Tạ Hộ ngồi dưới đèn, thêu vạt áo trước một con mèo nhỏ đang chơi cầu, chân trước nhào vào trái banh vải rực sắc màu, móng vuốt phủ lông mịn như nhung, đầu nghiêng nghiên, hai lỗ tai nhỏ xíu,đôi mắt tròn trừng to, vô cùng ngấy thơ đáng yêu.
Thẩm Hấp ngồi sau lưng nàng ngắm nhìn hồi lâu Ta Hộ mới thu kim, giơ đồ thêu lên cho hắn xem như dâng món đồ hiếm, hỏi:
“ Chàng thấy đẹp không?”
Thẩm Hấp gật đầu: “ Không tệ. Nhưng ta không thích mèo, đặc biệt là ngây thơ như vậy, lần tới nàng hãy lại thêu trúc Tử Phong Diệp cho ta thôi.”
Tạ Hộ sửng sốt, biết phu quân hiểu lầm , dọn kim chỉ lại, rồi bày quần áo ra, Thẩm Hấp lúc này mới nhìn ra y phục này so với hắn thì nhỏ vô cùng, rõ ràng là không phải quần áo may cho hắn, nhìn Tạ Hộ với ánh mắt nghi hoặc, Tạ Hộ đoạt lại quần áo, nói:
“Thiếp may cho Trường thọ , y phục của phu quân làm xong trước rồi, thiếp thêu Tường Vân Phi Yến, không kém hơn bộ này đâu.”
Thẩm Hấp sắc mặt hơi chút biến đổi: “May cho nó? Nàng cũng phí tâm quá đi. Đèn tối như vậy, nàng không sợ đau mắt sao?.”
Tạ Hộ thấy hắn bày ra vẻ mặt ghen tuông, không khỏi cười , buông quần áo xuống đến phía sau, bóp vai đấm lưng cho hắn , nói: “Thiếp vì nhàn rỗi không có việc gì làm , cảm thấy quần áo của nó đều đơn giản, bình thường , không giống quần áo của một đứa nhỏ chút nào , không có điểm nào ngây thơ chất phác, thật khó coi.”
Thẩm Hấp được bàn tay trắng nõn của nàng đấm bóp thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ , nói:
“Sao lại đơn giản? Không phải đứa nhỏ nào cũng mặc vậy sao? ”
Tạ Hộ cười, nói với Thẩm Hấp: “Đương nhiên không phải. Đứa nhỏ nào cũng muốn mặc quần áo đầu tiên phải màu sắc rực rỡ , sau đó thêu lên các động vật nho nhỏ, phải sặc sỡ mới đẹp mắt. Khi còn bé , đại phu nhân chưa từng làm cho phu quân quần áo như vậy sao?”
Thẩm Hấp trầm mặc một hồi sau đó mới thở dài, mở to mắt lắc đầu, nói: “Chưa từng . Mẫu thân ta … Cũng không thích ta lắm.”
Tạ Hộ kinh ngạc nhìn gương mặt nghiên nghiên của Thẩm Hấp, lông mi buông xuống, phảng phất chút cô đơn, nàng mới nhớ Thẩm Hấp chưa từng nói với nàng về chuyện của đại phu nhân qua cố, liền tựa vào bờ vai của hắn, ôm cổ hắn, hỏi:
“Sao lại không thích phu quân? Chàng tốt như vậy cơ mà!”
Thẩm Hấp nghe giọng nói hiền dịu, nhẹ nhàng của Tạ Hộ bên tai, trong lòng cảm thấy thật ấm áp , cầm lấy một bàn tay của nàng đặt trược ngực mình, thở dài, nói:
“Chỉ có nàng mới cảm thấy ta tốt. Mẫu thân tự trong đáy lòng mong mỏi rằng bà chưa bao giờ sinh ra ta. Bởi ta là nỗi sỉ nhục đối với bà.”
Tạ Hộ nghe xong có chút sững sợ, cảm nhận hơi ấm trên gương mặt hắn, chậm rãi buộc chặt cánh tay, ôm hắn vào lòng.
Kiếp trước, nàng chỉ thấy chủ tử oán hận Định Quốc công phủ, nhưng không biết trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại phu nhân có quan hệ gì với tiên hoàng, trừ chính bản thân bọn họ, người bên ngoài biết ước chừng cũng chỉ có Định Quốc công Thẩm Diệp . Thẩm Diệp vốn có hôn ước với đại phu nhân Lạc thị từ trước có hôn ước, sau khi Thẩm Diệp thi đình, liền rời đi ba năm sau mới trở về. Sau đó, ông cưới Lạc thị làm vợ, sinh ra đại công tử Thẩm Hấp ngay trong năm đó. Người ở ngoài thoạt nhìn chỉ thấy hình tượng đẹp đẽ nhưng không rõ bí mật đầy trơ trẽn cất giấu bên trong.
