Trong một căn phòng cho thuê giá rẻ, một thanh niên tướng mạo bình thường, đối diện là một cái máy tính cổ xưa, miệng hùng hùng hổ hổ, tay cào phím, thường để lộ ra tươi cười điên cuồng quỷ dị.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một mùi rượu xộc vào, hai hàng lông mày của thanh niên nhíu chặt, không thèm quay đầu: “Ông lại đi uống rượu à? Uống rượu đéo cần tiền hả?”
“Tao là ba mày, tiêu của mày ít tiền thì làm sao!” Người đàn ông trung niên trừng mắt, “Nghĩa vụ của mày là phụng dưỡng tao!”
Thanh niên đột nhiên đứng dậy, xoay người chửi ầm lên: “Tôi kiếm tiền dễ dàng lắm à? Nuôi hai cái loại sâu mọt các người đúng là nghiệp chướng tám đời!”
“Trần Dục!”, người Trần Xương Kiến nồng nặc mùi rượu, hung hăng đập bàn một cái, lập tức để lộ ra vẻ hung ác, “Lúc trước tiền tao làm ra mày xài không thiếu một đồng, bây giờ cư nhiên lại dám đối xử với tao như vậy!”
Trần Dục cao to, hiện tại căn bản không sợ lão già Trần Xương Kiến nữa.
“Ông đẻ ra tôi thì phải nuôi tôi, tôi tiêu tiền của ông chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Trần Xương Kiến nhìn bộ dáng này của hắn, vừa phẫn nộ vừa lạnh lòng.
“Mày đúng là cái đồ bất hiếu!” Hắn nắm lấy cái gạt tàn trên bàn ném tới.
Trần Dục một cước đá qua, khiến hắn té lăn trên mặt đất, còn xô đổ cả bàn ghế.
Hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Hiếu với bất hiếu cái gì? Tôi ít ra còn cho hai người ăn, cái loại chó hoang mẹ ruột còn không nhận kia còn bất hiếu hơn nhiều.”
Trần Xương Kiến ôm bụng, gian nan từ trên đất bò lên.
Hắn thật sự hối hận rồi.
Hối hận không dạy dỗ Trần Dục cho đàng hoàng, hối hận vì khiến nó quen thói sử dụng bạo lực.
Trước kia, hắn mắt nhắm mắt mở với việc Trần Dục bắt nạt con riêng, hơn nữa tâm tư còn hi vọng Trần Dục có thể chèn ép được đứa con riêng này.
Nhưng hắn không hề nghĩ tới, những quyền cước và lời nói ác độc đó sẽ rơi lên người mình.
Nếu trước kia hắn dạy dỗ Trần Dục đàng hoàng, nó cũng sẽ không bỏ học cấp ba mà lăn lộn ngoài xã hội, cũng sẽ không làm nên trò trống gì như bây giờ.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên trợn trừng mắt, “Mày lại bày trò gì đúng không? Mẹ mày đâu?”
Trần Dục không kiên nhẫn trả lời: “Mẹ nào? Bà ta mà là mẹ tôi hả? Mẹ kiếp tởm chết được!”
Trần Xương Kiến chạy nhanh đến trước máy tính, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, hô hấp ngày càng trở nên nặng nề hơn.
“Mày kêu bà ấy đi tìm Phó Bách Châu?”
Trần Dục xốc hắn lên một phen, “Làm sao? Bách Mỹ Quyên là mẹ nó, mắc gì tôi phải nuôi? Thằng chó kia bây giờ không phải là người thừa kế Phó thị à? Nhất định là rất dư dả.”
“Mày trêu chọc đến nó làm gì chứ!” Trần Xương Kiến tức giận đến phát run.
Ngu! Quả thực đúng là cái đồ ngu!
Mấy năm trước, sau khi hắn ra tù, vốn định Đông sơn tái khởi, một lần nữa làm ăn buôn bán.
Nhưng thời điểm mỗi lần hắn sắp thành công lại gặp phải chút khó khăn, làm hắn lỗ vốn còn chưa nói, còn phải ôm thêm một đống nợ.
Dần dần, hắn mơ hồ cảm giác được đây là có người nhắm vào mình.
Hắn đã từng nghi ngờ Thiệu Hiển, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy không đúng lắm.
Con riêng của hắn không còn ở Thiệu gia, Thiệu Hiển còn chú ý đến mình làm gì?
