Chín nhân vật vận Thanh Y vẫn hậm hực nhìn Tiểu Bình:
– Bổn giáo không cần lấy máu huyết của ngươi, chỉ cần ngươi hợp tác với bổn giáo mà thôi. Vì lẽ gì ngươi không ưng thuận?
Tiểu Bình thủy chung vẫn hỏi ngược lại bọn họ mỗi một câu:
– Tại hạ cần một lời giải thích. Vì sao người của quý giáo vẫn cứ khăng khăng tin vào việc tại hạ có thể vận dụng công phu xua tan Độc Phong Tuyệt Khí ở Bạch Cốt Cốc?
Chát!
Lần nào như lần nấy, hễ Tiểu Bình lập lại câu nghi vấn này thì không người này cũng nhân vật kia trong nhóm chín nhân vật vận Thanh Y liền có người vươn tay quật vào mặt Tiểu Bình.
Và lần này người vừa quật vì đã không còn đủ nhẫn nại nên có quát thêm một câu:
– Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tiểu tử ngươi phải chăng muốn bọn ta rút hết máu huyết của ngươi cho đến chết thì mới cam lòng sao?
Tiểu Bình cười lạt:
– Tại hạ không phải trẻ lên ba, chư vị đừng dọa sẽ rút hết máu huyết của tại hạ nữa. Vì nếu điều đó có ích, chư vị đã thực hiện từ lâu rồi. Huống chi Thanh Y Giáo như tại hạ biết đâu phải chỉ gồm hạng không đủ nhẫn tâm để thực hiện bất kỳ điều gì mà chư vị cảm thấy có lợi? Nếu muốn tại hạ hợp tác, được, hãy giải thích điều tại hạ cần nghe giải thích. Bằng không, hừ, chư vị thà giết tại hạ là hơn.
Bọn họ đồng loạt bối rối, chỉ biết lấy mắt nhìn nhau mà không thể có lấy bất kỳ lời đáp nào.
Mãi sau đó mới có người lên tiếng:
– Điều này vượt quá phận chúng ta. Theo mỗ có lẽ nên bẩm báo và chờ thỉnh ý Giáo chủ?
Họ tán đồng. Và một lần nữa Tiểu Bình bị họ giải đi với phương tiện tùy thời tùy lúc.
Như lúc này chẳng hạn, Tiểu Bình bị giải đi bằng đường thủy, trên một ngư thuyền nên mọi người kể cả Tiểu Bình đều phải cải dạng cho phù hợp.
Họ luân phiên canh giữ Tiểu Bình, chỉ thỉnh thoảng mới giải huyệt cho Tiểu Bình thuận tiện khi dùng bữa.
Thuyền cập bến, Tiểu Bình đã phải đối mặt với từng cấp bậc trong Thanh Y Giáo. Đầu tiên là Đại Quái Ngư đưa Tiểu Bình đến gặp Tạ Hương Chủ, sau đó gã Hương chủ họ Tạ đưa Tiểu Bình đến chỗ của mụ to béo, nghe đâu là Quản sự của một Tổng Hương đường. Mụ Quản sự lại đưa Tiểu Bình đến gặp một đường chủ. Vị Đường chủ này lại đưa Tiểu Bình đến gặp chính nhân vật được gọi là Hộ pháp hay Trưởng lão gì đó. Và bây giờ, Tiểu Bình nghĩ, có lẽ sẽ là cấp cuối cùng Tiểu Bình được gặp là Giáo chủ.
Nhưng …
Thịch thịch thịch …
Tiếng chân người khua nện lên lòng thuyền bằng gỗ và sau đó chín nhân vật đã từng xuất hiện nay lại xuất hiện.
“Không thêm nhân vật nào khác đi theo họ! Có nghĩa là họ vừa nhận được lệnh phải giải ta đến chỗ Giáo chủ của họ?” Ý nghĩ này của Tiểu Bình liền được minh chứng là sai. Bởi Tiểu Bình không những đang nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của chín nhân vật đó mà một người trong bọn họ còn tỏ ra hối hả cấp bách lúc lên tiếng buông một câu mệnh lệnh cộc lốc:
– Giong thuyền!
