Bởi vì Tạ Hộ gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, khiến Vân thị sợ tới mức hồn vía lên mây, ở nhà mấy ngày bái Phật, ngẫm lại vẫn muốn mang Tạ Hộ đến tạ thần ở Bạch Mã tự.
Tạ Cận ngược lại không ngăn cản, dù sao nữ nhi không thể vì chuyện lần này mà không bao giờ ra cửa nữa. Nếu thật sự sợ hãi lời đồn đãi, chẳng phải là trúng gian kế của người sắp đặt, nhưng mà lần này, ông cũng không dám lại khinh thường.
Hiện nay ông là quan tứ phẩm, dựa theo quy định Yến quốc, quan tứ phẩm có thể có 12 hộ vệ, quy tắc gia quyến giảm phân nửa, bởi vậy, ở bên ngoài không thể đem quá nhiều. 8 người bên cạnh Tạ Cận còn 4 người âm thầm đi theo Vân thị và Tạ Hộ, ngoài ra ông còn an bài một nhóm người đến gần Bạch Mã tự để bảo vệ.
Thật ra Tạ Hộ không muốn cầu nguyện điều gì, khổ nỗi thấy Vân thị sợ hãi quá mức, lúc này mới quyết định đi cùng bà một chuyến.
Lúc này Vân thị cũng không dám chủ quan, để cỗ kiệu đưa đến trên núi trước Bạch Mã tự rồi mới xuống kiệu, bởi là chùa miếu, cho nên hộ vệ vẫn có thể theo sát. Vân thị dẫn đầu, bái chư Phật trong điện, thêm dầu vừng xong lúc này mới được chú tiểu mời đến thiện phòng nghe kinh.
Tạ Hộ tự nhiên cũng đi theo bà, chỉ có điều, chuyện kinh văn này, thật nhàm chán, Tạ Hộ lại không phải một lòng hướng Phật, nghe được thời gian nửa chén trà nhỏ đã chống đỡ không được muốn ngủ. Vân thị sợ Tạ Hộ khinh suất Phật tổ, liền cho Tạ Hộ đến phòng bên cạnh uống trà, dùng chút cơm chay, Tạ Hộ như nhặt được đại xá, rời khỏi thiện phòng.
Hai nha đầu Hoa Ý và Trúc Tình cũng muốn cùng Tạ Hộ đến Bạch Mã tự, chẳng qua, mặt hai người bọn họ đầy vết thương, quả thực Tạ Hộ không muốn gánh tội danh đánh nha hoàn liền cho các nàng ở phủ nghỉ ngơi .
Sau khi dùng xong trà bánh ở kế bên thiện phòng, Vân thị còn chưa đi ra, Tạ Hộ liền đi dạo một mình ở hậu viện, nàng nhớ rõ hậu viện ở Đông Nam thiện phòng, hình như còn có mảnh rừng trúc nhỏ, Tạ Hộ thích cây trúc, liền muốn đi xem, thưởng thức, nói một tiếng với hộ vệ rồi đi .
Rừng trúc ở ngoài ngự uyển, Bạch Mã tự không chỉ tiếp đãi khách hành hương, còn cho khách ngủ lại, có khách hàng hương ở lại mấy ngày trong chùa. Tạ Hộ nhìn, khách uyển bị rừng trúc bao quanh, như bị lạc vào một nơi thanh tịnh và đẹp đẽ.
Đi dọc theo đường mòn, gió mát rừng trúc quả thật thanh nhã thú vị, lại đi vào trong, đột nhiên một bóng người nhảy ra từ trong rừng trúc, dọa Tạ Hộ nhảy dựng, cảnh giác sờ vào chủy thủ phòng thân bên người Tạ Thiều đưa, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, lúc này mới thấy rõ người đụng nàng là ai.
Chỉ thấy vẻ mặt Lý Trăn kích động, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cũng không nghĩ mình sẽ đụng phải người nào mà ngẩng đầu nhìn, Tạ Hộ thấy thần sắc hắn bất thường, đầu mũi ngửi được mùi rượu mãnh liệt phá hủy rừng trúc thanh u, hơi hơi che mũi, nghi ngờ nhìn hắn.
