Phó Bách Châu bị miễn chức.
Sau việc giá cổ phiếu bị giảm xuống đột ngột, đương nhiên phải có người trong công ty đứng ra gánh vác trách nhiệm này, hội đồng quản trị nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Phó Bách Châu là thích hợp nhất.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu phần tự thúc đẩy của Phó Bách Châu.
Hắn không muốn dính dáng gì đến Phó thị nữa.
Những công ty có ý định hợp tác lúc trước, vì sự cố này của Phó thị mà khua chiêng gõ trống rút lui.
Không hợp tác, tự nhiên sẽ không cần trực tiếp gặp mặt trao đổi nữa; những bên đã ký hợp đồng rồi vì uy tín thương nghiệp Phó thị có vấn đề nên có quyền bất an, đơn phương chấm dứt hợp đồng.
Sinh ý sao có thể trì hoãn? Không ít xí nghiệp lựa chọn kết thúc hòa bình, Phó thị không thể không bồi thường cho họ được.
Cục diện thế này, đúng là lửa cháy còn đổ thêm dầu.
Mà người bị miễn chức, Phó Bách Châu, lúc này vẫn bình bình ổn ổn, thanh thản ở biệt thự của Thiệu Hiển chuẩn bị cơm nước hằng ngày.
Tiền Văn Kiệt được thơm lây, có lộc ăn còn không quên trêu chọc: “Bách Châu, cậu bị miễn chức rồi, bây giờ trên mạng ai cũng nói cậu chẳng làm nên trò trống gì. Nếu họ biết cậu đang ở chung một chỗ với Thiệu Hiển, không biết sẽ nói cậu thành cái dạng gì đâu nha.”
“Nói mình ăn cơm mềm?” Phó Bách Châu hỏi lại.
“Ăn cơm mềm thì làm sao?” Thiệu Hiển mở cửa, đứng ở huyền quan cười nói, “Mình nguyện ý cho cậu ấy ăn, ai dám quản?”
“Thua.” Tiền Văn Kiệt giơ tay đầu hàng, “Không nói lại hai người, xem ra cái bóng đèn này phải đi thôi.”
“Cậu về thi đấu à?”
Thiệu Hiển ngồi trên sofa, nhận lấy ly nước ấm Bách Châu đưa tới, uống một ngụm.
“Ừ, nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, phải quay lại tìm cảm giác thôi.” Tiền Văn Kiệt than thở một câu.
“Cầu chúc Văn thần lại giành quán quân nha.” Thiệu Hiển chân thành cười nói.
Tiền Văn Kiệt nhìn chằm chằm Thiệu Hiện vài giây, nhịn không được nói: “Hiển Hiển, cậu có cảm thấy dạo này cậu cười nhiều lắm không? Từ lúc Bách Châu rời đi, cậu rất ít khi vui vẻ như vậy.”
Phó Bách Châu nghe xong, vừa áy náy lại cao hứng.
“Lúc đó học suốt ngày, thời gian đâu ra mà vui vẻ.” Thiệu Hiển đưa mắt liếc hắn một cái.
Cơm nước xong xuôi, Tiền Văn Kiệt tự giác lăn vào phòng chơi game, Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu lên thư phòng bàn chuyện.
“Mấy ngày nay cậu vẫn luôn không xuất hiện, không lo lắng chút nào sao?”
Thiệu Hiển nhìn Phó Bách Châu đang chăm chú vào máy tính, nhịn không được hỏi.
Phó Bách Châu lập tức bỏ ngang công việc, quay đầu trả lời: “Còn Triệu Tư Khâm mà, không sao đâu.”
Lại nói, hắn còn phải cảm ơn công sức Phó Tông “bồi dưỡng”.
Thiên phú kết hợp với huấn luyện đặc biệt đủ biến Phó Bách Châu thành một thương nhân xuất sắc.
Phó thị chưa bao giờ là mục tiêu của hắn, hắn không dựa vào Phó thị cũng có thể sóng vai đứng ngang hàng với Thiệu Hiển bằng chính thực lực của mình.
Tài năng của Triệu Tư Khâm ở phương diện quản lý thật sự đáng tin, nhưng hắn khuyết thiếu khứu giác đánh hơi cơ hội và sự nhạy bén với thị trường.
Vả lại Phó gia cũng không quan tâm đến Triệu gia.