Mà trong bí mật này vô tội nhất là Thẩm Hấp, hắn không hề can dự đến đời sống tình cảm đầy rối bời của cha, nhưng lại là nguyên nhân khiến cho mỗi người bọn họ đều không thể quên những chuyện xảy ra trong quá khứ.
Lúc này, nàng tưởng tượng những ngày thơ ấu của phu quân trải qua như thế nào, mọi người xa lánh, mẫu thân không yêu, một mình đấu tranh. So với Trường Thọ, hắn còn thảm hơn, bởi Trương Thọ còn có mẫu thân yêu thương, gần gũi, còn hắn có ai đâu?
Càng nghĩ càng đau lòng, chủ tử nàng, phu quân nàng, một con người tôn quý như vậy, tại sao chỉ có thể nhận sự thờ ơ, những người đó dựa vào cái gì mà làm vậy?
Cảm nhận được tâm tình người sau lưng có chút không đúng, Thẩm Hấp đem nàng kéo tới trước người, đặt nàng ngồi trên đùi mình, sau đó mới nâng cằm nàng lên, nhìn ánh mắt nàng có chút phiếm hồng, đôi mắt kia so với ánh sao còn rực rỡ mĩ lệ hơn, bên trong hắn dâng lên một cảm giác ấm áp, dịu nhẹ, từ ánh mắt đến trái tim, hắn nhéo nhéo gò má của nàng lại thấy nàng không giống như trước mà phản kháng, nàng cứ để hắn tiếp tục, tâm tình hắn đang hoan hỉ, chui đầu lên hôn môi nàng một cái, nàng không né, hiếm khi nào phối hợp được như vậy, Thẩm Hấp lấp tức ôm nàng vào trong ngực , ôm thật chặt đến khi cả hai người không thở nổi mới bằng lòng buông ra.
“Ta chẳng có bộ y phục nào như vậy, ngày mai nàng may cho ta, được không?”- Thẩm Hấp thỏ thẻ bên tai Tạ Hộ .
Tạ Hộ ngạc nhiên nhìn hắn: “Loại y phục nào ? Thêu con mèo nhỏ ?”
“Đúng. Chính là như vậy .” Thẩm Hấp đáp lại vô cùng nghiêm túc, nhưng Tạ Hộ buồn cười: “Nhưng phu quân không phải nói thiếp thêu cho chàng trúc Tử Phong Diệp sao? Mèo con… Không thích hợp với chàng chút nào.”
“Thích hợp.” Thẩm Hấp ý chí kiên định, rồi lại bổ sung một câu: “Nàng may cho ta đồ trong để mặc lót, như vậy không tốt sao?”
“…”
Tạ Hộ tưởng tượng bộ dáng Thẩm Hấp mặc nội sam mèo con, cún con, hổ con đi lại trong phòng, cảm thấy không tài nào nhịn được bèn cười to, Thẩm Hấp thấy có chút lúng túng, hắn đương nhiên biết Tạ Hộ đang cười gì nhưng không hề hối hận khi đưa ra yêu cầu này, nếu nàng có thể thêu cho tên tiểu tử kia, thì không lý do gì mà không may cho hắn. Nàng thêu cho người khác cái gì, bất kể như thế nào, hắn đều muốn có một phần.
Thấy Tạ Hộ cười sảng khoái , Thẩm Hấp lập tức bế nàng dậy, Tạ Hộ kinh hô một tiếng, sau đó ôm cổ Thẩm Hấp đề phòng chính mình rớt xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc của hắn, Tạ Hộ quả thực muốn cười, đến khi bị hắn cảnh cáo đè trên giường cũng nhịn không được.
Thẩm Hấp nổi giận, vén chăn đem người không biết điều vào, quyết định phải giáo huấn cho thật tốt.
Tiếng cười trong gian phòng như chuông bạc dần dần yếu, thay vào đó là âm thanh rên rĩ, người nào đó lúc này hối hận đã không còn kịp rồi.
Phu quân xin lỗi, ta không nên cười chàng ! Bỏ qua cho ta đi! Những lời này giờ đây là nội tâm chân thực nhất của Tạ Hộ.
*****
Tạ Hộ mang bộ y phục kia đưa cho Trường Thọ, trong mắt hắn ánh lên một tia cảm kích, nhìn chằm chằm bộ y phục thật lâu sau, mới hỏi Tạ Hộ:
“Đây là… Cho ta ?”
