Tinh Võ Môn

Chương 42 - Âm Mưu Trên Thiệp Mời (Hạ)

trước
tiếp

Vương Chí Đạo cười cười, chuyển sang Lô Thắng Tung, nói: “Lô tiền bối, trên thực tế, trước khi ta gia nhập Tinh Võ Môn, ta đã nghe thấy đại danh của ngài. Đừng coi ta nhỏ tuổi không biết gì, nhưng là ta đã chạy trốn qua khắp các địa phương Hà Nam, Hà Bắc, Thiên Tân, Bắc Kinh, tại các địa phương đó cơ hồ chỉ cần là người luyện võ, đều biết đến uy danh của Lô tiền bối. Ta thường nghe được bọn họ trong lúc trà dư tửu hậu luận đàm, kể chuyện Lô tiền bối ở Thượng Hải đánh bại người Tây thế nào, giáo huấn lưu manh ác ôn ra sao, lại còn đánh khắp giới võ thuật Thượng Hải cơ hồ không có đối thủ! Đến sau này ta gặp được sư phụ ta, gia nhập Tinh Võ Môn, cũng từng nghe sư phụ nói qua, ở Thượng Hải võ giả mà sư phụ ta bội phục nhất chính là Lô tiền bối…”

Lô Thắng Tung mặc dù trời sinh tính tình cao ngạo, nhưng lại rất coi trọng danh tiếng, hiển nhiên rất thích được tán tụng như thế, nghe vậy lông mi nhướng lên, không tự giác đưa tay vê râu mép, trên mặt thoáng hiện nét cười. Đột nhiên nghe không rõ thanh âm của Vương Chí Đạo, liền không tự chủ được hỏi một câu: “Còn gì nữa?”

Đám người Hoắc Đình Giác, Nông Kính Tôn, Ô Tâm Lan , Chu Điệp nghe được buồn cười, nhìn Vương Chí Đạo, cùng không hẹn mà nghĩ, chẳng lẽ Vương Chí Đạo là muốn vỗ mông ngựa Lô Thắng Tung, để hắn đến ngăn cản trận phân tranh này sao?

Lại nghe Vương Chí Đạo nói: “Trung Hoa võ sĩ hội không phải là một môn phái, mà là do mấy chục võ giả các môn phái khác nhau thành lập ra một tổ chức võ thuật, xưng là muốn đoàn kết mọi người tập võ đồng lòng yêu nước, phát triển võ thuật Trung Quốc, chấn hưng tinh thần dân tộc. Bọn họ muốn tổ chức đại hội thi đấu tuyển chọn toàn quốc, về tình về lý đều phải mời Lô tiền bối đi tham gia, trừ phi bọn họ đều là người điếc, chưa từng nghe qua đại danh của Lô tiền bối, hoặc là tất cả bọn họ đều có cừu oán với Lô tiền bối, cố ý không mời ngài, nhưng điều này sao có thể? Tị Tử Lý, Lý Tồn Nghĩa, Mã Phượng Đồ, Trương Tam Gia họ đều là những người đức cao vọng trọng trong giới võ thuật, bọn họ sao có thể không biết nặng nhẹ như thế? Cho dù bọn họ không mời Lô tiền bối, tại sao lại chỉ mời một Tinh Võ Môn chúng ta, các vị không cảm thấy không thích hợp sao?”

Quý Tùng Tường hừ lạnh nói: “Có cái gì không thích hợp? Có lẽ những người đó cho rằng ở Thượng Hải chỉ có Tinh Võ Môn các ngươi mới có tư cách được mời!”

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: “Cho dù ngươi đoán đúng đi, nhưng tại sao Trung Hoa võ sĩ hội lại cố ý gây phiền hà cho Tinh Võ Môn sao? Quý môn chủ, mời ngươi ngẫm lại, nếu như Trung Hoa võ sĩ hội chỉ phát thiệp mời cho Bạch Hạc Môn các ngươi, hậu quả sẽ là như thế nào? Chỉ sợ Thượng Hải tất cả các môn phái võ thuật đều cùng đến Bạch Hạc Môn đá quán đó. Đến lúc đó Bạch Hạc Môn còn có thể đứng chân ở Thượng Hải sao?”