Mãi đễn khi hắn nhìn thấy Phó Bách Châu, lúc đó hắn mới chân chính hiểu ra.
Phó Bách Châu vẫn luôn trả thù hắn, làm hắn một lần lại thêm một lần trải nghiệm mùi vị tuyệt vọng.
Hắn đã không còn tuổi trẻ, hắn sợ, hắn không dám trêu chọc đến Phó Bách Châu nữa.
Nhưng hắn không ngờ, Trần Dục cư nhiên giấu mình, xúi giục Bách Mỹ Quyên đi tìm Phó Bách Châu.
So với mình và Trần Dục, chắc là Phó Bách Châu hận nhất vẫn là Bách Mỹ Quyên.
Khiến bà ta đi gặp Phó Bách Châu, thậm chí dùng luân thường đạo lý để uy hiếp hắn ta, đúng là ngu không chịu được!
“Sao ông nhát gan vậy?” Trần Dục cười hừ một tiếng, chỉ vào đống bình luận trên mạng, “Ông không thấy những người này đều đang mắng chửi con chó hoang kia sao?”
Trần Xương Kiến tập trung nhìn, “Không phải có người đang bênh vực nó à?”
Trần Dục sửng sốt, sao có thể!
Hắn vội vàng ngồi vào máy tính, tải lại tường nhà.
Sau đó bày ra vẻ mặt không thể tin được, rốt cuộc là tình huống gì đây? Rõ ràng lúc đầu mọi người đều đang mắng Phó Bách Châu!
Hắn dùng chuột bấm vài cái, rốt cuộc phát hiện ra ngọn nguồn.
Là Tiền Văn Kiệt! Tiền Văn Kiệt lên tiếng cho Phó Bách Châu!
[ Tiền Văn Kiệt ü ]: Mấy ngày nay hóng nhiều drama quá, có hơi no, dù sao cũng phải phun ra một chút. Không dông dài, đưa ra bằng chứng luôn đây. Tôi vẫn luôn cảm thấy, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đánh một trận cũng không sao. Nhưng một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện đã bị đánh thành thế này, không hiểu nổi người kia mặt mũi đâu mà muốn đòi tiền phụng dưỡng? Không có gì là thiên kinh địa nghĩa hết. [hình minh họa]
Hình ảnh báo cáo nghiệm thương của bệnh viện được đăng lên, giấy tờ vô cùng rõ ràng. Báo cáo miêu tả thương tích không phải rất nghiêm trọng, nhưng những từ như “quanh năm suốt tháng”, “vết thương cũ” đủ khiến người đọc không rét mà run.
Đứa nhỏ này mới mười tuổi thôi mà! Nếu là vết thương cũ, vậy chẳng phải là bị ngược đãi từ nhỏ sao.
Có người tò mò.
[ Đã có báo cáo nghiệm thương cho thấy đã có người đưa đứa nhỏ này đi bệnh viện khám? Phát hiện ra vết thương như vậy sao lại không báo cảnh sát? ]
[ Lầu trên ngây thơ vậy! Nhìn ngày tháng đi rồi hãy nói được không? Mười năm trước cơ chế bảo vệ của pháp luật đã hoàn thiện chưa? ]
[ Văn thần đột nhiên đăng cái này là có ý gì vậy? ]
[ Đột nhiên nghĩ tới cái video kia… Càng nghĩ càng thấy sợ….. ]
[Văn thần lấy mấy cái này đâu ra vậy? Là thật hay giả còn chưa biết đâu. ]
[ Phổ cập kiến thức cho lầu trên chút nè, Văn thần với Thiệu Hiển là bạn thân lâu năm đó, tất nhiên cũng là bạn của Phó Bách Châu rồi. ]
[…. Làm sao tôi lại không biết Văn thần là phú nhị đại vậy! Không phải trước khi thi đấu chính thức là một người khó khăn à? ]
Chủ đề ngày một đi xa, rất nhiều fans vì tin tức Tiền Văn Kiệt là phú nhị đại mà hưng phấn dị thường.
Nói tóm lại, hướng gió trên mạng đang dần dần thay đổi.
Trần Dục oán hận hất văn con chuột máy tính, “Mẹ kiếp!”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai!” Hắn cau mày, vô cùng không kiên nhẫn.
“Chuyển phát nhanh đây ạ.”
