô nương nữa ?

– Cũng được, nhưng có gì bảo chứng ?

– Ta xin thề độc.

Diệp Nhã Tuệ mỉm cười :

– Lời thề của Cổ gia các ngươi chỉ có trẻ con ba tuổi mới tin được. Ta không tin.

Cổ Kiếm Thu nhăn nhó:

– Hay ta viết giấy bảo chứng, giấy trắng mực đen, cô nương tin được chứ ?

– Cách ấy cũng được, nhưng cần phải có người làm chứng.

– Việc này do Vương đại nương sắp xếp, Vương đại nương có thể là người chứng.

Diệp Nhã Tuệ lắc đầu :

– Vương đại nương là cái quái gì đủ làm chứng ?

– Diệp cô nương đừng coi thường Vương đại nương, khi xưa mụ ta là người tên tuổi trên giang hồ đấy.

– Khi xưa mụ ta nổi tiếng giang hồ, nhưng bây giờ chỉ là thủ hạ của Cổ gia bảo, có giá trị gì ?

– Thế ta cho gọi tam thúc đến đây được chứ ?

– Không được, tam thúc ngươi có khác gì chính ngươi.

– Thế hay là nhị thúc ?

– Nhị thúc ngươi cũng không được, lão chỉ à tên đại bịp bợm.

– Thế thì lấy ai bây giờ ?

Diệp Nhã Tuệ mỉm cười :

– Nếu có lệnh tôn lệnh đường làm chứng thì hay lắm, đáng để cho ta tin ngươi, tuy lệnh tôn chẳng tốt đẹp gì nhưng cũng còn khá hơn tam thúc, nhị thúc ngươi. Ít nhất lão cũng còn biết mắc cỡ, lão có thể tin được là người chứng tốt.

– Không được, điều ấy không thể được.

– Thế thì ta đành giết ngươi.

Chưởng nàng giơ lên định đập xuống thiên linh cái hắn, Cổ Kiếm Thu vội vàng kêu lên:

– Cô nương xin đừng hạ thủ, chúng ta vn có thể thương lượng.

– Ta chỉ cần ngươi viết mấy chữ cam đoan nhưng ngươi không có ý thành thật, tìm người chứng, ta đâu có thời gian giằng co với ngươi.

Cổ Kiếm Thu reo lên:

– Có rồi, có một vị khách rất có thanh vọng mới đến Cổ gia bảo cũng là người có quan hệ với Chỉ Thủy sơn trang, ta mời người ấy làm chứng được chứ ?

– Người ấy là ai ?

– Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình.

Diệp Nhã Tuệ kêu lên kinh ngạc:

– Ủa, lão ta đến Cổ gia bảo từ bao giờ ?

Cổ Kiếm Thu mỉm cười :

– Diệp cô nương, xin đừng coi thường Cổ gia bảo chúng ta, chúng ta còn mời được rất nhiều bằng hữu tên tuổi khác đến đây.

Diệp Nhã Tuệ do dự:

– Được, ngươi hãy cho gọi lão họ Đỗ đến đây.

Cổ Kiếm Thu gọi to:

– Vương đại nương.

Vương đại nương đã cất tiếng hỏi từ ngoài cửa:

– Thiếu bảo chủ có gì cần dạy bảo ?

– Ngươi đi mời Thất bộ lăng ba Đỗ lão tiền bối đến đây.

Vương đại nương ngập ngừng:

– Giờ này, chỉ sợ lão đã ngủ mất rồi.

Cổ Kiếm Thu quát:

– Ngủ cũng gọi lão dậy.

Vương đại nương sợ hãi “Vâng” một tiếng đi liền. Diệp Nhã Tuệ quăng ra trước mặt Cổ Kiếm Thu bút mực và tờ giấy:

– Trong khi chờ đợi ngươi hãy viết tờ cam đoan cho ta.

Cổ Kiếm Thu đau khổ cầm lấy quản bút vạch ba chữ “Cổ Kiếm Thu” rồi dừng lại, ba chữ ấy nguệch ngoạc không ra chữ đủ biết hắn chẳng chịu học hành gì, Diệp Nhã Tuệ quát giục:

– Viết đi, hay còn đợi bản cô nương dạy cho viết chữ nữa ư ?

Cổ Kiếm Thu ú a ú ớ:

– Diệp cô nương, đừng cười ta viết thư thế nào xin cô nương đọc cho biết.

Diệp Nhã Tuệ rất giận tên tiểu tử họ Cổ này nhưng cũng bật cười :

– Ai ai cũng tưởng ngươi văn võ toàn tài, không ngờ chỉ viết nổi ba chữ tên mình mà thôi.

