”Này!”
Cố Ý nóng lòng đưa tay níu lấy khăn tắm của anh, lưng Trì Tự chợt lạnh…
Anh cố gắng hết sức hồi phục hô hấp.
Nói cho cùng thì ăn mặc thiếu, cơ thể còn nửa ướt nửa khô, anh quả thực không có cách nào ở tình huống như vậy mà nổi điên với cô.
Tuần thứ hai Cố Ý rời khỏi ký túc xá, cô nói hết lời, cuối cùng lấy danh nghĩa lớp có trận thi đấu để ở lại nửa tiếng sau giờ tan học vào buổi chiều thứ tư.
Cuộc thi bơi lội tiếp sức toàn trường, cô đã mong mỏi từ học kỳ một đến bây giờ, cuối cùng cũng có cho cô coi!
Tiết học thứ ba vào buổi chiều kết thúc sơm, chủ nhiệm lớp nấu hai chén canh gừng giữ nhiệt, đi theo học sinh đồng loạt đi ra hồ bơi.
Giữa tháng chín, nhiệt độ cao nhất ở Dung Châu duy trì ở mức ba mươi độ, buổi trưa vẫn nóng bức, vào 4 giờ 30 phút chiều sau khi tan học, nhiệt độ nước hơi thấp. Lúc Cố Ý đến hồ bơi, liền chứng kiến không ít người đạp nước trong hồ bơi, để thích ứng nhiệt độ nước.
Cổ cô đeo một chiếc máy ảnh Nikon DSLR [1], ngày hôm qua cô đã mò cả buổi, nhưng bây giờ vẫn như cũ không quá thành thạo.
[1] DSLR là viết tắt của cụm từ “Digital Single Lens Reflex” – Phản xạ ống kính đơn kĩ thuật số, hay còn gọi là máy ảnh cơ kỹ thuật số. Hiểu theo nghĩa đơn thuần, máy ảnh DSLR là một máy ảnh kĩ thuật số sử dụng gương chiếu trực tiếp ánh sáng vào ống kính và khung ngắm giúp giữ lại hình ảnh ở phần phía sau của camera để bạn có thể thấy và chụp được những bức ảnh như mình muốn.
Năm nhất trung học mới vừa thi xong, liền giao hồ bơi cho học sinh lớp mười một làm nóng người.
Cố Ý gở nắp ống kính xuống, nhắm ngay hồ bơi, tiện tay chụp hai tấm hình, coi như cũng vừa ý.
Ngay sau đó, cô chuyển đổi tiêu vòng, phóng to hình ảnh, phóng to nữa, máy ảnh DSLR trở thành kính viễn vọng, thuận lợi cho cô thăm dò tình hình hồ bơi đối diện.
Trì Tự ở chỗ nào?
Ống kính cô đảo 360 độ, cứ thế lại không tìm được nhân vật mục tiêu,
”Tới tới.” Hạ Vũ Tâm gọi cô, ”Lớp 15 ở tổ thứ ba, lớp chúng ta ở tổ thứ nhất, sắp bắt đầu rồi.”
”Ừ, chụp hình xong đưa cho tớ nha!”
Cố Ý chạy tới bên người cô ấy, đứng trước đường bơi lớp 1 bày ra tư thế chụp ảnh. Hạ Vũ Tâm giúp thầy ôm một hộp giữ nhiệt canh gừng, chờ lúc thi đấu kết thúc sẽ đưa cho các vị kiện tướng bơi lội.
Có hai đại nữ thần làm hậu cần lớp 11/1, các nam sinh ai ai cũng chiến đấu tựa như con gà, liều cái mạng già đoạt được hạng nhất tổ thứ nhất, không thể cưỡng lại.
Lúc trận thi đấu tổ 2 kết thúc, Trì Tự và mấy nam sinh cùng lớp từ phòng thay đồ đi ra, tiến vào khu nước cạn làm nóng người.
Cố Ý cũng nhìn thấy anh, nhưng bây giờ cô bị bạn học cùng lớp vây quanh, không đi ra được.
Gíao viên phụ trách duy trì an toàn kỷ luật tại hiện trường đưa bọn họ tới xung quanh khu nước cạn, Cố Ý nhân cơ hội này chen đến bờ bên kia, hướng mỹ nam trong hồ vẫy vẫy tay.
