Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 114 - Bị Anh Ta Nhìn Sạch Bách

trước
tiếp

Trước khi vai áo bị Gia Mậu đẩy ra, trong đầu của Thất Dạ, chỉ không ngừng văng vẳng câu nói kia của anh ta. Cô thậm chí một giây trước khi thấy ngực hơi lạnh, còn đang suy nghĩ về chữ “vận động” trong lời của người đàn ông kia, có lẽ chỉ là chọn y phục để mặc thử mà thôi, nhưng bây giờ bị đôi môi mỏng của đối phương phủ kín, cái lưỡi dài lưu loát kia đẩy mở hàm răng của cô không ngừng xâm nhập vào bên trong, cô tự nhiên chợt hiểu, nghĩa chân chính của cái câu “vận động kịch liệt có lợi cho tiêu hóa đó”, rốt cuộc là động tác như thế nào!

Nó chính là, nam nữ giao hợp – ?!

Nhưng, đầu óc của anh ta, làm sao lại chỉ có những thứ tư tưởng bỉ ổi như vậy chứ?

“Ừm. . . . . .” Đầu lưỡi bị anh ta ác ý gặm nuốt chơi đùa có chút đau đớn tê dại, lông mày Thất Dạ nhíu chặt, đôi tay thon dài sạch sẽ trắng nõn vừa gập lại, nắm chặt thành hai quả đấm nhỏ, liên tiếp đánh thụp thụp vào hai bả vai của người đàn ông, cố gắng đẩy anh ta ra, cố gắng kéo rộng khoảng cách của hai người, đôi môi vẫn không quên quát đối phương: “Gia Mậu ——”

“Bé nhím nhỏ, tôi ở đây.” Giọng nói phát ra từ đôi môi đang dính chặt vào môi cô, bị Gia Mậu ác ý vặn vẹo thành tiếng gào thét vì tình, ngón tay dài của người đàn ông dọc theo sống lưng Thất Dạ, dọc theo xương sống của cô một đường trượt xuống, cho đến khi lòng bàn tay sờ đến vị trí mông của cô, ác ý bóp bóp mấy cái, cảm thấy da thịt nơi đó thật mềm mại, hàm răng sung sướng cắn đầu lưỡi của cô một cái, mới hài lòng buông cô ra, vẻ mặt bí hiểm nhìn vào gò má phấn hồng của cô: “Cái người này sao nóng vội gọi tôi làm cái gì? Có phải muốn. . . . . .”

“Câm miệng!” Biết người này nhất định là miệng chó không mọc được ngà voi, Thất Dạ liền nhắm trước lúc anh ta mở miệng, liền lập tức mở miệng ngăn chận anh ta lại. Trực giác cho cô biết có lẽ người đàn ông này không có ý đồ tiếp tục xuống tay với mình nữa, cô nhanh chóng lui về phía sau nửa bước, chỉnh lại áo quần của mình, trầm giọng nói: “Anh mau mở đèn lên cho tôi!” .

Mặc dù bên ngoài đã bình minh, nhưng bên trong phòng do toàn bộ bị đóng kín nên vẫn còn tối đen như mực. Thất Dạ cũng không ghét đêm tối, nhưng lại tuyệt không thích cùng đàn ông chung đụng như vậy. Trong không gian tối đen như mực, bị đôi con ngươi u ám kia của anh ta giằng co, cô cảm giác mình giống như con mồi trong lòng bàn tay anh ta, dường như chỉ cần anh ta vui lòng, tùy thời đều có thể nuốt cô vào bụng.

Tuy là đang trong bóng tối dày đặc, nhưng Gia Mậu cũng có thể cảm thấy trạng thái giống như chim sợ cành cong của cô gái. Mượn bóng tối che giấu, môi mỏng của anh lơ đãng mấp máy, cũng không có làm khó Thất Dạ, đầu ngón tay hướng về một chỗ bên cạnh, đầu ngón tay chính xác ấn vào một vị trí.