Chiếc thuyền chuyển dịch nhè nhẹ, sau đó chỉ còn lại những tiếng khua mặt nước rộn ràng cho Tiểu Bình biết chiếc thuyền quả thật đang băng băng lướt trên mặt nước.
“Giáo chủ của họ không có ở đây, và họ cần phải khẩn trương vì muốn sớm thỉnh thị chủ ý của Giáo chủ ở một nơi khác?” Và lần này sự ước đoán thầm của Tiểu Bình vần chỉ là ước đoán. Cũng có thể đó là sự ước đoán mơ hồ vì Tiểu Bình mãi mãi vẫn không nhận được một dấu hiệu nào cho thấy sẽ có lời xác nhận để nói lên ước đoán đó là đúng hay sai.
Thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi, cũng như chiếc thuyền vẫn tiếp tục giong trên mặt nước, mang theo nỗi nghi hoặc của Tiểu Bình càng lúc càng lớn hơn.
Thuyền lại cập bờ.
Chín nhân vật nọ cùng xuất hiện trước mắt Tiểu Bình. Một người chợt trao cho Tiểu Bình một hoàn thuốc nhỏ:
– Ngươi đã bị chế ngự huyệt đạo một thời gian khá dài. Do vậy, dù ngươi có được bọn ta giải huyệt thì việc khôi phục chân nguyên cũng không thể xảy ra ngay. Hoàn linh đan này sẽ có ích cho ngươi. Cầm lấy!
Tiểu Bình cười lạt lúc đưa tay tiếp nhận hoàn thuốc:
– Cho dù đây là hoàn độc dược, tại hạ cũng không việc gì phải lo ngại.
Nhìn Tiểu Bình thản nhiên ném hoàn linh đan vào miệng, chín nhân vật nọ sau khi đưa mắt nhìn nhau như muốn ngấm ngầm hội ý, liền có một nhân vật lên tiếng:
– Ngươi vốn có tấm thân Bách độc bất xâm, bọn ta cần gì cho ngươi dùng độc dược?
Đợi đến khi ngươi cảm thấy khắp người đều nóng bừng hãy cho bọn ta biết. Bọn ta sẽ giải khai toàn bộ huyệt đạo cho ngươi ngay.
Khắp thân nóng bừng? Điều đó đã bắt đầu xảy ra cho Tiểu Bình.
Và vì đây là cảm giác lần đầu tiên xảy ra cho Tiểu Bình nên Tiểu Bình thật sự phát hoảng.
– Đến rồi, lúc này thân thể tại hạ đang rất nóng, nóng không chịu nổi.
Chín nhân vật nọ đột nhiên cùng cười lên.
Và khi tay của một nhân vật chạm vào Tiểu Bình, có nghĩa là lúc Tiểu Bình được giải khai toàn bộ huyệt đạo, thì cơn nóng khắp thân thể Tiểu Bình liền dồn tụ lại, sau đó xộc thẳng lên khuôn mặt, tạo cho Tiểu Bình một cảm giác đau buốt.
Và rất lạ, cảm giác đau buốt đó không phải xuất hiện đều khắp trên khuôn mặt mà chỉ xuất hiện và xuyên thấu vào hai nhãn huyệt của Tiểu Bình.
“Không ổn rồi!” Tiểu Bình thầm nghĩ như thế.
Rồi cũng chính lúc này nhãn quang của Tiểu Bình vụt tối xầm, tạo một tâm trạng hoảng loạn khiến Tiểu Bình phải kêu toáng lên:
– Mắt của tại hạ? Ôi chao …! Mắt của tại hạ mù rồi? Sao lại thế này? Chư vị đã làm gì tại hạ? Bọn ngươi đã làm gì ta? Hãy mau giải khai nhãn huyệt cho ta!
