Châu Hổ gật đầu cười khoái chí.
Y từ từ bước sang hướng U Linh Nữ. Bấy giờ U Linh Nữ cũng đã vận công vào song chưởng chuẩn bị xuất chiêu, bỗng nhiên…
Châu Hổ hét to một tiếng :
– Ta phải xuất thủ nha.
Châu Hổ gầm lên một tiếng, hất chưởng đánh tới trước ngay.
U Linh Nữ hét to một tiếng, giơ tay phải đánh tới nhanh như cắt. Châu Hổ cũng đưa tay trái bấu tới một cách thần tốc, mãnh liệt hết sức.
Đương nhiên võ công của U Linh Nữ không phải là địch thủ của Châu Hổ rồi, thế nhưng y đã thật tình xuất thủ, không nương tay chút nào hết.
Ngay lúc Châu Hổ giơ tay trái bấu tới nhanh như điện chớp, y đã lượn mình nhảy lùi ra sau, nhưng thân pháp của Châu Hổ nhanh nhẹn hơn y nhiều. Chỉ thấy bóng người thấp thoáng nhanh như cắt, và nghe một tiếng kêu hự thì Châu Hổ đã bấu chặt cánh tay của U Linh Nữ luôn.
Châu Hổ nói :
– Ngươi đã thua rồi.
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
– Phải, ta đã thua rồi.
– Thế thì ta phải mang ngươi đi nha.
Dứt lời y giơ tay phải kẹp nách U Linh Nữ, chuyển mình phi thân nhảy ra ngoài động nhanh như điện chớp. Chỉ trong nháy mắt thì mất dạng luôn.
Tất cả mọi người trong động thảy đều ngây người tại chỗ luôn.
Sự việc này xảy ra đột ngột hết sức, đồng thời cũng kết thúc một cách bất thình lình luôn. Hình như họ đã không biết việc gì vừa xảy ra hết.
Chương Linh Linh kêu òa một tiếng, lấy tay bịt mặt khóc một cách thương tâm hết sức, đồng thời y đã ngả vào lòng của Vương Hoa luôn.
Vương Hoa vỗ nhè nhẹ lên vai của y nói :
– Chớ buồn làm gì nữa, mọi việc đã qua rồi.
Phải, Vương Hoa đã nói chẳng sai chút nào. Mọi sự việc đã trôi qua hết, nhưng vẫn lưu lại cho họ một cảm giác vừa buồn bã vừa sợ hãi.
Võ Lâm Hoàng Đế cảm khái thở dài nói :
– Nếu biết như thế sớm hơn một chút thì cũng chẳng xảy ra lắm chuyện như thế.
Vương Hoa thở dài nói :
– May nhờ có tỷ tỷ cháu.
– Trông tình hình thì tỷ tỷ ngươi cũng có vẻ thương yêu y. Thật ra con người này có chút ngu đần, nhưng y là một người hiền lành hết sức. Cũng do phước đã tu ở kiếp trước nên tỷ tỷ ngươi đã lấy được người chồng như thế.
Dừng lại giây lát, Võ Lâm Hoàng Đế lại nói tiếp :
– Này Vương Hoa, dù gì sự việc này cũng đã yên rồi. Ngày mai chúng ta hãy đi dự ước hẹn của Vương Bán Tiên.
Ngày hôm sau Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế rời khỏi bí cảnh, đi dự ước hẹn với Vương Bán Tiên.
Bảy, tám ngày sau Võ Lâm Hoàng Đế dẫn Vương Hoa đi vào trong một ngọn núi đến gần phía trước một ngôi cổ bảo hoang vắng không người ở.
Vương Hoa hỏi :
– Gia gia, đây là Vô Địch bảo chăng?
– Đúng thế.
Tuy ngôi cổ bảo trông có vẻ hoang vắng lặng lẽ, nhưng nói vẫn đứng sừng sững y như một pho tượng thần to lớn. Võ Lâm Hoàng Đế đang thả hồn hồi tưởng cảnh tượng ở quá khứ, bất giác phải cảm khái thở dài một tiếng.
Vương Hoa nói :
– Thưa gia gia, chúng ta vào trong bảo xem thế nào?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
– Không cần thiết như vậy.
– Tại sao thế?
– Chỉ tổ thêm thương cảm mà thôi.
Vương Hoa mỉm cười nói :
– Thưa gia gia, đến giờ nào thì Vương Bán Tiên mới đến?
– Trước giờ ngọ.
