Mọi người Tinh Võ Môn nghe vậy cũng lấy làm kinh hãi, Hoắc Đình Giác cùng Nông Kính Tôn lại càng biến sắc.
Trung Hoa võ sĩ hội cử hành đại thi đấu tuyển chọn toàn quốc, mời tất cả mọi người trong giới võ thuật trong nước, nhưng ở Thượng Hải lại chỉ mời một mình Tinh Võ Môn tham gia? Đây là rất xem trọng Tinh Võ Môn hay là biến tướng hãm hại đây?
Lúc ấy Tinh Võ Môn nhận được thiệp mời do chính tay Trung Hoa võ sĩ hội Phó hội trưởng Lý Tồn Nghĩa tự viết, cũng thật không ngờ ở Thượng Hải nhận được thiệp mời chỉ có Tinh Võ Môn, nên mới để cho Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính dẫn mấy Tinh Võ Môn đệ tử đi tham gia. Nếu mà bọn hắn sớm biết rằng ở Thượng Hải chỉ có Tinh Võ Môn nhận được thiệp mời, nói không chừng sẽ cự tuyệt, không đi tham dự.
Mấy năm gần đây giới võ thuật trong nước mặc dù không ngừng vận động để đoàn kết tập thể, cộng đồng đối kháng ngoại xâm, chấn hưng tinh thần dân tộc, khẩu hiệu mặc dù vang dội, nhưng một khi nói đến phương diện danh lợi, lập tức đem lời thề đoàn kết vứt ra sau đầu, không tranh đến người chết ta sống tuyệt đối không bỏ qua.
Như cách làm của Trung Hoa võ sĩ hội lần này, thể hiện rõ chỉ coi trọng Tinh Võ Môn, còn các môn phái võ thuật khác đều bỏ qua, hiển nhiên sẽ khiến cho mọi người tức giận, làm cho các môn phái kia cùng nhau kéo đến Tinh Võ Môn đá quán cũng không có gì lạ. Cũng không biết rốt cuộc là Trung Hoa võ sĩ hội cố ý hay là có nguyên nhân nào khác?
Hoắc Đình Giác chưa từng bao giờ đau đầu như hôm nay, nguyên tưởng rằng Hổ Uy Môn sự tình chỉ là một ngoại lệ, bây giờ mới biết được nguyên lai trừ một Tinh Võ Môn, còn tất cả các môn phái khác đều không nhận được thiệp mời. Bạch Hạc Quý Tùng Tường, Vịnh Xuân Diệp Chấn Sùng, La Hán Lương Chiêu Nhiên, Tâm Ý Lô Thắng Tung, bốn người này đều là nhân vật ngang hàng với cha hắn Hoắc Nguyên Giáp, trong đó Vịnh Xuân Diệp Chấn Sùng cùng Tâm Ý Lô Thắng Tung một thân tu vi cũng không dưới cha hắn Hoắc Nguyên Giáp, những người khác mặc dù kém một chút, nhưng cũng không phải là nhân vật có thể coi thường. Để cả sáu người này cùng tiến lên đá quán, chỉ sợ Tinh Võ Môn hôm nay chính là ngày đóng cửa.
Nghĩ như vậy, Hoắc Đình Giác vội nói: “Các vị tiền bối cùng mọi người, xin mọi người chớ kích động, việc này chỉ sợ có hiểu lầm. Chúng ta cơ bản là không biết rằng Trung Hoa võ sĩ hội chỉ phát riêng thiệp mời cho Tinh Võ Môn, nếu chúng ta sớm biết rằng có việc này, thiệp mời kia Tinh Võ Môn chúng ta tuyệt đối sẽ không nhận!”
Một tiếng cười lạnh, chỉ nghe Quý Tùng Tường nói: “Nói các ngươi Tinh Võ Môn thật là lớn mặt cũng không có oan uổng các ngươi. Trung Hoa võ sĩ hội là tổ chức thế nào, Lý Thụy Đông, Lý Tồn Nghĩa, Lý Thư Văn, Mã Phượng Đồ, Trương Tam Gia, Trương Chiêm Khôi, tất cả những người trong Trung Hoa võ sĩ hội có ai không phải là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ thuật, thiệp mời là bọn họ gửi đến Tinh Võ Môn, các ngươi còn có thể nói tuyệt đối không nhận? Mặt mũi ghê gớm thật hả! Không cần nói thêm, hôm nay tấm chiêu bài Tinh Võ Môn này chúng ta đã quyết định phải đá rồi, ta Quý Tùng Tường bất tài, nguyện ý làm người đầu tiên ra lãnh giáo cao chiêu của Hoắc môn chủ, xin mời Hoắc môn chủ đừng từ chối!”
