“Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?” Trường Thọ chỉ là một đứa bé, nó không đủ sức nhẫn nại hỏi Tạ Hộ: “Vừa rồi ngươi nói chuyện với nữ nhân xấu xa kia nói chuyện, ta cũng nghe thấy được! Ngươi muốn giết ta đúng hay không?”
Tạ Hộ nhớ tới lúc nàng nói chuyện cùng với Lan di nương, khó trách đứa nhỏ này tỏ thái độ thù địch với nàng như vậy, vì lời của Lan di nương rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Mỉm cười nói: “Ta hỏi xong rồi. Cậu còn gì muốn nói sao?”
Đứa bé kia ngây ngẩn cả người, nhìn Tạ Hộ thật lâu không nói câu nào, Tạ Hộ gọi Trúc Tình tới, phân phó nàng: “Muội đi lấy mấy gói điểm tâm cho nó mang về, phái thêm hai ma ma đi cùng, nếu có ai hỏi thì muội cứ nói là ta bảo, nếu có ai làm khó nó, trở lại nhớ nói cho ta biết.”
“…”
Nghe lời Tạ Hộ phân phó, Trúc Tình tuy cảm thấy kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, gật gật đầu, rồi lập tức định mang đứa bé kia rời đi, đôi mắt Trường Thọ sáng trong nhìn chằm chằm vào Tạ Hộ, trên mặt nó lem nhem, bộ dạng nhếch nhác, đôi mắt xao động nhìn Tạ Hộ, Trúc Tình cầm theo điểm tâm, lại gọi hai vị ma ma đưa đứa trẻ về Thúy Phượng các.
Trường Thọ cầm điểm tâm Tạ Hộ cho hắn trong tay, ánh mắt hồ nghi nhìn Tạ Hộ vài lượt, khó có thể tưởng tượng, nữ nhân này lại cứ như vậy tha cho hắn, hắn cứ tưởng nàng sẽ dùng hình tra tấn mình, hoặc ít nhất cũng phải phái người đánh hắn, thế nhưng, nàng nói những lời tàn độc, nhưng không hề động thủ với hắn.
Nghe nàng gọi hai ma ma đưa hắn trở về, Trường Thọ vẫn cảm thấy như lọt vào trong sương mù, vẫn chưa chịu đi nói:
“Ngươi định sai bọn họ đưa ta về rồi giết ta trên đường sao?”
Đối với nghi ngờ trắng trợn của nó, Tạ Hộ có chút dở khóc dở cười, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, Trường Thọ như nghĩ tới điều gì, khóe miệng nở nụ cười lạnh, sau đó không quay đầu lại xoay người rời đi, hai ma ma đi theo phía sau hắn, cùng đi ra Thương Lan uyển.
Sau khi hắn rời khỏi, Trúc Tình liền đi tới hỏi Tạ Hộ:
“Phu nhân, người cứ như vậy để cho hắn rời đi? Chỗ Lan di nương chúng ta phải nói sao?”
Lúc trước ở trong viện, nàng cũng hiểu một chút ý tứ của Lan di nương, bà ta đem thân phận của đứa nhỏ đó nói cho Thiếu phu nhân, để cho Thiếu phu nhân xử trí, không phải vì muốn mượn tay người để cho đứa nhỏ kia nếm chút đau khổ hay sao? Bây giờ Thiếu phu nhân lại thả người về, coi như đã kết thù với Lan di nương, làm hư chuyện của bà ta, về sau không chừng bà ta sẽ quay ra trả thù Thiếu phu nhân đấy?
Tạ Hộ cong môi cười cười: “Muội cũng biết bà ta chỉ là một di nương, còn ta dầu gì cũng là chính phu nhân, ta làm gì đâu cần phải đi giải thích với một di nương?”
Trúc Tình nhất thời nghẹn họng, lời Thiếu phu nhân rất có đạo lý, nhưng nàng không sao buông xuống được chuyện kia, nói:
“Thế nhưng thân phận của hắn… Thiếu phu nhân không cảm thấy kỳ quái chút nào sao? Hắn có thể hay không đúng là…”
Tạ Hộ liếc nhìn nàng, cuối cùng Trúc Tình cũng không dám đem lời phỏng đoán nói ra, Tạ Hộ cong môi cười, gọi Hoa Ý tới hỏi:
“Lúc trước ta bảo muội tìm hiểu một chút sự tình ở Thúy Phượng các, muội trở về nhanh như vậy, đã hỏi ra chuyện gì chưa?”
