Đấu võ trường của phái Võ Đang là một bãi đất bằng ở bên sườn tay phải sườn núi Thiên Nhai, sát vách núi có lợp một cái đài diễn võ cao hai trượn tư, khán đài lập đối diện với võ đài có thể ngồi được hai trăm người, nền của khán đài xây bằng đất vàng, bên trên bày ghế trúc và kỷ trúc trông rất tao nhã. Nơi đây chỉ khoản đãi những quý khách thôi. Cách võ đài chừng mười trượng ở khán đài có dành riêng một chỗ cho các bạn giang hồ bốn phương đứng xem.
Nguyên Thông với Tăng Bật lên tới diễn võ trường lúc ấy đã sau giờ ngọ, nhưng còn nửa tiếng đồng hồ nữa cuộc chiến mới bắt đầu. Hai người vừa bước chân vào chỗ khán đài thì đã gặp Tỷ Trần đạo nhân bước tới vẻ mặt tươi cười hình như đã quên bẵng câu truyện Vọng Nguyệt Bình ngày nọ. Ông ta cười ha hả đón rước hai người và nói:
– Thiếu hiệp giáng lâm làm rạng rỡ phái Võ Đang chúng tôi, xin mời hai vị lên trên khán đài quý khách.
Sự thực Nguyên Thông không phải là quý khách được mời tói nhưng sau trận đấu ở Thê Hà, phái Võ Đang đã coi chàng là một nhân vật nguy hiểm cho nên từ khi chàng bước chân vào tỉnh Hồ Bắc đến giờ lúc nào cũng có người theo dõi. Trước khi biết lai lịch của chàng ra sao phái Võ Đang vẫn coi chàng như thượng khách để tỏ cho thiên hạ biết môn phái mình lúc nào cũng khoan hồng rộng lượng.
Tỷ Trần đạo nhân mời Nguyên Thông với Tăng Bật lên trên khán đài quý khách rồi, liền đưa mắt nhìn túi khí giới đeo ở ngang lưng của chàng tỏ vẻ nghi nhờ.Nhưng y không dám để cho Nguyên Thông thấy sắc mặt, y vội quay người đi xuống bên dưới luôn.
Câu chuyện khí giới của Nguyên Thông bị kẻ lạ mặt cướp mất, phái Võ Đang muốn giấu diếm cũng không được, vì một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người có mặt ở trên núi đều đã biết hết.
Lúc ấy Nguyên Thông đưa mắt nhìn những người ngồi ở hàng gần trước mặt tìm kiếm xem có thấy Long Hổ Dị Cái Ngụy Tấn, Thiết Tý Kim Luân Lý Kiếm Trung, Lý Nhược Ho và La Bích Tố bốn người ngồi ở đó không ? Chàng trông thấy những người mà chàng không muốn gặp mặt, trống ngực của chàng đập mạnh, riêng bọn Long Hổ Dị Cái là chưa thấy đên thôi. Sự thực chàng cũng không muốn họ có mặt tại đây vì họ có mặt tại đây chàng sẽ khó hành động.
Giờ mùi đã điểm, Nguyên Thông thấy một đám đông người đủ các giới đi theo một đạo sĩ râu tóc bạc phơ từ từ bước lên võ trường, bọn người này đều là những tay cao thủ có tên tuổi ở trên giang hồ hiện thời nên chàng biết ngay lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ kia là Tỷ Hư đạo trưởng rồi, còn những hòa thượng, đạo sĩ đi theo sau tất cả là người chưởng môn các phái hay những nhân vật có tên tuổi trên giang hồ.
Long Hổ Dị Cái Ngụy Tấn theo Tỷ Hư đạo trưởng tới và ngồi ngay hàng trước cách đạo trưởng chừng ba người thôi.
