Tu La Thần Công

Chương 52 - Lăng Trung Ngọc Cứu Thoát Mỹ Linh

trước
tiếp

Giang Mỹ Linh hạ thủ một cách đột ngột. Nàng chắc mẩm Phùng Anh khó lòng thoát chết hay ít ra là bị trọng thương.

Ngờ đâu nàng còn đang ngẫm nghĩ, trước mắt bỗng lóe lên một vùng bóng sáng. Hai thanh bảo kiếm không biết đã bị vật gì quấn lấy. Một luồng lực đạo vừa nhu vừa cương tựa hồ nắm lấy tay nàng khiến cho hổ khẩu ngấm ngầm đau nhức.

Giang Mỹ Linh kinh hãi không biết đến đâu mà nói. Nàng gắng sức giựt mạnh hai thanh kiếm theo thế “Hạc Tử Phiên Thân” lộn người đi xa ba trượng.

Bỗng trên không rít lên hai tiếng veo véo. Hai mảnh vải trắng phất phơ rớt xuống.

Bây giờ Giang Mỹ Linh mới biết vừa rồi Phùng Anh quấn bảo kiếm vào tay áo.

Phùng Anh chau mày nói :

– Con nha đầu này nhỏ tuổi mà đã man trá như vậy. Nếu là kẻ khác thì chắc đã bị ngươi đâm thấu ruột rồi.

Địch Bình Thạch la lên :

– Má má! Con yêu nữ này độc ác ghê gớm. Má má đừng lịch sự với thị.

Phùng Anh tuy chưa bị thương. Nhưng mụ đã luyện nội gia công lực mấy chục năm trời và thi triển công phu tuyệt đỉnh “Lưu Vân Thi Tụ” mà chưa đoạt lại được bảo kiếm ở trong tay Giang Mỹ Linh, khiến mụ không khỏi ngạc nhiên.

Mụ nghĩ thầm trong bụng :

– “Lần trước ta về núi đến nay chưa được mười năm mà trên chốn giang hồ đã sản xuất được nhân vật lợi hại thế này. Thật là hậu sinh khả úy”.

Mụ không dám khinh địch nữa. Tiện tay mụ bẻ một cành liễu còn cả lá. Mụ nhằm đánh vào cổ tay đối phương nghe “véo” một tiếng.

Lúc này Giang Mỹ Linh đã biết rõ mụ là vợ Địch Long tên gọi Phùng Anh.

Tuy trong lòng nàng khiếp sợ, nhưng vẫn ỷ vào hai thanh bảo kiếm trong tay.

Nàng tính thầm trong bụng :

– “Hai vợ chồng lão này cũng nổi tiếng ngang nhau. Địch Long muốn giữ địa vị tiền bối lừng danh thiên hạ, quyết chẳng khi nào liên thủ với vợ để uy hiếp một kẻ bé nhỏ tuổi như ta. Ta không thể tin là hai thanh bảo kiếm này chẳng địch nổi cành liễu của mụ”.

Nàng liền đưa thanh kiếm ở tay trái ngang ra để phòng thân. Còn thanh Tài Vân kiếm ở tay phải bỗng vumg lên không đánh loáng một cái để đón cành liễu.

Bỗng nghe đánh xẹt một tiếng. Giang Mỹ Linh đã chém xuống một kiếm.

Chiêu kiếm này của nàng chỉ cắt đứt được hai mảnh lá liễu.

Phùng Anh cũng không khỏi run lên. Bà đã chắc chiêu này đánh toạc hổ khẩu Giang Mỹ Linh và hất bắn thanh kiếm đi, nhưng lại đánh trúng vào cánh tay nàng.

Mụ đánh liền ba chiêu mà không hiểu tại sao đều bị Giang Mỹ Linh tránh khỏi.

Nguyên Giang Mỹ Linh biết là nguy rồi, lập tức nàng thi triển “Thiên La bộ pháp”.

Bộ pháp né tránh này phát nguyên từ phái Thanh Thành để tránh cường địch, nhưng nó được Võ Hạo Thiên khổ tâm nghiên cứu, thêm vào những điều mới sáng tạo, so với sự truyền thụ của bản môn là phái Manh Sơn nó thần diệu hơn nhiều.

