Lăng Trung Ngọc thu tiếng cười, lại lạnh lùng hỏi :
– Bây giờ các vị giúp kẻ dữ làm ác định giết hết võ lâm đồng đạo. Thiên lý khó nổi khoan dung. Vậy Lăng mỗ thay trời làm đạo thì buông tha thế nào được?
Vân Trung Hiên vội la lên :
– Lão phu đã không muốn đi mà hai vị nay cổ võ hoài. Chắc lão nhân gia mà tha chết cho lão phu thì lão phu xin nguyện y phân tán gia tài.
Câu nói sau cùng của lão chắc vì Giang Mỹ Linh mắng lão là người giả nhân nghĩa.
Hai lão Liễu, Vạn kêu la rầm lên, một mặt chối cãi, một mặt thề thốt sửa đổi luồn mồm. Chúng xin Lăng Trung Ngọc tha thứ rồi từ đây rời khỏi võ lâm không dám dính líu đến chuyện đời nữa.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Đừng làm rùm lên, các vị muốn ta tha mạng thì phải y theo một điều kiện.
Cả ba lão như người vâng lệnh hoàng ân, lập tức đồng thanh kêu ca :
– Tại hạ xin y theo!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Tư Không đại nhân mà các vị vừa nói đó là ai?
Vân Trung Hiên đáp :
– Là Thống lĩnh Ngự lâm quân Tư Không Hóa.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Được rồi. Cái đó phải có giấy mực. Mỗi vị viết cho ta, viết…
Giang Mỹ Linh đột nhiên cướp lời :
– Viết cho ta một bài thơ Đường.
Lăng Trung Ngọc sửng sốt.
Giang Mỹ Linh giương cặp mày liễu lên nói :
– Ngọc ca giao cho tiểu muội. Tiểu muội xin bảo đảm không làm sai trật.
Lăng Trung Ngọc cùng nàng ở với nhau đã lâu. Mỗi lần nàng giương mắt lên là tỏ ra đã hiểu ý kiến của chàng. Nhưng lần này chàng nghe Giang Mỹ Linh bảo ba người kia làm thơ Đường thì không sao hiểu được.
Vân Trung Hiên hỏi :
– Viết thơ gì?
Giang Mỹ Linh làm bộ ngẫm nghĩ rồi đáp :
– Làm một bài thơ không dài mà cũng không ngắn. Được rồi! Viết một bài thơ của lão Đỗ!
Vân Trung Hiên hỏi :
– Bài nào?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Bài Bình Xa Hành.
Liễu Tam Xuân và Vạn Y Thường thẹn thùng ấp úng đáp :
– Tại hạ… tại hạ chưa đọc qua.
Vân Trung Hiên nhơn nhơn đắc ý nói :
– Tại hạ xin viết ngay được. Có điều chữ không đẹp, mong cô nương bao dung.
Nguyên Liễu, Vạn hai lão đều dốt nát. Còn Vân Trung Hiên đã được dự hàng phong nhã có thuộc Đường thi. Bài thơ nổi tiếng của Đỗ phủ này hai bữa trước đây lão mới viết để tặng cho một tên đệ tử mà lão vừa ý.
Giang Mỹ Linh nói :
– Hay lắm! Còn hai vị kia không đọc Đường thi thì cứ theo lão viết từng chữ một. Ta bất cần biện pháp nào, miễn là viết được thì thôi.
Vân Trung Hiên cầm bút viết :
“Xa lân lân, mã tiêu tiêu”.
Liễu Tam Xuân, Vạn Y Thường trán toát mồ hôi. Hai lão đó từng chữ viết theo Vân Trung Hiên mà không dám chậm hơn người nhiều.
Khi Vân Trung Hiên ngừng bút thì hai lão kia sau một lát cũng viết xong.
Vân Trung Hiên thấy hai lão viết chữ lệch lạc như trẻ con thì lấy làm hãnh diện. Lão tranh đưa bức viết của mình một cách rất cung kính cho Giang Mỹ Linh coi và nói :
– Cô nương! Cô nương là một nhà văn tự, xin coi lại cho.
