Nam Thiên Đại Hiệp

Chương 73 - Chương 73

trước
tiếp

Trở thành xú lão, hộ vệ quần hùng

Lo việc Ngân Sơn, Thanh Ngân truyền công ngũ nữ

Thanh Ngân nghe nói cầm tay nàng xem mạch thì thấy khí huyết rất bình thường.

Tú Anh bước qua ngồi vào lòng Thanh Ngân, tiếng nói chợt e ấp:

– Tiểu muội rất bình thường, chỉ không thể ăn mặn, nghe mùi thịt cá.

Nàng kề đôi môi hồng thắm và tai hắn, giọng nhỏ hẳn:

– Vừa rồi, trong lúc hiến dâng cho Ngân ca tiểu muội đã thất lễ, vì tuổi muội vừa thoáng nghe mùi hôi cũng không chịu được.

Thanh Ngân vuốt ve nàng:

– Được gần gũi Anh muội như thế này, tiểu huynh cũng nãm nguyện lắm rồi. Từ nay, tiểu huynh sẽ không làm cho Anh muội khó chịu.

Tú Anh tựa lên người :

– Khi mang thai, thì tiểu muội phải trở thành một người chay tịnh hoàn toàn như ni cô, phải chăng con chúng ta sau này sẽ là một nhà sư? Nếu nó là một nhà sư Ngân ca có vui lòng không?

– Kẻ chịu dứt bỏ mọi thú vui trên đời để tìm đường giải thoát cho mình và cho người là kẻ có tâm đại từ, đại dũng. Nếu hài nhi là kẻ đại từ đại dũng như vậy, sao tiểu huynh lại không vui lòng?

– Ngân ca có lòng như vậy, tiểu muội cũng an tâm. Tiểu muội có cảm tưởng nó sẽ là một vị thiền sư Phật pháp cao thâm như sư phụ chúng ta.

Thanh Ngân cả cười:

– Biết đâu nó lại là một người thất đức, vô hạnh, đa tình như gia gia của nó!

Tú Anh làm bộ tức giận:

– Nếu nó giống phụ thân, tiểu muội sẽ biến nó thành thái giám cho đỡ bực mình!

Thanh Ngân cũng le lưỡi làm bộ sợ hãi. Hai người nhìn nhau cả cười. Họ vui vẻ cười đùa, dắt nhau đi xem rừng núi chung quanh, mãi đến khuya mới về động. Dù đêm tối chung giường, vuốt ve âu yếm, Thanh Ngân không dám làm cho Tú Anh phải nôn mửa.

Hai ngày, Thanh Ngân tận hưởng hạnh phúc bên Tú Anh, dù lòng cũng như lửa đốt, lo an nguy của Thanh Lan, Vạn Trúc Sơn Trang và đệ tử Ngân Sơn. Cho đến ngày thứ ba, khác mọi ngày, ba bữa trái cây, nước lã. Sáng hôm đó, Tú Anh đã nấu cháo nấm cho Thanh Ngân. Hai ngày chỉ ăn trái cây, múc muổng cháo cho lên miệng, Thanh Ngân cảm thấy ngon ngọt như không có sơn hào hải vị nào bằng, ăn lấy ăn để, vừa thổi vừa khen. Tú Anh thật vui tươi hầu hạ. Khi họ đã no, Thanh Ngân tưởng Tú Anh sẽ đề nghị một ngày rong chơi nữa, nhưng không, nàng lại nhìn Thanh Ngân, với đôi mắt diệu vợi:

– Hôm nay chúng ta phải chia tay nhau.

Thanh Ngân kêu lên:

– Anh muội giận tiểu huynh việc gì thế?

Nàng nghiêm trang:

– Có người vợ nào hờn dỗi điều gì lại dám bảo chồng chia tay với mình? Hai ngày nay tiểu muội đầy ắp hạnh phúc, nhưng oanh nhi mới cho tiểu muội biết đoàn người của Vạn trúc sơn trang do Thanh Lan chỉ huy sẽ xuất phát lên Tam Đảo. Ngân ca phải âm thầm hộ vệ cho họ. Tiểu muội cũng phải ra đi để gặp Phan Ma Lôi.

Thanh Ngân thấy nàng bảo mình hộ vệ cho Thanh Lan cảm thấy an tâm, nhưng lại lo sợ cho nàng:

– Anh muội gặp lão, tiểu huynh thật chẳng an tâm chút nào.

– Ngân ca không cần phải lo. Tiểu muội không thể vì thù riêng mà làm hư kế lớn. Hơn nữa, võ công của tiểu muội ngày nay, nếu phải đấu với lão cũng không phải là thua kém.

– Hai ngày nay tiểu huynh không hỏi, cũng biết võ công của Anh muội tiến bộ vượt bực. Tuy nhiên..

– Ngân ca yên tâm đi! Trước khi vào Trung Nguyên cứu Ngân ca, sư phụ đã truyền cho tiểu muội nửa phần công lực của người, cũng như cho tiểu muội ăn một chiếc nấm Vạn niên kỳ hương tăng thêm năm chục năm công lực nữa. Ngài nói, ngoài Ngân ca, trên giang hồ hiện nay, không ai có thể là đối thủ của tiểu muội.

Nàng cười:

– Dù ngài nói quá lời cho tiểu muội mừng đi nữa, thì công phu Di Lặc tàng thân của chúng ta, dùng vào việc chạy trốn ai có thể theo đuổi được? Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

Thanh Ngân nghe nàng giải thích đã biết mình quá lo, nhưng thấy phải chia tay, lại bịn rịn:

– Hay là tiểu huynh cải trang đi với Anh muội, chúng ta đi chung cũng có thể chiếu cố cho Thanh Lan.

– Không được! Tiểu muội vẫn phải ở thế đối lập với Mai Sơn, Tiêu dao đảo.. Tai mắt của Phan Ma Lôi nằm khắp võ lâm. Chúng ta không dẹp bỏ tình riêng sẽ hư đại sự.

Nàng nói tiếp:

– Tiểu muội sẽ bắn tiếng ra giang hồ là Ngân ca đã bị bắt nhốt ở một nơi bí mật.

– Anh muội làm thế để làm gì?

– Để Ngân ca phải vắng mặt trên giang hồ một thời gian. Nếu họ biết Ngân ca có mặt mà không xuất hiện tranh chức minh chủ, họ sẽ oán trách Ngân ca không sao hết được.

Thanh Ngân thở dài:

– Anh muội thật có dụng tâm cao xa, tiểu huynh bái phục.

Tú Anh:

– Trước giờ tạm biệt, tiểu muội có một yêu cầu không hiểu Ngân ca có chịu giúp tiểu muội không?