Hắn quay đầu liếc Trần Xương Kiến: “Ông lại mua cái gì vậy?”
“Chắc là dì Bách của mày mua, bà ấy thích mua hàng qua mạng lắm mà.” Trần Xương Kiến nhanh chóng đùn đẩy.
“Vậy đi mở cửa đi!” Trần Dục nói xong lại ngồi cắm mặt vào máy tính, chuẩn bị tiếp tục cào phím chửi Phó Bách Châu.
Trần Xương Kiến đành phải đi ra.
Cửa vừa mở, lập tức có vài cảnh sát bước vào, khi thế nghiêm nghị. “Ai là Trần Dục?”
Lưng Trần Dục đột nhiên cứng đờ, tay gõ phím cũng từ từ chậm lại.
Trần Xương Kiến nhìn hắn một cái, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Trong phòng chỉ có hai người đàn ông, tư liệu miêu tả Trần Dục là một thanh niên trẻ tuổi, cảnh sát rất nhanh đã xác định người đưa lưng về phía bọn họ là Trần Dục.
“Trần Dục, phiền anh theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”
“Các anh, khoan đã, nó phạm tội gì vậy?”
“Anh ta bị nghi ngờ có liên quan đến hoạt động của một tổ chức xã hội đen.”
Cảnh sát nói xong, không chút lưu tình mang Trần Dục đi.
“Ba! Ba ơi cứu con! Cứu con với! Ba ơi!”
Trần Xương Kiến trơ mắt nhìn Trần Dục bị lôi đi, nghe hắn gào khàn cả giọng, trong lòng không dễ chịu chút nào.
Hắn vô lực ngã xuống ghế.
Không lâu sau, có tiếng bước chân khiến hắn kinh động.
“Sao không đóng cửa vậy? Ăn trộm vào thì phải làm sao?” Giọng người phụ nữ như một chiếc bật lửa, tạch một phát, lửa nổi phừng phừng, đốt cháy lý trí Trần Xương Kiến.
“Bách Mỹ Quyên!” Trần Xương Kiến điên cuồng, phẫn nộ nhào về phía bà, bóp chặt lấy cổ bà ta, “Cô đi tìm Phó Bách Châu đúng không!”
“Thả, thả tôi ra….”
“Cô đi làm gì!” Trần Xương Kiến chứng kiến cảnh Trần Dục bị bắt đi, bất lực, đau lòng, chỉ có thể giận chó đánh mèo, “Mẹ kiếp cô đi tìm thằng đó làm gì!”
Vừa rồi hắn đã suy nghĩ cẩn thận.
Trần Dục đột nhiên bị bắt đi, nhất định là do Phó Bách Châu làm.
Phó Bách Châu đang trả thù bọn họ.
Nếu Bách Mỹ Quyên không chạy tới Phó thị, Phó Bách Châu sẽ không ra tay tàn nhẫn đâu đúng không? Tất cả đều tại Bách Mỹ Quyên.
Bà làm mẹ, lúc trước không bảo vệ con mình, làm Phó Bách Châu nảy sinh oán hận, bây giờ lại đi tìm Phó Bách Châu để đòi tiền, tất cả đều là lỗi của bà!
Bàn tay bóp cổ nàng càng lúc càng chặt.
Bách Mỹ Quyên liều mạng giãy giụa, nhưng yết hầu bị bóp nghẹn rồi, bà không thể kêu la được tiếng nào, tay cào chân đá cũng trở nên vô dụng.
Trần Xương Kiến chưa từng nghĩ tới vấn đề của chính mình.
Nếu Trần Dục không phạm tội sao có thể bị bắt được? Nếu lúc trước hắn thiện tâm một chút, bọn họ sao có thể rơi vào nông nỗi này.
Nếu lúc hắn phát hiện ra khuynh hướng bạo lực của Trần Dục, chú tâm ngăn cản và dạy dỗ nhiều hơn, Trần Dục cũng sẽ không bước sai đường.
Nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đã muộn rồi.
Hắn cố chấp thuyết phục bản thân, người đàn bà tên Bách Mỹ Quyên này chính là một tai họa! Con trai bà ta sinh ra cũng là một tai họa!
Hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, lý trí bỏ nhà ra đi, Trần Xương Kiến không khống chế được chính mình, cổ tay càng thêm dùng sức.
Mãi đến khi Bách Mỹ Quyên dần không còn một hơi thở nào.