Tỷ Hư đạo trưởng ngồi ở giữa, bên trái là một đạo sĩ mặc áo đạo bào màu tía tuổi trạc bảy mươi, ông ta chính là Tĩnh Linh tử người chưởng môn hiện thời của phái Võ Đang, còn người ngồi bên phải Tỷ Hư đạo trưởng là một lão hòa thượng có bộ mặt rất hiền từ, vị này là Bách Ngu thượng nhân, người chưởng môn phái Thiếu Lâm, còn những người ngồi cạnh hai vị chưởng môn của hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm đều là những vị chưởng môn phái: Hoa Sơn, Thanh Thành, Nga My, Không Động, Chung Nam, Thiên Sơn, Côn Luân và Trung Nguyên tam kiệt. Những môn phái đó chỉ có Thiếu Lâm, Côn Luân và Chung Nam tam kiệt là người chưởng môn thân chinh tới dự thôi, còn các phái kia thì chỉ phái những chưởng lão đi làm đại diện. Những người đó không dám ngồi nghế dành sẵn cho người chưởng môn của mình ngồi và những ghế chưởng môn cứ để trống như vậy để tỏ lòng kính nể.
Trung Nguyên tam kiệt được ngồi vào chỗ các vị chưởng môn của các đại môn phái là vì xưa nay tam kiệt vẫn được người trong võ lâm tôn trọng ngang các vị chưởng môn của các môn phái lớn.
Long Hổ Dị Cái là Bang chủ của Cái bang được ngang hàng với các đại môn phái là vì môn hạ đệ tử của Cái bang rất đông, có hàng mấy chục vạn người, thế lực rất hùng hậu, riêng có hai vị họ Thẩm và họ Lý thì chỉ nhờ võ nghệ cao siêu, mới được ngồi vào hàng ghế các vị trưởng môn. Như vậy, thực là hiếm.
Chuông trống vừa vang động ba hồi xong, những tiếng ồn ào và náo động đều chấm dứt ngay. Mọi người cùng đưa mắt nhìn cả vào người chưởng môn của phái Võ Đang. Tĩnh Linh tử từ từ đứng dậy khẽ nói với Tỷ Hư đạo trưởng vài lời rồi mới lớn tiếng nói cho mọi người hay rằng:
– Ngày đại tế của tệ phái được quí vị tiền bối đồng đạo không quản ngại xa xôi thân hành tới đây dự lễ, bần đạo xin thay mặt toàn thể đồng môn cám ơn quý vị.Bây giờ cuộc đại lễ đã bắt đầu, trước hết do Tĩnh Nhất sư đệ của bần đạo, mong các vị nể mặt bổn phái mà ra tay chỉ giáo cho.
Tĩnh Nhất đạo trưởng nghe nói liền đứng dậy đi ra lôi đài. Những người đứng xem ở gần lôi đài thấy Tĩnh Nhất tới đều tránh sang hai bên để nhường lối đi. Ngờ đâu lão đạo sĩ này đi tới trước đài không dùng khinh công mà nhảy lên trên đài, lại leo thang mà lên từng bước một. Sở dĩ lão đạo sĩ làm như vậy là tỏ vẻ phái Võ Đang tôn kính các bạn ở xa tới.
Tĩnh Nhất đạo trưởng lên tới trên lôi đài quay mặt ra trước mọi người chắp tay chào, mồm thì lớn tiếng mói:
– Bần đạo Tĩnh Nhất người của phái Võ Đang thừa lệnh ra đây bêu xấu.
Nói xong, lão đạo sĩ đi vòng quanh chính bước thân pháp chậm chạp, bước đi thủng thẳng, đi xong một vòng đó lại chấp tay lên chào và nói tiếp:
– Vừa rồi bần đạo đã giở cái trò nhỏ mọn là Tiểu Cửu Liên Hoàn bộ ra biểu diễn, bần đạo cũng biết môn võ công ấy rất tầm thường nhưng vẫn dám xin quí vị chỉ giáo cho.
Nói xong, y lại thủng thẳng quay về chỗ cũ ngồi xuống.
