Trong thời gian nói chuyện, bất giác đã đi đến tận cuối Mê Hồn sơn trận, lại đến ngoài Thiên Tùng trận đen nghịt.
Hoàng Bác luôn lo đề phòng chuyện cung tên bắn đến họ, chàng tự mình lao vào Thiên Tùng trận dò tình hình trước.
Vừa bay vào trong rừng, bèn thấy trên một ngọn cây có cắm một tấm phông, trên mặt viết :
– Vô Song bảo chúc mừng những người Ngũ đại danh phái Chưởng môn thắng lợi trở về.
Hoàng Bác cảm thấy lý thú, muốn đưa tay xé lấy, chàng chợt nghĩ, bèn co tay lại cười thầm: “Lời sắc phúng của họ như vậy cũng tốt, để cho họ biết điều mà cảnh tỉnh, luôn kiểm nghiệm những hành vi không quang minh của mình”.
Trong lúc hồi tưởng, Huệ Tâm Thượng Nhân cùng những người đã tiến vào rừng, lão nhìn thấy hàng chữ, chỉ thoáng cười lạnh nhạt như không thấy gì, tiếp tục đi hướng vào trong rừng.
Võ Đang chưởng môn Bạch Vũ chân nhân và Hoa Sơn chưởng môn Vân Trung Long Uất Trì Tử lại không nhẫn nại, liền hừ lạnh hai tiếng, ai cũng đều đưa tay vươn lên xé đi.
Bỗng nhiên “bình” một tiếng, cây tùng to lớn đó bỗng ngã lìa đổ rầm về phía sau.
Tại lúc này, ở khoảng cách trong rừng đột nhiên phát lên những tiếng dây cung “vù vù” lập tức từ tám phương tứ phía bỗng có hàng trăm mũi tên bay đến rào rào dày đặc như mưa.
Hoàng Bác hét lên một tiếng lớn đầy kinh ngạc, hô lên :
– Nép xuống nhanh.
Chàng tức tốc nhảy lên phía trước phát xuất Vô Cực chân khí để che chở cho họ, một mặt vừa quay mình phát chưởng ra, tạo nên một làn cuồng phong dữ dội, đánh tạt hướng đến những loạt tên bay đầy trời.
Việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Chàng phát chưởng cực nhanh, hầu như là biến, xuất chưởng cùng một lúc, cho nên làm cho mấy trăm mũi tên thảy đều quay đầu trở lại bay vào trong rừng, không sót lại một cây.
Huệ Tâm Thượng Nhân lại nghe tiếng vùn vụt, vừa ngoảnh đầu đã thấy mưa tên bay đến, khi lão nghe được tiếng vút của dây cung, đã kịp thời xuất chưởng hộ thân. Những loạt mũi tên đó chỉ bay đến cách trước mặt một thước liền lả tả rơi xuống đất.
Hoàng Bác nhìn thấy bốn vị Chưởng môn đều chưa trúng tên trong lòng mới nhẹ nhõm, chàng bèn phi thân buốn bay vào để triệt hạ những tay cung tiễn ở trong rừng, chợt thấy Huệ Tâm Thượng Nhân đưa tay ngăn cản, nói :
– Hoàng tiểu thí chủ bất tất phải tìm, đây là dùng bẫy để đánh trong trận, không phải người phát ra đâu.
Hoàng Bác khuôn mặt nóng ran, lòng sát khí dịu đi, đưa tay gõ vào đầu cười nói :
– Vốn lại là như vậy, hèn gì không nghe đến một chút tăm hơi nào cả.
Võ Đang chưởng môn Bạch Vũ chân nhân từ dưới đất bò dậy vác tiếp thi thể của sư đệ, phẫn nộ lên tiếng :
– Chúng ta hãy đem mấy người ra ngoài xem sao, ta đại khái cũng có thể tự mình đi được rồi.
Hoàng Bác thấy vậy cũng rất lấy làm khâm phục, thầm rằng: “Như vậy là đã hồi phục, nhưng ta muốn cốt khí của các ngươi được vĩnh viễn tồn tại”.
* * * * *
Sau một hồi, sáu người đã đi đến sơn đạo của Vô Song bảo, lại đến chân núi Bắc Nhạn Đãng sơn rồi tiến nhập vào trong một rừng cây để nghỉ ngơi.
Lúc này mặt trời đã ngã bóng về tây, trong nuín màn khói đêm bao phủ, mênh mông một màu mờ mịt cả núi rừng, bao trùm tối đên luôn cả năm người lão nhân.
Hoàng Bác sau một lúc suy nghĩ, quyết định ở lại giữa rừng tùng này để đợi Hắc Bạch song ma trở về, tiện cứu Thu Tuyền ra khỏi bàn tay ma quái.
