Đây là lần thứ nhất Lăng Trung Ngọc bị người ám toán mà lại là một thiếu nữ.
Bỗng nghe thiếu nữ cất tiếng hỏi :
– Có phải ngươi đến đây vì mục đích cứu một người nữ đệ tử họ Cảnh của phái Thiên Sơn không?
Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm vận nội lực rồi buông tiếng cười lạt đáp :
– Bản lành cô còn nông cạn lắm. Chưa ám toán được ta đâu!
Chàng liền vận động phép xúc cốt độc đáo. Thiếu nữ vừa phát giác ra chưa kịp rít chặt cây cương trảo thì trong lòng bàn tay cô tựa hồ có con cá trơn tuột chui ra liền.
Lăng Trung Ngọc tiếng cười chưa ngớt, thiếu nữ đã thu cương trảo về. Nàng cũng cười lạt hỏi :
– Ngươi bảo bản lãnh ta nông cạn thì nghệ thuật ngươi cũng chưa cao thâm. Ngươi đã trúng độc rồi, biết chưa?
Lăng Trung Ngọc run lên. Chàng thấy huyệt Mạch Môn phát ngứa, thử vận chân khí thì thấy cổ tay đau nhức vô cùng.
Lăng Trung Ngọc ở trên đảo Kim Xà từ thuở nhỏ, tuy chàng không ưa sử dụng độc vật, nhưng chàng am hiểu sâu xa về môn này. Chàng biết thiếu nữ nói thật và còn hiểu rõ đầu cây cương trảo của nàng bôi chất kịch độc. Vừa rồi chàng vận kình cựa mạnh không để ý đã bị sát da, chất độc theo đó mà vào trong người.
Lăng Trung Ngọc đè nén cơn giận cười lạt hỏi :
– Trước khi chất độc phát tác ta vẫn có thể đánh chết cô được. Cô có tin như vậy không?
Chàng chưa dứt lời người đã tiến đến gần. Lập tức chàng luồn hai tay qua trước ngực thiếu nữ nhanh như chớp nắm lấy hai cánh tay nàng.
Chàng cố y giương cặp mắt tròn xoe trợn lên nhìn vào mặt thiếu nữ định làm cho nàng phải bở vía trước khi tra hỏi.
Ngờ đâu thiếu nữ tuyệt không lộ vẻ sợ hãi chút nào. Nàng còn nhìn Lăng Trung Ngọc cười mát.
Lăng Trung Ngọc rất lấy làm lạ. Bỗng nghe thiếu nữ mỉm cười lên tiếng :
– Ngươi muốn hạ sát ta ư? Về bản lãnh đó ta tuyệt đối tin là ngươi có thể làm được. Nhưng hà tất chúng ta phải đi đến chỗ đôi bên cùng chết?
Lăng Trung Ngọc dịu giọng :
– Cái đó là cô nương bức bách tại hạ phải làm thế.
Thiếu nữ mỉm cười :
– Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Có phải ngươi đến đây để cứu người nữ đệ tử họ Cảnh của phái Thiên Sơn không?
Lăng Trung Ngọc nóng lòng muốn biết Cảnh Quyên Quyên ở chỗ nào liền đáp ngay :
– Phải rồi! Vị Cảnh cô nương đó hiện giờ ở đâu?
Thiếu nữ lại hỏi :
– Ngươi nói vậy thì ra cũng đến đây tìm Đào Vĩnh Trạch để rửa hận ư?
Lăng Trung Ngọc thấy thiếu nữ không trả lời thẳng câu hỏi của mình, cứ nói chuyện đường dài. Chàng phát cáu giục :
– Cô nói mau đi! Cô có thấy Cảnh cô nương đâu không?
Thiếu nữ vẫn thủng thỉnh :
– Hà tất ngươi phải nóng nẩy? Khu vườn này rộng lắm. Bọn họ không ngờ đến ngươi lại vào nấp ở trong cái động giam tù nhân này đây.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Trước khi Đào Vĩnh Trạch tìm thấy ngươi, chúng ta có đủ thì giờ để nói chuyện.