Tất cả khán giả nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy mới hay lão đạo sĩ vừa đi vòng quanh lôi đài đó đã biểu diễn võ công rồi. Ai nấy đều cau mày lại suy nghĩ trong giây lát mới vỡ lẽ, liền vỗ tay khen ngợi hoài.
Tiểu cửu liên hoàn bộ tuy rất ảo diệu nhưng vẫn chưa phải là tuyệt học của phái Võ Đang. Những tay cao thủ không coi môn võ công này vào đâu nhưng những khán giả thuộc hạng nhì, hạng ba thì cho là cao siêu vô cùng.
Tiếp theo đó, là chương trình tự biểu diễn, vị đạo trưởng được phụ trách trông nom lôi đài theo thường lệ đứng ra lớn tiếng báo cáo:
– Đã bắt đầu vào chương trình biểu diễn, xin mời các vị hào kiệt nhiệt liệt lên đài biểu diễn để cho hào hứng.
Những người ở dưới đài nghe thấy lão đạo sĩ nói như vậy ai nấy đều im lặng, vì người nào người nấy đang suy nghĩ không biết tài ba của mình có đáng lên trên đài biểu diễn cho thiên hạ xem không? Tăng Bật khẽ đụng tay Nguyên Thông một cái và nói:
– Tới lúc rồi đấy.
Nguyên Thông muốn làm cho mọi người để ý tới mình liền lấy một cái khăn trắng đưa cho Tăng Bật cầm và hỏi rằng:
– Nếu đại ca vận nội công có thể làm cái khăn này từ từ bay lên trên đài được không ?
Tăng Bật lè lưỡi lắc đầu đáp:
– Tôi dùng toàn lực ra thi thố cũng chỉ có thể làm cho cái khăn này bay lên trên cao năm trượng là cùng thôi.
Nguyên Thông gật đầu nói tiếp:
– Nếu vậy mời Tăng đại ca ra tay làm thử xem.
Tăng Bật liền vận nội công ra dồn vào chiếc khăn, quả nhiên chiếc khăn đó từ từ bay lên vượt qua đầu các quí khách ở gần đó mà từ từ bay lên trên diễn võ đài.
Nguyên Thông vái chào mọi người một cái rất lễ phép chàng không dám nhảy vượt qua đầu cái vị chưởng môn mà chỉ từ đi tới trước lên đài thôi. Lúc ấy cái khăn trắng đang bay lơ lửng trên đầu chàng, chàng liền giở môn Lăng Hư Ngự Phong ra, một môn khinh công độc nhất vô song của ông ngoại chàng truyền thụ cho, chỉ thấy người chàng từ từ bay lên trên không ngừng lại một chút để đợi chờ cái khăn bay tới dưới chân chàng liền nhẹ nhàng dẫm chân lên trên khăn lụa đó. Gió núi thổi tới làm cho tay áo của chàng phùng lên, mọi người trông thấy chàng tựa như một tên Kim Đồng đang đi mây về gió vậy.
Lúc ấy chiếc khăn trắng đã bay lên tới chỗ năm trượng vừa hết đà, Nguyên Thông vội vận nội công dồn vào hai bàn chân để hút chặt lấy cái khăn kia không cho nó xuống mà tiếp tục phi thân lên trên lôi đài.
Người các môn phái thấy môn khinh công của Nguyên Thông kỳ lạ vậy, không ai dám nói to nửa lời cứ im hơi lặng tiến mà xem chàng diễn thôi.
Bách Ngu thượng nhân, người chưởng môn của phái Thiếu Lâm khẽ nói với Tỷ Hư đạo trưởng rằng:
– Tiền bối, khinh công của thằng nhỏ này cao siêu lắm, bần tăng e trên thiên hạ này ít có người bằng được y.
Tỷ Hư đạo trưởng đáp:
– Ngay thiếu niên tung khăn lên xử dụng môn Dương Cân Phi Thúy, võ công của y thâm hậu không kém gì anh em chúng ta đâu.