Giang Mỹ Linh cười đáp :
– Hay lắm! Chữ này tốt thật!
Cô vừa dứt lời, Vân Trung Hiên trong lòng sung sướng tươi cười.
Giang Mỹ Linh bất thình lình thò ngón tay ra đâm mạnh vào cổ họng lão một cái.
Vân Trung Hiên không ngờ Giang Mỹ Linh hạ độc thủ một cách đột ngột.
Cổ họng bị đâm thủng, máu tuôn ra như suối, chết ngay lập tức.
Hai lão Vạn, Liễu hồn vía lên mây, vừa la được hai tiếng “tha mạng” rồi không thốt ra được lời nào.
Giang Mỹ Linh đã dùng thủ pháp rất trầm trọng điểm vào tử huyệt chúng.
Nàng ra tay nhanh như chớp. Dù Lăng Trung Ngọc có muốn ngăn nàng đừng giết người cũng không kịp được.
Lăng Trung Ngọc tức giận nói :
– Mỹ Linh! Sao cô tàn độc như vậy? Ta đã nhận lời tha mạng cho họ kia mà.
Giang Mỹ Linh cười đáp :
– Đó là Ngọc ca hứa lời chứ tiểu muội có ưng chịu đâu?
Tên đệ tử của Vân Trung Hiên muốn trốn chạy, nhưng gã sợ quá hai chân nhũn ra không cất bước được.
Giang Mỹ Linh nói :
– Ta đã giết ba lão rồi, không thể để ngươi sống được.
Nàng giơ phi đao lên liệng chết nốt tên đệ tử, quản gia của Vân Trung Hiên.
Lăng Trung Ngọc nắm chặt lấy tay Giang Mỹ Linh quát :
– Nếu cô còn giết người bừa bãi thì ta phế bỏ võ công cô đó.
Giang Mỹ Linh cười hỏi :
– Đại anh hùng! Đại hiệp khách! Các hạ bóp tại hạ đau quá. Có buông tay ra không? Các hạ mà không buông tay thì từ nay tại hạ không lý gì đến các hạ nữa. Bốn tên này không giết không được. Các hạ tưởng tại hạ thích giết người chăng?
Lăng Trung Ngọc không tự chủ được, bất giác buông tay ra hỏi :
– Mấy người này tuy tư cách đê hèn, nhưng tội không đáng chết. Sao cô lại giết bọn họ là nghĩa lý gì?
Giang Mỹ Linh hững hờ đáp :
– Ngọc ca đã trà trộn vào chốn giang hồ bấy nhiêu năm mà còn có người coi là “đại ma đầu” thì thật uổng quá! Hừ! Có thế mà cũng không biết.
Nàng cất giọng trong trẻo nói tiếp :
– Ngọc ca hãy ngồi xuống đây để tiểu muội nói cho mà nghe.
Nhìn vẻ mặt Giang Mỹ Linh giận giỗi, lửa giận của Lăng Trung Ngọc không bốc lên được. Chàng bèn y lời ngồi xuống.
Giang Mỹ Linh cười hích hích nói :
– Đáng tiếc đây không có gương để Ngọc ca lúc làm dữ soi vào xem có đáng khiến cho người ta phải cười đến trẹo quai hàm không?
Lăng Trung Ngọc nói :
– Cô nói mau đi! Nếu không đủ lý lẽ thì ta vặn cổ đó.
Chàng nói đến hai chữ vặn cổ rồi chính mình cũng không nhịn được phải phì cười.
Giang Mỹ Linh hỏi :
– Có phải Ngọc ca định bắt ba lão viết thơ cho Tư Không Hóa không?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Đúng thế! Ta muốn bảo họ viết thơ tiến cử, rồi chúng ta giả làm đệ tử của chúng cầm thơ đến ra mắt Tư Không Hóa.
Giang Mỹ Linh cười hỏi :
– Kể ra Ngọc ca cũng có diệu kế, nhưng Ngọc ca có dám bảo đảm bọn chúng giữ kín chuyện không?
