Cuối tháng 10, thời tiết ở thành phố Khâu Hóa trở nên mát mẻ hơn một chút.
Kể từ sau khi kết hôn, họ không ngừng có nhiều bữa tiệc tối cùng bạn bè.
Hôm nay, Quách Úy lại bị một số người bạn kéo đến bàn nhậu, nói theo kiểu mỹ miều thì là để trao đổi tình cảm với cô dâu mới, còn nói trắng trợn ra thì chính là muốn tìm trò vui.
Triệu Bình Giang đã chọn địa điểm ở một câu lạc bộ tư nhân trên đường Vạn Thọ ở phía đông thành phố. Đây cũng là nơi bọn họ thường xuyên đến để giải trí. Những người có gia đình thì mang theo thành viên gia đình, những người không có cũng không chịu cô đơn, họ mang theo tri kỷ.
Người ở trong phòng cũng đã gần đầy, rượu vang và Mao Đài được đặt ở giữa bàn, đủ loại món ăn dân dã cùng sơn hào hải vị được trang trí một cách vô cùng đẹp mắt.
Những người đàn ông ở độ tuổi này về cơ bản đã hoàn thành việc phân chia cấp bậc. Trừ khi anh ta cam tâm tình nguyện trở nên bình thường trong cuộc sống hiện tại, không thì anh ta sẽ phải cố gắng vật lộn rong ruổi trong thương trường, trải qua sóng to gió lớn, túi tiền rủng rỉnh. Cuối cùng thì bắt đầu tiêu xài phung phí, hưởng thụ cuộc sống.
Tô Dĩnh không thích loại người này, không quen nhìn bọn họ ngày đêm tụ tập du hý nhân gian, gặp cô nào cũng mắt đi mày lại, bày ra sắc mặt ghê tởm. Trước đây, quan điểm khác biệt, nhưng bây giờ lại cố kỵ mặt mũi của Quách Úy, tránh không được phải giả vờ khách sáo.
Đều nói vật hợp theo loài, cũng không biết cái người kia có giống như vậy hay không.
Trong lúc vô tình, Tô Dĩnh quay đầu qua liếc nhìn anh.
Quách Úy chú ý đến điều đó và anh có một chút nghiêng người về phía cô: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô mỉm cười.
“Em có thể uống gì? Rượu vang đỏ?”
“Có thể.”
Ánh mắt họ vừa chạm nhau một giây đã bị bắt gặp, bất kể họ đang nói gì, trong mắt người khác, họ đang tình chàng ý thiếp. Trước mặt mọi người diễn trò ân ái phải bị trừng phạt, Lương Thái và Lão Hà xách theo bình rượu đến rót thêm vào ly cho Quách Úy, muốn chuốc say anh thì có vô số lý do.
Tửu lượng của Quách Úy không được tốt, làm sao địch nổi hai người cứ thay phiên nhau đánh tới, anh trốn không được, đành phải cầm ly lên uống vài ngụm. Hơn một nửa bữa ăn bị ép uống cũng không ít.
“Tôi không uống nổi nữa, hơi chóng mặt.”
Lão Hà ngồi ở đối diện anh, cười nói: “Lại nữa rồi, bản lĩnh giả vờ say của Quách tổng của chúng ta thật không ai bì kịp.”
Tào Kiến nói: “Theo trình tự, có cần chúng tôi phải mở một phòng ở trên tầng để cho cậu nghỉ ngơi tỉnh táo lại không.”
“Thôi đi, cậu ấy chỉ có hứng thú nói chuyện làm ăn lớn thôi, còn gặp mặt lẻ tẻ như thế này thì lúc nào cũng nói là mệt, muốn nghỉ ngơi. Khi nào tiệc tàn thì khi đó cậu ấy mới tỉnh táo.”
Những người đàn ông này thật thật giả giả trêu chọc. Tô Dĩnh không thể hiểu được ý tứ của những lời này, giật mình ngẩn người, tầm mắt nhìn giữa chừng khó khăn lắm mới dừng lại, cuối cùng lại nhìn về cái ly trước mặt mình.
Nhưng Quách Úy không quan tâm cho lắm. Anh đặt ngón tay lên thái dương, lắc đầu và mỉm cười, phớt lờ chúng.
Lương Tài thay đổi mục tiêu: “Cậu say rượu vậy thì nghỉ ngơi đi, có em dâu ở đây, không ai quản cậu nữa đâu.” Sau đó, anh ta đứng dậy và rót rượu cho Tô Dĩnh: “Đúng không? Em dâu.”
