Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Hộ liền gọi Trúc Tình thay nàng chuẩn bị chút thuốc bổ, sau đó mang theo Đan Tuyết đi tới Thúy Phượng các.
Thúy Phượng các nằm ở phía sau tây viện Định Quốc công phủ, tây viện là nơi ở của tất cả nô bộc và nữ tỳ cùng con cái bọn họ, chỉ có mấy gian nhỏ đằng sau là nơi ở của số ít không được sủng hoặc là di nương phạm sai lầm.
Tạ Hộ thẳng đường đi tới, đám nô bộc và nữ tỳ ở tây viện nhao nhao hướng nàng hành lễ, một ma ma dẫn đường cho nàng đến Thúy Phượng các. Đây là một viện nhỏ đổ nát hoang vu, tường viện chỉ dùng cọc gỗ đóng xuống, có chỗ đã vỡ nứt ra, mèo hoang chó hoang gì đó chui vào không thành vấn đề, trong sân có một đống lộn xộn, vườn rau chỉ có vài loại rau, nhưng cũng không hề tươi tốt mà co quắt héo rũ, chắc phải một đoạn thời gian không có ai chăm sóc rồi, trong sân có một cái chuồng gà bỏ hoang, còn có một gốc hòe (*) khô cằn, thời gian cuối thu, cánh lá từ đầu thu đã không xum xuê nay lại càng khô héo, đập vào mắt đều là một mảnh tiêu điều.
(Cây hòe là một loại cây thân gỗ, ra hoa khoảng cuối hè và đầu thu, hoa nhỏ, nở thành từng chùm, hoa thu hoạch đem phơi khô có thể làm trà hoặc làm vị thuốc trong Đông y)
“Thiếu phu nhân, nơi này bẩn lắm, hay là để lão nô gọi người bên trong ra.”
Ma ma dẫn đường thấy Tạ Hộ đứng ở trong sân dò xét, cho rằng nàng ngại bẩn, liền nịnh nọt nói.
Tạ Hộ lắc đầu, nhìn qua Trúc Tình, Trúc Tình lấy từ trong tay áo ra hai thỏi bạc đưa cho ma ma kia, để cho bà ta trở về, ma ma kia mới cầm lấy bạc cảm tạ rồi rời đi.
Đan Tuyết đi phía trước Tạ Hộ, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, che chở Tạ Hộ đi vào trong gian phòng đen ngòm.
Đứng ở trước cửa, đợi một thời gian cho ánh mắt kịp thích ứng, Tạ Hộ mới nhìn rõ bày biện trong phòng, trong phòng lộn xộn không tưởng, không khác gì vườn rau ngoài kia, khắp nơi bừa bộn ngổn ngang, trên mặt bàn bầy tán loạn dược liệu, có mấy cái bình đựng bột phấn rơi đổ bên trên, thoạt nhìn càng thêm dơ bẩn. Trong phòng bày biện tương đối đơn giản, chỉ có một cái tủ quần áo, một cái bàn tứ tiên, hai cái ghế dựa, sau đó chính là một bộ màn giường, ngay cả bệ chân (thường kê dưới trường kỷ hoặc giường) cũng không có, một đôi giầy thêu còn mới tinh thả dưới giường, thoạt nhìn khá nổi bật, theo ánh mắt nhìn lên, trên giường có một người đang nằm, quần áo tóc tai tán loạn, tựa hồ bệnh không nhẹ, người đó đưa lưng về phía cửa, hẳn là ngủ rồi.
(Bàn tứ tiên là loại bàn vuông nhỏ dành cho 4 người ngồi)
Tạ Hộ liếc mắt nhìn nàng từ trái sang phải một lượt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, dưới cái chăn cũ nát mỏng tang kia, một thân ảnh gầy yếu mặc bộ đồ hoa phục thật sự không đồng nhất với khung cảnh trong phòng, giống như đôi giầy thêu mới tinh đặt dưới giường, tất cả đều là kiểu dáng đang thịnh hành, vải lụa chính tông thêu mẫu đơn, hàng trên phố thuộc loại thượng đẳng giá ít nhất phải mười hai lượng bạc.
Tựa hồ nghe thấy tiếng động trong phòng, người nằm đưa lưng về phía cửa kia đột nhiên giật giật, chống người ngồi dậy, nàng quay đầu lại làm cho người ta thấy rõ tướng mạo, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan thập phần tinh xảo xinh đẹp, chẳng qua là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bờ môi tái nhợt, bộ dáng bệnh tật sắp chết.
