Cương Thiết Thái Thản ngã xuống, bọn Địa Tinh hèn yếu mất đi dũng khí chống cự. Hắc Thạch Ải Nhân binh sĩ bắt đầu khôi phục lòng tin, một lần nữa chỉnh đốn quân, mang theo lực lượng hùng mạnh hướng về phía tòa thành Địa Tinh. Bọn Bạch Khởi cũng cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hít vài hơi rồi nhìn lại Cương Thiết Thái Thản, sau đó đi về hướng Cương Thiết Thái Thản.
May mà không gặp phải sự chống cự nào, bọn Bạch Khởi bình yên vô sự, một đường hô vang lao nhanh đến trước mặt Địa Tinh Chi Thành, tòa thành cuối cùng mà bọn Địa Tinh chiếm lĩnh.
Mất đi bình chướng bảo hộ cho tòa thành của bọn chúng, bọn Địa Tinh nhát gan trứ danh từ bỏ sức chống cự, cũng không dám có bất kỳ phản kháng, ngoại trừ hốt hoảng chạy trốn ở ngoài, phần lớn đám Địa Tinh còn lại run rẩy quỳ rạp xuống đất, hướng Hắc Thạch Ải Nhân đầu hàng.
– Chủ nhân… Phía trước chính là Địa Tinh Vương của Địa Tinh Tộc … Chúng ta đã dựa theo ý của ngài bắt hắn đưa tới đây.
Xuyên qua đám Địa Tinh, Ải Nhân chi chít, Bạch Khởi theo sự chỉ dẫn của Hắc Thạch Ải Nhân Vương Pháp Khắc đi tới một gian phòng, thoạt nhìn rất to lớn, hơn nữa mang theo viền vàng cùng với các loại khảm ngọc bên trong đại sảnh. Pháp Khắc chỉ chỉ một người có thân hình cao tương đương hắn, so với bọn Địa Tinh thì cao to hơn, đầu đội vương miện, khóe miệng có chòm râu trắng của Địa Tinh, làn da xanh biếc.
– Vậy sao? Hắn chính là Địa Tinh Vương của Địa Tinh Nhất Tộc sao? Uhm… Ta biết rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, ta có một số việc muốn hỏi hắn.
Bạch Khởi nheo mắt, sau đó thấp giọng nói.
– Vâng… chủ nhân…
Đi theo phía sau Bạch Khởi, Pháp Khắc còn nữa Ảnh Thiên cùng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cung kính nói. Mặc dù bọn họ cũng không hiểu Bạch Khởi đây là ý gì, hắn có lợi ích gì khi nói chuyện với bọn Địa Tinh. Nhưng là người hầu, bọn họ vẫn lựa chọn rời đi sau khi Bạch Khởi nói.
Hai người nhanh chóng cùng nhau đi ra, trước lúc đi vẫn không quên đóng cửa phòng lại. Trong căn phòng lớn như thế chỉ còn Bạch Khởi và Địa Tinh Vương, Bạch Khởi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện. Dù sao cùng vị này Địa Tinh Vương đứng nói chuyện với nhau có chút hơi mệt, cho nên Bạch Khởi tốt hơn là lựa chọn ngồi xuống. Đáng tiếc nơi này chỉ có chỗ ngồi là ngai vàng của Địa Tinh Vương, nhưng so với Bạch Khởi là khá nhỏ. Bạch Khởi cao mét tám, ngồi lên ngài vàng của Địa Tinh Vương không nói cũng biết thế nào. Dù sao Địa Tinh bình thường trung bình cũng chính là bảy mươi phân, mà vị Địa Tinh Vương mặc dù so sánh với những thứ khác Địa Tinh thoạt nhìn cao lớn hơn không ít, nhưng cũng chưa đầy một thước, chỗ ngồi của hắn, Bạch Khởi sao có thể ngồi?
Vì vậy Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó ngồi xuống, nhìn thoáng qua trước mặt Địa Tinh Vương thản nhiên nói:
– Ngươi tên là gì?