Nhưng nghĩ lại, chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình thì tuyệt đối không thể địch nổi Song ma. Chàng liền hướng sang Huệ Tâm Thượng Nhân hỏi :
– Thượng nhân, từ nay về sau có dự định gì, có thể cho tiểu khả một định hướng được không?
Huệ Tâm Thượng Nhân tựa hồ như đang hy vọng muốn Hoàng Bác đề xuất vấn đề, nên nghe vậy đôi mày trắng lại dương lên, chắp tay nói :
– A di đà Phật, lão tăng trước sau gì cũng biết Ngũ phái sẽ liên hợp đầy đủ thực lực cùng kháng cự với Vô Song bảo. Nhưng không biết ý kiến của bốn vị Chưởng môn lại như thế nào?
Nói xong, đôi mắt lại nhìn rực đến trên mặt ba vị Chưởng môn Võ Đang, Hoa Sơn và Không Động đợi họ biểu thị ý kiến.
Hoa Sơn chưởng môn Vân Trung Long Uất Trì Tử mở lời trước :
– Tại hạ rất tán thành phương pháp của Thương nhân, cũng là muốn nhanh chóng đoạt được Tiên Cơ Võ Khố.
Lão ta đang nói đến đây liền dừng lại, không giải thích lý do tại sao đoạt hồi Tiên Cơ Võ Khố là một đương vụ cấp thiết. hiển nhiên lão ta không nói ra biện pháp cụ thể, tựa như là chỉ muốn nói vậy để che lấp đi sự lỡ hẹn ở Hội Cửu Hoa trước mắt của mình mà thôi.
Hoàng Bác nghe chưa hết lời văn của lão ta, không nhịn được cười, nói :
– Ý của Uất Trì chưởng môn nói là nếu như không nhanh mà đoạt hồi Tiên Cơ Võ Khố thì một ngày nào đó bị Vô Song bảo tìm ra địa điểm của Tiên Cơ Võ Khố sẽ thêm phần khó khăn cho việc kháng cự phải không?
Hoa Sơn chưởng môn giống như là gặp được người tri âm, tinh thần phấn chấn lên, thích thú gật đầu đáp lại :
– Đúng là như vậy, lời của lão hủ chính là ý đó.
Hoàng Bác mỉm cười, đôi mắt rời lão ra nhìn sang một hướng khác, nói nhẹ nhẹ :
– Điều mà tiểu khả biết, Vô Song bảo đến hôm nay vẫn chưa hiểu ra được sự uẩn khúc sâu xa của Tiên Cơ Võ Khố, có thể dự liệu được rằng trong một thời hạn ngắn nữa cũng không thể nắm vững được những ảo diệu của nó. Điểm này Uất Trì chưởng môn cứ yên tâm đi.
Hoa Sơn chưởng môn nghe Hoàng Bác lại có điều phản ngược lời xướng của mình, lão không khỏi đôi mày cau lại, mặc nhiên không nói.
Hoàng Bác cười, quay sang Huệ Tâm Thượng Nhân, nói :
– Hôm nay lúc tiểu khả nhập bảo, khi đến Mê Hồn sơn trận gặp Thiết Kiếm đạo trưởng của Côn Lôn phái, thấy lão ta có đính ước rất can đảm. Quý Ngũ phái nếu như vào ngày trùng cửu tháng sau, hãy triệu tập những người tinh ah đến hội tập tại đỉnh Ngọa Hổ ở Quát Thương sơn để tiến hành. Đến lúc đó tiểu khả đại khái có thể nắm chắc rằng sẽ lấy được Tiên Cơ Võ Khố.
Huệ Tâm Thượng Nhân và Chưởng môn tứ phái nghe vậy, ai ai cũng đều mở to đôi mắt, trên mặt biểu hiện lên nét mê hoặc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vị Chưởng môn phái Không Động Mãn Thiên Tinh Đẩu Ưng Nam Phi bị nội thương khỏe bớt hơn một nửa, lão nghiêng người về phía trước gấp gáp hỏi :
– Hoàng tiểu hiệp dựa vào… dựa vào đâu mà dám nói… dám nói nắm chắc rằng có thể đoạt hồi được Tiên Cơ Võ Khố? Dựa vào… dựa vào gì chứ?
Hoàng Bác thấy lão ta quá sức nhiệt tình như thế, chàng không yên tâm tự mình sẽ dùng mưu đoạt Tiên Cơ Võ Khố được, liền chỉnh lại :
– Ứng chưởng môn, tiểu khả chỉ có thể nói rằng bảy phần là nắm chắc chứ không phải nói là hoàn toàn, vấn đề này muốn nói ra trước như vậy rồi xác định lại rõ ràng mới được.
