Lăng Trung Ngọc ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp :
– Cô có biết hai lão này là ai không?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Tiểu muội mà biết thì còn hỏi làm chi?
Nguyên nàng định nói đùa để cho Lăng Trung Ngọc nói ra.
Quả nhiên Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Ta cho cô hay, cô đừng coi hai lão này là hạng áo vải tầm thường. Hai lão còn ghê gớm hơn cả cô nữa. Một lão là Liễu trang chúa ở Tam Liễu trang tỉnh Sơn Đông. Gia tài lão có hàng cự vạn, nhưng rất ít người biết lão là cao thủ võ lâm.
Giang Mỹ Linh nói :
– Ủa! Ngọc ca nói vậy thì ra lão là Liễu Tam Xuân ư? Tiểu muội chẳng thấy có chi khác lạ.
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Trước đây ba năm thì cô không địch nổi lão đâu.
Giang Mỹ Linh hỏi :
– Sao Ngọc ca biết vậy?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Sư phụ ta võ công tuyệt thế mà về đường lịch duyệt giang hồ lại càng ít người bì kịp. Lão nhân gia thường nhắc với ta những kỳ nhân dị hành. Vì thế mà kẻ khác không biết đến nhiều nhân vật võ lâm. Còn ta hầu như biết gần hết.
Giang Mỹ Linh lại hỏi :
– Còn lão kia là ai?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Lão kia là Vạn Y Thường. Vì lão có bộ mặt dài thườn thượt như mặt ngựa mà lại có vẻ âm trầm nên người ta kêu lão bằng Vạn Vô Thường.
Giang Mỹ Linh cười hỏi :
– Con quỷ vô thường đó có bắt hồn Ngọc ca không?
Lăng Trung Ngọc cũng cười đáp :
– Không phải lão bắt hồn ta mà là ta bắt hồn lão.
Giang Mỹ Linh nói :
– Chuyện đó thế nào?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Lão là Chưởng môn Hắc Hổ quyền. Một lần ta lên nhà gây với hắn. Võ công lão không phải tầm thường. Ta phải đánh đến chiêu thứ mười mới thắng một chưởng.
Giang Mỹ Linh nói :
– Thảo nào vừa rồi lúc lão lướt qua bên mình Ngọc ca, dường như có đưa mắt nhìn Ngọc ca một cái.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Đại khái lão đã nhận ra ta là một người quen mặt, nhưng chưa chắc lão nhớ được người đánh lão ngày trước là một tên khất cái quần áo rách rưới lại như kẻ điên khùng.
Giang Mỹ Linh nói :
– Theo lời Ngọc ca thì hai lão này đáng kể là những tay cao thủ võ lâm rồi. Nhưng không hiểu lão có gì đặc biệt ở chỗ nào?
Nàng cười nói tiếp :
– Bây giờ Ngọc ca lại đi đánh bọn họ một chập, chắc không cần phải dùng tới ba chiêu thì bọn họ đã phải kêu cứu rồi.
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Thực tình ta đang muốn đi đánh hai lão một trận.
Giang Mỹ Linh hỏi :
– Ngọc ca bảo tiểu muội là người tà mà tiểu muội xem ra Ngọc ca vẫn chưa thay đổi tà khí. Họ không có thù hằn gì, sao đại ca lại muốn đánh họ? Ngày trước Ngọc ca đã đánh bại họ còn chưa thích ư? Huống chi bây giờ chúng ta còn có việc bên mình.
Lăng Trung Ngọc nghiêm sắc mặt nói :
– Nói đánh là nói đùa thôi. Ta chỉ muốn theo dõi họ để thám thính một ít tin tức. Cô có biết hai lão này là những nhân vật không chịu lộ diện trên chốn giang hồ? Nhất là Liễu Tam Xuân ôm cái gia tài kếch sù nên không chịu ra ngoài một cách khinh xuất.
Giang Mỹ Linh hỏi :
– Ngọc ca càng nói càng hồ đồ. Bọn lão đã ít qua lại với những nhân vật giang hồ thì còn nghe tin tức gì ở nơi họ?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Đó chính là điều đáng chú ý. Cô coi họ hối hả đi ngựa không dừng vó, lật đật trên đường. Đây là đường quan đạo thông đến kinh thành. Nhất định bọn họ có việc đi Bắc kinh.
Lăng Trung Ngọc ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Vương Trung Thuyên muốn thu thập cả nhân vật ngoài chính phái. Không chừng bọn này có liên quan với Vương Trung Thuyên. Dù không có chuyện đó biết đuâ mình chẳng lượm được tin tức khác.