Thấy y phục hắn như gấp gáp mặc vào, mùi rượu đầy người, búi tóc cũng buông lỏng, mấy lọn tóc loạn ở hai bên má, tăng thêm vẻ phong nhã, tuấn dật dù biểu tình gì thì gương mặt cũng đều có một cỗ u buồn tuấn dật.
Lý Trăn say rượu chưa tỉnh, chỉ cảm thấy nhức đầu dữ dội, thấy khuôn mặt ngày đêm thương nhớ của người bị hắn đụng vào, một thân xiêm y trắng thuần khiết tao nhã càng khiến nàng giống như tiên tử, đã nhìn rồi khó dời ánh mắt, nhất thời lại không biết hiện thực hay là mộng cảnh, gió thổi tới, thổi tất cả nghi hoặc của hắn, tỉnh táo kinh ngạc nhìn Tạ Hộ, thật lâu nói không lời. Chốc lát biểu tình trên mặt xấu hổ, trong chốc lát hối hận, trong chốc lát bi ai, sau đó như chịu ủy khuất cực lớn, cúi đầu, vái chào Tạ Hộ, chẳng biết tại sao lại nói một câu:
“Ngũ cô nương… Xin lỗi .”
Tạ Hộ che mũi, thấy hắn như thế, không hiểu trong lời nói ‘Xin lỗi’ của hắn có ý gì, còn vái chào, đây là lễ nghi học sinh đối đãi ân sư, đối đãi học giả uyên thâm, sao lại dùng với nàng? Dù sao cũng chỉ đụng một cái đâu cần phải bồi thường như vậy.
Vừa định nói chuyện, lại thấy Lý Trăn cúi đầu đi qua bên người nàng, bước chân cực nhanh, chỉ lo vùi đầu đi về phía trước.
Lý Trăn như vậy, Tạ Hộ chưa từng nhìn thấy qua, đang bực bội trong lòng vì sao hắn lại như vậy, đột nhiên trên con đường nhỏ lại xuất hiện một người đi tới, lại là tam cô nương Tạ Hành xinh đẹp như hoa.
Ả ta mặc một thân váy màu xanh nhạt trăm điệp tán hoa, toàn thân thanh lệ thoát tục, đôi mắt đen chứa đựng ý cười, cứ cười tủm tỉm nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ nhìn nhìn ả, lại nhìn hướng Lý Trăn rời đi. Tạ Hành một bộ dạng ‘Ngươi hỏi ta mau’, đi tới trước mặt Tạ Hộ, đứng lại vuốt ve thái dương, quyến rũ động lòng người nói:
“Ngũ muội muội, không nghĩ tới lại để muội nhìn thấy ta gặp gỡ Lý lang, nhưng trăm ngàn lần đừng nói ra ngoài, trước khi thành hôn, chúng ta không muốn để cho người khác biết đâu.”
Tạ Hộ nhướn mày, lễ độ hỏi Tạ Hành: “Các người muốn thành thân ? Lúc nào? Là làm chính thê hay làm thiếp?”
Nghe lời Tạ Hộ khiêu khích không chút khách khí, may là Tạ Hành nhẫn nhịn, sắc mặt không đổi, phất tay áo nói:
“Ngũ muội muội, muội thật vô lễ. Muội cho rằng Lý lang có tình ý với muội phải không? Quả thật hắn đã đến quý phủ xin cầu thân với muội, chẳng qua, đó là do hắn say rượu làm ra chuyện ngoài ý muốn, lúc nãy muội cũng thấy đấy, ta và hắn ước hẹn trong rừng trúc, nói không hết ôn nhu triền miên, muội nhất định không biết khi Lý lang động tình nhìn đẹp thế nào. Trong lòng hắn yêu ta, ta và hắn là cặp đôi trời đất tạo ra, mà muội, chẳng qua là người qua đường có cũng được mà không có cũng không sao, khuyên muội sớm từ bỏ tình cảm với Lý lang, đời này kiếp này hắn sẽ không thú muội làm thê tử.”
