Môn chủ Bạch Cốt Môn cố ý cười to hơn, át cả tràng cười đang do Tiểu Bình phát ra:
– Ngươi đừng tưởng ngươi làm thế là khôn ngoan. Gã hòa thượng đó sống hay chết nào có liên quan gì đến Thạch Quế Trân này. Ha … Ha …
Tiểu Bình bỉu môi, chuyển Giác Nhân qua tả thủ và cho hữu thủ vào bọc áo:
– Mụ đừng vờ vĩnh nữa. Hãy gọi người của mụ cùng lùi lại. Nếu bất tuân, hừ, mụ và người của mụ chắc chắn sẽ nếm thủ pháp độc môn của gia sư thường được mọi người gọi là Tý Ngọ châm.
Và Tiểu Bình có phần nào chấn động khi nghe mụ ung dung đáp:
– Ngươi cũng đừng uổng công để dọa ta. Vì nếu ngươi thật sự am hiểu thủ pháp đó lẽ ra ngay từ đầu ngươi đã thi triển rồi. Và do ngươi vẫn chưa thi triển nên ta nghĩ. Ha … ha …
Ngươi không thể am hiểu thủ pháp đó. Hay nói đúng hơn, một phế nhân đã trở nên vô dụng như lão ngu muội Thần Châm cho dù có muốn cũng không có cách nào truyền thụ cho ngươi toàn bộ bí kỳ một đời của lão.
Tiểu Bình không hề lầm, có sự việc gì đó rất lạ đang âm thầm diễn ra xung quanh Tiểu Bình. Và Tiểu Bình hoang mang:
– Sao mụ biết ta đã mù để có sẵn đủ loại dự mưu nhằm đối phó với ta? Còn nữa, nhờ vào đâu mà mụ biết ta hoàn toàn không am hiểu thủ pháp thi triển Tý Ngọ châm? Trừ phi …
Bằng kế sách đã một lần vận dụng, Tiểu Bình vừa nghĩ đến đây liền dụng lực thúc đẩy nội nguyên chân lực vào nội thể gã Giác Nhân. Đồng thời với hành động này, Tiểu Bình cũng bất ngờ cười vang:
– Mụ đang tự trấn an đấy à? Bằng không sao mụ chưa cho lệnh phát động Bạch Cốt Độc Trận với độc chất quen dùng là Vân Vụ Độc Bạch Cốt? Chính bản thân mụ cũng không đủ tự tin phải không? Ha … Ha …
Gã Giác Nhân từng chứng tỏ là một gã tham sinh úy tử. Và gã chợt kêu thất thanh đúng như mong muốn của Tiểu Bình:
– Xin Môn chủ nghĩ tình, đừng phát động Bạch Cốt Độc Trận vội! Tiểu nhân …
Mụ họ Thạch giận dữ quát át đi:
– Ngươi vô dụng thế sao, Giác Nhân? Tiểu tử rõ ràng là đang đoán bừa và vị tất y tin vào điều y đoán. Vậy mà ngươi chưa gì đã tỏ ra hoảng sợ, làm hỏng bao mưu đồ của ta.
Ngươi thật đáng chết?
Hữu thủ của Tiểu Bình từ nãy giờ vẫn còn giữ nguyên trong bọc áo và chỉ đến lúc này Tiểu Bình mới chịu rút tay ra:
– Mụ trách y vô dụng thì ai sẽ là người trách mụ đây. Đỡ!
Viu …
Phập!
Cùng với việc phát xạ một mũi Thần Châm, Tiểu Bình cũng động thân lao thẳng về phía mụ họ Thạch …
Và với tiếng bước chân dịch chuyển quá rõ của mụ, kèm theo mụ vẫn là Thanh Tâm tiểu sư thái với những bước chân nặng nề, Tiểu Bình vừa lao đến liền tận lực hất ngay một kình:
– Nạp mạng!
Ào …
Đến lúc này mụ họ Thạch dù có nhận ra xảo kế của Tiểu Bình thì cũng muộn. Mụ đành nghiến răng ken két, tiếc nuối buông bỏ Thanh Tâm và lao nhảy lui để tự cứu lấy thân.