Bọ Thanh Y Giáo vẫn cười và như có người lại chạm tay vào Tiểu Bình.
“Họ sắp giải khai nhãn huyệt cho ta?” Tiểu Bình thầm hy vọng rồi nhanh chóng biến thành tuyệt vọng lúc nghe người đó lên tiếng:
– Mọi việc đều chuẩn xác, thông tin bọn ta nhận được về ngươi cũng chuẩn xác. Máu huyết của ngươi đã mất khả năng giải bách độc. Bằng chứng là ngươi vừa bị mù hai mắt do chất độc trích từ Độc Nhãn Thảo mà bọn ta vừa cho ngươi dùng. Yên tâm đi, bọn ta sẽ giải độc cho ngươi một khi ngươi ưng thuận và đưa bọn ta xuất nhập Bạch Cốt Cốc an toàn. Thế nào?
Chưa lúc nào Tiểu Bình phẫn nộ như lúc này:
– Bọn ngươi là lũ người độc ác. Hãy giết ta đi! Nếu không, sau này khi có cơ hội ta quyết không tha bất kỳ kẻ nào có liên quan đến Thanh Y Giáo!
Bọn họ tiếp tục cười:
– Chuyện đó cứ để sau hãy nói. Còn trước mắt, ngươi vừa bị bọn ta khống chế huyệt đạo, ngươi có muốn vùng vẫy hoặc muốn thoát khỏi tay bọn ta thì thật là chuyện xa vời.
Nào, ngươi thuận hay không thuận? Nói đi chứ? Ha … Ha …
Đó là sự thật, bởi lúc này Tiểu Bình chỉ còn duy nhất mỗi một cách để phản ứng là dùng miệng vẫn còn cử động được để quát mắng, thóa mạ hoặc nguyền rủa lũ người vô nhân.
Nhưng làm như thế để làm gì nếu không phải tự bản thân đang loại bỏ dần cơ hội báo thù? Tiểu Bình thầm nghĩ như thế và tự quyết định phải nhẫn nại.
“Hừ! Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn!” Tiểu Bình cố hít vào một hơi thật dài để dằn nén tâm trạng phẫn nộ vẫn cứ muốn trào dâng. Sau đó Tiểu Bình chậm rãi lên tiếng:
– Ta chấp thuận! Và ta cũng không cần bọn ngươi đáp ứng lời đề xuất của ta nữa. Bọn ngươi khỏi phải giải thích chuyện vì sao bọn ngươi biết ta có thể hóa giải Độc Phong Tuyệt Khí! Được chưa!
Họ đáp:
– Ngươi quả là kẻ thức thời! Tốt lắm. Vì dù bọn ta có muốn vẫn không thể giải thích mọi việc cho ngươi biết.
Trong bóng đêm mịt mùng hiện đang vây tỏa mỗi một mình Tiểu Bình. Tiểu Bình cười lạt:
– Quả nhiên bọn ngươi biết rất rõ về năng lực hóa giải Độc Phong Tuyệt Khí của ta. Và như vậy hẳn bọn ngươi cũng phải biết rằng để hóa giải Độc Phong Tuyệt Khí ta cần phải có đầy đủ nội nguyên chân lực để vận công phát tán Hoàn Nguyên Linh Khí?
Họ nhất loạt biểu thị sự am hiểu của họ về chuyện này:
– Bọn ta có biết chuyện này!
– Đó à điều đương nhiên. Vì thế bọn ta thủy chung đâu có muốn phế bỏ võ công của ngươi?
– Ngươi cứ yên tâm. Đến lúc cần, bọn ta sẽ cho ngươi thời gian phục hồi nguyên khí.
Và bọn ta quyết giữ lời, là sẽ giải độc cho ngươi!
Tiểu Bình tuy trong lòng cười thầm, nhưng khi lên tiếng vẫn không để lộ ra điều đang suy tính:
– Bọn ngươi vẫn chưa cho thuyền dịch chuyển, phải chăng bọn ngươi không cần dùng đến nữa?
