Thần Võ Bí Kíp

Chương 14 - Phụng Non Xuất Tuyệt Học Ưng Già Gãy Cánh Bay

trước
tiếp

Diệp Nhã Tuệ dùng hai tay cởi dây đai đeo bên lưng buông ra thành hai sợi dây vải, mỗi đầu có treo hai cái chuông nhỏ bằng vàng. Hai tay nàng hơi rung động nhẹ, hai cái chuông phát ra liên tục những tiếng “đinh đang đinh đang” rất vui tai.

Tiếng chuông đinh đang liên tục khiến Ngô Thừa Phong chấn động trừng mắt:

– Lệnh sư cũng truyền thụ “Tú đái kim linh” cho cô nương ư ?

Diệp Nhã Tuệ cười nhẹ:

– Vãn bối chỉ mới học được “Tú đái kim linh” xưa nay chưa hề chính thức sử dụng, nếu có chỗ nào non yếu mong được lão tiền bối chỉ giáo thêm.

Toàn phong đao giơ đơn chưởng lên:

– Lão phu sẽ dùng chưởng thay đao, lãnh giáo tuyệt học “Tú đái kim linh” của cô nương.

Đối với Diệp Nhã Tuệ, dù sao Ngô Thừa Phong cũng là thân phận tiền bối, hắn dùng tay không đối phó là chỗ thông minh lém lĩnh của lão, nếu có thắng cũng không mang tiếng cậy lớn hiếp bé, mà lỡ có thua cũng có cớ để giấu nhục. Huống gì, công phu chưởng lực của lão đã thành danh giang hồ chẳng kém gì “Toàn phong đao”. Nếu dùng song chưởng mà không thắng được đối phương thì dù có rút “Toàn phong đao” ra cũng chẳng thắng nào. Diệp Nhã Tuệ ngưng thần:

– Mời !

Ngô Thừa Phong tiếp liền:

– Xin mời cô nương trước.

Diệp Nhã Tuệ không thèm khách sáo nữa, miệng buột một câu:

– Vãn bối tuân lệnh.

Eo nàng nghiêng qua thân hơi lướt tới, tay hữu bật dây vải ra, cái chuông nhỏ kêu “đang” một tiếng đập vút tới. Ngô Thừa Phong dựng chưởng như đao, vai phải khẽ động xuất chưởng lực nghênh tiếp. Diệp Nhã Tuệ áp tay hữu xuống “Tú đái kim linh” trầm xuống tránh thế chưởng rồi mau như sấm sét dây vải quét hai tiếng “đinh đang” quấn vào chân Ngô Thừa Phong.

Ngô Thừa Phong cúi đầu nhìn kinh hãi, hai chân điểm mạnh, thân hình vọt lên tiếp theo lão cuốn người trên không đánh một chưởng xuống vai nàng cực kỳ lợi hại.

Không ngờ thân pháp Diệp Nhã Tuệ cực kỳ tinh xảo, nàng hít chân khí vào đan điền, thân hình gãy gập xuống để chưởng lực đối phương đánh vào khoảng không. Sợi dây vải trong tay nàng uyển chuyển như con rắn tự có linh tính không vì sự biến hóa thân hình của nàng mà lạc hướng, vẫn đập tới mục tiêu.

Thân hình Ngô Thừa Phong chưa rơi xuống đất đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng gió đập kích đến, hai cái chuông liên tiếp reo “đinh đang” đã gần tới sau ót.

Trong lúc nguy cấp, thân hình lão chúi vọt xuống, xuất chiêu “Tinh trầm nguyệt lạc”, lướt đi trên đất.

Diệp Nhã Tuệ xuất thủ ba chiêu dồn Ngô Thừa Phong vào thế hạ phong rất lúng túng nhưng nàng không lợi dụng tình thế truy kích lão. Hai chân Ngô Thừa Phong vừa chạm đất, lão chuyển mạnh thân lại, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, vừa thẹn vừa giận, bật cười ha hả:

– Cao đồ Chi Thủy quả nhiên khác với người thường. Diệp cô nương, hãy xem thủ toàn phong thập bát trảm của lão phu đây.

Vừa dứt lời, thân hình lão cuốn vụt lên mang theo luồng gió, thân ảnh như đao chớp nhoáng cuốn đến nơi Diệp Nhã Tuệ. Lúc này Ngô Thừa Phong đã sử xuất công lực toàn thân, kình lục mạnh mẽ kinh người đến nổi Trang Thanh đứng ngoài nhìn thất sắc:

– Đỗ lão ca, Diệp cô nương có tiếp nổi chiêu này không?

Đỗ Nhất Bình mỉm cười an nhiên:

– Công lực Ngô lão thâm hậu đương nhiên Diệp cô nương không phải là đối thủ nhưng mỗi bên đều có sở trường, sở đoản. Chỉ Thủy sơn trang trứ danh giang hồ không phải là không có lý do.

Đang nói chợt nghe Diệp Nhã Tuệ quát lên một tiếng thánh thót huynh động “Tú đái kim linh” trong tay như điện chớp quấn quanh chưởng lực của Ngô Thừa Phong, hóa gia/i phân tán kình lực ra chung quanh không để bị áp chế.