– Dù Anh muội bảo tiểu huynh nhảy vào vạc dầu, rừng lửa, tiểu huynh cũng không dám không tuân mạng.

Tú Anh:

– Không đến nỗi như vậy! Tiểu muội nào muốn phu quân của mình nhảy vào vạc dầu rừng lửa để phải mẹ góa con côi. Tiểu muội chỉ muốn Ngân ca để tiểu muội cải trang cho Ngân ca, ngăn ngừa vì tình cảm mà Ngân ca phá vỡ kế hoạch chúng ta. Cách cải trang của tiểu muội có thể làm Ngân ca khó chịu, không được thoải mái lắm.

Thanh Ngân cười:

– Tưởng gì chứ cải trang thì tiểu huynh chẳng thấy có gì phiền phức cả.

Tú Anh lại hỏi gặn:

– Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy nhé!

Nàng giơ tay ra và Thanh Ngân vỗ vào bàn tay xinh đẹp của nàng.

Sau khi vỗ tay, Tú Anh giắt vào một căn phòng nhỏ. Trước tiên, mở tủ sắt lấy dụng cụ, lấy từ trong họp ngọc một viên thuốc đen bảo Thanh Ngân uống, và dặn dù khó chịu cũng không được vận công kháng cự. Thanh Ngân uống ngay viên thuốc và hứa hẹn làm y như nàng dặn.

Sau khi Thanh Ngân uống thuốc, nàng lấy một tấm mặt nạ râu ria bạc trắng, lại có nhiều chỗ u nần màu đen, trùm lên mặt hắn. Tấm mặt nạ trông như da người nhưng Thanh Ngân thấy dày hơn một chút. Tấm mặt nạ trùm kín cả cổ. Khi nàng trùm tấm mặt nạ lên mặt, Thanh Ngân nghe như nó mát lạnh và gắn chặt vào da thịt mình. Sau khi bị trùm mặt nạ, nàng lại cởi áo và đắp lên lưng một vật mềm, nặng chừng vài cân. Thấy chiếc vòng ngọc lệnh bài đại diện cung chủ Ngân Sơn đeo trên cổ nàng cầm lên quan sát, rồi nói:

– Ngân ca làm chủ nhân ông của mấy trăm dâm nữ Ngân Sơn tiểu muội phải làm cho Ngân ca xấu xí, ai nhìn cũng ghê tởm là phải lắm.

Thanh Ngân trách:

– Tiểu huynh có nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng đều do tình cảm yêu thương chân chính, đâu phải là gã trăng hoa?

– Chuyện nam nữ là cái vòng lẩn quẩn. Từ con tim rung động đến trao gởi, có khi từ trao gởi do hoàn cảnh hay thôi thúc của xác thịt mà đưa đến yêu thương. Biết đâu chúng giở Ngọc nữ mê hồn trận và xử dụng ngọc nữ tán hoa với ngài cung chủ, rồi ngài cung chủ lại yêu thương hết bọn chúng ai mà biết được? Hừ! Lòng dạ đàn ông như cái túi không đáy, không có hoàn cảnh thời thôi, còn có hoàn cảnh, điều kiện thì có bao nhiêu đàn bà cũng còn thèm muốn. Hừ! Tư Mã Viên lên ngôi hoàng đế thì chất chứa trong cung mấy vạn cung nữ, mở đầu giai thoại xe dê. Biết bao ông vua vì tham tửu sắc mà mất nước, mà bại vong?

Thanh Ngân cười:

– Mấy ngàn cung nữ, nhưng vua Kiệt chỉ mê một nàng Bao Tự, vua Trụ chỉ mê một Đắc Kỷ, Hán Thành đế chỉ mê một nàng Phi Yến, Đường Minh Hoàng chỉ biết có Dương Qúi Phi. Trong trăm ngàn người đẹp, thì người đàn ông cũng chỉ say mê một người. Những hôn quân còn vậy, thì đường đường đại hiệp như tiểu huynh, nhất định cũng chỉ yêu thương và say mê một người đẹp duy nhất là Anh muội.

Tú Anh lại bỉu môi:

– Nói nghe như thiệt!

Nhưng rồi nàng nghiêm trang:

– Mấy trăm cô gái Ngân Sơn lại là lực lượng mà Ngân ca có thể tin tưởng ở họ.

– Tại sao?

– Họ là những người bị Ngân Sơn ma nữ bắt cóc về Ngân Sơn từ lúc còn bé, được huấn luyện theo một thứ kỷ luật răm rắp tuân theo lệnh cung chủ, và trong số họ cũng không ai là người có khả năng trội vượt, năm cô đội trưởng công lực ngang nhau, cùng chị em thì được, nhưng một người lên làm cung chủ thì bốn cô khác không phục. Vì thế, Ngân Sơn ma nữ còn thì họ trung thành với bà. Bà mất thì họ sẽ hết lòng trung thành với Ngân ca. Có điều là có thể có những cô gái từ khâm phục sinh ra yêu đương, không đạt được tình yêu sẽ sinh ra oán vọng.

Thanh Ngân thở dài:

– Ngân Sơn lão tiền bối trước khi mất giao phó cho tiểu huynh coi quản bọn chúng, đưa chúng vào con đường chính đạo để chuộc lại tội nghiệp cho bà, không phải là một trách nhiệm mà tiểu huynh dễ làm.

– Đây là một điều đáng làm! Ngân ca đã nghĩ cách gì để phá giải thuật luyện công bằng đàn ông của chúng chưa?

– Tiểu huynh đang suy nghĩ sẽ chế biến ra một thuật luyện công vừa không làm cho công lực của chúng tiêu giảm, vừa làm cho chúng không thể dùng thuật bổ âm nữa, nhưng chưa có thì giờ để hoàn tất.

– Ngân ca thí nghiệm thì phải lúc nào cũng ở bên bọn chúng đề phòng những lúc chân khí không thông thì dùng Lạc long công hoá giải. Làm sao Ngân ca có thể chiếu cố một lúc mấy trăm cô? Tiểu muội có cách giúp cho Ngân ca.

– Xin Anh muội chỉ điểm.

– Kẻ luyện công bằng thuật thái dương bổ âm đường lối có khác nhau chút đỉnh, nhưng căn bản vẫn xuất xứ từ Âm ma tố nữ chân kinh. Người đàn bà nghĩ ra cách luyện công này sau hối hận mới dùng hết thì giờ viết ra một môn võ học tuyệt thế, đường lối hoàn toàn chính đạo, người luyện tập càng ngày càng tiến thì dục tình càng ngày càng giảm, đưa đến con người băng thanh như ngọc và gọi là ngọc nữ thần công. Kẻ từng luyện Âm ma tố nữ kinh mà xoay qua luyện ngọc nữ thì lại càng nhanh tiến bộ. Tiểu muội muốn biếu môn nội công này để Ngân ca truyền thụ cho chúng.