Không Động chưởng môn gật đầu lia lịa, nói :
– Không quan hệ gì, đã dự định bảy phần là được rồi, nhưng Hoàng tiểu hiệp có đủ khả năng để nói ra trước là được bảy phần như thế nào không?
Hoàng Bác lắc đầu đáp lại :
– Tiểu khả có một diệu kế, nhưng chỉ có điều là chưa thành công trước đây, nên khó phụng cáo.
Không Động chưởng môn “à” một tiếng, thái độ có vẻ khó xử. Hoa Sơn chưởng môn thì giống như một tay cựu trào trong thương mãi, rất tinh tế đảo lượt quan sát Hoàng Bác một hồi, trầm ngâm nói :
– Tệ phái có thể tuyển chọn mười cao thủ danh tiến đến, vấn đề là sợ Hoàng Bác thật sự không nắm chắc được điều đó.
Hoàng Bác lại nổi hỏa tánh lên, bỗng đứng phắt dậy, cười nhạt nói :
– Xem ra như vậy giống như là Hoàng Bác này đang muốn cầu để được giúp đỡ. Đã nói như vậy, sự việc này sẽ đảo kết cả đấy.
Không Động chưởng môn vội vàng khua tay lớn tiếng nói :
– Hoàng tiểu hiệp xin chớ có nổi giận, chúng ta phải lấy một lời làm quyết định, tệ phái đến ngày Trùng cửu nhất định sẽ đến.
Võ Đang chưởng môn cúi đầu tiếp lời :
– Tệ phái cũng có thể tuyển ra mười danh sĩ, đến lúc đó cũng nhất định sẽ tập hợp.
Thiếu Lâm chưởng môn chắp tay nói :
– Thiện tai, bất quản có Tiên Cơ Võ Khố hay không, tệ phái đều dốc hết toàn lực để ứng phó.
Hoa Sơn chưởng môn thấy mọi người đều chú ý đến, vội tươi cười tiếp lời :
– Kỳ thực lão hủ chỉ là tùy khẩu mà hỏi thôi, tệ phái có lẽ nào lại không tham gia, Hoàng tiểu hiệp quá xung động đi, quá xung động đi, ha ha ha…
Hoàng Bác dịu hỏa khí xuống, chàng thầm nghĩ những người này tất cả đều có bụng dạ bẩn thỉu, vả lại muốn cuộc họp của họ được mau chóng để trong lòng được yên tĩnh, bèn gật đầu nói :
– Được, chúng ta sẽ quyết định như vậy, đến ngày Trùng Cửu mọi người gặp mặt nhau tại đỉnh Ngọa Hổ, Quát Thương sơn, bây giờ quý Chưởng môn có việc gì thì xin cứ tùy tiện, tiểu khả muốn ở lại đây để đợi hai người đến.
Mọi người thấy trong lời nói của chàng có chứa điều gì, nhất tề đều chăm chú nhìn chàng, hy vọng muốn biết hai người chàng nói ra đó là ai.
Hoàng Bác bèn ngửa mặt nhìn trời như không có sự gì, lạnh nhạt nói :
– Hai người tiểu khả muốn đợi là hai hộ pháp của Vô Song bảo, Hắc Bạch song ma.
Lời nói tuy không lớn, nhưng lại làm cho mọi người biến sắc, ai cũng không muốn hỏi thêm về mục đích đợi Hắc Bạch song ma của chàng, liền chuyển mình phân tán, cáo từ, cuối cùng chỉ còn lại hai người Huệ Tâm Thượng Nhân của Thiếu Lâm và Chưởng môn Bách Liễu thiền sư là chưa đi.
Hoàng Bác mỉm cười nhìn họ sau khi đã đi xa xa, lúc này mới quay lại phía Huệ Tâm Thượng Nhân và Bách Liễu thiền sư chấp tay giữa ngực nói :
– Thượng nhân và Chưởng môn đại sư sao lại không đi, hay là có điều gì chỉ giáo chăng?
Huệ Tâm Thượng Nhân cười không đáp lại, quay mặt sang Bách Liễu thiền sư hỏi :
– Sự thương tổn của Chưởng môn không trở ngại gì chứ?
Thiếu Lâm chưởng môn gật đầu đáp :
– Không trở ngại gì.
Huệ Tâm Thượng Nhân thả đôi bờ mi xuống, từ từ nói :
– Con người của Chưởng môn phải gánh vác trọng trách, bất tất phải câu chấp như vậy, lão tăng ở lại đây cũng được rồi.