Thân hình Ngô Thừa Phong mau như gió cuốn, chiêu thức dày đặc không có chỗ nào sơ hở không hổ danh là “Toàn phong đao”. Hai người giao đấu với nhau chớp mắt đã trên bốn mươi chiêu.

Bỗng nhiên, “Tú đái kim linh” trong tay Diệp Nhã Tuệ biến đổi linh diệu, phát huy trong khoảnh khắc tấn công liên tục hơn ba mươi chiêu nữa. Ba mươi chiêu này của nàng biến hóa ngụy dị mau lẹ vô cùng, cái chuông kêu đinh đang liên tục nhắm đánh vào các mạch môn yếu huyệt của Ngô Thừa Phong bức bách lão phải đổi công làm thủ, lùi lại không dám tấn công nữa.

Đang kịch chiến bỗng ra hai tiếng lạnh lùng quát to, hai thân ảnh đang quấn lấy nhau đột nhiên phân ra. Chỉ thấy “Toàn phong đao” Ngô Thừa Phong tay trái ôm chặt cổ tay phải trừng trừng nhìn Diệp Nhã Tuệ. Còn sắc mặt Diệp Nhã Tuệ cũng nhờn nhợt, khẽ nghiêng thân:

– Đa tạ tiền bối nương tay.

Trang Thanh cười ha hả:

– Hay !

Tiếng “hay” của lão càng khiến Ngô Thừa Phong bẽ mặt, lão hận oán nhún thân vọt lên bay ra ngoài sân trường. Trang Thanh cười lớn:

– Thực là sóng sau đè sóng trước. Sướng thật, sướng thật, Đỗ lão ca, chúng ta phải uống mừng thắng lợi hôm nay của Diệp cô nương.

Diệp Nhã Tuệ tuy thắng được Ngô Thừa Phong nhưng nàng cảm thấy rất mỏi mệt, sau khi Ngô Thừa Phong đi rồi, nàng không nhịn được nữa mồ hôi tuôn ra đẫm ướt áo.

Vừa lúc ấy Trang Thanh bỗng quát to:

– Là người nào đó ?

Dứt lời thân ảnh lão bắn vọt lên trên đầu tường. Trang Thanh phát thân cực mau, lời vừa buông ra khỏi miệng người đã đến trên đầu tường, nhưng lão phát thân đã mau, trở về còn mau hơn. Chỉ thấy lão khẽ điểm hai chân xuống đầu tường liền ho một tiếng trầm uất xuất thế “Lão viên trụy chi” lộn ngược trở lại dưới sân.

Thân hình Trang Thanh vừa rơi xuống bỗng một thân ảnh khác như bóng theo hình rơi xuống trong sân. Hiển nhiên khi Trang Thanh vừa vọt lên đầu tường đã bị trúng một đòn, lão cười lạnh một tiếng, tay phải đánh ra hướng đầu vai người mới đến bổ xuống.

Diệp Nhã Tuệ vừa nhận ra nhân ảnh đó là Tiểu Hổ Tử vội kêu lên:

– Trang lão tiền bối, hạ thủ lưu tình, vị đó là bằng hữu…

Kỳ thực Diệp Nhã Tuệ không kêu Trang Thanh cũng không chụp trúng Tiểu Hổ Tử vì vai y chỉ lắc nhị đã tránh được thế trảo chụp của Trang Thanh, dù đó là chiêu “Ưng vương thám trảo” rất lợi hại.

Tiểu Hổ Tử vừa hạ thân xuống đã nhận ra đó là Diệp Nhã Tuệ, y ôm quyền hướng về Trang Thanh thi lễ:

– Thất lễ, thất lễ, không biết là không có tội, cầu mong lão tiền bối dung thứ.

Trang Thanh cười lớn:

– Đã lâu lão phu không xuất thủ, không ngờ chẳng có công hiệu gì, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả úy. Xem ra lão phu chết già ở cái khách điếm này cũng là vừa.

Diệp Nhã Tuệ nắm lấy tay Tiểu Hổ Tử :

– Vị này là Trang lão tiền bối, chủ nhân của Cát An khách điếm.

Tiểu Hổ Tử lại ôm quyền thi lễ:

– Vãn bối Tiểu Hổ Tử xin ra mắt lão tiền bối.

Diệp Nhã Tuệ nói tiếp:

– Tiểu Hổ Tử là tiểu huynh đệ của vãn bối trong Cổ gia bảo, vãn bối ở đây là có ý đợi y đấy.

Trang Thanh vừa mới giao thủ sơ qua với Tiểu Hổ Tử đã ngầm bị thất thố, thấy y niên kỷ còn quá trẻ lại có công lực như thế, trong lòng rất lấy làm cảm khái lộ ra vẻ băn khoăn. Nên biết, trong chốn giang hồ, Trang Thanh không phải là loại vô danh, người ta thường gọi “Thiết trảo ưng vương” chính là lão, nhưng hiện nay, lão ẩn thân không để lộ thân thế cho người ngoài biết.