– Nếu vậy thì thật giúp cho tiểu huynh rất nhiều.

Tú Anh mở tủ lấy ra một quyển sách bằng da dê, bên trong vẽ những cô gái khoả thân với những tư thế ngồi đứng khác nhau đưa cho và cười:

– Tiểu muội hy vọng Ngân ca chỉ đích thân dạy cho năm cô hồ ly, rồi bọn chúng mới truyền cho chị em chứ không lợi dụng để chiêm ngưỡng hết cả mấy trăm cô.

Rồi nàng nghiêm nghị:

– Ngọc nữ chân kinh là một nôm nội công tuyệt thế, người giang hồ ai nghe cũng thèm muốn, nên Ngân ca không được giao cho ai, tránh tình trạng vì lòng tham muốn độc chiếm.

– Tiểu huynh đọc trong giây lát, lãnh hội rồi để lại cho Anh muội là hay nhất. Phải dạy cho năm cô thì tiểu huynh cũng đã lo, đã sợ có đâu để cho Anh muội phải lo xa.

– Biết lo thì được. Tiểu muội cấm Ngân ca vượt qua biên giới cung chủ thuộc hạ với bọn nữ nhân Ngân Sơn. Nếu không thì tiểu muội chẳng bao giờ nhìn mặt Ngân ca nữa.

– Tiểu huynh đã vướng tình nghiệp quá nặng rồi, Anh muội không nghiêm cấm thì tiểu huynh cũng chẳng dám.

– Tiểu muội rán tin. Thì giờ cũng không nhiều, Ngân ca tự nhiên nghiên cứu Ngọc nữ tâm kinh, trong khi tiểu muội trang điểm thêm cho Ngân ca.

Thanh Ngân chăm chú theo dõi những đồ hình, học thuộc khẩu quyết trong sách, còn Tú Anh lại chăm chú cải trang. Thanh Ngân nghe đôi bàn tay của nàng vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng, trên cổ, sau đó nàng lại trút ra một thứ dung dịch trắng thoa lên tóc mình. Nàng thoa rất lâu rồi chải gỡ. Và cuối cùng, lúc đã nhớ hết quyển sách, nàng bảo cởi bỏ hết quần áo cũ và mặc vào một bộ áo quần khác. Trong khi Tú Anh cải trang, Tích Nhân nghe cổ ngứa ngáy, nhưng giữ lời hứa rán chịu đựng. Sự ngứa ngáy diễn ra không lâu, nên cũng chẳng lấy gì quan tâm.

Tú Anh làm xong, ngắm ngía, bật cười:

– Lão quái nhân kia hãy bế ta ra bờ suối để xem dung mạo mình thế nào.

Thanh Ngân làm theo lời, bế xốc nàng lên bay vụt ra bờ suối. Nhìn hai bóng dưới nước, thấy hình dáng của mình không khác gì ngạ qủy. Một ngạ qủi đứng bên cạnh một thiên tiên.

Thanh Ngân cả cười, tiếng cười trở nên khành khạch mà mình không biết.

Thanh Ngân chụp Tú Anh, cúi xuống nàng:

– Tiểu huynh không khác ngạ qủi là bao, nàng đã làm cho ta trở thành một lão gìa xấu xí nhất trần đời, thì ta trừng phạt nàng phải chịu bị kẻ xấu xí hôn hít.

Tú Anh nheo mắt:

– Ngạ qủi nhà ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được.

Nàng nhắm mắt cho hắn hôn yêu một lúc, rồi kéo tay bước theo nàng, vừa đi nàng vừa nói:

– Đoàn người do Thanh Lan chỉ huy có thể là cái đích của Phan Ma Lôi, nên Ngân ca phải sớm ra đi cho kịp. Bây giờ Ngân ca là một lão quái vật, dù nàng là người chuyên hóa trang, nhưng cũng không thể nào nhận ra. Tiếng nói của Ngân ca đã thay đổi, chiếc mặt nạ và chiếc bướu trên lưng Ngân ca cũng không thể tự mình gỡ nó xuống được. Nó đã gắn liền vào da Ngân ca bằng một thứ thần pháp mà sư phụ chỉ dạy cho tiểu muội. Mong Ngân ca đừng buồn tiểu muội vì việc này. Sau đại hội Tam Đảo chúng ta sẽ gặp nhau. Từ nay trở đi, lúc thì Ngân ca xuất hiện bằng diện mạo của mình, lúc là quái nhân hôm nay. Và quái nhân này, sau khi tiểu muội sinh nở xong, thì khi là Ngân ca, khi thì tiểu muội.

Nàng lại đưa cho Thanh Ngân một viên thuốc màu đỏ, một viên thuốc màu đen:

– Việc luyện công cho bọn Ngân Sơn phải tiến hành nhanh, cũng như Ngân ca cần bọn chúng làm tai mắt, tiểu muội đã lỡ cho Ngân ca uống viên thuốc đổi giọng sẽ làm cho chúng khó tin, nên khi gặp chúng Ngân ca uống viên thuốc đỏ cho giọng nói trở lại bình thường. Sau đó lại dùng viên thuốc đen. Ngân ca phải hứa với tiểu muội mới được!

– Tiểu huynh xin hứa.

Thanh Ngân thấy nàng ân cần dặn dò, biết ngay Thần Quang đại sư và Tú Anh đã biết rõ khuyết điểm của mình nên mới tốn tâm cơ cho việc cải trang này. Cười:

– Sư phụ và Anh muội đã biết rõ khuyết điểm của tiểu huynh, thì tiểu huynh đâu lại chẳng nghĩ tới mình. Xin tạm biệt Anh muội.

– Ngân ca hãy đợi một tí, tiểu muội cho oanh nhi theo Ngân ca để tiện việc liên lạc. Oanh nhi từng ăn được một quả linh chi nên thông linh, có sức mạnh hơn con két thường trăm lần, nghe hiểu tiếng người làm kẻ liên lạc và thăm dò rất giỏi.

Nàng vỗ tay, con két từ xa bay đến đậu lên vai. Nàng bắt xuống vuốt ve bảo nó theo Thanh Ngân.

Con két phản đối:

– Oanh nhi chỉ muốn theo công chúa. Hắn xấu xí đến kinh khiếp, Oanh nhi chẳng thèm đâu.

