Edit: TH
Không nhiều tin nhắn trên điện thoại lắm, tất cả chỉ có ba câu, nhưng ba câu này câu nào câu nấy đều khiến huyết áp của Quách Bác Viễn tăng nhanh như vũ bão, hối hận sao lúc mình nhắn tin không để ý người nhận.
“A Viện, ở khách sạn chán quá, em có thể gửi cho anh mấy tiểu thuyết em hay xem để giết thời gian không?”
“Lần trước em có nói chó có thể biến thành người, giờ anh thấy hơi hứng thú về nó.”
“Đúng rồi, anh thấy con chó Berger nhà sếp cực kì oai phong. Anh cảm thấy, chó ta thật sự có thể biến thành người đấy. Bọn họ khẳng định có thể chế tạo ra thứ đặc biệt nào đó.”
Sau đó không hề có tin nhắn trả lời. Đêm qua, anh ta đợi hai phút mà không thấy hồi âm, tưởng bạn gái tan làm mệt mỏi sớm đi ngủ. Vì vậy anh ta cũng tắt điện thoại và nhắm mắt bắt đầu ngủ. Bây giờ nghĩ lại, anh ta đã bỏ mất cơ hội cuối cùng sửa tin.
Khi tin nhắn được gửi đi quá hai phút sẽ không thể gỡ bỏ được, huống chi hôm sau còn bị sếp bắt được tin nhắn này.
Cho nên giờ anh ta chết chắc.
Cố Vân Thanh nhìn vẻ mặt Quách Bác Viễn đầy tuyệt vọng, không khỏi có chút kỳ quái. Rốt cục là chuyện gì xảy ra khiến anh trợ lý có tố chất nội tâm mạnh mẽ lại mang biểu cảm thế này?
Cố Vân Thanh cào cào nền nhà, cuối cùng không nén nổi cơn tò mò, muốn vịn vào một bên quầy ngó lên xem điện thoại của sen.
Trình Dịch hít sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng: “Mày không được xem.”
“Gâu?” Vì sao chứ?
Cố Vân Thanh hết sức khó hiểu, rốt cuộc là tin gì mà thần thần bí bí như vậy. Nhưng nếu sen đã lên tiếng, cô cũng không định tìm hiểu thêm.
Tò mò có ngày bỏ mạng*, nhỡ như là thứ gì ghê gớm làm thì sao.
(*) Nguyên gốc: Curiosity killed the cat.
Nghĩa đen: Tính tò mò sẽ giết chết con mèo.
Hàm ý rằng có những việc ta không cố tìm hiểu vì nó có thể sẽ khiến ta gặp rắc rối.
Động tác Cố Vân Thanh chậm nửa nhịp, Trình Dịch nghĩ cô không cam lòng, vì vậy tiến lên hai bước, ôm cô lên.
Gần như trong chớp mắt, bộ âu phục thẳng thớm của Trình Dịch liền trở nên nhăn nhúm.
“Xin hỏi, chỗ tắm rửa cho chó của các cô ở đâu?” Trình Dịch lịch sử hỏi cô gái.
Cô gái sửng sốt một chút, sau đó chỉ vào phòng nằm trong góc khuất của cửa hàng: “Là chỗ đó ạ.”
Trình Dịch gật đầu, nhấc chân đi về phòng kia.
Cô gái vội vàng đuổi theo: “Chó lớn thế này một lần tắm mất 120 tệ ạ.”
Trình Dịch không do dự đáp, “Được.”
Nhưng chợt nhớ tới gì, Trình Dịch quay đầu, “Chỗ này của cô có thể cho khách hàng tự tắm cho thú cưng của mình không?”
Lần đầu tiên cô gái gặp yêu cầu nào lạ như vậy, người tới đây tắm cho thú cưng, không phải đều ngại phiền phức khi tự mình làm sao?
Cũng may cô gái nhanh chóng hiểu ý, cô nàng gật đầu, “Được ạ.”
“Ừm.” Trình Dịch đáp.
Ôm Cố Vân Thanh đến phòng tắm riêng cho thú cưng, thả cô xuống dưới vòi hoa sen, sau đó Trình Dịch cởi nút măng sét ở cổ tay áo khoác ngoài, sau đó đến sơ mi trắng tinh. Anh xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cẳng tay săn chắc màu lúa mạch, thoạt nhìn cực kì nam tính.
Cô gái nhìn động tác thành thạo của anh, không khỏi thầm nhủ, người này vừa nhìn là biết ở nhà hay tắm rửa cho chó Berger, còn chuyên nghiệp hơn cả cô.
