Ông chủ là người Tứ Xuyên, nên rất nhiều nguyên liệu đều được nhập từ quê lên. Vì vậy, những vị khách đến đây thường sẽ chia thành hai thái cực đối với những món đặc sản, hoặc là rất thích ăn, hoặc từ nay sẽ đứng nhìn từ xa. Bà chủ là người địa phương, biết làm vài món hợp khẩu vị của thành phố Hải, những khách nào ăn không quen thì có thể gọi những món này.
Vì thế nên vừa rồi Long Ngọ mới hỏi Thi Sơn Thanh có ăn cay được không. Cô ăn cay, do đó mỗi lần đến đây đều gọi món đặc sản. Nhưng cô lại không biết Thi Sơn Thanh có thích hay không.
Chờ những món Thi Sơn Thanh gọi được bưng lên, Long Ngọ nhìn lướt qua bỗng thấy thật hối hận vì đã gọi những món kia, vì khẩu vị của cậu rõ ràng là thiên về ngọt. Ban đầu cô không hề chú ý, vì vẫn mãi đắm chìm trong niềm vui được làm bạn với cậu.
“Những món này đều rất cay, cậu…” Sau khi người phục vụ đi khỏi, Long Ngọ định giải thích một chút.
“Nhìn có vẻ ngon.” Thi Sơn Thanh ngắt lời cô, cầm đũa lên nếm thử một miếng.
Bề ngoài được bọc một lớp dầu cay, cắn vào thịt liền có cảm giác mềm mịn, mùi thơm nổ tung trong khoang miệng. Thi Sơn Thanh bất giác híp mắt lại.
“Ăn ngon lắm.” Thi Sơn Thanh nhìn về phía Long Ngọ, độ cong nơi khóe miệng càng cong hơn.
Long Ngọ nuốt nước miếng, nắm chặt bàn tay đang cắm trong túi. Cô cảm thấy đợi chút nữa thôi Thi Sơn Thanh sẽ rơi nước mắt mất.
Lúc trước, lần đầu tiên cô ăn đã cay đến nổi nước mắt giàn giụa. Ban đầu ăn rất ngon lành, ăn mãi không ngừng, nhưng một khi đã dừng lại thì cả người giống như bị đặt vào trong ngọn lửa ấy, nhất là miệng.
“Cậu cứ chầm chậm, ăn từ từ thôi.” Long Ngọ lo lắng.
Đồ ăn ngon rất dễ làm cho người ta thả lỏng sự đề phòng. Thi Sơn Thanh thấy Long Ngọ còn chưa động đũa, không khỏi cười nói: “Cậu sợ tôi ăn hết à?”
“Không có.” Long Ngọ cũng không tiện nói thêm. Cô vẫy người phục vụ để gọi hai ly nước dừa, đặt toàn bộ bên chỗ Thi Sơn Thanh.
“Cậu không uống à?” Thi Sơn Thanh không ngừng đũa, khó hiểu hỏi.
“Không uống.” Long Ngọ xua tay. Thật ra lúc cô đến một mình thường sẽ gọi bình rượu đế, nhưng đang ở trước mặt bạn mới nên cô không dám gọi ra.
Một bàn đầy thịt đều bị Thi Sơn Thanh tiêu diệt, Long Ngọ rất hiểu. Nếu đã thích ăn món này, thì thường sẽ không muốn động vào món khác.
Có điều hiệu quả cũng đã rõ ràng, môi của Thi Sơn Thanh đã bắt đầu ửng hồng, đôi mắt cũng đỏ hoe như sắp khóc.
Kiểu động tác hà hơi thì Thi Sơn Thanh không làm được, nên chỉ có thể không ngừng uống nước dừa. Hai ly nước dừa nhanh chóng đã thấy đáy. Bởi vì quá cay, nên cậu hơi nhíu đầu mày lại. Nước dừa màu trắng dính trên bờ môi đỏ của Thi Sơn Thanh, vô cùng khó xử.