Trì Tự vừa thấy cô, lập tức lao xuống nước bơi tự do luyện tập, làm bộ không thấy.
Nghiêm Hằng vừa đúng dịp bơi tới bên bờ, đưa mắt nhìn bốn phía:
”Hạ nữ thần đâu?”
Cố Ý bỉu môi một cái: ”Này, bên kia, đang đổ canh gừng cho nam sinh lớp chúng tớ.”
Trong lòng Nghiêm Hằng ứa ra giấm chua: ”Có phần của tôi không?”
Cố Ý cười: ”Không có.”
Khu nước sâu bên kia, tổ thứ hai thi đấu đã kết thúc.
Lớp trưởng lớp 15 chạy đến khu nước cạn, thúc giục nam sinh lớp bọn họ tranh thủ thời gian đến bên bờ khu nước sâu điểm danh,
Trong hồ có quá nhiều người, tóc đen thui cơ thể trắng bóc, Cố Ý xem đến hoa mắt.
Mấy giây sau, mép hồ bơi thình lĩnh xuất hiện một cái đầu, người nọ đứng thẳng để trần một đoạn lớn ở khu nước cạn, đủ thấy ưu thế người cao.
Anh giơ tay lên xoa xoa mặt, lại qua loa xoa xoa tóc, sau đó hai tay chống lên bờ gạch men, dễ dàng trèo lên bờ.
Một bức tranh mỹ nhân tắm đẹp, tim Cố Ý đập thình thịch, quên cả việc giơ máy ảnh chụp hình.
Nam sinh toàn thân chỉ mặc một cái quần bơi màu tối, vóc người thon dài đều đặn, phần chân và lưng có thể thấy rõ bắp thịt nhấp nhô.
Anh đứng đưa lưng về phía Cố Ý, thân thể ướt đẫm nước không ngừng nhỏ giọt. Ánh mắt Cố Ý cố định ở một giọt nước, theo nó trượt xuống, nhỏ lên bả vai, lại theo cơ thang tam giác [2] lực lưỡng kia lăn xuống tới chỗ lõm ở lưng, cuối cùng biến mất ở trong quần, lưu lại một đường giọt nước quyến rũ.
[2] Cơ thang tam giác: là một cặp cơ lớn kéo dài theo chiều dọc từ xương chẩm đến đốt sống dưới ngực của cột sống và ngang qua đến xương sống của xương hàm.
Cố Ý không hề hay biết mà nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Ặc…
Đây rõ ràng là câu dẫn, trần trụi. Câu dẫn trắng trợn!
Bạn học đưa cho Trì Tự một cái khăn lông, anh tùy tiện lau cơ thể. Cho dù là động tác bình thường hơn cả bình thường, nhưng bị Cố Ý nhìn, cũng cảm cảm thấy lòng ngứa ngáy nóng mặt.
Sau khi Nghiêm Hằng ra khỏi nước, đặt tay trái lên bả vai Trì Tự: ”Đi thôi.”
”Này…” Cố Ý mở miệng, nhưng lại không kêu lên tên anh.
Tựa như tâm điện cảm ứng vậy, Trì Tự đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt không xa không gần rơi lên khuôn mặt cô.
Cố Ý cười: ”Cố gắng lên nha.”
Dứt lời, cô cảm thấy như vậy còn chưa đủ, vì vậy giơ tay phải lên, ”ba” tặng một nụ hôn gió.
Trì Tự vội vàng xoay đầu về, bên tai từng điểm từng điểm đỏ lên.
Thừa dịp thầy Kỷ không chú ý bên sân, Cố Ý kéo Hạ Vũ Tâm, làm bộ như là học sinh lớp 15 chui tới bên bờ khu nước sâu.
Cô đặc biệt lựa chọn đợi ở đối diện Trì Tự, như vậy, cô có thể chụp ảnh anh từ xa khi anh bơi lại chỗ cô. Chờ lúc anh lên bờ, nói không chừng cô còn có thể phụ một tay.
Trong đầu Cố Ý hiện lên một ảo tưởng không thực tế:
Nếu như anh đồng ý cho cô phụ một tay, cô cứ trượt chân ngã vào hồ bơi, anh lại tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, hì hì, một đoạn kịch thần tượng hoàn mỹ.