Lăng Trung Ngọc nói :
– Chúng đã viết thơ cho mình chẳng lẽ trong thơ lại không nói là chuyện này bí mật ư?
Chàng nói tiếp :
– Bọn chúng đã sợ vỡ mật khi nào còn dám tiết lộ.
Giang Mỹ Linh nói :
– Mấy tên hoạt đầu này như tục ngữ thường nói: “Lượng hẹp không phải người quân tử, không độc sao phải đấng anh hùng?”. Vậy giết bọn chúng đi là an toàn hơn hết.
Giang Mỹ Linh tuy biết Lăng Trung Ngọc có thể cũng nghĩ đến chuyện này rồi. Giả tỷ trường hợp này xảy ra từ mấy năm trước thì chàng đã giết họ ngay.
Nhưng từ ngày chàng quen Lãnh Sương Quân, tính tình chàng đã dần dần biến đổi. Chàng thà chịu mạo phạm nguy hiểm chứ không muốn giết ba người này.
Chàng nghe Giang Mỹ Linh nói vậy thì không phản đối vào đâu được. Tuy chàng thấy Giang Mỹ Linh hành động tàn bạo mà chàng cũng không mở miệng.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Mọi người đều nhận Ngọc ca là một tay đại hành gia trên chốn giang hồ song tiểu muội xem ra Ngọc ca hãy còn thiếu bề lão luyện.
Nàng giương cặp mắt lên nhìn chàng nói tiếp :
– Ngọc ca bảo chúng viết thơ tiến cử, việc đó rất là không ổn. May mà tiểu muội tâm linh xúc động, kịp thời đổi giọng biểu bọn chúng viết một bài thơ Đường.
Lăng Trung Ngọc chợt tỉnh ngộ hỏi :
– Chắc cô tưởng bọn chúng cố ý không dùng bút tích thường ngày mà tả tự khác đi? Hoặc cố ý hí lộng quỷ thần trong lời văn?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Đúng thế! Ngọc ca hãy còn thông minh mới đoán trúng được chỗ dụng ý của tiểu muội. Bây giờ chúng ta đã có bút tích của họ, muốn viết gì thì viết.
Bỗng nàng la lên :
– Ồ! Vân Trung Hiên võ công đã giỏi lại ở gần kinh thành, e rằng y quen nhiều người trong kinh.
Nàng trầm ngâm một lát rồi tiếp :
– Chúng ta trá hình làm đệ tử của hai lão Liễu, Vạn quách.
Nàng cầm bút phỏng bút tích của hai lão viết một bức thơ. Quả nhiên nàng viết giống hệt như chữ họ.
Lăng Trung Ngọc coi rồi, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, nghĩ thầm trong bụng :
– “Nàng thông minh thế này mà lỡ ra đi vào đường tà thì so với Đào Vĩnh Trạch e rằng còn lợi hại hơn”.
Giang Mỹ Linh đọc hai bức thơ giả mạo lại rồi đưa cho Lăng Trung Ngọc một bức nói :
– Tiểu muội ghét cay ghét đắng thằng cha Liễu Tam Xuân, vậy Ngọc ca mạo sưng là đệ tử của hắn.
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Thằng cha Mã Kiếm Vô Thường (tức Vạn Y Thường) trước nay không thu nữ đệ tử. Nếu cô mạo xưng là đồ đệ hắn thì nhất định phải lòi đuôi.
Giang Mỹ Linh hỏi :
– Tiểu muội đã nghĩ kỹ rồi. Ngọc ca thử coi đầu tóc tiểu muội xém cải trang có được không?
Mọi người trong Vân gia trang hãy còn hôn mê bất tỉnh. Giang Mỹ Linh tiến vào nội thất kiếm một bộ quần áo đàn ông mà nàng mặc vừa.
