Vương Bán Tiên mặt lạnh như tiền, đứng ở một bên không nói gì hết.
Mai Hương bước tới trước mặt Vương Hoa nói :
– Vương Hoa, chúng ta hãy động thủ nha.
Vương Hoa đưa mắt nhìn Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Gia gia!
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Gia gia nghĩ rằng ngươi phải tự biết nên làm thế nào cho đúng.
Vương Hoa ngẩn người ra tại chỗ ngay, hắn phải làm thế nào đây? Giết ư? Chẳng giết ư? Hắn hoang mang chẳng biết phải làm sao hết, cả một đời hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện khó xử như thế.
Mai Hương lạnh lùng gầm lên một tiếng nói :
– Này Vương Hoa, ngươi sợ rồi chăng?
Vương Hoa cười nhạt nói :
– Đúng thế, quả thật ta phải sợ rồi.
– Bất kể thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải ra tay thôi.
– Phải, ngươi nói phải.
Vương Hoa lẩm bẩm nói như thế.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Này Vương Hoa, hai người vào trong Bảo động thủ đi.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
– Tại sao thế?
– Ta không muốn trông thấy Vương Hoa chết trong tay của Mai giáo chủ chút nào hết.
– Thế cũng được.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng, rõ ràng hình như y đã tiên liệu được dụng tâm của Võ Lâm Hoàng Đế, đồng thời y cũng nhìn thấy Vương Hoa không thể nào giết chết Mai Hương được hết.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Vương Hoa, hai người cứ vào bảo giao đấu đi, nhưng ngươi phải hiểu một điều, lúc quay trở ra không thể nào có hai người đi ra một lúc.
– Vâng, cháu biết như thế.
– Thế thì vào bảo đi.
Thế rồi Vương Hoa phi thân nhảy vào trong bảo ngay, đồng thời Mai Hương cũng lượn mình lướt vào trong luôn.
Sau khi vào bảo, Vương Hoa dừng bước lại, hắn đưa mắt chăm chăm nhìn Mai Hương, cảm thấy buồn bã thương tâm hết sức.
Vương Hoa nói :
– Mai Hương…
– Vương Hoa…
Mai Hương đã thình lình ngả vào lòng Vương Hoa luôn, y vừa bi ai vừa thương tâm khóc một cách thê thảm. Vương Hoa ôm chặt y vào lòng, cảm thấy buồn thảm vô cùng.
– Mai Hương…
– Vương Hoa…
Hai người đã cùng nhau khẽ gọi danh từ của đối phương, thế mà họ chẳng biết nên nói những gì đây? Phải, ngoại trừ thương tâm và đoạn trường, ngoài ra họ biết nói gì hơn?
Vương Hoa nói :
– Mai Hương, chúng ta biết làm sao đây?
– Biết làm sao ư?
– Phải, Mai Hương, ta không thể giết ngươi mà!
Mai Hương khóc rả rích nói :
– Phải, ta cũng biết như thế.
– Thế thì hai ta phải làm sao đây?
– Ta… cũng chẳng biết nên làm thế nào đây.
Phải, quả thật họ chẳng biết nên làm sao đây. Ngoại trừ một người phải chết, hình như họ không tìm ra một biện pháp nào hay hơn nữa.
Nhưng, Vương Hoa không thể giết chết Mai Hương.
Ngược lại, cho dù võ công của Mai Hương có trội hơn Vương Hoa, nhưng y cũng chẳng thể giết chết hắn được, tại vì hai người đã yêu tha thiết.
Vương Hoa cười thê thảm nói :
– Này Mai Hương, ngươi chẳng nghĩ ra biện pháp gì hay hơn sao?
Không còn biện pháp gì hết, ta đã hứa với sư phụ rằng, một là giết chết ngươi, hai là ngươi giết chết. Ta đã hứa như thế, đồng thời đã tuyên thệ trước mặt người.
– Mai Hương!
