Tạ Thiều và Tạ Cận nói chuyện trong thư phòng, sắc mặt hai cha con đều chăm chú.
“Chuyện này sợ là vẫn liên quan đến tam phòng. Bằng hữu của con tra được người báo tin tức cho Ninh Trường là ai, tra khảo một hồi mới biết được, tên đó cũng bị người xúi giục, người giật dây kia tên là Thường Quý, là tên du côn, thường xuyên trà trộn vào phố Chu Tước, không chừng chính là tên đầu sỏ bắt cóc A Đồng, con không có đả thảo kinh xà*, cho người tiếp tục theo dõi hắn, hắn vẫn trốn trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành ba dặm, mấy ngày cũng không vào thành, chắc chắn đã biết sự việc bại lộ , muốn chạy trốn.”
Tạ Cận trầm ngâm, khuôn mặt nghiêm nghị càng thêm trầm ổn, chòm râu cằm dưới tăng thêm vẻ cẩn trọng, trầm giọng nói:
“Tiếp tục theo dõi. Nay chúng ta ở trong thành tìm hắn, chắc chắn hắn sẽ nghĩ tới không bao lâu nữa bị tìm được ở nội thành, nếu muốn ẩn nấp, sẽ muốn ra khỏi thành, mà ra ngoại thành lại cần bạc, bây giờ còn đang ở đó không đi, vậy có thể khẳng định bạc chưa tới tay, con tiếp tục phái người theo dõi hắn, dù sao cũng có lúc người giật dây lộ ra dấu vết.”
Tạ Thiều gật đầu: “Dạ. Con biết .”
Nói xong chuyện này, Tạ Thiều đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện, nói với Tạ Cận:
“Đúng rồi cha, ngày hôm qua con còn phát hiện một chuyện kỳ quái.”
Tạ Cận đã trở về phía sau thư án, nghe Tạ Thiều nói như vậy, cũng ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
Tạ Thiều cân nhắc dùng từ một hồi, nói: “Cha xem, ngoại trừ chúng ta, còn có ai sẽ phái người bảo hộ A Đồng?”
Tạ Cận nhướn mày: “Có ý gì?”
“Ý tứ chính là, ngày hôm qua con phái người âm thầm đi theo A Đồng và mẫu thân đi Bạch Mã tự, trong lúc vô tình phát hiện, ngoại trừ người của chúng ta, còn có một nhóm người khác cũng theo ở phía sau, được huấn luyện nghiêm chỉnh, không giống như đám ô hợp, bọn họ không có ác ý nào với A Đồng, làm việc, cũng không khác chúng ta lắm, vừa không quấy nhiễu, lại bảo hộ đúng lúc.”
Nghe xong lời nói của Tạ Thiều, Tạ Cận cũng rơi vào trầm tư, thật lâu sau mới nói:
“Nếu không có ác ý, vậy trước tiên không cần quản, tra rõ ràng tất cả mọi chuyện rồi hãy nói sau.” Lại nghĩ tới một chuyện, Tạ Cận nhăn mày hỏi: “Đúng rồi, lần trước đại công tử Tĩnh An Hầu phủ đến quý phủ bảo muốn cầu hôn, người kia con đã gặp hắn chưa? Rốt cuộc hắn có ý đó hay không, thái độ của chỗ Tĩnh An hầu thế nào?”
Tạ Thiều không nghĩ tới lão cha nhà mình đột nhiên hỏi tới chuyện này, nghĩ nghĩ, cũng liền đáp:
“Cha nói rất đúng là Lý Trăn, con đã gặp qua hắn, nhưng mà, dường như tình hình không mấy lạc quan, chính bản thân thật sự muốn thú A Đồng, nhưng mà Tĩnh An hầu và Tĩnh An Hầu phủ lão phu nhân lại không đồng ý, chuyện này sợ cũng không dễ dàng như vậy.” Sau khi Tạ Thiều nói xong, nhìn lão cha nhà mình, lại hỏi một câu: “Cha muốn gả A Đồng cho Tĩnh An Hầu phủ?”