– Người là tướng công của ta, đẹp trai như Phan An, Tống Ngọc chỉ hóa trang giả dạng xấu xí mà thôi. Ta nhờ Oanh nhi theo tướng công để giúp người trong công tác cứu nguy giang hồ trong năm bảy ngày mà thôi, chẳng lẽ oanh nhi không muốn cứu người?

Con két ra rả:

– Sư phụ đã dạy giúp người cứu người sẽ đầu thai làm người, Oanh nhi nhất định làm, nhưng không thể xa công chúa.

– Chỉ xa ta năm bảy ngày mà thôi, oanh nhi đừng làm khó ta nữa. Sau công tác này ta sẽ thưởng cho Oanh nhi một viên phù nguyên đơn tăng thêm công lực.

Con két cúi đầu làm bộ suy nghĩ, rồi vỗ cánh:

– Chỉ năm bảy ngày thôi nhé!

Tú Anh hứa hẹn:

– Năm bảy ngày sau ngươi cứ trở về đây không cần theo tướng công nữa.

– Vậy thì được!

Tú Anh giao con két:

– Cung tiễn Ngân ca.

Thanh Ngân đặt con két lên vai, đôi mắt bịn rịn:

– Anh muội bảo trọng..

Thanh Ngân phóng mình lên không, Tú Anh nhìn theo, lẩm bẩm:

– Dù chàng có gần gũi Thanh Lan, Bảo Ngọc thì cũng không ai tin quái nhân này là chàng cả!

Lẩm bẩm với nụ cười đắc chí, Tú Anh hú dài. Sau tiếng hú của nàng, nhị viên từ xa mang một cổ kiệu nhỏ phi tới như bay.

– Chờ ta lấy thêm vài món cần dùng, rồi lên đường. Nếu được hai vị bố trí lại trận pháp giữ động cho ta.

Nhị viên đặt cỗ kiệu xuống đất, im lặng phi thân đi khuân những hòn đá lớn đặt vào những vị trí của nó, còn Tú Anh thì vào động. Khi nàng bước ra trong bộ xiêm y màu trắng phất phới, Nhị viên cũng làm xong công việc.

Sau khi từ giã Tú Anh, Thanh Ngân dùng thuật Di lạc tàng thân đi như chớp giật, mấy giờ sau đã tới đầu con đường độc đạo từ Vạn Trúc sơn trang ra sông Đà. Đây cũng là nơi mà người Mai Sơn từ phía tây xuôi theo sông Đà cũng sẽ đi ngang qua. Thanh Ngân xem xét cây cỏ trên đường, thấy không có dấu vết nhiều người đã đi qua, bèn tìm một thân cây cổ thụ phi thân lên ẩn mình chờ đợi. Trong lúc chờ, đưa tay kéo thử tấm mặc nạ, có cảm tưởng nó đã trở thành da thịt của mình. Thanh Ngân rờ khắp nơi, cũng không thấy đâu là dấu vết giữa chiếc mặt nạ, cái bưới trên lưng với da thịt của mình, biết rõ với bộ dạng hiện tại của mình dù đối diện với Thanh Lan, Bảo Ngọc, bọn chị em Ngọc Hồ họ cũng không ai nhìn ra. Có phân bua cũng chẳng ai tin. Thanh Ngân không ngờ trên đời lại có thuật dị dung thần kỳ như vậy. Thanh Ngân đang vẩn vơ với bộ dạng của mình, thì nghe tiếng phi hành và một lúc sau thấy năm chục cô gái như tiên nữ của Ngân Sơn xiêm y phất phới từ đàng xa tiến lại.

Nói về Thanh Lan, sau hai ngày chờ đợi Thanh Ngân vẫn biệt tăm không biết làm sao hơn xin phép Trịnh Dung lên đường. Biết nàng võ công cao cường và dù nàng là chính thất của Thanh Ngân, Trịnh Dung cũng thấy rất khó để ủy thác cho nàng trách nhiệm chỉ huy đội nhân mã của Vạn Trúc Sơn Trang, nên đành đổi ý, chỉ cho hơn mười người võ công cao cường nhất do tứ phu nhân chỉ huy đi dự, còn lại chia nhau phòng bị sơn trang. Bọn Ngọc Hồ thấy Thanh Ngân không về lại không muốn chịu sự điều động của Trần Xuân Tú, Thanh Lan. Viện cớ Thanh Ngân hiện là cung chủ của họ, họ phải tìm cho ra, không có Thanh Ngân đại hội Tam Đảo không còn quan trọng với họ để thối thoát. Những lý do của chị em Ngọc Hồ nêu ra rất chính xác, Trịnh Dung và Thanh Lan không cách nào khác hơn phải để nhóm chị em Ngân Sơn đi theo hướng của họ. Dù là vợ, nhưng những đồ vật của Thanh Ngân đã để trong phòng tại Vạn Trúc Sơn Trang Thanh Lan cũng tế nhị không mang theo, chỉ ân cần dặn dò Trịnh Dung phải cẩn trọng. Thấy đại bàng rất hiệu dụng trong việc quan sát để đề phòng, Trịnh Dung bảo nàng nên đem theo và hàng ngày dùng nó để theo dõi việc dưới đất, chiếu cố cho đoàn người. Thanh lan bái tạ và mờ sáng nàng lên lưng chim. Ba chị em Như Nguyệt, cũng như mười người của Vạn Trúc sơn trang đều là cao thủ hữu hạn khinh công di không chấm đất, đi từ mờ sáng, lúc Thanh Ngân còn tình tứ với Tú Anh nên họ đã đi qua mà Thanh Ngân vì yên trí đội nhân mã cả trăm người, rất nhiều người khinh công yếu kém nên thấy không có dấu vết trên đường rồi lầm lẫn là họ chưa tới.

Khi thấy số người xuất hiện chỉ có chỉ em Ngọc Hồ lấy làm kinh dị. Bọn Ngọc Hồ đến bờ sông dừng chân. Thanh Ngân nghe nàng hỏi chị em:

– Cung chủ tự nhiên mất tích, tìm cho ra cung chủ là việc hàng đầu của chúng ta, các sư muội có ý kiến gì không? Chúng ta chia nhau đi tìm ngay bây giờ hay cùng nhau về các căn cứ ở Thăng Long để dọ hỏi?

Kim Hồ lên tiếng:

– Chúng ta không muốn nhập đoàn với Tiêu dao đảo và Vạn Trúc nên thoái thoát phải đi tìm cung chủ, nhưng theo tiểu muội, chúng ta cứ lên Tam Đảo, nơi quần hùng tề tựu sẽ dễ dò ra manh mối nhất.

Ngọc Vân cũng nói theo:

– Ý kiến của Kim Hồ muội tử rất chí lý.