Đây chắc hẳn là Lục Châu rồi.
Lục Châu giương lên mi mắt, tưởng rằng Trường Thọ đã trở về, vừa mở mắt nhìn, đã thấy ba người Tạ Hộ đứng đó, trên mặt nàng sững sờ, sau đó ánh mắt liền nhìn Tạ Hộ một lượt từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không biết nàng là ai.
Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy từ ngoài phòng truyền vào:
“Mẹ, thuốc sắc xong rồi, mẹ mau dậy uống thuốc đi.”
Trường Thọ bưng một chén thuốc đen sì đi đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu phủ kín bụi than, đồ mặc hôm qua đã đổi, chỉ có điều y phục không chỉnh trang, đồ mặc xốc xếch, nút thắt cài sai một chỗ, y phục lại nhỏ hơn một cỡ so với người, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Hắn đi vào trong, thấy trong phòng có thêm ba người, phút chốc sững sờ, đến khi nhìn rõ người đến là ai, lông mày nhăn lại, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào Tạ Hộ, nói:
“Các ngươi tới làm gì! Không được đụng đến mẹ ta, cút mau!”
Lục Châu ngồi trên giường thều thào nói: “Trường Thọ, không được vô lễ.”
Chỉ là nói xong câu đó, nàng bắt đầu thở hổn hển, suy yếu tựa vào đầu giường, Trường Thọ thấy nàng như vậy, vội vàng bưng chén thuốc đi đến trước mặt nàng, ân cần nói:
“Mẹ, mẹ uống thuốc trước đi, đừng nói chuyện, con lập tức đuổi bọn họ đi liền.”
Lục Châu kéo Trường Thọ lại, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, nói: “Đi lấy ghế cho Thiếu phu nhân ngồi, không được vô lễ.”
Trường Thọ nghe lời mẫu thân phân phó, cho dù trong nội tâm một trăm tám mươi lần không nguyện ý, rồi lại vẫn nghe lời đi lấy một cái ghế đưa tới bên cạnh Tạ Hộ, sau đó nhìn thoáng qua bộ hoa phục xinh đẹp của nàng, đứa nhỏ kia còn cố ý lấy ống tay áo xoa xoa mặt ngoài cái ghế, sau đó mới trở lại đứng bên cạnh Lục Châu.
Lục Châu uống thuốc xong, liền để Trường Thọ đỡ ngồi dậy, toàn bộ cơ thể dựa vào trên khung giường, nói với Tạ Hộ:
“Thiếu phu nhân thứ lỗi, thân thể nô tỳ thật sự không tốt, không thể hành lễ với Thiếu phu nhân.”
Tạ Hộ ngồi xuống, nhìn nàng cười nói: “Không sao. Ngươi nằm là được rồi. Ngươi biết ta sao?”
Một lời lại gọi nàng là Thiếu phu nhân, Tạ Hộ nghĩ không ra chính mình gặp qua nàng lúc nào.
Lục Châu âm trầm cười, nói: “Phần lớn phu nhân trong phủ nô tỳ đều đã gặp qua, còn người thì chưa, phu nhân trẻ tuổi lại đến gặp nô tỳ, trừ người ra, không còn ai khác.”
Tạ Hộ nhìn nàng vừa nói vừa phải dừng lại thở, thật sự một bộ dáng bệnh tình nguy kịch, hỏi: “Ngươi mắc bệnh gì, đã gọi đại phu chưa?”
Lục Châu hơi hơi nhếch môi, mỉm cười nói: “Nô tỳ chỉ là một kẻ hạ tiện, ở đâu mà mời được đại phu đây.”
Tạ Hộ nghe nàng nói như vậy, cũng không nói gì, Lục Châu nhìn thoáng qua Trường Thọ đứng ở bên cạnh, hạ mắt suy nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng hỏi Tạ Hộ:
“Đại công tử… Gần đây có khỏe không? Nô tỳ một thân tàn tạ, không thể hầu hạ cho công tử, chỉ khổ cho đứa nhỏ Trường Thọ này…”
Lục Châu thều thào nói, cho dù như vậy, nàng vẫn như cũ là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy, có thể thấy được khi nàng còn trẻ phải hào hoa phong nhã đến nhường nào.