Đầu tóc nàng đã bị Địch Long hớt một nửa, nàng liền tìm một con dao cạo soi gương cắt ngắn đi cho đều nhau. Nàng đội mũ vào rồi hỏi Lăng Trung Ngọc :
– Ngọc ca thử nhìn xem tiểu muội hóa trang thế này được không?
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Cô xinh đẹp quá! Mà làm môn hạ Mà Kiểm Vô Thường thì không được. Để ta thay đổi dong mạo cho một chút.
Việc thay đổi dong mạo của Lăng Trung Ngọc coi như trò đùa. Chàng đã có thuốc dịch dung của Kim Xà tôn giả, liền thay đổi dong mạo cho Giang Mỹ Linh bằng cách điểm thêm vào mặt nàng hai nốt ruồi đen.
Bây giờ ngoài tấm thân nàng thấp bé, nàng đã thành một nhân vật thô hào trên chốn giang hồ.
Giang Mỹ Linh soi gương cười nói :
– Hay lắm! Tuy người có xấu đi một chút nhưng đứng trước Vương Trung Thuyên, hắn khó lòng mà nhận ra được.
Lăng Trung Ngọc thêm vào hai túm râu mép, chàng đã biến thành một tên đệ tử trì trọng của Chưởng môn.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Không ngờ chúng ta lại giả làm đệ tử của hai lão này. Tiểu muội đã giết chết họ, thế thì đối với họ không khỏi e thẹn.
Giang Mỹ Linh tha cho cô thôn nữ đã bị Vân Trung Hiên mua, trở về nhà.
Nàng lại cho mười lạng bạc để phụ thân cô đem trốn đi nơi khác.
Mọi việc xong xuôi thì trời vừa sáng. Hai người lập tức lên đường nhằm phía kinh đô tiến phát.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Đây là một hảo sự thứ nhất trong đời tiểu muội. Tiểu muội cảm thấy trong lòng khoan khoái vô cùng.
Lăng Trung Ngọc cũng cười nói :
– Lòng dạ nghĩa hiệp ai cũng có cả. Chỉ sao giữ được bản tánh khỏi mê muội là có thể thành hảo nhân được.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Ngọc ca thật càng ngày càng hủ hóa. Tiểu muội coi chừng rồi Ngọc ca có ngày biến thành một tay gõ đầu trẻ. Có điều Ngọc ca chắc chưa nghĩ đến. Ngọc ca thử đoán coi tiểu muội làm việc này với mục đích gì?
Lăng Trung Ngọc hỏi lại :
– Cô bảo sao?
Giang Mỹ Linh cười khanh khách nói :
– Tiểu muội cốt làm cho Ngọc ca được vui thích.
Lăng Trung Ngọc tưởng chừng trái tim mình chìm hẳn xuống. Thực tình chàng không nghĩ tới động cơ của Giang Mỹ Linh.
Chàng lại nghĩ :
– “Nàng muốn làm vui lòng ta cũng là một việc hay. Huống chi nàng nói huỵch toẹt ra đủ thấy nàng chân thật và chưa đến nỗi hoàn toàn không cứu vãn được. Có điều từ này e rằng ta khó mà xa nàng được”.
Ba bữa sau hai người tới Bắc kinh. Tư Không Hóa làm Thống lãnh Ngự lâm quân nên việc hỏi địa chỉ hắn chẳng khó khăn gì.
Hai người cầm thơ tiến cử, mạo xưng là đệ tử Liễu Tam Xuân và Vạn Y Thường xin vào ra mắt.
Tư Không Hóa đang ở diễn võ trường đôn đốc việc luyện võ cho quan quân dưới trướng. Hắn thấy đệ tử của Liễu Tam Xuân và Vạn Y Thường tới nơi thì trong lòng khoan khoái vô cùng.
Hắn xem thư rồi thủng thẳng nói :
– Sư phụ các ngươi đều ở nhà hưởng phúc gia đình, không trách ta thỉnh mà họ không đến. Ha ha! Họ ngồi nhàn để các ngươi phải một phen tâm khổ. Trước hết các ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe sức.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Nếu các ngươi muốn ở đây làm công sai thì sáng mai ta dẫn ngươi đến gặp Vương phó tướng để xem có chỗ khuyết nào thì bổ xung các ngươi vào.