Cổ Kiếm Thu đỏ mặt:

– Ta biết khá nhiều chữ đấy nhưng chưa hề viết qua tờ cam đoan kiểu này bao giờ.

Diệp Nhã Tuệ mỉm cười :

– Kẻ có hạnh kiểm như ngươi thì học viết tờ cam đoan đáng lẽ phải là việc quan trọng trước tiên mới phải…

Nàng nghiêm mặt tức thì:

– Nghe cho kỹ đây:

kẻ viết tờ cam đoan này là Cổ Kiếm Thụ..

Theo lời Diệp Nhã Tuệ đọc, Cổ Kiếm Thu viết xong tờ cam đoan, hắn thở phào vừa lúc Vương đại nương dẫn Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình đến. Vương đại nương vừa nhìn qua tình hình biết liền không hay, định quay ra liền bị Cổ Kiếm Thu quát gọi:

– Vương đại nương, ngươi định náo động cho tất cả người trong bảo đều biết đó hả ?

Vương đại nương giật mình quay lại:

– Thuộc hạ không dám.

Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình đã xấp xỉ sáu mươi tuổi, công phu tu luyện cao cường, vừa bước vào phòng chỉ nhìn Diệp Nhã Tuệ khẽ gật đầu mỉm cười, không hề lên tiếng. Cổ Kiếm Thu thi lễ với Đỗ Nhất Bình, hắn cười giọng đau khổ:

– Vãn bối vô tình phạm tội với Diệp cô nương, bị cô nương điểm huyệt xin tiền bối mở lượng dung tha.

Đỗ Nhất Bình mỉm cười :

– Không dám, không dám, không biết thiếu bảo chủ cần lão phu làm việc gì ?

Cổ Kiếm Thu ngượng ngập:

– Vãn bối đã được ân cô nương tha thứ nhưng phải viết một thơ cam đoan mời lão tiền bối làm nhân chứng cho.

Đỗ Nhất Bình nhìn lướt qua tờ cam đoan mới viết ráo mực cười nhẹ:

– Được, được, ta chứng nhân cũng được.

Vừa nói vừa cầm bút viết liền tên mình dưới tờ giấy.

Cổ Kiếm Thu quay sang Diệp Nhã Tuệ :

– Cô nương, bây giờ có thể giải huyệt cho ta được chưa ?

Diệp Nhã Tuệ quét mắt qua Vương đại nương :

– Vương đại nương, chuyện này bắt đầu do bà, bà hãy ghi tên bà vào tờ giấy ấy đi.

Vương đại nương xua tay:

– Ta không biết viết chữ đâu.

Diệp Nhã Tuệ quắc mắt:

– Không biết viết chữ thì ấn dấu ngón tay lên cũng được.

Vương đại nương vẫn lắc đầu liền bị Cổ Kiếm Thu lạnh lẽo quát:

– Hãy làm theo lời Diệp cô nương.

Vương đại nương đành ghi lên tờ giấy cam đoan một chữ “Thập” rồi ấn ngón tay lên. Diệp Nhã Tuệ đưa tay thu lấy tờ giấy cam đoan cất đi rồi vươn tay giải khai huyệt đạo cho Cổ Kiếm Thu. Hắn “hự” lên một tiếng rồi kéo tay Vương đại nương bước ra một mạch không quay lại.

Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình chau mày:

– Diệp cô nương có việc gì cần đến nơi này ?

Diệp Nhã Tuệ mỉm cười:

– Vì sao lão tiền bối cũng đến đây ?

– Ta bị sư phụ cô nương sai đến tiếp ứng cô nương… công việc của cô nương ra sao rồi ?

Diệp Nhã Tuệ thở dài:

– Chẳng thuận lợi chút nào, có lẽ lần này ta phải tay trắng trở về thôi.

Nói xong, nàng đem tình hình kể tỉ mỉ cho Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình nghe.

Đỗ Nhất Bình an ủi:

– Chưa sao, cứ từ từ cũng được. Lời thường nói “trời không phụ ai có khổ tâm”, cô nương hiếu thảo như thế tất nhiên có trời phù hô…..

Chợt lão “a” một tiếng:

– Gần đây sư phụ cô nương nghe được một tin dặn lão phu nói lại cho cô nương biết.

– Tin gì vậy ?

– Có thể cô nương còn một người huynh đệ đang lưu lạc trên đời.

Diệp Nhã Tuệ kinh ngạc:

– Mẹ vãn bối chỉ sinh hạ một mình vãn bối, làm gì có ai là huynh đệ ?