Có người đáp:
– Không sai! Độ ba canh giờ nữa bọn ta sẽ đưa ngươi lên bờ. Cũng nên cho ngươi biết rằng chỉ còn độ hai mươi dặm nữa là đến Bạch Cốt Cốc. Nơi bọn ta chờ ngươi thi triển công phu, phát tán Hoàn Nguyên Linh Khí để đổi lấy sự vẹn toàn cho chính bản thân ngươi.
“Ba canh giờ nữa? Là khi màn đêm đã buông thật dày? Họ muốn đến Bạch Cốt Cốc một cách kín đáo và không để bất kỳ ai phát hiện? Được! Ta cũng đủ nhẫn nại để chờ đến lúc đó!” Thời gian chờ đợi thế là đã trôi qua, Tiểu Bình được một người nhấc lên:
– Đến lúc rồi! Đi nào!
Vút!
Tiểu Bình được đưa đi thật nhanh. Tuy thế, nếu Tiểu Bình nghe và đoán không lầm thì từ đâu đó ở phía sau lưng như có vang lên hàng loạt những tiếng kêu la thảm thiết.
“Bọn họ sát hại trạo phu? Hóa ra lũ trạo phu đó không phải giáo đồ Thanh Y Giáo? Ác độc thật. Họ muốn sát nhân diệt khẩu đây mà? Chứng tỏ ta đoán đúng, họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ta, cho dù ta có giúp hay không giúp họ xuất nhập Bạch Cốt Cốc!
Được lắm, họ sẽ nhận được phần của họ. Hừ!” Hai mươi dặm đường nào phải là quãng dài, và chỉ một lúc sau, Tiểu Bình đã “nghe” họ cùng dừng lại.
Có người lên tiếng:
– Trước mặt ngươi là quãng năm trượng chính là lối duy nhất dẫn vào Bạch Cốt Cốc, nơi đang có Độc Phong Tuyệt Khí ẩn hiện mờ mờ như sương vụ!
Người khác lên tiếng tiếp nối:
– Bọn ta chỉ cần ngươi chi trì cho một canh giờ, đủ cho bọn ta đi vào và sau đó quay trở lại ngay. Một canh giờ này là quá đủ để đổi lấy sự vẹn toàn của ngươi. Hy vọng ngươi hiểu bọn ta muốn ám chỉ điều gì!
Người kế tiếp lên tiếng:
– Và ngươi cũng đừng trách tại sao bọn ta quá cẩn trọng. Dây hỏa dược bọn ta sẽ buộc ngay vào lưng ngươi. Dây dẫn hỏa có chiều dài đủ cho một người trong bọn ta từ chỗ an toàn để châm hỏa một khi phát hiện ngươi có dấu hiệu giở trò. Nhưng thật tâm mà nói, bọn ta không hề muốn ngươi phải chết thảm theo cách này. Chỉ là để dự phòng mà thôi.
Có người cột một vật gì đó vào lưng Tiểu Bình, đó là hỏa dược, và hỏa dược sẽ phát nổ, phá hủy một vật ngay bên cạnh nơi có hỏa dược, trong đó đương nhiên phải có Tiểu Bình.
Và cũng người nãy lên tiếng khi chạm tay và giải khai huyệt đạo cho Tiểu Bình:
– Bọn ta được biết ngươi có nội lực khá thâm hậu. Có lẽ chưa đến một khắc thời gian là ngươi vẫn có thể phục hồi chân nguyên.
“Họ dự tính tất cả? Và họ cũng nhận khá nhiều thông tin về ta! Họ cẩn trọng thế này ta e nguy mất!” Tiểu Bình miễn cưỡng bảo:
– Tại hạ không muốn bị gây kích động lúc tọa công điều nguyên. Tại hạ sẽ vào thẳng vùng Độc Phong Tuyệt Khí để điều tức.
