Nửa đêm thức giấc, gặp lại Tú Anh
Hờn giận đã qua, mưu nghị giang hồ đại kế
Thanh Ngân nghe những lời cảnh giác của ông, trong dạ càng thấy xót xa, áy náy. Thanh Ngân hình dung tương lai trước mắt rất nhiều trắc trở. Tự hỏi Nạp Lan có đặt điều lung lạc mình hay không khi nói rằng cả Mai Sơn và Tiêu Dao đảo đều có âm thầm liên lạc Mông Cổ? Nếu họ nhận sự giúp đỡ của Mông Cổ để mưu đồ cử sự chống Trần thì mình phải làm sao? Thanh Ngân nhớ lại những lời dặn dò của Thần Quang đại sư mà lòng càng phân vân vô hạn, cầu mong những gì Nạp Lan nói là không đúng sự thật. Nghĩ tới cô công chúa tài sắc vẹn toàn, và cũng đã trải qua những ngày thiết tha với mình, Thanh Ngân càng cảm thấy vô cùng khó xử. Có cảm tưởng như mình là con kén đang tự giăng tơ cột chặt lấy mình. Thanh Ngân bước theo con đường đá, con đường rợp bóng trúc xanh trở lại tư thất của mình, thì lại nghe tiếng cồng truyền tin của Vạn Trúc Sơn Trang từ xa vọng lại báo động có người lạ xâm nhập.
Tiếng cồng không cấp bách, nhưng cao thủ của sơn trang có nhiệm vụ túc trực, vội vàng phóng đi ngay. Thanh Ngân chỉ muốn về phòng nằm dài ra ngủ cho quên mối phiền muộn trong lòng, nhưng lại sợ nếu có cao thủ xâm nhập, thì thuộc hạ lại hy sinh oan uổng, nên liền lắc mình lên không. Thân pháp rất nhanh, nhưng Thanh Ngân đến cổng Vạn trúc sơn trang, thì cao thủ trong trang chưa ra tới.
Thanh Ngân thấy nhóm người đến Vạn Trúc Sơn Trang bị toán canh gác chận lại lòng lo âu biến thành mừng rỡ, vì đó là Thanh Lan và chị em Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng.
Thấy Thanh Ngân xuất hiện, bọn Như Nguyệt thì mừng rỡ reo lên, còn Thanh Lan thì mặt hoa lạnh lẽo, phảng phất có chút bi thương, có chút trách móc, giận hờn. Nàng đứng chôn chân một chỗ. Thanh Ngân cũng không biết nói gì hơn, đáp xuống chỉ gọi một tiếng “Lan muội” rồi nín bặt. Thanh Lan nhìn chồng một lúc rất lâu, đôi mắt làm Thanh Ngân phải cúi đầu rồi nàng mới nói:
– Chia buồn cùng Ngân ca!
Thanh Ngân thở dài:
– Tiểu huynh thật có tội với Lan muội..
Thanh Lan chợt sa nước mắt:
– Loan tỷ, Hương tỷ và Trang muội đều là những chị em thân thiết như tay chân. Hãy đưa tiểu muội đến bái mộ Loan tỷ!
Thanh Ngân vội vàng:
– Xin mời Lan muội..
Thanh Ngân mời nàng đi. Bọn cao thủ trong trang như chị em Thu Hồng, Trần Quần đến nơi, biết Thanh Lan là ai đều cúi đầu tham kiến.
Dọc đường, Thanh Lan im lặng một lúc rồi hỏi những việc xảy ra. Thanh Ngân nhất nhất thuật lại. Tuy nhiên, dối quanh chuyện tình ái là bản chất tự nhiên, không đề cập đến việc mình và Nạp Lan tại sao từ hai kẻ thù, sau hoạn nạn đã trở thành một cặp tình nhân. Thanh Ngân dấu quanh, nhưng Thanh Lan im lặng nghe xong cũng phải hỏi:
– Tại sao cô công chúa Mông Cổ lại để Ngân ca có thể tự do rời khỏi căn cứ của nàng?
Thanh Ngân lại tìm lời chống chế:
– Có lẽ nàng thấy khó chống nổi tiểu huynh!
Thanh Lan nghe nói xoay mặt, cắn nhẹ làn môi, nhưng cũng ậm ừ cho qua không vặn hỏi.
Thanh Lan đến trước mộ Kiều Loan qùy lạy và không dấu tiếng khóc bi thiết. Nghe nàng đến, người trong trang tò mò đến xem để biết mặt công chúa Tiêu dao đảo và cũng là một trong những phu nhân của trang chủ mới. Họ thấy Thanh Lan khóc than kể lể tình nghĩa chị em trước đây với Kiều Loan ai cũng bùi ngùi, nhiều cô không cầm giọt lệ. Thanh Ngân cũng mủi lòng, nhưng đỡ nàng lên khuyên nhủ:
– Loan tỷ đã không may.. Lan muội cũng không nên quá bi lụy!
Bọn Như Nguyệt thấy Thanh Ngân đã khuyên nhủ chủ nhân, mỗi người một tiếng khuyên can thêm, Thanh Lan mới sụt sùi gạt lệ. Sau đó, Thanh Ngân đưa nàng đi yết kiến Trịnh Dung và những di nương của Kiều Loan. Gặp Trịnh Dung, Thanh Lan sau khi khấu đầu làm lễ, thì ôm lấy bà oà khóc. Trịnh Dung ôm nàng vào lòng, dòng lệ lại tuông dài. Thanh Ngân nhìn họ lại xúc động, nhẹ bước ra ngoài.
Thanh Ngân trở lại tư viện thì thấy ba chị em Như Nguyệt đang được Thu Lan hướng dẫn, thu xếp phòng ốc. Là trang chủ của Vạn Trúc sơn trang căn nhà của Thanh Ngân ở rất rộng lớn, kẻ hầu người hạ, phòng ốc rất nhiều. Bọn Như Nguyệt được dành mấy căn phòng rộng. Thấy Thanh Ngân trở về, Như Nguyệt dừng tay đến bên cạnh nói thật nhỏ:
– Tiểu muội xin chia buồn cùng đại ca.