Lăng Trung Ngọc trước nay chỉ quen đi trêu cợt người khác. Phen này bị thiếu nữ làm cho cười dở khóc dở, chàng hậm hực hỏi :
– Cô nương muốn nói chuyện gì?
Thiếu nữ vẫn đủng đỉnh đáp :
– Đêm qua lúc đầu ta không hiểu rõ là ngươi giúp ai? Sau thấy ngươi kềm chế bọn thủ vệ lén vào Đào gia trang mới đoán được mấy phần…
Nàng chớp mắt hai cái rồi hỏi :
– Đêm qua ba hán tử vây đánh ta có phải chính ngươi đã hạ bọn chúng?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Cô biết vậy là hay, nhưng sao cô lại lấy ân làm oán?
Thiếu nữ cười nói :
– Khi đó ta chưa biết. Huống chi lòng người hiểm độc. Lệnh sư cũng nổi tiếng là một ông vua ma quỷ. Chúng ta bèo nước gặp nhau thì tin người ngay thế nào được?
Hai người đứng rất gần nhau. Thiếu nữ mở miệng nói, Lăng Trung Ngọc lại ngửi thấy mùi thơm như hoa lan, khiến lòng người phải say sưa.
Lăng Trung Ngọc liền đứng xích ra xa một chút, nhưng hai tay chàng vẫn nắm chặt tay thiếu nữ. Chàng hỏi :
– Bây giờ cô nương biết rồi! Ta đến đây để kiếm Cảnh cô nương mà cũng là tìm Đào Vĩnh Trạch để trả oán. Vậy cô tính sao?
Thiếu nữ đáp :
– Chúng ta đã đến đây cùng một mục đích tưởng nên giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi giúp ta trả thù, ta giúp ngươi thoát hiểm, không phải mang ơn ai hết.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Nếu ngươi chịu liên thủ với ta thì ta lập tức giải độc cho ngươi ngay.
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Chuyện đó khoan rồi hãy nói. Hiện giờ Cảnh cô nương thế nào? Tại sao không thấy nàng ở trong động mà chỉ có một mình cô tại đây?
Thiếu nữ cười đáp :
– Sao ngươi nóng nảy muốn gặp mặt y như vậy? Mau lắm cũng phải đêm nay mới gặp được.
Lăng Trung Ngọc lấy làm kỳ hỏi :
– Y không ở trong trang này hay sao?
Thiếu nữ đáp :
– Đêm nay vào khoảng canh ba ngươi đến ngọn Kim Kê núi Thái Hà chờ dưới gốc cây bác cổ thụ rồi y sẽ tới gặp ngươi.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Sao cô nương biết?
Thiếu nữ đáp :
– Y ước định với ta như vậy sao ta không biết?
Lăng Trung Ngọc vội hỏi :
– Cô đã gặp y rồi ư? Vụ này đầu đuôi thế nào?
Thiếu nữ đáp :
– Không những đã gặp mà thôi. Chính ta đã tha nàng đi rồi.
Lăng Trung Ngọc lại hỏi :
– Vậy hai gã coi động này cũng bị cô nương hạ sát ư?
Thiếu nữ gật đầu đáp :
– May ở chỗ tại ngoài trang ngươi liên tiếp chế phục mấy tên thị vệ ta mới trà trộn vào đây được dễ dàng. Ta muốn tìm ngươi để liên thủ hiệp lực, ngờ đâu vào động liền phát giác ra Cảnh cô nương đói lả, không giúp ta được việc gì. Ta liền bảo y chạy đi. Y tưởng ta đến đây cứu y cảm ơn ta rất nhiều. Đoạn y ước định canh ba đêm nay sẽ gặp ta ở trên núi Thái Hà.