Hoắc Đình Giác trong lòng cười khổ, thầm nghĩ: Chúng ta nhận thiệp mời thì các ngươi tới đá quán, ta nói không nhận các ngươi lại nói chúng ta Tinh Võ Môn lớn mặt, vậy không phải là cố ý làm khó Tinh Võ Môn chúng ta hay sao?
Nông Kính Tôn thấy bọn họ muốn đánh nhau, trong lòng nóng nảy, vội vàng chạy đến giữa đám đánh nhau giảng hòa: “Các vị, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói! Quý lão đệ, xin hãy nể mặt lão Nông ta, trước hết đừng…”
Quý Tùng Tường ngắt lời hắn, nói: “Nông tiên sinh, ngươi không phải là người luyện võ, chuyện của giới võ thuật chúng ta tốt nhất ngươi không nên xen vào!”
Nông Kính Tôn nghẹn họng, bèn chuyển sang người hắn có giao tình tốt nhất Vịnh Xuân Diệp Chấn Sùng nói: “Lão Diệp, ngươi xem việc này…”
Diệp Chấn Sùng cũng ngắt lời hắn, nói: “Lão Nông, không phải là ta không nể mặt ngươi, nhưng đây không phải là chuyện của riêng một mình Diệp Chấn Sùng ta, ta lực bất tòng tâm. Ta khuyên ngươi hay là không nên lo lắng việc này nữa, tốt nhất rời khỏi đây, miễn cho rơi vào thế khó xử!”
Nông Kính Tôn nghe vậy cả giận nói: “Nguyên Giáp là anh em kết nghĩa với ta, sáng lập ra Tinh Võ Môn này cũng có phần tâm huyết của ta, huống chi trước khi Nguyên Giáp qua đời có đem sự tình Tinh Võ Môn phó thác cho ta, ta sao lại mặc kệ không trông nom? Các ngươi nhất định phải đá quán có phải không? Được, như vậy đến đây đi, ta Nông Kính Tôn đứng ở chỗ này, nếu muốn gỡ bảng hiệu Tinh Võ Môn, trước hết phải bước qua người Nông Kính Tôn ta. Có khí phách các ngươi cùng xông tới ta đi!”
Nông Kính Tôn là một thương nhân, đối với người khác luôn giữ hòa khí, rất khó được chứng kiến hắn tức giận, nhưng lúc này cơn giận nổ ra, đã có một loại uy nghiêm khiếp người, kẻ khác cùng ngại đối đầu. Vương Chí Đạo ở một bên thấy thế không khỏi lấy làm kỳ, không khỏi có chút thay đổi quan niệm trước đây coi Nông Kính Tôn như Đường Tăng hay nói chuyện dông dài.
Đám người Quý Tùng Tường biết Nông Kính Tôn mặc dù không phải là người trong giới võ thuật, nhưng ở Thượng Hải giao lưu rất rộng. Cơ hồ mọi người quyền quý ở Thượng Hải đều biết hắn, không ít người coi hắn là bằng hữu, hơn nữa còn nghe nói hắn cũng là người của Đồng Minh hội, cùng Quốc Phụ Tôn Trung Sơn cũng có giao tình, nếu thật sự đắc tội hắn, chỉ sợ sau này cuộc sống cũng không tốt. Lập tức không khỏi cảm thấy khó khăn, Quý Tùng Tường thậm chí không tự giác được quay đầu nhìn lại Lô Thắng Tung một cái.