Đừng nói người ngoài không biết Trang Thanh chính là “Thiết trảo ưng vương” mà ngay cả Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình giao tình với lão đã mấy năm cũng chỉ biết lão là nhân vật võ lâm thôi chứ không biết lai lịch chân chính của lão.

Diệp Nhã Tuệ gặp Tiểu Hổ Tử nàng rất cao hứng hỏi:

– Hổ huynh đệ sao bây giờ mới đến. Chúng ta cứ tưởng huynh đệ không cách nào trốn thoát khỏi Cổ gia bảo rồi chứ ?

Tiểu Hổ Tử cười đáp:

– Diệp đại tỷ cho rằng tiểu đệ đến chậm kỳ thực đại tỷ cũng mới đến đây chứ có lâu la gì ?

Diệp Nhã Tuệ nói:

– Tuy chưa lâu nhưng cũng đã nửa ngày, chúng ta đến đây lúc chiều, bây giờ cũng đã gần đầu canh rồi còn gì ?

Mắt Tiểu Hổ Tử quét một vòng:

– Vừa rồi có người mang đến lễ vật cho đại tỷ phải không ?

Diệp Nhã Tuệ giật mình:

– Sao Hổ huynh đệ biết được ?

Y thản nhiên:

– Và Diệp đại tỷ không nhận lễ vật ấy. Theo ý đệ, đại tỷ nên nhận lễ vật tốt hơn.

– Tại sao nên nhận ?

– Có nhiều lý do:

Thứ nhất, đại tỷ còn giữ chút cảm tình với Cổ Kiếm Thu vì sau này còn phải quay lại Cổ gia bảo…

Diệp Nhã Tuệ “hừ” một tiếng nhỏ:

– Ta còn quay lại Cổ gia bảo làm gì nữa ?

Tiểu Hổ Tử cười :

– Trước khi tiểu đệ rời Cổ gia bảo đã lưu tâm đến chuyện của đại tỷ và thu được một tin, cứ theo nguồn tin này thì vị lão thái thái điên kia rất có thể đúng là lệnh đường rồi.

Diệp Nhã Tuệ chấn động toàn thân:

– Thực thế ư ?

– Tiểu đệ không dám nói chắc mười phần, nhưng ít nhất từ trong thân lão bà đã tìm được dấu tích của lệnh đường.

Diệp Nhã Tuệ ân hận:

– Nếu thế thì ta đáng chết lắm, ta ăn năn vì không thể tìm gặp…

Diệp Nhã Tuệ chỉ lo nói chuyện với Tiểu Hổ Tử quên cả mời y vào nhà. Lúc ấy Đỗ Nhất Bình mới đến gần tiếp lời:

– Hổ thiếu hiệp, tin tức ấy có đáng tin cậy không ?

Tiểu Hổ Tử thi lễ ra mắt Đỗ Nhất Bình :

– Vãn bối thất lễ, chỉ lo với Diệp đại tỷ, quên cả ra mắt lão tiền bối.

Bấy giờ tất cả mới kéo vào trong nhà, phân ngôi chủ khách an vị. Đỗ Nhất Bình cười khan một tiếng hỏi lại:

– Hổ thiếu hiệp, chuyện thiếu hiệp vừa nói là rất trọng yếu nhưng có tin cậy được không ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Tin vãn bối nghe được có thể nói rất đáng tin cậy.

Diệp Nhã Tuệ nhìn Diệp Nhã Tuệ :

– Như vậy chúng ta phải về Quân Sơn ngay đêm nay để thỉnh thị quyết định của gia sư.

Diệp Nhã Tuệ gật đầu :

– Tất nhiên đối với vãn bối thì càng mau càng tốt…

Quay lại Tiểu Hổ Tử, nàng hỏi:

– Hổ huynh đệ đi đường có mệt lắm không, có cần nghỉ ngơi không ?

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Diệp đại tỷ hãy mau lên đường tiểu đệ xin đi theo đại tỷ.

Diệp Nhã Tuệ vui vẻ:

– Hay lắm, chúng ta lập tức lên đường.

Trang Thanh vội nói:

– Diệp cô nương cần gì quá vội, hãy uống hết cuộc rượu này rồi hãy lên đường cũng kịp.

Diệp Nhã Tuệ nghiêng thân:

– Xin đa tạ, vãn bối nghe được tin gia mẫu ăn cũng hết thấy ngon, thịnh tình của tiền bối xin tâm lãnh, ngày sau sẽ có dịp khác phiền đến tiền bối.

Trang Thanh thở dài :

– Như vậy lão phu không dám ép uổng quá, lão phu có một câu hỏi xin cô nương chỉ giáo.

Diệp Nhã Tuệ trầm ngâm rồi gật đầu :

– Lão tiền bối cứ hỏi vãn bối xin nghiêng tai.

– Dám hỏi cô nương phải chăng tên của lệnh tôn chỉ có một cữ “Thái”?