Giang Mỹ Linh nói :
– Ngọc ca nói cũng có lý. Theo nhận xét của tiểu muội thì đoàn võ sĩ áo vàng của Vương Trung Thuyên dường như tên nào cũng võ công cao cường hơn hắn. Bọn chúng quy phục Vương Trung Thuyên e rằng còn có mưu đồ gì khác. Vậy chúng ta có phải đi theo họ một ngày hay nửa ngày cũng hay.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Vân nhị ca mà hai lão đề cập tới chắc là Vân Trung Hiệu cư trú ở ngoài cửa Đông huyện Hưng Định. Lão là Chưởng môn nhân về Du Long đao. Ta biết địa chỉ lão. Nhưng ngày trước chỉ đi qua Hưng Định chứ chưa gặp mặt lão lần nào. Lão này tuy cũng gia tư bách vạn nhưng khác với Liễu Tam Xuân ở chỗ lão sơ tài trượng nghĩa và danh vọng khá lớn. Nhưng đã là người nghĩ đến thân gia, lão không muốn gây sự với ai. Tuy lão là một nhân vật khá giả mà chỉ có người xung quanh biết đến chứ không nổi tiếng trên chốn giang hồ.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Hay lắm! Tiểu muội biết ý Ngọc ca rồi. Đêm nay tiểu muội cùng Ngọc ca vào Vân gia trang thám thính, nếu có phải động thủ thì tiểu muội sẽ nhẹ đòn với Vân Trung Hiên là xong.
Hai người vào thành tìm đến một khách điếm, ăn cơm chiều rồi ngồi tĩnh tọa.
Sau khi luyện xong thì đêm đã sang canh hai.
Giang Mỹ Linh tinh thần thoải mái cười nói :
– Nội công tâm pháp của phái Thiên Sơn mà Ngọc ca truyền thụ cho quả nhiên kỳ diệu. Đem nó so với những điều sở học trong bí lục võ công của Võ tổ sư thì đúng là một chính một phản và đều đã có đến ngàn năm nay. Đêm qua tiểu muội không ngủ và bây giờ chỉ thở hít một lúc đã khôi phục được tinh thần lại ngay.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Hiện giờ chúng ta đi đuổi theo là vừa.
Giang Mỹ Linh mở cửa sổ rồi hai người cùng chuồn ra.
Lăng Trung Ngọc bỗng lên tiếng :
– Trời ơi! Suýt nữa ta quên trả tiền phòng.
Chàng móc một đĩnh bạc quẳng vào trong phòng, đoạn cùng Giang Mỹ Linh tung mình vọt lên nóc nhà.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Tiểu muội vẫn tưởng Ngọc ca chưa đổi hết tà khí, không ngờ Ngọc ca càng ngày càng tỏ ra là người phái chính, nhớ cả đến việc trả tiền phòng.
Vân gia trang ở ngoài cửa Đông thành Hưng Định, chỉ cách thành chừng vài dặm. Hai người chạy trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà đã tới nơi.
Trong Vân gia trang rất nhiều phòng ốc mà trong lúc thảng thốt Lăng Trung Ngọc không hiểu Vân Trung Hiên ở phòng nào.
Chàng lần đi kiếm phòng có ánh đèn. Đến một nơi bỗng chàng nghe có tiếng người khóc lóc, và tiếng roi vọt quất xuống vọng ra.
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
– “Vân Trung Hiên chẳng lẽ không phải là người lương thiện và chỉ giống như những hạng tài chủ khác. Hắn cũng đặt hình đường khảo đả người ta chăng?”
Hai người liền lại gần phòng thì thấy đây là một gian phòng bé nhỏ. Một mụ già béo ỵ mắt đầy những thịt đang cầm bì tiên quất xuống. Mụ vừa đánh vừa mắng một thiếu nữ.
Tiếng mụ thét lên the thé :
– Lão gia thương mẹ mi chết không có cỗ quan tài mới lấy mười lạng bạc trắng tinh cho cha ngươi. Nếu người chẳng có lòng phúc đức thì đã chẳng đem ngươi về. Hừ! Lão gia đối với ngươi biết bao ơn cao đức cả để ngươi phục thị lão gia đêm nay mà ngươi còn tỷ tê khóc lóc.