Hạ Vũ Tâm vỗ gò má cô: ”Làm gì mà ngẩn ra vậy, cười phóng đãng như vậy. Trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
Trì Tự là cây gậy cuối cùng của lớp 15, xếp ở hàng cuối cùng. Cố Ý không thể nhìn thấy mặt anh từ ống kính, vì vậy tìm lung tung vị trí của anh trước sau trái phải, không để ý liền đứng gần mép hồ bơi.
Sức chiến đấu của nữ sinh lớp 15 cực mạnh, năm người đứng đầu đã dẫn xa phía trước, bỏ xa mấy lớp khoa học tự nhiên cùng tổ ở sau lưng.
Cây gậy thứ sáu của lớp 15, một nữ sinh mặc đồ bơi xanh nhạt phía đối diện bơi lại.
Cô ấy theo tư thế bơi bướm được nửa đoạn, đột nhiên dừng ở chính giữa hồ. Khu nước sâu sâu một mét tám, cô đạp nước hai cái, đầu không ngừng chìm xuống.
Vị giáo viên bên bờ hô to: ”Nữ sinh đường 4 chân chuột rút!”
Học sinh lớp 15 nhất thời loạn lên: ”Khương Viên chuột rút! Con trai mau đi xuống kéo cậu ấy lên!”
Khương Viên cái tên này có chút quen tai, Cố Ý suy nghĩ một chút, rất nhanh nhớ lại.
Tất cả liên quan tới chuyện của Trì Tự, đều bị cô bố trí ở vị trí rõ ràng nhất trong trí nhớ, thói quen của Trì Tự, sở thích của Trì Tự, dĩ nhiên cũng bao gồm những người có liên quan với Trì Tự, trong đó có mấy người được coi là tình địch của cô, Cố Ý rất nhớ rõ.
”Khương Viên” này, chính là nữ sinh trong cuộc thi top 12 ca sĩ học kỳ trước đi tìm Trì Tự đệm nhạc.
Bạn học cùng lớp gặp nạn, tất cả các những người chơi nam bao gồm Trì Tự Nghiêm Hằng đều xuống nước kiếm người.
Cố Ý đứng gần hồ bơi, lúc hai tên nam sinh bên cạnh nhảy xuống hồ bơi, nước văng lên cô dính cả người.
Cứu người quan trọng hơn, Cố Ý không quá để ý.
Các nam sinh gần như đưa người ra khỏi hồ bơi, Khương Viên sặc vài ngụm, không có gì đáng ngại.
Trận đấu tiếp tục tiến hành, lớp 15 từ vị trí dẫn đầu trước kia lại rơi xuống cuối cùng.
”Cậu ấy cũng quá không cẩn thận.” Cố Ý than thở, ”Nhưng mà tớ cũng có chút hâm mộ, cậu nói dựa vào cái gì mà Lâm Mông và Khương Viên đều ở lớp 15 này, mà tớ hết lần này tới lần khác lại ở lớp 1 xa nhất?”
Nếu như cô rơi xuống nước, Trì Tự cũng sẽ hăng hái quên mình để tới cứu cô chứ?
Hạ Vũ Tâm rất biết an ủi người:
”Nhưng mà cậu là Cố thiên kim, No.1 trong lòng Trì đẹp trai.”
”Cậu nói đúng vô cùng.”
Trong bể bơi, gậy tiếp sức thứ hai đếm ngược cũng vào nước. Lúc này Cố Ý giơ máy ảnh DSLR cao quý của mình lên, nhắm ngay thiếu niên bờ bên kia đang chờ tiếp sức.
Kính trước bị mờ, không phân biệt rõ bóng người.
”Chuyện gì xảy ra?”
Cố Ý bị dọa sợ, kiểm tra ống kính mới phát hiện bên ngoài mặt kính dính đầy nước, vòng lấy nét [3] cũng ướt nhẹp.
[3] Vòng lấy nét:
Chắc là mới vừa rồi nước văng lên làm ướt máy chụp hình.
Cô gấp đến độ vò đầu bứt tai, mò túi mình lẫn Hạ Vũ Tâm cũng không tìm được khăn giấy.
Mẹ, lúc mấu chốt lại xảy ra sự cố, xem bà có đập vỡ cái máy chụp ảnh này không!
”Đừng nóng nảy!” Hạ Vũ Tâm nhắc nhở cô, ”Trì Tự xuống nước!”