Tạ Cận không trả lời ngay lập tức, thở dài thật sâu, rồi mới lên tiếng: “Tĩnh An Hầu phủ cũng vẫn có thể xem là xứng, A Đồng chúng tả gả đi, chắc chắn sẽ không chịu ủy khuất, cũng có thể được che chở, nhưng nếu Tĩnh An hầu và lão phu nhân phủ hắn không đồng ý, vậy chúng ta cũng không cần đi để mất mặt, hái dưa xanh không ngọt*, hết thảy thuận theo tự nhiên đi, chúng ta không nên quản .”
“Ai, vậy thôi, con đi trước.”
Tạ Thiều nhận được mệnh lệnh của cha, liền cấp tốc rời khỏi thư phòng, xử lý việc.
****
Lại qua hơn mười ngày, vết thương trên người Hoa Ý và Trúc Tình đã tốt hơn, liền trở về hầu hạ bên người Tạ Hộ, trải qua một lần hai người các nàng liều chết cứu giúp, nay tình nghĩa chủ tớ càng hơn lúc trước .
Tạ Hộ cùng Vân thị đều thưởng rất nhiều cho các nàng, khiến hai nha đầu này vui mừng khôn xiết, càng tận tâm tận lực hầu hạ.
Mấy ngày Hoa Ý không đi dò la ở trong phủ, lần này đi ra ngoài, cả một ngày đều ở bên ngoài, ngay cả cơm cũng không biết đã ăn ở nơi nào, Trúc Tình lại nhịn không được nói nàng vài câu, ngược lại Tạ Hộ mặc kệ, Hoa Ý chính là chim ưng nàng thả ra bên ngoài, chỉ cần còn trở về nhà, sẽ không sợ nàng bay xa.
Quả nhiên, đến buổi tối, nàng trở lại, nói cho Tạ Hộ nghe không ít chuyện trong phủ, chỉ có một chuyện, khiến Tạ Hộ cảm thấy ngoài ý muốn, đó chính là Tạ Hành đã rời phủ 2 ngày liên tục, lúc trở lại, luôn có một chiếc xe ngựa đưa tiễn, mà chiếc xe ngựa kia ngoài ý muốn nhưng là xe ngựa của Tĩnh An Hầu phủ.
Trong lòng Tạ Hộ cảm thấy kỳ quái, cuối cùng Tạ Hành đã dùng phương pháp gì có thể được vào mắt Tĩnh An hầu phủ, dùng Hầu phủ xe ngựa đưa tiễn, vậy đã nói rõ các chủ nhân Hầu phủ đều biết chuyện này, không thể nào là ai lén quyết định đưa Tạ Hành trở về được.
Trong lòng mang theo nghi ngờ, Tạ Hộ quyết định trước án binh bất động, nhìn xem Tạ Hành muốn làm cái gì.
Lại qua ba bốn ngày, bên Tĩnh An Hầu phủ kia rốt cuộc có động tĩnh, Tĩnh An hầu Lý Du tự mình đến Quy Nghĩa Hầu phủ, yêu cầu gặp một mình Tạ Cận một lần.
Hầu gia tự mình cầu kiến, Tạ Cận tự nhiên phụng nghênh, Lý Du cùng lão hầu gia trò chuyện với nhau vài câu xong, liền được Tạ Cận mời đến thư phòng.
Bởi vì thân phận cao thấp, mặc dù ở thư phòng, nhưng Lý Du lại ngồi trên ghế đầu, Tạ Cận tự mình nhận lấy trà trong tay nha hoàn dâng lên cho khách quý Lý Du.
Đầu tiên Lý Du cùng Tạ Cận nói chuyện một phen về tình hình, sau đó mới cắt vào chủ đề, nói chuyện lần trước Lý Trăn lỗ mãng đến phủ cầu hôn.
“Nói ra thật xấu hổ, Lý mỗ không biết dạy con, mới để cho hắn làm ra loại chuyện kia, khiến quý phủ thêm phiền não, đúng là không nên.”