Lúc ấy Tăng Bật cũng được vẻ vang lắm. Sự thực y tung cái khăn lên năm trượng như vậy tuy nội lực của y không kém gì Võ Đang Cửu Lão ấy thực, nhưng so với Tỷ Hư đạo trưởng thì y còn kém xa.
Nguyên Thông lên tới trên diễn võ đài rồi, chàng liền quay đầu lại nhìn xuống những khán giả đang như ngây như ngất, mỉm cười và nói:
– Tiểu sinh Thẩm Nguyên Thông muốn xin Tỷ Hư lão tiền bối chỉ giáo cho.
Lúc ấy mọi người ngồi yên thinh thít, ai nấy đều chăm chú nhìn lên trên võ đài rồi lại đưa mắt nhìn Tỷ Hư đạo trưởng, người nào người nấy đều muốn biết Tỷ Hư đạo trưởng sẽ đối xử với thiếu niên này ra sao?
Tỵ Trần đạo nhân đi tới gần Tĩnh Linh tử khẽ thưa vài câu, Tĩnh Linh vội dùng thần công Nhĩ Ngữ truyền thanh báo cáo cho Tỷ Hư đạo trưởng hay.
Là một tiền bối trưởng lão duy nhất của phái Võ Đang khí độ quả thực hơn người, Tỷ Hư đạo trưởng tủm tỉm cười, vẻ mặt trông rất hòa nhã lên tiếng hỏi Nguyên Thông rằng:
– Thẩm thiếu hiệp có việc gì muốn chỉ giáo thế?
Tiền nói của người chưởng môn này tuy không lớn lắm, nhưng chữ nào cũng rót vào tai mọi người một cách rõ ràng.
Nguyên Thông đáp:
– Xin tiền bối báo cho Nam Minh Nhất Kiếm La lão tiền bối, mời ông ta ra đây tương kiến với tiểu bối.
– Nam Minh Nhất Kiếm La Cống Bắc đã ẩn cư hơn ba mươi năm rồi không muốn can dự vào sự đời và cũng không muốn trở ra giang hồ nữa. Việc này không phải là bần đạo cố ý từ chối thiếu hiệp đâu, sự thực nó là thế, bần đạo không thể làm toại nguyện tiểu hiệp được.
Lúc này người chưởng môn của phái Võ Đang đã hay chuyện Nguyên Thông đánh bại và làm nhục Võ Đang thất kiếm, ông ta chỉ tưởng sở dĩ chàng làm như vậy là cũng như các thiếu niên khác mắc một cái bệnh hiếu thắng chứ không có ẩn ý gì khác, và câu nói của lão vừa trả lời Nhuyên Thông cũng là sự thực, nhưng Nguyên Thông đến đây với mục đích tìm La Cống Bắc, không đạt được mục đích khi nào chàng chịu cam tâm nên chàng nói tiếp:
– Tiểu bối có một nguyên nhân riêng, thế nào cũng phải yết kiến La lão tiền bối mới được, xin đạo trưởng chỉ dẫn cho.
Việc nay khiến Tỷ Hư đạo trưởng khó xử trí thực.Tĩnh Linh tử người chưởng môn phái Võ Đang thấy vậy, liền thưa với Tỷ Hư đạo trưởng rằng:
– Bổn tọa muốn nói chuyện với Thẩm thiếu hiệp một phen.
Người chưởng môn này cũng dùng Nhĩ Ngữ truyền thanh mà hỏi Nguyên Thông rằng:
– Không biết Thẩm thiếu hiệp có việc gì mà cứ muốn gặp cho được La lão tiền bối mãi như vậy ?
– Tiểu bối có việc quan trọng lắm, nhưng không thể nói ra cho người ngoài được.
– Tiểu hiệp với La lão tiền bối có liên can gì không ?
– Phi thân phi cố.
– Như vậy hà tất cứ phải gặp La lão tiền bối mới được ?
– Việc này…..