Cố Ý ngẩng đầu lên, khóc không ra nước mắt.
Cô chỉ có thể an ủi mình: Được rồi, dùng mắt nhìn đi, ghi tạc trong đầu là tốt nhất.
Trì Tự là một trong số ít các thí sinh bơi tự do, anh bơi với tốc độ rất nhanh, lúc giương cánh tay động lực mười phần, ngăn cách bởi cảnh nước mênh mông, dường như có thể nhìn thấy cơ bắp cường tráng hóa thành chỉm hải âu bay như tên bắn ở tốc độ cao.
Chỉ vài chục mét ngắn ngủi, Trì Tự đã vượt qua gậy của hai nam sinh đối thủ sau cùng, giúp cho thành tích lớp 15 cố định trong tổ nhỏ thứ tư.
Tổng thành tích của lớp phải hơn sáu mới có thể giành giải, lớp 15 đã không còn phương pháp xoay chuyển trời đất.
Trì Tự chạm tường sau, hoảng hốt ở trong hồ ngây ngẩn một hồi mới lên bờ.
Học sinh lớp 15 vây quanh anh, Hạ Vũ Tâm kéo Cố Ý lui ra phía hồ.
Cố Ý thật vất vả mới mượn được hai tờ khăn giấy, rất nhanh đẩy đám người ra hai bên một mình đi về phía phòng thay quần áo, những tuyển thủ còn lại tiếp tục nhận sự yêu mến của quần chúng.
Anh khoác lên người khăn tắm, bóng lưng có vẻ tiểu điều.
”Trì Tự!”
Cố Ý bước một bước nhỏ, sợ mình không cẩn thận trượt té.
Trì Tự dừng bước, xoay người, lúc thấy chiếc máy ảnh DLSR đen ngòm trước ngực Cố Ý, mí mắt chợt giật một cái.
Mặt mèo điên nhỏ đầy ý cười: ”Tớ chụp cho cậu một tấm chân dung nhé, miễn phí nha~”
Trì Tự kiên quyết từ chối: ”Không muốn.”
”Kỹ thuật của tớ rất tốt!” Cố Ý tiến đến bên cạnh anh, ấn mở album ảnh chụp, ”Tớ mới chụp cho Nghiêm thiếu một tấm, cậu ây siêu cấp hài lòng.”
Trì Tự thầm nghĩ: Đừng so sánh tôi với tên cợt nhả đó.
”Thế nào hả~”
Trì Tự ném cho cô một ánh mắt ghét bỏ: ”Tôi đi.”
”Này!”
Cố Ý nóng lòng đưa tay níu lấy khăn tắm của anh, lưng Trì Tự chợt lạnh…
Anh cố gắng hết sức hồi phục hô hấp.
Nói cho cùng thì ăn mặc thiếu, cơ thể còn nửa ướt nửa khô, anh quả thực không có cách nào ở tình huống như vậy mà nổi điên với cô.
Huống chi, ánh mắt mèo điên nhỏ cứ như rút xương lột da trên người anh nhìn tới nhìn lui, giống như biến anh thành một bữa tiệc khỏa thân lớn mà hiếp đáp…
Trì Tự đoạt lại khăn tắm, lần nữa khoác lên vai: ”Đừng ồn ào, gặp lại sau.”
Cố Ý hướng anh le lưỡi, mặt đầy oán khí: ”Tớ không chơi với cậu!”
Dứt lời, cô xoay người chìm vào đám người, nhịp chân mạnh mẽ.
Trận đấu các lớp năm hai cấp 3 kết thúc, học sinh lớp 12 lần lượt từng hàng vào sân, đoàn người lui tới có vẻ hỗn loạn.
Trì Tự bất đắc dĩ đi về phía phòng thay quần áo, đồng thời nghe được tiếng mèo điên nhỏ hung hăn sau lưng:
”Đừng đẩy mà, chen cái gì mà chen…A!”
Một tiếng thét không lớn không nhỏ, Trì Tự không chút nghĩ ngợi liền chạy trở lại.
…
”Cậu không có sao chứ?”
”Không…Không có sao…”
”Sàn nhà trơn như vậy, đi bộ sao không cẩn thận một chút?”
”Xin lỗi…”
Cánh tay nam sinh đỡ Cố Ý vòng quanh eo cô, chậm chạp đứng thẳng người, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
”Cảm ơn cậu.”