Thanh Ngân nói lời cảm ơn, rồi hỏi qua tình hình. Theo lời Như Nguyệt, nàng và Hải Yến bị Nùng Dĩ An bắt đưa xuống thuyền. Họ định dùng đường thủy để đánh lạc hướng theo dõi của Thanh Ngân, nhưng vì cần phải liên lạc với Nùng Trí Lân nên đã để lại ký hiệu, vì thế Bảo Ngọc đã theo kịp. Khi thuyền ra biển, lúc đêm tối Bảo Ngọc đã đánh thủng thuyền, rồi khi bọn Nùng Dĩ An vì phải lo lắng cho Nùng Thế Minh, nàng đã giải khai huyệt đạo cho họ cùng lặn xuống nước trốn thoát. Sau đó, nàng và Hải Yến về Tiêu dao đảo chữa trị thương tích, vì hàng ngày cả hai bị Nùng Thế Minh cởi quần áo, dùng roi da mà đánh bị ngoại thương rất nặng, còn Bảo Ngọc về Đại Lịch Cung. Như Nguyệt vén cánh tay cho hắn xem những dấu roi rớm máu trước đây đã lành, nhưng vẫn còn ghi đậm bằng những vết da non ngang dọc. Thanh Ngân an ủi rồi kể lại mình đã đánh gãy hai tay của anh em Nùng Dĩ An trả thù cho nàng và thuộc hạ Tiêu dao đảo cho nàng nghe. Như Nguyệt nghe hai lão đã bị đánh gãy tay lấy làm hả hê, nhưng nàng tỏ ra rất căm thù Nùng Thế Minh và thề sẽ trả thù cho bằng được.
Thanh Ngân chuyện vãn với Như Nguyệt một lúc thì Thu Mai và hai tỳ nữ của Trịnh Dung đưa Thanh Lan trở về. Như Nguyệt kéo ghế cho nàng, rồi vào nhà trong. Hai vợ chồng xa cách đã lâu, nhưng trải qua nhiều bi thương lớn lao nên chẳng biết bắt đầu câu chuyện vào đâu. Thanh Ngân lên tiếng phá tan sự im lặng:
– Mẫu thân vẫn mạnh?
– Người đang trên đường đến Tam Đảo. Tiểu muội nghe tin Loan tỷ mất nên vội đến đây.
Thanh Ngân tỏ vẻ áy náy:
– Mẫu thân chắc trách tiểu huynh rất nhiều?
Thanh Lan cắn môi:
– Cũng không nhiều! Chỉ đủ làm tiểu muội suốt ngày đau đầu.
– Tiểu huynh thành thật xin lỗi Lan muội.
Thanh Lan nhìn nét mặt thành thật và bi thương của Thanh Ngân, lái câu chuyện:
– Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Hương tỷ và Loan tỷ đã vĩnh viễn xa cách chúng ta. Tiểu muội nhất định phải trả thù! Nếu không trả được thù cho nghĩa phụ và Hương tỷ, tiểu muội cảm thấy có lỗi vô cùng.
Nàng thở dài:
– Đã bao lâu nay, mối thù của nghĩa phụ chúng ta vẫn chưa trả được.
Thanh Ngân nghe nhắc lại cảm thấy đau khổ khôn cùng, vì Phan Ma Lôi là thân phụ của Tú Anh, cũng là người yêu của mình. Không biết phải làm sao cho đúng, cho lương tâm không cắn rức. Thanh Ngân chắc lưỡi:
– Thù của Hương tỷ nhất định phải trả, nhưng Nùng Trí Lân là thân phụ của Bảo Ngọc tỷ tỷ. Khi Loan tỷ và Trang muội bị hại, thì Ngọc tỷ cũng bị lão đánh bị thương trầm trọng. Hiện giờ, lòng tiểu huynh vẫn lo lắng không biết nàng đang làm gì? Hỡi ôi! Nàng đã có thai mấy tháng. Tiểu huynh không chỉ mất ba người vợ mà còn mất thêm một đứa con nữa!
Thanh Lan nghe Bảo Ngọc có thai ngạc nhiên:
– Ngọc tỷ có thai?
Thanh Ngân buồn bã:
– Vâng! Tiểu huynh mới biết không lâu, thì xảy ra cớ sự. Hy vọng nàng không trở về Đại Lịch cung phân biện với cha để gặp thêm hung hiểm.
Thanh Lan suy nghĩ một chút rồi bảo:
– Nhất định nàng không về Đại Lịch cung đâu!
– Lan muội có thể quả quyết?
– Nhất định nàng đang tìm một nơi nào thanh tịnh để hy vọng thời gian làm vơi nỗi đau khổ của mình. Tình trạng của nàng thật trớ trêu, nàng cần có thời gian để suy nghĩ phải làm gì.
Thanh Ngân u buồn:
– Mong rằng nàng không vì chữ hiếu mà trở thành một người bị giang hồ kết án.
Những người hầu trong nhà Thanh Ngân bấy giờ đã làm cơm xong, một thể nữ bước ra mời họ vào nhà ăn dùng cơm. Thanh Ngân mấy ngày liên tiếp dừng rượu quên sầu, cả ngày nay không uống rượu cảm thấy đói cồn cào, vội đứng lên:
– Lan muội suốt ngày cực nhọc nên dùng cơm rồi nghỉ để ngày mai lên đường.
Thanh Lan đứng lên:
– Vâng! Ngân ca ăn với tiểu muội ít chén cơm..
Họ ngồi vào bàn, nàng bảo mấy cô tỳ nữ:
– Ta muốn được tự săn sóc cho trang chủ trong giây lát, các cô có thể dành cho ta sự dễ dãi này?
Biết nàng là chính thất phu nhân của chủ, tỳ nữ vội cung kính vâng dạ rồi rút êm ra ngoài.
Thanh Lan xới cơm gắp thức ăn cho Thanh Ngân trách móc:
– Ngân ca nhịn đói mấy ngày rồi?
Thanh Ngân không chống chế:
– Tiểu huynh uống rượu khá nhiều, bây giờ rất đói.
Thanh Lan khen ngợi:
– Ngân ca biết dằn được đau khổ riêng để lo việc chung như vậy mới phải. Vận mạng giang hồ đang nằm trong tay Ngân ca. Chúng ta không nên để Phan Ma Lôi đắc ý. Mối thù của Thanh Nguyên tỷ tỷ, của Tiểu Hương tỷ tỷ, của quần hùng Tiêu Dao đảo kỳ này chúng ta phải đòi cho bằng được.
Nhắc đến Phan Ma Lôi, Thanh Ngân thấy tội ác của lão dẫy đầy, nhưng lại nhớ đến Tú Anh nên cũng chỉ ậm ừ. Thanh Lan thấy thái độ lại tưởng Thanh Ngân còn quá buồn bực. Cho rằng lời khuyên nhủ của mình cũng chẳng giúp gì nhiều, nên chỉ gắp thức ăn hầu hạ, không đề cập thêm việc giang hồ. Dù nội công cao siêu, nhưng thức liên tiếp, uống rượu liên miên, Thanh Ngân ăn một bụng no chợt buồn ngủ, ngáp dài. Thanh Lan thấy vậy vội kiếu từ về phòng. Thanh Ngân tỏ ý cầm giữ thì nàng thầm thì vào tai:
– Đây là nơi chốn của Kiều Loan tỷ tỷ, chúng ta không nên gần nhau..