Trúc Tình cảm thấy nữ nhân này rất đáng ghét, khi nàng nói lời này ngữ khí bình thản, nghiễm nhiên thật sự coi mình là cơ thiếp bình thường của Đại công tử Thẩm Hấp vậy, còn nói cái gì thân thể tàn tạ, hầu hạ với không hầu hạ, đây là cố tình là lường gạt chủ nhân các nàng sao? Trúc Tình có chút lo lắng đến cảm nhận của phu nhân nhà mình.
Không ngờ Tạ Hộ chẳng qua chỉ cười cười, nói:
“Đại công tử hết thảy đều rất tốt. Hôm qua chàng còn nhắc tới các ngươi với ta, vừa nghe nói ngươi bị bệnh, liền kêu ta hôm nay đến nhìn xem sao.”
Lục Châu không nghĩ tới Tạ Hộ lại trả lời như thế, ánh mắt ảm đạm phát ra tia tuyệt vọng, hạ xuống mí mắt, mượn lúc thở dốc nhỏ giọng nói một câu: “Đa tạ đại công tử nhớ tới. Còn làm phiền phu nhân tự mình tới đây một chuyến, thật sự không nên.”
Tạ Hộ cười cười: “Không sao, Đại công tử bận quá, có một số việc không quản hết được, ta đến cùng cũng chỉ muốn thay chàng săn sóc một phần.”
Trên khuôn mặt Lục Châu hé ra nụ cười tự giễu, rốt cuộc giương mắt nhìn thẳng vào nữ nhân tôn quý vẫn thong dong ngồi trong căn phòng sơ sài, toàn thân quý khí không phải người như nàng có thể so sánh, cũng chỉ có người như vậy mới xứng được với hắn.
“Chuyện ngày hôm nay của Trường Thọ còn chưa cảm tạ Thiếu phu nhân. Nó trở về đã kể lại mọi chuyện cho nô tỳ, là phu nhân cứu nó, phu nhân thiện tâm, nô tỳ kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng nguyện báo đáp ân tình của phu nhân.” Tinh thần Lục Châu thật sự bất lực, mới nói chuyện được một lát, mắt đã hoa lên.
Tạ Hộ bảo Trúc Tình đặt canh thuốc bổ hầm cách thuỷ trước giường, đặt phía trên cái bàn, rồi đứng dậy nói:
“Đừng nói cái gì báo đáp với không báo đáp. Ta cùng các ngươi không thù không oán, không đáng để làm thanh đao cho kẻ khác tính kế, chuyện Trường Thọ, ta sẽ xử lý, chỉ là lần sau nó làm gì đều phải cẩn thận, không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy đâu.” Tạ Hộ lại nhìn lướt qua căn phòng, vẫn giữ thái độ ôn hoà, nói:
“Hôm nay ta tới chính là để ghé thăm các ngươi một chút, bệnh ngươi mắc phải không thể kéo dài thêm nữa, như thế này đi, ta sẽ mời đại phu đến bắt mạch cho ngươi, người sống dù chỉ còn một hơi, cũng phải cố gắng sống mới được.”
Nói xong, không đợi Lục Châu đáp lại, Tạ Hộ đã xoay người rời đi, Lục Châu quay qua bảo Trường Thọ:
“Đi tiễn phu nhân, thay mẹ dập đầu khấu tạ người, không cho phép con tùy hứng.”
Trường Thọ có chút không muốn, chẳng qua bị Lục Châu nhẹ đẩy đi, mới cúi đầu bước ra cửa, nhưng cũng không có đi tới khấu đầu, cứ vậy đứng cạnh cửa, một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Hộ, tựa hồ hiện lên chút mờ mịt.
*****
Tạ Hộ bước ra Thúy Phượng các, hai ma ma canh giữ ở cửa thấy nàng liền chạy ra đưa tiễn, Tạ Hộ bảo Tình khen thưởng cho họ.
Trên đường trở về, Trúc Tình ở bên cạnh nói: “Phu nhân, nô tỳ thấy Lục Châu kia không giống như người tốt. Nàng nói những lời kia cũng thật đáng giận, cứ tưởng mình là cơ thiếp bên cạnh Đại công tử rồi sao.”
Tạ Hộ mỉm cười: “Cũng khá đáng thương.”