Lăng Trung Ngọc ra chiều băn khoăn hỏi :
– Y đã đói lả mà cô nương để y đi một mình. Cái đó… cái đó…
Thiếu nữ cười đáp :
– Nguyên ta không tính đến chuyện bảo vệ y. Y ở lại đây cũng chẳng ích gì cho ta mà ta còn phải phân tâm chiếu cố cho y. Có điều ngươi bất tất phải quan tâm. Tuy võ công y chưa được phục hồi, song còn đủ khinh công để chạy trốn.
Thiếu nữ hỏi tiếp :
– Câu chuyện có thế là hết rồi, ngươi tính sao đây?
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp :
– Tại hạ lại không tính đến chuyện liên thủ với cô nương.
Câu đáp này khiến cho thiếu nữ cực kỳ kinh ngạc. Nàng hỏi :
– Ngươi không muốn lấy thuốc giải ư? Ngươi thực tình định hai bên cùng chết để tiện nghi cho Đào lão tặc hay sao?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Bình sinh ta không chịu để ai uy hiếp cả. Cô ám toán ta rồi lại bắt ta giúp đỡ. Chà chà! Tâm địa cô tồi lắm!
Thiếu nữ nói :
– Hừ! Ta tưởng câu đó không nên tự miệng ngươi nói ra. Ngươi nói đến chuyện tâm thuật rồi. Ha ha!
Nàng đảo mắt nhìn quanh rồi nói tiếp :
– Ta biết rồi! Ngươi rất sợ Tu La thần công của Đào Vĩnh Trạch.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
– Cô đừng nói khích ta vô ích. Bình sinh ta cô độc vùng vẫy giang hồ, tự ý đền ơn trả oán, chẳng cần ai giúp đỡ mà cũng không để ai kềm chế.
Thiếu nữ hỏi :
– Vậy ngươi muốn giết ta chăng?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Với công lực ta, ta tự lượng còn có thể chống chọi chất độc được dăm ba ngày. Bây giờ ta không giết cô, để cô đi báo thù. Nếu cô bị Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch giết chết, ta sẽ đến đấu với hắn. Bằng cô mà giết được Đào Vĩnh Trạch thì ta sẽ tìm cô để hạ sát. Như vậy ta tưởng là đối với cô đã khoan hậu lắm rồi. Hà hà!…
Chàng nói xong câu này cười một hồi. Thiếu nữ kia không thể trầm tĩnh được nữa, vẻ sợ hãi đã lộ ra khóe mắt.
Lăng Trung Ngọc nhìn nàng chầm chập, lặng lẽ hồi lâu.
Thiếu nữ nhẹ nhàng lên tiếng :
– Ngươi đúng là một kẻ đầy tà khí!
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Thế mà so với cô hãy còn kém một bậc.
Đột nhiên hai người cùng cảm thấy mình có vẻ hoạt kê, bất giác cùng buông tiếng cười.
Thiếu nữ cười một lúc chưa ngớt, bỗng nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên rồi có tiếng gọi :
– Tam sư huynh! Tam sư huynh! Có người muốn gặp tam sư huynh đó.
Tiếp theo lại có tiếng la :
– Hay lắm! Sư phụ đã tới đó!
Đào Vĩnh Trạch ở trong vườn lớn tiếng quát :
– Lăng Trung Ngọc! Có phải ngươi tới đây tìm ta để báo thù? Sao lại còn ẩn mình trong đó không ra? Ngươi lại ám hại đệ tử ta. Như vậy đâu phải là hành động của anh hùng hảo hán?
Thiếu nữ khẽ hỏi :
– Phải chăng ngươi cũng tìm lão để báo thù?
Lăng Trung Ngọc trầm giọng đáp :
– Phải rồi!
Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi :
– Vậy mà sao ngươi không chịu liên thủ với ta?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Ta đã nói bậc đại trượng phu tung hoành thiên hạ, khi nào chịu để ai kềm chế?
