Mạch Linh quay về nhà, cả đêm hôm đó cô cứ bồn chồn lăn qua lăn lại trên giường, cô thật sự không biết được mối quan hệ này sẽ đi về đâu, giá như ông trời đừng ưu ái cô quá đến mức cùng ban cho cô hai người đàn ông quá mức hoàn hảo như thế, nhưng cô chỉ có một, đâu thể nào phân thân ra để yêu cùng lúc hai người. Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu thì đôi mắt cô mới nhắm lại rồi dần dần đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Mạch Linh bị quấy rầy vài tiếng khởi động xe bên ngoài mà làm cô thức giấc, cô ngôi dậy khỏi giường, xỏ chân vào đôi dép long mang trong nhà rồi bước đến kéo rèm cửa nhìn xem là chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Phía bên dưới là bọn người của Lô Tấn đang thử mấy chiếc siêu xe vừa mới nhập về, cô đếm qua phải hơn bảy chiếc ô tô thuộc phiên bản giới hạn ở trên thế giới vừa mới được ra mắt cách đây chỉ mới vài ngày, mấy chiếc xe đầy màu sắc đậu dưới sân trải dài ra tận cổng chính của căn biệt thự mới nhìn đã khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Cô xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt rồi tắm rửa sạch sẽ, đã lâu rồi cô cũng chưa đến công ty, trong thời gian mà cô vắng mặt cùng Lục Thiên Mặc thì mọi việc đều được giao lại cho Khương Hàn Nhật xử lí, có lẽ hôm nay cô nên đến để xem có việc gì cần mình giúp đỡ hay không.
Mọi người đã có mặt đầy đủ ở phòng bếp, quản gia đang bê lên vài phần ăn sáng cho đủ sáu người. Bạch Phụng xoay mặt nhìn mọi người cười cười, khoé mắt híp lại chứa đầy điều bí ẩn.
Mạch Linh từ trên lầu bước xuống, cô đã chuẩn bị đồ đạc để đến công ty, vừa nhìn thấy cô thì Rob đã lên tiếng: “Cô dậy rồi sao? Mau đến ăn sáng đi.”
Cô tiến đến ngồi vào cái ghế quen thuộc bên cạnh Lục Thiên Mặc, hắn đẩy qua cho cô một ly nước ép táo, tùy ý bỏ vài quả nho khô vào miệng.
“Em có nhớ là anh đã hứa tặng em một món quà không?”
Mạch Linh ngớ người, cô cố moi móc lại kí ức của mình nhưng hoàn toàn không nhớ được chuyện đó: “Em không nhớ, nhưng tại sao anh lại tặng quà cho em?”
Lục Thiên Mặc cong hai ngón tay cái và giữa lại với nhau tạo thành một tiếng “Pắc” lớn, tên thuộc hạ ở phía sau đã đưa đến một chiếc hộp vuông dài, hắn đưa tay cầm lấy rồi chuyển sang cho cô: “Nếu đã muốn tặng quà thì lúc nào cũng là cơ hội.”
Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, một giây sau liền phát hoả: “Chìa khoá xe? Nhiều quá!”
Bạch Phụng ngồi đối diện lúc này mới lên tiếng: “Lão đại đã đặt mua những chiếc ô tô ngoài kia và bắt họ phải chuyển hết về đây vào sáng nay, tất cả là mười một chiếc.”
Mạch Linh há hốc mồm kinh ngạc, vậy thì ra những chiếc xe vừa rồi cô nhìn thấy đều là xe mà Lục Thiêng Mặc chuẩn bị để làm quà tặng cho cô sao, hơn thế nữa hiện tại trong gara xe của hắn đã sắp chật luôn chỗ đậu rồi vậy mà hắn còn mang nhiều xe như thế về đây, theo đà này chắc tháng sau biệt thự này trở thành nơi trưng bày xe mất.
“Tất cả là cho em sao?” Mạch Linh đưa tay cầm vài chiếc chìa khoá thông minh lên xem, trên đó còn được khắc tên nhãn hiệu của xe và đó cũng toàn là những dòng xe cao cấp của Lamborghini, Mercedes, BMW, chúng đều được chạm khắc tinh xảo và sáng bóng.
Lục Thiên Mặc xoa xoa đầu cô, giọng nói không giấu được vẻ cưng chiều: “Ừ! Cũng không phải là gara anh không có xe, lại thấy em suốt ngày đi taxi, từ nay em không cần phải đi taxi nữa, thích chiếc nào cứ lấy chiếc đó sử dụng. Hư hỏng thì bỏ đi là xong.”
“Anh thật là phí mà.” Mạch Linh khẽ mỉm cười, ngắm nghía nhiều lần mấy chiếc xe đang đậu ở ngoài sân.
“Anh cái gì cũng dư, dư nhất là tiền.”