Vì thế mà Phùng Anh đang lúc nóng nẩy vẫn không làm gì được Giang Mỹ Linh.

Phùng Anh nghĩ bụng :

– “Không trách Vạn nhi để thị cướp mất bảo kiếm. Quả nhiên võ công thị có điều quái dị. Đến mình đây còn không coi ra lộ số. Kiểu này xem chừng phải ba chục chiêu trở ra mới mong hạ được thị”.

Phùng Anh lại phóng kiếm đâm ra. Nàng cảm thấy mũi kiếm dường như bị một luồng lực đạo tương phản kéo ra ngoài. Thanh Du Long kiếm xuýt nữa rớt khỏi tay Giang Mỹ Linh bay đi.

Giang Mỹ Linh giật mình kinh hãi. Nàng vội huy động thanh Tài Vân kiếm định hớt đứt cành liễu để hóa giải lượng kình lực đang uy hiếp thanh Du Long kiếm.

Bỗng thấy cành liễu của Phùng Anh nghiễm nhiên như một con linh xà vẫy vùng loạn lên chợt trở về mé đông chợt quẫy sang mé tây, thấp thoáng không nhất định, làm cho Giang Mỹ Linh phải hoa mắt, rồi loạn tâm thần vì không biết mụ đánh tới phía nào.

Bỗng thanh bảo kiếm bị dính vào cành liễu. Giang Mỹ Linh lại càng khiếp sợ.

Nguyên Phùng Anh thi triển nội công tâm pháp huyền bí khiến cho cành liễu dính vào để cưỡng đoạt thanh bảo kiếm trong tay Giang Mỹ Linh.

Cành liễu của Phùng Anh nhẹ bẳng như không. Nó theo ánh kiếm của Giang Mỹ Linh mà lướt tới không một tiếng động. Khi gặp cơ hội nó lại đụng vào sóng kiếm một cái.

May ở chỗ Giang Mỹ Linh có hai thanh bảo kiếm. Thanh kiếm mé tả bị nguy thì thanh kiếm mé hữu lại cứu. Thanh kiếm mé hữu bị nguy thì thanh kiếm mé tả lại cứu. Giả tỷ nàng chỉ có một thanh bảo kiếm thì đã bị Phùng Anh đoạt mất rồi.

Tuy nhiên sau mười chiêu qua lại. Chẳng mấy chốc nàng mồ hôi toát ra đầm đìa, chỉ còn cách đón đỡ chứ không còn tấn công được nữa.

Phùng Anh vẫn múa nhanh cành liễu.

Chỉ trong khoảng khắc Giang Mỹ Linh đã cảm thấy cặp kiếm của mình không còn lối thoát mà toàn thân nàng cũng bị cành liễu vây phủ.

Nhắc lại Lăng Trung Ngọc theo thanh âm tìm kiếm Giang Mỹ Linh. Khi chàng gần tới nơi, trước hết chàng nhìn thấy Giang Mỹ Linh đang chiến đấu với Phùng Anh một cách cực nhọc. Cái ngó thứ hai chàng thấy Địch Long đứng trên sườn núi lại càng kinh hãi vô cùng.

May ở chỗ khinh công chàng tuyệt cao có thể tương đương với vợ chồng Địch Long.

Chàng vừa ngó thấy hai người lập tức ẩn thân ngay.

Địch Long cũng đang ngưng thần chú ý coi vợ mình cùng Giang Mỹ Linh tỷ kiếm nên không phát giác ra tung tích Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc la thầm :

– “Ta muốn cứu nàng thoát hiểm thì cũng có thể cố gắng làm được nhưng khó mà thoát khỏi tai mắt vợ chồng Địch Long. Còn viện trợ một cách ngấm ngầm thì nhất định không thể được. Biết làm thế nào bây giờ?”

Chàng còn đang ngẫm nghĩ, chợt nghe cách chỗ mình mấy thước có tiếng động sột soạt.

Lăng Trung Ngọc định thần nhìn kỹ thấy có hai người ẩn trong bụi cỏ rậm chỉ hở ra nửa mông.

Chàng nhận thấy hai người này thân thể có mấy điểm đặc biệt liền biết ngay là Quy Linh Tử và Thích Đạo An.