Nguyên Thông biết việc này không nói rõ ra mọi người sẽ hiểu lầm ngay, cho nên chàng mới quyết định lớn tiếng trả lời Tinh Linh tử rằng:
– Sở dĩ tiểu bối muốn tìm ông ta là muốn trả thù.
Mọi người nghe thấy Nguyên Thông trả lời như vậy đều giật mình kinh hãi. Riêng Tĩnh Linh tử mặt không biến sắc, vẫn trầm tĩnh như thường, lớn tiếng hỏi tiếp:
– Tiểu hiệp kiếm La lão tiền bối trả thù hộ người, hay là….
Nguyên Thông lớn tiếng đáp:
– Trả thù cho cha của tiểu bối.
Tỷ Hư đạo trưởng hơi rùng mình, đưa mắt nhìn Tĩnh Linh tử, người chưởng môn của phái Võ Đang liền hỏi tiếp:
– Xin hỏi thẳng Thẩm thiếu hiệp, năm nay thiếu hiệp đã bao nhiêu tuổi rồi ?
– Tôi mười bảy tuổi.
Tĩnh Linh tử cười ha hả một hồi rồi nghiêm nét mặt nói tiếp:
– Điều này khiến bần đạo thắc mắc vô cùng, thiết nghĩ La lão tiền bối đã qui ẩn hơn ba mươi năm nay rồi, còn lệnh tôn bị người ta giết hại chắc trong vòng mười tám năm nay thôi. Như vậy sao tiểu hiệp lại vu cho La lão tiền bối là hung thủ được.
Mọi người nghe thấy Tĩnh Linh tử nói như vậy mới thở đến phào một cái, ai nấy mới đầu lo cho Nam Minh Nhất Kiếm và cũng tựa như vừa trút xong một gánh nặng mà thở dài vậy.
Nguyên Thông tức giận vô cùng nhún chân một cái nhảy tới trước mặt tân khách. Lúc ấy mọi người đều lui sang một bên để dành chỗ trống khá rộng, vì ai cũng tưởng Nguyên Thông có thể ra tay đấu đá ở đó. Nhưng có khi nào chàng lại lỗ mãng như thế, chàng chỉ hỏi lại rằng:
– Quí phái năm năm cử hành một lần đại tế, không biết mỗi lần đại tế của quí phái long trọng như thế này, La lão tiền bối có tới dự không ?
– Lần nào La lão tiền bối cũng là thượng khách của bổn phái.
– Nếu vậy xin đạo trưởng cho mời La lão tiền bối ra đây chỉ giáo câu chuyện có phải là rõ ràng hay không ?
Thấy chàng nói như vậy, người chưởng môn của phái Võ Đang không biết trả lời như thế nào cho phải, nhất là trước mặt thiên hạ quần hùng, một lời nói, một cử chỉ đều có liên quan đến thanh danh của phái Võ Đang không thể quá nặng và cũng không thể qua nhẹ. Tĩnh Linh tử chần chừ một hồi mới đáp:
– Tiếc thay, cuộc đại diễn năm nay La lão tiền bối lại vắng mặt
– Tại sao lần này La lão tiền bối lại vắng mặt ?
– La lão tiền bối không cho bần đạo biết tại sao cả.
– Có lẽ vì sợ tiểu sinh tới đây tầm thù mà ông ta không dám đến dự chứ gì ?
Người chưởng môn phái Võ Đang không sao trả lời được câu hỏi đi đứng thừ người ra. Quần hùng thấy vậy lại xôn xao bàn tán.
Lúc ấy Ngọc Quài Bà Bà u Dương Thiện Xuân người trong Võ Đang cửu lão không sao nhịn được, vì việc Nguyên Thông làm nhục Võ Đang thất hiệp ở Vọng Nguyệt Bình đã khiến bà ta tức giận rồi bà ta đã muốn thân hành đến tận nhà Nguyên Thông để vấn tội từ lâu. Lúc này thấy Nguyên Thông ăn nói sắc sảo khiến người chưởng môn không sao trả lời được, ta lại càng giận them, không còn suy tính hay nghĩ ngợi gì hết, liền lên tiếng gay gắt:
– La lão tiền bối là một bậc võ thánh và cũng là một người rất chính trực xưa nay, không bao giờ giết một người lương thiện nào cả, chẳng hay tiểu hiệp có thể nói rõ câu chuyện lệnh tôn bị giết như thế nào cho thiên hạ quần hùng biết hay không ?
