Mạc Phi đứng đối diện với cô, nhìn gương mặt mà hai nghìn đêm đều xuất hiện trong mỗi giấc mơ của anh trong sáu năm qua, tâm tình của anh cũng không bình tĩnh như vẻ mặt anh lúc này, anh kích động, muốn điên cuồng chạy đến, ôm thật chặt cô, nhưng mà anh không dám bởi vì anh không thể.
An Nhiên lấy tinh thần lại, liếc nhìn chỗ khác cũng không nhìn anh ta, giờ phút này, cô ngược lại muốn Tô Dịch Thừa nhanh chóng xuất hiện, thế nhưng trái với mong đợi, Tô Dịch Thừa đến muộn.
“An Nhiên.” Mạc Phi bình tĩnh đứng trước mặt cô, gọi tên cô, cái tên anh nhớ thương sáu năm qua. Một lần nữa đứng trước mặt cô, thậm chí anh thấy ân hận về quyết định hồi đó, có lẽ khi đó, anh nên ở lại.
“Trùng hợp vậy.” An Nhiên cố gắng khiến mình cư xử tự nhiên, nhưng mà cánh tay nắm chặt đã tiết lộ cảm xúc căng thẳng của cô lúc này.
Mạc Phi nhìn cô, bình tĩnh nói: “Không phải, là anh tới tìm em.”
“Tìm tôi?” An Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, “Tìm tôi làm gì?” Giữa bọn họ còn có cái gì để nói sao?
“An Nhiên, anh —”
Mạc Phi vừa định nói, lại bị Tiếu Hiểu đến phía sau An Nhiên ngắt lời, “An Nhiên!”
An Nhiên quay đầu, nhìn Tiếu Hiểu đi giày cao gót 7 phân đột ngột bước tới đây, ánh mắt đánh giá Mạc Phi đứng bên cạnh, rồi đến gần An Nhiên, cười hỏi: “An Nhiên, người đẹp trai này là bạn chị sao?”
“Chỉ là bạn học.” An Nhiên đáp, không có bất cứ tình cảm nào.
“Xin chào, em là đồng nghiệp của An Nhiên, Tiếu Hiểu.” Tiếu Hiểu trực tiếp chìa tay về phía Mạc Phi.
Mạc Phi cũng không nhìn Tiếu Hiểu cái nào, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm An Nhiên, vẻ mặt kia có phần đau đớn vì câu nói của cô.
An Nhiên tránh ánh mắt của anh ta, giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn xung quanh, nắm chặt điện thoại di động trong tay, cân nhắc xem có nên gọi điện cho Tô Dịch Thừa hay không, nếu anh có việc không đến thì cô liền trực tiếp lái xe về.
Vẻ mặt thờ ơ và coi nhẹcủa Mạc Phi khiến Tiếu Hiểu nhìn cánh tay đưa ra của có phần không nén được giận, cô tốt xấu gì cũng là một mỹ nữ, đi ra ngoài có nhiều đàn ông lôi kéo làm quen, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, điều này làm cô cực kỳ tức giận.
Tuy rằng lửa lan tràn trong lòng song vì hoàn cảnh gia đình, sớm đã va chạm xã hội nhiều, Tiếu Hiểu sớm học được cách quan sát sắc mặt người khác, giấu giếm tâm tình như thế nào, cho nên dù trong lòng có bất mãn với Mạc Phi hơn nữa, cô trước sau vẫn cười, sau đó nhắc nhở anh: “Một quý ông sẽ không để một quý bà đưa tay lâu như vậy, còn không tiếp nhận a.”
Lúc này Mạc Phi mới lấy lại tinh thần, trên mặt cũng không nở nụ cười, chỉ đụng tay vào cô cho có lệ, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng chưa rời khỏi An Nhiên.
Tiếu Hiểu hơi giật mình sửng sốt cùng lúng túng, trong mắt dần có tia lạnh lùng, rồi mới từ từ thu tay về.
An Nhiên biết Mạc Phi nhìn mình chằm chằm, cái cảm giác bị người nhìn chằm chặp này khiến cô thấy có chút không thoải mái, nhìn đồng hồ một chút, đã 17h 42p rồi, Tô Dịch Thừa còn chưa đến, không đợi nữa cô hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị đi về bãi đỗ xe.
Đúng lúc An Nhiên xoay người, một chiếc xe màu đen thường dân từ từ chạy đến phía này, cửa xe chỗ ghế lái mở ra, một người đàn ông tao nhã bước xuống, nhìn An Nhiên chuẩn bị muốn xoay người định đi, cất giọng gọi: “An Nhiên!”
An Nhiên quay lại, thấy Tô Dịch Thừa đặt tay trên cửa xe mỉm cười với cô, thấy cô ngoảnh lại, thì đóng cửa xe, chuẩn bị đi đến đây.
An Nhiên thấy anh muốn đến, nên vội vàng xách túi bước xuống bậc thang, chạy tới chỗ anh, chạy thật vội, không hiểu sao cô không muốn Tô Dịch Thừa và Mạc Phi chạm mặt chính thức, hỏi lý do, thì chính cô cũng không thể nói ra, dù thế nào thì cũng không muốn, rất không muốn!