Diệp Nhã Tuệ kinh ngạc:

– Làm sao tiền bối biết ?

– Lão phu nguyên không biết Diệp Thái huynh là lệnh tôn, mới đây nghe quí vị đàm thoại mới đoán ra như thế.

Đỗ Nhất Bình mỉm cười :

– Nói vậy Trang lão đệ và Diệp Thái huynh là lão bằng hữu ?

Trang Thanh đáp:

– Hai mươi năm trước đây, chúng đệ thường thường vẫn gặp nhau.

Đỗ Nhất Bình cau mày:

– Bằng hữu của Diệp Thái huynh lão phu biết gần hết nhưng sao chưa gặp Trang lão đệ lần nào ở Chỉ Thủy sơn trang? Xin hỏi lão đệ, xưa kia tên gọi là gì ?

Trang Thanh lắc đầu :

– Hiện bây giờ chưa thể nói được.

– Vì sao ?

– Đương nhiên trong ấy có lý do của nó, tiểu đệ vì chút riêng tư xin được phép nói ra vội. Chỉ nhờ lão ca về tới Chỉ Thủy sơn trang chuyển một lời của tiểu đệ đến Chỉ Thủy phu nhân là đủ. Lời ấy thế này:

món nợ của phu nhân với họ Trang nên thanh toán cho xong.

Đỗ Nhất Bình kinh ngạc trợn mắt:

– Lão đệ đòi thanh toán món nợ gì, sao không tự tìm gặp phu nhân?

– Phu nhân không sai kiệu lớn đến đón tiểu đệ, tuyệt đối tiểu đệ quyết không bước tới Chỉ Thủy sơn trang nửa bước.

Câu nói của lão rất nghiêm trọng chứ không hề có chút đùa cợt, khiến Đỗ Nhất Bình hơi động tâm:

– Lão đệ chỉ nhắn một câu ấy thôi ư ?

– Vâng, chỉ cần một câu ấy.

– Sự thực lão đệ là ai để ta bẩm lại với phu nhân?

– Không cần, nghe câu ấy phu nhân sẽ tự biết liền.

Đỗ Nhất Bình cười nhạt:

– Được, nhất định ta sẽ chuyển lời.

Trang Thanh ôm quyền:

– Đa tạ lão ca.

Hiển nhiên Đỗ Nhất Bình không lấy làm thú vị vì thái độ của Trang Thanh, lão đứng dậy gọi Tiểu Hổ Tử và Diệp Nhã Tuệ:

– Hai người về phòng sửa soạn hành lý, ta lập tức lên đường.

Vừa nói lão vừa đi ra tiểu sảnh. Tiểu Hổ Tử và Diệp Nhã Tuệ cáo từ Trang Thanh rồi cũng chuyển thân. Trang Thanh gọi với theo:

– Đỗ lão ca, tiểu đệ sẽ sai chuẩn bị sẵn ba con tuấn mã cho chư vị lên đường.

Suốt đêm ấy ngựa phi như bay, chẳng mấy chốc đã đến một nơi rất nổi tiếng là Nhạc Dương lâu. Từ Nhạc Dương Lâu họ xuống thuyền xuôi theo sông đến Chỉ Thủy sơn trang ở núi Quân Sơn.

Chỉ Thủy Sơn trang ở Quân Sơn danh động giang hồ kỳ thực chỉ là mấy gian phòng ốc rất bình thường, xem ra rất ít phong vị giang hồ. Khi họ vào đại sảnh, Chỉ Thủy phu nhân đã có mặt ở đó đợi họ. Cứ theo tiếng đồn thì Chỉ Thủy phu nhân đã ngoài ngũ tuần nhưng xem nhan sắc phong thái giống như đàn bà bốn mươi, không có phong cách gì đặc biệt nhưng cũng đủ khiến người kính trọng.

Sau khi hàn huyên cùng Đỗ Nhất Bình một lúc, ánh mắt phu nhân chuyển sang Tiểu Hổ Tử, bà hơi cười, hỏi:

– Ngươi phải chăng là Tiểu Hổ Tử ? Nghe nói khi còn ở Cổ gia bảo thiếu hiệp có quan tâm giúp đỡ đồ nhi Nhã Tuệ, lão thân có lời cảm tạ.

Tiểu Hổ Tử ôm quyền thi lễ:

– Không dám, vãn bối xin vấn an lão tiền bối.

Chỉ Thủy phu nhân nghiêng mình trả lễ, xua tay:

– Mời ngồi !

Thị nữ dâng trà, Diệp Nhã Tuệ đến bên cạnh Chỉ Thủy phu nhân ghé tai nói mấy câu, sắc mặt phu nhân biến đổi, hai mắt nhìn kỹ Tiểu Hổ Tử. Diệp Nhã Tuệ nói xong, Chỉ Thủy phu nhân hơi mỉm cười, sắc mặt mới khôi phục bình thường.

Diệp Nhã Tuệ quay về bên cạnh Tiểu Hổ Tử, nói nhỏ:

– Hổ huynh đệ, ta vừa cho gia sư biết tin tức của gia mẫu, gia sư hôm nay rất cao hứng, huynh đệ cần hỏi gì cứ hỏi cho hết, đừng lo gì cả.