Nguyên hai lão này sau khi bị thương ở chùa Huyền Nữ liền chuồn ẩn mình trong sơn động gần đó để điều trị. Tuy thương thế không nặng lắm nhưng cũng chần chờ mất nửa ngày. Còn Vương Trung Thuyên thì không biết đi đâu mất rồi.

Bọn chúng nghe tiếng đánh nhau đã tưởng Ngụy, Cảnh hai người bị vây, không ngờ lại phát giác ra vợ chồng Địch Long xuất hiện tại chốn này.

Hai lão này trước kia đã có lần xuýt bị mất mạng dưới lưỡi kiếm của Địch Long, nên chúng sợ quá phải ẩn vào trong bụi cỏ rậm không dám thở mạnh.

Lăng Trung Ngọc chưa nghĩ được kế hoạch cứu nguy cho Giang Mỹ Linh, bỗng nghe Địch Long quát hỏi :

– Kẻ nào nấp nánh tại đây?

Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi tưởng lão phát giác ra hành tung mình thì thấy vợ chồng Địch Long chạy lẹ về phía Quy Linh Tử và Thích Đạo An ẩn nấp.

Hai lão Quy, Đạo này tuy nín thở, nhưng nghĩ tới ngày trước đã bị đau khổ về thanh kiếm của Địch Long không khỏi toàn thân run bần bật phát ra tiếng xào xạc.

Thanh âm này chẳng những Địch Long và Địch Bình Thạch nghe thấy mà cả Băng Xuyên Thiên Nữ cũng phát giác ra được.

Cùng lúc ấy, Phùng Anh lớn tiếng quát :

– Không buông kiếm ra thì còn chờ gì nữa?

Mụ vung cành liễu quấn lấy chuôi kiếm Du Long.

Giang Mỹ Linh còn chịu làm sao nổi? Đột nhiên nàng cảm thấy đau thấu tâm can. Hổ khẩu dường như bị toạc ra.

Thanh Tài Vân kiếm ở tay mặt chưa kịp giải cứu thì thanh Du Long kiếm đã bị cành liễu của Phùng Anh lôi cuốn mất.

Lăng Trung Ngọc thấy Địch Long sắp tới nơi liền rung động tâm cơ. Chàng đứng cách hai người không đầy hai trượng nên nhảy một cái tới nơi. Chàng nắm lấy Thích Đạo An rất mau lẹ rồi giơ lên.

Một tay chàng nắm vào xương tỳ bà hắn còn một tay lột lấy mặt nạ của hắn đeo vào mặt mình nhanh như chớp.

Tiếp theo chàng chụp lấy Quy Linh Tử. Hai ngón tay cái chàng ấn vào Truy huyệt hai người.

Mấy động tác của Lăng Trung Ngọc liền nhau như một cử chỉ.

Địch Bình Thạch chợt thấy một bóng đen chuồn ra, gã còn đang ngơ ngác, bỗng nghe đánh vù một cái, Lăng Trung Ngọc tay trái xách Thích Đạo An, tay phải xách Quy Linh Tử đã nhảy vọt qua đầu gã.

Lúc này vào khoảng nửa đêm tuy bóng trăng sáng tỏ nhưng vẫn không được như ban ngày, vả lại Lăng Trung Ngọc đeo mặt nạ nên Địch Bình Thạch chỉ thấy bóng đen lù lù có ngờ đâu là chàng.

Phùng Anh ra chiêu đắc thủ liền hất cành liễu một cái liệng thanh Du Long kiếm ra xa hơn mười trượng.

Tiếp theo mụ lại đoạt luôn cả vỏ kiếm.

Giang Mỹ Linh sợ thất thần vừa bình tĩnh lại thì cành liễu của Phùng Anh bỗng rung lên nghe đánh soạt một tiếng. Mụ đã đánh trúng vào huyệt Trí Đường ở sau lưng nàng.

Giang Mỹ Linh mình mặc áo bảo giáp hộ thân vừa nghe tiếng gió do cành liễu phát ra, lập tức thi triển công phu “Điên Đảo Huyệt Đạo” là một công phu tối thượng trong tà phái.

Tuy nhiên, Phùng Anh đã sử dụng nội gia chân lực, cành liễu mềm yếu trong tay mụ biến thành cứng rắn hơn là cây phán quan bút đúc bằng thép nguyên chất.