Họ ngăn lại:
– Ngươi đã mất năng lực tự hóa giải bách độc, có nghĩa là ngươi cũng phải nhờ vào Linh Khí Hoàn Nguyên mới có thể an toàn tiến vào vùng Độc Phong Tuyệt Khí, bọn ta không muốn ngươi mạo hiểm một cách vô ích và càng không muốn vì ngươi mà bọn ta mất cơ hội xông vào Bạch Cốt Cốc. Tốt nhất ngươi cứ ở nguyên vị và tọa công. Bọn ta thừa biết hậu quả sẽ như thế nào nếu chính bọn ta gây kinh động đến ngươi. Nào, bắt đầu đi, đừng trì hoãn nữa!
Mọi cơ hội báo thù do Tiểu Bình từng liệu tính trước, hầu như đều bị bọn họ phòng xa và loại bỏ tất cả.
Bất đắc dĩ, Tiểu Bình phải làm theo đề xuất của họ.
Tiểu Bình tọa công.
Đến khi có tiếng người khẽ hô hoán:
– Vùng Độc Phong Tuyệt Khí đang có dấu hiệu tan biến? Quả nhiên tiểu tử có năng lực diệu kỳ!
Tiểu Bình ngưng ngay việc vận công:
– Tại hạ cần tọa công thêm nếu chư vị buộc tại hạ phải chi trì tình thế này đủ một canh giờ. Xin chớ gây phân tâm cho tại hạ.
Có người cười nhẹ:
– Chuyện đó là không cần thiết. Bọn ta nghĩ lại rồi, ngươi sẽ cùng bọn ta vượt qua vùng Độc Phong Tuyệt Khí, sau đó ngươi sẽ có thời gian nghỉ ngơi lúc bọn ta thám sát khắp nơi.
Và khi quay lại, bọn ta cũng chỉ phiền ngươi một lần nữa thôi. Nào, vận công phát tán Linh Khí Hoàn Nguyên đi nào.
Tiểu Bình thấy vậy là mất cơ hội tọa công để khôi phục toàn bộ chân nguyên vẫn có.
Họ quá ư cẩn trọng.
Cố che giấu tâm trạng thất vọng, Tiểu Bình bắt đầu vận công làm cho Linh Xà Đơn ẩn trong người phát tán Linh Khí Hoàn Nguyên.
Có người đẩy vào lưng Tiểu Bình:
– Ngươi đi trước, chậm thôi, vừa đi vừa vận công! Nhớ đừng giở trò. Đi nào!
Bị đẩy vào lưng, Tiểu Bình có cảm nhận chỗ hỏa dược họ buộc ở lưng dường như không chặt lắm.
Ngấm ngầm ghi nhận điều này, Tiểu Bình chậm rãi đi trước họ.
Hành vi của họ tỏ ra hiệu quả:
– Độc Phong Tuyệt Khí lại tiếp tục tan. Tốt lắm, cứ thế nha tiểu tử!
Tiểu Bình cười thầm:
“Rồi họ sẽ biết thế nào là tốt và tốt cho ai!” Tiểu Bình vừa đi vừa thầm đếm bước. Vùng Độc Phong Tuyệt Khí chiếm khoảng năm sáu trượng, Tiểu Bình đã đi xấp xỉ nửa chặng đường.
“Đúng lúc rồi!” Tiểu Bình định bật tung người lao đi, tạo thế bất lợi cho họ, ngay lập tức bị Độc Phong Tuyệt Khí vừa tan đi chợt quay ập trở lại và vây hãm họ.
Nhưng …
– Không ổn rồi!
Có tiếng người nào đó hô hoán khiến Tiểu Bình lo ngại.
Lại có người hậm hực:
– Không lẽ do lớp Độc Phong Tuyệt Khí ở vùng trung tâm quá dày, tiểu tử vì chưa đủ chân nguyên cần thiết nên không thể xua tan hoàn toàn.
Lưng Tiểu Bình bị ai đó chạm vào:
– Tận lực lên nào, tiểu tử! Vì nếu có biến cố xảy ra, người mất mạng đầu tiên chính là ngươi.