Đỗ Nhất Bình đáp:

– Cứ theo tin gần đây mà sư phụ cô nương nghe được, trước khi mẹ cô nương bị người bắt đi đã hoài một bào thai, và đó có thể đã sinh hạ sau đó rồi.

– Thế có nghe người huynh đệ đó tên là gì không?

– Cái ấy sư phụ cô nương không cho biết.

– Đến tên là gì cũng không biết, thì ta biết tìm ở đâu ?

– Tuy nhất thời sư phụ cô nương cho tìm được tên người huynh đệ của cô nương, nhưng lại có một đầu mối nên mới nhờ lão phu nói cho cô nương biết. Chuyện liên quan đến Cổ gia bảo, nếu thuận tiện thì làm, không thì thôi, chớ mạo hiểm làm gì. Nếu cần hãy rời khỏi đây đi tìm người huynh đệ ấy trước. Xem tình hình vừa rồi, cô nương không nên ở đây làm gì nữa, sáng mai ta hãy rời khỏi đây thôi.

Diệp Nhã Tuệ chau mày không biết quyết định ra sao. Đỗ Nhất Bình hỏi:

– Cô nương còn có việc gì chưa giải quyết ổn thỏa, hãy nói cho lão phu biết xem lão phu có giúp được phần nào chăng ?

Diệp Nhã Tuệ đáp:

– Vãn bối vừa mới tìm thấy một cách giải quyết, có ý muốn tận mắt nhìn thấy mặt lão bà điên, bây giờ nếu bỏ đi quả là rất tiếc, nguyên nhân mà vãn bối ép Cổ Kiếm Thu phải viết tờ cam đoan cũng là vì đó.

– Cô nương tìm ra cách nào ?

– Đó là nhờ một tiểu huynh đệ của Vạn Tùng Linh lão tiền bối, y từng nhìn thấy tận mắt lão bà mà vn ngỡ là thân mẫu, y cũng đã chấp thuận tìm cách cho vãn bối vào nhìn lão bà một lần.

Đỗ Nhất Bình buột miệng:

– Y có đáng tin không?

Tiếng lão vừa dứt, ngoài cửa bỗng vọng vào mấy tiếng gõ. Đỗ Nhất Bình đưa mắt nhìn Diệp Nhã Tuệ, nàng khẽ gật đầu nhỏ giọng:

– Có lẽ y trở về đấy !

Liền đó nàng ho một tiếng nhỏ. Cánh cửa mở ra, Tiểu Hổ Tử bước vào. Diệp Nhã Tuệ cười tươi:

– Tiểu huynh đệ, đến đây, ta sẽ giới thiệu với một vi…..

Tiểu Hổ Tử không đợi Diệp Nhã Tuệ nói xong đã đi đến “Thất bộ lăng ba” Đỗ Nhất Bình thi lễ:

– Vãn bố xin ra mắt Đỗ lão tiền bối.

Đỗ Nhất Bình kinh ngạc:

– Ngươi biết lão phu ư ?

Tiểu Hổ Tử cười khúc khích:

– Vãn bối tâm phục đã lâu nhưng mới biết vì nghe qua song cửa sổ kia.

Đỗ Nhất Bình cả cười:

– Ngươi đến lâu lắm rồi phải không?

– Cũng không lâu lắm, khi vãn bối vừa đến bên song cửa là lúc Cổ Kiếm Thu vẫn còn ở trong phòng.

Diệp Nhã Tuệ đỏ mặt mắng:

– Ngươi thật bậy, vì sao không chịu hiện thân sớm ?

Tiểu Hổ Tử cười hi hí:

– Diệp tỷ tỷ ứng phó đã thừa đủ rồi, việc gì tiểu đệ phải ra mặt.

Hốt nhiên Đỗ Nhất Bình nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hổ Tử:

– Thiếu hiệp họ tên là gì ?

Gương mặt đang tươi vui của Tiểu Hổ Tử tối sầm, y cười gượng:

– Vãn bối chẳng có họ tên gì cả.

Đỗ Nhất Bình kinh ngạc:

– Vì sao thiếu hiệp lại không có tên họ ?

Tiểu Hổ Tử thở dài ảo não:

– Từ bé vãn bối đã là một đứa trẻ mồ côi, từ khi hiểu biết đến nay chỉ biết một mình sư phụ, sư phụ chỉ gọi vãn bối là Tiểu Hổ Tử, vãn bối cũng chỉ biết tên mình là Tiểu Hổ Tử ngoài ra chẳng biết gì nữa cả.

Đỗ Nhất Bình lắc đầu thở dài lẩm bẩm:

– Không thể được, chuyện ấy tuyệt đối không thể được.

Diệp Nhã Tuệ sáng rực đôi mắt hỏi:

– Lão tiền bối nói chuyện gì không thể được?