Vút!
Tiểu Bình đắc ý cười ha hả khi tay hữu rốt cuộc cũng chộp giữ được tiểu sư thái Thanh Tâm:
– Mụ thấy ta đã mù nên dụng nhiều mưu ma kế quỷ, nhưng tự thâm tâm mụ lại vẫn luôn xem ta là kẻ vô dụng, và tự nó đã tạo nhiều sơ hở cho ta tận dụng. Mụ đừng phẫn nộ nữa, đạo lý trên đời vốn vẫn luôn như vậy, lừa người, lừa ta, mụ đâu thể đắc ý mãi. Triệu Thạch Liễu đâu? Ta muốn dùng Giác Nhân để trao đổi Triệu Thạch Liễu.
Mụ họ Thạch đâu thể không phẫn nộ:
– Tiểu tử ngươi thật trá ngụy. Được, ta thừa nhận là đã có phần nào xem nhẹ ngươi.
Tuy nhiên, hừ, ngươi muốn trao đổi ả họ Triệu ư? Ha … Ha … Đối với ta, sinh mạng của ả đắt giá hơn gã Giác Nhân vô dụng kia nhiều. Ha … Ha …
Tiểu Bình chợt thì thào vào tai tiểu sư thái Thanh Tâm:
– Tiểu sư thái vẫn ổn chứ? Nếu có gì khác lạ phiền tiểu sư thái hãy mau cho tại hạ biết ngay.
Và đổi giọng, Tiểu Bình nói với mụ họ Thạch:
– Ta cũng thừa nhận mụ rất căm hận Triệu Thạch Liễu. Nhưng thiết nghĩ, mụ là người biết trông xa nhìn rộng, nói đúng hơn mụ vẫn còn nuôi nhiều tham vọng, trong đó nhất định mụ phải có tham vọng được cùng Cửu Phái Nhất Thống Lệnh đạp bằng võ lâm, xưng bá gianh hồ, hủy diệt toàn bộ mọi chướng ngại. Vậy thì mụ sao thể vì một tiểu tiết mà bỏ qua đại cục? Hãy mau ngoan ngoãn giao Triệu Thạch Liễu cho ta, đổi lại, mụ sẽ có Giác Nhân chắc chắn là nhân vật duy nhất giúp mụ giữ nguyên vẹn mối giao hảo sẵn có với Cửu Phái Nhất Thống Lệnh. Nào?
Lời của Tiểu Bình đã làm cho mụ họ Thạch nao núng. Mụ hoang mang:
– Sao ngươi biết chuyện giữa ta và Cửu Phái Nhất Thống Lệnh?
Tiểu Bình cười khảy:
– Muốn người không biết thì mụ đừng làm. Còn nguyên nhân ta biết ư? Nhiều lắm.
Nhưng rõ nhất vẫn là chuyện Giác Nhân đã cho Triệu Thạch Liễu vào tròng. Thế là ta tự nhớ lại, chính mảnh Bạch Cốt Thiết Bài mà trước kia Triệu Thạch Liễu đã cướp đoạt từ tay ta đã giúp mụ dò xét và am hiểu từng động tĩnh của Triệu Thạch Liễu. Chẳng phải mụ từng dùng con Tiểu Phi Xà với biệt tài Thiên Lý Tầm Hương để mong truy tầm ta lúc đó là người được mụ trao tặng Bạch Cốt Thiết Bài đó sao? Triệu Thạch Liễu đã vì Thiết bài này mà lần lượt bị mụ nào là phát hiện nào là giở hết quỷ kế này đến mưu đồ khác để rốt cuộc biến thành công cụ của mụ. Giác Nhân sẽ chết ngay nếu mụ không giao Triệu Thạch Liễu cho ta.
Và Tiểu Bình một lần nữa thúc đẩy chân lực vào người Giác Nhân. Nhưng lần này là làm cho toàn bộ khí huyết kinh mạch của Giác Nhân bị đảo lộn, khiến Giác Nhân vừa giẫy dụa vừa kêu la thảm thiết:
– Ối … Ối … Ối … Đừng làm như thế nữa! Ôi … đau lắm, ta đau đến chết mất.
