Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 113 - Vận Động Để Giúp Cô Tiêu Hoá Càng Mau

trước
tiếp

Nhìn cô gái chân thành mà đến, hai cánh tay Gia Mậu nhẹ khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào cột trụ mạ vàng bên cạnh, con ngươi làm như lơ đãng nhìn thoánh qua gò má của Mã Lệ.

Tiếp xúc được ánh mắt bén nhọn của người đàn ông này, Mã Lệ khẽ gục đầu xuống, lấy hàng lông mi dài, che dấu đi đáy mắt thất sắc.

Tuyết nhanh chóng theo sao bước chân của Thất Dạ, nhìn cô dừng lại trước mặt Gia Mậu giơ cánh tay lên quơ quơ cái chìa khóa ở đầu ngón tay, mặt tràn đầy lo lắng. Lo sợ cho chính mình.

Tiểu thư Nam Hi cũng quá lớn mật rùi, lại dám chống lại yêu cầu của đại nhân như vậy! Cô ấy nếu biết, thường ngày thượng tướng đại nhân ghét nhất, chính là muốn hắn tự mình đi xử lí chuyện liên quan đến vấn đề ăn mặc, nhất định sẽ không dám nói lên yêu cầu như vậy.

“Không đi sao? Chuyện này thế nhưng liên quan đến thể diện của anh nha!” Không thấy Gia Mậu đáp lại, Thất Dạ khẽ cong môi lên, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là, anh đối với quần áo, không có tự mình thử qua sao?”

“Tới đây.” Gia Mậu chợt đưa tay, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của Thất Dạ, đem cô lôi kéo đi về hướng phòng ăn.

“Này –”

“Câm miệng!”

Nghe thấy tiếng quát lành lạnh của người đàn ông, Thất Dạ nhướn mày, gương mặt nhỏ hiện lên vẻ rối rắm, ở phía sau hung hăng trừng người đàn ông này một cái. Cũng không sao, đúng lúc người đàn ông này quay lại nhing cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, liền lập tức chuyển sang tươi cười, nhưng, lại biến thành bộ dáng vặn vẹo!

Trực giác cảm thấy vẻ mặt của mình giống như là tôm tép nhãi nhép, Thất Dạ dứt khoát bỏ qua việc chân chó, dùng sức rút tay ra khỏi tay người đàn ông, lạnh lùng nói: “Tôi muốn tự mình chọn lễ phục!”

“Không ai cấm cô chọn lựa.” Cánh tay dài của Gia Mậu nắm lấy bả vai cô kéo lại, đẩy xuống ghế ngồi.

“Ý của anh là…” Thất Dạ mất mấy giây mới tiêu hóa được những lời anh nói, cô liều mạng nháy mắt mấy cái, mới gương mắt nhìn về phía gương mặt lạnh nhạt bễ nghễ của Gia Mậu, vui vẻ mà nói: “Anh đáp ứng tôi rồi?”

“Ừ.” Môi mỏng của Gia Mậu nhếch lên phát ra một chữ duy nhất, ánh mắt khẽ liếc về những thức ăn trên bàn: “Điều kiện tiên quyết là, đem những thứ này ăn hết cho tôi!”

“Tôi?” Ánh mắt Thất Dạ lướt qua bàn ăn, sắc mặt liền lập tức trầm xuống: “Tự tôi ăn?”

“Ừ”

“Tôi cũng không phải là heo, làm sao có thể đem một bán đầy thức ăn này ăn hết?”

“Đó là vấn để của cô!” Ánh mắt Gia Mậu lướt qua gương mặt Mã Lệ, lạnh nhạt nói: “Cho người chuẩn bị giúp tôi một chút, tôi muốn tắm rửa.”

“Dạ!” Mã Lệ lập tức đáp lời, chạy đi một bên cầm điện thoại phân phó người hầu chuẩn bị.

Lúc này Thất Dạ cũng từ ghế đứng lên, cô bất mãn nhìn Gia Mậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia Mậu ∙ Dương ∙ A Nhĩ Bá Đặc, anh thật quá nhàm chán, không muốn cho tôi chọn lễ phục thì cứ trực tiếp nói ra, muốn tôi chết thì cứ trực tiếp cho một đao, không cần thiết phải tìm cách trêu tôi, muốn khiến tôi chết vì no sao?”

Gia Mậu nâng mí mắt, con mắt sắt lạnh nhạt, lời nói ra, mang theo ý tứ nhạo báng: “Trung khí không tệ, xem ra đã khôi phục rất tốt rồi!”

“Không cần vòng vo, tôi –”

“Chuyện lễ phục mặc cô muốn làm gì thì làm, điều kiện tiên quyết là trong vòng ba ngày cô phải điều dưỡng thân thể thật tốt.” Gia Mậu lạnh nhạt cắt đứt lời nói của cô: “Nam Tuyệt Hiêu mời tôi tham dự bữa tiệc hắn cử hành tại đại điện Kaloka, đến lúc đó cô theo tôi cùng tham dự. Nếu thân thể của cô không khôi phục lại trạng thái như tiêu chuẩn tôi đặt ra, không cho phép cô đi nữa!”