Trong những người này mặc dù Quý Tùng Tường dẫn đầu, nhưng trên thực tế người có thân phận nhất, thực lực nhất lại là Tâm Ý Môn Lô Thắng Tung. Lô Thắng Tung là đệ tử ruột của Tâm Ý Cự Tượng Viên Phượng Nghi, trời sinh tính tình cao ngạo tàn khốc, luyện quyền ngộ tính cực cao, đối với Tâm Ý Quyền đấu pháp nghiên cứu xuyên suốt. Cho nên trong Tâm Ý “Tam Kiệt” nổi danh có thủ pháp ngoan độc biến hóa. Khi đến Thượng Hải định cư từng đánh bại không ít quyền sư nổi tiếng, cũng giáo huấn qua không ít lưu manh ác ôn, ngay cả Hoàng Kim Vinh cũng không dễ dàng đắc tội hắn, chính thức uy chấn Thượng Hải. Lô Thắng Tung vì cá tính cao ngạo, mặc dù còn không có cùng Hoắc Nguyên Giáp luận võ, nhưng vẫn tự cho rằng thực lực của mình còn trên Hoắc Nguyên Giáp, nên lúc này đây Trung Hoa võ sĩ hội tổ chức đại thi đấu toàn quốc, chỉ gửi thiệp mời cho Tinh Võ Môn, lại không mời hắn, làm hắn cảm giác bị sỉ nhục cực kỳ. Sau lại bị đám người Quý Tùng Tường đến kích động, bèn cùng nhau đến Tinh Võ Môn đá quán. Vốn dĩ đám người Quý Tùng Tường định mời hắn cầm đầu, nhưng Lô Thắng Tung lại không thích mở miệng, nhất là hắn cho rằng mở miệng nói chuyện với hậu bối sẽ bị khinh thường, nên hắn mới để cho Quý Tùng Tường thay mặt phát ngôn.
Lúc này Lô Thắng Tung thấy đám người Quý Tùng Tường tự nhiên bị một người không biết võ công là Nông Kính Tôn chặn lại, không khỏi cả giận hừ một tiếng. Bất quá muốn hắn động thủ với một người không biết võ công, loại chuyện này truyền ra ngoài sẽ mất hết mặt mũi, hắn nhất định sẽ không làm. Vì vậy hắn lập tức đối Hoắc Đình Giác hừ một tiếng nói: “Hoắc Đình Giác, người nếu thân là người luyện võ, lại là môn chủ Tinh Võ Môn, nên đứng ra tiếp nhận khiêu chiến. Trốn sau lưng một người không có võ công làm gì? Mặt mũi người luyện võ bị ngươi làm mất hết! Ngươi nếu như không dám tiếp nhận khiêu chiến, chỉ cần nói ra một tiếng, chúng ta lập tức rời đi, dù sao bảng hiệu Tinh Võ Môn kia cũng không đáng để chúng ta đá xuống!”
Hoắc Đình Giác nghe vậy biến sắc, hít sâu một hơi, nói với Nông Kính Tôn: “Nông đại thúc, hảo ý của người Đình Giác xin ghi tâm, nhưng chuyện này vốn là chuyện của Đình Giác, phải để cho Đình Giác tự mình giải quyết! Quý sư phụ, Đình Giác ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, xin mời!”
Nông Kính Tôn thấy hắn khẩu khí kiên quyết, biết không thể khuyên nữa, không khỏi thở dài lui xuống.
Đám người Diệp Chấn Sùng tự giác lui lại về sau, để ra một khoảng sân bán kính chừng hai mét, cho Hoắc Đình Giác cùng Quý Tùng Tường luận võ. Mà Hổ Uy Môn Trương Chấn Uy kia bại dưới tay Vương Chí Đạo, đang xấu hổ muốn dời đi, thấy thế không tự chủ được cũng đứng lại xem.
Hoắc Đình Giác cùng Quý Tùng Tường còn chưa làm ra thủ thế, chợt nghe Vương Chí Đạo cao giọng gọi: “Chậm đã, Nhị sư huynh, các vị tiền bối, các người muốn luận võ ta không ngăn cản, nhưng trước khi luận võ, ta có một chút nhất định phải nói, các ngươi có thể cho ta chút thời gian, đem câu này nói xong được không?”
Quý Tùng Tường hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tinh Võ Môn đệ tử, Vương Chí Đạo!”
“Ta và môn chủ các ngươi luận võ, sao có phần cho ngươi nói chuyện, lui xuống cho ta!”
Vương Chí Đạo thở dài nói: “Đây chính là quan hệ đến đại sự sinh tồn của môn phái các người, ngươi đã không muốn nghe, như vậy thì coi như ta chưa nói gì, các ngươi tiếp tục đi thôi!”
“Chậm đã!” Đột nhiên Lô Thắng Tung mở miệng, chỉ thấy hắn cau mày nói: “Quan hệ đến đại sự sinh tồn của môn phái chúng ta, ngươi nói ta nghe chút xem!”
“Đa tạ Lô tiền bối thành toàn!” Vương Chí Đạo cười tủm tỉm hỏi Hoắc Đình Giác cùng Quý Tùng Tường: “Nhị sư huynh, Quý tiền bối, ta có thể nói được chưa?”
Hoắc Đình Giác gật đầu, Quý Tùng Tường lại hừ lạnh một tiếng những cũng không phản đối hắn.