Tiểu Hổ Tử đã chuẩn bị sẵn liền đứng dậy thi lễ một lần nữa:

– Tên tuổi của lão tiền bối chấn động đại giang nam bắc, võ lâm đồng đạo vô cùng kính ngưỡng, vãn bối khâm phục đã lâu, chỉ vì vô duyên không được bái yết, lần này được ân của Diệp đại tỷ dẫn đến ra mắt lão tiền bối là vạn hạnh suốt đời.

Chỉ Thủy phu nhân phi thường cao hứng tự gật đầu liên tiếp nhìn y với đôi mắt đặc biệt cảm tình, hơi cười, Chỉ Thủy phu nhân tiếp lời:

– Thiếu hiệp quá khách sáo, lão thân lấy làm thẹn không dám nhận.

Đột nhiên Tiểu Hổ Tử chuyển giọng :

– Ngoài ra vãn bối có một việc muốn nhờ lão tiền bối chỉ giáo.

Chỉ Thủy phu nhân vui vẻ:

– Việc ra sao ? Thiếu hiệp cứ nói.

– Vãn bối từng nghe lời đồn trên giang hồ là lão tiền bối có độc môn kỳ công “Hàn linh chi” khi vận dụng điểm vào huyệt đạo ai có thể làm ngưng sự phát triển thân thể của người ấy, không biết lời đồn ấy có xác thực hay không ?

Chỉ Thủy phu nhân hơi cúi đầu:

– Không sai, ta có khả năng ấy, bất quá xưa nay ta chưa hề sử dụng với bất cứ người nào. Quái lạ thật, sao giang hồ lại biết ?

Tiểu Hổ Tử kinh ngạc :

– Xưa nay lão tiền bối chưa hề sử dụng thủ pháp ấy với bất cứ ai ?

– Xưa nay chưa hề sử dụng.

Tiểu Hổ Tử khẩn thiết hỏi:

– Cũng chưa hề sử dụng thủ pháp này nơi bất cứ đứa trẻ con nào ư ?

Chỉ Thủy phu nhân biến sắc, hai mắt lộ ánh giận nhìn Tiểu Hổ Tử, hốt nhiên, bà thở nhẹ cố ghìm cơn giận dữ hòa hoãn nói:

– Đối với người lớn ta còn chưa hề sử dụng thủ pháp ấy, lẽ nào lại sử dụng với trẻ con, thiếu hiệp hãy tin ta nói thật.

Trong lúc hỏi, Tiểu Hổ Tử chú ý tới phản ứng của phu nhân, rõ ràng phu nhân nói chân thật, do đó không có lý do nghi ngờ bà nữa. Y tin bà không phải là người đã hạ độc thủ với mình nên nói:

– Vãn bối tuyệt đối tin lời lão tiền bối, xin đa tạ chỉ giáo.

Chỉ Thủy phu nhân cười tươi:

– Thiếu hiệp là người thành khẩn nên ta không có ý coi thường… Nếu thiếu hiệp không còn gì để hỏi, không biết thiếu hiệp có vui lòng giải đáp cho ta một vấn đề không ?

– Được lão tiền bối hỏi tới là vinh hạnh, vãn bối rất vui lòng bẩm báo.

Chỉ Thủy phu nhân nhìn Diệp Nhã Tuệ một cái rồi hỏi:

– Nghe nói thiếu hiệp có lý do đáng tin chứng minh được lão bà điên trong Cổ gia bảo là mẫu thân của Diệp Nhã Tuệ, hoặc biết mẫu thân của đồ nhi ta đang ở nơi đâu, xin thiếu hiệp kể thật rõ được chăng ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Nói đến chuyện lão thái thái thì trước tiên vãn bối xin hỏi lão tiền bối một chuyện.

– Chuyện gì nào ?

Chỉ Thủy phu nhân tiếp lời hỏi, Tiểu Hổ Tử đáp:

– Xin hỏi giữa lão tiền bối và Diệp đại tỷ, ngoài quan hệ sư phụ và đệ tử còn có quan hệ gì khác nữa không?

Thần sắc Chỉ Thủy phu nhân đột nhiên ảm đạm thở dài:

– Không giấu thiếu hiệp, mẹ của Nhã Tuệ là muội tử của ta, xá muội ta sinh hạ Nhã Tuệ xong liền đem nó giao cho ta nuôi nấng vì muốn nó thoát khỏi một đại kiếp nạn.

Tiểu Hổ Tử gật đầu:

– Xin hỏi tiếp, tai họa của lệnh muội phải chăng vì nguyên cớ người có được “Thần võ bảo khố” ?

Chỉ Thủy phu nhân ngạc nhiên:

– Sao thiếu hiệp biết ? Chuyện này trên giang hồ rất ít người biết.

Bà trả lời như vậy chẳng khác nào đã tự thừa nhận. Tiểu Hổ Tử mỉm cười:

– Điều đó nguyên chỉ do vãn bối đoán, được lão tiền bối thừa nhận vãn bối có thể xác định vị lão bà điên kia chính là lệnh muội.