Thiếu nữ quỳ xuống năn nỉ :
– Lão má má! Xin lão má má cầu lão gia miễn cho tiểu nữ. Tiểu nữ thừ thuở nhỏ đã hứa gã cho người ta rồi.
Mụ ác phụ lại quất bì tiên đánh chát một cái và mắng chửi :
– Mi thật chẳng biết trời cao đất rộng là gì. Lão gia đã mua mi về thì mi là người của lão gia. Ai biết mi có người ta rồi hay không?
Lăng Trung Ngọc lửa giận bừng bừng bụng bảo dạ :
– “Té ra Vân Trung Hiên làm phúc cách này đây! Hắn bỏ ra mười lạng bạc để mua thiếu nữ nhà lương thiện hầu cung cấp sự dâm dật cho hắn”.
Bỗng nghe tiếng rú :
– Trời ơi!
Đầu lưỡi mụ ác phụ nhô ra dài đến mấy tấc trông như một cục gỗ rớt tạch xuống đất.
Nguyên Giang Mỹ Linh đã ra tay không một tiếng động phóng ra một mũi thấu cốt châm xuyên vào cổ họng mụ ác phụ.
Giang Mỹ Linh và Lăng Trung Ngọc đẩy cửa bước vào.
Thiếu nữ kia sợ quá toàn thân run bần bật, nói không ra lời.
Giang Mỹ Linh giỗ giành y :
– Cô đừng sợ! Nhà cô ở đâu? Chờ lát nữa ta sẽ đưa về.
Thiếu nữ khấu đầu mấy lạy. Cô định thần lại một chút rồi đáp :
– Nhà tiểu nữ ở trong thôn này.
Giang Mỹ Linh quay lại nhìn Lăng Trung Ngọc cười nói :
– Đêm nay tiểu muội làm một điều nghĩa hiệp.
Lăng Trung Ngọc khẽ nói :
– Đừng lên tiếng, có người tới đó.
Rồi bên ngoài có tiếng người gọi :
– Ngụy má má! Ngụy má má!
Giang Mỹ Linh bóp mũi bắt chước thanh âm mụ ác phụ hỏi lại :
– Chuyện gì vậy?
Người kia đáp :
– Đêm nay lão gia có khách không cần Hỷ Liên phục thị nữa. Má má cũng nghỉ hơi sức, bất tất phải đánh thị nữa.
Giang Mỹ Linh chờ cho người kia bước vào liền thò tay chụp lấy gã cười nói :
– Kể ra lòng dạ ngươi hãy còn tử tế.
Tên gia đinh thấy nàng nắm chặt đau thấu xương vội la lên :
– Xin nữ đại vương tha mạng cho.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Tha ngươi cũng chẳng khó gì. Nhưng chủ nhân ngươi ở đâu?
Tên gia đinh run như thằn lằn đứt đuôi đáp :
– Ở Trầm Hương các.
Giang Mỹ Linh lại quát :
– Nói quanh! Ai biết Trầm Hương các của lũ ngươi ở đâu?
Tên gia đinh đáp :
– Ở đây… đi ra mé Tây… có một cái ao. Trên bờ ao có một cái gác. Đó chính là…
Gã chưa dứt lời đã nghe đánh huỵch một tiếng. Gã ngã lăn quay xuống đất.
Nguyên Giang Mỹ Linh nóng nảy không chờ cho hắn nói hết lời, vừa nghe gã nói tới đó liền điểm huyệt gã.
Giang Mỹ Linh nghĩ tới gã vừa xin cho cô gái nên dùng thủ pháp nhẹ nhàng.
Chỉ sau một giờ là huyệt đạo có thể tự giải khai được.
Giang Mỹ Linh nói :
– Ngươi ở đây đừng có lên tiếng. Để ta đi thu thập Vân lão tặc rồi sẽ đưa cô về nhà.
Nàng cùng Lăng Trung Ngọc để thiếu nữ lại rồi đi thám thính Trầm Hương các.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
– Ta tưỏng tới đây dò hỏi tin tức mà hóa ra lại cùng cô tạm quyền chức hiệp khách. Mỹ Linh! Lại phiền cô lần nữa. Cô có đem theo “Kê minh phản hồn hương” không?
Giang Mỹ Linh cười đáp :
– Phải đấy! Nhà họ Vân đông người lắm. Dù chúng ta không sợ nhưng một khi đã động thủ thì bọn họ la làng làm phiền cho mình. Vậy dùng mê hương làm cho cả nhà mê hết đi rồi Ngọc ca bắt lấy ba lão già mà thẩm vấn một cách bình yên.