Bên trong phòng cũng không có ánh đèn sáng lên, nhưng lại dần dần có ánh sáng của bình minh.

Thì ra là, người đàn ông nhấn vào chốt mở kéo màn che xung quanh lên.

Bên trong phòng được ánh sáng bình minh nhanh chóng bao phủ, rất nhanh khắp nơi liền tràn ngập ánh sáng, Thất Dạ thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh liền ghi nhớ mọi thứ xung quanh vào trong đầu.

Giờ phút này đứng ở vị trí của bọn họ có thể thấy được, một bức tường thủy tinh tách đôi con đường ra làm hai, một đường đi đến phòng giữ đồ của nam và một tới phòng mũ áo nhập khẩu của nữ. Bởi vì sinh lòng tò mò, bước chân của Thất Dạ, lập tức bước về phía phòng thay đồ của nữ, chỉ vừa đi tới vị trí cửa phòng, là có thể thấy được toàn bộ căn phòng rộng lớn kia, để các loại quần áo, giầy, mũ, cà vạt, thậm chí là các vật phẩm có gắn kim cương … , thật có thể nói là là rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có ——

Mà lúc trước còn làm vệ sĩ cho mấy nhà giàu có, đã từng gặp qua loại cảnh tượng máu chó này, nhưng Thất Dạ lại không thể không thở dài, những thứ kia đều là những vật phẩm đặt riền cho những người giàu có, nhưng căn bản không thể sánh với những thứ trước mắt này!

Bởi vì, những thứ lúc trước nhìn thấy đó, toàn bộ chẳng qua đều chỉ là một chút xa xỉ phẩm thôi. Có lẽ là do đặc trưng văn hóa khác biệt, Thất Dạ chỉ cảm thấy toàn bộ vật phẩm nơi này, đều giống như có giá trị bảo tồn, cao nhã bất phàm, làm cho người vốn luôn luôn không quá quan tâm tới hàng hiệu như cô, cũng không thể không lau mắt mà nhìn.

“Chọn y phục đi!” Lòng bàn tay vỗ vào bả vai cô gái đang đứng ngây ngốc nhìn kia, Gia Mậu đẩy cô đi vào bên trong, tiện tay cầm mấy bộ y phục từ trên giá áo ném lên người cô, lấy tư thế vương giả mà đứng đó, không có mùi vị gì cả nói: “Cởi quần áo, mặc vào xem thử một chút!”

Sau đó, hai tay anh khoanh lại trước ngực, một thân cao lớn dựa lưng vào vách tường, một cái chân khẽ nhấc, mủi giày chỉa xuống đất, nhíu mày nhìn cô, ý bảo cô động tác nên nhanh lên một chút.

Thất Dạ lườm anh một cái, chừng mắt nhìn vòng quanh một hồi, cũng không có thấy thứ muốn tìm, đầu lông mày không khỏi nhăn lại, hướng về phía Gia Mậu hỏi: “Sao không thấy phòng thử quần áo?”

“Phòng thử quần áo?” môi mỏng của Gia Mậu khẽ bĩu, con mắt sắc chợt lóe lên, giọng điệu nhàn nhạt, từ đôi môi mỏng hoàn mỹ như được đẽo gọt kia khạc ra một câu: “Chính là nơi này!”

“Cái gì?” Thất Dạ chau mày, mắt lạnh trừng anh ta: “Ý của anh là. . . . . . Để tôi thử ngay tại đây?”

“È hèm!” Người đàn ông gật đầu như một chuyện đương nhiên.

Thất Dạ mặt nổi vạch đen, ngưng mắt nhìn anh ta như nhìn quái vật, nhỏ giọng giễu cợt: “Xin hỏi thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc, hiện tại tôi là diễn viên của anh sao? Phải ở chỗ làm trò ảo thuật đổi trang phục cho anh xem sao?”

“Tôi không thấy có cái gì khác biệt.” khóe miệng tà khí của Gia Mậu khẽ nhếch, ánh mắt màu hổ phách, có tia sáng lưu chuyển, tiếp đó không nhanh không chậm khạc ra một câu: “Cô, là nữ đày tớ tôi mua được.”