Chỉ Thủy phu nhân mê hoảng:

– Hổ thiếu hiệp, xin nói cho tường.

– Cứ theo vãn bối điều tra ở Cổ gia bảo, vị lão thái thái điên kia vì bảo vệ bí mật của “Thần võ bảo khô” nên mới bị Cổ gia bảo giam giữ hy vọng đoạt được bí mật ấy.

Chỉ Thủy phu nhân “ồ” một tiếng thảm thiết:

– Đáng thương cho muội tử ta, nói như vậy đúng là muội tử ta rồi.

Diệp Nhã Tuệ bật khóc:

– Sư phụ hãy nghĩ cách nào cứu mẫu thân con.

Chỉ Thủy phu nhân buồn bã:

– Hài tử, sư phụ cũng đau khổ khác gì con đâu, chưa cứu được muội tử ngày nào là ta bất an ngày đó.

Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình thở dài xen vào:

– Hổ thiếu hiệp, lão phu xin hỏi, bí mật ấy Cổ gia bảo đoạt được chưa ?

Tiểu Hổ Tử ngập ngừng đáp:

– Điều ấy vãn bối không được biết.

Diệp Nhã Tuệ cố ngăn tiếng khóc đáp lời:

– Theo vãn bối suy đoán, Cổ gia bảo quyết chưa đoạt được bí mật của kho tàng ấy.

Đỗ Nhất Bình hỏi:

– Vì đâu cô nương quyết thế ?

– Vì căn cứ vào thủ đoạn độc ác của Cổ gia bảo mà suy luận, nếu chúng đoạt được bí mật rồi đâu có để gia mẫu sống làm gì nữa, chúng sẽ giết người diệt khẩu liền.

Tiểu Hổ Tử gật đầu:

– Đại tỷ nói đúng lắm, nếu Cổ gia bảo đoạt được bí đồ, tuyệt đối sẽ không để bá mẫu sống sót nữa đâu.

Chỉ Thủy phu nhân thở than:

– Với lực lượng của chúng ta hiện nay, nếu muốn đến Cổ gia bảo cứu người thật là không dễ chút nào. Hổ thiếu hiệp có lẽ là rõ tình hình trong Cổ gia bảo, theo thiếu hiệp, chúng ta nên tiến hành ra sao mới cứu được xá muội ?

Điều này quả không phải là chuyện đơn giản và không thể nôn nóng vọng động được, Tiểu Hổ Tử không dám khinh thị vội đáp. Y trầm tư một lúc mới nói:

– Chuyện này nên suy tính thật kỹ rồi mới hành động, vãn bối trong nhất thời chưa thể nghĩ ra kế sách hay.

Chỉ Thủy phu nhân tư lự suy nghĩ thêm:

“Xem ra tên tiểu tử này niên kỷ còn nhỏ mà đã lão luyện cẩn thận, trong tương lai y lớn lên tất sẽ có thành tựu phi thường, chúng ta rất nên kết giao với y mới được.” Vì ý nghĩ đó, Chỉ Thủy phu nhân đối đãi với Tiểu Hổ Tử chẳng khác gì người thân, bà gật đầu:

– Thiếu hiệp trẻ tuổi mà đã lão luyện suy tính chu đáo, sở kiến rộng rãi, tất cả chúng ta hãy cùng suy tính nghĩ ra một kế sách an toàn nhất, như vậy ta xin có lời mời thiếu hiệp hãy ở lại Chỉ Thủy sơn trang vài ngày.

Tiểu Hổ Tử được mời hân hoan đứng dậy thi lễ:

– Lão tiền bối đã có lệnh vãn bối nào dám không tuân, chỉ xin lão tiền bối chớ nên khách sáo cứ coi vãn bối như người nhà để được tự do phần nào…

Diệp Nhã Tuệ xen vào:

– Sư phụ, con và Hổ huynh đệ đã coi nhau như chị em, xin sư phụ cũng đừng quá khách sáo…

Chỉ Thủy phu nhân mắng:

– Con nha đầu này biết cái gì, người ta trọng nhau ở chỗ tài năng. Hổ thiếu hiệp được tài trí thiên phú khiến người tôn kính, ngươi dám xưng tỷ đệ với thiếu hiệp mà không biết tự lượng là gì, sau này không được vô lễ như thế.

Tiểu Hổ Tử vội vàng:

– Không, lão tiền bối đề cao vãn bối quá như thế, kỳ thực vãn bối học ít chẳng có sở trường gì, lần này tuy có biết chút ít chuyện của lệnh muội nhưng toàn là do cơ duyên…

Chỉ Thủy phu nhân chận lời:

– Hổ thiếu hiệp, như thiếu hiệp nói nếu không có tài năng hơn người với niên kỷ của thiếu hiệp làm sao chu toàn được các việc trong Cổ gia bảo, ta đâu phải người đuôi mắt mà nhận không ra ?