“Tôi –”

“Muốn nói cái gì!”

Thanh âm của người đàn ông, bỗng chốc trở nên sắc bén, trên khuôn mặt anh, còn thoát ra mấy phần hơi thở âm hàn, bộ dáng kia, đáng sợ giống như quỷ Satan, làm Thất Dạ cũng không nhịn được mà tâm run lên một cái. Cô nuốt một ngụm nước miếng, bỏ xuống sự trông mong, ngạo nghễ nói: “Yên tâm tôi sẽ không chỉ đạt tới tiêu chẩn anh đề ra, còn có thể đem thân thể của mình huấn luyện vượt quá tiêu chuẩn anh trông đợi!”

“Tốt nhất là như vậy!” Gia Mậu hờ hững nghiêng mặt nhìn cô một cái, xoay người liền bước ra khỏi phòng ăn.

Thất Dạ chống khuỷu tay lên mặt bàn, lòng bàn tay đỡ lấy cằm, nhìn những món ăn rực rỡ muôn màu trên mặt bàn, cũng không có khẩu vị gì. Nhưng, nghĩ đến điều kiện của Gia Mậu, cô chỉ có thể thật sau thở dài một tiếng, khẽ cắn răng, quyết định, cầm đữa lên bắt đầu ăn cơm.

Trong vòng ba ngày, tuyệt đối khiến cho Gia Mậu khi thấy cô, phải lau mắt đi mà nhìn!

……………………………………..

Khi Thất Dạ ăn được đến mức tưởng chừng bụng sắp nứt ra, thức ăn trên mặt bàn, như gió cuốn mây tan tán loạn, xốc xếch không chịu nổi.

Tuyết đứng một bên, nhìn Thất Dạ đang lấy tay che bụng, thân thể nửa nằm trên mặt bàn, lo lắng trùng trùng hỏi thăm: “Tiểu thư Nam Hi, cô không sao chứ?”

“Tôi…ăn no rỗi việc rồi!” Miệng Thất Dạ lải nhải, cặp mắt mê ly nhìn chằm chằm bộ trà cục ở phía không xa: “Cô giúp tôi rót một ly trà đến đây đi.”

“Tiểu thư Nam Hi, cô no như vậy vẫn còn muốn uống trà sao?” Tuyết lo lắng cúi người nhìn cô: “Có cần tôi giúp cô đứng lên đi lại một chút không?”

“Không cần, cho tôi trà.” Thất Dạ khoát khoát tay, đầu ngón tay chỉ về phía bộ trà cụ: “Nhanh lên một chút.”

“Tốt.” Tuyết cấp tốc chạy tới rót cho Thất Dạ một li trà: “Cẩn thận nóng.”

Thất Dạ gật đầu, đem li trà để lên khóe miệng thổi nhẹ một cái, thử một chút nhiệt độ, liền tính toán đem một hơi uống cạn. Đáng tiếc, động tác kia còn chưa thực hiện, cái chén trong tay, đã bị ngón tay thon dài của người khác đoạt mất. Cô nhướn mày lên, nhìn Gia Mậu vừa tắm rửa xong mang một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trước mặt, bộ dáng kia, quả thật giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh. So với trạng thái khốn quẫn lúc này của cô, người đàn ông này cùng cô, quả thật khác nhau một trời một vực!

Loại đối lập này khiến Thất Dạ cảm thấy không vui, cô nhăn mũi, trợn mắt nhìn về phía người đàn ông: “Thì sao, bắt tôi ăn, lại không để cho tôi uống trà, anh bị thần kinh à?”

“Nhận đồ đi!” Gia Mậu không để ý cô, lạnh nhạt liếc qua Mã Lệ, sau đó đưa một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thất Dạ, kéo cô bước nhanh ra phía cửa.

“Này, anh dẫn tôi đi đâu đấy?” Thất Dạ ợ một cái, lòng bàn tay đè lên cái bụng no tròn của mình, rất có sức lực gào thét: “Buông tôi ra!”

Bước chân của Gia Mậu, đột nhiêt dừng lại.

Bởi vì quán tính, Thất Dạ không kịp dừng lại, thân thể xông về phía trước, cánh tay đúng lúc đập vào vai người đàn ông, đau đến mức khiến cô phải nhăn mày, dạ dày lộn tung hến cả lên, thẳng tắp trào lên.

“Nhượng –” Cô chưa kịp kêu lên một tiếng, thức ăn mới vừa ăn xong liền trào ra, phun thẳng lên người đàn ông trước mặt.

Vừa mới tắm rửa xong, trên người Gia Mậu trừ bỏ mồ hôi còn bị cô phun lên như vậy, khuôn mặt không khỏi đen đi. Con mắt sắc của anh âm trầm, mặt uất ức nhìn chằm chằm cô gái, trong mắt kia toát ra ngọn lửa, gần như có thể đem Thất Dạ thiêu cháy!