Hắn trỏ tên quản gia đã đưa hai người vào và bảo gã :
– Ngươi tiếp đãi bọn chúng cho tử tế, rồi sáng mai dẫn chúng đi gặp phó tướng.
Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh vẫn đứng yên.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Bọn tiểu nhân không phải đến đây xin làm công sai.
Tư Không Hóa có vẻ không bằng lòng lạnh lùng nói :
– Phải rồi! Sư phụ các ngươi đều là những tay phú hào. Chắc các ngươi cũng là con nhà giàu, dĩ nhiên không muốn làm công sai.
Rồi hắn cất cao giọng hơn nói tiếp :
– Thôi được! Các ngươi đã không muốn làm công sai thì về đi. Ta không dám lưu các ngươi nữa.
Giang Mỹ Linh nói :
– Không phải ý kiến như vậy. Đại nhân đã trách lầm sư phụ của tiểu nhân.
Tư Không Hóa hỏi :
– Sao? Phải chăng y không chịu lai kinh vì có duyên cớ gì khác?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Lúc sư phụ sai tiểu nhân đi người có nói: “Nếu Tư Không đại nhân coi ta thịnh trọng thì ta thân hành đến kinh để ra sức cho đại nhân…”
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Lão nhân gia còn bảo: “Bây giờ ta đã nhiều tuổi mà đối phó với đám tuổi trẻ giang hồ, Tư Không đại nhân e rằng sức ta không đủ địch lại bọn cao thủ hạng nhất. Vậy ngươi thử đi một chuyến. Ngươi đã học được hết võ công của ta lại vào hạng niên thiếu. Vậy ngươi đi đi còn hơn là ta”. Sư phụ tiểu nhân nói tới đây rồi đóng cửa lại. Lão gia còn dặn: không nên nói việc này với ai.
Nàng ngập ngừng nói tiếp :
– Vì đại nhân có chỗ hiểu lầm gia sư nên tiểu nhân đành mặt dày nói cho đại nhân hay. Sự thực là như vậy, chứ không phải lão gia vì tiếc thân mình mà phái tiểu nhân đi thay.
Tư Không Hóa nói :
– Ủa! Té ra sư phụ ngươi nói vậy. Thế thì…
Lão quay sang hỏi Lăng Trung Ngọc :
– Còn sư phụ ngươi có dặn gì không?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Gia sư chỉ dặn: “Chuyến này ngươi đi vì Tư Không đại nhân ra sức, tức là vì Hoàng thượng ra sức. Ngươi phải một dạ trung thành không được suy bi chức tước. Hoàng thượng hiện đang quyết tâm tiễu trừ các phái chính tà không chịu quy thuận triều đình”.
Chàng hạ thấp giọng xuống nói tiếp :
– Gia sư còn bảo: “Chuyến này ngươi đi không chừng sẽ gặp phải nhiều cường địch, nhưng võ công của ngươi so với nhân vật võ lâm các phái cũng chống lại được phần nào rồi đó. Dĩ nhiên ngươi không nên khiếp nhược nhưng cũng đừng tham công thái quá”.
Chàng ngừng lại đưa mắt nhìn Tư Không Hóa nói tiếp :
– Lúc đó tiểu nhân có hỏi lại nên tránh những hạng người nào thì gia sư bấm đốt ngón tay tính xong đáp: “Nếu gặp phải Chưởng môn phái Thiên Sơn là Địch Long, Thống Thiền hòa thượng trụ trì chùa Thiếu Lâm, Hoa Quang đại sư phái Nga My, và tên đại ma đầu khét tiếng hiện nay là Đào Vĩnh Trạch. Ngươi chớ tham công mà dây vào bốn người đó. Còn đối phó với người khác thì ta tưởng ngươi không đến nỗi làm mất mặt về thể diện sư môn”.