Hoa Ý gật đầu, dìu Tạ Hộ vào phòng trong, Trúc Tình cũng theo sau, lúc này Hoa Ý mới nhỏ giọng nói:
“Nô tỳ có tìm hiểu ra một ít chuyện, chỉ là không biết có nên nói cho phu nhân biết không.”
Tạ Hộ ngồi xuống giường la hán (*), Trúc Tình tự giác đứng đằng sau đấm vai cho nàng, Hoa Ý đứng dưới nói với Tạ Hộ:
“Lúc trước nô tỳ tự mình chạy đến Thúy Phượng các một chuyến, cho hai ma ma trông coi hai thỏi bạc, bà ta liền kể cho muội ít sự tình. Cho đến giờ Thúy Phượng các chỉ có một nữ nhân và một đứa bé ở.”
Tạ Hộ nhớ tới tên trước kia nàng nghe qua, hỏi Hoa Ý: “Nữ nhân kia tên là Lục Châu?”
“Vâng.” Hoa Ý kinh ngạc nhìn Tạ Hộ, hỏi: “Thì ra Thiếu phu nhân đã sớm biết việc này?”
Tạ Hộ không biết nói sao, bảo Hoa Ý: “Muội không cần để ý, nói tiếp đi.”
Hoa Ý lĩnh mệnh, tiếp tục nói: “Vâng ạ, nữ nhân kia gọi là Lục Châu, nàng có một hài tử gọi là Trường Thọ, Lục Châu cũng không phải di nương của vị lão gia nào trong phủ, trước đây nàng là nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, về sau không biết vì sao, có lời đồn nàng lén lút cấu kết với Đại công tử rồi có hài tử, khi ấy Đại phu nhân vẫn còn sống, người vì chuyện này tức giận không thôi, Quốc công vì bảo vệ thanh danh của Đại phu nhân, đã hạ lệnh ném Lục Châu xuống giếng, về sau, Đại công tử mới đứng ra thừa nhận hài tử trong bụng Lục Châu là của mình. Lúc đó công tử mới mười ba tuổi.”
Tạ Hộ nghe xong những lời của Hoa Ý, đôi mắt nhíu lại, trong lòng lẩm bẩm, đứa nhỏ này rút cuộc là của ai đây? Nếu đã không phải là cốt nhục của chủ tử, vậy tại sao chủ tử phải đứng ra thừa nhận?
Hoa Ý lại tiếp tục nói:
“Đại công tử thừa nhận hài tử trong bụng Lục Châu là của người, cho nên, Lục Châu không phải chết, thế nhưng nha hoàn của Đại phu nhân cấu kết với tiểu chủ nhân mới mười ba tuổi cũng không phải chuyện vẻ vang gì, Đại phu nhân càng không thể để cho nàng ta làm thiếp của Đại công tử, nên nhốt nàng vào Thúy Phượng các, để nàng một mình ở đó bình an sinh ra hài tử. Trước khi đứa nhỏ kia bị bắt. Mẫu tử các nàng vẫn sống nương tựa lẫn nhau, cho tới bây giờ cũng không hề đi ra ngoài, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chọc giận Lan di nương, khiến bà ta ra tay chỉnh mẫu tử bọn họ.”
Trúc Tình nghe xong những điều này, cũng khiếp sợ không thôi, mở miệng nói:
“Lúc ở chố lão thái quân, nô tài đã cảm thấy thái độ của Lan di nương đối với cái đứa bé kia rất kỳ quái, theo lý mà nói, nếu như đứa nhỏ đó thật sự là cốt nhục của Đại công tử, vậy thì ảnh hưởng gì tới Lan di nương? Khiến cho Lan di nương chủ động ra tay? Hơn nữa nhìn bà ta có vẻ muốn trực tiếp ra tay giết chết đứa bé đó. Vì sao bà ta phải ra tay tàn độc với một đứa bé như vậy?”
Tạ Hộ cười lạnh một tiếng, nói:
“Ta thấy bà ta không phải muốn giết Trường Thọ, mà là muốn giết chết mẫu thân Lục Châu của hắn.”
“…”
Hoa Ý và Trúc Tình liếc nhìn nhau, đối với suy đoán này của phu nhân, hai người cũng không dám nói gì, Tạ Hộ hít sâu một hơi, nói với Hoa Ý:
“Còn gì khác không?”
Hoa Ý suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Có lẽ hết rồi, nô tỳ nghe được những điều này, vội vàng trở về nói lại cho phu nhân, hay muội lại đi thăm dò những người khác xem có thể lọt ra tin tức nào hữu ích không.”
