Cuối cùng An Nhiên và Tô Dịch Thừa cũng ở lại thị trấn Lạc Hà ngắm ráng chiều, một là vì An Nhiên thật sự cảm thấy quá mất mặt rồi, xấu hổ khi có hành động như vậy trước mặt những người cùng thuyền khác, trong lúc thuyền cập bến thì điện thoại trong túi vang lên, là Lâm Tiểu Phân gọi điện thoại tới, nói hôm nay là cuối tuần bảo An Nhiên và Tô Dịch Thừa cùng nhau về nhà ăn tối. Thật ra thì bà sợ An Nhiên không biết nấu cơm, một người đàn ông như Tô Dịch Thừa chắc là cũng không xuống bếp, nên không yên lòng với hai người ‘ngoài nghề’, nghĩ rằng mấy ngày nay chắc là bản thân không được ăn ngon.
Đó là vì sao, vốn định ở ‘Lạc Hà trấn’ ngắm xong hoàng hôn rồi mới bắt chuyến xe cuối cùng quay về, thì hai người lại vội vàng rời khỏi bãi biển xinh đẹp, sau đó ngồi hai tiếng đồng hồ trở lại Giang Thành.
Hai người cũng không có quay lại nhà ở, gần một tuần không gặp cha mẹ, tất nhiên là An Nhiên rất nhớ, nhưng mà mấy ngày nay rất bận bịu nhiều việc, muốn về nhưng không có sức lực.
Vì coi trọng lễ nghĩa, trong sự kiên quyết của Tô Dịch Thừa, đồng thời dưới sự kiên quyết phản đối của An Nhiên, cuối cùng hai người mang theo chút ít hoa quả trở về Cố gia.
Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa đến, Lâm Tiểu Phân đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, mà Cố Hằng Văn vì hôm nay không có tiết, đang ở trong thư phòng cầm bút lông hăng hái luyện chữ.
Thấy bọn họ quay về, Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn thật sự vui vẻ, bốn người ngồi hàn huyên một lúc lâu, thật ra thì cũng là mấy chuyện vặt vãnh, đơn giản như việc nhà linh tinh, dĩ nhiên hôm nay Lâm Tiểu Phân gọi bọn họ về ngoài việc muốn làm cho bọn họ một bữa cơm ngon, mục đích khác chính là, dù hai người nói tạm thời chưa có ý định làm đám cưới, nhưng hai bên cha mẹ nhất thiết phải gặp mặt một lần.
Tô Dịch Thừa gật đầu, nói thời gian tùy theo chương trình dạy của Cố Hằng Văn mà sắp xếp, còn địa điểm thì không cần lo lắng.
Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn cũng là người lễ nghĩa, nói đã mời thầy bói xem cho, ngày 28 tháng 3 âm lịch cũng chính là thứ sáu tuần sau không tệ, thích hợp lấy vợ gả chồng, mặc dù không chuẩn bị đám cưới, nhưng hai nhà gặp mặt cũng cần cẩn thận, nói để Tô Dịch Thừa về hỏi người nhà, nếu có thể, thì ấn định vào thứ sáu, nếu không được thì mọi người lại chọn lại.
Cuối cùng nhìn đồng hồ, Lâm Tiểu Phân đứng lên trước, nói gần đến giờ nấu cơm rồi, An Nhiên giơ tay xung phong muốn giúp đỡ, Lâm Tiểu phân cân nhắc một chút, xác định cô không đến nỗi cản trở gì, mới để cô cùng vào phòng bếp. Mà Tô Dịch Thừa trò chuyện với Cố Hằng Văn ở phòng khách, cha vợ, con rể trò chuyện dường như không hề nhạt nhẽo, hai người hàn huyên đủ chuyện thời sự, đến chính trị, Cố Hằng Văn dùng kinh nghiệm dạy học nhiều năm của mình để bình luận thời cuộc hiện nay, chỉ ra từng cái lợi, cái hại một cách khách quan, thậm chí có vài quan điểm cũng là mở mang với công việc của Tô Dịch Thừa, đây là gặt hái ngoài dự liệu của anh trước khi đến đây.
Hai mẹ con An Nhiên và Lâm Tiểu Phân chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, Lâm Tiểu Phân làm đầu bếp, An Nhiên chịu trách nhiệm trợ thủ.
Ngồi ở trên chiếc ghế đẩu nhỏ, An Nhiên nhặt từng cây rau cải, bỏ hết từng cọng vàng úa, lát sâu ra, cho vào trong rổ.
Lâm Tiểu Phân đứng ở trước bồn nước xử lý cá hoa vàng, một dao khoét từ bong bóng cá, sau đó cạo hết nội tạng ra ngoài, rồi dùng nước lã rửa sạch, cuối cùng dùng con dao nhỏ cắt hai đường trên mình con cá, xát miếng gừng và cọng hành, lấy chút rượu gạo ủ, rồi đặt cá vào giữa để ướp, trong không khí tràn đầy mùi rượu thật mê người.