– Bất kể ra sao xin lão tiền bối cho vãn bối miễn các sự câu thúc để được tự tôn tự tại ở đây.

Đỗ Nhất Bình cười ha ha:

– Phu nhân xưa nay là người hòa hoãn, nhưng về điểm này có lẽ phu nhân không nhận ra, bất kể Hổ thiếu hiệp là người thế nào cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, người trẻ tuổi chỉ thích làm bạn với người trẻ tuổi, nếu bị câu thúc quá thì y buồn đến chết đó.

Chỉ Thủy phu nhân đỏ mặt cả cười :

– Được, được, được, các ngươi cậy thế đông người nhiều, các ngươi thích cái gì thì cứ làm cái ấy.

Diệp Nhã Tuệ vui mừng nhảy lên:

– Thế thì đồ nhi vẫn được gọi y là tỷ đệ chứ ?

– Con đã nghe Đỗ lão tiền bối nói như thế, sư phụ chẳng lẽ không chịu mà cản ư ?

Con hãy mau đi chuẩn bị tiệc rượu nhỏ đãi Hổ thiếu hiệp chứ ?

Diệp Nhã Tuệ “a” một tiếng, chạy như bay ra ngoài. Đỗ Nhất Bình nhìn Tiểu Hổ Tử một cái, hỏi:

– Bây giờ lão phu xin hỏi thiếu hiệp, thiếu hiệp vừa hỏi chuyện “Hàn linh chỉ” nguyên nhân là vì đâu ?

Chuyện này, Đỗ Nhất Bình đã nghe Tiểu Hổ Tử hỏi một lần khi còn ở Cổ gia bảo, lúc ấy câu trả lời của y rất mơ hồ, nhưng lão vẫn chưa quên lại hỏi trở lại.

Bây giờ Tiểu Hổ Tử đã tin Chỉ Thủy phu nhân không phải là người ngầm hại y nên không cần giấu diếm nữa:

– Không giấu lão tiền bối, kẻ mà tiền bối nói bị “Hàn linh chỉ” ngầm hại chính là vãn bối, khi vãn bối còn nhỏ dại đã bị người ngầm hạ độc thủ đả thương kinh mạch chính do đó thân thể không thể lớn được.

Đỗ Nhất Bình lạ lùng:

– Thiếu hiệp năm nay bao nhiêu tuổi ?

– Tuổi vãn bối đại khái trên dưới hai mươi.

– Trên dưới hai mươi nhưng chính xác là bao nhiêu ?

Tiểu Hổ Tử ấp úng:

– Thân thế vãn bối rất mơ hồ, phụ mẫu là ai, quê quán ở đâu đều không thể xét ra được, do đó thực tại tuổi vãn bối bao nhiêu, cũng không thể nói chắc.

Đỗ Nhất Bình khẽ gật đầu, hốt nhiên lão dùng “Truyền âm nhập mật” nói với Chỉ Thủy phu nhân:

“Phu nhân, nhìn xem tiểu tử này giống ai không?” Chỉ Thủy phu nhân mê hoặc thầm kêu “a, y giống ai nhỉ?”. Bà ngưng nhãn mục, hiểu ra thâm ý của Đỗ Nhất Bình, nhưng vẫn lắc đầu:

“Cũng có phần hơi giống Diệp Thái, nhưng tính theo thời gian đứa hài tử ấy chỉ mới khoảng mười chính tuổi so với y nhỏ hơn nhiều, ta nghĩ cũng khó có chuyện đó.” Đỗ Nhất Bình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi khẽ gật đầu.

Chính đúng lúc đó Diệp Nhã Tuệ quay trở lại:

– Sư phụ, đại sư tỷ và nhị sư tỷ cùng gọi kìa, mau lên đi !

Chỉ Thủy phu nhân mỉm cười:

– Ngươi chẳng bao giờ bằng hai sư tỷ của ngươi được cả.

Diệp Nhã Tuệ nhí nhảnh:

– Sư phụ, tình hình hôm nay khác hẳn, Hổ huynh đệ mới đến đây lần đầu, con phải bồi tiếp huynh đệ chứ.

Chỉ Thủy phu nhân quắc mắt:

– Cái gì ngươicũng nại lý do cho được.

Câu ấy giống như câu mắng nhưng hàm chứa lòng sủng ái đặc biệt của bà đối với nàng, đột nhiên Diệp Nhã Tuệ nhớ ra một chuyện liền “a” một tiếng nói với Đỗ Nhất Bình:

– Đỗ lão tiền bối, còn nhớ câu nói nhờ chuyển tới gia sư của Trang tiền bối không?

Không đợi Đỗ Nhất Bình trả lời, Chỉ Thủy phu nhân giật mình:

– Trang tiền bối nói sao ?

Đỗ Nhất Bình vội đáp:

– Sự việc như thế này…

Liền đó đem lời của Trang Thanh báo lại đầu đuôi với Chỉ Thủy phu nhân, nghe xong diện sắc bà trắng mét, trong hai khóe mắt hình như đã ngân ngấn lê….. Diệp Nhã Tuệ kêu một tiếng:

– Sư phụ làm sao thế ?