– Kiệt Kỳ… Đại nhân… Tên của ta gọi là Kiệt Kỳ.
Mặc dù không biết Bạch Khởi là ai, nhưng đối với Hắc Thạch Ải Nhân Vương Pháp Khắc, Kiệt Kỳ lại cũng không xa lạ. Đối với một người cả Pháp Khắc cũng phải tôn kính, Kiệt Kỳ trong lòng cũng tràn đầy kính sợ, hiện hắn đã trở thành tù nhân của Hắc Thạch Ải Nhân, không còn ở vị trí cao cao tại thượng nữa, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có. Giết hay không giết hắn chỉ cần một câu nói của đối phương, điều này làm cho hắn cảm giác rất sợ hãi, cho nên lúc nói lộ ra vẻ cung kính dị thường.
Dù sao chủng tộc Địa Tinh can đảm vốn không phải là rất lớn, huống chi là hiện dưới tình trạng này? Tánh mạng lúc nào đều có thể đã bị uy hiếp, hắn tự nhiên sợ sẽ, dù sao hắn không muốn chết…
– Uhm… Kiệt Kỳ… Ngươi là Địa Tinh Vương của Địa Tinh Nhất Tộc như vậy ta hỏi ngươi một việc, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta. Nếu như trả lời của ngươi làm ta hài lòng như vậy ta sẽ xem xét bỏ qua ngươi… Thế nào?
Bạch Khởi gật đầu, nhìn cái mặt nhát gan lạnh run của Địa Tinh Vương, Bạch Khởi nói.
– Đại nhân ngài có chuyện gì cứ hỏi là được.
Kiệt Kỳ nghe lời này ánh mắt hiện lên một tia sáng, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói. Vốn dĩ hắn nghĩ lần này hắn sẽ bị bắt sau đó là chết chắc, như những Địa Tinh không biết sống chết như thế nào. Nhưng những lời Bạch Khởi nói làm cho hắn thấy được hy vọng, nhất thời cao hứng lên, dĩ nhiên mặc dù hưng phấn nhưng cũng không dám quá vô lễ, hắn đối với Bạch Khởi trong lòng bắt đầu có sự cung kính.
– Uhm… nguoi dù sao cũng là vua ở nơi này, như vậy ta nghĩ ta hỏi chuyện chắc ngươi sẽ biết rõ, nói cho ta biết… ngươi biết Dung Nham Chi Tâm ở nơi nào không?
Bạch Khởi nghe lời này sau gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua trước mặt Địa Tinh Vương nói.
– Cái gì! Dung Nham Chi Tâm?!
Kiệt Kỳ nghe lời này thân thể run lên, có chút hoảng sợ nói, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng hoảng sợ. Là Địa Tinh Vương của Địa Tinh Nhất Tộc, Kiệt Kỳ đương nhiên biết Dung Nham Chi Tâm tồn tại. Mặc dù không có tự mình đi qua, nhưng cổ xưa tương truyền chuyện này, hắn rõ hơn ai hết. Đây là việc bí mật của vua đời trước truyền lại cho đời sau, Dung Nham Chi Tâm là nơi Hỏa Thần giao cho Địa Tinh Nhất Tộc đi bảo vệ, tuyệt đối không cho người ngoài tiến vào. Cho nên Kiệt Kỳ nghe được Bạch Khởi nói Dung Nham Chi Tâm, nhất thời bộ mặt hoảng sợ.
– Đúng… Ta muốn biết Dung Nham Chi Tâm ở đâu, nơi đó tình hình như thế nào…
Bạch Khởi thản nhiên nói, nhưng giọng nói đã có chút không vui, Bạch Khởi không phải ngốc, bộ dạng của Kiệt Kỳ cho thấy được Dung Nham Chi Tâm là ở đâu, nhưng hắn không trả lời ngay, điều này làm cho Bạch Khởi rất không vui.