Tạ Hộ cười châm biếm, nhìn nữ nhân phức tạp này, quả nhiên, nếu như một nữ nhân mất đi vẻ trầm tĩnh, dù nàng ta xinh đẹp bao nhiêu, thì bộ dạng ghen tị cũng thấp hèn như vậy, kiếp này Tạ Hành cũng giống như mình ở kiếp trước, bởi vì sợ hãi không chiếm được, mà dùng tất cả thủ đoạn, nếu nói ra hết thật buồn cười.
Kiếp trước Lý Trăn có tình ý với Tạ Hành, Tạ Hành không lo sợ, đối với sự khó dễ của nàng thì ả ta chỉ cười lạnh trong lòng, lấy khoan dung khinh bỉ nhìn nàng dùng mọi cách để tranh đấu với ả ta và tình lang, mà vận mệnh Tạ Hành kiếp trước lại cực tốt, Lý Trăn yêu nàng đến chết cũng không thay đổi.
Kiếp này, nàng đã không còn tình cảm, lại luôn dẫn dắt mọi chuyện, cho nên không có lo lắng, liền bộc lộ bản tính chân thật của nàng ra.
Thấy Tạ Hộ không nói lời nào, Tạ Hành cũng không khỏi đánh giá nữ tử mà ả chán ghét đến cực điểm, từ nhỏ đến lớn, mỗi một chỗ đều muốn tốt hơn với người trước mắt, hoàn toàn khống chế nàng trong lòng bàn tay, muốn nàng đi hướng Đông nàng tuyệt không dám đi hướng Tây.
Từ nhỏ ả đã không cam lòng, mặc dù được mẹ cả nuôi dưỡng bên người, nhưng thân phận thứ xuất không lúc nào không dày vò ả ta, ả ghen tị Tạ Hộ là đích nữ, dù không được sủng, nhưng nàng cũng là đích nữ, đích nữ thì thế nào, bình thường không phải bị Tạ Hành ả nắm dây đùa giỡn sao? Nàng giống như đứa ngốc, hoàn toàn bị ả vui đùa, nhưng từ năm 11 tuổi sau khi nàng hết bệnh, tất cả mọi thứ đều khoát khỏi lòng bàn tay của ả ta.
Thử hỏi ả làm sao có thể bằng lòng? Biết nàng thích Lý Trăn, ả càng muốn cướp Lý Trăn, nhưng Lý Trăn là nam tử xuất sắc như vậy, ôn nhuận như ngọc*, khi tiếp xúc, lại có nữ tử nào không động tâm với hắn chứ? Ả cũng không ngoại lệ, một lòng nhào tới trên người Lý Trăn, trong mắt không hề có nam nhân khác, ả biết Lý Trăn thích âm luật, ả liền liều mạng học âm luật, từ sớm đến muộn học không ngừng nghỉ, vì để một ngày hắn có thể nhìn thấy ả là tri âm tri kỷ, nhưng tất cả đều bị Tạ Hộ phá hủy, ả và nàng giống như cát và bùn, khiến Lý Trăn vì nàng thần hồn điên đảo, ả không cam lòng, quá không cam lòng .
Tạ Hộ thấy Tạ Hành nói chuyện như vậy, trong lòng cười lạnh một trận, nói:
“Tam tỷ tỷ, ta cũng không hỏi ngươi Lý lang có tình cảm với người nào, ta chỉ hỏi ngươi, nếu ngươi muốn gả đến Lý gia, là làm chính thê, hay vẫn làm thiếp? Gia thế Lý lang gia như vậy, sợ là sẽ không tìm một… Thứ nữ làm chính thê chứ.”
Sắc mặt Tạ Hành biến đổi nhanh, đời này ả chán ghét nhất người khác lấy chuyện ả là thứ nữ ra nói, nàng làm sao dám, nàng dựa vào cái gì!