Giang Mỹ Linh bị mụ đánh trúng đau điếng người, mắt hoa lên chân bước loạng choạng.

Phùng Anh nói :

– Dù ngươi có muốn chạy cũng không chạy được nữa. Vậy hãy đi theo ta để khỏi phải chịu đau đớn.

Cành liễu của mụ lại nhắm trúng Chiêu Hồn huyệt ở sau tai Giang Mỹ Linh, mụ chỉ cần điểm khẽ một cái là Giang Mỹ Linh phải ngất đi ngay. Nhưng mụ có ý niệm từ bi, luyến tiếc võ công của Giang Mỹ Linh. Cành liễu nhằm trúng huyệt đạo rồi mà không điểm tới.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, bỗng nghe hai tiếng vù vù rất mãnh liệt.

Nguyên Lăng Trung Ngọc tay xách hai người dùng làm vũ khí liệng về phía Phùng Anh.

Phùng Anh tai nghe tường bốn mặt, mắt trông rõ tám phương. Lăng Trung Ngọc từ trong bụi cỏ vọt ra mụ đã nghe rõ tiếng động. Nhưng mụ không ngờ chàng lại tới mau đến thế được. Dù mụ là nhân vật số nhất số nhị trong võ lâm cũng không khỏi chấn động tâm thần, tự hỏi :

– “Bên địch có tay cao thủ như vậy, phải chăng hắn là Đào Vĩnh Trạch?”

Lúc Lăng Trung Ngọc liệng Thích Đạo An cùng Quy Linh Tử ra, đồng thời chàng giải khai huyệt đạo cho bọn họ.

Hai người kia đã lâm vào tình trạng sinh tử tối hậu, bỗng cảm thấy chân tay cử động được liền thi triển tuyệt kỹ bình sinh.

Thích Đạo An người còn lơ lửng trên không đã phóng chưởng đánh ra.

Cành liễu của Phùng Anh đang nhằm vào Huyết Vận huyệt ở sau tay Giang Mỹ Linh liền bị chưởng phong của Thích Đạo An hất trệch sang một bên.

Võ công của Phùng Anh đã độ xuất thần nhập hóa. Mụ vừa động tâm liền rung cành liễu một cái, lập tức điểm trúng huyệt Mạch Môn của Thích Đạo An.

Lại nghe “cắc” một tiếng. Cành liễu của Phùng Anh bị gãy đôi.

Thích Đạo An đột nhiên như diều giấy đứt dây té huỵch xuống đất.

Nguyên vừa rồi tuy hắn bị điểm trúng huyệt đạo, nhưng cũng nắm được cành liễu. Trong lúc chớp nhoáng nội lực sắp bị tiêu tan hắn còn bẻ gãy được cành liễu.

Quy Linh Tử vung cây phất trần, tiếp liền Thích Đạo An quấn được nửa cành liễu của Phùng Anh. Phùng Anh nhả chưởng lực ra, cành liều khác nào cây cung cứng bắn đến cách một cái.

Quy Linh Tử hổ khẩu bị chấn động không thể chịu nổi để rớt cây phất trần xuống đất. Cành liễu xuyên thủng bả vai Quy Linh Tử.

Quy Linh Tử ngã quay ra không nhúc nhích được nữa.

Chiêu này tuy nhanh như điện chớp, nhưng trong lúc chớp nhoáng này, Lăng Trung Ngọc đã cứu Giang Mỹ Linh ra khỏi vòng nguy hiểm chạy trốn.

Địch Long đứng trên sườn núi thấy thế giật mình kinh hãi. Ban đầu lão tưởng là Đào Vĩnh Trạch, nhưng sau coi tướng mạo không phải là lão già ngoài sáu mươi thì nghĩ thầm :

– “Thằng quỷ này ở đâu đến? Võ công hắn cao cường như vậy, chắc chẳng kém gì Đào Vĩnh Trạch. Thế là một nhân vật ghê gớm nữa lại xuất hiện”.

Lão liền lớn tiếng gọi :

– Địch Long này ở núi Thiên Sơn muốn dùng võ công tìm bạn. Các hạ đã tới đây sao không tạm thời lưu lại để chúng ta trò chuyện vài câu.