Tạ Cận ngồi tại ghế dưới, hai tay đan lại, nghe Lý Du nói như vậy, vội vàng giơ tay lắc lắc, nói: “Hầu gia nói quá lời. Người trẻ tuổi luôn có chút xúc động, đại công tử học rộng tài cao, là người hiếm có, sao ta lại trách hắn, chẳng qua, chuyện cầu hôn liên quan đến thanh danh tiểu nữ, mong rằng đại công tử có thể thông cảm một chút.”
Lý Du nghe Tạ Cận nói như thế, cũng không có lộ ra nửa điểm không vui, gật gật đầu, nói:
“Đúng rồi, thật ra hôm nay ta đến đây cũng vì chuyện này. Gần đây Tạ đại nhân ở triều đình rất có thành tựu, ta cũng để ở trong mắt, tương lai tiền đồ không có giới hạn, có chút lời không biết có nên nói hay không.”
Vẻ mặt Tạ Cận không thay đổi, nhìn Lý Du: “Hầu gia dạy bảo, mỗ tự nhiên nghe.”
Đối với thái độ Tạ Cận khiêm tốn như thế, Lý Du hiển nhiên cũng rất hài lòng, gật gật đầu liền nói .
“Khuyển tử ngưỡng mộ lệnh ái ngũ cô nương trong lòng, chỉ sợ nay trong kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu, nói thật, ta cùng tổ mẫu không đồng ý hôn sự này. Tuy hắn lỗ mãng tới cửa cầu hôn, lại không có chuẩn bị tam thư lục sính thay hắn, cũng muốn nói rõ ràng thái độ của chúng ta, cũng không phải nói lệnh ái không tốt, mà chúng ta đều cảm thấy không thích hợp. Những lời này vốn không nên nói với Tạ đại nhân, nhưng hôm nay đã đi đến, tất nhiên hi vọng đem tất cả mói chuyện nói rõ ràng mới được.”
Tạ Cận cười lạnh, lại cũng không làm ra vẻ tức giận, mà xoa xoa tay, nói: “Chuyện này, dù cho Hầu gia không nói, mỗ cũng biết, không dám gọi tiểu nữ trèo cao đại công tử Hầu phủ.”
“Không không không.” Lý Du cắt đứt lời nói Tạ Cận, tiếp tục nói: “Tạ đại nhân hiểu lầm, ta còn chưa nói xong.”
Tạ Cận làm thế ‘mời’, không cần phải nhiều lời nữa, im lặng lắng nghe, chỉ nghe Lý Du lại nói:
“Ta nói thế này, cũng không phải tới phủ nhận chuyện cầu hôn của khuyển tử, trên thực tế, sau khi khuyển tử về nhà, bởi vì trưởng bối trong nhà không đồng ý chuyện này, nhiều lần nổi nóng, thế cho nên cơm nước không để ý, mỗi ngày uống rượu, sống qua ngày, ta để ở trong mắt, đau ở trong lòng, nghĩ, vậy không bằng hoàn thành ý muốn của hắn.”
Nghe đến đó, trong mắt Tạ Cận lóe sáng hứng thú, nhìn Lý Du, thản nhiên hỏi: “Ý của Hầu gia là…”
Lý Du tự nhiên nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tạ Cận, lại hạ ánh mắt, vuốt vuốt chòm râu, không hề thừa nước đục thả câu, nói thẳng:
“Ý ta là, ta không đành lòng thấy khuyển tử đau lòng, mặc dù đồng ý việc này, nhưng mà… Lại không phải làm chính thê, mà làm trắc thất, nếu Tạ đại nhân đồng ý, ngày mai Tĩnh An Hầu phủ liền phái người đến quyết định, đưa sính lễ.”
Tạ Cận nhìn vẻ mặt Lý Du đại biến, chân mày hơi nhíu, cắn cằm dưới, quyết đoán nói: “Thứ Tạ mỗ không đồng ý. Nói là trắc thất, không phải là tương đương với thiếp sao? Tạ mỗ tuy bất tài, cũng không muốn nữ nhi yêu thương trong lòng bàn tay cùng người làm thiếp, việc này Hầu gia không cần nhiều lời, tuyệt đối không thể.”