Mạc Phi nhìn An Nhiên chạy về phía người đàn ông kia, hai tay bên sườn nắm chặt, khi trở về anh biết cô còn chưa kết hôn, nói thật ra, có khoảnh khắc, anh từng vì thế mà mừng thầm, anh nghĩ đến tuổi này cô còn chưa kết hôn là vì cô còn chưa quên mình, trong lòng cô, cũng giống anh đều chưa từ bỏ đi tình cảm năm đó.
Nhưng giờ phút này, khi cô chạy đi về phía người đàn ông khác trước mặt anh, mà người đàn ông kia thoạt nhìn xuất sắc như thế. Anh đột nhiên không tự tin vào dự đoán lúc trước.
An Nhiên đi rất vội, kỳ thật cô muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của Mạc Phi, mặc dù nói đã muốn buông tay nhưng trong một chốc cô không có cách nào đối mặt anh ta như đối mặt người bình thường. bởi vì đi vội lại không nhìn dưới chân, đột nhiên, dưới chân hụt một cái, làm thân thể An Nhiên súy chút nữa ngã xuống, cũng may Tô Dịch Thừa tinh mắt, bước nhanh về phía trước một tay đỡ lấy An Nhiên, nửa ôm cô vào lòng.
“Không sao chứ?” Tô Dịch Thừa quan tâm hỏi.
An Nhiên lắc đầu, chui ra khỏi lồng ngực anh, nhìn chân một chút, không bị trật khớp, nhưng mà trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
“Lần sau đừng đi vội như vậy, từ từ đến, nếu không thì đứng tại chỗ chờ anh, anh sẽ đi tới.” Tô Dịch Thừa nhìn cô nói, trong lòng chỉ thấy cô bé này có chỗ nào giống như đã 28 tuổi, hoàn toàn không có sự chững chạc và trưởng thành của cái tuổi này.
Nghe vậy, An Nhiên sững sờ nhìn anh, cuối cùng gật đầu.
Tô Dịch Thừa gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi và Tiếu Hiểu đứng ở cửa lớn công ty, hỏi An Nhiên: “Đồng nghiệp của em sao? có cần đi qua chào hỏi không?”
An Nhiên cũng không quay đầu, rồi trực tiếp lắc đầu, vội nói: “Không cần!” Giọng nói vừa nhanh vừa gấp, từ chối rất rõ ràng dứt khoát.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, ánh mắt có phần khó hiểu.
Ý thức được tâm tình mình quá đáng, An Nhiên không tự chủ sờ sờ tóc, giải thích: “ách, vừa rồi, vừa rồi mẹ gọi điện tới thúc giục, hỏi bao giờ chúng ta về, chúng ta, chúng ta cứ về trước thôi.”
“Ừ, được.” Tô Dịch Thừa đáp, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, gật đầu với Mạc Phi và Tiếu Hiểu. Rồi mới xoay người vươn tay về phía An Nhiên.
An Nhiên ngẩn người, cuối cùng có phần ngại ngùng đưa tay vào lòng bàn tay anh.
Tô Dịch Thừa hài lòng cong cong khóe miệng, nắm tay cô nói: “đi thôi.”
Hai tay Mạc Phi nắm thật chặt, móng tay đâm vào da thịt nhưng không cảm giác được đau đớn, ánh mắt gắt gao nhìn tay An Nhiên bị người đàn ông kia nắm lấy, sau đó nhìn người đàn ông kia săn sóc mở cửa xe cho cô lên xe rồi đóng cửa xe, còn anh ta thì một lần nữa vòng qua đầu xe lên một bên khác, sau đó khởi động xe rời đi, cuối cùng chỉ còn lại làn khói bụi bay giữa không trung.
Tiếu Hiểu nhìn xe của hai người An Nhiên biến mất giữa dòng xe cộ, lại quay đầu nhìn người đàn ông đặc biệt xuất sắc bên cạnh này, khóe miệng nửa cong lên, hỏi: “Anh không chỉ là bạn học cũ chứ.” Nhìn vẻ mặt anh là biết không phải một người bạn học cũ đơn giản. Nhưng mà gần đây, Cố An Nhiên này sao lại gặp may như vậy, rõ ràng cô ta thiết kế tòa nhà xảy ra sự cố, nhưng hai ngày nay còn được xe sang trọng đưa đi, tan việc còn có mấy người đàn ông tuấn tú, xuất sắc đến đây đón cô ta về, thật là cái số chó má gì vậy.
Mạc Phi nhìn cô ta, nhưng không nói gì, xoay người đi thẳng đến chiếc xe màu đen rời đi.
Tiếu Hiểu thấy anh ta muốn đi, cũng vội vàng đuổi theo, khi anh đưa tay mở cửa xe, thì từ bên sườn anh chui vào, ngăn cách anh với chiếc xe, trừng mắt quyến rũ với anh, nói: “Em đi đường Tân Hoa, chở em một đoạn đường được không?”
Mạc Phi nhìn cô lạnh lùng, lăn lộn nhiều năm như vậy, hạng người gì đều đã gặp rồi, bây giờ anh ta chỉ cần liếc mắt một cái là biết người phụ nữ này muốn làm gì.
Mạc Phi trả lời không chứa ngữ khí gì: “Không tiện đường.” Nói xong liền kéo cô ta ra khỏi cửa xe, sau đó khởi động xe rời đi.
Tiếu Hiểu đứng ở ven đường, giận đến mặt đỏ bừng lên, trong miệng chửi rủa: “hừ, thứ gì vậy.”