Lăng Trung Ngọc không trả lời. Chàng ôm Giang Mỹ Linh càng chạy lẹ hơn.

Địch Long trợn mắt lên quát :

– Các hạ mà không dừng bước thì đừng trách Địch mỗ vô lễ.

Lão vung tay lên một cái, ba ngoạn Thiên Sơn thần mang xé bầu không khí bay tới.

Nên biết võ công Địch Long tỷ như núi Thái Sơn như sao Bắc Đẩu trong võ lâm. Lão đi đến đâu cũng được người ta kính trọng phi thường.

Bây giờ lão theo lễ mời mọc mà Lăng Trung Ngọc không đáp lại một lời là vô lễ.

Lão có biết đâu Lăng Trung Ngọc không dám lên tiếng, thì cho là chàng có ý khinh mình nên phóng ra ba mũi thần mang.

Nên biết Thiên Sơn thần mang là một thứ ám khí rất lợi hại, rất bá đạo mà lại do một tay cao thủ đệ nhất thiên hạ phát ra.

Lăng Trung Ngọc nghe tiếng gió rít trên không cũng đủ hết hồn.

Chàng liền thi triển môn “Đàn Chỉ thần công” mà chàng đã học được ở trong bí lục võ công của Võ Hạo Thiên.

Chát chát hai tiếng. Mấy mũi Thiên Sơn thần mang bị hất đi.

Mũi thứ ba không bắn trúng chàng nhưng trúng vào sau lưng Giang Mỹ Linh.

Bỗng nghe đánh bùng một tiếng. Giang Mỹ Linh tựa hồ trái cầu da tung lên trên không rồi hất ra ngoài xa đến năm sáu trượng.

Chỗ chàng đứng vừa rồi có hai đoạn đen láy giống như mũi tên rớt xuống.

Lăng Trung Ngọc thấy thế mới yên tâm.

Chàng vội thi triển thân pháp “Yến Tử Tam Sao Thủy”, một môn khinh công tuyệt đỉnh, vọt đi đỡ lấy Giang Mỹ Linh.

Chàng đón được Giang Mỹ Linh rồi cắp nàng chạy như bay chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái, chớp mắt đã lướt đi được nửa dặm, chuyền qua một khu thung lũng.

Nguyên công lực bản thân của Giang Mỹ Linh chẳng thể nào chống đỡ được Thiên Sơn thần mang của Địch Long. May mà nàng trong tay có thanh bảo kiếm Tài Vân nổi danh thiên hạ. Mặt khác Địch Long đứng cách xa nàng. Mũi Thiên Sơn thần mang lúc bắn tới nơi đã giảm sức mạnh rồi.

Giữa lúc sinh tử quan đầu, nàng vận hết dư lực vung kiếm một cái chặt đứt đôi được mũi Thiên Sơn thần mang. Tuy nhiên nàng cũng bị một luồng lực đạo cực kỳ cường mạnh hất tung lên.

Lúc Giang Mỹ Linh còn chơi vơi trên không, nàng phải lộn người đi ba vòng mới làm tiêu giảm được sức mạnh hất người nàng đi.

Giang Mỹ Linh dĩ nhiên kinh hồn táng đởm, song Địch Long cũng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi nghi ngờ, vì Giang Mỹ Linh dùng bảo kiếm chặt đứt được Thiên Sơn thần mang đã đành, còn bản lãnh Lăng Trung Ngọc hất được hai mũi thần mang ra thì không phải chuyện tầm thường.

Nên biết Lăng Trung Ngọc muốn tránh mặt không để Địch Long khám phá ra chân tướng mình. Sau khi hiện thân chàng đã sử dụng võ công mà chàng học được trong pho bí lục của Võ Hạo Thiên.

Chàng không lộ một chút công phu nào của bản môn ra.

Địch Long là người biết nhiều hiểu rộng. Trong khoảnh khắc này lão nghĩ ngay tới những nhân vật tối lợi hại trong các phái chính tà cùng những môn võ liên quan tới phái họ, nhưng lão không nghĩ ra được là ai có võ công tương tự như địch nhân trước mắt.

Lão nghĩ lui nghĩ tới mà không đoán ra được lai lịch của Lăng Trung Ngọc.