Cũng lúc này, Tiểu Bình lần đầu tiên nghe tiếng Triệu Thạch Liễu thét lên phẫn nộ:
– Giác Nhân! Hóa ra ngay từ đầu ta đã bị ngươi lừa. Và càng không phải mãi sau này ngươi mới bị mụ họ Thạch uy hiếp và thu phục như gần đây ngươi đã biện bạch với ta. Ta hận ngươi … Ta mãi mãi hận ngươi.
Tiếng thét của Triệu Thạch Liễu sẽ còn tiếp tục mãi nếu như mụ họ Thạch do không chịu nổi phải quát át đi:
– Đủ rồi! Ta sẽ không tha nha đầu họ Triệu. Ngươi muốn trao đổi diễn ra như thế nào đây? Nói mau!
Tiểu Bình cười nhẹ:
– Mụ đừng quá nôn nóng. Trước hết, vì hai mắt ta đã mù nên ta không thể không cẩn trọng, phiền mụ hãy đưa toàn bộ người của mụ xuống chân núi, và địa điểm phải là một nơi thật bằng phẳng, thật rộng rãi. Sau đó, nhớ đấy, đừng giở trò gì trên người Triệu Thạch Liễu, một người nguyên vẹn sẽ được trao đổi với một người cũng được nguyên vẹn. Ta sẽ không khách khí đâu nếu mụ không tuân thủ đúng những điều kiện này. Mời!
Mụ cam chịu thất bại, điều này khiến Tiểu Bình nghi ngờ, cho dù trước khi lui chân mụ có hậm hực ném lại một câu:
– Ta nhượng ngươi lần này. Nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu. Nhớ đấy, hừ!
Chờ cho mụ họ Thạch và người của mụ đi đủ xa, Tiểu Bình chợt hạ thấp giọng hỏi Thanh Tâm:
– Tiểu sư thái này, lệnh sư thật sự đã bỏ chạy một mình như mụ ác ma vừa bảo?
Thanh Tâm lập tức phản bác:
– Mụ ta đã lừa thí chủ. Kỳ thực, lúc phát hiện mụ và người của mụ xuất hiện, như bần ni tận mắt nhìn thấy, gia sư vì nôn nóng nên đã phát chiêu ngay vào đối phương. Chỉ tiếc, có lẽ do thương thế gia sư chưa hồi phục nên gia sư kể như đã thảm bại ngay chiêu đầu và bị phe đối phương hai người truy đuổi. Bần ni đang lo không biết gia sư lúc này mệnh hệ như thế nào.
Tiểu Bình gục gặt đầu:
– Tại hạ cũng cảm nhận như vậy. Vả lại, vẫn còn có tiểu sư thái đây, đâu có lý nào lệnh sư vì lo cho bản thân mà cố tình bỏ lại tiểu sư thái? Chúng ta đi thôi.
Được Thanh Tâm dẫn đường, Tiểu Bình vừa đi vừa hỏi chuyện, nhất là hỏi về địa hình cả hai đang đi đến nơi hẹn gặp mụ Thạch Quế Trân.
Và theo từng lời đáp của Thanh Tâm, Tiểu Bình rồi cũng mường tượng ra hình thái của địa hình. Để sau đó, Tiểu Bình phải buột miệng hỏi:
– Lệnh sư dù cần phải chọn một nơi ẩn nấp thật kín đáo nhưng cũng đâu cần lựa một địa thế quá ư hiểm trở, khiến địa thế đó phải biến thành trở ngại, hại ngược lại chúng ta, một khi bị đối phương phát hiện và phong tỏa như sự việc đã xảy ra?
Thanh Tâm bảo:
– Gia sư luôn là người cẩn trọng. Và khi chọn địa thế này, có lẽ gia sư không hề nghĩ sẽ bị bọn Bạch Cốt Môn phát hiện. Nhân vô thập toàn mà, gia sư nào có tài thông thiên triệt địa để có thể đoán bọn chúng vẫn có cách phát hiện nơi ẩn nấp của chúng ta?