Trúc Tình lại làm lơ: “Phu nhân, người chính là quá thiện tâm. Người xem ả Lục Châu kia, rõ ràng trong nhà cũ nát tồi tàn, thế nhưng y phục nàng ta mặc lại tốt như vậy, ngài lại nhìn xem cái đứa nhỏ Trường Thọ kia ăn mặc thế nào, đồ vá vài miếng chưa nói, lại mặc đồ đã chật, nàng ta đối xử tử tế với chính mình, lại khắc nghiệt với một đứa nhỏ, nàng đáng thương chỗ nào chứ.”
Tạ Hộ hồ nước dọc đường, sau nửa ngày mới lại mở miệng nói:
“Muội chỉ thấy được mặt ngoài, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm.”
Đan Tuyết vẫn trầm mặc ở một bên bỗng mở miệng nói: “Nô tỳ cũng hiểu được lời phu nhân nói có đạo lý. Trúc Tình tỷ tỷ, tỷ có chú ý tới bàn tay của nữ nhân kia không, tuy rằng trắng nõn, thế nhưng chỗ các đốt ngón tay thô nứt, tỷ xem bàn tay người tập võ chúng ta, những nơi cầm kiếm cầm đao đều có vết chai, từ đôi tay của nữ nhân kia xem ra ngày thường nàng nhất định là rất vất vả đấy, nàng tuy rằng ăn mặc đẹp đẽ, nhưng mà, nàng lại không giống người thích làm đẹp, bởi vì trong phòng của nàng ngay cả một cái gương đều không thấy, nói rõ nàng không thích trang điểm, thử hỏi một nữ nhân không thích trang điểm lại mặc trên người hoa phục, không phải rất kỳ quái sao?”
Trúc Tình vừa nghe Đan Tuyết nói như vậy, cả người sững sờ, Tạ Hộ ngược lại nở nụ cười, nói:
“Trúc Tình muội tuy rằng lớn tuổi, chỉ là tâm tư với nhãn lực không thể sánh bằng Hoa Ý và Đan Tuyết được. Đan Tuyết nói đúng, nữ nhân này rất kỳ quái, tuy rằng nàng nói gần nói xa đều đề cao Đại công tử, đúng là muốn khiến cho ta hiểu lầm chút ít, nhưng trong mắt của nàng lại không có chút tình cảm, làm quá mức rồi.”
Trúc Tình nghe xong, vẫn có chút mơ hồ: “Nếu thực như vậy, nô tỳ lại càng không hiểu nổi.”
“Muội không hiểu, vậy ta hỏi muội, muội cảm thấy Lục Châu được sủng ái hay không?”
“…” Trúc Tình suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, chỗ ở của Lục Châu còn chẳng tốt bằng tỳ nữ các nàng, sao có thể dùng cái từ được sủng ái này để hình dung nàng chứ.
“Muội cũng hiểu được nàng không được sủng, phải không? Nếu nàng thực coi mình là thiếp thân của Đại công tử, vậy vì sao biết rõ chính mình không được sủng, còn muốn nói những lời kia khiến chính thê hiểu lầm? Không nói tới chuyện nàng không phải là cơ thiếp, coi như nàng là cơ thiếp đi, nàng lại muốn khiêu khích phu nhân chính thất, ta có giết nàng cũng không ai dám nói gì, chẳng lẽ ngay cả điểm này nàng cũng không ý thức được sao? Mục đích nàng ta nói những lời đó, kỳ thực cũng không phải khiêu khích, mà là cố tình ép ta tin tưởng nàng có quan hệ với Đại công tử. Cho nên mới nói những lời cố ra vẻ kia thôi.”
Tạ Hộ nói xong những điều này, liền không nói gì nữa, mà chính mình cũng lâm vào trầm tư. Lục Châu rõ ràng đã biết, nàng không tin nàng ta có quan hệ với Đại công tử, nhưng vì cái gì còn muốn vội vã lôi ra chứng cứ xác minh mình và Đại công tử có quan hệ đây?
Trên người nàng mặc hoa phục, nếu nói là để làm đẹp, không bằng nói là người khác cố ý bắt nàng mặc, về phần bắt nàng mặc y phục xinh đẹp đến cùng có ý nghĩa gì, cái này Tạ Hộ đoán không ra.
Trở lại Thương Lan uyển, Hoa Ý vẫn còn chưa trở về, Tạ Hộ bảo Ngọc Tiêu đi ra ngoài một chuyến, mời một đại phu đến Thúy Phượng các bắt mạch cho Lục Châu.