Vương Hoa ngước đầu nhìn sắc trời, thấy rằng sắp đến giờ ngọ rồi.
Vương Hoa hỏi :
– Gia gia, có khi nào Vương Bán Tiên không đến chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
– Không, chắc chắn y phải đến thôi.
Mặt trời đã đứng bóng, vừa đúng giờ ngọ rồi.
Ngay lúc ấy…
Dưới núi có hai bóng người chạy nhanh như gió, nhắm thẳng hướng Vô Địch bảo chạy tới.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Họ đến kìa.
Chỉ trong chốc lát, hai bóng người đó đã chạy tới trước ngôi cổ bảo. Hai người này chính là Vương Bán Tiên và Mai Hương chứ không còn ai khác hết.
Vương Hoa thoáng trông thấy Mai Hương, bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.
Mai Hương đưa mắt chăm chăm ngắm nhìn Vương Hoa, thần tình y trông có vẻ u oán buồn bã hết sức.
Võ Lâm Hoàng Đế cười nhạt nói :
– Vương Bán Tiên, ngươi rất đúng hẹn.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :
– So với ngươi, ta vẫn đến chậm một bước.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Tại sao ngươi không khôi phục lại bộ mặt Võ Lâm Tiểu Tốt cách đây hai mươi năm trước đi?
– Có cần thiết như thế chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế ní :
– Phải, có lẽ không còn cần thiết nữa, vì bộ mặt của ngươi đã bị bại lộ rồi. này Vương Bán Tiên, việc tội lỗi ngươi cũng đã làm khá nhiều rồi.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
– Hôm nay chúng ta đến đây để tỷ thí chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế.
– Thế thì hà tất nói những việc bằng thừa này làm gì?
Vương Hoa gầm lên nói :
– Này Vương Bán Tiên, hôm nay ta ắt phải giết chết ngươi mới xong.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng nói :
– Hôm nay ta không động thủ với ngươi.
– Tại sao thế?
– Ta ước hẹn với Võ Lâm Hoàng Đế như thế.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế, chúng ta đã ước hẹn như vậy.
Vương Bán Tiên nói :
– Thế đồ đệ ngươi đâu rồi?
– Vương Hoa đây.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
– Vương Hoa là đồ đệ của ngươi?
– Có gì lạ ư?
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng nói :
– Này Châu Mã, ngươi chớ đắp vàng lên mặt ngươi làm gì. Võ công ngươi quyết chẳng phải là địch thủ của Vương Hoa đâu.
– Đây là sự thật…
– Nhưng hắn chẳng phải là đồ đệ của ngươi!
– Nhưng ta đã truyền thụ võ công cho hắn.
– Thế ngày hôm nay hắn sẽ sử dụng những võ công mà ngươi đã truyền thụ cho hắn ư?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Chúng ta chẳng hạn chết điều này.
Vương Bán Tiên nói giọng lạnh như tiền :
– Này Châu Mã, năm xưa hai ta đã giao hẹn rõ ràng, nói rằng hai mươi năm sau sẽ do đồ đệ của hai ta tự động thủ giải quyết, ngươi há có thể tùy tiện kéo một người đến đây bổ vào khuyết vị đồ đệ của ngươi chăng?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
– Này Vương Bán Tiên, xem như ta không được kể vào số ấy ư?
– Đương nhiên.
– Thế thì tốt lắm, như vậy ta sẽ có quyền giết ngươi rồi!
Vương Bán Tiên nghe hắn nói thế, bất giác cả kinh biến sắc. Nếu quả thật Vương Hoa không phải là người đến đây dự ước hẹn thì hắn có quyền động thủ với Vương Bán Tiên chứ không sai.
Đương nhiên, Vương Bán Tiên phải cố gắng tránh né hắn rồi, vì võ công của y vốn không phải là địch thủ của Vương Hoa.
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng một tiếng, nói :
– Này Vương Bán Tiên, ngươi chọn con đường nào?
Vương Bán Tiên mặt hơi biến sắc, nói :
– Ngươi há có thể nói mà chẳng giữ lời hứa chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Tiếng thực tế, Vương Hoa từng theo học võ công của ta.
– Thôi được, y…
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Trước khi họ động thủ, ta phải nói rõ một điều trước.
– Ngươi cứ việc nói.
– Điều khoản giữa chúng ta đã giao hẹn năm xưa vẫn còn giá trị chứ?
– Điều khoản nào?