Tạ Hộ nhẹ gật đầu,để cho Hoa Ý và Trúc Tình lui xuống.
Nàng ngồi trên giường La Hán suy nghĩ thật lâu, tuy tin tức Hoa Ý mang về rõ ràng chỉ ra đứa bé đó là của Thẩm Hấp, nhưng Tạ Hộ không tin, chắc chắn phải có lý do gì đó Thẩm Hấp mới gánh thay người khác tiếng xấu này, chứ đứa bé kia không phải là của chàng, nhưng mà, Tạ Hộ lại không khỏi nghĩ đến, khi chủ tử mới mười ba tuổi, lần đầu biết yêu đương, đối với chuyện tình nam nữ vẫn chưa hiểu rõ, nếu nói lúc đó chàng làm ra chuyện gì không lý trí cũng không phải không thể.
Mang một bụng nghi vấn, Tạ Hộ dùng qua bữa trưa, sau đó liền đi ngủ, chỉ tội đêm qua quá mệt mỏi, mới sáng sớm lại phải suy nghĩ lo lắng, buổi trưa được ngủ một giấc thấy thoải mái hẳn.
Lại chợp mắt thêm một lúc, tới gần chạng vạng, nàng từ trên giường chống tay ngồi dậy, vừa định gọi Hoa Ý với Trúc Tình đến hầu hạ, đã thấy một nam nhân từ đầu giường đứng lên, lúc này Tạ Hộ mới nhìn rõ, Thẩm Hấp đang cầm trong tay một quyển sách, nàng kinh ngạc nhìn hắn:
“Hả? Phu quân trở về lúc nào vậy?”
Thẩm Hấp đứng dậy, đi tới trước giường của nàng rồi ngồi xuống, thay nàng sửa sang lại vạt áo còn tán loạn:
“Không phải ta trở về sớm, mà là nàng ngủ say quá. Ta nên nói nàng đã biết suy nghĩ chín chắn rồi, hay vẫn là vô tâm vô phế đây? Vậy mà nàng vẫn ngủ ngon được.”
Tạ Hộ không hiểu hắn có ý tứ gì, ngẩn người ra, cảm giác mình vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn mơ hồ, liền sờ lên đầu, hỏi:
“Phu quân đang nói gì vậy?”
Thẩm Hấp dứt khoát cởi giày, cũng leo lên giường, kéo Tạ Hộ ôm vào trong lồng ngực của mình, giọng nói trầm muộn hỏi: “Làm khổ ta vừa nghe được tin liền lập tức trở về, nàng ngược lại còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ nàng không có gì muốn hỏi ta hay sao?”
Lúc này Tạ Hộ mới nhớ tới chuyện ban sáng kia, nàng nhìn Thẩm Hấp cười cười:
“À, ra là phu quân muốn nói đến chuyện kia. Thiếp cũng có chuyện muốn hỏi chàng đấy, chẳng qua vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa kịp chuyển.”
Thẩm Hấp nhìn bộ dạng nàng ngái ngủ, không khỏi nở nụ cười: “Vậy bây giờ nàng đã tỉnh hẳn chưa?”
Tạ Hộ nhìn hắn gần kề, nhẹ gật đầu: “Vâng, đã tỉnh rồi.”
“Vậy nàng hỏi đi.” Thẩm Hấp tựa vào đầu giường, một bộ dáng “Muốn hỏi muốn làm gì cứ tự nhiên”, Tạ Hộ thấy hắn như vậy không khỏi cười ra tiếng, dứt khoát tựa trên ngực hắn, ôn nhu hỏi:
“Hôm nay Lan di nương bắt một đứa bé, hắn gọi là Trường Thọ, phu quân chàng có biết không?”
Thẩm Hấp gật đầu: “Ta biết. Không chỉ biết hắn, ta còn biết cả mẫu thân hắn nữa. Nàng muốn hỏi đứa nhỏ kia có phải là của ta hay không?”
Tạ Hộ nhẹ lắc đầu, nói: “Không phải, thiếp không muốn hỏi cái này. Thiếp biết rõ đứa trẻ đó không phải của chàng.”
Thẩm Hấp cúi đầu kinh ngạc nhìn nàng, khóe môi cong lên: “Nàng khẳng định đứa trẻ đó không phải của ta?”
Tạ Hộ rất nghiêm túc gật đầu: “Vâng. Thiếp khẳng định! Hắn hoàn toàn không điểm nào giống chàng. Bất kể là vẻ bề ngoài hay là tính cách, hắn tuyệt đối không phải hài tử của phu quân, chút khả năng phân biệt ấy thiếp thân vẫn phải có.”