Bỗng nhiên Mai Hương đã kiên cường hết sức. Y đã khẽ đẩy Vương Hoa ra, trong giây phút chớp mắt này y đã có một quyết định, ngoại trừ y phải chết ngoài ra không còn cách nào khác hơn.
Đồng thời y không muốn Vương Hoa sẽ đau khổ vì sự kiện này.
Y cười một cách đau đớn, nói :
– Này Vương Hoa, chúng ta hãy động thủ đi!
– Mai Hương…
– Đây là việc không sao tránh khỏi vậy.
Vương Hoa đau khổ đến đỗi chẳng biết nên nói gì đây.
Mai Hương nói :
– Vương Hoa, ngươi cứ việc giết ta đi!
– Không, ta không thể giết ngươi!
– Tại sao không thể chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta giết ngươi sao?
Vương Hoa nói :
– Mai Hương, ta… yêu ngươi…
– Bất kể thế nào đi nữa, hai ta cũng phải động thủ. Phải, chúng ta đã yêu nhau, nhưng bất hạnh rằng chúng ta đã sống trong hai giới tuyến đối địch với nhau.
Y mạnh dạn làm ra vẻ lạnh lùng, nói giọng cương quyết :
– Này Vương Hoa, hãy xuất thủ chứ!
– À!
– Ngươi không xuất thủ thì ta phải xuất thủ nha. Chẳng lẽ ngươi bằng lòng chết dưới tay ta sao?
Vương Hoa lắc đầu nói :
– Không!
– Thế thì hai chúng ta công bằng giao đấu. Ngươi không muốn chết trong tay ta vì ngươi còn tình nhân có phải vậy không?
– Đúng thế.
– Thế thì ngươi đành phải xuất thủ thôi, bằng không ta sẽ giết chết ngươi!
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi nói :
– Mai Hương, chẳng lẽ ngươi giết chết ta thật sao?
– Đương nhiên, bằng không ta còn biện pháp gì hay hơn đâu?
Vương Hoa buồn bã nghiến răng nói :
– Thôi được!
– Thế thì ngươi ra tay trước đi.
Vương Hoa lắc đầu nói :
– Ta nhường ngươi ra tay trước vậy!
– Được!
Mai Hương cố đè nén bi thương, lượn mình lao vào hướng Vương Hoa. Mặc dù y đau lòng hết sức, nhưng y không thể không làm như thế.
Mai Hương từ từ giơ tay phải lên, gầm lên một tiếng, phóng chưởng đánh vào người Vương Hoa luôn.
Vương Hoa muốn xuất thủ hết sức, nhưng trong đầu óc hắn cứ hiện ra tình cảnh Mai Hương đã cư xử rất tốt với hắn hôm trước. Hắn nghĩ thế bất giác lượn mình nhảy tránh sang một bên.
Vương Hoa thoáng vừa tránh sang một bên thì Mai Hương lại lướt tới tấn công ra ba chưởng tiếp.
Thấy Vương Hoa vẫn không xuất thủ phản công, Mai Hương lượn mình nhảy lùi ra sau, hét lớn tiếng nói :
– Vương Hoa, ngươi làm gì thế?
– Ta…
– Tại sao ngươi không xuất thủ chứ?
– Mai Hương, ta… không thể…
Mai Hương gầm lên nói :
– Này Vương Hoa, nếu ngươi không xuất thủ nữa thì ta phải đụng đầu vào vách mà chết nha!
Vương Hoa nghe nói thế, hãi hùng nói :
– Nói sao? Ngươi… định đụng đầu vào vách tự tử ư?
Mai Hương khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế.
– Tại sao vậy?
– Vì trước sau gì ta cũng phải chết, nhưng mà ta phải nói một lời tự đáy lòng ta cho ngươi nghe. Ta bằng lòng chết trong tay người yêu ta.
Vương Hoa nói :
– Mai Hương, người buộc ta phải giết ngươi chăng?
– Phải, ta muốn được chết trong tay ngươi.