Hai người chia nhau làm việc.
Chỉ trong khoảnh khắc Lăng Trung Ngọc đã tìm đến Trầm Hương các.
Chàng nhảy vọt lên nóc nhà, bám lấy mái hiên thò đầu nhìn vào trong.
Ba lão kia tuy đều là những tay cao thủ võ lâm. Nhưng Lăng Trung Ngọc khinh công trác tuyệt, cử động của chàng không phát ra một tiếng động.
Trong gác có bốn người. Ba lão già đang ngồi tựa cửa sổ bên một cái bàn trông ra ao sen. Trước mặt mỗi lão đặt một chén trà thơm.
Ao sen dưới vầng nguyệt tỏ bốc lên mùi hương thoang thoảng. Cảnh vật thật là thanh tú.
Lăng Trung Ngọc cười thầm lẩm bẩm :
– Lão họ Vân này biết cách hưởng thụ đây, ra tuồng phong nhã lắm.
Một hán tử đứng bên Vân Trung Hiên dường như là tên quản gia vừa mới lên bẩm :
– Chuyến này nhờ Huyện thái gia phái sai dịch giúp đỡ nên thu nợ được mau chóng. Đồng thiện đường trong huyện xin sư phụ quyên cho một ít tiền.
Nguyên hán tử này vừa là quản gia vừa là đồ đệ của Vân Trung Hiên đi đòi nợ xong ngay đêm về báo cáo.
Vân Trung Hiên nhắp một hớp trà thủng thẳng nói :
– Việc đó nên lắm! Quyên cho năm trăm lạng. Sáng mai ngươi đem đi và bảo họ đem danh nghĩa của ta phát đến tay người nghèo mà ngươi phải đứng trông nom đừng để bọn chúng lủng đoạn.
Liễu Tam Xuân cười khanh khách nói :
– Vân nhị ca thật là một nhân vật từ thiện. Phóng tay đã cho ra năm trăm lạng bạc.
Vạn Y Thường nói :
– Ta đã nói là Vân nhị ca là người thế nào rồi mới được huyện thái gia đòi nợ giùm cho y. Như vậy nhà nghèo cũng không oán trách được. Cái đó bất quá bằng nhổ một sợi lông của y cũng đủ khiến cho bao nhiêu người cảm kích. Liễu đại ca! Đại ca nên trông gương y mà làm.
Vân Trung Hiên cười ha hả nói :
– Vạn lão đệ nói thế chẳng hóa ra Vân mỗ là người ham mua danh vọng, giả mạo từ thiện ư?
Vạn Y Thường vội đáp :
– Lão huynh bất tất phải đa tâm. Tiểu đệ rất khâm phục tác phong của lão huynh. Tiểu đệ nghe lắm người tự xưng là nghĩa hiệp, coi Vân huynh cùng hàng ngũ với họ. Ha ha!
Vân Trung Hiên vuốt râu cười nói :
– Chúng ta là chỗ tương tri nói đùa một chút cũng chẳng sao. Tình thực thì nếu Vân mỗ không đi lại với họ, đại khái họ cũng chẳng mời mình đâu.
Liễu Tam Xuân hỏi :
– Thế ra Vân huynh đã nhận được thiếp mời mà sao chưa đi?
Vân Trung Hiên đáp :
– Vân mỗ đang định thỉnh giáo hai vị. Chúng ta có nên đi hay không?
Liễu Tam Xuân đáp :
– Sao lại không đi?
Vân Trung Hiên nói :
– Các vị với Vân mỗ đã có tình thâm thì cùng đi với nhau. Mình mà đắc tội với bạn hữu hào kiệt giang hồ, anh hùng hiệp khách thì cũng khó coi. Bằng không đi lại đắc tội với Tư Không đại nhân mà còn lo gây ra tai vạ. Thật là tiến thoái lưỡng nan. Biết làm thế nào cho phải?
Vạn Y Thường cười nói :
– Vân huynh có tính tài trọng. Việc này mà cẩn thận quá thì rồi hối hận cũng không kịp.
Vân Trung Hiên nói :
– Vậy xin thỉnh giáo Vạn huynh.