Khóe miệng Tô Dĩnh mỉm cười, cầm ly mà không có nhiều biểu hiện gì.
Khi gặp mặt lần đầu tiên, cô không biết những người này. Cô chỉ nghe Quách Úy nói sơ qua trước khi đến cuộc hẹn.
Anh và Triệu Bình Giang là bạn lớn lên từ bé, và mối quan hệ này thì không cần phải nói. Lão Hà và Tào Kiến là những người bạn sẽ không vì anh gặp khủng hoảng mà bỏ đá xuống giếng, có thể duy trì tình huống đôi bên cùng có lợi. Người tên Lương Thái này thì khá phức tạp, anh không nói về mối quan hệ giữa hai người thân hay không thân, chỉ nói rằng lần đầu tiên quen biết là thông qua Lão Hà. Nhiều năm trước anh ta bắt đầu sự nghiệp với một quán lẩu chỉ có bảy bàn. Sau đó, công việc kinh doanh càng phát triển, càng kiếm được nhiều tiền, sau đó thì tham gia vào ngành bất động sản, thuộc loại doanh nhân tìm kiếm lợi nhuận, không sinh lãi thì sẽ không làm.
Khi Tô Dĩnh chuẩn bị nói gì đó, người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái yên tĩnh, giơ cánh tay lên ngăn Lương Thái: “Lương tổng giơ cao đánh khẽ”.
“Cậu chặn tôi lại như vậy, định uống thay sao?”
“Bắt tôi uống nữa chắc chắn là không đủ khả năng rồi.”
Lương Thái mỉm cười: “Đau lòng sao?”
“Bỏ qua đi.”
Anh và Lương Thái đưa đẩy nhau một hồi, một cánh tay khác thì đặt vào lưng ghế của cô, người hơi nghiêng về phía cô, dựa vào hết sức tự nhiên, bày ra cử chỉ quan tâm che chở.
Tô Dĩnh cảm thấy mình cũng nên phối hợp với anh.
Cô dựa vào vòng tay của Quách Úy, nụ cười của cô thậm chí còn rạng rỡ hơn: “Mấy ngày nay tụ tập quá nhiều, lần nào anh cũng phải uống, dù sao thì anh cũng phải yêu quý thân thể mình một chút chứ!”
Lúc này, Quách Úy chậm rãi ôm lấy vai cô. Đem toàn bộ sức nặng đè lên bờ vai. Cô nói: “Lương tổng hãy tha cho chúng tôi đi.”
Lương Thái mỉm cười, chỉ vào hai người và nói: “Nhìn vào cử chỉ yêu thương của một nhà này xem, thật sự là ganh tị đến đỏ cả mắt. Tôi thực sự không thể nhìn ra hai người là cặp vợ chồng mới cưới, không biết còn nghĩ rằng hai người là cặp vợ chồng tình sâu nghĩa nặng nữa đó.”
Anh ta nói xong, trong phòng đột nhiên im lặng trong vài giây.
Biểu cảm của Quách Úy vẫn không thay đổi, vẫn hơi cong khóe môi.
Có người lập tức ho khan để giảm bớt sự bối rối. Lương Thái cũng chỉ nói điều tương tự như những người khác: “Không uống cũng được, nhưng muốn về nhà thì không thể, còn đang chuẩn bị mở sòng trên lầu mà.”
Tô Dĩnh nói, “Được thôi, dù sao thì cũng cần phải có một người tỉnh táo để thắng hết số tiền trong túi của anh mà.”
Mọi người đồng thanh cười, bầu không khí căng thẳng dịu bớt. Lương Thái nhìn cô, không làm khó thêm nữa.
Lúc này, người phục vụ đến để phục vụ các món ăn, chuyện này mới xem như qua đi.
Quách Úy nới lỏng cà vạt và thì thầm điều gì đó.
Tô Dĩnh quay đầu lại và ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể anh. Khuôn mặt vẫn như cũ anh tuấn lúc này đã đỏ ửng, mái tóc hơi rối và mí mắt rũ xuống, dường như anh đã thật sự say.
Khi anh nói, hơi thở phả vào mu bàn tay đang chống cằm của cô, mang theo độ nóng ấm.
Tô Dĩnh nhích người lại gần: “Anh nói gì?”
Anh lại gần, giọng nói lộ ra vài phần men say: “Rót cho anh một ly nước.”
“Anh thật sự say?”
Quách Úy hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt của họ chạm vào nhau. Khuôn mặt anh mang theo ý cười: “Em thấy sao?”