Ngọc Hồ thở dài:

– Nếu không có cung chủ, chúng ta lên Tam Đảo không giành ngôi minh chủ được, mà sẽ bị kẻ thù chận đánh. Sinh thời sư phụ đã gây thù với tất cả mọi người.

Mộc Tú, cô gái chừng mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp còn chút thơ ngây phản đối:

– Năm đội chị em chúng ta cùng có mặt cả ở đây, thì sợ ai chứ?

Thạch Hồ:

– Tiểu muội thấy Mộc Tú hiền muội có hơi tự thị, nhưng thật ra cả năm đội chị em chúng ta ở một nơi, thì chỉ lo có Phan Ma Lôi, Lê Phục Hoạt và Nùng Trí Lân, Lý Hoa Thanh đích thân ra tay mà thôi. Những người này tự thị danh tiếng chưa hẳn đã ra tay với chị em chúng ta, còn đệ tử hay cao thủ các phái hiện nay chúng ta không cần phải sợ ai. Trong trường hợp khó khăn, thì chị em chúng ta dùng Ngọc nữ mê hồn trận đối phó.

– Chỉ sợ chúng ta dùng Ngọc nữ mê hồn trận cung chủ biết được sẽ quở phạt.

Bọn đệ tử Ngân Sơn dưới sự chỉ dạy của Ngân Sơn ma nữ, trở thành những cô gái lẳng lơ, coi đàn ông như đồ chơi, nhưng lại rất sợ tiếng cung chủ quở phạt, nên khi nghe Ngọc Hồ nói, thì không cô nào lên tiếng phản đối. Tất cả đều lộ vẻ suy nghĩ.

Thấy bọn chúng phân vân như vậy, Thanh Ngân liền xuất hiện, đáp xuống đứng bên cạnh Ngọc Hồ mà nàng không hay, còn bọn đứng đối diện với Ngọc Hồ thì há hốc sợ hãi. Ngọc Hồ thấy thái độ của đám sư muội, mới quay lại nhìn và hốt hoảng nhảy bay tới đàng trước tránh né. Nhìn lại nàng còn tái mặt với bộ dạng khủng khiếp của Thanh Ngân. Ngọc Vân sau một lúc sợ hãi, bấy giờ mới quát hỏi:

– Lão quái vật kia ngươi là ai?

Thanh Ngân vẫn chưa uống thuốc trở lại giọng bình thường, cười khạch khạch cất tiếng nói gìa nua:

– Lão phu là lão phu. Người đẹp lòng ác, kẻ xấu lòng lành. Ta chẳng giúp thì không làm hại gì các ngươi đâu đừng sợ hãi.

Đã lấy lại bình tĩnh, Kim Hồ quát:

– Chúng ta lại sợ lão quái vật như ngươi sao?

Thanh Ngân lại cười:

– Nhất định Kim Hồ cô nương không sợ lão phu.

Kim Hồ ngạc nhiên không hiểu sao lão gìa quái dị lại biết tên mình. Cau mày, quát:

– Biết được bổn cô nương là ai, lý lịch lão không nhỏ. Lão là ai?

– Lý lịch của lão rất bí mật. Trên giang hồ không ai biết được. Muốn biết lão là ai, Ngọc Hồ, Kim Hồ, Ngân Hồ, Thạch Hồ, Mộc Hồ, năm vị cô nương nếu không sợ thì ở lại đây, còn các cô khác thì tạm lánh mặt một lúc lão sẽ nói cho nghe.

Thanh Ngân còn khích tướng:

– Năm cô là đệ tử võ công cao cường nhất của Ngân Sơn, nếu xảy ra động thủ thì tiếng chưởng kình, gươm đao khua động cũng sẽ làm cho tỷ muội các cô nghe được chạy lại tiếp ứng, đâu có sợ gì?

Mộc Hồ còn nhỏ, hiếu thắng:

– Qúy tỷ tỷ và đội chữ Mộc lui ra nửa dặm, xem lão làm gì chúng ta?

Ngọc Hồ thấy nửa dặm cũng không xa gì, đồng ý:

– Các hiền muội cứ lui ra xa, xem lão giở trò gì?

Nghe lệnh Ngọc Hồ bọn đệ tử Ngân Sơn phóng chân vọt đi. Còn chị em Ngọc Hồ thì vận công phòng bị.

Thanh Ngân chờ cho các đệ tử lui ra xa, không còn có thể nghe thấy những lời nói bình thường, thì vuốt con két trên vai:

– Oanh nhi có thể nói cho họ biết ta là ai không?

Con két liếc mắt qua lại:

– Ông ta là tướng công của công chúa ta, các ngươi không được vô lễ.

Ngân Hồ thấy con két nói tiếng người rành rõi thích thú:

– Công chúa ngươi là ai?

– Công chúa là công chúa chứ còn ai nữa!

Mộc Hồ chọc ghẹo:

– Lão như ngạ qủi, thì công chúa của ngươi phải là dạ xoa, xấu xí vô cùng có phải vậy không?

Con Két trợn mắt, tiếng nói có vẻ giận:

– Công chúa ta chỉ thiên tiên trên thượng giới mới đẹp bằng, các ngươi bảo công chúa ta xấu thì trên đời không có ai đẹp.

Kim Hồ cả cười:

– Ngươi là con két nhỏ láo xược..

Con két nghe nói như một mũi tên phóng tới Kim Hồ, nàng thấy tốc độ ghê gớm của nó vội tung chưởng đánh ra, con két xuyên vút qua vùng chưởng ảnh chụp lấy chiếc khăn trên đầu Kim Hồ bay lại đậu lên vai Thanh Ngân quát:

– Ngươi vô phép lần nữa thì ta trừng trị móc mắt ngươi ra.

Vì bất ngờ nên con két ra tay thì đắc thế, nhưng chị em Ngọc Hồ cũng kinh sợ vô cùng, khẩn trương vận công phòng bị.

Thanh Ngân bấy giờ đã uống viên thuốc đỏ, biết tiếng nói đã trở lại bình thường, lấy ngọc lệnh bài trên cổ, mở nút thảy cho Ngọc Hồ:

– Các ngươi xem đây là vật gì?

Nhìn thấy ngọc lệnh, quan sát rất kỹ biết là Ngọc lệnh bài, Ngọc Hồ vội vàng hai tay nâng ngọc lệnh qùy gối:

– Xin tham kiến cung chủ.

Thấy Ngọc Hồ qùy bọn Kim Hồ cũng tất tả qùy theo.

Thanh Ngân bước lại nâng từng người dậy, cười:

– Ta có chuyện quan trọng cần phải giả trang để che mắt mọi người, làm chúng ngươi phân vân, thành thật xin lỗi.