– Nếu đồ đệ ngươi bại trận thì từ rày về sau, ngươi mãi mãi không được tái xuất giang hồ chứ?
Vương Bán Tiên lạnh lùng gật đầu, nói :
– Đương nhiên.
– Thế thì tốt lắm. Bây giờ có thể động thủ được rồi.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
– Mai Hương!
Mai Hương vừa hoang mang, vừa bi ai, giật mình tỉnh hồn lại ngay. Y vội kêu vâng một tiếng, nói :
– Đồ đệ cung hầu thấy dạy bảo.
– Ngươi đã nhớ rõ những lời sư phụ đã giao phó chứ?
– Lời giao phó thế nào?
– Bây giờ ngươi động thủ với Vương Hoa…
– Đồ nhi xin vâng lệnh sư phụ.
– Ngươi nhất định phải đánh thắng đối phương.
Mai Hương mặt hơi biến sắc, nói :
– Vâng, đồ nhi biết.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng, nói :
– Ngươi không giết chết đối phương thì đối phương sẽ giết chết ngươi.
Má phấn Mai Hương thảm biến, mặt mày chẳng còn một chút máu.
Vương Hoa cũng giật mình thất sắc luôn.
Mai Hương hoảng hốt nói :
– Vâng.
– Thế thì ngươi ra hiện trường đi.
– Vâng!
Mai Hương từ từ bước ra.
Trong lòng Mai Hương biết rõ hơn ai hết, võ công của y chẳng phải là địch thủ của Vương Hoa. Động thủ lần này xem như đã tuyên bố y bị tử hình.
Đương nhiên Võ Lâm Hoàng Đế đã biết mối quan hệ giữa Vương Hoa và Mai Hương, thế rồi lão cực chẳng đã phải lên tiếng nói :
– Này Vương Bán Tiên, ta phải nói một điều này trước.
– Ngươi cứ nói.
– Theo ta nghĩ rằng tỷ thí lần này chẳng cần thiết phải dùng sanh tử để giải quyết.
– Ý của ngươi thế nào?
– Ý của ta thì bất cứ ai chết cũng không nên…
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :
– Ngươi sợ Vương Hoa chết chăng?
– Ta không muốn trông thấy đồ đệ của ngươi phải chết dưới tay của Vương Hoa.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
– Điều khoản giao ước của chúng ta không được thay đổi gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế mặt hơi biến sắc, nói :
– Quyết phải một chết một sống mới xong ư?
– Đúng thế.
– Này Vương Bán Tiên, ngươi muốn mắt nhìn thấy đồ đệ ngươi tử vong chăng?
– Chưa chắc như vậy đâu. Thế nào, chẳng lẽ Vương Hoa sợ chết ư?
Vương Hoa căm phẫn biến sắc nói :
– Vương Hoa này có bao giờ sợ chết đâu?
– Thế thì động thủ ngay đi, phí lời vô ích làm gì nữa?
Vương Hoa mặt mày tái mét nói :
– Được!
khi ánh mắt Vương Hoa chạm phải nhãn quang của Mai Hương, trong lòng Vương Hoa bất giác cảm thấy thương tâm buồn bã hết sức. Làm thế nào hắn có thể hạ độc thủ với Mai Hương được chứ?
Tại sao Vương Bán Tiên lại độc ác như thế?
Y biết chắc võ công của Mai Hương không phải là địch thủ của mình kia mà, hà tất phải cho đồ đệ đến nộp mạng chứ?
Chỉ có một trường hợp khả dĩ giải thích rằng, đó là y đã biết quan hệ giữa Mai Hương và Vương Hoa rồi, cho nên y mới đi nước cờ này.
Vương Hoa không giết y được chăng?
Đương nhiên không thể được rồi.
Thế là Vương Hoa phải giết chết y ư?
Cũng không thể được luôn.
Phải, quả thật đây là một việc mà Vương Hoa khó xử vô cùng.
Ngay lúc này.
Mai Hương từ từ bước tới, thần tình của y trông có vẻ u oán buồn thảm hết sức. Rõ ràng nội tâm y đang bị thương cực độ, đồng thời y cũng hiêu tâm trạng đau đớn của Vương Hoa luôn.
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng nói :
– Này Vương Bán Tiên, ắt phải làm như thế mới được ư?
Vương Bán Tiên khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế. Ắt phải thế này mới được, lời nói của ta quyết chẳng thay đổi đâu.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Thế cũng được.
Xem tiếp hồi 105 Đoạn hồn tình thâm