Lăng Trung Ngọc là tay lão luyện giang hồ. Chàng trả lời khéo hơn Giang Mỹ Linh nhiều. Miệng chàng không nói ra sư phụ khen mình thế nào mà giọng lưỡi tự coi mình là kẻ không vừa.
Theo lời chàng thì ngoại trừ bốn người là Đào Vĩnh Trạch, Thống Thiền hòa thượng, Hoa Quang đại sư và Địch Long, còn ngoài ra không một ai là địch thủ của chàng.
Tư Không Hóa giật mình kinh hãi tự hỏi :
– “Ta chưa từng biết bản lãnh của bọn Liễu Tam Xuân và Vạn Y Thường ra sao, nhưng ít ra cũng phỏng đoán được đôi chút. Sao hắn dám tự phụ như vậy? Hắn làm như đệ tử của mình thắng được hết cả tôn sư các phái. Đây chẳng qua là hai đứa nhỏ tuổi cố ý khoác lác bịa đặt ra để lừa gạt ta trọng dụng chúng”.
Hắn có biết đâu người đứng trước mặt là ngôi sao chổi làm chấn động giang hồ với ngoại hiệu Kim Xà sứ giả Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc bây giờ bản lãnh phi thường. Chàng nói vậy hãy còn là khiêm tốn.
Giang Mỹ Linh nói :
– Công việc vãn bối đã bẩm rõ rồi vậy xin cáo biệt.
Tư Không Hóa nói :
– Hãy khoan! Hãy khoan!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Đại nhân có điều chi dạy bảo?
Tư Không Hóa đáp :
– Bản tòa có điều thất kính. Té ra hai vị là những thiếu niên anh hùng. Vừa rồi bản tòa có điều sơ khoáng, mong hai vị đừng trách.
Hắn giơ tay ra nắm lấy tay Lăng Trung Ngọc ra chiều thân thiết.
Lăng Trung Ngọc chưa biết lai lịch Tư Không Hóa. Chàng tự hỏi :
– “Ngày trước mình bôn tẩu giang hồ chưa từng nghe ai nói đến tên Tư Không Hóa, chẳng hiểu lão nhờ điều chi mà làm đến Thống lãnh Ngự lâm quân”.
Hai người đều có ý thử võ công đối phương. Tư Không Hóa ngầm vận Tiên Thiên Thái Ất thần công. Một luồng kình lực kiêm cả nhu cương từ trong lòng bàn tay nhả ra…
Lăng Trung Ngọc bụng bảo dạ :
– “Mình coi hắn không ra. Nhưng nội công hắn thuộc về đạo gia chính tông. Lạ ở chỗ bọn chính tông không chịu đem chân truyền dạy cho đệ tử tục gia mà sao hắn lại biết? Hay là hắn trước kia đã làm đạo sĩ rồi sau hoàn tục?”
– Kể công lực hắn tuy chưa bằng mấy vị đại sư võ học đương thời nhưng đại khái hắn cũng ngang hàng với những tay cao thủ đệ nhất phái Toàn Chân như Lăng Tiêu Tử chứ không kém.
Tư Không Hóa đã phát huy Tiên Thiên Thái Ất thần công từ ba thành lên đến bảy thành mà lạ thay lúc nào cũng không thấy phản ứng chi hết.
Thần công phát ra tựa hồ vật nặng gieo xuống biển cả chìm đâu mất tích, tức là nó sâu không biết tới đâu là cùng.
Tư Không Hóa trong lòng kinh hãi không dám sử đủ mười thành công lực vội buông tay ra.
Thực tình Lăng Trung Ngọc không dám để lộ bản lãnh một cách thái quá, chàng chỉ phát huy công lực vừa đủ để đối phó với hắn. Địch cương thì chàng mạnh, địch yếu thì chàng rút bớt lại. Không thế thì Tư Không Hóa tất bị đau khổ rồi.
Lăng Trung Ngọc lại thấy Tư Không Hóa cầm tay Giang Mỹ Linh, nhưng lần này hắn cẩn thận hơn, phát huy ngay tám chín thành công lực từ đầu.