Nàng nói rồi đi ngay. Thanh Ngân đưa nàng ra cửa, rồi bước sang phòng ngủ của mình, để nguyên quần áo, giày dép, nằm xuống và không còn biết gì nữa.
Mờ sáng hôm sau khi nghe bên ngoài nhộn nhịp, Như Nguyệt pha nước đem sang phòng thì thấy căn phòng trơ trọi. Như Nguyệt báo cho Thanh Lan biết. Thanh Lan chẳng lấy gì làm quan tâm, chỉ bảo:
– Có lẽ Ngân ca đi đâu đó mà thôi.
Đến lúc người của Vạn Trúc Sơn Trang và Ngân Sơn, cả sáu bà dì của Kiều Loan đều hiện diện trước đại viện để chờ Thanh Ngân ban lệnh xuất hành, thì cũng không thấy trở về. Bấy giờ họ mới lo âu. Và khi mặt trời lên giai sào, thì Trịnh Dung, Thanh Lan, Ngọc Hồ không còn bình tĩnh cho người tìm kiếm.
Trịnh Dung không hết lời trách móc. Với bà, chỉ có Thanh Ngân tự ý ra đi mà không cho ai biết mà thôi. Trên giang hồ hiện nay không ai có thể có công lực bắt cóc nổi. Thanh Lan lúc đầu cũng cũng không dằn nổi tức giận. Cho rằng Thanh Ngân không quan tâm gì tới mình mới bỏ đi như vậy, nhưng Như Nguyệt đem ra những vật dụng mà Thanh Ngân luôn mang theo trong người như minh ấn võ lâm Trung nguyên, các bí kíp cho nàng xem, thì nàng bình tĩnh lại, và đồng ý sự mất tích của Thanh Ngân phải có duyên cớ gì quan trọng. Bấy giờ nàng mới an ủi Trịnh Dung, mọi người, và họ quyết định, dời ngày đi lại, nếu trong vòng hai hôm mà Thanh Ngân không trở về, họ mới xuất phát đi Tam Đảo.
Khi biết đại bàng có mặt ở Vạn Trúc Sơn Trang, Thanh Lan hú gọi và lên lưng nó đi tìm kiếm. Chị em Ngọc Hồ, và người của Vạn Trúc Sơn Trang cũng túa ra khắp nơi. Nếu Thanh Ngân mang theo ngọc bài có hương côn trùng của Ngân Sơn theo, bọn Ngọc Hồ sẽ tìm được, nhưng nó đã bị lưu lại trong phòng ngủ nên họ cũng đành thúc thủ. Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”
Nói lại chuyện Thanh Ngân, khi ngủ say mê mệt đến nửa đêm, thì cảm giác có người đang nhìn mình.
Thanh Ngân mở mắt bàng hoàng cả người, chưa kịp thốt tiếng kêu mừng rỡ thì người đang nhìn đã thoát ra ngoài cửa sổ. Thanh Ngân vụt mình phóng theo. Người phía trước khinh công không bằng Thanh Ngân, nhưng trên giang hồ khó có ai sánh bằng, vì đó cũng là thân pháp Di Lặc tàng thân. Thanh Ngân gia sức đuổi theo trên mười dặm mới bắt kịp. Người phía trước bị chận lại dừng bước, nhìn Thanh Ngân đăm đăm, cặp mắt vừa u oán, vừa trách móc, vừa mừng, vừa tủi. Cặp mắt làm Thanh Ngân ngẩn ngơ đứng yên chẳng biết nói năng thế nào. Cô gái bị hắn chận lại, không ai khác hơn là Tú Anh. Bốn cặp mắt cùng nhìn nhau không nói nên lời.
Một lúc, Tú Anh lại nhún chân phóng mình vọt đi:
– Ngươi hãy về đi. Gặp gỡ chỉ gây thêm đau khổ cho nhau!
Thanh Ngân nghe nàng nói lại bấn loạn, chưa biết làm sao, thì Tú Anh đã cách khá xa. Thanh Ngân lại hốt hoảng đuổi theo. Họ như hai kẻ thi đua khinh công, người trước kẻ sau, đến khi trời sáng, ánh dương ló dạng ở chân trời, họ lên một đỉnh núi cao, Tú Anh dừng bước, xoay lưng lại. Thanh Ngân nhìn đôi bờ vai thon tròn run nhẹ của nàng, biết nàng đang khóc, bước tới ngậm ngùi:
– Giang hồ thù oán khó mà trả hết, tiểu huynh đa tình vướng nghiệp khó đền đáp trọn vẹn mọi người. Nhưng tiểu huynh không thể xa Anh muội. Nàng muốn chúng ta đi đâu, làm gì tiểu huynh nhất nhất tuân theo, đừng xa tiểu huynh nữa.
Tú Anh khóc thành tiếng, Thanh Ngân vươn cánh tay ra và nàng ngã vào vòng tay ấy. Nàng vùi mặt vào ngực, khóc mùi. Khóc như chưa bao giờ được khóc. Thanh Ngân cũng nghẹn ngào, lấp bấp:
– Anh muội tha lỗi cho tiểu huynh, tha lỗi cho tiểu huynh…
Tất cả những bi lụy rồi cũng theo dòng nước mắt vơi đi, Tú Anh hờn dỗi:
– Tiểu muội chẳng muốn gặp Ngân ca, nhưng vì giang hồ, không thể không gặp.
Thanh Ngân thật buồn:
– Tiểu huynh biết Anh muội khó tha thứ vì tình nghiệp của tiểu huynh, nhưng Anh muội cũng phải biết rằng tiểu huynh không lúc nào không nhớ Anh muội..nhất là không biết con chúng ta ra sao..
Tú Anh nghe hắn nói đến con thẹn thùng:
– Nó chỉ mới mấy tháng..
– Để tiểu huynh xem mạch Anh muội coi con nó có mạnh không…?
Tú Anh bấy giờ mới cười nhẹ, tiếng cười làm cho Thanh Ngân vơi hết những nỗi áy náy trong lòng. Nàng vít hắn xuống, thì thào:
– Ghét Ngân ca lắm, nhưng thằng bé nhất định mạnh khoẻ..
Thanh Ngân cảm động, ôm ghì lấy nàng, Tú Anh phải la lên:
– Đừng làm đau tiểu muội.