Bỗng nhiên Vương Hoa như hiểu ra điều gì nói :
– Này Mai Hương, ta hỏi ngươi một việc, chẳng lẽ sư phụ ngươi đã biết quan hệ giữa hai chúng ta rồi sao?
Mai Hương khẽ gật đầu nói :
– Có lẽ như thế, bằng không lão chẳng bảo ta tuyên thệ trước mặt lão đâu. Có lẽ lão đã cho rằng ngươi không giết ta. Này Vương Hoa, ngươi phải làm việc bất ngờ cho lão xem…
Vương Hoa ấp úng nói :
– Nhưng mà…
– Chớ nhưng mà làm gì nữa. Ngươi hạ thủ đi, bây giờ ta tấn công ngươi ba chưởng nữa, nếu ngươi không hoàn thủ thì ta sẽ tự tử trước mặt ngươi ngay.
Mai Hương dứt lời, tấn công ra một chưởng nhanh như cắt.
Vương Hoa lượn mình tránh sang một bên.
Mai Hương gầm lên một tiếng nói :
– Đây là chưởng thứ hai nha!
Vương Hoa nghe nói thế đã lạnh toát mồ hôi, thế nhưng hắn vẫn lượn mình nhảy sang một bên. Mai Hương tiếp tục hét to một tiếng nói :
– Đây là chưởng cuối cùng.
Nói xong, y giơ tay hất tới một chưởng nhanh như điện chớp.
Bấy giờ Vương Hoa không thể chẳng xuất thủ rồi, hắn đảo mình một cái, vung chưởng tấn công ra một chiêu ngay.
Thế chưởng của Vương Hoa mãnh liệt kinh người hết sức, Mai Hương đã bị đẩy lui ra sau vài bước liền. Mai Hương cười lạnh lùng, nói :
– Phải, như thế mới được chứ.
– Mai Hương…
Mai Hương chẳng đợi Vương Hoa nói hết lời, lại phóng chưởng tấn công tiếp. Vương Hoa vội xuất chiêu phản công ngay, nhưng hắn chẳng muốn đánh thắng chút nào hết.
Cuối cùng họ đã xuất thủ giao đấu với nhau.
Thế nhưng đây quả là một sự việc tàn bạo vô cùng.
Nội tâm họ thương yêu với nhau, nhưng hai bên không thể chẳng động thủ.
Thượng đế đã an bài họ quen biết với nhau, thế tại sao lại tạo ra sự việc ngang trái tàn bạo như vậy ư?
Mai Hương dừng tay lại, gầm lên nói :
– Này Vương Hoa, ngươi chỉ là một thư sinh nhu nhược mà thôi…
Vương Hoa nói :
– Mai Hương…
– Vương Hoa, ngươi không dùng toàn lực tấn công thì ta cũng phải tự sát thôi.
– Có thật ngươi muốn như thế chăng?
– Đúng thế.
Vương Hoa cười nhạt nói :
– Thôi được… ta không còn con đường nào để chọn nữa.
Thình lình, Mai Hương nhảy vọt tới xuất thủ tấn công vào Vương Hoa nhanh như cắt.
Quả thật Vương Hoa muốn xuất thủ nhưng lại không thành, nếu hắn muốn hủy Mai Hương, chỉ cần trong vòng mười chiêu thì hắn sẽ hạ được Mai Hương ngay.
Đúng y như Vương Hoa đã nói, hắn không thể chẳng giết y rồi.
Hắn nghiến răng mím môi, cuối cùng đã dùng toàn lực tấn công.
Lần này Vương Hoa xuất thủ đã sử dụng đến mười thành công lực. Chưởng pháp biến hóa huyền ảo hết sức.
Mai Hương nói :
– Vương Hoa, ta đang mong muốn ngươi xuất thủ như thế.
Y vừa nói vừa vung chưởng tấn công lia lịa.
Vương Hoa cũng dùng toàn lực phản công luôn.