Long Ngọ liếc mắt sang chỗ khác không nhìn vào cậu. Một lát sau nhìn lại, thấy Thi Sơn Thanh vẫn không có phản ứng gì, cô đành phải rút khăn tay đưa cho cậu.
Thi Sơn Thanh không nhận khăn mà nhìn về phía Long Ngọ với ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Sao thế?”
Long Ngọ dùng ngón tay chỉ khóe miệng mình. Kết quả đợi cả nửa ngày mà Thi Sơn Thanh vẫn không có phản ứng, có lẽ vì cay nên người hơi trì độn. Long Ngọ liền ngã về phía trước lau khô giúp cậu.
Thi Sơn Thanh cảm thấy giờ phút này cậu đã không thể chịu nổi cảm giác cay nóng trong miệng, ngay cả chỗ khóe miệng được khăn tay lau qua cũng sắp cháy đến nơi rồi.
“Muốn uống nữa không?” Long Ngọ chỉ ly nước dừa.
“Muốn cái này.” Thi Sơn Thanh hơi sửng sốt, rồi dùng chiếc đũa chỉ chỉ vào cái dĩa sạch trơn trên bàn nói.
Long Ngọ hơi khó xử: “Cay lắm, ăn nhiều không tốt đâu.”
“Vậy…” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Cậu cũng chưa ăn được bao nhiêu, gọi một dĩa nữa ra, cậu ăn, tôi chỉ ăn thêm một chút thôi.”
Đây là đang làm nũng ư? Ngực Long Ngọ bị đánh một cái thật mạnh.
“…Được.”
Lúc đi ra, trong lòng Thi Sơn Thanh đã đạt được cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Cậu ăn ngọt, bởi vì chịu ảnh hưởng của mẹ nên thường ăn thanh đạm. Rất ít khi cậu ăn nhiều dầu mỡ và quá cay như thế này. Nhưng ăn xong rất sảng khoái, cậu nghĩ thầm, lần sau lại đến nữa.
“Cậu không có cảm giác gì à, không cay ư?” Thi Sơn Thanh tò mò nhìn Long Ngọ không có chút sự thay đổi nào.
“Tôi ăn thường xuyên mà, lần đầu tiên ăn sẽ cảm thấy khá cay.” Long Ngọ nhạy cảm nhận ra, hiện tại Thi Sơn Thanh đã nói chuyện với cô nhiều hơn.
Long Ngọ nghiêng đầu nhìn Thi Sơn Thanh, sau đó nói: “Cậu ở đây đợi tôi nhé.”
Thi Sơn Thanh gật đầu, không hỏi cô đi đâu.
Khoảng mười phút sau, Long Ngọ chạy chậm tới, cầm một ly trà yến mạch trong tay.
“Cho này.” Đợi Thi Sơn Thanh cầm lấy, Long Ngọ hướng ra ngoài vẫy một chiếc taxi.
“Cậu không uống à?” Thi Sơn Thanh mút ổng hút, hàm hàm hồ hồ hỏi.
Long Ngọ nhìn môi Thi Sơn Thanh vẫn còn ửng đỏ, đôi mắt ướt át, thì rất muốn xoa đầu cậu. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngăn cơn xúc động lại.
“Không uống, tôi không thấy cay.” Ly nước dừa vừa nãy để lạnh, uống nhiều không tốt. Cho nên Long Ngọ mới đi đến chỗ gần đó mua cho cậu một ly trà giải cay.
“Cảm ơn.” Thi Sơn Thanh chân thành nói với Long Ngọ đang giúp cậu mở cửa.
“Chúng ta là bạn mà, nên thế.”
Vì một bữa cơm, dường như Thi Sơn Thanh đã không còn ghét cô nữa. Long Ngọ vui sướng nghĩ.
Lúc đi thi, cậu còn gật đầu với cô, chứ ngày xưa nào có chịu liếc nhìn cô một cái.
Quả nhiên bạn bè là phải giao lưu thiệt nhiều.
Mỗi khoa của đại học D đều lục tục thi xong, người cũng dần đi hết. Khoa quản lý kinh tế là được nghỉ muộn nhất, thi xong một cái thì người trong phòng đã bắt đầu dọn đồ về nhà rồi.