Hai vai Chỉ Thủy phu nhân rung động, nhưng bà miễn cưỡng đáp:

– Không sao cả…

Dù bà có phủ nhận vẫn không che đậy được vẻ thất sắc, tất cả mọi người không ai dám truy vấn bà. Chỉ có một mình Diệp Nhã Tuệ vẫn chưa chịu:

– Trang tiền bối ấy là ai ? Hình như có hiềm oán gì với gia sư ?

Hốt nhiên Chỉ Thủy phu nhân thở dài:

– Chuyện của lão, để sau này ta sẽ từ từ kể cho con nghe.

Có ý muốn đánh trống lảng, phu nhân tươi cười chuyển qua hỏi Tiểu Hổ Tử:

– Hổ thiếu hiệp, ta còn quên chưa hỏi lệnh sư là vị kỳ nhân võ lâm nào ?

Tiểu Hổ Tử cung kính đáp:

– Gia sư có tự hiệu là “Hận Hải Du Hồn” Chỉ Thủy phu nhân mơ hồ quay hỏi Đỗ Nhất Bình:

– Đỗ huynh có biết đó là ai không?

Đỗ Nhất Bình lắc đầu:

– Xưa nay chưa hề nghe qua.

Chỉ Thủy phu nhân gật đầu lẩm bẩm:

– Đó nhất định phải là một vị cao nhân tiền bối tuyệt khác đời.

Tiểu Hổ Tử tự cười thầm một mình không nói vì y đã nghe sư phụ nói về Chỉ Thủy phu nhân này có nhiều thành kiến lầm lẫn với sư phụ y nên y không muốn nói rõ hơn.

Hai cô nương mỹ miều như hoa bước vào khách sảnh, quét mắt nhìn Tiểu Hổ Tử một cái rồi mới nhất tề thi lễ với Đỗ Nhất Bình, cuối cùng, nghiêng thân trước Chỉ Thủy phu nhân :

– Tửu yến đã sẵn, xin kính sư phụ mời khách.

Chỉ Thủy phu nhân gật đầu đứng lên, chỉ hai cô nương ấy nói với Tiểu Hổ Tử :

– Hổ thiếu hiệp, đây là hai sư tỷ của Diệp Nhã Tuệ tên là Nhan Nhã Tịnh và Trang Nhã Nghi.

Tiểu Hổ Tử ôm quyền thi lễ:

– Tiểu đệ Tiểu Hổ Tử xin ra mắt hai tỷ.

Nhan Nhã Tịnh và Trang Nhã nghi cùng cười hàm tiếu trả lễ:

– Hổ huynh đệ, chúng tôi vui mừng hết sức được biết huynh đệ.

Chỉ Thủy phu nhân buông một tiếng “Mời” rồi dẫn tất cả chuyển sang một tiểu đình bát giác rất trang nhã. Tiểu đình này kiến trúc trên một đỉnh đá dựa vào vách núi nhìn xuống sông, cảnh tượng trước tiểu đình bát ngát một màu xanh biết của cỏ cây và nước non, chim chóc bao quát cả vùng hồ Động Đình.

Lúc ấy chính là lúc mặt trời vừa xuống phía tây, ánh tịch dương phản chiếu lên bầu trời một ráng đỏ như dát bằng vàng, trời và đất tiếp nhau khiến người thấy trong lòng khoáng đạt bao nhiêu buồn lo đều quên hết… Nơi đây không phải là nơi quan đến những chuyện ân oán thế tục, mà nên tận tình hưởng thụ mỹ cảnh trưóc mặt, cùng nhau hân hoan nâng chén rượu. Họ vui bất giác đã đến nửa đêm tất cả mới thôi tiệc, mỗi người tự về phòng ấy.

Tiểu Hổ Tử trở về phòng mình ngồi vận công điều khí một lúc, trời chưa kịp sáng y đã thấy tiêu tan mọi mỏi mệt trong người, tinh thần rất sung mãn. Nhớ lại câu Chỉ Thủy yêu cầu mình tìm cách cứu thoát mẫu thân của Diệp Nhã Tuệ, y chìm đắm trong suy tư cố tìm một phương cách tốt nhất. Đột nhiên, tâm thần chấn động mạnh, khi phát hiện có người đứng ngay ở ngoài biệt phòng, kỳ quái là người ấy không bước tới và cũng không chịu bỏ đi khiến y cảm thấy rất bất an.

Một lúc sau người ấy như cố hạ quyết tâm, gõ nhẹ vào cửa phòng mấy tiếng. Tiểu Hổ Tử mở cửa, thì ra là Thất bộ lăng ba Đỗ Nhất Bình. Lúc ấy vào khoảng qua canh tư chưa đến canh năm, Đỗ Nhất Bình tự biết không phải là lúc quấy nhiễu Tiểu Hổ Tử nên không đợi y hỏi, lão ta tự cười ái ngại:

– Lão phu không thể ngủ được, do đó muốn đến nói chuyện với thiếu hiệp, quả có làm phiền…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.