Tiểu Bình lại gục gặt đầu:
– Tiểu sư thái nói cũng phải. Chính tại hạ cũng bị bất ngờ vì sự xuất hiện phải nói là quá đúng lúc của mụ họ Thạch. Đã đến nơi chưa?
Thanh Tâm đáp:
– Chân núi ở trước mặt. Qua một khe đá bần ni có thể nhìn thấy chỗ bọn ác ma đứng chờ chúng ta. Chúng đã chọn địa điểm đúng như thí chủ đề xuất.
Tiểu Bình liền nghiêm giọng:
– Tốt lắm! Giờ thì phiền sư thái giữ hộ gã ác nhân này, và nhớ đừng bỏ qua từng dấu hiệu nhỏ của tại hạ. Hãy đợi đến lúc tại hạ ra hiệu, tùy theo đó tiểu sư thái hoặc hạ sát gã, sau đó bỏ chạy ngay, hoặc có thể ung dung cùng đưa gã xuất hiện. Rõ chứ?
Thanh Tâm nghi ngại:
– Thí chủ định đánh tháo Triệu Thạch Liễu và không tiến hành việc trao đổi?
Tiểu Bình cười thần bí:
– Tại hạ chỉ tùy cơ ứng biến thôi. Và nếu có cơ hội, tại sao tại hạ phải trao đổi một khi vẫn có cách đánh tháo Triệu Thạch Liễu? Nhưng diễn biến vì chưa xảy đến nên thật khó nói sẽ như thế nào, sao tiểu sư thái không chờ xem? Cứ thế nha! Tại hạ đi đây!
Vút!
Thanh Tâm lo ngại, đưa mắt nhìn theo Tiểu Bình qua khe đá hở, và Thanh Tâm không thể không bàng hoàng khi nhìn thấy Tiểu Bình ngay lúc xuất đầu lộ diện đã không hề có dấu hiệu nào cho thấy là Tiểu Bình muốn cùng mụ Môn chủ họ Thạch tiến hành việc trao đổi.
Trái lại, Tiểu Bình đã xuất thủ ngay, chính thanh âm cười sằng sặc của Tiểu Bình đang vang đến đã góp phần minh chứng cho nhận định này của Thanh Tâm.
Quả thật Tiểu Bình đang cười:
– Binh bất yếm trá, mụ đừng trách ta sao không giữ lời. Vì đây là cơ hội duy nhất giúp ta báo thù rửa hận cho chính ta và cho gia sư Thần Châm Lão Phu Tử. Hãy đỡ tuyệt kỹ thần châm của ta. Ha … Ha …
Đang lơ lửng giữa từng không, Tiểu Bình liên tiếp phát xạ nhiều mũi thần châm và bất kỳ vị trí nào Tiểu Bình phát hiện có tiếng người hô hấp.
Viu … Viu …
Bọn Bạch Cốt Môn khá đông, cho Tiểu Bình biết mụ họ Thạch cũng đang sẵn có mưu đồ bất lợi dành cho bản thân Tiểu Bình. Cho dù mụ có tiến hành việc trao đổi thì sau đó mụ vẫn có thái độ quyết quăng một mẻ lưới để triệt để thu thập cả Tiểu Bình cùng Triệu Thạch Liễu. Mụ đâu dễ dàng nhận bại nếu lần sau đó mụ không cảm thấy có cơ hội đổi lại sự công bằng?
Đúng như Tiểu Bình đoán, thái độ của Tiểu Bình buộc mụ phải hét toáng lên:
– Phát động ngay Bạch Cốt Độc Trận. Ném tất cả Vân Vụ Bạch Cốt Độc ra mau! Số còn lại hãy mau phân khai truy tìm cho bằng được ả tiểu ni Thanh Tâm và Giác Nhân.
Nhanh lên!
“Bọn chúng đều náo loạn cả! Tốt lắm! Vậy thì kế của ta có cơ đắc thành! Ha … Ha …” Tiểu Bình thầm cười và thần tốc đảo người về phía mụ họ Thạch:
– Đệ tam chiêu Vô Vi đây! Đỡ!
Ào …
Mụ bối rối phát chiêu ngăn đỡ:
– Trong tay ta chính là ả họ Triệu. Ngươi không sợ ả phải chết dưới chưởng của ngươi sao?