Thanh Ngân nới lỏng vòng tay, nhưng lại cúi xuống nàng như mưa bấc. Tú Anh hỗn hễn:
– Thạch cốc của tiểu muội cách đây ba dặm về phía Tây..Ngân ca đưa tiểu muội về…
Thanh Ngân bế nàng lên, phóng chân đi ngay. Sau khi qua khỏi một vùng loạn thạch, trước mắt đầy hoa thơm cỏ lạ, như lọt vào tiên cảnh, nhưng chẳng để một giây phút nào ngắm nhìn, bởi trong cánh tay là một vẻ đẹp tuyệt trần, cái đẹp thu hút hết mọi vẻ đẹp trong trời đất. Thanh Ngân phóng vào cửa thạch cốc, thấy ngay chiếc giường ngà phía trong và lướt đến đặt Tú Anh xuống. Nàng không rời cổ người yêu và tất cả những nhung nhớ của họ tuôn trào trong những nụ hôn dan díu.
Thanh Ngân đang cúi xuống nàng, thì có tiếng kêu lên:
– Làm gì vậy? Làm gì vậy? Sao ngươi dám đè công chúa của ta!
Thanh Ngân hoảng hốt nhìn về phiá tiếng nói, thì đó là một chú két lớn đang quắc mắt nhìn họ. Thanh Ngân phì cười.
Tú Anh khoát tay:
– Oanh nhi! Ngươi hãy ra ngoài..
Chú két đứng trên cành cây treo trên tường ngẩn đầu:
– Hắn có làm hại công chúa không? Oanh nhi đi kêu nhị viên..
Tú Anh phải nói:
– Không hại đâu! Ngươi đi kêu nhị viên hái trái cây về đây đãi khách cho ta.
Con két lắc đầu lên xuống một lúc rồi bay ra cửa, nói ra rả:
– Công chúa có khách đè công chúa, công chúa có khách đè công chúa, bảo nhị viên hái trái cây về đãi khách đè công chúa..
Thanh Ngân nghe con két kêu la, phải phì cười, còn Tú Anh thì mặt hoa ửng đỏ vì thẹn thùng. Thanh Ngân nhìn khuôn mặt của nàng, đôi mắt chợt si dại.. Tú Anh ấn nút đâu đó trên đầu giường, cửa động đóng lại.
Thanh Ngân say sưa đang lúc tột đỉnh, Tú Anh chợt mặt mày tái ngắt, nàng hất mạnh người yêu sang bên, kéo vội chiếc khăn lớn choàng lên người, lấy bàn tay bụm miệng. Thanh Ngân không biết việc gì xảy ra, thì Tú Anh đã mở cửa vụt ra ngoài. Thanh Ngân ngạc nhiên trước cử chỉ của nàng, vội khoát chiếc áo choàng phóng theo. Thanh Ngân không cần đi xa, vì thấy ngay Tú Anh đang ngâm người trong giòng suối trước cửa động, lo lắng:
– Việc gì thế Anh muội?
Tú Anh xoay người lại tươi cười:
– Chẳng có gì. Suối này rất mát, Ngân ca xuống đây tắm với tiểu muội.
Dĩ nhiên Thanh Ngân không chần chừ, nhảy ngay xuống nước. Tiếng cười vui tươi đầy hạnh phúc của Tú Anh thỉnh thoảng vang lên. Họ nô đùa một lúc rồi trở lại động. Trong lúc Tú Anh mặc lại xiêm y, Thanh Ngân quan sát thạch cốc, thấy nó không khác gì một căn phòng lớn, trang trí thanh nhã, ánh sáng dịu dàng toả khắp nơi do những viên dạ minh châu rất lớn trên trần. Bên cạnh giường nằm là một chiếc bàn con, và giữa phòng là một chiếc bồ đoàn. Thở dài:
– Anh muội ở đây chỉ một mình. Ai săn sóc cho nàng?
Tú Anh đấm Thanh Ngân:
– Có ai nữa ở đây, thì nãy giờ Ngân ca có thể bắt nạt tiểu muội hay sao?
Thanh Ngân vuốt ve chiếc bụng hơi cơi lên của nàng:
– Có nó đây, nhưng nó rất vui mừng cho cha mẹ..
Tú Anh giữ lấy bàn tay lại, nũng nụi:
– Từ nay tiểu muội bắt Ngân ca phải săn sóc cho nó. Không được đi đâu nữa.
Thanh Ngân nghe nàng bảo mình ở đây, trong lòng chợt cảm thấy phân vân không biết phải làm sao. Cánh tay chợt lỏng ra. Tú Anh trách:
– Mới đây Ngân ca bảo ở đâu và làm gì nhất nhất nghe theo tuổi muội, thế mà…! Vậy thì Ngân ca hãy đi đi…
Nàng lạnh nhạt hất tay Thanh Ngân ra.
Thanh Ngân thấy nàng hờn giận lại tiêu tan hết mọi ý chí, chút lo lắng mới chớm trong lòng về đại hội võ lâm, về trách nhiệm đối với thuộc hạ tắt ngấm ngay. Vội vàng:
– Anh muội đã muốn tiểu huynh ở đây, thì tiểu huynh nhất định ở đây.
Thanh Ngân lại làm ra vui vẻ:
– Được ở bên Anh muội, chờ con chúng ta chào đời, săn sóc cho nó, quên hết việc giang hồ phiền toái, hẳn cuộc đời của tiểu huynh vui vẻ, và thoải mái hơn nhiều.
Tú Anh bước quanh phòng, cười khẩy:
– Ngân ca có thể quên thù của Tiểu Hương, Thùy Trang, Kiều Loan không trả? Có thể bỏ mặc Bảo Ngọc, Thanh Lan ra sao thì ra để ở đây với tiểu muội?
Trước sự đay nghiến của nàng, Thanh Ngân yếu ớt:
– Tiểu huynh biết làm sao bây giờ? Tiểu huynh.. tiểu huynh không thể xa rời Anh muội, thì phải đành vậy..
Thanh Ngân bước tới đặt tay lên vai nàng, chân thành:
– Tiểu huynh không thể phân thân, cũng chẳng có tham vọng gì trong giang hồ, mà xa Anh muội thì tiểu huynh sống trong ray rức, nhớ nhung, bức diết hàng ngày, thôi thì từ nay chúng ta cứ sống ẩn cư ở đây.. Tiểu huynh nhất định là vậy.
Tú Anh vòng tay ôm Thanh Ngân cảm động:
– Ngân ca thương tiểu muội như vậy.. tiểu muội cũng thoả lòng..