Giang Mỹ Linh chưa luyện nội công đến trình độ thượng thặng như Lăng Trung Ngọc, nên nàng đành phải chống đối một cách cứng rắn.
Công lực hai bên ở vào trạng thái quân bình.
Giang Mỹ Linh chau mày một cái. Nàng ngấm ngầm vận Tu La thần công đưa kình lực từ đầu ngón tay giữa đẩy ra.
Tư Không Hóa cảm thấy hổ khẩu mình dường như bị mũi kim thêu đâm vào, tuy không lấy gì làm đau cho lắm, nhưng cảm thấy cực kỳ hàn lãnh. Lập tức kình lực của hắn bị tiêu tan.
Hắn vội giựt tay về ca ngợi :
– Công lực ông bạn này thâm hậu lắm!
Hắn sinh lòng ngờ vực nghĩ bụng :
– “Vạn Y Thường là Chưởng môn phe Hắc Hổ quyền, và chuyên luyện ngoại gia công phu mà gã này nội công lại thâm trầm như thế là nghĩa làm sao? Thái Ất thần công của ta quái dị như vầy mà gã hóa giải được. Hiển nhiên là thứ nội công âm nhu của phái tà”.
Rồi hắn tự hỏi :
– “Phải chăng Vạn Y Thường đã giấu công phu bí mật này không truyền thụ ra ngoài? Hay là người nào khác mạo xưng đệ tử của lão”.
Trong lòng hắn đã hoài nghi, hắn liền lưu Giang, Lăng hai người lại rồi quay sang một vị võ sư già đứng bên :
– Nam Cung sư phụ! Trước kia sư phụ cùng Vạn Y Thường tỷ thí võ công bao giờ chưa?
Lão võ sư này tên là Nam Cung Ất. Lão cùng sư phụ Tư Không Hóa đồng hành với nhau. Võ công lão rất cao thâm. Tư Không Hóa mời lão đến làm giáo đầu cho bọn Ngự lâm quân.
Lão vừa nghe Giang Mỹ Linh khoa trương võ công đã lấy làm bất mãn liền đáp :
– Phải rồi! Hai chục năm trước Vạn lão đại đã phô diễn môn Hắc Hổ quyền cho lão phu coi. Lão phu có nói môn Hắc Hổ quyền tuy cương kinh uy mãnh phi thường, nhưng bên trong còn có nhiều sơ hở.
Lão nói tiếp :
– Lão Vạn không tin liền cùng lão phu chiết chiêu. Trao đổi đến chiêu thứ ba mươi hai, lão Vạn sử một chiêu rất cương mãnh là “Hắc Hổ Thâu Tâm” liền bị Âm Dương thần công của lão phu kềm chế, lão ta mới chịu phục. Việc này đã xảy ra hai chục năm, không hiểu những chỗ sơ hở về quyền pháp đó đã hồi bổ chưa?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Gia sư có nhắc vụ đó. Lão nhân gia bảo đó không phải là quyền pháp bản môn sơ hở mà vì lúc đó kinh nghiệm lâm địch của lão gia chưa được phong phú. Khi Nam Cung lão sư dùng Âm Dương chưởng kềm thế cầm tay lão gia, đáng lý lão gia phải dùng một chiêu khác thì phổ chiết, ngày rằm sẽ tới với Nam Cung lão sư.
Nam Cung Ất đột nhiên biến sắc hỏi :
– Lão sư nói thế thật ư? Nếu vậy thì lão phu phải thỉnh giáo Giang huynh vài chiêu chân truyền của lệnh sư. Vậy chúng ta thử đấu một cuộc xem sao?
Giang Mỹ Linh và Lăng Trung Ngọc đều thay đổi tên giả, nhưng chữ họ thì vẫn đồng âm.
Giang Mỹ Linh đổi là Giang Mai. Lăng Trung Ngọc đổi là Lâm Trọng. Vì thế nên Nam Cung Ất kêu Giang Mỹ Linh bằng Giang huynh.