Tiểu Bình vẫn lặng lẽ lao đến:
– Ta biết rồi! Nhưng mụ vẫn phải nạp mạng thôi! Hãy đỡ!
Quát là quát vậy nhưng đến lúc tối hậu Tiểu Bình đột ngột thu chiêu về. Thay vào đó, Tiểu Bình hất nhẹ tả thủ vào mụ họ Thạch:
– Mụ lại lầm kế của ta rồi. Đây, mới thật là chiêu dành cho mụ. Đỡ!
Viu …
– Ám khí thần châm?
Mụ họ Thạch kêu đúng như vậy:
– Là thân châm tuyệt kỹ? Ối …
Vụt!
Tiểu Bình vươn hữu thủ chộp đúng vào Triệu Thạch Liễu.
Thật nhanh, Tiểu Bình vừa vận lực ném Triệu Thạch Liễu đi vừa thúc ép một luồng lực đạo vào người Triệu Thạch Liễu, giúp ả giải khai toàn bộ những huyệt đạo đã bị khống chế.
Tiểu Bình còn quát:
– Ngươi khỏi phải đa tạ ta. Đi thôi!
Vụt!
Chợt hiểu tất cả ý đồ của Tiểu Bình, mụ họ Thạch quát phẫn nộ:
– Ngươi thật sự muốn cùng ta một mất một còn sao, tiểu tử? Vậy thì đỡ!
Ào …
Tiểu Bình liền hừ lạnh:
– Chính ta cũng chờ đợi điều này! Xem chưởng!
Ầm!
Mụ họ Thạch cười khanh khách:
– Nào phải chỉ có một mình ngươi am hiểu tuyệt kỹ Vô Vi? Tiếp chiêu! Ha … Ha …
Ầm!
Tiểu Bình thoáng rúng động:
– Mụ am hiểu mau thế này, có phải do trong tay mụ đã có kinh văn Cửu Cửu từ chưởng môn Nga Mi phái Cửu Cửu sư thái?
Mụ quát:
– Hãy đem điều đó mà hỏi lão Diêm Vương! Đỡ!
Ào …
Tiểu Bình đanh sắc mặt:
– Vị tất ta phải chết như mụ nghĩ! Đỡ!
Ầm!
Chợt từ đâu đó phía sau Tiểu Bình bỗng có một tiếng rít gió vang lên.
Viu …
Nghĩ có người tập kích, Tiểu Bình định lách tránh thì nghe mụ họ Thạch thét vang:
– Ngươi dám quay lại ư, Triệu Thạch Liễu? Hãy đỡ!
Vù …
Và Tiểu Bình nghe Triệu Thạch Liễu cười ngạo mạn:
– Mụ quên rồi sao? Ta quay lại chỉ là để trả cho mụ mảnh Bạch Cốt Thiết Bài. Còn chuyện giữa ta và mụ hãy để sau này vậy! Ha … Ha …
(thiếu một đoạn – cuốn – trang , ) – Ngươi phải chấp nhận số mạng dành cho ngươi thôi tiểu tử! Đỡ! Ha … Ha …
Ào …
Tiểu Bình phản ứng quá chậm.
Ầm!
Tiểu Bình loạng choạng:
– Hự!
Mụ họ Thạch lao đến:
– C … h … ế … t!
Ầm!
Tiểu Bình thổ huyết:
– Ọe!
Mụ họ Thạch lại tận lực giáng kình:
– Nạp mạng!
Ào …
Tiểu Bình chực trút ra một tiếng thở dài tuyệt vọng thì nghe mụ họ Thạch bỗng kêu lên:
– Tam thúc? Lão còn dám xuất hiện trước mặt ta sao? Ta …
“Tam thúc? Hóa ra là tam thúc lão nhân, nhân vật đã từng phản lại Trưởng Lão Hội Bạch Cốt Môn. Lão xuất hiện để làm gì? Hay là …” Ý nghĩ của Tiểu Bình chỉ đến đây là hết, vì toàn thân Tiểu Bình vụt bất động, cả thần trí cũng hôn mê hoàn toàn …