Nhưng nàng lại cười nhẹ:
– Tuy nhiên, bây giờ tiểu muội lại đổi ý. Tiểu muội chấp nhận san sẻ tình yêu của Ngân ca với những… nàng tiên khác và chuyện giang hồ chúng ta cũng phải lo lắng tới.
Thanh Ngân ngồi xuống giường:
– Anh muội lại trêu chọc tiểu huynh?
Tú Anh nghiêm trang:
– Sư phụ đã bôn ba nay Bắc mai Nam vì muốn cứu lấy kiếp nạn cho dân Đại Việt và Chiêm Thành. Tiểu muội và Ngân Ca đều là đồ đệ học được chân truyền của người, nhất là người đã vì Ngân Ca mà trút bỏ hết công lực để về đất Phật, thì làm sao tiểu muội để Ngân Ca ở yên nơi đây để hưởng thú thanh nhàn?
Thanh Ngân ngạc nhiên:
– Anh muội ở đây sao mà biết được sư phụ đã vì tiểu huynh viên tịch?
– Trước khi qua Trung nguyên trở lại, ngài đã để lại một túi gấm, bảo tiểu muội đúng ba hôm trước mở ra xem.. Vì thế tiểu muội mới biết hết mọi việc và tìm Ngân ca ở Vạn Trúc Sơn Trang.
Thanh Ngân thở dài:
– Nếu không gặp thiền sư, thì tiểu huynh không bao giờ tin con người có phép thần thông như truyền thuyết được.
Tú Anh ngồi xuống lòng Thanh Ngân, cảm kháí:
– Con người biết võ công như chúng ta, người thường đã cho là chuyện khó tin, nhưng trên đời còn có những lực huyền bí khác mà ngay cả chúng ta cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Pháp thuật của thiền sư Ma Ha, thiền sư Đạo Hạnh, Không Lộ còn truyền tụng. Nếu chúng ta không phải là đồ đệ của Thần Quang sư phụ, thì hẳn chúng ta cũng không thể nào tin chuyện mấy vạn cân đồng không nhét đầy một đãy gấm của thiền sư Không Lộ. Nhưng đây là sự thực. Tựợng A Di Đà ở chùa Quỳnh Lâm, đỉnh Bảo Thiên, Đại Hồng Chung chùa Phổ Loại, Diên Phước nay còn đó. Ngay cả những ma lực mà bọn đạo sĩ tà đạo sử dụng làm sao cắt nghĩa được bùa chú lại cũng có mãnh lực làm điên đảo con người. Bọn đạo sĩ cao tay cũng có thể hô phong hoán vũ!
Nàng thở dài:
– Đáng tiếc chúng ta chỉ là những người có chút võ công, không thể tiến xa hơn trên con đường tu trì biết việc quá khứ vị lai, pháp thuật, thần thông như sư phụ.
Thanh Ngân nghe nàng than, ôm lấy nàng cười:
– Tiểu huynh thấy rằng tiểu huynh cứ là thường nhân nhưng được gần gũi với Anh muội còn hơn là làm Phật làm Tiên, nhưng phải ăn chay, giữ giới.
Tú Anh bĩu dài môi:
– Sao Ngân ca không nói được cùng những người đẹp như Thanh Lan, Bảo Ngọc, Tuyết Như..tiêu diêu ngày tháng thì Ngân ca không cần phải làm Tiên làm Phật!
Thanh Ngân nhìn vào mắt nàng:
– Anh muội vẫn không rộng lòng với tiểu huynh?
Tú Anh cũng nhìn thẳng vào mắt Thanh Ngân:
– Không một người đàn bà nào muốn người yêu của mình san sẻ tình yêu cho người khác, nhưng luân lý lại chấp nhận cho người đàn ông có năm thê bảy thiếp, nữ nhân nào không chấp nhận việc này lại bị coi là lọai đàn bà nhỏ hẹp, ghen tương ..phạm tội thất xuất nên phải đành chấp nhận. Hơn nữa, tiểu muội lại là kẻ đến sau.
Nàng đứng lên:
– Từ nay tiểu muội hứa sẽ không bao giờ nhắc lại việc này để Ngân ca áy náy.
Nàng kéo tay:
– Chúng ta đi ăn sáng.
Tú Anh mở cửa động phía sau, Thanh Ngân thấy trên chiếc bàn đá nhỏ dưới bóng cây đã có một số trái cây. Không phải là trái cây rừng mà nào chuối, nào cam. Con két của Tú Anh đứng trên bàn, liếc mắt qua lại:
– Bị khách đè công chúa vẫn mạnh giỏi?
Dù là con vật nhỏ, nhưng những lời hỏi của nó làm Tú Anh thẹn đỏ mặt, nàng quát nhỏ:
– Oanh nhi! Ta cấm ngươi nói như vậy nữa nhé! Đây là tướng công của ta. Từ nay ngươi gọi người là tướng công biết chưa!
– Sao lại giận! Sao lại giận! Công chúa có giới thiệu với oanh nhi đâu? Ai mà biết!
Như hờn dỗi, chú két quay mặt, gục đầu xuống mặt bàn.
Tú Anh bước lại ngồi xuống ghế, bắt nó lên tay vuốt ve:
– Xin lỗi oanh nhi nhé! Hãy mời tướng công ăn sáng đi.
Con két vỗ cánh bay lên cao, ra rả:
– Công chúa mời đi! Nhị viên nhất định sẽ đòi tỉ thí võ công của hắn đấy! Hắn phải ăn no rồi chịu đòn.
Thanh Ngân ngồi xuống bàn, cảm thấy đói nên lột một trái chuối cho Tú Anh, rồi cho mình, vừa ăn vừa hỏi:
– Nơi này đã có từ lâu?
– Từ rất lâu, không biết mấy trăm năm trước, nhưng vườn cây ăn trái ở thung lũng bên kia là do nhị viên vun trồng cũng mấy chục năm nay.
Thanh Ngân ngạc nhiên:
– Hai con vượn của Anh muội lại sống lâu và thông linh đến như vậy sao?
Tú Anh cắt cam, thở dài:
– Có hình thù hai con vượn lớn, nhưng đó là hai cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, võ công không thua Phan Ma Lôi là bao.
Nghe Tú Anh gọi Phan Ma Lôi bằng tên, Thanh Ngân kinh ngạc, trố mắt nhìn nàng.
Tú Anh chợt rơi lệ:
– Sư phụ cho biết ông ta không phải là gia gia mà là kẻ thù đã hại chết thân phụ mẫu.
Thanh Ngân nắm tay nàng hỏi dồn:
– Sự việc thế nào?