Tiểu Bình vì cũng thầm ngại chính bản thân cũng bị Độc Phong Tuyệt Khí gây hại nên đành phải tận lực thật!
– Độc Phong Tuyệt Khí như đang quay lại! Đúng là do tiểu tử giở trò!
Hốt hoảng, Tiểu Bình bật kêu:
– Đừng nói nhảm! Ta đang cố hết sức đây! Nhưng giả như diễn biến xảy ra quả là kém hiệu quả thì đó là do bọn ngươi không cho ta cơ hội tọa công lâu hơn.
– Được rồi! Độc Phong Tuyệt Khí tuy có ập trở lại nhưng vẫn cách ngươi một quãng vừa đủ. Ngươi cứ tiếp tục như thế là xong! Đi nào!
Một quãng vừa đủ có lẽ là một khoảng trống chưa bị Độc Phong Tuyệt Khí ập vào, đủ cho bọn họ chín người cùng chen chân đứng vào mà không bị Độc Phong Tuyệt Khí xâm nhập.
Tiểu Bình càng thêm nghi hoặc khi bỗng ngay phía sau có tiếng người rên rỉ:
– Nguy tai! Dường như ta đã bị Độc Phong …
Lại có tiếng hô hoán:
– Độc Phong Tuyệt Khí càng lúc càng lấn áp. Nhất định là do tiểu tử giở trò!
Và một câu quát tháo vang lên:
– Đó là tiểu tử tự chuốc họa, đừng trách bọn ta quá độc ác.
Xì …
Mùi diêm sinh ngùn ngụt lan tỏa.
Tiểu Bình kinh tâm khi mường tượng cảnh bọn họ đã châm lửa vào dây dẫn hỏa và chỉ một lúc nữa thôi hỏa dược sẽ phát nổ.
Nhưng cũng chính lúc này, Tiểu Bình nghe có tiếng quát ầm ĩ ngay bên cạnh tai:
– Không được hồ đồ! Tắt dây dẫn hỏa ngay! Chúng ta cần phải quay trở ra nữa mà!
Người nọ quát ngược trở lại:
– Chính tiểu tử giở trò, có nghĩa là y muốn bọn ta cùng mất mạng với y. Sao lại bảo mỗ hồ đồ?
Và có thêm tiếng người rên rỉ:
– Ôi …! Đến lượt ta bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí rồi! A … a …
Tiểu Bình nghe bấn loạn khắp tâm can. Có lẽ nào ngoài việc bản thân mất năng lực hóa giải bách độc, Tiểu Bình còn mất luôn khả năng phát tán Linh Khí Hoàn Nguyên?
Quá sợ hãi, chính Tiểu Bình cũng quát:
– Để tại hạ cố một lần nữa! Tại hạ cũng đâu muốn chết vì Độc Phong Tuyệt Khí!
Tiểu Bình đang cố gắng thật.
Nhưng …
– Ngươi đã mất năng lực diệu kỳ của ngươi thật rồi, tiểu tử! Nhưng ta cũng không dễ để ngươi uổng mạng quá sớm! Chạy mau!
Người đó vận lực đẩy mạnh vào lưng Tiểu Bình, làm cho toàn thân Tiểu Bình bật lao đi, đồng thời cũng làm cho số hỏa dược ở lưng Tiểu Bình rơi xuống.
Vù …
Hành vi của nhân vật này là có tính toán và bị một nhân vật khác phát hiện:
– Lão Vương định ăn mảnh một mình sao? Chờ mỗ với!
Vút!
– Đừng để Hổ mỗ ở lại chứ? Ta … ối …
Huỵch!
Tiểu Bình vụt hiểu, vậy là trước sau đã có bảy trong chín người vì bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí nên đành phải lưu lại vĩnh viễn.
Ầm! Ầm!
“Họ bị thảm tử đến hai lần. Một lần vì Độc Phong Tuyệt Khí, lần sau thì do hỏa dược của chính họ hủy hoại thân xác họ! Đúng là ác lai ác báo! Hà … Hà …
Đang thầm cười, Tiểu Bình nghe nhân vật họ Vương thở hắt ra:
– Vào thì được, nhưng lúc ra thì như thế nào đây, tiểu tử? Phải chăng đây chính là thủ đoạn của ngươi?