Bọn Ngọc Hồ tinh tế nhìn thấy bàn tay trắng trẻo đầy đặn, nghe tiếng nói quen thuộc, biết Thanh Ngân giả trang vô cùng mừng rỡ:

– Cung chủ giá lâm, bọn chúng tôi không nhận ra có lời mạo phạm xin cung chủ xá tội.

Thanh Ngân cười:

– Chính ta ta cũng không nhận ra mình, thì các ngươi có tội gì!

Kim Hồ:

– Dám hỏi cung chủ vì sao mà người phải cải trang?

Thanh Ngân thở dài, giải thích một cách tóm lược:

– Nếu ta tham dự đại hội Tam Đảo thì phải đả bại Phan Ma Lôi giành ngôi minh chủ, nhưng nếu lão bị bại thì sẽ theo Mông Cổ hậu quả tai hại cho nước ta vô cùng, còn như ta không đánh bại lão thì Tiêu dao đảo, Mai Sơn, giang hồ hiệp nghĩa sẽ bất nãm với ta, vì thế ta phải tạm mất tích trong thời gian này. Tuy nhiên, việc an nguy cho các ngươi ta không thể phế mặc vì thế mà phải cải trang. Các ngươi là năm người biết việc này mà thôi.

Ngọc Hồ:

– Đa tạ cung chủ đã tin cẩn chúng tôi.

– Ta tuyệt đối tin cẩn các ngươi, và nếu các ngươi tiết lộ điều này ta sẽ chiếu cung qui xử phạt.

Bọn Ngọc Hồ qùy gối:

– Chúng thuộc hạ nhất nhất không dám làm hư mưu kế cung chủ.

Thanh Ngân đưa luồng lực đạo đỡ họ lên:

– Sau khi nói chuyện với các ngươi xong ta sẽ uống thuốc để trở lại tiếng nói gìa nua cũ. Việc này càng ít người biết càng tốt nên các ngươi cũng không cho chị em trong đội mình biết làm gì. Ta cần tai mắt của các ngươi để biết các đội võ lâm có nơi nào bị Phan Ma Lôi hay triều đình chận đánh thì đến cứu ứng, các ngươi phải điều động hết nhân lực Ngân Sơn lo việc này cho ta.

Ngọc Hồ:

– Thuộc hạ sẽ dùng vạn lý truyền thư cho chị em các căn cứ, hay trà trộn vào các bang hội báo cáo hàng ngày, còn chúng tôi thì sẽ chia nhau đi dò thám.

Thanh Ngân hỏi:

– Vạn Trúc Sơn Trang đã xuất hành chưa, sao bây giờ ta vẫn không thấy họ xuất hiện?

Ngọc Hồ trình bày họ đã ra đi lúc nào và bao giờ cho Thanh Ngân hay. Thanh Ngân vỡ lẽ và cũng tỏ sự an tâm:

– Nhạc mẫu ta chỉ đưa mười cao thủ đi dự thì biết tính toán lắm. Thanh Lan muội tử đem đại bàng theo như vậy cũng lợi vô cùng. Chúng ta hãy đuổi theo họ, nhưng giữ khoảng cách. Đoàn người Mai Sơn và Vạn Trúc cũng sẽ đi không cách xa nhau lắm. Các ngươi hãy xuống bến đò thuê thuyền, khi cập bờ tả Tam giang thì ta có lệnh cho các ngươi hành sự.

Ngọc Hồ vâng dạ, rồi hỏi:

– Chúng thuộc hạ liên lạc với cung chủ bằng tín hiệu bổn cung hay báo cáo thường xuyên.

Thanh Ngân chắc lưỡi:

– Công việc trước mắt của các người rất nhiều, nhưng ta cấm các ngươi dùng thủ đoạn thái dương bổ âm cũng làm cho các ngươi cực nhọc và khó khổ. Vì thế, ta tranh thủ ngay đêm nay sẽ truyền khẩu quyết ngọc nữ tâm kinh, đích thân chỉ điểm các ngươi tập luyện môn nội công tuyệt thế này, trước là giúp các ngươi bớt nỗi khó chịu phải ngưng tập tố nữ, sau là nội công tiếp tục tinh tiến hơn trước. Sau mỗi đêm ta truyền cho các ngươi, thì các ngươi chỉ dạy cặn kẻ lại cho chị em trong đội của mình.

Nghe được chỉ dạy Ngọc nữ chân kinh bọn Ngọc Hồ mừng rỡ:

– Sư phụ thường ước ao tìm ra được ngọc nữ chân kinh để trở thành cao thủ đệ nhất giang hồ, không ngờ hôm nay chúng tôi lại được cung chủ chỉ dạy cho.

Thanh Ngân nghiêm nghị:

– Luyện ngọc nữ tâm kinh là chính môn huyền pháp, nhưng người luyện tập cũng phải thoát y như luyện tố nữ, vì thế, những khi dừng chân ngơi nghỉ để luyện công các ngươi phải tìm nơi kín đáo dễ bố trí canh phòng mà luyện tập. Ta là nam nhân nhìn thấy thân thể các ngươi cũng là điều không nên, nhưng đây là việc tùng quyền, các ngươi không được vì việc này mà ỷ lại có lòng vượt qua giới hạn giữa ta và các ngươi.

Bon Ngọc Hồ cúi mình:

– Bọn thuộc hạ nào dám có lòng bất kính.

– Hay lắm, khi dạy các ngươi, các ngươi hãy xem ta như một lão già xấu xí tám mươi tuổi và là sư phụ của các ngươi.

– Thuộc hạ xin vâng lệnh.

– Thôi! Các ngươi hãy đi đi, bảo chị em các ngươi lão quái vật ta là thuộc hạ tín cẩn của cung chủ. Năm chị em ngươi nói cùng một lời, một tiếng thì không ai dám dị nghị điều gì. Các ngươi dùng thuyền, ta dùng khinh công, nhưng lúc nào cũng ở bên cạnh các ngươi.

Năm cô gái cung kính:

– Xin tuân lệnh.

Thanh Ngân:

– Tai ta có thể nghe tiếng phi hành của cao thủ ngoài mấy dặm, nên khi ta truyền và giám thị các ngươi luyện công, các ngươi không cần phải điều động chị em hộ vệ cho, và cũng không lo trại sách bị tấn công không cứu ứng kịp. Hàng đêm cứ đầu canh ba, các ngươi ra khỏi trại hai dặm về hướng tây thì gặp ta. Các ngươi hãy đi đi.

Bọn Ngọc Hồ cung kính cúi lạy rồi phi thân về phía chị em của mình còn Thanh Ngân giở di lạc thần công nhúm mình mất dạng.