Lời của Bạch Khởi rất chân thật nghiêm nghị, Kiệt Kỳ cũng có thể nghe hiểu, mặc dù hắn chưa từng đi qua bên dưới bình nguyên, tiếp xúc với người ngoài không nhiều, nhưng là một Quốc Vương, ngữ khí nghiêm nghị hắn dùng cũng không ít, tự nhiên lập tức sẽ hiểu, Bạch Khởi đang tâm trạng không vui, rất sửng sốt, ngay sau đó vội vàng nói:
– Cái này… Ta quả thật biết, Dung Nham Chi Tâm ngay bên dưới Địa Tinh Thành chúng tôi, cửa vào là chỗ ta ngồi, ở nơi đó có một cái phong ấn, mở ra nơi đó là có thể tiến vào Dung Nham Chi Tâm… nhưng…
– Nhưng cái gì? Có việc gì cứ nói.
Nhìn thấy Kiệt Kỳ bỗng nhiên không nói, Bạch Khởi có chút bất mãn nhìn Kiệt Kỳ nói. Lúc nói nhíu mày, hiển nhiên là tương đối bất mãn, Bạch Khởi không thích người ta nói nói ấp a ấp úng, đặc biệt là vào lúc này, chuyện hắn cực kỳ quan tâm.
– Nhưng… ta khuyên ngài không nên đi là tốt nhất…
Kiệt Kỳ sợ hãi nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó cắn răng một cái cẩn thận nói.
– Tại sao? Cho ta một lý do hợp lý, nếu như câu trả lời của ngươi làm ta bất mãn. Hậu quả ngươi nên rõ ràng…
Bạch Khởi cau mày giọng nói bình thản, nhưng chính những nói lãnh đạm này cũng đã quyết định số mạng của Kiệt Kỳ. Nếu như Kiệt Kỳ trả lời không thể để Bạch Khởi hài lòng, Bạch Khởi biết và Kiệt Kỳ cũng biết… e là sẽ rất bi thảm, điều này Kiệt Kỳ rất rõ, Bạch Khởi còn rõ hơn.
– Cái này… Đại nhân ngài có thể không biết, mặc dù Dung Nham Chi Tâm dưới chân Địa Tinh Thành chúng tôi, chúng tôi cũng rõ ràng vị trí của nó. Nhưng nhiều năm như thế, không có một người nào dám xâm nhập vào đó. Cho dù chúng tôi có được Cương Thiết Thái Thản uy lực cường đại, ngài có thể không biết… Địa Tinh Tộc Chúng tôi thời kỳ Thượng cổ huy hoàng cở nào, đối kháng với sức mạnh Long Tộc, nhưng giờ đây chúng tôi đã suy yếu đi nhiều. Chúng tôi bị phái đến nơi này bảo vệ vùng ngoại vi của Dung Nham Chi Tâm. Ngay trong Dung Nham Chi Tâm còn có những thứ kinh khủng khác nữa. Bọn chúng mới thật sự là người bảo vệ Dung Nham Chi Tâm. Mà chúng ta chẳng qua là chịu trách nhiệm rửa sạch những thứ nhược tiểu địch nhân bên ngoài bình chướng mà thôi. Trong truyền thuyết còn có một tuyệt thế ác ma kinh khủng, bọn chúng có sức mạnh hủy thiên diệt địa, bọn họ sẽ dám giết bất cứ ai dám xông vào Dung Nham Chi Tâm, cho nên ta nghĩ… Ngài tốt nhất hay là không nên vào vào nơi đó.
Do dự một chút Kiệt Kỳ như nói. Nhưng cũng không phải do hắn lo lắng cho Bạch Khởi cái gì… Xác thực nói Kiệt Kỳ cùng Bạch Khởi không có chút nào quan hệ, Bạch Khởi còn là hung thủ giết chết thần dân của hắn, là địch thủ của hắn, bình thường dưới tình huống hắn tuyệt đối sẽ không ngăn trở Bạch Khởi xuống dưới… chỉ sợ Bạch Khởi có chết mấy trăm mấy ngàn lần, hắn cũng sẽ không có nửa điểm lo lắng cùng đau lòng, càng thêm không nhắc nhở Bạch Khởi cái gì.