Thiếu nữ hỏi :
– Được lắm! Ngươi đã không muốn liên thủ với ta thì một mình ta ra đấu với tên lão ma đầu kia! Ngươi có giữ lời hứa không? Sao còn chưa buông ta ra?
Ở trong bóng tối Lăng Trung Ngọc thừa cơ chú ý nhìn thiếu nữ thấy nàng hai má ửng hồng. Nàng mỉm cười nói tiếp :
– Ta cũng không cần ngươi giúp đỡ nữa mà vẫn giải độc cho ngươi. Ngươi cứ ở trong động điều dưỡng cho lại sức. Chờ ta cùng Đào Vĩnh Trạch hai bên cùng bại, ngươi sẽ thừa cơ trốn đi.
Lăng Trung Ngọc thản nhiên cầm lấy hai viên thuốc giải màu hồng uống vào thì cảm thấy một luồng nhiệt khí bốc lên đầu. Cổ tay lập tức không đau nữa.
Thiếu nữ lại cười hỏi :
– Hay lắm! Ngươi không ngờ ta cho ngươi uống thuốc độc ư?
Lăng Trung Ngọc thấy thiếu nữ muốn nhảy ra khỏi động, đột nhiên chàng nắm nàng giữ lại. Thiếu nữ hỏi :
– Còn gì nữa?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Cô nương bất tất ra ngoài vội. Một mình cô không địch nổi hắn đâu. Chúng ta cứ ẩn trong động này chờ tên nào vào giết tên ấy.
Thiếu nữ hỏi :
– Ô hay! Bây giờ sao ngươi lại muốn giúp ta?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Vừa rồi cô dùng thủ đoạn kềm chế ta. Bây giờ thì khác rồi.
Chàng hỏi tiếp :
– Giữa cô và Đào Vĩnh Trạch có mối thù hận gì?
Thiếu nữ đáp :
– Phụ thân ta bị hắn giết. Hắn còn ăn cắp ba thiên bí lục về Tu La thần công của nhà ta nữa.
Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi hỏi :
– Trên đời còn có môn võ công này truyền lại thiệt ư? Vậy ra cô nương chính là con gái Giang Phàn Sơn hay sao?
Thiếu nữ cũng lấy làm kỳ hỏi lại :
– Sao ngươi biết tên họ gia gia ta? Nhà ta đã mấy trăm năm mai danh ẩn tích. Mọi người trên chốn giang hồ không biết đến chúng ta nữa.
Lăng Trung Ngọc trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng đáp :
– Đó là ta lén nghe Đào Vĩnh Trạch nói vậy.
Chàng muốn hỏi thêm về lai lịch nàng, bỗng nghe ngoài cửa động có tiếng người huyên náo. Đào Vĩnh Trạch lớn tiếng la :
– Gã họ Lăng kia! Ngươi có ra hay không?
Lăng Trung Ngọc tự hỏi :
– “Chẳng lẽ hắn đã biết mình ẩn trong động này hay sao?”
Thiếu nữ khẽ nói :
– Chúng ta xông ra đi. Nếu không bọn chúng dùng hỏa công thì làm thế nào?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Có lý! Chúng ta ra đi!
Đào Vĩnh Trạch đang lúc đứng trong vườn quan sát bốn mặt, bỗng nghe đánh sầm một tiếng như sét nổ giữa trời thanh. Khối đá lớn đóng cửa động đột nhiên bay lên không. Hai người từ trong động nhảy vọt ra.
Bọn đệ tử Đào Vĩnh Trạch nhôn nhao la hoảng :
– Kim Xà sứ giả đến đây rồi!
Lăng Trung Ngọc từ trong động vọt ra khiến cho Đào Vĩnh Trạch rất đổi ngạc nhiên. Hắn lại thấy một thiếu nữ theo sau chàng mà không phải là Cảnh Quyên Quyên thì giật mình kinh hãi.