Triệu Chân Kỳ đã về vào đêm hôm trước, ngày hôm sau Ninh Trừng cũng phải về. Long Ngọ giúp cô ấy thu dọn hành lý xong, đưa cô ấy ra sân bay rồi mới đeo balo đi về nhà.
Ninh Trừng không phải người thành phố A, nói chính xác thì cô ấy được xem là người dân tộc thiểu số, chỉ có nhà ở thành phố A mà thôi.
Cô ấy mua khoang hạng nhất, không phải vì muốn chơi trội hay gì. Thân thể cô ấy vẫn luôn không được tốt, hiện tại cũng đã đỡ hơn, nhưng vẫn thích nơi yên tĩnh.
Trương Liêu vừa lên máy bay thì thấy một nữ sinh xinh xắn ngoan ngoãn đang đọc một quyển tạp chí kinh tế, xuân tâm bặt tin đã lâu của cậu ta bỗng nhiên giật giật.
Vừa vặn hai người lại ngồi song song, Trương Liêu liền nghĩ đây chính là ý trời rồi. Bần thần một lúc, cậu ta quyết định bắt đầu từ tạp chí đi, hẳn là sẽ có chủ đề chung.
“Thật ra cuốn tạp chí này không hay bằng tạp chí Phong uy tín đâu.” Trương Liêu quay sang nói.
Ninh Trừng nghe nói thế, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Liêu, sau đó lại vùi đầu đọc tạp chí của mình.
Có vài người cứ thích tự cho mình là đúng, Ninh Trừng bĩu môi.
Không nói gì à? Trương Liêu cũng không thấy xấu hổ, nói tiếp: “Bạn học, cậu cũng học kinh tế hả? Tớ học tài chính đấy, học ở Đại học D.”
Đại học D? Ninh Trừng lại nhìn thoáng qua Trương Liêu. Cô ấy đột nhiên cảm thấy nhìn cậu ta hơi quen mắt.
“Anh là đàn anh Trương Liêu ạ?”
Vậy thì… Là đàn em? Trương Liêu vui mừng quá đỗi. Chẳng lẽ là nữ sinh thầm mến cậu? Hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi đàn em không thèm để ý tới câu chuyện của mình.
“Đúng rồi! Em cũng học quản lý kinh tế ở Đại học D à?” Trương Liêu biết lắng nghe liền tiếp lời.
Ninh Trừng nhếch hàng lông mày thanh tú lên, cũng không thèm để ý tới lời nói ngu xuẩn vừa nãy của Trương Liêu. Cô ấy cười đến ngọt ngào: “Dạ đúng rồi, sao anh không về cùng anh Thi ạ?”
Ninh Trừng từng điều tra qua, Thi Sơn Thanh và Trương Liêu đều là người thành phố A. Cũng không phải cô thích Thi Sơn Thanh hay gì, mà chỉ cảm thấy hứng thú với các loại tin đồn mà thôi.
Vừa nghe nhắc đến Thi Sơn Thanh, trái tim nóng bỏng của Trương Liêu lập tức lạnh đi hơn phân nửa, bài học kinh nghiệm năm ấy vẫn còn rõ mồn một.
“Người nhà cậu ấy sẽ đến đón cậu ấy về.” Ngữ khí của Trương Liêu không còn nhiệt tình nữa.
Ninh Trừng thấy Trương Liêu lại trở nên lạnh nhạt, thì thấy hơi khó hiểu. Chẳng qua cô ấy cũng không quan tâm lắm, lại tiếp tục đọc tạp chí của mình.
Dọc đường đi, trái tim của Trương Liêu đã vỡ thành từng mảnh. Vì sao ai cũng thích Thi Sơn Thanh, rõ ràng cậu cũng được coi là một chàng trai chất lượng tốt cơ mà!