Vạn Y Thường đáp :
– Chuyến này đức Hoàng thượng đã quyết tâm định quét một mẻ lưới bắt hết những người kêu bằng giang hồ hào kiệt, anh hùng hiệp khách mà có dạ chống đối triều đình. Tư Không đại nhân đã mời chúng ta tiến kinh không ngoài việc muốn chúng ta ra sức giúp ngài…
Vân Trung Hiên không chờ Vạn Y Thường hết lời đã nhăn nhó cười nói :
– Chẳng giấu gì hai vị lão huynh, Vân mỗ đã sao lãng võ công lâu năm…
Vạn Y Thường mỉm cười ngắt lời :
– Vân nhị ca hà tất phải khiêm tốn. Còn ai không biết Du Long đao là nhất tuyệt trên võ lâm. Hơn nữa trong đại nội thiếu gì cao thủ, chưa chắc cần đến bọn già chúng ta phải liều mạng. Chắc Vân nhị ca muốn nói là Tư Không đại nhân vì muốn có một ít nhân vật kêu bằng chính phái, và muốn chúng ta có đủ mặt để tránh khỏi có kẻ lọt lưới. Nếu chúng ta không đi tất khiến cho Tư Không đại nhân sinh lòng ngờ vực.
Vân Trung Hiên hỏi :
– Hai vị có nhiều tin tức. Theo nhận xét của hai vị thì chuyến đi này Vương Trung Thuyên xuống núi muốn quét hết cả những môn phái lớn liệu có thành công chăng?
Vạn Y Thường đáp :
– Vương Trung Thuyên xuống núi là việc rất bí mật mà Vân huynh còn biết thì đủ rõ tin tức của Vân huynh rất tinh thông.
Vân Trung Hiên cười khanh khách nói :
– Đâu có! Đâu có! Vạn huynh lại khách sáo rồi!
Vạn Y Thường nói :
– Có một việc tiểu đệ e rằng Vân huynh chưa biết là trước đây nửa tháng Vương Trung Thuyên đã lén tập hợp cùng Đào Vĩnh Trạch trong lúc tỷ võ trên núi Thanh Thành rồi thừa cơ đánh lén khiến cho các phái chính tà đều bị thua xiểng liểng. Vừa bị thương vừa bị bắt không biết bao nhiêu người mà kể. Tiểu đệ cùng Liễu đại ca vì nghe được tin tức này nên lật đật tiến kinh.
Liễu Tam Xuân nói :
– Tiểu đệ e rằng Tư Không đại nhân mời chúng ta vì ngài sợ bao nhiêu công lao đều lọt vào tay một mình Vương Trung Thuyên chiếm hết.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
– Vương Trung Thuyên nổi tiếng là tay thâm độc. Vậy chúng ta quy phục Tư Không đại nhân còn hơn quy phục hắn nhiều.
Vạn Y Thường nói tiếp :
– Vì thế nên Vân nhị ca mà muốn giữ theo lời cổ huấn để bảo vệ thân mình, tiểu đệ e rằng trước khi bị người chính phái trả thù đã gặp độc thủ của họ Vương rồi.
Lăng Trung Ngọc nghe tới đây mười phần đã hiểu được bảy tám.
Giữa lúc ấy bỗng Vân Trung Hiên bật lên tiếng la :
– Ô hay!
Rồi đứng phắt dậy.
Tên đệ tử làm quản gia vội hỏi :
– Sư phụ, chuyện gì vậy?
Vân Trung Hiên đáp :
– Đến giờ này đáng lý chúng phải đem bánh đường cùng yến xào lên rồi mới phải, mà sao không thấy một người nào? Để ta phải thân hành xuống xem vì chuyện gì?
Tên quản gia rất lấy làm lạ nói :
– Cây chuyện nhỏ mọn đó cần chi lão nhân gia phải nhọc mình? Để đệ tử đi kêu bọn chúng bưng lên.
Vân Trung Hiên nói :
– Bọn nha đầu nhà này quen nết ăn bơ làm biếng. Chuyến này ta phải cho chúng một bài học mới xong.
Tên đệ tử trong lòng nghi hoặc nghĩ thầm :
– “Sư phụ không ngồi bồi tiếp quý khách lại đi giáo huấn mấy tên nha hoàn. Như vậy há chẳng bất cận nhân tình thái quá ư?”
Gã còn đang ngẫm nghĩ chợt nghe có tiếng cười rúc rích nói :
– Yến xào đã bưng lên đây.
Đồng thời rít lên mấy tiếng veo véo! Vân Trung Hiên đã liệng ra hai cây Thấu Cốt đinh.
Nguyên lúc này Giang Mỹ Linh đang đi tới. Trong ba lão này thì võ công Vân Trung Hiên cao thâm hơn hết.