“Điều chỉnh nước ấm ở đây thế nào?” Trình Dịch nhìn vòi nước, phát hiện trên mặt không có kí hiệu nhắc nhở nào.
Cô gái khoa chân múa tay, “Vặn sang phải là nước ấm, sang trái là nước lạnh.”
Trình Dịch đã hiểu, anh để Cố Vân Thanh đứng sang một bên, sau đó bắt đầu thử nước.
Vì ngoài cửa hàng không ai trông chừng, cô gái cũng không ở lại lâu. Lúc ra khỏi phòng, cô bé dặn dò: “Trên kệ có để sữa tắm chuyên dành cho chó, anh xem chó nhà mình thích loại nào thì cho nó dùng loại ấy ạ.”
“Được, cảm ơn.” Trình Dịch gật đầu.
Sau khi cô bé kia đi khỏi, chỉ còn Cố Vân Thanh và Trình Dịch mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hồi lâu sau, Trình Dịch là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, “… Mày thích mùi nào?”
“Gâu.” Quả quýt đi.
Cố Vân Thanh đứng lên, lay cái chai có màu màu da cam.
Trình Dịch nhướng mày, anh chỉ cái chai màu đỏ, “Nhưng tao lại thích hoa hồng.”
… Đường đường là đấng mày râu mà thích hoa hồng.
Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn sen một cái, mày nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết ruồi.
Bỏ đi, anh thích cái nào cô dùng cái nấy.
Ngay sau đó, Trình Dịch thấy chó nhà mình đặt chân lên chai sữa tắm mày đỏ.
Trình Dịch không nén nổi nụ cười. Giây tiếp theo, anh duỗi tay vuốt ve chó ta từ đầu tới đuôi: “Vẫn chọn quả quýt thôi.”
“Gâu.” Đồ đàn ông đàn ang sáng nắng chiều mưa.
Cố Vân Thanh khinh thường nhìn anh.
Quách Bác Viễn nhìn hết cảnh này trong căn phòng không đóng cửa, cúi đầu nhìn thoáng qua mình định hôm qua muốn nhắn ba tin với bạn gái, bỗng cảm thấy không có bất kì vấn đề gì.
Anh ta viết đâu có sai?
Trong phòng.
Lúc Trình Dịch đang điều chỉnh độ ấm, bắt đầu tắm cho Cố Vân Thanh thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nam.
Là cậu thanh niên có quả đầu sặc sỡ và… Samoyed của cậu ta.
Nhìn chú Samoyed không ra hình dạng bộ lông ban đầu, Cố vân Thanh không biết bày ra vẻ mặt nào.
May mắn, lông Berger không phải màu trắng, cho dù có bẩn cũng không nổi rõ như vậy.
Ban đầu cậu ta muốn để cho cô gái kia tắm cho nó, nhưng khi thấy Trình Dịch trong phòng, bỗng sửa miệng, “Khéo quá, cùng nhau tắm cho chó chứ ạ?”
Cố Vân Thanh: “…”
Chủ nhân của Samoyed có vẻ giống hệt nó, chỉ số thông minh chạy đi đâu hết.
Trình Dịch không đáp, nhưng cũng không tỏ ý phản đối, vì thế cậu ta mặt dày thả chó đến cạnh vòi nước Cố Vân Thanh đang đứng.
Hai phút sau, chủ nhân của Husky và chủ nhân của Alaska cũng vào cửa hàng.
Chẳng lẽ chuyện mới xảy ra ở studio lại lần nữa diễn tiếp?
Cố Vân Thanh bỗng hơi lo.
Quả nhiên, hai người dẫn theo chó vào phòng, bắt gặp Trình Dịch và cậu thanh niên, bọn họ trước hết sửng sốt, rồi đồng thanh cảm thán, “Thời buổi này hay thật, bốn con chó cùng quay một quảng cáo rồi cùng lăn lộn trong vũng bùn.”
Trình Dịch: “…”
Từ đầu tới cuối, chỉ có chó của anh là yêu cầu quay quảng cáo phải dính bùn thôi.
Cố Vân Thanh bên cạnh điên cuồng vẫy tai, cuối cùng cô cũng biết, nuôi bộ ba chó ngáo kéo xe này nguy hại cỡ nào.
Chúng nó không chỉ đốt sạch chỉ số thông minh của mình, còn kéo theo độ thông minh của chủ nhân nó nữa.
Cứ vậy, bốn gã đàn ông xếp hàng đứng trước bể nước, sau đó bắt đầu tắm cho chó của mình.