Cho nên mấy năm nay, Triệu Tư Khâm dưới mưu kế Phó Bách Châu bày ra, không ngừng tiến quân vào thị trường Trung Quốc.
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng, Phó Bách Châu rời khỏi Phó gia thì chẳng là ai cả. Nhưng bọn họ không biết, Phó Bách Châu chưa từng đặt vào mắt cái thân phận người thừa kế đó. Ngay cả khi giá cố phiếu Phó thị giảm mạnh, hắn cũng lười thu mua để nắm giữ nhiều cổ phần.
Hắn thật sự không muốn dính dáng gì đến Phó thị nữa.
Nếu không phải Phó Tông dùng Thiệu Hiển để uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ không âm thầm chờ thời cơ để khiến ông ta hoàn toán mất đi Phó thị.
Phó thị bây giờ đang đứng giữa phong ba, người nhà nội đấu gay gắt, nhưng dù vậy, Phó Bách Châu vẫn có chút lo lắng như cũ.
“Hiển Hiển, nếu thật sự vạn bất đắc dĩ, có khi Phó Tông sẽ….”
“Cậu định nói ông ta sẽ tổn hại đến mình sao?” Thiệu Hiển tựa lưng lên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn hắn: “Nào có dễ ăn vậy.”
Tuy nói Phó thị gia nghiệp lớn, nhưng ở thành phố Yến, căn cơ của Thiệu gia căn bản vẫn chưa hề lung lay đâu.
Hơn nữa, chính Thiệu Hiển cũng không phải người ăn chay.
“Hiển Hiển, Phó Tông là một tên điên.”
Mặc dù Phó Tông bây giờ như lấy trứng chọi đá nhưng Phó Bách Châu cũng không dám thiếu cảnh giác chút nào.
Thiệu Hiển nắm lấy tay hắn, đang định an ủi vài câu thì điện thoại Phó Bách Châu bỗng reo lên.
Là Triệu Tư Khâm.
“Lão Phó, có một người phụ nữ tự nhận là mẹ cậu đang đứng trước cửa Phó thị, thu hút không ít truyền thông đâu.”
Bởi vì mở loa ngoài nên Thiệu Hiển nghe không thiếu một chữ nào.
Hắn lập tức đi tra tin tức.
Trên mạng quả nhiên đang đồn đại khá nhiều, hơn nữa xu thế không ngừng mở rộng, với tiết tấu này, nhất định là có người không muốn Phó Bách Châu được yên thân.
Loại luân lý cẩu huyết này chính là thứ được cộng đồng mạng yêu thích nhất.
Trong video, một người phụ nữ ăn mặc giản dị, bình thường đang đứng kể lể khóc lóc với bảo vệ, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Video quay nét căng, vừa nhìn đã nhận ra là Bách Mỹ Quyên.
Đã nhiều năm trôi qua, nàng không còn lộng lẫy như xưa nữa, trải qua năm tháng ăn mòn, không có mỹ phẫm cao cấp bảo dưỡng, càng nhìn càng lộ ra nét già nua.
Dựa theo thời hạn thi hành án mà tính, Trần Xương Kiến hẳn là đã ra tù được mấy năm. Xem ra hắn ta không đông sơn tái khởi, hoặc là đông sơn tái khởi, nhưng vứt bỏ Bách Mỹ Quyên.
Dù là cái nào thì Thiệu Hiển vẫn không chấp nhận được bà ấy.
Thậm chí vì việc bà cố ý đến Phó thị làm loạn mà sinh ra vài phần tức giận.
Phó Bách Châu rất mẫn cảm với cảm xúc của Thiệu Hiển, lập tức nắm lấy tay hắn nói: “Không sao đâu, mình xử lý được mà.”
Dưới bình luận, có người mắng Phó Bách Châu, có người mắng Bách Mỹ Quyên, cũng có người qua đường im lặng hóng hớt.
“Bà ta chắc chắn không có cái gan này,” Thiệu Hiển nhíu mày, “Có khi sau lưng có người sai khiến.”
“Không phải Phó Tông.”
Trong đầu Phó Tông căn bản không tồn tại người nào tên là Bách Mỹ Quyên, cũng sẽ không dùng cách này, hắn yêu quý nhất là danh dự bản thân mình, còn Bách Mỹ Quyên tuyệt đối xem hắn như một nỗi nhục nhã.