Ngoại trừ điểm này, Tạ Hộ còn có lý do khác có thể chứng minh đứa bé này không phải của Thẩm Hấp. Bởi vì nàng biết rõ đứa bé này trong tương lai sẽ làm những gì, nếu như hắn thật sự là cốt nhục của Thẩm Hấp, vậy sau này hắn tuyệt đối sẽ không chống đối Thẩm Hấp, trở thành một đại gian thần.
Thẩm Hấp nghe xong, đối với lòng tin có chút mù quáng của nàng vô cùng ngạc nhiên: “Nàng chỉ bởi vì thế mà chắc chắc hắn không phải hải tử của ta? Biết đâu hắn giống mẫu thân của hắn?”
“Sẽ không. Nếu như hắn là hài tử của phu quân, chàng sẽ không không chút nào để ý đến, để cho hai mẹ con hắn trải qua cuộc sống thảm thương đến vậy.”
Thẩm Hấp nghe xong những lời này, lại đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng lộ ra tia trào phúng:
“Ta không phải không quan tâm đến hai người họ, mà là không thể. Nếu như quan tâm tới, mới càng đẩy hai người họ nhanh vào con đường chết hơn.”
Tạ Hộ ngồi thẳng dậy, khó hiểu mà nhìn hắn, Thẩm Hấp cong môi cười cười:
“Nàng đoán không sai, đứa bé đó đích thực không phải của ta. Chẳng qua, ta không thể không nhận hắn, mặc dù không có danh phận, bất quá cái này trong phủ tất cả mọi người biết rõ, đó là của ta hài tử.”
Tạ Hộ trầm mặc một lát, mới mở miệng hỏi:
“Vậy rốt cuộc hắn là hài tử của ai?”
Thẩm Hấp thở dài nói: “Ta không thể nói. Nói ra, hai mẫu tử họ lại càng không có cơ hội sống.”
Tạ Hộ khó hiểu, mày nhíu chặt, thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu đạo lý trong đó, Thẩm Hấp thấy nàng lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không khỏi giơ tay sờ lên những sợi tóc mềm mại của nàng, hỏi:
“Chuyện ngày hôm nay, có phải là… do Lan di nương khơi mào phải không?”
Tạ Hộ gật đầu: “Vâng. Chính là Lan di nương. Bà ta nói Trường Thọ trộm đồ rồi gài bẫy cho hắn, sau đó lại báo lên cho lão thái quân, lão thái quân gọi thiếp tới muốn thiếp xử lý chuyện này. Hơn nữa còn nói cho thiếp biết, đứa trẻ kia cũng xem như thuộc Thương Lan uyển. Cho nên, thiếp mới đưa hắn về viện. Thiếp hỏi Trường Thọ, hắn nói hắn chỉ lấy trộm dược liệu, không trộm những vật khác.”
“Dược liệu… Hắn trộm dược liệu làm cái gì? Mẫu thân hắn ngã bệnh sao?”
Tạ Hộ lắc đầu: “Thiếp cũng không biết, chắc là vậy. Đứa bé kia rất hiếu thuận, đoán chừng cũng chỉ có thể vì mẫu thân hắn mới có thể làm ra chuyện trộm cắp này. Chỉ sợ vị Lục Châu kia bệnh không nhẹ.”
Lông mày Thẩm Hấp nhăn lại, tự nhủ:
“Lúc trước thân thể nàng ta đã tốt hơn rồi, sao mới đó đã đổ bệnh? Ngày mai nàng mang ít dược liệu cho nàng ấy, nếu không ổn thì mời đại phu đến.”
Tạ Hộ đối với yêu cầu này của Thẩm Hấp nhẹ gật đầu tỏ vẻ chấp thuận, cũng không hỏi tại sao, nói: “Được, ngày mai thiếp thân liền đi xem nàng, phu quân còn phân phó gì khác không?”
Thẩm Hấp nhìn thoáng qua Tạ Hộ, đột nhiên bật cười, nói : “Nàng như vậy thật khiến ta có chút hoài nghi nàng có thật thích ta hay không. Ta yêu cầu nhiều như vậy, bảo nàng đi nhìn xem nàng ấy, lại kêu mang thuốc, kêu mời cả đại phu nữa, nàng ngược lại lại vô cùng hào phóng.”
Tạ Hộ có chút quẫn bách cúi đầu: “Thiếp có chỗ nào hào phóng chứ! Đấy rõ ràng là chu đáo săn sóc được không.”