Woa!!!
Đúng là người có tiền, lời nói phát ra cũng nghe mùi rồng phượng à nha.
Lô Tấn tru môi, ngã người ra phía sau ghế dựa: “Lão đại, tôi cũng muốn.”
Lục Thiên Mặc lạnh lùng quay sang, khoé môi khẽ cong: “Muốn thì tự mua.”
Bạch Phụng, Doãn Phi và Rob không nhịn nỗi ý cười đang truyền đến, họ quả thật không ngờ lão đại của mình lại vì một người phụ nữ mà đối xử tệ với thuộc hạ của mình như vậy, chuyện này mà để lọt ra ngoài thì Hắc đạo lại có một phen chấn động đây.
***
Hôm nay Mạch Linh chạy thử con xe mới mà hôm trước Lục Thiên Mặc đã tặng cô hôm trước, cũng đã hơn hai tháng nay rồi, cô không có tin tức gì về Hàn Ưng, có lẽ từ hôm gặp nhau ở quán bar thì hắn đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô, đến một cuộc gọi cũng không có.
Mạch Linh thở dài bước vào ngồi xuống ghế lái, cô ấn nút trên phía vô lăng để mở mui xe ra rồi đưa tay đeo cặp mắt kính đen vào, trực tiếp lái xe đến khu trung tâm thương mại gần đó. Mùa đông đã trôi qua một cách êm đềm, mùa xuân cũng đã trôi qua gần ba tháng, cái nóng của thời tiết mùa hè đang thổi qua cùng với những làn gió mát lạnh đúng thật làm cho tâm trạng của cô vơi đi nhiều.
Chiếc xe mui trần màu đỏ tươi dừng lại trước bãi đậu xe của trung tâm thương mại, Mạch Linh bước ra khỏi xe, trực tiếp đi vào trong. Cô muốn mua một ít thực phẩm về để nấu ăn, mấy hôm nay không hiểu sao khẩu vị của cô lại thay đổi thất thường chẳng còn muốn ăn thức ăn mà quản gia nấu nữa.
Cô đi dọc theo quầy thực phẩm tươi rồi dừng lại tại chỗ bán thịt cá và đậu phụ Tứ Xuyên, cô nhón chân, muốn lấy túi đậu phụ xuống thì bị một người nào đó đang đi ngang qua va vào, cả hai người cùng ngã sõng soài trên sàn nhà, cô gái kia phủi phủi tay, lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi không cố…Mạch Linh! Là cậu sao?”
Cô gái kia nói được giữa chừng thì bỗng dưng dừng lại rồi kêu vang lên, lập tức nhào đến ôm chầm lấy Mạch Linh vui mừng không thôi: “Đã năm năm rồi mình không gặp cậu, cậu dạo này như thế nào?”
Mạch Linh nhìn kĩ cô gái kia, vài phút sau mới có thể nhận ra được cô bạn đã học cùng mình hồi còn rất bé.
“Mình khoẻ, cậu đi đâu mà lâu quá chẳng thấy liên lạc gì với mình, mình còn tưởng là cậu quên mất người bạn này rồi đấy.”
“Ây da, mình phải theo ba mẹ sang Mê-hi-cô để du học, mình vừa về lại Đài Loan được ba tháng nay, không ngờ rằng lại có thể gặp cậu ở đây.”
Cô gái kia là bạn học cùng Mạch Linh suốt mười năm, sau khi cả hai tốt nghiệp cấp hai thì đã mất liên lạc đến tận bây giờ, Mạch Linh năm nay cũng đã hai mươi tuổi, thời gian vậy mà trôi qua nhanh quá, nhanh đến mức cô chỉ vừa mới chớp mắt đã chẳng còn dám tin rằng hiện tại mình có được những gì.
“Mạch Linh à! Cậu cho mình số điện thoại liên lạc nhé, ngày mai mình lại mời cậu đi cà phê.”
“Được.”
Mạch Linh đọc số điện thoại cho cô bạn kia lưu vào rồi cả hai ai về nhà nấy, hoá ra những người có duyên dù có đi đến chân trời góc biển thì vẫn sẽ là có duyên. Mạch Linh hít một hơi thật sâu, cô đem tất cả thực phẩm đến quầy tính tiền.
Bóng dáng quen thuộc nào đó khẽ lướt qua trước mắt cô rồi khuất sau thang cuốn của tầng hai, Mạch Linh vội vàng tính tiền rồi chạy theo, Hàn Ưng đang cùng một cô gái nào đó tình tứ dắt nhau vào cửa hàng bán quần áo ngủ, hắn để mặc cho cô ta chọn đồ còn mình thì đứng ở bên ngoài hút thuốc.