Thanh Ngân vượt sông Nhị thì thấy trên bầu trời hình bóng của đại bàng vần vũ, biết bọn Như Nguyệt vẫn còn ở trên mặt sông nên lại lên một ngọn cây nằm chờ.

Mấy giờ sau thì thuyền của Như Nguyệt và Vạn Trúc sơn trang cập bến. Số người của Vạn Trúc ngoài Trần Xuân Tú thì chỉ có Trần Quần, Phạm Tất, Lý Trạch, Hà Long, và sáu chị em Thu Hồng. Họ lên bờ chạy đi quan sát một lúc, rồi trở lại báo cho Trần Xuân Tú: Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

– Chưa thấy dấu hiệu của Mai Sơn.

Trân Xuân Tú hỏi Như Nguyệt:

– Công chúa các ngươi có lệnh gì không?

Như Nguyệt cung kính:

– Mọi sự do phu nhân sai bảo, chỉ có điều nếu trời tối chúng ta phải dừng chân, vì bắt đại bàng bay ban đêm thì công chúa cũng không quan sát được điều gì.

– Nếu vậy chúng ta tìm chỗ hạ trại nghỉ ngơi. Chúng ta đã ước hẹn với Phạm chưởng môn gặp nhau ở đây mà giờ này họ chưa tới.

Trần Quần:

– Cách đây mười dặm có mấy ngọn đồi nhỏ rất trống trải, chúng ta lưu ký hiệu lại cho Mai Sơn rồi đến đó đóng trại là hay nhất. Truyện “Nam Thiên Đại Hiệp ”

Trần Xuân Tú đồng ý:

– Cứ theo ý tướng quân mà làm.

Trần Quần được lệnh khoát tay, đoàn người theo đường mòn phi hành đi ngay. Thanh Ngân chờ một lúc nữa, trên sông năm chiếc thuyền từ hướng sông Đà rẽ nước lướt qua, biết ngay là thuyền của Mai Sơn. Hơn giờ sau thuyền cập bến, Thanh Ngân thấy Mai Sơn đã đưa hết lực lượng tinh nhuệ của mình theo. Nghe bước chân của họ nhảy lên bờ, thấy Lý Trường Phong có công lực cao thâm nhất. Thanh Ngân biết ông ta mấy năm nay đã cố công luyện tập võ công và đã có sự tiến bộ vượt bực. Đoàn người Mai Sơn ngoài anh em Kỳ Tửu, Vợ chồng Phạm Minh, Thùy Vân, những đệ tử của Kỳ Tửu như Lê Trường Hải, Vũ Thúc Linh, Mạc Diệp, các đệ tử của Phạm Minh, các võ sư của Mai Sơn, còn có thêm mấy chục hảo hán, nhiều người Thanh Ngân chưa bao giờ gặp, nhưng ai nấy đều có nghi biểu, kẻ mang đồng côn, người mang kiếm.

Vũ Thúc Linh là người lanh lẹ, lên bờ đã quan sát chung quanh thấy ngay ký hiệu của Trần Xuân Tú, bẩm với Kỳ Tửu:

– Người Vạn Trúc sơn trang đã đến trước chúng ta. Hẳn chờ đàng trước.

Lý Trường Phong liếc mắt qua lối mòn, thở dài:

– Họ đem đi không bao nhiêu người.

Lý Thùy Dung:

– Trịnh tỷ tỷ chắc vì việc Thanh Ngân mất tích mà thay đổi kế hoạch.

Lý Thùy Vân lo âu:

– Tỷ phu không biết có nguy hiểm gì không?

Thùy Dung an ủi con:

– Không hiểu vì sao tỷ phu con thất tung, nhưng ta tin chẳng có việc gì nguy hiểm cho hắn đâu.

Sau khi năm chiếc thuyền của Mai Sơn nhổ neo, Phạm Minh mời sư phụ:

– Mời sư phụ và nhị vị thúc thúc lên đường.

Kỳ Tửu cất bước, đoàn người Mai Sơn lũ lượt bước theo, và ba người đi cuối là Lê Trường Hải, Vũ Thúc Linh và Mạc Diệp. Đoàn người Mai Sơn đi khuất, Thanh Ngân nằm yên trên ngọn cây nhìn lên mây để thỉnh thoảng thấy bóng của chim đại bàng, rồi khi phía chân trời bóng chim sà cánh xuống thấp, cũng vừa lúc năm chiếc thuyền chở đầy thiếu nữ cập bến.

Ngọc Hồ phóng lên bờ, đã nghe tiếng nói già nua truyền âm vào tai:

– Người của Mai Sơn và Vạn Trúc sẽ đóng trại trên ba ngọn đồi cách đây mười dặm, các ngươi tìm nơi nào cách họ ba bốn dặm mà đóng trại qua đêm. Đừng đa lễ để gây nghi ngờ cho các sư muội của ngươi.

Thanh Ngân ra lệnh cho Ngọc Hồ xong, phóng mình đi. Đúng như Trần Quần nói, trên một ngọn đồi nhỏ trơ trọi trong bóng hoàng hôn, thấy bóng người lố nhố, trên mười chiếc trại bằng vải đã được căng lên. Nhìn ánh lửa trên đỉnh đồi, Thanh Ngân chợt cảm thấy mình cô đơn vô cùng, và cũng chợt nghe thèm rượu thịt.

Quan sát thấy chung quanh đồi không có cây to bóng cả để ẩn mình, vuốt ve con két:

– Oanh nhi! Ngươi hẳn cũng đã đói, hãy bay lên đỉnh đồi kia tìm thứ gì ăn và ở đó do thám động tịnh dùm ta được không?

Con Két trách móc:

– Bây giờ tướng công mới để ý đến Oanh nhi!

– Ta xin lỗi! Nhưng Oanh nhi có chịu giúp ta không?

– Công chúa đã dặn đâu dám không tuân.. Gặp lại tướng công ở đâu?

– Ngày mai khi họ đi ta sẽ lên đỉnh đồi!

Con két vỗ cánh bay đi, Thanh Ngân bèn quay lại phía sau, băng vào rừng, tìm bắt được một con gà rồi giở khinh công quan sát địa thế chung quanh, sau đó đến bên một giòng suối, ngồi trên mỏm đá vặt lông, đốt lửa nướng. Thanh Ngân ăn xong con gà, dùng thần công chẻ năm hòn đá to, phía chẻ bằng phẳng như dao xẻ, ném thành vòng tròn, mỗi hòn cách nhau hai thước, trung tâm một hòn rồi nằm nghỉ.