Năm đó hắn tới Trung Quốc khai thác thị trường, không cẩn thận ăn nằm với một nữ nhân, nào có nghĩ là người ta sẽ mang thai đâu?
Chuyện này không lưu lại trong lòng hắn bất kì dấu vết nào, mãi cho đến khi phát hiện ra Phó Bách Châu, hắn mới mơ hồ nhớ ra hình như là có chuyện như vậy.
Tám năm trước, Phó Tông vốn tính toán định cấp cho Bách Mỹ Quyên một số tiền, nhưng sau khi xem qua tư liệu điều tra, hắn quyết đoán thay đổi chủ ý.
Đây là con hắn, Bách Mỹ Quyên trợ trụ vi ngược, hắn sẽ chấp nhận sao?
Phó Tông không phải đau lòng cho Phó Bách Châu, hắn chỉ tức giận vì “vật sở hữu” của bản thân bị mạo phạm thôi.
“Trần Xương Kiến? Trần Dục?” Thiệu Hiển hỏi.
Hai cái tên đã không nhắc qua từ lâu, bây giờ đột nhiên nhớ ra vẫn làm người khác khó chịu như cũ.
Thật ra Phó Bách Châu cũng không tức giận như Thiệu Hiển, trong mắt hắn, cha con Trần gia đều không tính là người, so đo làm gì? Nhưng lần này nếu thật là bọn họ xúi giục Bách Mỹ Quyên, hắn sẽ không nương tay.
“Bà ta bây giờ vẫn đang ở trước cửa Phó thị sao?” Phó Bách Châu hỏi Triệu Tư Khâm.
“Đúng rồi, giống như một hai phải gặp được cậu vậy.”
Huyết thống là thứ khó dứt bỏ nhất, tự cổ chí kim đều đặt chữ hiếu lên đầu.
Dân mạng cũng không biết Bách Mỹ Quyên đã làm những việc gì, bọn họ chỉ dựa vào dăm ba lời bàn tán, biết Bách Mỹ Quyên là mẹ ruột Phó Bách Châu, bây giờ Bách Châu được cha ruột nhận về, hưởng vinh hoa phú quý mà lại bỏ mặc mẹ mình.
Hành vi như vậy trong mắt họ chính là bất hiếu.
Thiệu Hiển đột nhiên đứng lên, rút từ mặt sau kệ sách ra một túi văn kiện, đưa cho Phó Bách Châu.
Bên trong là vài tờ giấy mỏng, Phó Bách Châu chưa mở ra, chỉ vừa đọc vài chữ ghi bên ngoài. Ngón tay đột nhiên run lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Hiển.
“Báo cáo thương tích năm đó của bệnh viện, mình vẫn luôn giữ đến giờ.”
Thiệu Hiển nhìn người phụ nữ đang diễn trò trong video, có chút không vui nói: “Cái này tuy không giúp được gì, nhưng ít ra có thể chứng minh bà ta không phải là một người mẹ tốt.” “Cảm ơn.”
Phó Bách Châu càng dùng thêm sức nắm chặt lấy túi văn kiện.
Hắn nỗ lực khống chế bản thân mình, nếu không, giây tiếp theo hắn sẽ nhào qua ôm lấy Thiệu Hiện hôn tới tấp, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc.
Thiệu Hiển nắm vai hắn: “Cậu thử nói “cảm ơn” lần nữa xem?”
Bọn họ cần phải khách sáo vậy sao?
Phó Bách Châu cầm lòng không đậu mà cười.
Nếu không nói cảm ơn, hắn còn có thể nói cái gì đây?
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang, bên ngoài vang lên giọng Tiền Văn Kiệt.
“Hiển Hiển, Bách Châu, hai cậu đang bận hả? Có thấy cái video trên mạng chưa?”
Phó Bách Châu đi ra mở cửa, Tiền Văn Kiệt vừa vào lại hỏi thêm một lần: “Cậu biết mẹ cậu đến Phó thị tìm cậu chưa?”
“Biết rồi.” Thiệu Hiển đáp lại một câu.
Tiền Văn Kiệt tất nhiên lo lắng, hắn chính mắt thấy bọn họ đối xử với Phó Bách Châu lúc nhỏ thế nào, không có chút ấn tượng tốt nào đối với Bách Mỹ Quyên.