Nhưng tình huống bây giờ khác, Địa Tinh Nhất Tộc đã chiến bại, Cương Thiết Thái Thản uy lực cường đại cũng ngưng vận hành, Địa Tinh Nhất Tộc đã không chỗ dựa. Tất cả tính mạng bọn họ trong tay Bạch Khởi, trong tay Hắc Thạch Ải Nhân, chỉ cần đối phương đồng ý là có thể diệt cả tộc Địa Tinh, đây không phải là tình cảnh mà hắn muốn. Bạch Khởi nếu như tiến vào Dung Nham Chi Tâm xảy ra điều gì ngoài ý muốn, như vậy kết quả có thể thấy, vì vậy hắn mới có thể nói ra để ngăn cản Bạch Khởi.
Đáng tiếc là Bạch Khởi đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, lời của Kiệt Kỳ căn bản Bạch Khởi không thèm để ý, hắn cũng hiểu Dung Nham Chi Tâm nơi đó không phải là đơn giản như vậy, chuyện không phải là dễ dàng như vậy giải quyết. Nếu không nơi này cũng tuyệt đối không xứng với cùng Sâm La Tuyệt Vực. Nơi đó nhất định có một chút càng thêm kinh khủng, nhưng nhiệm vụ này đã tiếp nhận, Bạch Khởi nếu tiếp nhận nhiệm vụ này lại không thể có thể trở về. Nên hắn phải tới, bắt đầu hỏi thăm chuyện này, những biểu hiện của Bạch Khởi đã tính toán tiến vào, mặc dù mới vừa rồi cùng Cương Thiết Thái Thản giao thủ để Bạch Khởi cảm nhận được lực lượng cường đại rốt cuộc là kinh khủng cở nào, nhưng Bạch Khởi vẫn như cũ không có ý từ bỏ.
Trong cách nghĩ của Bạch Khởi, chuyện này cho dù mình không thể đủ thành công, cho dù mình không thể phá vỡ phong ấn của Dung Nham Chi Tâm, nhưng với thực lực bây giờ, triển khai mấy cặp chim muốn chạy trốn hẳn không phải là vấn đề gì, cho nên Bạch Khởi đã quyết định, e là Kiệt Kỳ nói gì điều vô dụng.
– Uhm… nếu như vậy thì, cái này ta biết rồi, ở đây đợi ta, ta đi xuống xem thế nào…
Bạch Khởi đứng thẳng người gật đầu nói, vừa nói vừa đá cái ngai vàng của Địa Tinh Vương Kiệt Kỳ, ở giữa xuất hiện một lối đi, chỉ đủ để cho một người đi vào, ánh sáng u ám chiếu thẳng xuống dưới đất.
o0o
Đi theo địa đạo không biết bao lâu Bạch Khởi rốt cục đi tới dưới đáy. Xuất hiện ở trước mặt Bạch Khởi chính là một mảnh lửa đỏ, huyết sắc nham tương tạo thành biển rộng. Ở vị trí trung tâm biển dung nham này ngoại trừ một cây cầu đá rộng thì chẳng còn vật gì khác, bốn phía yên tĩnh có chút đáng sợ.
Sau khi nhìn chung quanh, Bạch Khởi chậm rãi chuẩn bị chiến đấu, sau đó cẩn thận hướng về phía lối đi yên tĩnh. Nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh có chút không bình thường. Nếu nói rằng ở trong này không có bất kỳ nguy hiểm gì, sợ là đánh chết Bạch Khởi, Bạch Khởi cũng tuyệt đối sẽ không tin. Càng là yên tĩnh thì càng kinh khủng. Như vậy cũng tốt, giống như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, buồn bã và bị đè nén làm cho không người nào có thể thích ứng.