Bỗng Lăng Trung Ngọc buông tiếng cười rộ nói :
– Đào Vĩnh Trạch ơi là Đào Vĩnh Trạch! Bữa nay ta gặp thằng giặc già rồi!
Đào Vĩnh Trạch định thần hỏi :
– Sư phó ngươi đâu?
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
– Đối phó với một tên lão tặc như ngươi hà tất phải đến sư phụ ta?
Đào Vĩnh Trạch lạnh lùng hỏi :
– Ngươi nhân dịp trong nhà ta có việc mới tìm đến báo thù là nghĩa làm sao?
Lăng Trung Ngọc hỏi lại :
– Ta đến tìm ngươi báo thù thì có can dự gì đến bọn họ?
Đào Vĩnh Trạch chụp lấy cơ hội liền nói :
– Hay lắm! Đã vậy bữa nay có chuyện giữa ta và ngươi. Người không được ám toán đồ đệ của ta.
Lăng Trung Ngọc chống cây thiết trượng cười nói :
– Bữa nay ta không muốn đại khai sát giới. Chứ ta mà thích giết người thì bọn đồ đệ của ngươi chỉ tổ làm dơ cây thiết trượng của ta mà thôi. Ngươi cứ yên lòng bất tất phải phân tâm, cố mà giữ lấy cái mạng chó má của ngươi là đủ.
Đào Vĩnh Trạch cười rộ nói :
– Lăng Trung Ngọc! Ngươi định giết ta, nhưng e rằng không phải chuyện dễ đâu.
Lăng Trung Ngọc vung cây thiết trượng lên từ từ tiến về phía trước.
Bỗng nghe thiếu nữ bật lên tràng cười the thé nói :
– Lăng Trung Ngọc! Ngươi muốn tỷ võ với hắn, vậy ta nhường cho ngươi một cuộc. Có điều nếu ngươi muốn giết hắn thì ta là người đầu tiên không cho đâu.
Thiếu nữ nói vậy, dĩ nhiên Đào Vĩnh Trạch hiểu ý nàng. Nàng muốn Lăng Trung Ngọc để Đào Vĩnh Trạch sống cho nàng tự ra tay báo thù.
Đào Vĩnh Trạch cố nhiên chẳng coi thiếu nữ nhỏ tuổi này vào đâu. Song hắn không hiểu tại sao vừa chạm vào mục quang lạnh lẽo của nàng lão không khỏi giật mình run lên.
Đào Vĩnh Trạch liếc nhìn thiếu nữ lẩm bẩm :
– Đích thị là con gái Giang lão quái rồi.
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi :
– Đào Vĩnh Trạch! Sao ngươi còn chưa động thủ?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
– Giả tỷ là tôn sư thì dĩ nhiên ta thỉnh giáo trước, còn như ngươi… ha ha!…
Lão tỏ vẻ khinh miệt Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc cả giận. Chàng ngửa mặt lên trời cười rộ nói móc :
– Hay lắm! Lão tiền bối cao cả! Tiểu bối xin phó tài mọn vụng về. Lão tiền bối đừng cười!
Chàng dứt lời lia ngay cây thiết trượng đánh vèo một cái, nhằm quét vào lưng Đào Vĩnh Trạch. Chiêu này không những đánh vào lưng đối phương mà chiêu thế mãnh liệt, đầu trượng vung lên một chút điểm vào ba đại huyệt Cưu Đạo, Huyền Hoàn, Trung Độc trên lưng lão. Thật là một chiêu lợi hại phi thường.
Đào Vĩnh Trạch nghiêng người một chút. Lão ra tay nhanh như điện chớp.
Đột nhiên nắm được đầu trượng của Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc run lên tự nghĩ :
– “Lão tặc này quả là lớn mật!”