Giương tay muốn đánh Tạ Hộ, lại bị Tạ Hộ ngăn lại một phen, Tạ Hành cũng tự thấy mình thất lễ, thu tay, trong nháy mắt thu lại vẻ giận dữ trên mặt, nhìn Tạ Hộ cười, nói:
“Làm chính thê cũng được, làm thiếp cũng thế. Đây là chuyện giữa ta và Lý lang, không phải chuyện của ngũ muội muội.” Lời vừa nói ra, Tạ Hành lại như cười như không nhìn Tạ Hộ, dịu dàng hỏi một câu:
“Nghe nói mấy ngày trước ngũ muội muội lọt vào tập kích, suýt nữa hỏng thanh danh, chẳng lẽ cũng vì ngũ muội muội độc mồm độc miệng, mới gặp đại kiếp nạn này chứ?”
Tạ Hộ cũng bình tĩnh, nhún nhún vai: “Mặc kệ vì sao lại bị tập kích, ta cũng không có chuyện gì mà đứng ở chỗ này, không bị thương chút nào không phải sao? Người hạ thủ thủ đoạn chẳng qua cũng vậy thôi.”
Tạ Hành hừ lạnh một tiếng: “Phải không? Vậy ngũ muội muội nên chú ý, lần tới bị trói nhưng nhất định không có vận khí tốt như vậy.”
Nói một tiếng nham hiểm, Tạ Hành nâng cao đầu, nhìn thoáng qua Tạ Hộ.
Vẻ mặt tươi cười của Tạ Hộ hoàn toàn biến mất khi Tạ Hành rời khỏi.
Người hạ thủ quả nhiên chính là Tạ Hành, sau khi Tạ Cận và Tạ Thiều đưa nàng trở về, chưa hề nói gì với người khác, chỉ nói bị thương nhỏ, không ngại. Nhưng mà Tạ Hành lại nói chính xác mình bị trói, nếu không phải là người tính kế trong chuyện này, làm thế nào mà ả ta biết?
Nhưng mà, Tạ Hộ tỉnh táo suy nghĩ lại, chuyện này sợ không phải chỉ đơn giản do Tạ Hành như vậy, dù sao ả ta cũng chỉ là cô nương đại phòng thứ xuất, mặc dù được sủng ái thế nào, cũng không có khả năng làm ra chuyện lớn như vậy, nếu nói phía sau không có người giúp ả, nói gì Tạ Hộ cũng không tin tưởng.
Hừ, kiếp trước chuyện nàng bị trói có liên quan tới Tạ Hành hay không, Tạ Hộ không biết, kiểm tra cũng không thể chứng minh, nhưng kiếp này, nếu Tạ Hộ biết kẻ thù là ai thì đừng trách lòng dạ nàng ác độc .
Từ lúc nàng chứng kiến tình hình vừa rồi, tất cả kế của Tạ Hành đối với Lý Trăn đều không khả thi, lúc này mới nghĩ tới một chiêu gạo nấu thành cơm này. Lý Trăn hiển nhiên không biết, cho nên lúc nãy mới có thể hốt hoảng trốn thoát, đúng lúc mùi rượu đầy người đã chứng minh tất cả.
Tạ Hành muốn dùng biện pháp này khống chế Lý Trăn, gả vào Lý gia, Lý Trăn đọc nhiều sách, nhưng đối với chuyện tình cảm lại rất lờ mờ. Gia môn Lý gia sẽ không cho hắn làm ra chuyện bội bạc tình nghĩa, cho nên, chỉ cần Tạ Hành lấy danh tiết bức bách, liền quả quyết không sợ Lý Trăn không đáp ứng.
Nghĩ đến Tạ Hành còn có chiêu khác, nàng cũng không vội mà đối phó, phải đợi ả ta đã chuẩn bị hết mọi việc, nàng lại ra tay, khiến ả công dã tràng, mới có thể vui sướng hả giận.
—
Chú thích :
*ôn nhuận như ngọc : ấm áp, ôn nhu như ngọc