Tạ Hộ cầm lấy cánh tay hắn, gật đầu nói:
“Đúng rồi. Đây không phải là số đo của ngươi sao? Ta lúc trước có ước lượng sau đó trở về làm , ngươi đừng nhìn ta như vậy, tay nghề ta cũng không tệ lắm, thêu thùa cũng không kém hơn Tú nương đâu, ngươi nhanh mặc vào cho ta xem, nếu chỗ nào không hợp, ta chỉnh sửa lại cho ngươi.”
Trường thọ khó hiểu nhìn chằm chằm Tạ Hộ, Tạ Hộ không thèm đợi , lôi hắn đứng dậy, chủ động thay quần áo cho hắn, Trường Thọ sợ tới mức nhanh chóng lui về sau một bước, khó chịu nói:
“Để ta tự làm, ngươi đừng đụng ta.”
Tạ Hộ buồn cười nhìn chằm chằm đứa trẻ ngượng ngùng trước mắt , không nói gì, Trường Thọ cởi bỏ nút thắt dưới áo, đứng đối diện khuôn mặt tươi cười của Tạ Hộ, càng thêm ngượng ngùng, dứt khoát xoay lưng lại, thế này mới không xấu hổ mà cởi áo ngoài xuống, len lén dùng tay thò về sau lưng lấy xiêm y Tạ Hộ đưa, tự mình mặc vào.
Tạ Hộ không thúc giục, ngồi một bên uống trà chờ, đợi Trường Thọ chuẩn bị tâm lý xoay người lại, chỉ thấy hắn sờ sờ quần áo, chạm vào bên nọ bên kia, không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ phải tự mình đứng lên, đến bên cạnh hắn, xoay hai vòng, đem cánh tay hắn nâng lên nhìn, mới nói:
“Kích thước cũng từa tựa, nhưng eo hơi lớn, ngươi cởi ra, ta sửa đổi một chút.”
Vừa nói vừa muốn cởi áo Trường Thọ, nhưng hai bàn tay nhỏ của trường thọ gắt gao nắm cổ áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngẩn ngơ nói:
“Không, không cần sửa , như thế tốt rồi . Ta mặc… rất thoải mái. Thật đó. ”
Trường thọ lắp bắp nói, cuối cùng sợ Tạ Hộ không tin, lại thêm một câu ‘Thật đó’ .
Tạ Hộ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi thật sự thoải mái? Nếu như vậy, ta không sửa gì nữa, dựa theo kích thước này , ta làm cho người hai bộ nữa thay ra thay vô , như vậy chẳng bao lâu sau , quần áo ngươi đủ mặc.”
“…”
Trường thọ không nói gì, mà là nhìn thẳng Tạ Hộ, ánh nắng chiếu trên người Tạ Hộ khiến người khác khó nhìn thẳng, nàng mặc bộ xiêm y hoa văn thanh lịch, Bạch Ngọc trâm, tuy đơn giản mà tôn quý. Trường thọ không biết nên hình dung nữ nhân này như thế nào , đôi khi mồm miệng độc ác, nhưng có lúc lại dịu dàng như nước, nhưng trước giờ đều làm chuyện tốt cho mình, cho ăn, cho mặc, cho ở, cho hắn thời gian sinh hoạt an yên, thoải mái…Lúc trước khi còn mẫu thân hắn chưa bao giờ thoải mái, suốt ngày lo lắng đề phòng, lo lắng có ai khi dễ mẹ hắn, sợ hãi có ai khi dễ hắn, tóm lại, không có một khắc nào mà thần kinh không căng thẳng , không có một khắc nào quá đỗi an bình.
Tạ Hộ cảm nhận được ánh mắt Trường thọ, nhấc mắt nhìn hắn, phát hiện tiểu tử kia đã sớm tránh đi, ánh mắt không biết nhìn chằm chằm thứ gì phía trước đến nỗi ngẩn người. Tạ Hộ không hỏi hắn, tiếp tục xoay hắn vài vòng, xác định quần áo bên trên không có lỗ hổng hay tì vết gì, mới yên tâm cho hắn mặc lên người.
Đứa nhỏ này có cảm giác như phu quân khi còn bé, Tạ Hộ tuy rằng biết đứa nhỏ này tính tình cổ quái nhưng nàng vẫn tin rằng đối xử tốt với hắn, hắn có thể mở lòng ra với nàng; nếu không, nàng cũng không làm hại hắn, trong thời gian dài đá còn có thể mài thành ngọc, huống gì là một đứa nhỏ. Nàng hy vọng chỉ cần nàng thật tâm đối đãi hắn, một ngày nào đó, hắn có thể buông xuông sự đề phòng với nàng, không cần phải tôn kính nàng. Như vậy nhiều năm sau, nàng hi vọng có thể là cầu nối giữa hắn và phụ thân, cố gắng giúp đứa nhỏ cùng phu quân tránh sinh ra hiềm khích mới là điều tốt nhất.