Chàng đã dồn kình lực vào đầu trượng rung lên một cái thuận đà đâm về phía trước phát nặng tới ngàn cân. Hiện nay ngoài Thiên Sơn thần hiệp và Thúy Vi tiên tử tưởng không còn người thứ ba nào dám bắt đầu trượng trên không.
Trượng phong vừa rít lên, bóng người vọt đi. Bỗng nghe đánh vèo một tiếng, người Đào Vĩnh Trạch lướt qua mé trên cây thiết trượng vọt đi.
Nguyên gặp lúc nguy cấp, Đào Vĩnh Trạch đổi thế chụp bằng cách đè xuống. Lão thuận theo phương hướng thiết trượng mà quét tới, hạ thấp cườm tay.
Người lão liền theo đà cây thiết trượng bay vọt lên rồi nhằm chụp xuống đầu Lăng Trung Ngọc.
Khi nào Lăng Trung Ngọc chịu để đối phương chụp trúng? Chàng múa cây thiết trượng thành một thứ ám khí hình tròn. Nếu đối phương xô về phía trước mấy tấc nữa là chui vào vòng. Khi ấy chàng sẽ dùng nội lực liều mạng để quyết sinh tử.
Đào Vĩnh Trạch dường như không dám liều lĩnh. Người lão vừa lướt qua trên thân trượng lập tức rụt về ngay.
Lăng Trung Ngọc tuy thấy Đào Vĩnh Trạch không dám chụp trượng, nhưng bây giờ chàng cũng không dám coi thường đối phương nữa.
Trong lúc kịch chiến, Đào Vĩnh Trạch ba lần phóng chưởng đả phá thiết trượng. Sức phản kích mỗi lần một mạnh hơn. Bộ mặt đỏ của lão ẩn hiện một làn hắc khí.
Lăng Trung Ngọc cũng phóng trượng mỗi phút một mạnh thêm và vẫn giữ được thế công.
Ngoài hai mươi chiêu, đột nhiên chàng cảm thấy có điều khác lạ. Cây thiết trượng trong tay huy động mãnh liệt như vậy chẳng những không nóng lên mà còn biến thành lạnh toát.
Chàng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng :
– “Phải chăng đây là Tu La thần công gì gì của lão phát sinh hiệu lực?”
Tuy nhiên, ngoài chuyện cây thiết trượng biến thành lạnh toát, người chàng không thấy có gì khác lạ. Dù chàng chưa sợ hãi gì nhưng phải ngấm ngầm đề phòng.
Hai bên càng đánh càng hăng. Chỉ trong chốc lát đã đấu tới ngoài trăm chiêu. Cây thiết trưọng của Lăng Trung Ngọc mỗi lần bị bàn tay đối phương đánh trúng là chàng lại cảm thấy một luồng khí lạnh từ cây thiết trượng truyền vào lòng bàn tay. Đồng thời tiềm lực phản kích của đối phương cũng mỗi lúc một mạnh hơn. Có điều mỗi lần lão đánh một chưởng là lại thở hộc lên mấy cái tựa hồ sắp đến chỗ tinh lực kiệt quệ.
Chẳng bao lâu chiêu số của hai bên dần dần chậm lại.
Cây thiết trượng của Lăng Trung Ngọc trở về mé Đông rồi lướt qua mé tây, tưởng chừng như cầm một vật nặng ngàn cân.
Đào Vĩnh Trạch thân pháp đã trì trệ, chưởng pháp lúng túng không vào lề lối nào cả. Thần sắc cả hai người trở nên trầm trọng hơn trước nhiều.
Đột nhiên Đào Vĩnh Trạch bật lên ba tiếng cười ha hả, mặt đỏ của lão đã toát ra luồng hắc khí rồi biến thành đen kịt như trôn nồi.
Thiếu nữ họ Giang thấy tình hình như vậy bất giác la lên một tiếng kinh hoảng :
– Úi chà!