Lúc này Phùng Anh đã kiềm chế được Quy Linh Tử và Thích Đạo An. Mụ muốn rượt theo Giang Mỹ Linh thì thấy Địch Long đã tới trước mặt. Lão nói :

– Hiện đã có hai lão này, vậy chúng ta cứ truy cứu ở chúng là điều tra được lai lịch của gã kia.

Hắn ngừnglại một chút rồi tiếp :

– Thằng cha đó bản lãnh không kém gì chúng ta đâu. Bây giờ mình có rượt theo vị tất đã kịp.

Theo nhận xét của Địch Long thì lão tưởng Thích Đạo An và Quy Linh Tử nhất định cùng một phe với Lăng Trung Ngọc. Lão có biết đâu là mình đã đoán trật lất.

Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng bước chân người từ đàng xa chạy lại.

Địch Bình Thạch lấy lại được Du Long kiếm rồi muốn tiến ra nghinh địch.

Địch Long nói :

– Hãy khoan! Nghe khinh công của hai người này thì chân bước vững vàng và mau lẹ, tựa hồ như người bản phái.

Rồi lão dùng phép truyền âm nhập mật của bản môn phát ra một tiếng hú.

Chỉ trong giây lát quả nhiên nghe rõ thanh âm Ngụy Tô và Cảnh Quyên Quyên gọi :

– Sư phụ! Di phụ!

Nguyên hai người này nghe tiếng thần mang rít trên không mới tìm được tới nơi.

Phùng Anh bản tính ôn hòa. Mụ thấy trượng phu chủ trương không rượt theo địch nhân, huống chi lại có đồ đệ và cô cháu vừa tới dĩ nhiên mụ chẳng muốn đa sự làm chi.

Nhắc lại Lăng Trung Ngọc đỡ Giang Mỹ Linh chạy đi được vài dặm, không thấy tiếng người rượt theo, Giang Mỹ Linh mới yên tâm dừng bước.

Bngỗ nghe Lăng Trung Ngọc bật lên tiếng cười khúc khích.

Giang Mỹ Linh tức quá hỏi :

– Tiểu muội đã bị thất bại, thanh Du Long kiếm đã bị người đoạt lại mất. Ngọc ca còn thích gì mà cười?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Cô thử coi lại người mình xem có đẹp không?

Lúc này trời đã sáng rõ. Bên đường có một con rạch nước nhỏ, Giang Mỹ Linh liền cúi xuống soi bóng mình, bỗng nàng la lên một tiếng :

– Trời ơi!

Nàng đưa tay sờ lên đầu, hằn học nói :

– Được lắm! Có một ngày kia tiểu muội phải gọt cái đầu Địch Long như thế này.

Nguyên lúc nàng vung thanh kiếm Tài Vân để gạt Thiên Sơn thần mang, tuy nàng chặt đứt được một mũi và khỏi mất mạng, nhưng lưỡi kiếm cũng hớt luôn cả nửa mái tóc của nàng. Bây giờ nàng biến thành người nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, không vào loại nào hết.

Vừa rồi hai người còn mãi chạy cho thoát nạn nên chưa phát giác ra.

Lăng Trung Ngọc cười hỏi :

– Đó là bảo kiếm của cô tự hớt tóc cô. Sao cô lại căm hận Địch Long?

Giang Mỹ Linh trợn mắt lên hỏi lại :

– Sao lại không căm hận lão?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Theo nhận xét của tại hạ thì thanh Du Long kiếm bị họ đoạt là một việc hay. Nếu không thế thì cha mẹ Địch Bình Thạch khi nào chịu bỏ qua. Bọn họ mà ra mặt thì cô liệu còn trốn thoát được chăng?

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Ngọc ca sợ vợ chồng Địch Long đến thế ư? Hừ! Tiểu muội xem chừng vì lý do Cảnh Quyên Quyên mà ra. Giả tỷ Địch Long có giết chết tiểu muội thì chắc Ngọc ca cũng chẳng chịu vì tiểu muội mà trả oán.

Lăng Trung Ngọc cười mát hỏi :

– Cô nghĩ thế thật ư?

Giang Mỹ Linh đang lúc túc giận buột miệng nói ra, nhưng rồi cô lại hối hận.