Mặc dù không thể không thừa nhận đây là một sự thật đáng xấu hổ, nhưng Thất Dạ chính là nuốt không trôi giọng điệu này. Cô nhẹ xuy, lông mày thanh tú liếc một cái, lấy ánh mắt ngạo nghễ liếc người đàn ông, toét miệng nói: “Muốn tôi thay ngay tại đây không phải là không thể được, chỉ là. . . . . . Anh phải cút ra ngoài cho tôi!”

“Tôi? Cô nói, muốn tôi. . . . . .” Nghe giọng điệu cuồng ngạo của cô, khóe mắt Gia Mậu nhàn nhạt nhướn lên, trong mắt, một mảnh ánh sáng lung linh, hai cánh môi mỏng mang sắc thái ẩm ướt mê người máy động, lập lại ba chữ cuối kia của Thất Dạ: “Cút ra ngoài?”

“Chẳng lẽ, anh cho rằng tôi sẽ ở trước mặt anh cởi áo nới dây lưng?” đôi mày thanh tú của Thất Dạ tung bay, ánh mắt thanh nhuận có ánh sáng hắc ám bắt đầu chuyển động, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố giữ vững trấn định, nhàn nhạt đối diện với ánh mắt của anh ta, giọng điệu tiếp theo, mang theo tâm tình giễu cợt không chút che giấu: “Hay là, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc ngài nghe không hiểu tiếng người?”

Tiểu nha đầu này, là đang ngầm chửi anh không phải người sao?

Gia Mậu nhẹ cười xuy một tiếng, thân thể cao lớn chợt đứng thẳng, đầu ngón tay khe khẽ vỗ cằm, từng bước từng bước đến gần Thất Dạ.

Trực giác cho biết anh ta đang có chủ ý xấu, Thất Dạ nhướng mày, nắm chặt tay bên trong áo, xoay người liền muốn thối lui ra phía cửa.

Nhưng động tác của cô, hình như vĩnh viễn đều không nhanh bằng ác ma này!

Bước chân của cô mới khẽ dời, thậm chí cũng chưa hẳn là cử động, cánh tay mảnh mai liền bị năm ngón tay có lực chế trụ. Sức lực của đàn ông, vốn trời sinh, lớn hơn cô không biết bao nhiêu lần. Cánh tay của anh hình như chỉ là khẽ giơ lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Thất Dạ lại cảm thấy cánh tay của mình một hồi đau đớn tê dại, thân thể cũng mất đi khống chế bị kéo lại gần lồng ngực rộng lớn kia, gương mặt của cô, thậm chí cũng đã vững vàng dán vào lồng ngực của anh ta rồi.

Nhịp đập trái tim của người đàn ông, không nhanh không chậm, đã bình ổn lại có xu thế cường hãn, “Thịch, thịch, thịch” vang dội, đập thẳng vào màng nhĩ Thất Dạ, có chút làm đau.

Dĩ nhiên, Thất Dạ càng muốn trấn an: thật ra thì, là bởi vì lúc thân thể đụng vào lồng ngực của anh ra, lỗ tai ma sát vào cơ ngực như tường đồng vách sắt của anh ta tạo nên —

Trên thực tế, cũng chính là như thế!

“Cô vẫn như cũ, chỉ có hai lựa chọn.” Giọng nói của Gia Mậu, giữa lúc Thất Dạ còn đang kinh ngạc, từ từ vang lên, nhàn nhạt lạnh lùng, cũng lại có chút êm tai dễ nghe: “Một, tự mình cởi; hai, tôi giúp cô cởi!”