Tô Dĩnh bất động. Anh nghiêng đầu, rất nhanh đã thổi vào tai cô: “Có mùi của rượu không?”
Quách Úy yên lặng nhìn cô, từ biểu cảm đến giọng điệu vô cùng đứng đắn, nhưng không biết vì một lý do nào đó, Tô Dĩnh cảm thấy anh có hơi ngả ngớn. Xem ra cũng không có gì là ngoại lệ, ngày thường thì giống như con người, dưới sự xúc tác của rượu bản tính đều dần lộ ra hết.
Tô Dĩnh liếc anh, nhẹ nhàng dùng vai hất anh ra, cũng không rót nước cho anh.
Triệu Bình Giang trước đó đã đặt một phòng trên lầu.
Sau bữa tối, một nhóm người giẫm trên thảm dày kéo nhau đi lên lầu.
Quách Úy xáo trộn một vài lá bài và nói rằng anh bị đau đầu, không chơi nữa. Tô Dĩnh ra ngoài gọi điện thoại trở về thay thế cho anh, nhưng anh lại trốn ra ngoài và mở một phòng khác ở phía đối diện.
Cánh cửa được ngăn cách với tiếng ồn bên ngoài, Quách Úy lau mặt, ngồi trong bóng tối một lúc, lấy điện thoại di động ra và gọi về nhà.
Phía bên kia là người giữ trẻ, nói Tô Dĩnh cũng vừa mới gọi.
Quách Úy hỏi Thần Thần đã ngủ chưa, và cũng hỏi về tình hình của Cố Niệm. Sau khi biết hai đứa trẻ đêm nay hòa bình ở chung, anh mới an tâm cúp máy.
Anh nâng cánh tay che khuất đôi mắt, vốn định nghỉ ngơi trong chốc lác nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu, anh bị tiếng gõ cửa nhỏ bên ngoài đánh thức.
Quách Úy xoa xoa thái dương trong đau đớn, nghĩ rằng những người ở phòng đối diện đến gọi anh, nhưng không thể ngờ rằng lại nhìn thấy Quý Nghiên đang đứng ở cửa.
Quách Úy có chút kinh ngạc, chưa kịp mở miệng nói chuyện, đột nhiên mắt cô ấy ứa lệ, đôi mắt ngấn nước nhìn anh một cách ngây thơ và u oán, sau đó là bật khóc.
***
Lúc này, những viên mạt chược ở phòng đối diện đang kêu răng rắc.
Ở bốn phía của bàn vuông là Lão Hà, Triệu Bình Giang, Tô Dĩnh và bạn gái mà Lương Thái mang đến. Còn những người khác thì ở phía sau xem náo nhiệt.
Nhân vật chính của ngày hôm nay là Quách Úy và vợ của anh, Tô Dĩnh. Cho nên đề tài tự nhiên chỉ xoay quanh hai người họ.
Lão Hà mở bài của mình và theo thói quen nịnh hót vài câu: “Nói tôi ngưỡng mộ, không có ai ngoại trừ Quách Úy. Cậu ấy biết kiềm chế bản thân và thật sự tốt với gia đình. Phải biết rằng sống trong xã hội hiện nay muốn thoát khỏi vùng nguy hiểm và chống lại những cám dỗ là một việc hết sức khó khăn. Cậu ấy chưa từng bị chúng ta ảnh hưởng.”
Triệu Bình Giang nói: “Đừng gộp chúng tôi vào với cậu, đó là vì cậu ấy không muốn chơi với cậu thôi.”
“Cút đi.”
Ngay khi Triệu Bình Giang mỉm cười, Lương Thái thờ ơ nói: “Đừng chỉ nói Lão Hà biết cách làm ăn, cậu ta có thể kiếm bộn tiền chỉ bằng cái miệng này”. Bàn tay anh ta đặt trên vai bạn gái, có chút lười biếng ngồi bắt chéo chân, nói đùa: “Phải nói, Quách Úy thật là có tài cán. Trừ khi nói về chuyện kinh doanh, nếu không thì phải ba lần thỉnh bốn lần mời mới thấy được mặt cậu ta, chạm vào rượu liền say, say liền ngủ, căn bản là thấy không được bóng người. Nhìn đi, lúc này ngay cả vợ mình cũng ném ở đây. ”
Một số người trong số họ có những biểu hiện khác nhau, im lặng trong vài giây, Tô Dĩnh nói: “Không sao cả, tôi đem tiền của anh ấy thua sạch là được.”