“Bà ta có phải muốn kiếm chuyện không? Bây giờ phải làm sao?”
“Trên mạng rõ ràng có người cố ý bẻ lái dư luận,” Thiệu Hiển cười lạnh, “Mục đích có khi là muốn đặt điều kiện với Phó thị hoặc Bách Châu.”
Tiền Văn Kiệt nhíu mày: “Tống tiền?”
“Khả năng lớn nhất là vậy?” Phó Bách Châu gật gật đầu.
“Vậy sẽ đưa tiền cho bà ta hả?” Tiền Văn Kiệt hùng hổ, “Mình thi đấu mấy năm nay kiếm được không ít đâu, nếu cần cứ tìm mình.”
Thiệu Hiển cười ghẹo hắn: “Cậu giữ tiền đó mà cưới vợ với lập câu lạc bộ đi, Bách Châu có mình lo rồi.”
Đột nhiên không kịp đề phòng bị nhét cho một chén cẩu lương, Tiền Văn Kiệt no căng, đột nhiên cảm thấy mình quá dư thừa.
“Nhưng mà, đúng là có chuyện cần cậu giúp đây.”
“Chuyện gì?” Tiền Văn Kiệt lập tức phấn chấn tinh thần.
Thiệu Hiển nhìn Phó Bách Châu, thấy bộ dạng hắn tất cả đều là biểu tình “nghe theo cậu”, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, đôi mắt cũng tăng thêm vài phần vui vẻ.
“Cậu có không ít fans đúng không? Bách Châu bị bôi nhọ lâu như vậy rồi, dù sao cũng không thể mặc kệ được.”
“Mình đã muốn làm thế từ lâu rồi!” Tiền Văn Kiệt tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, “Các cậu cứ chờ đó, mình làm ngay đây!”
Tuy nói rằng fans của hắn không đông đảo như các minh tinh khác, nhưng tốt xấu gì cũng đủ dùng. Hắn lên Weibo lên tiếng bênh vực cho đồng bọn của mình cũng là chuyện thường thôi.
Sau khi Tiền Văn Kiệt rời đi, Thiệu Hiển nhìn Bách Châu cười cười.
“Không trách mình lắm chuyện chứ?”
Phó Bách Châu lắc đầu, cảm giác được người khác tỉ mỉ bảo vệ thật sự rất rất tốt.
Thiệu Hiển hôn mặt hắn một cái, “Chờ mọi chuyện xong xuôi, bọn mình đi chơi đi, chỉ hai đứa mình thôi.”
“Ừ.”
Phó Bách Châu thuận thế ôm eo, cúi đầu hôn lên cánh môi hắn.
Hành động lưu loát gọn gàng, kỹ năng tập suốt thành quen.
Hai người đắm chìm trong chốc lát, Thiệu Hiển có chút khó thở, nhẹ đẩy đầu hắn ra.
Phó Bách Châu đành phải thả người.
“Mình phải cho người điều tra cha con Trần Xương Kiến mới được.” Thiệu Hiển đột nhiên nghĩ tới việc này.
Có vài người như chuột dưới cống ngầm, tuy không ảnh hưởng gì nhưng chỉ cần kêu chít chít thôi đã làm người khác khó chịu.
“Lúc trước mình đã điều tra qua rồi.”
Phó Bách Châu khẽ vuốt tóc mai hắn, mỉm cười: “Hiển Hiển, mình không còn là Trần Bách Châu trước kia nữa, cậu nhọc lòng vì mình đã nhiều rồi, mình không muốn cậu mệt như vậy nữa.”
“Mình không mệt.”
Ở trong lòng Thiêu Hiển, bọn họ là người yêu, hơn nữa hắn còn lớn hơn Phó Bách Châu, đương nhiên phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.
Thật sự một chút cũng không thấy mệt.
Phó Bách Châu ôm hắn ngồi lên sofa, nói: “Lúc về nước mình đã cho người đi tra xét bọn họ, nhược điểm của họ nằm hết trong tay mình rồi, cậu không phải lo đâu.”
Dù cha con Trần gia có nhảy nhót thế nào hắn cũng chẳng mảy may quan tâm. Thế mà lúc này lại chủ động trêu chọc, Phó Bách Châu nhất định sẽ không bỏ qua.