Tiểu Bình chưa kịp giải thích thì nghe thanh âm của nhân vật thứ hai may kịp theo vào nên toàn mạng đang lên tiếng:
– Không cần biết tiểu tử có giở trò hay không, do chúng ta còn cần tiểu tử cho lần quay trở ra nên tốt nhất là phải chế ngự tiểu tử ngay!
“Nguy rồi! Bọn họ cũng phát hiện ta không còn năng lực phát tán linh khí, trước sau gì ta cũng mất mạng. Vậy tại sao ta không nhân cơ hội này …” Một cái chạm khẽ đang bắt đầu động vào Tiểu Bình.
Tiểu Bình vụt quay ngoắt lại:
– Ta quyết liều chết với hai ngươi! Đỡ!
Ầm!!
Hự! Huỵch!
“Vậy là một!” Tiểu Bình đang đắc ý vì một chiêu xuất kỳ bất ý đã thu kết quả thì nghe tiếng quát xé tai vang lên lồng lộng:
– Ngươi thật to gan! Nằm xuống nào!
Bung!
Tiểu Bình loạng choạng và hoàn toàn mất phương hướng, không còn biết đối phương duy nhất hiện đang đứng ở vị trí nào!
– Đỡ! Ha … ha …
Bùng!
Tiểu Bình khuỵu xuống, toàn thân đau đớn như muốn tan thành nghìn mảnh vụn.
Và người nọ chạm tay vào Tiểu Bình với tràng cười thâm độc:
– Đa tạ ngươi đã thay ta loại bỏ lão họ Tôn! Còn bây giờ, Ha … Ha … ngươi nên ngoan ngoãn nằm lại đây chờ ta quay lại. Sau đó, Ha … ha, ta và ngươi sẽ cùng quay ra ngoài Bạch Cốt Cốc. Vì ta biết ngươi vẫn còn chút nào đó năng lực phát tán Linh Khí Hoàn Nguyên đủ cho hai người chúng ta cùng thoát! Ha … ha …
Tràng cười xa dần, cho Tiểu Bình tự hiểu người duy nhất còn lại chính là lão họ Vương và lão đang đắc ý tự thân tìm những báu vật mà ai ai cũng nghĩ là thế nào cũng có tại Bạch Cốt Cốc này.
Hai mắt mất ánh sáng, toàn thân bất động, Tiểu Bình nghe uất nghẹn cho bản thân và cảm giác ngao ngán cho tình người đầy thủ đoạn của giới giang hồ.
Và sau đó, khi hai cảm giác này hợp lại làm một, tạo sự phẫn nộ cho Tiểu Bình, một suy nghĩ duy nhất liền đến với Tiểu Bình:
“Tại sao ta không cố tự giải khai huyệt đạo? Chỉ cần ta thực hiện điều nay thì còn lo gì mất mạng?” Rồi do tự biết việc tự vận lực vào lúc toàn thân huyệt đạo đã bị chế ngự là điều hết sức khó khăn, nếu không muốn nói là không thể, nên Tiểu Bình cố chi trì một ý nghĩ nhẫn nại đến tột cùng.
Chân nguyên luôn xuất phát từ Đan điền, Tiểu Bình biết rõ điều này nên việc đầu tiên cần thực hiện là làm cho huyệt Đan điền thôi bị phong tỏa.
Từng chút một, Tiểu Bình đang mường tượng cảnh đại huyệt Đan điền rồi cũng xuất phát chân nguyên từng chút một.
“Nhích động đi chứ, huyệt Đan điền! Ta không muốn mãi bất động thì ngươi có lẽ nào lại muốn mãi bất động? Hãy nhích động đi nào, hãy làm ơn tuôn ra cho ta chỗ chân nguyên mà ngươi đang thu giữ đi nào!” Tự khích lệ và tự trấn an như thế nào đi nữa thì kết quả đến với Tiểu Bình vẫn là thất bại.