Tú Anh u buồn:
– Tiểu muội là con gái của một ông vua thất quốc. Gia gia của tiểu muội là Chiêm vương Bố Trì. Khi ngài bị người chú là Bố Điền đem quân Chân Lạp về cướp ngôi thì đem tàn quân chạy sang Đại Việt định nương nhờ. Nhưng quan phụ quốc của Đại Việt bấy giờ là Đàm Dĩ Mông lại hẹp lượng, nghi ngờ. Hai viên tướng Đại Việt giữ Nghệ An lại định dùng binh tiêu diệt đám tàn quân của gia gia, nên ngài đành phải ra tay trước, tiêu diệt đoàn binh canh giữ Đại Việt rồi dong thuyền ra biển. Trời đất bao la, không biết đi phương nào, rồi gió bão đã đánh rã đoàn ghe thuyền của gia gia. Khi người bị sóng gió đưa đẩy tạt vào một hoang đảo, thì chỉ còn ba chiếc thuyền và thuộc hạ còn sống sót cũng chỉ vài chục người. Hoàng hậu, vương phi, thái tử đều bỏ thây trên biển. Hoang đảo họ lạc đến, không phải hoàn toàn không có người ở. Không phải là cư dân mà là một cặp cao thủ võ lâm Trung Nguyên. Họ chỉ có một cô con gái mười ba tuổi, nên cưng cô gái như vàng ngọc. Cặp cao thủ võ lâm trên hoang đảo định giết hết những người lạ mới đến, nhưng cô bé gái lại khóc lóc van lơn nên họ chỉ phá hủy ghe thuyền, rồi buộc gia gia tiểu muội và đoàn tùy tùng phải làm công việc canh tác và phục vụ cho họ.
Không hiểu vì sao, cô bé gái lại rất mến gia gia tiểu muội, hàng ngày tìm gia gia tiểu muội trò chuyện, học tiếng Chiêm và dạy gia gia học tiếng Hán. Cặp cao thủ võ lâm, khi biết gia gia từng là ông vua một nước, nên cũng bỏ dần ác cảm lúc đầu và nhận gia gia làm đồ đệ, truyền thụ võ công cho. Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”
Họ ở trên đảo được năm năm, thì tai nạn xảy ra, cặp cao thủ võ lâm bị Đông Hải Vương Hoàng Tu tấn công. Quả bất địch chúng, Khi người chồng bị Đông Hải Vương giết, người vợ liền vung kiếm tự sát theo. Tất cả người trên đảo đều bị giết. Gia gia tiểu muội bị một cao thủ đánh ngất xủi, nhờ trong người có mặc một chiếc bảo y, nội thương không trầm trọng, khi bọn Đông Hải Vương ra đi, ông từ từ tỉnh lại. Số người sống sót không phải chỉ có phụ thân tiểu muội. Số là khi phát hiện bọn Đông Hải Vương lên đảo, cặp cao thủ đã điểm huyệt cô gái cưng của mình nhốt vào một bí động. Có lẽ mục tiêu của Đông Hải Vương là tìm người đàn bà và một bí cấp võ công. Người đàn bà đã tự tận theo chồng, họ cũng tìm được bí cấp trong thư phòng của cặp cao thủ, và có lẽ cũng không biết cặp cao thủ trên đảo có một cô gái, nên chúng cũng không tìm tòi kỹ, nên có thể nói mấy chục người trên đảo chỉ còn sống có hai người là gia gia và cô gái.
Sau khi chôn cất sư phụ, sư mẫu và thuộc hạ, gia gia hàng ngày an ủi cô gái. Mấy tháng sau, may mắn lại có một chiếc thuyền buôn, tất cả người trên thuyền đều bị giết tấp lên đảo, gia gia đem hết những người chết trên thuyền xuống chôn cất, rồi mang cô gái ra đi. Gia gia lúc này đã gần bốn chục tuổi, còn cô gái mười ba năm xưa trở thành một trang quốc sắc thiên hương. Nhưng họ lại yêu nhau da diết. Người đàn bà cao thủ trên đảo là người đẹp nổi tiếng của Võ lâm Trung Nguyên năm xưa với danh hiệu là Đông hải Tây thi, người đàn ông trên đảo là một cao thủ kiếm thuật của Hoa Sơn, phong tư cốt cách phi thường, được giang hồ tặng danh hiệu là Phan An thần kiếm, nên cô gái do máu huyết của họ sinh ra còn đẹp hơn mẹ rất nhiều. Sắc đẹp của Đông hải Tây thi đã làm cho Giang Như Phong, con trai tư sinh của Hoàng Tu, dù nhỏ hơn bà ta gần mười tuổi mê say, muốn chiếm cho bằng được, và đưa đến cái chết đau thương của họ. Còn sắc đẹp của cô gái, còn đẹp hơn mẹ sau này đã đưa đến cái chết đau thương của gia gia tiểu muội.
Tú Anh thở dài, kể tiếp thân thế của mình:
– Gia gia thấy mình thế cô sức yếu khó có thể trả thù Hoàng Tu và Giang Như Phong. Ông nghĩ dù mình thất quốc vào tay người chú, nhưng công nghiệp giải thoát dân Chiêm khỏi ách cai trị của Chân Lạp năm xưa nhất định cũng còn ảnh hưởng trong lòng người và quân tướng, nên đã quay về nước. Không phụ lòng của ông, nhiều tướng lãnh Chiêm đã âm thầm giúp đỡ vàng bạc cho ông chiêu binh mãi mã, chờ ngày cử sự. Ông đã nghe danh tiếng của Phan Ma Lôi và đã mời ông ta huấn luyện, chỉ dạy võ công cho thuộc hạ của mình. Phan Ma Lôi cũng tính toán nếu giúp gia gia tiểu muội thành công, thì lão ta cũng có thể nhờ lực lượng Chiêm Thành mà khởi sự ở Đại Việt. Tuy nhiên, khi gặp mẫu thân tiểu muội, ông ta đã không còn nghĩ đến việc giúp gia gia tiểu muội nữa. Lão đã liên lạc với vua Chiêm, bắt gia gia tiểu muội đem dâng lãnh thưởng và bắt mẫu thân của tiểu muội đem về căn cứ của lão. Mẫu thân bấy giờ mang thai tiểu muội được hai tháng. Sau khi sanh tiểu muội, bà bị lão hàng ngày nài ép, thấy khó bề giữ lòng thanh bạch với chồng, nên quyết định quyên sinh. Từ đó, tiểu muội là đứa con yêu qúi nhất của lão. Phan Ma Lôi yên trí không ai biết bí mật này. Không ngờ, trong đám thủ hạ của gia gia có hai cao thủ tín cẩn đã thoát kiếp nạn, vì lúc bấy giờ đang đi công tác liên lạc với hào sĩ giang hồ. Hai cao thủ này đã vào ngục cứu gia gia tiểu muội, nhưng họ không chạy thoát vòng vây. Gia gia vì bị hành hạ khá lâu, sức cùng lực kiệt, không muốn tất cả cùng chết, nên bảo hai thủ hạ cố xông vòng vây bảo toàn mạng sống, chiếu cố cho mẹ con tiểu muội, rồi người tự tận.