Nên biết vừa rồi cô bị Phùng Anh kiềm chế không nhúc nhích được. Nếu không có Lăng Trung Ngọc ra tay thì nàng trốn sao thoát khỏi bàn tay mụ.

Nàng nghĩ tới đây dĩ nhiên không biết trả lời sao được.

Lăng Trung Ngọc nghiêm nghị nói :

– Nếu cô còn làm nhộn nữa thì ta không can thiệp đến thật đấy. Một là vì ta không muốn cô ra mặt đối đầu với phái Thiên Sơn. Hai là nếu có ra mặt cũng không thể địch nổi Địch Long.

Chàng giơ hai ngón tay giữa và ngón tay trỏ bên phải cho Giang Mỹ Linh coi.

Hai ngón tay này đã đen sì cả lại.

Nguyên vừa rồi chàng đã dùng “Đàn Chỉ thần công” để búng hai mũi Thiên Sơn thần mang mà bị thương.

Giang Mỹ Linh nói :

– Được rồi! Vụ phái Thiên Sơn hãy để đó. Chờ giết xong Đào Vĩnh Trạch rồi sẽ liệu. Dù sau này tiểu muội có đối đầu với Địch Long cũng không phiền đến Ngọc ca phải giúp đỡ. Ngọc ca cứ yên lòng.

Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi :

– Ngón tay Ngọc ca có đau không?

Nàng vừa hỏi vừa lấy thuốc tán sát vào ngón tay cho chàng.

Nàng lại cầm ngón tay bị thương của Lăng Trung Ngọc thổi mấy cái. Cử động của nàng rất êm ái, khiến cho Lăng Trung Ngọc dù có muốn nói nữa cũng không nỡ.

Giang Mỹ Linh lấy tấm khăn lụa ra cười nói :

– Bây giờ ăn mặc thế này có giống một cô gái bán hàng không?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Như vậy chỉ giống một cô gái trả bán đậu hủ trong một thị trấn nhỏ.

Giang Mỹ Linh khẽ đập vai chàng một cái làm mặt giận nói :

– Anh chàng này nhảm quá mà trông xấu như quỷ.

Lăng Trung Ngọc bật cười kéo tấm mặt nạ ra nói :

– Nhờ có tấm mặt nạ này mà không bị Địch Long khám phá ra chân tướng. Nhưng bây giờ thì nên bỏ đi để cô khỏi gọi là quỷ sứ.

Hai người lại tiếp tục thượng bộ.

Vào lúc xế chiều xa trông thấy một tòa thị trấn.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Đây là địa phương nào?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Đây là huyện thành huyện Hưng Định. Từ đây đi Bắc kinh còn ba ngày đường.

Bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Hai người kỵ mã từ phía sau rượt tới.

Hai người kỵ mã này đều là lão già mà cưỡi ngựa rất hay.

Bỗng nghe tiếng roi lách cách. Hai con ngựa, một mé tả, một mé hữu đi lướt qua hai bên Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc sửng sốt dừng chân.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Trung Ngọc! Ngọc ca có nhận ra hai người đó không?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Đừng lên tiếng! Để nghe xem họ nói gì.

Hai con ngựa đã chạy đi mấy chục trượng, song Giang Mỹ Linh và Lăng Trung Ngọc là những tay cao thủ nghe rõ cả tiếng gió. Lỗ tai hai người rất linh mẫn.

Bỗng nghe thanh âm họ lúc đứt lúc nối.

Một người nói :

– Ông bạn quên là Vân nhị ca hiện trú ở ngoài cửa Đông thành ư? Tối nay ta đi thêm một quãng vào thăm y.

Người kia cười ha hả nói :

– Phải đấy! Có lẽ Vân nhị ca cũng giống chúng ta. Họ tiếp được….

Hai con ngựa chạy rất mau mà tiếng hai người nhỏ mãi đi nên chỉ nghe được đến đây còn về sau không nghe rõ nữa.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Mấy câu này là nghĩa làm sao? Hình như hai lão đã đến bước đường cùng, móc túi không còn tiền để vào trọ khách điếm. Họ nhớ tới một người bạn ở gần đây định vào đó để ngủ nhờ chứ gì?

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

– Cô này khinh người thật…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.