Giữa lúc ấy, Lăng Trung Ngọc biết là nguy rồi. Cây thiết trượng của chàng dường như ngâm vào trong vũng băng. Nó giá lạnh đến độ suýt nữa tuột khỏi tay.
Bỗng chàng quát lên một tiếng thật to. Tay trái chàng vừa giơ lên, ánh vàng lấp loáng vọt ra. Tiếp theo đó là tiếng vù vù rít lên trên không.
Đào Vĩnh Trạch phất tay áo một cái rồi nhảy vọt lên. Song chưởng đồng thời giáng xuống. Giữa làn chưởng ảnh và trượng phong, Lăng Trung Ngọc lăn lông lốc mấy vòng ra xa ngoài mấy trượng.
Lăng Trung Ngọc thi triển thân pháp “Lý Ngư Đả Đỉnh” từ mặt đất nhảy vọt lên.
Bỗng thấy hai tay Đào Vĩnh Trạch đánh vào quảng không.
Thiếu nữ kia khác nào diều giấy đứt dây bị hất tung đi rồi từ trên không rớt xuống.
Lăng Trung Ngọc tiến lại một bước để phòng vệ cho nàng. Thiếu nữ đang lơ lửng trên không xoay mình đi một cái. Nàng vung tay áo lên đánh vù một tiếng.
Một luồng mây đen bay ra.
Bỗng nghe nàng la lên :
– Chạy cho mau! Chạy cho mau!
Làn mù đen dàn dụa phóng ra. Người đối diện cũng không trông rõ mặt.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã ra khỏi Đào gia trang.
Sao thưa ảm đạm, ánh nguyệt lu mờ. Lăng Trung Ngọc chạy lên đỉnh ngọn Kim Kê xuyên qua một khu rừng cây. Quả nhiên chàng phát giác ra một cây bách thụ cao ngất trời.
Lăng Trung Ngọc còn ở đằng xa đã trông rõ dưới bách cổ thụ quả nhiên thấy bóng sau lưng một thiếu nữ mình mặc áo đen. Chàng hồi hộp trong lòng vì yên trí thiếu nữ họ Giang kia không lừa gạt mình. Cảnh Quyên Quyên đã tới đây trước để chờ chàng.
Lăng Trung Ngọc thi triển khinh công thượng thừa “Lục Địa Phi Đằng” lướt qua không một tiếng động. Chàng muốn giễu cợt Cảnh Quyên Quyên toan hà hơi vào cổ nàng trong lúc vô tình.
Giữa lúc ấy đột nhiên chàng cảm thấy có điều khác lạ, chàng chưa kịp hà hơi đã nghe thiếu nữ bật tiếng cười hích hích ngoảnh đầu lại nói :
– Lăng Trung Ngọc! Ngươi quả là người thủ tín. Bây giờ vừa đúng canh ba.
Thiếu nữ này đâu có phải Cảnh Quyên Quyên? Nàng chính là cô gái họ Giang đêm trước.
Lăng Trung Ngọc tức đến phát run quát lớn :
– Giỏi lắm! Té ra ngươi muốn giễu cợt ta!
Thiếu nữ cười khanh khách hỏi :
– Lăng Trung Ngọc! Ngươi còn nhớ đã nói gì với ta không?
Lăng Trung Ngọc càu nhàu hỏi lại :
– Nói cái gì?
Thiếu nữ đáp :
– Ngươi bảo ta có xúc phạm ngươi tới ba lần, ngươi cũng không nổi nóng.
Lăng Trung Ngọc bị nàng trêu cợt đến dở cười dở khóc. Nhưng chàng đã trót hứa lời, bây giờ biết làm thế nào?
Thiếu nữ lại cười nói :
– Ta nghe nói ngươi giỏi nghề trêu cợt người khác, vậy ta trêu cợt lại một phen để cười chơi, tưởng chẳng có chi đáng kể.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Chịu rồi! Trò giễu cợt xin chấm dứt. Cảnh Quyên Quyên hiện ở đâu?