Lão đã nghe tiếng động vi vu nên giả vờ đi giục bọn nha hoàn làm yến xào để ra ngoài xem xét, khỏi khiến cho kẻ dạ hành sinh lòng ngờ vực.
Hai mũi Thấu Cốt đinh vừa bắn ra lập tức có người “ối” lên một tiếng ngã lăn xuống đất. Người này chính là Trang chúa Tam Liễu trang tên gọi Liễu Tam Xuân.
Đây là Lăng Trung Ngọc muốn trêu cợt bọn này chơi. Chàng thi triển môn công phu tá lực kêu bằng “Tứ lạng bát thiên cân”. Chàng cũng tung ra hai mũi mai hoa trâm rồi mượn sức Thấu Cốt đinh chuyển hướng chia ra đánh vào Liễu Tam Xuân và Vạn Y Thường.
Võ công Vạn Y Thường khá hơn nên tránh kịp chỉ bị mũi Thấu Cốt đinh làm cho trầy da. Còn Liễu Tam Xuân bị Thấu Cốt đinh đánh trúng huyệt Hoàn Khiêu ở đầu gối.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Món yến xào này chẳng ngon lành gì!
Nàng xoay tay tát đánh “bốp” một cái vào mặt Vân Trung Hiên.
Tiếp theo nàng thi triển tiểu Cầm Nã thủ pháp chụp vào xương tỳ bà lão.
Không ngờ nàng chụp sểnh. Vân Trung Hiên đã kịp né tránh rồi.
Nàng ngẩn người ra một chút nhìn thấy Vân Trung Hiên lạng người đi lập tức rút đao ra thủ thế đánh liều mạng.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
– Lão bằng hữu! Lão có nhận được tại hạ không?
Vạn Y Thường vừa nghe rõ thanh âm chàng đã hồn lạc phách bay la lên :
– Ngươi…! Ngươi là độc thủ phong cái…
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Chính thị! Lão còn nhận được tại hạ cũng giỏi đấy. Nếu lão muốn tại hạ tha mạng thì nên riu ríu vâng lời ta mà đứng lại ngay.
Vạn Y Thường nghe chàng nói chẳng khác gì tiếp được thánh chỉ, đứng yên không nhúc nhích.
Tên quản gia chưa biết Lăng Trung Ngọc lợi hại như thế nào, toan cướp đường chạy trốn. Gã vừa cất bước liền bị Lăng Trung Ngọc nắm cổ lôi lại.
Lăng Trung Ngọc đường hoàng ngồi xuống cười nói :
– Tại hạ muốn coi Du Long đao pháp của Vân trang chúa! Nào! Một, hai, ba, bốn…
Chàng đếm đến mười bảy chiêu bỗng nghe đánh choang một tiếng. Thanh đơn đao của Vân Trung Hiên đã rớt xuống đất.
Giang Mỹ Linh tiện tay điểm vào ma huyệt của lão.
Kể ra võ công Vân Trung Hiên còn có thể đối phó mười mấy chiêu nữa nhưng vì lão nghe tiếng Lăng Trung Ngọc đã sợ hãi bủn rủn cả người.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Nếu lão đánh theo qui củ thì còn có thể chống được đến chiêu thứ mười bảy. Chúng ta nên tha cho lão. Có điều bình sinh rất ghét những kẻ giả đạo đức nên không thể nhiêu dung được.
Liễu Tam Xuân lồm cồm đứng dậy quay về phía Lăng Trung Ngọc năn nỉ :
– Lăng… Lăng đại hiệp! Trước lão nhân gia đã ưng lời không giết lão phu.
Lăng Trung Ngọc gật đầu đáp :
– Ngày ấy ta chỉ có ý muốn thử võ công của lão chứ không muốn giết.
Vạn Y Thường vội nói :
– Lăng đại hiệp! Đại hiệp cũng nhận lời với tại hạ.
Lăng Trung Ngọc cười ha hả nói :
– Các vị nhớ được những lời ngày trước là hay lắm, nhưng còn một điều mà các vị không nhớ…
Hai lão Liễu và Vạn đồng thanh :
– Điều chi?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Khi ấy ác tích của các vị chưa rõ rệt, tại hạ còn coi các vị là bạn võ lâm đồng đạo nên không giết, có phải thế không?
Vạn Y Thường đáp :
– Đúng thế. Lão nhân gia nói đúng như vậy. Nếu không thì tại hạ đã chẳng dám tỷ đấu.