Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn, cười nhẹ: ‘Lãnh tiên sinh, xin tha lỗi cho tôi hỏi thẳng, ngài có từng thử tính xem trong đời mình đã sát hại bao nhiêu mạng người không?’
Lãnh Thiên Dục nghe cô hỏi, sửng sốt một lúc rồi mới đáp: ‘Chưa từng tính.’
Những chuyện này có gì hay ho mà tính chứ.
Câu trả lời của hắn khiến Liên Kiều kinh hãi, cô vội đưa tay bụm miệng che đi một tiếng kêu, đôi mắt màu tím mở to nhìn hắn sau đó nhìn sang Thượng Quan Tuyền, cô tưởng rằng phản ứng của Thượng Quan Tuyền cũng giống như mình, nào ngờ những gì cô thấy chỉ là một sự bình tĩnh không chút gợn sóng.
Giết người nha!
Sao lại không có chút phản ứng nào vậy chứ? Hơn nữa còn nói chuyện với vẻ bình thản như thế chứ?
Mặc Di Nhiễm Dung dường như cũng đã biết trước hắn sẽ trả lời như vậy, cô mỉm cười: ‘Lãnh tiên sinh trên tay nợ máu quá nhiều, chỉ riêng số người năm đó ngài vì giành lại quyền cầm đầu tổ chức Hắc Thủ mà giết thì cũng đã không thể đếm xuể. Sau khi ngồi lên chiếc ghế Thủ Phán Cách Hạ, lại vì tổ chức lại cơ cấu mà giết thêm không ít, có thể nói, hai tay ngài nhuộm đầy máu tươi!’
‘Vậy thì sao chứ?’ Lãnh Thiên Dục trầm giọng nói: ‘Chẳng lẽ Giáng Đầu Sư các vị lại sợ điểm này?’
‘Đương nhiên sợ!’
Đứng lâu cảm thấy mệt, Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xuống sofa, giải thích tiếp: ‘Mã Lai từ xưa đến nay Phật giáo rất thịnh, Giáng Đầu Thuật và Phật giáo là có cùng nguồn gốc không thể thoát ly. Lãnh tiên sinh trên người nhiều nợ máu, hơn nữa ngài lại là người nắm quyền lực trong tay, những người như ngài, Giáng Đầu Sư thường là kính trọng nhưng luôn giữ khoảng cách. Trong tâm lý có sự e dè nên đương nhiên cũng ít khi dùng Giáng Đầu Thuật với những người như ngài bởi vì một khi hạ Giáng, những món nợ máu mà người đó thiếu có thể sẽ dịch chuyển trở lại trên thân của Giáng Đầu Sư. Đây cũng là nguyên nhân Dodo e dè ngài.’
‘Trong con mắt của những người theo Phật, tôi đúng là người phạm tội đại ác.’ Lãnh Thiên Dục không hề có ý phủ nhận, cũng không có chút áy náy nào, ‘Người ta sống trên đời vốn như thế bất luận là thời xưa hay thời nay, sự thành công nào cũng có cái giá của nó. Trong xã hội hiện đại cũng không khác bao nhiêu. Ai dám nói đây không phải là xã hội người ăn người chứ? Nói tóm lại là mạnh được yếu thua, nhất là trong Hắc thủ đảng, tổ chức này luôn chủ trương chỉ dùng chính sách cứng rắn thì mới có thể đạt được những thứ mình muốn.”
Mặc Di Nhiễm Dung đối với luận điểm này đương nhiên là có sự đồng cảm, cô mỉm cười: “Lãnh tiên sinh làm vậy cung là bởi vì thân bất do kỷ, nhưng cũng chính vì như vậy cho nên Dodo mới không dám có hành động lỗ mãng gì với ngài.”
“Ý của cô tức là… trong tứ đại tài phiệt, người duy nhất mà Dodo không dám ra tay hạ Giáng Đầu là tôi sao!” Lãnh Thiên Dục nghi hoặc hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu: “Dodo có thể đối phó với ba người trong số bốn người của tứ đại tài phiệt nhưng chỉ có duy có ngàu là cô ta còn e dè. Những vị kia tuy tằng cũng có nợ máu trên người nhưng nếu so với Lãnh tiên sinh thì cũng chẳng kể là gì vì vậy cso thể nói trong bốn người, sát khí trên người Lãnh tiên sinh là nặng nhất.”
Thượng Quan Tuyền nghe vậy cũng gật đầu đồng tình. Cô còn nhớ năm mình tám tuổi, lần đâu tiên gặp Lãnh Thiên Dục, lúc đó có thể dùng “xác người chồng chất, máu chảy thành sông” để hình dung. Tuy rằng hai tay cô cũng nhuốm đầy máu tươi nhưng cô tự nhận mình so với Lãnh Thiên Dục còn kém nhiều lắm.