Cảm giác trên đỉnh đầu có hai ánh mắt nhìn chằm chằm, đầu ngón tay Thất dạ đang níu lấy vạt áo của người đàn ông lau khóe miệng có chút cứng nhắc. Con ngươi của cô đảo một vòng, thân thể nhanh chóng lui về phía sau hai bước, nâng cằm lên, ánh mắt đụng phải tầm mắt băng hàn của người đàn ông, mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe môi, nhìn khắp người đàn ông đều bẩn thỉu, thở phào một hơi, vui vẻ mà nói: “Không thể trách tôi, tôi mới vừa rồi ăn quá no, anh lại không để cho tôi uống trà tiêu ngán, hiện tại… Ha ha, tiêu hóa thật vui vẻ, hiện tại cảm thấy thật thoải mái!”

Không chỉ bởi vì phun được chút thức ăn ra ngoài mà thoải mái, nhòn đến bộ dáng kia của anh, cô từ trong đáy lòng đều cảm thấy sảng khoái! Nhưng bây giờ cô chỉ có thể tận lực nén lại, đem khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ trực tiếp lấy tay đem cô bóp chết!

Mà Tuyết đi theo sau bọn họ cũng mang bộ dáng e ngại, cô trái trông mong phải chú ý, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên ohanr ứng như thế nào, đến nỗi, quên không giúp Gia Mậu cởi bỏ áo khoác bẩn thỉu đó!

Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua thượng tướng đại nhân có bộ dáng nhếch nhác như vậy, hơn nữa, hiện tại tiểu thư Nam Hi còn ở bên cạnh hả hê, quả thật chính là thêm daauf vào lửa!

“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, để tôi giúp ngài!” Lúc này, Mã Lệ rất nhanh chạy tới, cấp tốc đưa tay đem áo khoác của Gia Mậu cởi xuống, mới bảo người hầu đi lấy áo cho anh, Gia Mậu đưa tay ngăn cô ta lại. Cô đưa mắt nhìn Thất Dạ bên kia một cái, gật đầu, lui lại.

Thất Dạ mới vừa nhận lấy chén nước từ tay người hầu súc miệng, sau đó cầm khăn giấy lau đi nước đọng trên khóe miệng, chợt nhận thấy Gia Mậu đang âm trầm nhìn mình chằm chằm, không khỏi giật mình rùng mình một cái, bước chân tránh sang một bên, cố gắng tìm cơ hội để chạy thoát.

“Không phải muốn đi thử y phục sao?” Gia Mậu lanh tay lẹ mắt, bán tay đột nhiên níu lấy cánh tay của cô dùng sức lôi kéo, để cho cả người cô ngã nhào vào trong ngực anh, đem cô giam giữ lại, sau đó dư quang qua khóe mắt liếc về những người rảnh rỗi phía sau.

Cả đám, khi cánh tay Mã Lệ giơ lên, toàn bộ đều lui về phía sau.

Bao gồm cả Tuyết.

Trong lòng Thất Dạ, nảy lên dự cảm xấu. Cô vặn vẹo bả vai một chút, cố gắng giãy giụa thoát khỏi bàn tay Gia Mậu, nào có thể đoán được lực ở tay của đối phương đúng lúc tăng thêm, thời điểm bàn tay cô nắm chặt thành quyền muốn dập vào lồng ngực của anh, bên tai cô xẹt qua hơi thở ẩm ướt, lời nói mang theo âm điệu khinh đạm, như ma âm truyền đến từ địa ngục, từng chữ từng chữ thốt ra: “Cô dám động thêm một cái nữa xem, tôi đảm bảo ngay tại chỗ này sẽ đem y phục cô lột sạch!”

“Hạ tiện!” Thất Dại lạnh giọng mắng: “Vô sỉ!”

“Đi!” Cánh tay dài của Gia Mậu ôm lấy eo thon nhỏ của cô, đem cô đi đến trước một cái cửa gỗ hồng trạm trổ tinh xảo.

Trán của Thất Dạ thiếu chút nữa đụng vào cửa phòng, may mà cô phannr ứng nhanh nhẹn, vươn tay chống lên cánh cửa, mới tránh được việc đụng vào đó. Cô cắn răng, quay sang lạnh lùng trừng Gia Mậu, lại thấy anh giương mắt lên, không khỏi nhướng mày, lần nữa quay đầu nhìn cánh cửa.

Phía trên biểu thị hai chữ cái to: CR!

Cloak room? ! Phòng giữ quần áo!

Thì ra là, Gia Mậu quả nhiên là tới thử lễ phục sao?

Trong lòng Thất Dạ có chút mơ hồ không rõ vị gì, lấy chìa khóa trong túi ra, quan sát một vòng, lấy ra một cái trong đó, khẽ cắm vào ổ khóa trên cửa phòng, xoay xoay, mở khóa.

“Ánh mắt không tệ, nơi này, rất thích hợp để chúng ta làm một chút, vận động giúp cô tiêu hóa càng mau!”

Cửa phòng mới mở ra, một cỗ hơi thở mạnh liệt liền tiến lại gần từ phía sau. Người đàn ông mang theo âm thanh hài hước nói sát qua bên tai Thất Dạ, cả người cô, liền bị cánh tay có lực của anh vòng chặt lấy đẩy vào phía trong, đồng thời, người nọ đưa chân, trực tiếp đá cửa gỗ hồng đóng sập lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.