Nguyên Thông nghe thấy lời nói của đối phương làm nhục đến tôn trưởng của mình nên chàng cũng nổi giận, lớn tiếng cả người một hồi rồi đáp:
– Nếu không thực, không bao giờ chúng tôi lại vu oan giá họa cho ai cả. Nhà họ Thẩm chúng tôi có tiếng là quang minh nên không có một việc gì là không dám công khai cho thiên hạ hay hết.
– Cũng như sự biểu hiện của thiếu hiệp ai có thể tin được.
– Lão tiền bối nói như thế là nghĩa lý gì ?
– Chuyện mất khí giới ở Giải Kiếm Trì với hiện giờ khí giới đã đeo ở đây của thiếu hiệp chẳng hạn, cứ đem hai chuyện nầy ra mà đối chứ chẳng lẽ thiếu hiệp cũng bảo đó là thanh bạch hay sao ?
Nguyên Thông thấy đối phương bỗng đem câu chuyện hiện thời để chỉ trích, quả thực khó mà bàn cãi lại được. Vẫn biết cái sáo ở trong lưng mình không phải là sáo cũa mình, nhưng nói ra có ai tinh đâu. Cho nên chàng cau mày lại suy nghĩ.
Đang lúc phân vân khó xử bỗng nơi khán đài có người rú lên một tiếng rất lớn.
Quần hung quay mặt về phía đó thấy Tăng Bật bạn thân mới kết giao của Nguyên Thông đứng dậy vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng nói:
– Võ Đang cửu lão tên tuổi lừng lẫy khắp thiên hạ và Ngọc Quan Bà Bà lại là nữ hiệp nhất thời, sao đang hỏi việc nọ lại xọ sang việc kia như thế. Ngay Tăng mỗ đã là người đầu tiên không phục cách xử lý của nữ hiệp rồi.
Ý kiến của y cũng như ý kiến của đại đa số khách quan nên y vừa nói xong đã có nhiều người gật đầu khen phải.
Tỷ Hư thấy vậy liền trợn tròn xoe mắt nhìn thẳng vào mặt Tĩnh Linh tử.
Dù sao người chưởng môn phái Võ Đang vẫn rộng lượng và biết điều, ông ta biết việc này, nếu xử trí không khéo, danh dự của phái Võ Đang gây được từ mấy năm nay sẽ tan hết, cho nên Tĩnh Linh Tử dung giọng rất ôn hòa đáp:
– Vì giữ thanh danh cho bổn phái bắt buộc bần đạo phải kể hết những sự thật đã qua, mong thiếu hiệp lượng thứ cho.
Lão đạo trưởng liền kể từ chuyện Nguyên Thông làm nhục Võ Đang thất kiếm ở Vọng Nguyệt Bình và câu chuyện vừa xảy ra ở Giải Kiếm Trì như thế nào nói hết ra cho mọi người nghe, kể xong lão đạo trưởng mặt đỏ bừng có vẻ xấu hổ. Rồi ông ta trợn mắt lên nhìn thẳng vào cái túi Nguyên Thông đeo ở ngang lưng và nói tiếp:
– Nhưng khí giới của thiếu hiệp bị kẻ gian lấy mất mà hiện giờ lại vẫn đeo ở trên người thiếu hiệp, vậy xin quí vị cao bằng hữu thân hữu chứng minh cho.
Long Hổ Dị Cái thấy thế chửi thầm:
“ Thằng nhỏ này ít tuổi kém lịch duyệt có khác, ở chỗ công cộng này mà để người ta nắm được chuôi dao như vậy, thì còn biết nói năng làm sao nữa “.
