‘Ngạn Tước, đoạn tiếp theo em không thuộc lắm, anh đàn cùng em được không?’ Cô ngưng thần nhìn hắn, trong mắt mang theo một chút khẩn cầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, vốn đặt trên dãy phím đàn chỉ có hai bàn tay giờ đã thành bốn bàn tay.
Khúc nhạc êm dịu như nước chảy lần nữa lại vang lên.
Nỗi khổ sở trong lòng Liên Kiều lại trào dâng lần nữa. Cảnh tượng của đêm dạ hội đó lại hiện lên trong đầu cô. Đêm đó … Ngạn Tước cũng ngồi bên cạnh cô thế này, nhìn sâu vào mắt nhau rồi cùng đưa khúc nhạc thăng hoa.
Nhưng đêm nay … đêm nay liệu hắn có nhớ chút gì đến những kỷ niệm khó quên đó không?
Những nốt nhạc quen thuộc khơi dậy tiềm thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngón tay hắn phản xạ vô điều kiện linh hoạt lướt trên những phím đàn, một cảm giác quen thuộc nào đó lại lần nữa nảy sinh trong đầu.
“Đông …’
Cả bàn tay tay vô thức ấn mạnh xuống dãy phím đàn tạo nên một chuỗi âm thanh kỳ quặc.
‘Ngạn Tước?’ Liên Kiều bị hành động đột ngột của hắn làm cho sợ hết hồn, cô vội ngừng tay nhìn sang bên cạnh.
‘Liên Kiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt ngưng trọng.
Tim Liên Kiều đập liên hồi suýt nữa thì vọt ra khỏi cổ họng, trong một khoảnh khắc, cô còn cho rằng hắn đã nhớ lại mọi chuyện.
‘Trước đây chúng ta … đã từng cùng nhau đánh đàn sao?’
Cả gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đều nhăn lại, cái cảm giác kỳ lạ cứ luôn quẩn quanh trong đầu làm hắn rất khó chịu. Những hình ảnh, âm thanh cũ, mới cứ đan xen với nhau trong đầu làm đầu hắn muốn nổ tung.
Mắt Liên Kiều chợt sáng lên …
‘Ngạn Tước, anh rốt cuộc cũng nhớ lại rồi phải không?’
‘Nhớ lại?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị câu hỏi của cô làm cho hồ đồ.
Liên Kiều vừa định đem toàn bộ sự việc nói cho hắn biết thì trong đầu đột nhiên vọng lại lời dặn dò của Mạc Di Nhiễm Dung…
“Em gái, em nhất định phải nhớ kỹ, hiện giờ Hoàng Phủ tiên sinh đang trúng Giáng Đầu Thuật chứ không phải là mất trí nhớ cho nên em không thể cố tình đem sự thật nói cho ngài ấy biết bằng không chỉ có tác dụng ngược lại mà thôi. Lúc đó chỉ làm cho trí nhớ của ngài ấy thêm hỗn loạn, sức phán đoán cũng sẽ theo đó mà mất đi, lý trí cũng tiêu tán!”
Nhớ đến đây, lời muốn nói ra liền bị cô cường ngạnh ép xuống.
“Em sao vậy? Chắc là có lời muốn nói phải không?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhạy cảm nhận ra phản ứng khác lạ của cô.
“Không có. Chỉ là… chỉ là em biết anh từ nhỏ đã học đàn…” Lời nói không đâu vào đâu của cô vốn không phải là đáp án mà Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn nghe. Hắn càng nghi ngờ, hỏi lại:”Lời em nói vừa nãy là có ý gì? Anh đã từng quên chuyện gì sao” Hắn hỏi lại một tràng.
“Nào có, em đâu có nói như vậy. Chắc là anh nghe lầm thôi.” Liên Kiều hoảng loạn giải thích, sau đó cô đứng dậy, tìm cách đánh trống lảng:”Em đói quá, mình trở lại bàn đi.”