Husky sau khi nhìn thấy Cố Vân Thanh, vẫn chứng nào tật nấy, không ngừng muốn vọt tới bên cô. Nhưng chủ nhân của nó hình như đã ngoài 30, trên cổ đeo vòng vàng hình dây xích, cánh tay cường tráng xăm trổ hình. Hơn nữa gã cường tráng này đã sớm quên mất chuyện tình cờ gặp nhau ở thành phố S hồi đó, anh ta chỉ cho rằng Husky nhà mình bắt đầu muốn “ve vãn”, nhăn mày rồi một tay ấn Husky xuống. Cho dù nó có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được.
Cố Vân Thanh yên lặng nhìn cảnh này, đồng cảm nhìn Husky, “Gâu.”
Thảm quá.
Vì một tay đang bận, tay khác của chủ nhân con Husky lại không thể với tới chai sữa tắm, vì thế anh ta nhìn Trình Dịch, thái độ rất cởi mở mở miệng: “Người anh em, có thể lấy giúp tôi chai kia không?”
Cậu thanh niên kẹp ở giữa suýt nữa thì bị tiếng “người an hem” này làm sặc.
Tên này lớn mật thật.
Cậu ta nhìn chủ nhân của Husky, tức khắc thấy ngưỡng mộ cao như núi.
Trình Dịch nhìn tên to cao rồi hỏi: “Anh muốn loại nào?”
“Lấy chai mùi quýt đi, Kỳ Kỳ thích mùi này.” Anh ta gãi đầu Husky.
… Không ngờ thích mùi nào cũng có thể liều cắm đầu vào.
Cố Vân Thanh bỗng chợt hiểu ra sao Husky luôn quấn lấy cô. Nếu nhớ không lầm, vì quảng cáo ngày hôm nay mà tối hôm qua tắm rửa cô đã dùng sữa tắm mùi hương quýt.
Mệt thay cho cô luôn nghĩ con Husky này nhận ra mình, hoá ra cô đã đánh giá cao sự thông minh của nó.
Trình Dịch dừng tay một chút, sau đó đưa chai sữa màu cam kia cho anh ta.
“Mấy người có ai phải dùng chai này không?” Anh chàng đô con hỏi.
Cậu thanh niên và chủ nhân Alaska lắc đầu, mà Cố Vân Thanh vừa định mở miệng thì bỗng thấy sau lưng mình chợt lạnh.
Sữa tắm hương hoa hồng đã được bôi lên lông…
Thế mà sen đến lúc thì lại thay đổi!
Không đợi Cố Vân Thanh kháng nghị, giọng của Trình Dịch vang lên trên đỉnh đầu cô, “Tao thấy mày cực không hợp với hương quá quýt.”
“Gâu?” Vì sao?
Sự thắc mắc của Cố Vân Thanh, Trình Dịch nghe không hiểu, nên không đáp lại cô.
Xoa sữa tắm hương quả quýt cho Husky, nó thoải mái hừ hừ.
Lúc này, Trình Dịch bỗng đã nhận ra điều gì, anh hỏi: “… Con Husky này của anh là chó cái sao?”
Anh chàngg đô con vừa xối nước cho Husky, vừa trả lời, “Đúng vậy.”
Trình Dịch dùng bàn tay ướt nhéo ấn đường của mình, tâm tình lập tức trở nên cực kì bình ổn.
“Tôi thấy Kỳ Kỳ rất thích Berger của cậu, nếu không chúng ta giữ liên lạc, có rảnh để bọn nó chơi cùng nhau?” Anh ta nhiệt tình mở miệng.
Con Berger oai phong lẫm liệt như vậy, không biết cùng với Husky sẽ sinh ra chó con thế nào. Tưởng tượng như thế, anh ta hơi mong đợi.
Trình Dịch dừng một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Con này của tôi cũng là công chúa nhỏ.”
Anh ta “ồ” một tiếng, sau đó không đáp.
Hai con giới tính tương đồng, sao có thể cọ ra lửa được, vẫn là thôi đi.
Đến khi cả bốn người tắm cho chó xong, sấy khô rồi mỗi người một ngả. Không nói chuyện được với Trình Dịch, cậu thanh niên kia không cam lòng nhưng cậu ta cũng đành chịu.
Lúc đợi xe đến đây, Quách Bác Viễn mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng lại không biết nói gì. Ngay khi trong lòng anh ta còn đang nôn nóng, một tiếng nhẹ nhàng truyền tới.
“Chỉ có lần này, không có lần sau.”
Biểu cảm trên mặt Quách Bác Viễn trở nên nghiêm túc, “Tôi đã biết ạ.”
Nhìn bóng dáng của sếp, Quách Bác Viễn thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng không biết sao tâm tình sếp bỗng tốt, nhưng kiếp này của anh ta xem như sống sót.