Nghĩ đoạn, Bang chủ Cái Bang liền đứng dậy định nói, thì bỗng trong đám đông đã có giọng nói lanh lảnh lên tiếng:
– Lão đạo sĩ của Võ Đang bất tài, lôi chuyện này sang chuyện khác, không sợ thiên hạ anh hùng chê cười hay sao ?
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên tuổi trạc mười lăm, mười sáu rất đẹp trai, ăn mặc lịch sự, gạt mọi người ra để đi, tay chàng ra cầm một cái sáo ngọc xanh, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng.
Nguyên Thông thấy chàng nọ như vậy, liền nghĩ thầm:
“Thiếu niên này quá tự kiêu lại càng làm cho vấn đề khó xử thêm “.
Vì lúc này chàng nghĩ đến cái sáo ngọc trắng với cái sáo ngọc xanh hồi trước đã có xảy ra một việc đáng tiếc nên chàng vội tiến lên cám ơn thiếu niên đó, mà không để cho thiếu niên có dịp lên tiếng. Chàng nói ngay:
– Tiên phụ Ngọc Diện Thư Sinh Thẩm Trấn Vũ bình sinh hành sự ra sao chắc quý vị biết rõ hết, nhưng không biết tiên phụ có bị thiên hạ coi là kẻ ác đồ không mà La Cống Bắc ra tay giết hại một cách thê thảm đến như vậy.
– Tỷ Hư đạo trưởng bỗng đứng dậy, tỏ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn bang chủ Cái Bang lên tiến hỏi:
– Ngụy huynh, câu chuyện này có thật không ?
Long Hổ Dị Cái ứa nước mắt ra, với giọng nói rất bi đát trả lời:
– Việc này phải mời La lão tiền bối ra, trả lời mới được. Xin đạo trưởng thương hại cho thằng nhỏ mất cha này.
Tỷ Hư đạo trưởng biến sắc mặt, nhưng vẫn đường hoàng dõng dạc nói tiếp:
– Thật không ngờ Cống Bắc huynh lại làm ra những việc khiến người ta thất vọng như vậy. Thẩm thiếu hiệp, tiếc thay tiểu hiệp tới chậm mất nửa năm.
Nguyên Thông vội hỏi:
– Chẳng lẽ ….
– Phải, năm trước đây Cống Bắc huyenh vẫn ẩn cư ở trong núi Đồng Bách, nhưng cách đây sáu tháng, Cống Bắc huynh đột nhiên phá hủy chỗ ở bỏ đi nơi khác. Không ai hiểu tại sao ông ta lại hành động như thế và ông cũng không cho bần đạo hay trước.
Nguyên Thônng hậm hực nói:
– Hừ, dù y đào tẩu đến chân trời góc biển cũng không thể nào tránh khỏi được ngọn lửa phục thù của Thẩm Nguyên Thông tôi.
– Xin tiểu hiệp chỉ định một ngày hẹn ước, bần đạo sẽ ra lệnh cho đệ tử của bổn môn đi tìm kiếm Cống Bắc lão huynh, đến lúc đó, sẽ mời tiểu hiệp đến gặp ông ta, chẳng hay tiểu hiệp nghĩ sao ?
Bất đắc dĩ Nguyên Thông phải nhận lời.
– Nếu có tin gì, xin lão tiền bối cứ báo cho Ngụy Bang chủ hay, tiểu bối sẽ tới liền.
Một trận phong ba bão táp đã qua, tuy việc này vẫn còn để lại rất nhiều nghi vấn, nhưng việc không liên quan đến mình, nên không ai dại gì vạch ra.
Ngờ đâu, trận bão táp đó vừa ngớt, trận bão khác lại nổi lên ngay.
Bỗng có người thở dài một tiếng và nói:
– Từ nay trở đi, có lẽ phái Võ Đang phải bị xóa tên ở trên giang hồ mất