Đã biết bọn Ngọc Hồ sẽ đóng trại ở đâu, nên đầu canh ba năm chị em Ngọc Hồ đúng hẹn đã nơi và khi họ dừng chân để ý kiếm tìm, thì lên tiếng:

– Ta ở đây.

Bọn Ngọc Hồ phi tới qùy gối làm lễ, rồi Ngọc Hồ dâng lên bình cơm, Kim Hồ dâng lên bầu rượu, ba cô khác mỗi cô mang theo canh, xào, thịt nướng và cùng hô:

– Mời cung chủ dùng cơm.

Thanh Ngân không ngờ họ ý tứ như vậy cảm động:

– Đa tạ các ngươi, nhưng ta đã mới ăn con gà nướng còn no. Thôi thì để ta uống hớp rượu rồi các ngươi phải bắt đầu luyện công.

Thanh Ngân đón lấy bình rượu tu vài hóp, rồi chỉ họ ngồi lên năm hòn đá, đứng trước mặt họ nghiêm nghị:

– Các ngươi đã luyện vào tầng thứ tám của Âm ma tố nữ kinh, còn những người trong đội đều luyện xong tầng thứ bảy có phải vậy không?

Ngọc Hồ:

– Thưa đúng vậy, sư phụ dạy cho năm đội trưởng tới tầng thứ tám còn các sư muội khác thì tầng thứ bảy dù lớn nhỏ cũng đều tới mức này.

– Ngọc nữ chân kinh và Âm ma tố nữ trước kia đều do một người sáng chế. Đường lối vận khí một chánh một tà, nhưng ngọc nữ uy lực hơn nhiều vì thế các ngươi cố công luyện tập để mai sau trở thành cao thủ hữu hạng. Trước hết các ngươi dẹp bỏ tạp niệm, chú tâm ghi nhớ cách vận công.

Mộc Hồ hỏi:

– Luyện Ngọc nữ có phải phế hết công lực mà chúng tôi đã tập luyện?

– Không! Hôm nay các ngươi tập ngay tầng thứ tám của Ngọc nữ, và đêm mai các ngươi sẽ luyện vào tầng thứ chín. Sau đó ghi nhớ khẩu quyết tầng thứ bảy và bắt đầu chỉ dạy lại cho chị em các ngươi.

Kim Hồ:

– Chị em không thuộc năm đội Ngọc, Kim, Ngân, Thạch, Mộc có người chỉ mới luyện đến tầng thứ hai, thứ ba.

– Ta biết điều đó. Sau đại hội tất cả sẽ rút về Ngân Sơn. Những người không thể trở về được, thì sau đó các ngươi chia nhau đi chỉ dạy cho họ.

Kim Hồ cúi đầu:

– Thuộc hạ đã hiểu.

Thanh Ngân:

– Đã luyện Âm ma tố nữ chuyển sang Ngọc nữ sẽ mau tiến bộ, nhưng lúc chuyển đổi cách vận công cũng rất có thể có tình trạng chân khí không xung qua được các yếu huyệt nằm trên các kinh mạch đưa đến phản ứng nguy hiểm, vì thế phải có người có công lực cao hơn giám thị. Đánh điểm các yếu huyệt. Các ngươi sau khi viên mãn tầng thứ chín, công lực cao hơn chị em các ngươi rất xa, và mỗi đêm, một người có thể giám thị năm người luyện tập. Ta sẽ chỉ cách trong trường hợp cần thiết thì đánh điểm các yếu huyệt nào cho họ ngưng luyện công an toàn để bắt đầu lại. Các người chỉ cần giám thị theo dõi từng hơi thở của người luyện công trong lần đầu tiên, còn sau đó thì không cần thiết nữa. Dù sao, bọn họ sẽ không thể tiến bộ nhanh như các ngươi được, phải chuyên cần hơn một năm họ mới viên mãn tầng thứ bảy, và sau đó phải ba năm mới luyện được tầng thứ tám.

Mộc Hồ:

– Vì sao chị em thuộc hạ chỉ hai đêm mà luyện được hai tầng công lực?

Thanh Ngân thở dài:

– Việc luyện ngọc nữ để giải thoát các ngươi khỏi các đòi hỏi của Ma âm tố nữ là việc cấp bách nên ta phải bỏ tị hiềm đích thân tiếp trợ, tặng thêm một phần chân khí để các ngươi nhanh chóng mà giúp ta cứu vớt tất cả chị em các ngươi. Sức ta chỉ có thể giúp cho năm chị em ngươi là nhiều. Hơn nữa, ta là nam nhân đâu thể đích thân chỉ dạy cho tất cả mấy chục, mấy trăm chị em các ngươi được!

Bọn Ngọc Hồ liếc mắt nhìn nhau rồi cùng cúi đầu:

– Đa tạ công ơn cung chủ.

Thanh Ngân không khách sáo:

– Các ngươi bỏ hết tạp niệm ghi nhớ khẩu quyết.

Bọn Ngọc Hồ liến ngồi ngay thẳng, mắt nhìn mũi lắng nghe và lẩm bẩm theo Thanh Ngân đường lối vận công.

Phải lập đi lập lại mấy lần bọn chúng mới thuộc hết, bấy giờ Thanh Ngân bước vào hòn đá trung tâm, nhắm mắt:

– Các ngươi bắt đầu luyện công. Tất cả ngồi xây mặt lại phía ta.

Năm chị em Ngọc Hồ vốn đã gần gũi không biết bao nhiêu đàn ông để hút lấy tinh dương và Thanh Ngân lại nhắm mắt nên không còn ngại ngùng gì, nhanh chóng trút bỏ xiêm y ngồi theo tư thế, thở hít và vận khí theo đường lối chỉ điểm. Bọn chúng vừa vận công lực của mình thì thấy từ người Thanh Ngân có một luồng chân khí bắn thẳng vào đan điền của mình hoà nhập với chân khí trong người, theo tâm ý hướng dẫn mà chu lưu, luồng chân khí ngoại nhập lần lần trở thành chân khí của họ. Và chỉ một canh giờ sau, chân khí đã lưu thông khắp kỳ kinh bách mạch theo khẩu quyết, họ thấy trong người thay đổi hẳn, chân khí đầy dẫy, sung mãn như đã luyện tập mấy năm. Họ xả công, thì Thanh Ngân cũng biến mất với bầu rượu, tiếng nói vọng lại:

– Đêm mai, các ngươi hãy gặp ta đầu canh hai.

Bọn Ngọc Hồ cảm kích qùy gối:

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Rời bọn Ngọc Hồ, Thanh Ngân ra bìa rừng tìm một góc khuất ngồi điều dưỡng chân khí chờ sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.