Lô Thắng Tung trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Ngươi ý nói, là Trung Hoa võ sĩ hội có phải cố ý ly gián chia rẽ, muốn cho giới võ thuật Thượng Hải chúng ta tự giết lẫn nhau?”

Vương Chí Đạo than thở nói: “Lô tiền bối quả thật đã nhìn thấu một điểm, bất quá chuyện này chưa chắc là Trung Hoa võ sĩ hội làm ra, bọn họ cũng không phải là một môn phái có tổ chức, sao lại liên hợp tính kế với giới võ thuật Thượng Hải chúng ta làm gì, huống chi điều này với bọn họ có chỗ nào tốt? Cho nên ta đoán chắc, Trung Hoa võ sĩ hội hẳn là đều có phát thiệp mời cho tất cả các môn phái ở đây, nhưng những thiệp mời kia, chỉ trừ gửi cho Tinh Võ Môn, các thiệp mời khác đều bị người nào đó dấu đi rồi. Mục đích vì sao, không cần ta nói chắc mọi người cũng nên đoán ra được rồi chứ?”

Đám người Lô Thắng Tung, Diệp Chấn Sùng, Lương Chiêu Nhiên, Lữ Đức Tiên, Tô Tự Lập nghe vậy không khỏi động dung, Hoắc Đình Giác thì không nhịn được nói: “Không sai, sự tình nhất định là như thế. Ngẫm lại các vị tiền bối ở đây, không ai không phải là đại nhân vật danh chấn Thượng Hải, thậm chí cả trong giới võ thuật quốc nội, so với Đình Giác còn mạnh hơn rất nhiều. Trung Hoa võ sĩ hội tại sao có thể không phát thiệp mời cho các người? Cho nên sự tình nhất định đúng như lời Vương Chí Đạo đã nói đó, có người đã dấu đi thiệp mời, mục đích chính là muốn chia rẽ để chúng ta tranh đấu với nhau, các vị tiền bối đừng nên bị lừa!”

Lại nghe Quý Tùng Tường âm âm nói: “Hay cho câu nói kia, Tinh Võ Môn các ngươi có mặt mũi lớn như vậy sao? Tại sao kẻ trộm kia đem thiệp mời của chúng ta dấu hết, mà lại không lấy của Tinh Võ Môn các ngươi? Tại sao lại kỳ quái như vậy? Chúng ta sao có thể biết được có phải Tinh Võ Môn các ngươi muốn một mình tham gia đại thi đấu tuyển chọn toàn quốc mà làm trò quỷ này hay không?”

”Quý môn chủ!” Lại nghe Vương Chí Đạo trầm giọng nói: “Ta đã nói xong rõ ràng như vậy, chỉ cần là có chút đầu óc mọi người đều nhìn ra được, việc này bất lợi nhất chính là Tinh Võ Môn chúng ta, Quý môn chủ cố ý nói ra như thế là có ý gì? Chẳng lẽ Quý môn chủ phi thường mong đợi bản môn bị chia rẽ, đánh đến người chết ta sống hay sao?

Quý Tùng Tường nghe vậy cả giận nói: “Tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi nói bị oan uổng do ta dấu hết thiệp mời đi hay sao?”

“Ta cũng không có nói như vậy, đó là chính ngươi vừa nói! Nếu không có tật giật mình, sao lại chưa đánh đã khai như thế?”

Lời này vừa nói ra, đám người Lô Thắng Tung không khỏi cảm thấy kỳ quái nhìn Quý Tùng Tường.

Quý Tùng Tường trong lòng kinh hãi, vội vàng giải thích nói: “Các vị môn chủ đừng nghe tiểu tử kia nói hươu nói vượn, bị hắn rối loạn …”

“Các vị tiền bối!’ Vương Chí Đạo lại ngắt lời Quý Tùng Tường, lớn tiếng nói:” Nếu muốn tìm ra rốt cuộc ai là người đã dấu thiệp mời, trên thực tế cũng không khó, chỉ cần các vị chăm chú nghe ta phân tích, là có thể biết rốt cuộc là ai đã dấu đám thiệp mời kia đi.”

Lô Thắng Tung liếc mắt nhìn Quý Tùng Tường một cái, quay sang Vương Chí Đạo gật đầu nói: “Đem suy nghĩ của người phân tích một chút xem!”. Đám người Hoắc Đình Giác, Nông Kính Tôn cũng không tự chủ được, đối với Vương Chí Đạo có chút tin tưởng, liền tập trung tinh thần nghe hắn lên tiếng.