Nghe thấy lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt của Tạ Cận, Lý Du cũng không tức giận, mà hít sâu một hơi, đứng dậy từ trên ghế, khoanh tay thong thả bước, trầm giọng nói:
“Tạ đại nhân không cần vội vã cự tuyệt, bản hậu nghe nói tháng trước ngũ cô nương bị bắt cóc, lúc tìm được là ở hoa lâu trong thành, một nữ tử đàng hoàng, sao lại bị buộc đến hoa lâu? Ở hoa lâu trải qua việc gì, việc này thử hỏi ai có thể nói rõ thay ngũ cô nương? Nếu không có phát sinh chuyện kia, nếu khuyển tử thích, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chính là nghênh cưới ngũ cô nương nhập phủ làm chính thất cũng không có gì, chỉ tiếc, thanh danh ngũ cô nương không còn, sao có thể làm chủ mẫu đích thê Tĩnh An Hầu phủ?”
Chân mày Tạ Cận hoàn toàn cau lại, cũng phản ứng nhanh chóng, nói:
“Không biết Hầu gia nghe được lời đồn vô căn cứ này ở đâu, sao Tạ mỗ không biết nữ nhi của ta từng bị người bắt cóc như thế nào? Hầu gia nói chuyện rất kỳ quái, Tạ mỗ bất tài, cũng dám hỏi Hầu gia, chuyện tổn hại thanh danh nữ tử nghe từ đâu?”
Lý Du cười lạnh một tiếng: “Từ chỗ nào nghe được? Tự nhiên có người ở quý phủ bẩm báo. Ta đương nhiên cũng biết ngũ cô nương vẫn trong sạch, chẳng qua thanh danh bị tổn hại, Tạ đại nhân xin yên tâm, mặc dù làm trắc thất, Lý gia chúng ta cũng tuyệt đối không bạc đãi nàng.”
Tạ Cận cũng đứng lên, cúi đầu trầm ngâm một lát, mới làm thế “mời” với Lý Du, nói:
“Việc này không cần bàn lại, trước không nói thanh danh của nữ nhi ta không bị hao tổn, dù cho bị hao tổn, cũng sẽ không làm thị thiếp, Tĩnh An Hầu phủ hiển hách như thế nào, Tạ mỗ không với cao nổi, Hầu gia trở về liền nói đại công tử từ bỏ đi, cho dù sau này dùng tám người nâng đại kiệu đến rước nữ nhi của ta, Tạ Cận cũng chướng mắt hắn, mời Hầu gia trở về.”
Mặt Lý Du hoàn toàn đen lại: “Tạ Cận, ngươi có có biết hậu quả của những gì ngươi nói hôm nay? Chỉ cần ta đem chuyện nữ nhi ngươi bị bắt cóc nói ra, ngươi cho rằng nàng còn có thể bảo toàn thanh danh?”
Tạ Cận cũng không kém, nói: “Hầu gia cứ việc đi nói, nhưng Hầu gia nói rồi, đừng quên tìm ra chứng cớ, bằng không, Tạ Cận có thể lên cáo triều đình, cáo Hầu gia tội nói xấu! Mời!”
“…”
Lời đã nói đến đây, Lý Du quả thật không còn lý do gì để ở lại.
Thật ra hắn đã chướng mắt Tạ gia, khổ nỗi nhi tử ở phủ muốn tìm cái chết, còn nói ra chuyện vô sỉ không phải nàng không thú. Sau này hắn nghe nói chuyện Tạ Hộ bị bắt cóc ở chỗ lão thái thái, cân nhắc, liền muốn đến cược một phen, nếu Tạ Cận sợ, thì thuận lợi, thú trắc thất vào cửa, tương lai nhi tử có thể thú người môn đăng hộ đối, chính thê có thể giúp hắn hiển hách, không có ảnh hưởng gì, chỉ là không nghĩ tới, Tạ Cận cứng rắn như thế, đoán chắc hắn không có chứng cớ. Hừ, mình là thân phận gì, cũng dám cùng hắn làm bộ làm tịch, không biết điều!
—
Chú thích :
*đả thảo kinh xà : bứt dây động rừng
*hái dưa xanh không ngọt : chuyện không muốn mà miễn cưỡng làm thì sẽ không có kết quả hài lòng