Đỗ Nhất Bình đánh trống lảg:

– Không có gì cả.

Diệp Nhã Tuệ mỉm cười không truy hỏ, chuyển sang Tiểu Hổ Tử:

– Tiểu huynh đệ, ngươi trở về phải chăng vì có tin tức gì tốt đẹp báo cho ta biết ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Chẳng có gì tốt đẹp, gần đây không ai trông thấy bà lão đâu nữa.

“Lão bà” mà y nói hiển nhien là chỉ lão bà điên, đương nheien Diệp Nhã Tuệ biết điều ấy. Nàng giật mình:

– Tại sao vậy ? Phải chăng đã xảy ra việc gì ?

– Sự việc không biết ra sao, chắc chắn bệnh điên của lão bà lại tái phát, lần này bệnh càng trầm trọng, chẳng những không chịu cho người ngoài gặp mà tất ả những người chăm sóc lão bà hằng ngày cũng không được gặp, hễ lão bà thấy mặt ai là làm loạn lên liền.

Diệp Nhã Tuệ thở ra:

– Chúng ta ngầm theo dõi lão bà, được hay chăng ?

Tiểu Hổ Tử lắc đầu:

– Không được, Diệp tỷ tỷ chưa thấy lão nổi cơn bao giờ nên không biết. Thật rất khó tưởng tượng, tốt nhất là đừng làm lão kích động.

Trong bụng Diệp Nhã Tuệ không yên chút nào, nàng quay lại Đỗ Nhất Bình:

– Lão tiền bối, theo ý…

Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình thản nhiên:

– Chúng ta cứ theo việc luận việc, cô nương cố lén nhìn lão bà một cái cũng chẳng ích lợi gì, nếu lão bà ấy thật là lệnh đường thì điều ấy càng làm nặng bệnh tình của lão bà chứ chẳng hay gì. Theo lão phu thấy, làm việc không nên miễn cưỡng.

Chúng ta hiện tại nên bỏ ý định gặp lão bà trở về bái kiến sư phụ cô nương đợi lệnh là tốt nhất.

Diệp Nhã Tuệ miễn cưỡng gật đầu :

– Vâng, vậy chúng ta hãy về Động Đình trước đã.

Tiểu Hổ Tử vội nói:

– Diệp tỷ tỷ, tiểu đệ rất muốn bái kiến lệnh sư, không biết có được theo cùng tỷ tỷ hay không ?

Diệp Nhã Tuệ vui vẻ:

– Đương nhiên là được, nhưng đệ gặp gia phụ có chuyện gì không ?

– Lý do gặp lệnh sư xin tỷ tỷ cho tiểu đệ tạm thời chưa nói vội, xin tỷ tỷ thông cảm.

– Không nói cũng được, chỉ cần ngươi đừng làm phiền sư phụ ta là được.

– Điều đó vạn lần tiểu đệ không dám.

Bỗng Đỗ Nhất Bình hỏi:

– Thiếu hiệp định tìm Chỉ Thủy phu nhân làm chi ? Thiếu hiệp có thể nói cho lão phu biết trước được chăng ? Chỉ Thủy phu nhân và lão phu là bằng hữu thâm giao, may ra lão phu đóng góp được chút ý kiến gì với thiếu hiệp chăng ?

Tiểu Hổ Tử cung kính:

– Dám hỏi lão tiền bối có biết công phu “Hàn linh chi” của Chỉ Thủy phu nhân chăng ?

Đỗ Nhất Bình gật đầu :

– Lão phu biết rõ, điều ấy đâu có gì bí mật vì Chỉ Thủy phu nhân nhờ tuyệt học “Hàn linh chỉ” mà nổi tiếng trên đời.

Tiểu Hổ Tử hỏi tiếp:

– Dám hỏi lão tiền bối câu nữa, Chỉ Thủy phu nhân đã sử dụng “Hàn Linh chỉ” với những ai ?

Đỗ Nhất Bình run người:

– Cái ấy… không phải chỉ mình lão phu không thể nói mà ngay bản thân Chỉ Thủy phu nhân chưa chắc đã nhớ hết cả được.

Lão chuyển hỏi:

– Thiếu hiệp hỏi những điều ấy làm chi ? Phải chăng thiếu hiệp có thân hiểu nào bị thương bởi “Hàn linh chỉ”?

Tiểu Hổ Tử gật đầu:

– Có thể nói như thế cũng không sai.

– Thiếu hiệp định tìm phu nhân rửa thù tuyết hận ư ?

– Vãn bối không có ý dám rửa thù tuyết hận, chỉ muốn hỏi cho ra lẽ vậy thôi.