Hai cao thủ này sau khi lạy thi thể của gia gia, thì rán sức phá được vòng vây, chạy thoát. Khi họ chữa trị được thương thế, thì tìm đến căn cứ của Phan Ma Lôi, nhưng họ đã đến trễ, mẫu thân tiểu muội đã mất. Họ định cướp tiểu muội, thì Phan Ma Lôi phát hiện, đuổi giết. Mạng họ chưa tuyệt và có duyên với cửa Phật, lúc Phan Ma Lôi đắc chí cười lớn, định phóng chưởng kết thúc mạng sống của họ, thì sư phụ tình cờ vân du đi qua, ngài âm thầm dùng thần công làm Phan Ma Lôi cả sợ bỏ chạy. Sư phụ đã trị liệu nội thương cho hai cao thủ này, và nhận họ làm đệ tử. Để họ yên tâm tu trì và tập luyện Phật môn thần công, sư phụ nhận lời chiếu cố cho tiểu muội.
Thanh Ngân ngồi yên nghe Tú Anh kể, bấy giờ mới hỏi:
– Anh muội biết thân thế mình từ lúc nào?
– Tiểu muội mới biết trước khi sư phụ sang Trung Nguyên để cứu Ngân ca.
Thanh Ngân cảm khái:
– Tiểu huynh với lão có thù rất sâu, nhưng trong lòng không biết phải đối xử ra sao vì lão là phụ thân của Anh muội. Bây giờ biết ra lão cũng là kẻ thù của Anh muội, thì tiểu huynh cảm thấy như gánh nặng ngàn cân ở ngực đã được trút bỏ.
– Khi biết rõ thân thế, tiểu muội cũng muốn trả thù, nhưng sư phụ đã chỉ dạy, dù sao lão cũng hết lòng xem tiểu muội như con, hết lòng chiều chuộng, có công ơn dưỡng dục. Thiện ác đáo đầu chung hữu báo, lão cũng sẽ bị người khác giết hại, không cần phải nóng lòng trả thù. Ngài lại dạy, nhân sự dưới trướng Phan Ma Lôi ai ai cũng võ công cao cường, được đào luyện trong một thứ kỷ luật sắc đá. Nếu thay lão cầm quyền bọn chúng, hướng dẫn và chỉ đạo chúng vào con đường chính đáng thì có lợi vô cùng. Ngài dặn tiểu muội và Ngân ca không được giết lão. Lão tàn ác nhưng tâm tính rất ngạo mạn, không chịu làm tay sai cho ai nên sẽ bị Mông Cổ hãm hại. Nếu tiểu muội ra mặt đòi trả thù lão, thì đội nhân mã của lão sẽ trở thành tay sai của Mông Cổ, sau này tai hại cho đất nước vô cùng. Ngược lại, thì họ là những tên xung kích hung hãn sẽ góp phần ngăn chận ngoại xâm.
Thanh Ngân nghe nàng nói gật đầu:
– Tiểu huynh đã hiểu tâm cơ viễn lự của sư phụ.
Tú Anh thở dài:
– Tâm cơ viễn lự của sư phụ cũng làm cho tiểu muội thấy thoải mái hơn, dù biết lão là kẻ thù, nhưng thật khó mà tiểu muội có thể ra tay giết lão.
Thanh Ngân nghĩ ra một việc, hỏi:
– Phải chăng vì kế hoạch của sư phụ mà Anh muội đưa tiểu huynh đến đây để khỏi phải giành chức minh chủ võ lâm Đại Việt với lão?
Tú Anh trả lời:
– Ngân ca nói cũng đúng một phần. Tiểu muội muốn Ngân ca tạm mất tích, không tham dự đại hội Tam Đảo để tránh gây bất mãn cho Tiêu dao đảo và Mai Sơn. Nếu không tính trước được chức minh chủ võ lâm Đại Việt sẽ về tay ai, Trần Thủ Độ đã không ngồi yên, tọa thủ bàng quan để cao thủ các nơi kéo lên Tam Đảo.
– Trần Thủ Độ có cao thủ có thể đối phó với Phan Ma Lôi?
Tú Anh không trả lời mà hỏi:
– Ngân ca có hiểu vì sao Phan Ma Lôi lại chọn Tam Đảo, một nơi gần như trước mắt Trần Thủ Độ, một nơi mà Trần Thủ Độ có thể điều động binh mã bao vây, giăng lưới chận bắt quần hùng, đa số là hảo hán giang hồ, những kẻ có chí phục Lý hay chống lại nhà Trần hay không?
Bao ngày tâm trí bị chi phối vì chuyện tình trường, Thanh Ngân không bao giờ suy nghĩ. Nghe lời hỏi của Tú Anh, đầu óc mới làm việc. Vốn thông minh, đã nghĩ, thấy rõ ngay:
– Phải chăng của Phan Ma Lôi lấy Tam Đảo làm nơi hội họp đã dụng tâm thi hành kế ngư ông đắc lợi?
Tú Anh cười:
– Ngân ca không chịu lưu tâm, chứ đã lưu tâm thì không thua ai. Kỳ dự Tam Đảo này, Phan Ma Lôi đem theo rất đông người, nhưng tất cả đều là những hảo thủ một có thể địch trăm. Thủ hạ của lão, những kẻ võ công cỡ Trịnh Dung, Lý Thùy Dung là yếu nhất thì ai cũng phải ngầm mặc áo giáp đan bằng mây ngâm dầu, tên bắn không xuyên thấu. Trong trường hợp bị bao vây thì người của lão sẽ dẫn đầu quần hùng xông phá. Với một trăm thủ hạ vũ dũng và trang bị sẳn, người của lão rất ít thiệt hại, còn gây kính phục cho quần hùng. Ngược lại, phía quần hùng, ngoài một số thủ lãnh thoát thân, còn đệ tử khó mà an toàn. Thủ hạ, đệ tử bị quan quân, cao thủ của triều đình giết hại, thì cái oán của họ với nhà Trần càng nhiều. Hơn nữa, một đệ tử của một bang hội bị giết, thì ít nhất họ cũng giết lại một vài quan quân, hay một hai cao thủ nhà Trần. Cả hai đều thiệt hại, còn Phan Ma Lôi, thì nhờ mượn tay nhà Trần tiêu diệt bớt nguyên khí các bang hội sẽ giúp lão trong tương lai dễ dàng thu phục các phe nhóm hơn.