Cô tiến đến gần, vừa nhìn thấy cô thì hắn đã muốn xoay người bỏ đi. Mạch Linh vội vàng đưa tay ra kéo lấy hắn, giọng nói khẽ run lên: “Hàn Ưng! Anh đang muốn tránh mặt em có đúng hay không?”
Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt trở nên cợt nhã như lúc hắn gặp cô lần đầu: “Em gọi tôi?”
Mạch Linh chân đứng cũng sắp không vững nữa, cái cô muốn là tình bạn vui vẻ tốt đẹp với Hàn Ưng chứ không muốn hắn trở nên xa lạ với mình như thế này, tuy rằng nó không quá là ảnh hưởng đến cô, nhưng trong lòng vẫn như bị một vật gì đó đè chặt.
“Anh giận em sao? Tại sao lại muốn tránh mặt em?”
Hắn nghe cô nói xong dường như là muốn nói gì đó thì cô gái đi cùng hắn lặp tức nhảy đến sà vào cánh tay hắn, cầm lấy vài chiếc đầm ngủ màu đỏ mỏng như lụa chìa đến lắc lư trước mặt hắn, giọng nói cũng trở nên yêu kiều.
“Ưng! Anh xem cái này có đẹp hay không a?”
Hàn Ưng xoay sang người phụ nữ bên cạnh, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa chiếc cằm nhỏ của cô ta: “Bảo bối! Em mặc gì cũng đẹp.”
“Vậy em lấy hết cả thảy nhé?”
“Ừ! Em cầm thẻ của tôi tính tiền đi.” Hàn Ưng đưa chiếc card cho cô ta rồi quay đầu lại phía Mạch Linh, giọng nói vẫn lạnh lẽo mang theo vài phần cách trở: “Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa, chúng ta…Xem như là chưa từng quen biết nhau.”
“Nhưng mà…”
“Ưng! Em xong rồi, chúng ta mau về nhà đi.”
Cô gái kia tay xách hơn năm, sáu túi đồ cao cấp đi đến choàng tay qua cánh tay Hàn Ưng, ánh mắt hướng đến phía Mạch Linh tỏ ý dò xét.
“Cô là ai?”
Hàn Ưng không để cho Mạch Linh có cơ hội trả lời, hắn liền xoay người ôm lấy thắt lưng cô gái bên cạnh, cúi đầu hôn lên môi cô ta một cái: “Cô ta hỏi chỗ mua đồ thôi, chúng ta mau về.”
Mạch Linh vốn rất còn nhiều chuyện muốn nói rõ với Hàn Ưng, cô đứng chắn trước mặt hai người, đưa tay kéo Hàn Ưng ra khỏi người cô gái kia.
“Anh muốn tránh mặt em đến bao giờ? Thật sự em cũng không muốn như thế, nhưng em rất khó xử, anh có hiểu không?”
Cô gái kia hung hăn nhào đến đẩy mạnh Mạch Linh ngã xuống sàn, còn trợn mắt chỉ tay vào mặt cô: “Ưng đã bảo không quen biết cô, cô đừng có mà ở đây đeo bám anh ấy.”
Nói xong cô ta kéo tay Hàn Ưng quay đi, hắn vẫn ngoái đầu nhìn lại xem cô có bị làm sao hay không vì cú ngã vừa rồi không phải nhẹ, hắn đã thấy khuỷu tay của cô chống mạnh xuống sàn gạch, mặc dù trong lòng rất đau nhói nhưng bản thân hắn vẫn quyết tâm muốn cắt đứt mối quan hệ này để cho cô toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh Lục Thiên Mặc.
Vừa bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, Hàn Ưng đã tức giận quay sang bóp chặt lấy cổ tay người phụ nữ kia, nghiến răng phát ra từng chữ: “Ai cho phép cô dám động vào cô ấy?”
“A! Ưng, anh làm em đau quá.” Cô ta đau đớn đến nhăn nhó cả mặt mày, ngay cả giọng nói cũng trở nên dứt quãng.
Hàn Ưng đẩy mạnh cô ta xuống đất, hắn cao ngạo nhìn cô từ trên cao xuống, giọng nói không mang theo nửa phần thương xót: “Cô mau dọn đồ cút khỏi đây, tốt nhất đừng bao giờ để tôi gặp lại.”
Cô ta lập tức bò dậy ôm lấy chân Hàn Ưng, khoé mắt đã lập tức rưng rưng: “Em đã làm gì sai chứ? Chẳng phải là anh nói không quen biết cô ta hay sao?”
Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay luồn đến sau tóc cô ta giữ chặt: “Trên đời này bất kể là ai dám động vào cô ấy đều sẽ phải trả giá. Cô khôn hồn thì cút khỏi mắt tôi trước khi tôi đổi ý mà giết chết cô.”
Người phụ nữ kia lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi, hôm nay cô ta động phải Mạch Linh thì xem như số cô ta xui xẻo rồi.