Lương Thái nói: “Mặc dù bỏ mặt, nhưng sở thích của cậu ta là kiếm tiền.”
Có ngốc cũng nhận ra được hai người này bất hòa. Tô Dĩnh ngước nhìn anh ta và mỉm cười: “Nói như lời của Lương tổng thì, anh ấy thực sự rất nhàm chán.”
“Rất nhàm chán.”
“Vậy thì cũng thật trùng hợp.” Cô đánh ra một con cờ, chậm rãi nói: “Lương tổng chắc là không biết, tôi là người chuyên trị bệnh nhàm chán, không ngừng kê đơn cho đến khi bệnh được chữa khỏi. Hiệu quả cũng đáng kể lắm.”
Mọi người bật cười, một vài câu nói của Tô Dĩnh đã giải quyết được sự bối rối này.
Lương Thái không thể không ngước mắt lên nhìn cô một lúc lâu. Cô cắn môi dưới, vẻ mặt tập trung và dường như cô chỉ nhìn vào những con cờ, không có thời gian để bận tâm đến những chuyện khác.
Triệu Bình Giang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tầm mắt anh ta âm thầm nhìn quanh bàn một vòng, chuyển chủ đề sang nói với lão Hà: “Vẫn còn chạm vào? Không biết nhường chị dâu một chút sao? Đúng là không có phép tắc gì cả.”
Lão Hà cười ha hả: “Đã vào bàn thì không có lớn nhỏ gì hết.”
Lần này, Tô Dĩnh không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô buồn bã trong lòng, bực mình vì phải ngồi nghe đám đàn ông thúi này nói chuyện một cách kẹp dao giấu kiếm, còn ai đó thì lại cố tình buông tay để cô lại một mình đối mặt, chính mình thì thảnh thơi trốn ở một nơi thanh tĩnh khác.
Vì vậy, Tô Dĩnh đẩy cờ trên bàn ra và nhân cơ hội nói: “Tôi không chơi, tôi bị bắt nạt, tôi phải đi mách chồng.”
Cô dồn sức vào đôi chân, đôi giày cao gót cao 7 inch lộc cộc giẫm trên sàn nhà bước ra khỏi cửa.
Những người đàn ông trong phòng phát ra tiếng cười đùa, còn có một số người khoa trương xin tha.
Tô Dĩnh phớt lờ họ, đi thẳng và định bấm chuông cửa ở căn phòng đối diện, nhưng ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào, đột nhiên phát hiện cánh cửa phòng chỉ khép hờ.
Tô Dĩnh nghiêng người đẩy cửa ra, lại thấy được một đôi nam nữ đang đứng ôm nhau giữa phòng khách. Mái tóc dài của người phụ nữ xõa trên vai, khuôn mặt xinh xắn, và đôi mắt đẫm lệ dựa vào bộ ngực rộng lớn của người đàn ông, trông giống như chim nhỏ nép vào lòng. Người đàn ông diện mạo anh tuấn dáng người đỉnh đạc, hai tay siết chặt hai vai của đối phương. Không biết là muốn ôm vào hay là muốn đẩy ra.
Tô Dĩnh nhìn cái người quen mặt này, chớp chớp mắt, không phải chồng mình thì còn ai vào đây nữa.
Lúc đó cô không có ý thức của một người vợ. Phản ứng đầu tiên là mình làm hỏng việc tốt của người khác rồi. Ngay lập tức xoay người lại và đi ra ngoài.
Nhưng đến giữa hành lang thì cô đột ngột dừng lại, vừa vặn va vào Lương Thái trên miệng đang ngậm điếu thuốc.
Lương Thái khẽ nhếch môi: “Như thế nào, Quách Úy còn say?”
Tô Dĩnh không thể nói bừa, rốt cuộc lúc này mới phản ứng được ai mới là chính chủ, dù thế nào đi chăng nữa, dường như người nên rời đi cũng không phải là cô.
Cô vô thức liếc nhìn Lương Thái, bước lại và mở cửa lần nữa. Người phụ nữ trong phòng đang thì thầm điều gì đó và dường như không nhận thấy có người bước vào.
Tô Dĩnh dựa vào tường trong vài giây, giơ tay và gõ nhẹ vào cửa hai lần.
Quách Úy đang đứng đưa lưng về phía cửa, nghe được động tĩnh liền ngay lập tức quay đầu lại.
Tô Dĩnh mỉm cười với anh: “Chồng ơi, em vào được không?”