Anh ta không nói lời này còn may, vừa nói, đầu óc Thất Dạ, liền bỗng nhiên hiện ra một cảnh tượng đã qua: tại một không gian rộng lớn nào đó, một cô gái bởi vì cự tuyệt ở trước mặt một người đàn ông thay quần áo, mà bị anh ta đưa tay lột hết. Sau đó, thậm chí bị anh ta vặn gãy xương, còn bị anh ta tùy ý khi dễ —

Cũng chỉ là, lúc đó anh ta hỏi cô “Là tự mình thay hay là để anh ta giúp một tay thay”, mà bây giờ, câu hỏi của anh ta càng hàm chứ đầy sắc dục, đem chữ “Thay” biến thành chữ “Cởi”.

Nhớ tới khi đó, sau khi bị cô cự tuyệt anh ta liền đổi ý, anh ta nói cơ hội đã qua tức thì thay vào đó là bộ dạng lãnh khốc, từ trong đáy lòng Thất Dạ cảm thấy một dòng nước lạnh không ngừng dâng lên. Cổ họng cô có chút khô khốc, giọng nói rất nhỏ từ trong miệng phun ra: “Tự tôi thay!”

Thua thiệt giống như thế, cô há có thể ăn lần thứ hai? !

“Rất tốt!” Hình như rất là hài lòng về sự khôn khéo hôm nay của cô, khóe miệng sầm mỏng của Gia Mậu, một tia cười nhạt nổi lên. Bàn tay đang nắm eo nhỏ của cô buông lỏng, trong tròng mắt nhộn nhạo một tầng sáng lóe lên, tầm mắt, nhìn chằm chằm vào cô, qua một lát vẫn không rời đi.

Thất Dạ cực hận anh ta dùng cái loại ánh mắt cao cao tại thượng, lại hình như có thể hiểu rõ tất cả về cô đó. Nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô hạ quyết tâm, xoay lưng quay về phía người đàn ông, liền đem áo quần trên người mình, cởi ra.

Dù sao cũng không phải là chưa từng bị anh ta nhìn qua, nhìn lâu thêm một cái cũng sẽ không chết được!

Lại không biết, trong cái nháy mắt khi cô xoay người đó, đáy mắt người đàn ông, có ánh sáng nhu hòa di động. Nhưng khi tầm mắt của cô, tiếp xúc được với tấm gương trước mặt, anh ta liền lại khôi phục nguyên trạng. Mà Thất Dạ, rất tự nhiên, gương mặt chợt đỏ bừng. Cô cấp tốc túm lấy một bộ quần áo mặc lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, gương mặt tuấn tú của người đàn ông, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, hận đến cắn răng nghiến lợi, lại chỉ có thể kìm nén bực bội, để cho lục phủ ngũ tạng của mình chịu tội.

Thật là bậy quá, cô rõ ràng là vệ sĩ cấp một thế giới, lại bởi vì Gia Mậu mà bị tức đến sặc, bên trong căn phòng này bốn bề đều là gương. Vì vậy, chỉ cần cô ở trong này có bất kì hoạt động nào, dù là quay lưng hay đối diện với anh ta thì anh ta vẫn có thể quan sát được hết sạch mọi chi tiết trên tòan thân cô.

May mắn, trên người cô còn mặc một bộ nội y tiêu chuẩn, cuối cùng vẫn là che được những điểm cần che.

“Đổi cái khác.” Gia Mậu thậm chí cũng không có liếc cô một cái, trực tiếp liền hủy bỏ bộ lễ phục màu phấn hồng cô đang mặc.

“Tôi . . . . .”

“Hả? !”

Thất Dạ vốn là muốn nói cô thích bộ này, không đổi, nhưng tiếp xúc với đáy mắt có ánh sáng lạnh của người đàn ông, liền lập tức đầu hàng. Trong phổi cô có hỏa khí bùng nổ, cơ hồ khiến nội tạng cũng nhanh muốn nổ tung. Nhưng những thứ này, cũng bị ánh mắt của người đàn ông kia hù dọa.

Vì vậy, cô chỉ đành lần nữa quay lưng về phía anh ra, cởi bộ lễ phục này xuống

Nhưng, lần này, khi cô đưa tay chuẩn bị kéo một bộ lễ phục khác, thứ cô chạm phải, lại là một bàn tay to lớn ấm áp của một người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.