– Lão không nghĩ nhà Trần bao vây đánh phá trước khi đại hội được tổ chức để lấy ngôi minh chủ?
– Nếu đại hội tổ chức được thì lão làm minh chủ, không thì lão cũng không cần, mục tiêu của lão là cử sự để lấy giang sơn, lên ngôi hoàng đế.
– Hình như Anh muội biết Trần Thủ Độ đã có cơ mưu đối phó với Phan Ma Lôi?
Làm như đây là một sự bí mật to lớn, nói ra lời cây cỏ nghe thấy cũng bị tiết lộ, Tú Anh chồm qua hắn nói nhỏ vào tai.
Nghe Tú Anh bảo, Thanh Ngân lộ vẻ lo âu:
– Dù vậy, nhưng Anh muội đang mang thai, nếu sơ sẩy thì..
Tú Anh đứng lên đặt tay lên vai Thanh Ngân nửa nũng nụi, nửa an ủi:
– Nhất định không có chút sơ sẩy nào đâu. Ngân ca đừng lo. Điều quan trọng là Ngân ca phải chịu khó cực nhọc bảo vệ sự an toàn cho mọi người và ngầm giúp cho tiểu muội.
– Tiểu huynh nhất định vì an nguy của Đại Việt mà nghe theo sự sắp xếp của Anh muội.
Họ ăn sáng và chuyện vãn đến đây, thì đàng xa hai bóng trắng phi hành trong một tốc độ tuyệt đỉnh tới nơi, đáp xuống bên cạnh không một tiếng động. Thanh Ngân ngạc nhiên thấy hai bóng trắng là hai con vượn to lớn, nửa giống người, nửa giống vượn. Hai con vượn khục kẹt với Tú Anh, nàng xích người xa ra, nói:
– Nhị viên muốn thử võ công của Ngân ca, hãy chịu khó chiều ý họ một chút.
Tú Anh nói chưa dứt lời, hai con vượn như hai bóng mờ phóng tới Thanh Ngân. Chúng là hai con vượn lông trắng như tuyết, nhưng bây giờ trở thành hai bóng đỏ, chiêu thức của chúng tinh điệu phi thường, kình lực kết tụ nặng như xô non bạt núi. Thấy chúng ra chiêu, Thanh Ngân kinh ngạc khôn cùng, không ngờ là vượn mà võ công của chúng không thua các cao thủ cở Lê Phục Hoạt và Nùng Trí Lân. Không dám khinh thường, nhưng cũng không dám nặng tay có thể đả thương chúng, Thanh Ngân chú mục dùng công lực hoá giải, lấy bất biến ứng vạn biến để chiết chiêu. Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”
Hai con vượn quây lấy Thanh Ngân trên ngàn hiệp, từ sáng cho đến đứng trưa, thì hú lên vang động rừng núi và cùng phóng ra xa, chắp tay như người, cúi đầu mấy lần tỏ sự kính phục.
Thanh Ngân cũng chắp tay, khen ngợi:
– Hỏa vân công của hai vị đã đến trình độ phi thường.
Hai con vượn già nghe hắn khen, không nói được, nhưng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý. Tú Anh cười:
– Ngân ca bảo họ luyện hỏa vân công không đúng rồi. Thần công của họ luyện tập trông như giống mà không phải hỏa vân thần công.
Thanh Ngân chắp tay nói với hai con vượn:
– Tiểu bối kiến thức nông cạn, mong hai vị không phật ý.
Hai con vượn lại gãi đầu gãi tai, chí choé có vẻ phật ý hơn. Thanh Ngân không hiểu chúng muốn gì, thì Tú Anh nói:
– Nhị viên đã coi tiểu muội là chủ nhân của họ, nên không muốn Ngân ca khách sáo.
Sau lời nói của Tú Anh, hai con vượn liền qùy xuống đất. Thanh Ngân vội nâng chúng dậy:
– Xin đừng đa lễ.
Theo tay Thanh Ngân chúng đứng lên đưa tay rờ rẫm quanh người Thanh Ngân, nhìn Tú Anh khục khặc tỏ vẻ mừng rỡ, rồi lại song song phóng vút vào rừng.
Thanh Ngân nhìn theo cho đến khi chúng mất hút, mới hỏi Tú Anh:
– Phải chăng họ luyện Ma hỏa kiếm khí, bị tẩu hỏa nhập ma, biến đổi nhân dạng, sắp bị hoả công thiêu đốt tâm mạch rồi được Anh muội cứu trị?
Tú Anh lắc đầu:
– Tiểu muội chưa có công lực như vậy. Họ đã được sư phụ cứu trị cách đây ba mươi năm trước. Khi cứu trị chúng, ngài nhận thấy Ma hỏa kiếm khí của ma đạo và Hoả thiền chỉ lực của Phật môn, một chính một tà, một gấp một hoãn, nhưng cách vận dụng chân lực cũng không khác nhau lắm, nên sửa đổi, dung hòa cách vận công, giúp chúng không những bảo toàn được công lực mà còn có thể luyện tập cho công lực càng ngày càng tiến bộ. Sự dung hòa của sư phụ giữa Ma hỏa kiếm khí và Hỏa thiền chỉ lực làm cho công lực của họ lại gần giống như Hỏa vân công của đạo gia.
– Thì ra vậy! Như vậy họ cũng không khác gì sư huynh của chúng ta.
– Sư phụ không nhận họ làm đệ tử mà dạy sau này làm thủ hạ cho tiểu muội, theo tiểu muội hành hiệp trượng nghĩa, khuôn phò xã tắc để chuộc lại lỗi lầm trước kia đã làm đạo tặc, kỳ thị sư tăng đốt phá nhiều ngôi chùa thờ Phật.
– Mừng Anh muội có hai thủ hạ võ công như họ.
Trời đã qúa trưa, nhưng Tú Anh lại lột chuối cho chồng:
– Ngân ca dùng trưa với tiểu muội. Không có rượu thịt hẳn Ngân ca không ngon miệng, nhưng tiểu muội sau khi mang thai, không hiểu vì lý do gì hễ nghe mùi rượu thịt thì nôn ẹo đến mật xanh, hàng ngày chỉ dùng được hoa quả mà thôi.