– Nói về tính tình của phu nhân, chỉ sợ phu nhân không chịu trả lời câu hỏi của thiếu hiệp.

Tiểu Hổ Tử hỏi:

– Vì sao vậy ?

– Không vì sao cả, tính tình của phu nhân đã làm gì quyết không chịu giải thích.

Tiểu Hổ Tử cười khẩy:

– Tính tình như vậy sao lại xưng được là “Chỉ Thủy phu nhân”?

Diệp Nhã Tuệ thở dài:

– Tính tình của gia sư nguyên vốn không phải như vậy chỉ mới thay đổi không thông tình lý như thế từ mười mấy năm nay đây thôi.

Tiểu Hổ Tử nói:

– Tiểu đệ vốn cũng có thể tìm lệnh sư bất cứ lúc nào, nhưng lần này nhân có Diệp tỷ tỷ hướng dẫn, may tránh được các hiểu lầm của lệnh sư. Bây giờ tiểu đệ nếu không tìm lệnh sư tương lai tất cũng phải tìm.

Đỗ Nhất Bình trầm tư một lúc rồi nói:

– Nếu thiếu hiệp nhất định đến Chỉ Thủy sơn trang, lão phu xin đưa đường một chuyến.

– Như vậy sợ có trở ngại cho việc chính của lão tiền bối chăng ?

– Việc chính của lão phu là tiếp úng cho Nhã Tuệ, nếu Nhã Tuệ không lưu lại Cổ gia bảo nữa, lão phu còn ở lại đây làm gì ?

Tiểu Hổ Tử mỉm cười:

– Vậy thì xin phiền lão tiền bối.

Nói xong, ôm quyền thi lễ, cáo từ ra đi.

Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình dẫn Diệp Nhã Tuệ từ biệt Cổ gia bảo vội vã lên đường đi thẳng đến Đình Tứ Kiều, lúc ấy hai người mới thở phào nhẹ nhỏm coi như đã thoát khỏi phạm vi thế lực của Cổ gia bảo rồi, Diệp Nhã Tuệ vui vẻ:

– Lão tiền bối, chúng ta hãy lưu lại nghỉ ngơi ở đây hai ngày đợi Tiểu Hổ Tử cùng đến.

Đỗ Nhất Bình gật đầu:

– Lão phu chính cũng có ý ấy, chúng ta hãy ngụ tại Cát An khách điếm, lão phu có quen biết với chủ nhân ở đó có thể thuê một phòng hạng cao nhất để cô nương nghỉ ngơi hai ngày.

Cát An khách điếm nằm ngay chỗ hai con đường lớn giao nhau ngoài cửa treo một lá tửu bài cân bằng chữ vàng nhuận. Đỗ Nhất Bình nói nói đúng ra thì có quen khắp mặt các người trong khách điếm nên được dẫn lên hai gian phòng này gần như nằm độc lập với khách điếm, giữa hai phòng còn có một tiểu khách sảnh rất trang nhã.

Đỗ Nhất Bình sau khi vào phòng liền trao một tín vật cho tên tửu bảo Ngô Thất dặn:

– Ngươi hãy treo tín vật này nơi dễ nhìn thấy nhất, nếu có ai hỏi, ngươi hãy dẫn đến gặp ta.

Ngô Thất nhận lấy tín vật, gật đầu:

– Tiểu nhân hiểu rồi.

Hắn vái một vái rút lui. Khi hai người vừa tắm rửa xong đã có khách tìm tới tự giới thiệu:

– Tiểu đệ Trang Thanh xin bái hầu Đỗ lão gia.

Trang Thanh là chủ nhân của Cát An khách điếm, năm nay cũng đã ngoài năm mươi tuổi. Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình cười ha hả, từ trong phòng đi ra luôn miệng đáp:

– Không dám, không dám.

Rồi quay lại gọi:

– Nhã Tuệ, Trang lão tiền bối đến đấy, mau ra đây.

Diệp Nhã Tuệ ra khỏi phòng thi lễ với Trang Thanh:

– Vãn bối xin ra mắt Trang lão tiền bối.

Trang Thanh thi lễ lại, mỉm cười:

– Xin cô nương miễn khách sáo.

Đỗ Nhất Bình giới thiệt:

– Diệp cô nương đây là tam đệ tử của Chỉ Thủy phu nhân…

Trang Thanh vui vẻ mời:

– Tiểu đệ nghe tin báo có Đỗ lão ca đến nên có sắp sẵn một tiệc nhỏ tẩy trần, xin được mời Đỗ lão ca và Diệp cô nương đây thưởng lãm.