Vương Chí Đạo giơ một tay lên nói: “Thứ nhất, Quý môn chủ vừa vào cửa đã nói ra, khắp nơi trong Thượng Hải đang lưu truyền rằng Tinh Võ Môn được công nhận là đệ nhất đại môn phái, còn lại đều là môn phái cấp ba. Xin hỏi đến các vị tiền bối, các vị từ đâu nghe được lời đồn đại này? Tinh Võ Môn chúng ta, đệ tử ở Thượng Hải cũng không phải là ít, huống chi đêm qua ta cơ hồ toàn ở bên ngoài, tại sao chưa từng nghe đến mấy cái lời đồn đại này? Lời đồn đại này thực sự đang lưu truyền khắp nơi sao?”

Đám người Lô Thắng Tung cùng Diệp Chấn Sùng nghe vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Lô Thắng Tung nhìn chằm chằm vào Quý Tùng Tường, cau mày nói: “Quý môn chủ, lời này hình như là ngươi nói cho ta biết? Phải nói là lời đồn đại kia, trừ nghe được từ miệng ngươi, ta thật sự còn chưa có nghe được từ miệng ai khác!”

Diêp Chấn Sùng cũng nói: “Không sai, đệ tử Vịnh Xuân Môn chúng ta cũng rất đông, đại bộ phận cũng đi làm công việc bình thường ở Thượng Hải, ví như gác tửu điểm hay đi giao hàng vân vân, nếu có lời đồn đại như thế, bọn họ đã sớm tới nói cho ta biết rồi. Nhưng là ta lại chỉ nghe được lời đồn đại đó từ miệng Quý môn chủ mà thôi.”

Lương Chiêu Nhiên, Lữ Đức Tiên, Tô Tự Lập, thậm chí Trương Chấn Uy kia cũng vẻ mặt hoài nghi trừng mắt nhìn Quý Tùng Tường.

Vương Chí Đạo lại nói: “Thứ hai là, nếu như thật sự có người dấu đi đám thiệp mời kia, vậy mục đích của hắn cũng rất rõ ràng. Các vị tiền bối xin mời suy nghĩ một chút, rốt cuộc là ai cổ động các vị đến Tinh Võ Môn đá quán? Dấu đi thiệp mời, có đến tám chín phần mười là người này!”

Lần này mọi người hai tròng mắt đều trợn lên nhìn Quý Tùng Tường, hiển nhiên cổ động bọn họ đến đá quán chính là người này.

Lô Thắng Tung lạnh lùng nói: “Quý Tùng Tường, việc này có phải ngươi làm hay không? Nói, ngươi rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy?”

Lô Thắng Tung mặc dù mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng tóc vừa dài vừa rậm, lại để râu mép thật dài giống như Quan Công, lúc này nổi cơn tức giận, nhìn thật giống như con sư tử uy mãnh.

Quý Tùng Tường đầu đầy mồ hôi lắp bắp nói: “Lô, Lô đại ca, người hiểu lầm rồi, sự tình thực không như tiểu tử kia nói đâu… Trên thực tế, … Ta ta cũng vậy, cũng bị người khác sắp đặt thôi…”

“Hắn nói không sai, việc này không phải hắn sắp đặt, mà là người Nhật Bản sắp đặt!” Bỗng nhiên vang lên một thanh âm sang sảng như chuông đồng, theo thanh âm sang sảng này, có mấy người tiến vào từ cửa chính, đi đầu chính là Tống Thế Vinh lão gia tử.

Hoắc Đình Giác, Nông Kính Tôn thấy thế vừa mừng vừa sợ, vội vàng cùng hô lên: “Tống lão gia tử, lão gia sao lại tới đây, mau mời vào đi!”

Vương Chí Đạo nhưng lại cười to nói: “Tống lão gia tử, không phải là ngài cũng không nhận được thiệp mời đấy chứ? Nếu như đúng là như vậy, thì kẻ sắp đặt ra chuyện này đúng là quá ngu xuẩn rồi!”

Tống Thế Vinh mỉm cười nói: “Không sai, ta đúng thực sự là cũng không có nhận được thiệp mời!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.