“Ngươi không thể nhích động ư? Thôi nào, ngươi hãy làm đám mây đen nho nhỏ đầu tiên xuất hiện ở trời Đông. Sau đó hãy tự lớn dần, rồi phình to ra, ngươi hãy chứng tỏ sức mạnh uy mãnh vốn có của ngươi đi nào!” Tâm ý của Tiểu Bình đang quay lại cảnh đầu tiên xuất hiện nơi phong ba cuồng bão mà Tiểu Bình đã duy nhất một lần được mục kích.
Và Tiểu Bình không còn nghĩ gì nữa ngoài việc hồi tưởng và sống trở lại hiện cảnh đã xảy ra giữa đại dương bao la.
Cảnh này càng tái hiện rõ thì càng làm cho Tiểu Bình thêm phấn khích. Đó là sự hưng phấn Tiểu Bình chưa một lần cảm nhận. Kể cả lần Tiểu Bình đã thật sự nếm trải cơn phong ba.
Thật quái lạ, nhờ hồi tưởng cảnh uy vũ này của hóa công, nên chỉ một lúc sau, từ nội thể Tiểu Bình liền xuất hiện một sự phún trào của chân nguyên xuất phát từ Đan điền.
Thân thể và tâm ý của Tiểu Bình như nhập lại làm một. Tương tự, Tiểu Bình như đang hiện hữu cùng một lúc ở hai nơi, một thì ở ngay đây và một kia cũng hiện hữu ở giữa lòng đại dương đang cuộn trào từng đợt sóng dữ.
Xem sự phún trào của chân nguyên, nội thể là từng đợt sóng cuộn dâng, Tiểu Bình thầm kêu:
“Đúng rồi! Hãy dâng lên, cao nữa! Khá lắm, bây giờ thì quật đi, hãy phá hũy những gì đang ngăn cản sức hung hãn của ngươi. Ừ, quật đi, quật mạnh vào!” Vật cản chính là từng huyệt đạo bị khống chế, ngọn sóng cuộn dâng thì chính là từng đợt chân nguyên đang bị Đan điền tống thúc ra.
“Một! Hai! Hay lắm! Tiếp tục đi! Quật đi!
Cứ như thế, bằng phương pháp này, Tiểu Bình đã tự khích động toàn bộ chỗ chân nguyên bị tích tụ, bị dồn nén ở Đan điền để tự đột phá từng huyệt đạo bị chế ngự phong tỏa.
Và theo đường dẫn lưu chân nguyên phải đi khắp các huyệt đạo qua tâm pháp đang vân hành. Tiểu Bình bắt đầu đưa chân nguyên nội thể đến hai nhãn huyệt!
“Xông phá nào! Nhanh nào! Ối …” Mọi nỗ lực của Tiểu Bình chỉ làm cho hai mắt vụt đau buốt. Đau đến không chịu nổi buộc Tiểu Bình phải dừng lại và cứ thế nằm yên và thở hào hển:
– Ngươi đừng phí lực và cũng đừng nuôi hy vọng hão! Vì ngươi chưa đủ tư cách để tự giải khai thủ pháp điểm huyệt độc môn của Vương Tân này!
“Lão đã quay lại? Ta không còn cơ hội nữa ư?” Phẫn nộ, Tiểu Bình vụt nhảy bật lên mà không ngờ bản thân có thể nhảy bật.
– Úy! Ngươi đã tự …
Hướng vào chỗ đang có tiếng phát thoại, Tiểu Bình quật một chiêu tận lực:
– Nạp mạng!
Ầm!
Oa!
Cũng lúc đó, do Tiểu Bình vận dụng chân nguyên thì phải, ha mắt Tiểu Bình lại đau buốt. Và nỗi đau tột độ lần này làm Tiểu Bình phải gào lên, đồng thời là tung chân chạy loạn.
– A … a …