Theo con đường không ngừng về hướng phía trước đi, hai chân Bạch Khởi cũng không dám ngừng, chỉ có thể triển khai ba đôi cánh của mình hướng về phía trước mà đi, đồng thời không ngừng quan sát đến bốn phía, sợ từ đâu nhảy ra một địch nhân đột nhiên tập kích, như vậy là khá nguy hiểm. Biển nham tương bên dưới Dung Nham Chi Tâm nhiệt độ cao gần mấy trăm độ, đừng nói là người, cương thiết ở đây cũng biến thành nước. Bạch Khởi mặc dù tự phụ, nhưng cũng không cảm giác mình đi xuống tắm rửa là một việc rất thoải mái, huống chi nơi này địch nhân một khi động thủ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Bạch Khởi cũng tin địch nhân của mình sẽ không đơn giản như vậy, không có ngu ngốc, một khi động thủ giống như lôi đình mãnh liệt mà mau lẹ, một cú trí mạng giết chết mình một cách mau lẹ
Bùm bụp…
Khi nghĩ đến việc này, cảnh giới chung quanh dung nham trong chớp mắt tập hợp lại, hơn mười mấy người có thân hình to lớn do dung nham kết thành xuất hiện bên cạnh Bạch Khởi, kèm theo hỏa diễm hướng về phía Bạch Khởi. Trong nháy mắt sinh ra một lực công phá vô cùng lớn, mấy ngàn thước cầu đá chung quanh tự dưng biến mất không dấu vết, bị đánh thành đống đá vụn. Nhưng cũng may Bạch Khởi tránh né kịp, nếu không cũng đã bị tổn thương, nhưng trong chốc lát vẫn có chút kinh ngạc.
– Chết tiệt, không ngờ là Hỏa nguyên tố, loại vật này thậm chí lại xuất hiện ở chỗ này. Thoạt nhìn không sai, nơi này chính là một trong những nơi phong ấn nguyên tố, chẳng qua là không biết rốt cuộc phong ấn kia…
Bạch Khởi bay lên trời lẩm bẩm, trong lúc nói bay nhanh hướng về trước không thèm đếm xỉa tới bọn Hỏa nguyên tố to lớn hơn mười thước kia, bay thẳng đến cây cầu đá cuối cùng.
Người Nguyên Tố… Một loại sinh mệnh đặc thù, bọn họ là các loại nguyên tố ngưng kết mà thành sinh mệnh, dù sao đi nữa bọn họ cũng không chết. Mặc dù bọn họ cơ bản không có trí tuệ, bọn họ chẳng qua là nương theo bản năng mà hành động, nhưng bọn hắn có lực phá hoại cũng là không thể nghi ngờ. Những thứ này ở thời kỳ Văn minh Ma pháp cũng không phải thường xuyên xuất hiện, trải qua ngày tháng tích lũy lâu dài mà thành sinh vật như vậy, hơn nữa số lượng cực kỳ ít ỏi. Chúng là thứ bọn Ma Pháp sư thích nhất. Mà ở chỗ này thậm chí sẽ nhiều hình thể khổng lồ Hỏa nguyên tố tồn tại như vậy, điều này làm cho Bạch Khởi càng thêm nhất định nơi này chính là nơi Hỏa diễm nguyên tố bị phong ấn, cũng chỉ có chỗ như thế mới xuất hiện nhiều người nguyên tố.
Mấy ngàn người Hỏa Nguyên Tố liên tục xuất hiện, không ngừng bắt đầu công kích Bạch Khởi. Mặc dù lực lượng của bọn chúng cũng không phải là rất cường đại, nhưng là số lượng đông đảo hơn nữa lực phá hoại kinh người, không ngừng công kích quấy nhiễu Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi phải vội vàng tránh né, tránh được ba đòn công kích, Bạch Khởi tăng tốc đi sâu vào trong, cuối cùng phải trải qua mấy chục phút đồng hồ sau, Bạch Khởi rốt cục đi tới một mảnh lục địa.