Thi Sơn Thanh rút một tờ khăn giấy ra để che mũi, hắt xì một cái, không khỏi nhíu mày. Cậu có một căn nhà ở thành phố Hải, vừa được nghỉ là Thi Sơn Thanh sẽ đến đó ở. Trước khi rời trường cậu còn gửi cho Long Ngọ một tin nhắn ngắn nói năm sau gặp.
Tuy rằng đã đồng ý làm bạn với cô, nhưng Thi Sơn Thanh vẫn không muốn gọi điện thoai cho Long Ngọ hoặc trực tiếp đối mặt cô. Sau bữa cơm lần trước, Thi Sơn Thanh đã có một lần suy đoán rằng, có phải cô nhìn trúng cậu rồi không, nói làm bạn nhưng thực tế là muốn qua lại với cậu!
Sau đó lại nhớ tới diễn xuất cực kỳ giống một người bạn trai của Long Ngọ trong lúc ăn cơm, lại nghĩ đến bên ngoài thì khí thế dọa người, nhưng bên trong lại chậm chạp ngốc nghếch của cô. Cuối cùng Thi Sơn Thanh cũng xác định được một chuyện: EQ của Long Ngọ quá thấp.
Hiểu rõ Long Ngọ không có loại tình cảm nam nữ với cậu, Thi Sơn Thanh cũng không thấy mất hứng hay gì. Thêm một người bạn cũng không nhiều bao nhiêu, nên gửi vài tin nhắn như bạn bè bình thường.
Hoàn toàn phớt lờ chuyện trước nay cậu chưa bao giờ chào hỏi kiểu vậy với nữ sinh.
Long Ngọ không biết Thi Sơn Thanh nghĩ gì. Lúc cô nhận được tin nhắn ngắn của Thi Sơn Thanh thì cả người đều có sức sống!
Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động gửi tin nhắn cho mình đó. Long Ngọ cảm thấy mình đã có tiến bộ rất lớn, qua một thời gian nữa, chắc chắn mình đã có thể làm bạn với nhiều người hơn nữa.
Nếu đội trưởng mà biết nhất định sẽ rất vui. Long Ngọ cụp mắt, vô thức vuốt ve di động.
Bởi vì có tin nhắn ngắn của Thi Sơn Thanh chủ động phá băng, lòng tin của Long Ngọ liền tăng mạnh. Cô thường xuyên gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh.
Cô biết Thi Sơn Thanh là người thành phố A từ Ninh Trừng. Cho nên sau khi xem bản tin thời sự vào mỗi ngày, cô nhất định sẽ cẩn thận nghe tin dự báo thời tiết, sau đó gửi tin nhắn ngắn để nhắc nhở Thi Sơn Thanh.
Đúng vậy, là một thanh niên ba tốt ngay thẳng, còn là lính gương mẫu xuất ngũ trở về, điều Long Ngọ thích nhất là xem bản tin thời sự mỗi ngày.
Có đôi khi Long Hoành rời phòng sách để đi rót nước, bao giờ cũng nhìn con gái ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha bằng vẻ mặt phức tạp. Trước đây tuy rằng con gái nhà mình không được cong lưng vì yêu cầu của bọn họ, nhưng ngồi thế này cũng quá thẳng rồi.
Ngược lại, Long Hoành chẳng mấy lo lắng về việc Long Ngọ quá si mê với bản tin thời sự, vì dù sao có một sở thích cũng tốt hơn là chả có hứng thú với thứ gì.
So với Long Hoành, tâm trạng của Thi Sơn Thanh ở thành phố A phức tạp hơn nhiều.
Nhìn tin nhắn chào hỏi và nhắc nhở đúng giờ mỗi ngày trong di động, cậu luôn có cảm giác mình đã nói chuyện yêu đương với một ai đó vào lúc mình không biết. Hơn nữa mình con được người ta chăm sóc đặc biệt.
Có điều… Cảm giác cũng không tệ. Thi Sơn Thanh đang bưng một tách cà phê nóng, khóe môi nhếch lên.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc khi soạn tin nhắn để gửi của Long Ngọ, Thi Sơn Thanh liền thấy hết sức vui vẻ.