Cửa nhà vẫn còn mở rộng, vừa lúc có hàng xóm đi ngang qua, nhìn thấy một màn như vậy, trố mắt vài giây, sau đó sợ hãi la lên rồi bỏ chạy.
Chỉ chốc lát sau, tiếng còi cảnh sát vang lên khắp khu nhà trọ rẻ tiền.
Trên đời này, mỗi ngày đều có một vụ án giết người xuất hiện, cái chết của Bách Mỹ Quyên cũng không gây nên bao nhiêu sóng gió, mà Trần Xương Kiến cũng bởi vì cố ý giết người mà phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Video trên mạng vì chính chủ đã tử vong nên không còn được duy trì, dần dần, cộng đồng mạng cũng quên chuyện này đi.
Bách Mỹ Quyên không còn người nhà, Trần Xương Kiến và Trần Dục không thể lo hậu sự cho nàng, cảnh sát đành gọi cho Phó Bách Châu.
Thời điểm nhận được thông báo, Thiệu Hiển cũng đang ở bên cạnh.
“Bách Châu.” Hắn nhẹ nhàng ôm chặt chàng trai lạnh lẽo trước mặt, không nói thêm tiếng nào, cứ thế mà an ủi.
Một đôi tay vòng ôm lấy hắn, Phó Bách Châu để đầu tựa đầu lên vai Thiệu Hiển, thanh âm rầu rĩ.
“Trước kia mình rất hận bà ấy.”
Nói thật, ở trong lòng, hắn còn ghê tởm Bách Mỹ Quyên hơn cả cha con Trần gia.
“Nhưng mà bây giờ bà ấy cũng chết rồi.”
Hận ý cũng đã cuốn đi theo.
Thiệu Hiển vuốt ve tấm lưng hắn, “Cậu còn có mình.”
Hận thì hận, nhưng Bách Mỹ Quyên dù sao cũng là mẹ ruột, là người hắn tin tưởng nhất, ỷ lại nhất lúc còn nhỏ.
Liền cứ thế mà chết đi như một trò đùa.
Phó Bách Châu buông Thiệu Hiển ra, “Mình không sao.”
“Mình vẫn luôn bên cạnh cậu.” Thần sắc Thiệu Hiển vẫn ôn hòa như vậy, vĩnh viễn không thay đổi.
Phó Bách Châu không cử hành tang lễ cho Bách Mỹ Quyên, chỉ an an tĩnh tĩnh đem tro cốt của nàng đi chôn.
Hắn chăm chú nhìn tấm ảnh trên bia mộ, trong lòng một mảnh yên lặng.
Thiệu Hiển nắm lấy tay hắn, nói với người phụ nữ trong hình: “Dì Bách, sau này cứ giao Bách Châu cho tôi.”
Bà không thể bảo vệ cậu ấy, tôi có thể.
Phó Bách Châu bỗng nhiên nắm chặt tay Thiệu Hiển, con mắt phiếm xanh sáng rực lên dưới ánh mặt trời.
Chút tăm tối sót lại trong trí nhớ của hắn, chung quy cũng được nắng trời xua tan.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Thiệu Hiển còn chưa kịp thả tay Bách Châu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Thiệu Hiển, sao cậu lại ở chỗ này? Còn đây là…… Phó Bách Châu?”
Thiệu Hiển lập tức quay người lại, tay vẫn đang đan vào nhau.
Nếu đã bị người khác thấy rồi thì không cần phải giấu nữa.
“Trịnh Hạo, cậu tới đây làm gì?” Thiệu Hiển thần sắc tự nhiên hỏi.
Trịnh Hạo trả lời theo bản năng: “Mình tới thăm bà nội.”
Hắn dừng một chút, “Còn….. hai cậu?”
Này cũng càn rỡ quá đi! Ban ngày ban mặt vậy mà dám nắm tay nắm chân? Còn là hai đứa con trai nữa!
“Tất nhiên là tới thăm người thân rồi.”
“Vậy hai cậu…..” Ánh mắt Trịnh Hạo dừng trên bàn tay nắm chặt của bọn họ, mặt mày vừa hoang mang vừa khiếp sợ.
Thiệu Hiển đột nhiên mỉm cười, mặt mày sáng lạn, so với nắng trời còn rực rỡ hơn.
“Bọn mình yêu nhau.”