Nam sinh cười nhẹ nhàng một tiếng, ngũ quan thanh tú như gió xuân thổi vào mặt:
”Không có việc gì, em rất nhẹ.”
Mẹ nó là ai.
Trì Tự chen vào giữa đám người, chứng kiến Cố Ý suýt nữa ngã xuống được một nam sinh xa lạ ôm vào trong ngực, hai người nói khẽ thì thầm cái gì đó, nam sinh để trần chỉ mặc mỗi quần bơi cho tới bây giờ còn đặt tay ngang hông cô.
Trong mắt nam sinh dịu dàng ôn như, còn muốn hỏi tên họ Cố Ý, ai ngờ tiểu cô nương trong ngực trong nháy mắt bị một thiếu niên mặt đầy hắc khí lôi đi.
Nam sinh ngẩn người, trên vai đột nhiên có một cánh tay:
”Giang Quần, đừng xem mấy em gái nữa, mau xuống nước thi đấu đi.”
Giang Quần nghiêng đầu hỏi cậu ta: ”Cậu biết nữ sinh kia sao? Hình như là học muội.”
”Cậu không biết à? Em ấy là Cố thiên kim học muội tiếng tăm lừng lẫy.”
”Ồ.” Trên mặt Giang Quần dâng lên một tia cười nghiềm ngẫm, ”Khó trách nhỉ, đẹp không tưởng tượng nổi.”
”Không chỉ có đẹp, mà còn là một hạt tiêu nhỏ… Này này này, có ý thức tập thể một chút được không? Đi thi đấu trước được không?”
”Được.”
Giang Quần đi theo nhóm tới khu nước sâu, trong lòng ghi nhớ tên Cố Ý.
”Này…Cậu chậm một chút đi, đất rất trơn…”
Trì Tự làm như không nghe, sức lực nắm cổ tay cô lại càng tăng thêm không ít.
”Tớ trượt té thì cậu phải chịu trách nhiệm…”
Bịch một tiểng, Cố Ý lải nhải không ngừng đâm vào một bức tường.
A…Hình như không phải tường, so với tường thì mềm hơn một chút, còn trơn bóng…
Trì Tự chẳng biết lúc nào dừng lại trước mặt cô, nghiêm mặt, chân mày nhíu lại.
Cố Ý thấy anh liền rụt cổ giả bộ đáng thương: ”Cậu làm gì vậy?”
Trì Tự mỉm cười: ”Không phải muốn tìm tôi chụp hình sao?”
Cố Ý gật đầu, choáng váng lui nửa bước, lòng bàn chân trượt một cái, lại bị anh kéo xoay người lại trước, hai tay vừa vặn để trước ngực anh.
Ngực ngực ngực ngực…Cơ ngực.
Tiểu cô nương rủ mắt xuống, trong đầu lúng ta lúng túng, chỉ còn lại một câu nói:
Không sờ, ngu sao mà không sờ.
Bày tay dán trước ngực anh vài giây, lại cực kỳ ”tự nhiên” đi xuống.
Bụng bụng bụng bụng…Cơ bụng.
Xúc cảm làm cô như ở trên thiên đường thứ bảy, adrenalin tăng vọt đến sắp nổ tung, tim cũng bị điện giật đến tê liệt.
Cô gần như là một con mèo hoang.
Não nhất thời nóng ruột của Trì Tự lúc này cũng bình tĩnh lại, móng vuốt của mèo mềm mại không có bất kỳ ngăn trở nào mà cọ tới cọ lui trên người anh, cọ xát khiến cả người anh cứng ngắc không thể chịu đựng nổi.
”Cậu sờ đủ chưa?”
Cố Ý: ”Không đủ.”
”Cậu…”
”A a a a a!!!”
Lần này, bên cạnh hồ bơi thật sự truyền tới một tiếng thét vô cùng thảm thiết, cũng với âm thanh ”ùm” vang dội theo sát phía sau.
Cố Ý bị dọa đến nỗi thu móng vuốt mèo, Trì Tự cũng ngẩng mặt nhìn quanh.
Tiếng thét mới vừa rồi kia, cô thế nào lại có cảm giác có chút quen tai.
Giữa đám người có người hô to:
”Hạ nữ thần rơi xuống nước, ai cm không có mắt lại chen chứ!