Không… Nói là lục địa nhưng thật ra là một tiểu đảo, ngoài trừ phương viên lên đến 100 thước vuông đất đá cùng với một pho tượng Hỏa Thần, ngoài ra không còn vật gì khác. Chung quanh tràn đầy hồng sắc nham tương, về phần những Người Nguyên Tố truy kích Bạch Khởi khi đến gần tiểu đảo lập tức biến mất, một lần nữa hóa thành nham tương dung nhập vào trong đó, điều này làm cho Bạch Khởi cẩn thận quan sát cảnh tượng chung quanh.
Bọn Hỏa nguyên tố có thể là không có trí tuệ, bọn chúng căn bản không hiểu được cái gì gọi là tôn kính, cho dù nơi này là nơi ở của Hỏa Thần bọn chúng cũng xông tới, huống chi chỉ là một tượng thần nho nhỏ. Bọn chúng không dám theo vào chỉ có một khả năng, đó là bọn chúng sợ, thật sự sợ. Sợ nơi này có vật gì đó, cho nên chỉ cần đến gần nơi này thì bọn chúng lập tức quay về. Nếu như là người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng thế có thể sẽ rất là vui, dù sao bọn Hỏa nguyên tố thật sự rất phiền toái, ở nơi này có thể sẽ không giết được bọn chúng. Bọn chúng có được thân thể không thể bị tiêu diệt, bây giờ bọn chúng tự nhiên biến mất, đây là một kết thúc vui vẻ. Nhưng Bạch Khởi làm thế nào cũng không vui được, ngược lại càng thêm khẩn trương bởi vì hắn biết đây chỉ bắt đầu, nguy hiểm thật sự sẽ đến.
Mặc dù không có nhìn thấy… nhưng Bạch Khởi có thể cảm giác được rõ ràng, nguy hiểm đã từng bước nhích tới gần nơi này, hơn nữa Bạch Khởi càng thêm có chút lo lắng chính là hắn còn không phát hiện cái gọi là phong ấn. Một vấn đề rất nghiêm trọng, cho dù hắn có thể giải quyết nguy hiểm trước mặt nhưng nếu không thể mở phong ấn, như vậy tất cả xem như uổng công, cho nên Bạch Khởi rất nôn nóng.
Sau khi quan sát chung quanh, trừ tượng Hỏa Thần ngoài ra trên hòn đảo nhỏ này không có bất cứ đồ vật đặc thù gì tồn tại. Còn tượng thần này cùng với tượng Hỏa Thần phía ngoài không có cách biệt nhau là mấy, một tay cầm kiếm, toàn thân tràn hỏa diễm thiêu đốt tinh tráng nam tử, không có chỗ gì đặc biệt.
– Cửu U… Ta nên làm thế nào bây giờ? Làm sao mới có thể tìm ra vị trí của Phong ấn Nguyên tố?
Bạch Khởi không có cách nào phát hiện ra Phong ấn Nguyên tố vì vậy đành cầu cứu đến Cửu U.
Nhưng đáng tiếc lần này Cửu U lại không trả lời, Bạch Khởi đã gọi mấy lần nhưng đều không có lời đáp. Điều này khiến Bạch Khởi có chút lo lắng. Mặc dù hắn có cảm giác rõ ràng là Cửu U nghe thấy tiếng gọi của mình, cũng nghe thấy câu hỏi của mình nhưng hắn chính là không muốn nói cho mình biết. Điều này làm Bạch Khởi không còn kiên nhẫn được nữa. Đối với tên Cửu U này, Bạch Khởi vốn không có cách nào làm gì được hắn cho nên sau khi hỏi xong mấy lần mà không có kết quả, Bạch Khởi cũng từ bỏ, chỉ có thể dựa vào cách của mình để tìm ra vị trí của Phong ấn Nguyên tố.