Theo chân Trang Thanh, Đỗ Nhất Bình và Diệp Nhã Tuệ vòng về phía biệt phòng của lão. Trang Thanh sống độc thân ở trong hai gian phòng và một tiểu sảnh. Thức ăn tuy có phần nhã đạm nhưng rượu thì là loại cực ngon. Diệp Nhã Tuệ tuy không biết uống rượu mà nghe mùi thơm ngát của loại rượu này cũng phải nếm một chút.

Họ vừa uống qua tuần rượu đầu bỗng có tiếng cười sảng khóai tiến vào tiểu sảnh:

– Mùi rượu thơm quá, thật là lão phu hôm nay gặp may rồi.

Một lão nhân vừa lùn vừa mập, mặt mũi đỏ gay cười ha hả bước vào. Không hẹn mà Trang Thanh và Đỗ Nhất Bình cùng đứng dậy. Diệp Nhã Tuệ không dám thất lễ cũng vội đứng lên theo. Trang Thanh cười hớn hở:

– Hân hạnh, hân hạnh, ngọn gió nào đưa Ngô đại hiệp đến đúng lúc đang vui thế ?

Lão nhân lùn mập cười đáp:

– Lão Ngô ta là con sâu rượu, ngửi thấy mùi rượu quý Qúy châu này làm sao không cỡi gió đến cho mau được?

Trang Thanh vừa kéo ghế mời khách vừa nói với Diệp Nhã Tuệ:

– Diệp cô nương, vị tiền bối này là một người danh chấn giang hồ “Toàn phong đao” Ngô Thừa Phong.

Diệp Nhã Tuệ nghiêng thân kính cẩn:

– Thì ra là Ngô lão tiền bối, vãn bối ngưỡng vọng uy danh đã lâu, hôm nay mới hân hạnh được gặp ngài, mong có dịp được lão tiền bối chỉ giáo cho.

“Toàn phong đao” Ngô Thừa Phong đưa mắt đo lường Diệp Nhã Tuệ, mỉm cười:

– Cô nương quốc sắc thiên hương, lời lẽ gấm vóc, không biết là môn hạ của cao nhân nào thế ?

Diệp Nhã Tuệ cung kính thưa:

– ãn bối họ Diệp là đệ tử của Chỉ Thủy sơn trang ở Quân Sơn.

Toàn phong đao cả cười:

– Thì ra cô nương là cao đồ của danh môn, thảo nào phong tư khác hẳn thường nhân, khiến tên tiểu tử trong Cổ gia bảo điên đảo hồn thế.

Trước đây Diệp Nhã Tuệ đã từng nghe tiếng lão Ngô Thừa Phong này không phải người xấu trong giang hồ, do đó nàng vẫn giữ một niềm cung kính, lúc này nghe lão nhắc tới tên Cổ Kiếm Thu, bất giác nàng khẽ cau mày liễu nghĩ thầm:

“Lạ thật ! Làm sao lão cũng biết chuyện trong Cổ gia bảo?”. Tâm niệm chuyển động, nàng nghiêm maạt nhưng cố nhịn không nói câu nói. Nhìn nàng cúi đầu nghiêm mặt, Ngô Thừa Phong lại tưởng lầm nàng e thẹn vì chuyện trai gái, nên cười ha hả nói tiếp:

– Lão phu thật may mắn đến vừa lúc gặp cô nương…

Ngữ khí của Diệp Nhã Tuệ đã mất hết vẻ thân thiện, nàng cắt lời:

– Gặp vãn bối để làm chi ?

Ngô Thừa Phong hoàn toàn không nhận ra ngữ khí đổi khác của nàng, lão vẫn cười ha hả:

– Cổ thiếu bảo chủ sai người mang theo một lễ vật, khẩn thiết nhờ lão phu chuyển cho cô nương…

Lão đưa tay vào áo lấy ra một cái hộp vuông vắn nho nhỏ đưa cho Diệp Nhã Tuệ, vừa nói:

– Mời cô nương nhận lấy.

Diệp Nhã Tuệ không thèm nhìn cái hộp, lạnh lẽo nói:

– Lão tiền bối hãy giữ lấy mà dùng.

Ngô Thừa Phong kinh ngạc:

– Cô nương, hộp này là của Cổ thiếu bảo chủ tặng cho cô nương, làm sao lão phu dám giữ lấy dùng ?

Hai mắt Diệp Nhã Tuệ long lanh nhìn Ngô Thừa Phong:

– Ngô lão tiền bối, vãn bối có một câu hỏi này xin được lão tiền bối hồi đáp.