“Cậu ta đối tốt với con chứ?” Là người mẹ lúc nào cũng thay con cái lo lắng không yên. Dù trong lòng đại khái biết đáp án, nhưng vẫn muốn chính miệng cô nói ra để có sức thuyết phục hơn.
“Mẹ, Tô Dịch Thừa đối với con rất tốt, thật sự, mẹ yên tâm đi.” Thật ra thì Tô Dịch Thừa đối tốt với cô thật sự khỏi phải nói, mọi mặt đều chăm sóc cho cô, chỉ trừ một phương diện nào đó dường như yêu cầu hơi vô độ.
Lâm Tiểu Phân cộng thêm một điểm cho anh, lại hỏi, “Vậy thì tốt, mẹ thấy a Thừa này là người không tồi, đúng rồi, con đã gặp cha mẹ nó chưa, người như thế nào, có đối xử tốt với con không?”
“Dạ, đã gặp.” An Nhiên kể chi tiết buổi gặp gỡ ngày hôm đó, một nhà Tô gia đối xử với cô quả thật không tệ, bằng gia đình bọn họ là gia đình cán bộ giàu có, nhưng qua thái độ của họ đối với cô thì không hề nhìn ra vẻ tự cao tự đại chút nào, mà thật tình coi cô như người trong nhà. Cô không khỏi cảm thán mình thật may mắn.
“Theo như con vừa nói, Tô gia được coi như gia đình nhà quan, Dịch Thừa cũng là cán bộ cao cấp, vậy mà họ không để ý dòng dõi môn đệ sao?” Bà vẫn tưởng An Nhiên chẳng qua chỉ gả cho người bình thường, lại không ngờ là gả cho người giàu sang quyền thế như vậy, điều này không khỏi khiến bà có chút bận tâm, gia đình như thế thì phép tắc gì đó tất nhiên cũng nhiều, nếu sau này An Nhiên không thích ứng được thì phải làm sao bây giờ!
“Mẹ.” An Nhiên đứng dậy, đến bên cạnh mẹ, tất nhiên cô biết mẹ cô đang lo lắng cái gì: “Từng người của Tô gia đều rất tốt, về chuyện dòng dõi gì đó, cũng thực sự không cần để ý, hôm gặp mặt, con cũng nói qua với mẹ và cha trước, họ cũng không phải là người thích nịnh hót, cao cao tại thượng đâu.”
“Thật?” Lâm Tiểu Phân vẫn có chút khó tin, bởi vì đã từng trải qua rồi nên bà càng hiểu về điều gọi là gia đình giàu sang quyền thế, cái gì là cán bộ cao cấp, lúc nào cũng tỏ thái độ mình là cao cao tại thượng.
“Thật, một trăm phần trăm, đến lúc gặp họ mẹ sẽ thấy, mẹ chồng con thật sự không phải là loại người mà mẹ nghĩ.” An Nhiên tiện đà nói.
Thấy cô nói như thế, Lâm Tiểu Phân mới gật đầu coi như là tin tưởng lời cô nói.
Hai người ra khỏi Cố gia đã gần 9 giờ tối, buổi tối ăn rất no, sau đó lại ăn thêm chút ít hoa quả hai người mang đến, bụng thật sự là no không chịu được. Lúc đến hai người không lái xe, bây giờ vì no quá nên cũng không gọi xe, nắm tay nhau từ từ đi về phía nhà ở.
Bầu trời tối nay không coi là đẹp, không có ánh trăng, thậm chí không có ngôi sao nào, chỉ có mấy dải mây đen bồng bềnh, toàn bộ bầu trời càng lộ ra vẻ mênh mông cùng trống trải.
Tám, chín giờ tối là cuộc sống về đêm ở Giang Thành bắt đầu, hàng đèn đường lấp lánh soi sáng không ít người đi đường, nhưng mà phần lớn là thanh niên, trong đó những người nắm tay nhau như An Nhiên và Tô Dịch Thừa chiếm đa số.
Tay được bàn tay của anh nắm, cũng không khó chịu hoặc là không được tự nhiên, tất cả đều rất ăn ý, dường như vốn dĩ nên thế này. Thật ra thì tính đúng ra, bọn họ quen biết nhau không lâu, từ khi kết hôn đến giờ, thậm chí còn chưa được nửa tháng, có nhiều chuyện xảy ra vô cùng nhanh chóng, nhưng lại không hề có cảm giác đột ngột.
An Nhiên tùy ý để anh nắm lấy tay, ánh mắt nhìn về phía trước, khóe miệng mơ hồ cong lên thành nụ cười. Cô nghĩ mình thật là may mắn khi có được cuộc hôn nhân này.