Một trận quyết sanh tử tức thì diễn ra lập tức, thình lình…
Vương Hoa giơ tay phải tấn công nhanh như điện chớp. Mai Hương đã không thể tránh né được nữa, vì thế chưởng mấy thần tốc mãnh liệt kinh người hết sức. Bỗng nhiên Vương Hoa bất nhẫn vội mang chưởng đã tấn công tới giảm lại hai thành công lực.
Kêu đùng một tiếng.
Luồng chưởng lực của Vương Hoa đã đánh trúng vào giữa ngực của Mai Hương một cách trọn vẹn, tức thì Mai Hương há miệng phun ra một bụm máu tươi té ngã ra đất ngay.
Vương Hoa ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Mặc dù hắn đã tiên liệu được hậu quả này, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy thương tâm hết sức. Hắn bước tới trước mặt Mai Hương khẽ gọi :
– Này Mai Hương…
Mặt mày Mai Hương xanh mét, y trúng một chưởng này của Vương Hoa đã bị thương vào tới nội tạng. Nghe Vương Hoa gọi, y đã cố gắng mở to hai mắt ra.
Hai bên khoé mắt y bỗng nhiên nhỏ xuống hai giọt lệ.
Vương Hoa xúc động khẽ gọi tiếp :
– Mai Hương…
Vương Hoa đã ôm Mai Hương vào lòng. Hai giọt lệ nam nhi đã nhỏ lên mặt Mai Hương.
Mai Hương cố hết sức nói :
– Ngươi… khóc rồi ư?
Vương Hoa uất nghẹn nói :
– Ta ư…
– Chớ vì ta mà thương tâm nữa. Ta… được chết trong tay người yêu dấu của ta, ta cũng cảm thấy… mãn nguyện lắm rồi.
Lời nói thật u oán, đoạn trường khiến người phải động lòng nhỏ lệ chứ không sai.
Vương Hoa uất nghẹn nói tiếp :
– Mai Hương… tại sao ta lại phải giết ngươi như thế?
– Chính ta bảo ngươi làm thế… này Vương Hoa, ta không trách ngươi đâu. Thật đấy, ta không trách ngươi đâu…
Hai mắt Vương Hoa đỏ ngầu, khẽ hỏi tiếp :
– Mai Hương…
– Vương Hoa… ta không hận, chỉ có yêu thôi… Cả đời người, ta chưa từng được thứ gì hết, thế nhưng lúc chết ta đã được tình yêu của ngươi…
– Mai Hương, ta… có lỗi với ngươi…
Mai Hương nhè nhẹ lắc đầu, nói :
– Không, ngươi chẳng có lỗi gì hết. Chúng ta… không thể nào kết hợp được hết… ta mãi mãi ghi nhớ tình yêu ngươi đã ban cho ta… tại nơi chín suối…
Vương Hoa ngây người ra tại chỗ, không nói được gì hết.
Mai Hương lại nói tiếp :
– Nếu quả thật có kiếp sau, ta rất bằng lòng làm vợ ngươi ở kiếp sau…
Vương Hoa nghe nói thế, đã đau lòng đứt ruột nói :
– Mai Hương…
– Chớ vì ta mà thương tâm nữa nha, thôi, chúng ta hãy vĩnh biệt!
Tiếng gọi trước khi tử biệt khiến người nghe thấy ắt phải động lòng rơi nước mắt chứ không sai!
Tâm địa bấy giờ của Mai Hương phải nói rằng rất hiền lành. Nhất là đối với tình yêu, y vừa tỏ ra hiền lành và thanh khiết hơn.
Thình lình…
Trong lúc Vương Hoa bi ai đờ người ra bỗng nhiên có tiếng cười lạnh lùng của Võ Lâm Hoàng Đế vào cổ Bảo, và nói :
– Này Vương Bán Tiên, không ngờ ngươi đã kéo cả đồng đảng tới đây. Có lẽ tôn giá là Kim Cúc phu nhân rồi…
Vương Hoa nghe nói thế, mặt mày tức thì biến sắc.
Chẳng lẽ Kim Cúc phu nhân cũng đến đây thật ư?
Xem tiếp hồi 106 Long hổ tranh hùng