Liên Kiều lúc này chẳng còn biết nói gì, cô từ trước đén giờ là người tâm tư đơn giản, lòng dạ thiện lương, ngày thường nhìn thấy chó mèo đi lang thang chỉ hận không thể cứu chúng về nuôi dưỡng chứ nói gì đến cảnh chém giết như vừa nhắc đến chứ.
“ Chị à, sao sát khí lại có thể xem như là bùa hộ thân được chứ?” Cô thật sự không hiểu lắm.
Mặc Di Nhiễm Dung cười: “Nha đầu ngốc, đây không phải là bùa hộ thân gì mà là đạo lý dùng mạnh đè mạnh. Trên đời này vạn vật vốn là một vòng tuần hoàn, năng lượng đều là vĩnh hằng, vật có mạnh đến mấy cũng nhất định sẽ có vật mạnh hơn khắc chế được nó, chỉ có như vậy thì vạn vật mới giữ được sự cân bằng.”
“Thật là thâm ảo nha” Liên Kiều thì thào.
Mặc Di Nhiễm Dung trìu mến đưa tay véo mũi cô, nói: “Nhe không hiểu thì đừng cố, nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, phải dùng tư thái tốt nhất để đón một ngày mới!”
“Dạ!”
Liên Kiều gật đầu, hai tay nắm chặt như tự cổ vũ cho mình: “Em phải thắng trận chiến tình ái này!”
Thấy vậy, sự lo lắng trong lòng mọi người cũng nhẹ nhõm trở lại, gương mặt ai nấy đều lộ ý cười.
*
Buổi sáng sớm, vẫn tiếng chim hót ríu rít đánh thức Liên Kiều, hương hoa thanh mát lãng đãng bay vào phòng, đang ngủ mơ mơ màng màng Liên Kiều xoay người…
Đông… Ai, yo…..
Theo tiếng “vật thể” rơi xuống sàn là một tiếng rên rầu rĩ của Liên Kiều….
Lại rơi xuống đất nữa ròi, cũng may là còn có tấm thảm trải sang bằng không với nền đá hoa cương này cả người không bầm tím mới lạ.
Một cảnh xấu hổ này vừa hay đập vào mắt Thượng Quan Tuyền đang đẩy của bước vào, nhìn thấy Liên Kiều năm dưới sàn, cô trợn to mắt sau đó vội chạy đến dìu cô đứng dậy.
“Liên Kiều, chị thật đáng xấu hổ nha, ngủ thôi mà cũng lăn xuống đất được!”
Liên Kiều xoa xoa cổ tay bị đau, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “ Người ta quên nơi đây là phòng khách thôi mà. Cái giường này không có lớn như cái giường trước đây, ngủ không quen đương nhiên lăn xuống rồi,. Ai ya…”
“Chị sao rồi?” Tay Thượng Quan Tuyền vừa vươn ra định giúp cô xoa xoa cổ tay bị đau thì lại nghe Liên Kiều thét lên một tiến liền lo lắng hỏi.
Liên Kiều rầu rĩ duỗi duỗi cánh tay…
“Cổ tay bị trật rồi, đau quá…”
“Sao rồi? Để em xem…”
Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy cũng gật đầu, nhẹ kéo cánh tay cô gần mắt mình, ngón tay nhè nhẹ chạm vào chỗ bị trặc. Cô xuất than sát thủ, đương nhiên đối với những loại thương tích trên người ít nhiều gì cũng biết cách sử lý.
“ Đau!” Liên Kiều nhịn không được rên lên một tiếng, lần này còn lớn tiếng hơn.
“Được rồi, nhìn một chút là tốt rồi. Cũng may là không bị tổn thương đến xương cốt, chỉ có gân bị trặc một chút thôi. Em thật cũng hết cách với chị, người lớn như thế này lúc ngủ còn không nghiêm chỉnh.” Thượng Quan Tuyền lầu bầu như mẹ chồng đang dạy dỗ con dâu, nói liên miên một tràng.
“Người ta đang năm mơ mà, chị mơ thấy Ngạn Tước đối xử thật tốt với chị. Đang lúc ảnh định hôn chị thì lại tỉnh lại, thật tức!”
…
Lại là một tiếng kêu đau đớn.
“Tay đã bị thương thì đàng hoàng một chút dùm em. Chị mà cứ như thế này thì làm sao mà đấu với người phụ nữ kia chứ!” Thượng Quan Tuyền liếc mắt nhìn cô.
Liên Kiều bĩu môi, “Chỉ là cánh tay bị trặc thôi mà, có gì ghê gớm đâu, À, đúng rồi nha, sớm như vậy em tìm chị có chuyện gì?”
Nói nửa ngày trời cô mới nhớ ra vấn đề.
Thượng Quan Tuyền lại liếc mắt nhìn cô: “Em nghĩ con mèo lười như chị chắc chắn vẫn chưa dậy mà bọn họ thì sớm đã ở nhà ăn chuẩn bị dùng bữa sáng rồi. Còn thiếu mỗi chị thôi đấy.”