Ngô Thừa Phong bây giờ mới nhận ra thần sắc khác thường của Diệp Nhã Tuệ, lão hơi giật mình:

– Diệp cô nương…

Diệp Nhã Tuệ “hừ” một tiếng nhỏ:

– Ngô lão tiền bối, vãn bối xin cả gan hỏi lão tiền bối một câu, giao tình của lão tiền bối và Cổ gia bảo chắc là sâu nặng lắm thì phải ?

Ngô Thừa Phong ngẩn người:

– Điều ấy có quan hệ gì ?

Diệp Nhã Tuệ cười nhạt:

– Nếu quả lão tiền bối có giao tình sâu đậm với Cổ gia, vãn bối xin mạn phép khuyên một lời, tốt nhất lão tiền bối nên cắt đứt quan hệ với bọn ô trọc đó vẫn còn kịp.

Ngữ khí nàng nghiêm khắc khiến Ngô Thừa Phong không lấy gì làm thú vị, bất giác thẹn quá thành giận cười khanh khách:

– Cô nương, xin cô nương hãy nghĩ cho lão phu một chút, lão phu nhận lời ủy thác của người đâu lẽ lại không làm cho tròn? Cái lễ vật này xin cô nương hãy thu nhận lấy.

Diệp Nhã Tuệ vẫn lạnh lùng:

– Nói vậy là lão tiền bối nhất định buột vãn bối phải nhận ư ?

Ngô Thừa Phong nghiêm mặt:

– Nhất định, lão phu đã nhận lời ủy thác, cô nương nhất định phải nhận.

Sự việc bỗng nhiên thành căng thẳng, Trang Thanh ho khan một tiếng:

– Ngô lão, Diệp cô nương…

Lão chưa kịp lên tiếng đã bị Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình cắt lời:

– Trang lão đệ, câu chuyện này tốt nhất là ta cứ để cho Diệp cô nương quyết định.

Trang Thanh nói với Đỗ Nhất Bình:

– Đỗ lão ca, câu chuyện ấy đầu đuôi ra sao, lão ca có thể cho tiểu đệ biết được chăng?

Đỗ Nhất Bình đáp:

– Trang lão đệ hãy khoan, nghe Diệp cô nương quyết định đã, chút nữa ta sẽ kể cho nghe.

Tiếp đó, lão quay lại Ngô Thừa Phong:

– Ngô huynh, nếu Diệp cô nương không nhận lễ vật này, huynh sẽ làm thế nào ?

Ngô Thừa Phong đanh giọng:

– Ấy là Diệp cô nương không nể mặt lão phu chút nào, đương nhiên lão phu không chịu nổi sỉ nhục ấy.

Đỗ Nhất Bình mỉm cười:

– Tiểu đệ xin hỏi Ngô huynh, huynh có biết nội tình giữa Diệp cô nương và Cổ Kiếm Thu ra sao chăng ?

Ngô Thừa Phong đáp:

– Tiểu đệ nhận rằng không hiểu rõ nội tình, chỉ biết Cổ thiếu bảo chủ có lòng ưu ái tặng lễ vật cho Diệp cô nương, căn cứ vào lòng ưu ái của Cổ thiếu bảo chủ và thanh danh của tiểu đệ, nếu Diệp cô nương chối từ thì xét về “lý” e rằng cô nương đã sai.

Đỗ Nhất Bình lại hỏi:

– Ngô huynh cho rằng Diệp cô nương không có quyền không muốn nhận lễ vật của Cổ Kiếm Thu sao ?

– Đương nhiên Diệp cô nương có quyền không nhận lễ vật của Cổ thiếu bảo chủ, nhưng dù sao cũng nên nể mặt tiểu đệ một chút, cứ thu nhận lễ vật trước rồi sau đó trả lại cho Cổ thiếu bảo chủ, điều ấy lại không còn quan hệ với tiểu đệ nữa.

Đỗ Nhất Bình cười khẩy:

– Ngô huynh làm vậy e rằng quá nhiệt tâm với Cổ gia chăng ?

Ngô Thừa Phong cười gượng:

– Nhận lời ủy thác của người, là phải làm tròn, tiểu đệ không còn cách nào khác, Đỗ lão ca cũng là bằng hữu hay chỉ xem cho tiểu đệ cách nào hay hơn ?

– Việc này lão phu chỉ dám…

Diệp Nhã Tuệ chận lời:

– Đỗ lão tiền bối đã biết quy cũ của gia sư, xin lão tiền bối tốt nhất là đừng nói tiếp.

Đỗ Nhất Bình cười xòa:

– Vâng, vâng, lão phu không nói nữa là đúng.