Hoàng Bác biết rằng Huệ Tâm Thượng Nhân nghe mình muốn ở lại nơi này để đợi Hắc Bạch song ma trở về bảo, sẽ ở lại không đi. Hiển nhiên là muốn giúp đỡ mình, trong lòng chàng rất lấy làm cảm kích, thầm nghĩ rằng trong ngũ đại môn phái lại có một nhân vật đáng kính.
Huệ Tâm Thượng Nhân đưa mắt nhìn tống tiễn người Chưởng môn đi xa, rồi từ từ quay mình sang chàng ta, mỉm cười nói :
– Tiểu thí chủ bất tất phải để lòng, họ thật ra đều không phải là địch thủ của Song ma.
Hoàng Bác lại lắc đầu cười đáp :
– Tuyệt đối không phải, tiểu khả muốn họ mau rời khỏi nơi này thôi.
Huệ Tâm Thượng Nhân dựng đôi mày, ngạc nhiên nói :
– Như vậy là điều nói của thí chủ muốn đợi Song ma đến chỉ là mượn cớ thôi ư?
Hoàng Bác lắc đầu cười đáp :
– Cũng không, tiểu khả thật sự muốn đợi Song ma đến.
Chàng bèn nói ra trước đây sáu ngày, sau khi Thiên Diện Quái Tú để Thu Tuyền đi núi Cửu Hoa, đến một thôn xóm lại gặp Hắc Bạch song ma, Thu Tuyền chẳng may bị bắt, sau đó tỏ ra xúc động nói :
– Tiểu khả muốn xin thượng nhân giúp đỡ gấp, không ngờ được rằng Thượng nhân đã tự động ở lại, thật là cảm kích vô cùng.
Huệ Tâm Thượng Nhân cười lãnh đạm :
– Tiểu thí chủ sao phải nói như vậy. Lão tăng này cũng được tiểu thí chủ giúp đỡ nhiều rồi.
Hoàng Bác nói khiêm tốn hai câu, sau đó lại nói tiếp :
– Tiểu khả không biết Hắc Bạch song ma lúc nào đến, dù sao cũng phải đợi vài ngày. Thượng nhân có được tiện lắm không?
Huệ Tâm Thượng Nhân tìm một chỗ đất bằng phẳng ngồi xuống, lấy chuỗi tràng hạt đeo ở cổ ra, mỉm cười nói :
– Đây không phải là việc hay sao? Lão tăng lần trước ở chân núi Mạc Thiên Sơn có điều thẹn với Thượng Quan nữ thí chủ, lần này phải làm để bù đắp lại.
Hoàng Bác ngồi kế gần bên hỏi về việc tiến nhập Vô Song bảo của Ngũ phái mới biết được ba phái Hoa Sơn, Côn Lôn, Không Động đã đột nhập Vô Song bảo bốn hôm trước, nhưng chưa đến Trung viện toàn bộ đã bị khốn cùng ở Vạn Đào trận, sau đó phái Võ Đang đột nhập vào cũng bị vây hãm, cho đến hôm qua Huệ Tâm Thượng Nhân mới đến, lão đưa cuốn trận đồ của Vô Song bảo cho họ, suốt thời gian cả một đêm lúc đó mới phân rõ được cứu họ ra và vừa lúc đó Đông Kiếm vừa mới trở về bảo…
Nói suốt một hồi, trời đã từ từ tối, hai người lúc này mới nhắm mắt dưỡng thần.
Sau một lúc ước chừng thời gian khoảng một bữa ăn, có tiếng xe ngựa thình thịch từ trên sườn dốc xa xa truyền vào trong núi, nghe âm thanh tự như từ hướng trên đường sơn đạo phía bên chạy đến.
Hai người cùng giật mình đứng dậy đi dần ra phái ngoài rừng.
Quả nhiên dưới ánh trăng, trên triền dốc xa xa một chiếc xe đang từ từ chạy đến.
Có hai người ngồi trên xe, nhìn không rõ diện mạo của họ, chỉ nhận dạng được hai người mặc y phục một trắng một đen.
Hoàng Bác chợt thấy mừng lên, lập tức quay sang Huệ Tâm Thượng Nhân nói :
– Nhất định là Hắc Bạch song ma đem Thu Tuyền đến rồi, chúng ta đi nhanh.
Vừa nói, chàng cất bước muốn lao đi.
Huệ Tâm Thượng Nhân đưa tay kéo chàng, nói :
– Chớ vội, để họ đi thêm một đoạn nữa, bên ngày có rừng cây dễ dàng ra tay hơn.
Hoàng Bác nghĩ lại rất đúng, vội quay chân lùi lại trong rừng, đôi mắt chằm chằm nhìn đến chiếc xe ngựa, đầu bừng bừng đảo loạn gấp gáp.
(Mất 2 trang)