Ngô Thừa Phong đã nổi nóng cười gằn:

– Diệp cô nương là người thông minh, hy vọng cô nương tránh chuyện rượu mừng không uống lại đòi uống rượu phạt.

Diệp Nhã Tuệ thản nhiên:

– Lão tiền bối nói như vậy có ép người thái quá không?

– Cô nương muốn nghĩ sao cũng được, nhưng lão phu chỉ biết làm tròn lời ủy thác của Cổ công tử. Mong cô nương đừng làm khó dễ.

Diệp Nhã Tuệ lại hỏi:

– Nếu vãn bối nhất quyết từ chối không chịu nhận thì sao ?

Không khí im lặng bao trùm kaháp quán, không ai nói với ai một lời nào. Đột nhiên Ngô Thừa Phong cười lớn:

– Lão phu khuyên cô nương hãy cẩn thận lời nói. Nếu bây giờ cô nương muốn thay đổi chủ ý vẫn còn kịp, cô nương nên suy nghĩ cho kỹ kẻo hối hận đấy.

Diệp Nhã Tuệ đáp:

– Vãn bối đã suy nghĩ rất kỹ, lão tiền bối đã có ý định trước khi đến đây, điều ấy quá rõ ràng cần gì lão tiền bối phải xảo ngôn làm chi cho mệt.

Ngô Thừa Phong cười ha hả:

– Hay lắm, hay lắm, được, chúng ta cứ theo quy cũ giang hồ, lấy thắng bại định đúng sai, nếu lão phu không phải là đối thủ của cô nương, xin lập tức ra đi không dám nói một tiếng nào nữa.

Diệp Nhã Tuệ nghiêm mặt:

– Nếu vãn bối thua thì đừng nói lễ vật của Cổ Kiếm Thu có là một bao độc dược, vãn bối cũng xin vui vẻ nhận.

Ngô Thừa Phong quay sang Đỗ Nhất Bình và Trang Thanh ôm quyền:

– Tiểu đệ xin nhị vị làm chứng cho.

Trang Thanh đưa tay:

– Khoan để tiểu đệ nói vài câu đã.

Ngô Thừa Phong :

– Trang huynh có gì chỉ giáo, tiểu đệ xin nghiêng tai nghe.

– Ngô huynh, bằng thân phận địa vị của huynh trong võ lâm, đối phó với hậu sinh vãn bối sao coi cho được mới nên…

Ngô Thừa Phong đáp:

– Tiểu đệ sao lại không biết cách đối phó với hậu sinh vãn bối đâu dám để mất thân phận, nhưng rất tiếc Diệp cô nương cậy ỷ tuyệt học của Chỉ Thủy sơn trang không coi tiểu đệ vào đâu. Tiểu đệ đâu còn mặt mũi nào đành miễn cưỡng phải ra tay.

Trang Thanh gật đầu:

– Người có mặt mũi cũng như cọp có long, người trong võ lâm như chúng ta đầu có thể rơi máu có thể chảy, thể diện chẳng khác nào sinh mệnh. Ngô huynh nói rất có lý, nhưng nói đi phải nói lại, Ngô huynh giữ thể diện, Diệp cô nương không biết giữ thể diện hay sao ?

Ngô Thừa Phong nói:

– Cố nhiên Diệp cô nương cũng có thể diện, nhưng dù sao cũng là hậu sinh vãn bối, dù có ủy thác gì cũng không nên thất kính xúc phạm tới danh dự lão tiền bối như tiểu đệ đây.

Trang Thanh cười lớn một tiếng:

– Ngô huynh, cao luận, cao luận, bất quá…

Xem ra lão có điều gì định nói nhưng lập tức đã bị Đỗ Nhất Bình cướp lời:

– Trang lão đệ, môn hạ Chỉ Thủy sơn trang có một quy cũ, e rằng lão đệ vẫn chưa biết.

– Quy cũ gì thế ?

– Chuyện của môn hạ Chỉ Thủy sơn trang xưa nay không thích người khác hỏi tới, nhất là chưa có sự đồng ý của họ mà xen vào là phạm vào đại cấm kỵ đối với họ, lão đệ nên nhớ cho kỹ.

Trang Thanh chau mày:

– Nhưng e Diệp cô nương…

Đỗ Nhất Bình cười ha hả cướp lời:

– Trang lão đệ, Diệp cô nương đã từng một thân xâm nhập Cổ gia bảo, nếu không có chút nhân tài tuyệt học làm sao dám làm nên chuyện ?

Trang Thanh định nói gì đó nhưng bị Đỗ Nhất Bình nháy mắt mấy cái, lão đành cười nói:

– Đỗ lão ca đã nói như thế, tiểu đệ xin tự thủ bàng quan vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.