Nhìn theo bóng cô hoảng hốt rời đi, mày Hoàng Phủ Ngạn Tước càng chau chặt lại, trong mắt vẻ điềm tĩnh vốn có đã pha thêm một tia nghi hoặc cùng khó hiểu.
“Cô thật biết nắm lấy cơ hội nha!” Không khí của buổi chiều thật oi bức nhưng lại âm u dường như là sắp đổ mưa.
Giọng nói lạnh lùng pha chút giễu cợt của Dodo vang lên sau lưng Liên Kiều khiến cô hoảng hốt quay đầu lại nhìn, sau đó không ú thức nhìn một vòng xung quanh.
“Yên tâm đi, tôi không làm gì cô đâu.”
Dodo chậm rãi thốt lên, “Nếu như lúc nãy tôi muốn hãm hại cô thì cho dù Mặc Dĩ Nhiễm Dung có ở đây cũng không có cách nào ngăn cản đâu.”
“Chị đã làm gì chị ấy? Còn Tiểu Tuyền nữa…” Liên Kiều chợt có chút sợ hãi, tuy người đứng trước mặt là chị ruột của mình.
Dodo cười lạnh một tiếng: “Cô ta không làm gì được tôi, tôi đương nhiên cũng không cần để ý đến cô ta. Có trách thì trách chính cô, không ngoan ngoãn ở lại trong “Hoàng Phủ” lại chạy đến đây.”
Nơi đây vườn hoa, lúc cô vừa cùng Ngạn Tước chia tay nhau, hắn về công ty còn cô thì đến đây bởi vì trong lòng trăm mối tơ vò nên muốn đến đây yên tĩnh một chút. Không ngờ lại gặp được Dodo.
Liên Kiều cũng lạnh lùng nhìn cô không nói…
“Tôi biết chị muốn làm gì, qua nếu qua được đêm nay thì kể như chị thành công, cho nên chị nhất định sẽ ngăn cản tôi, không để em tiếp xúc với Ngạn Tước , đúng không?”
Một cơn gió thổi qua, Dodo đưa tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, nhàn nhạt nói:”Cô còn chưa tiếp xúc đủ sao? Riêng hôm nay thôi, không phải cô đã thành công cùng Ngạn Tước ăn cơm trưa rồi sao?”
“Chị đều biết cả sao?” Đáy mắt Liên Kiều xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Mấy chuyện cỏn con này sao lại qua mặt được tôi chứ?”
Dodo ngồi xuống băng ghế gỗ, ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều, ngoài ý muốn lại thốt lên một câu quan tâm:”Cô đứng nãy giờ không thấy mỏi sai? Ngồi đi!”
Liên Kiều sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, chậm rãi ngồi xuống một đầu kia của băng ghế.
Dodo không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cho đến khi Liên Kiều cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên mới nhịn không nổi, hỏi:”Chị nhìn cái gì?”
Dodo khoanh hai tay trước ngực vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn lạnh như băng… “Tôi đang nhìn xem… cô rốt cuộc có mỵ lức gì khiến cho Ngạn Tước đối với cô mê muội như vậy!”
“Bởi vì tôi yêu anh ấy!” Liên Kiều không chút dấu diếm nói ngay.
“Nực cười. Tôi cũng yêu Ngạn Tước!” Dodo cười khẩy một tiếng.
Liên Kiều hít sâu một hơi không khí như muốn tự trấn tĩnh mình:”Tình yêu của chị quá ích kỷ. Nói đúng hơn, chị yêu không phải anh ấy mà là chính bản thân mình mà thôi.”
Dodo không giận mà cười:”Nói như vậy, cô rất hiểu tình yêu sao? Cô bao nhiêu tuổi chứ?”
“Tình yêu cùng tuổi tác vốn chẳng có liên quan gì nhau!”
Liên Kiều cực lực giải thích: “Tôi yêu Ngạn Tước, cho nên nếu như có một ngày anh ấy không yêu tôi nữa tôi cũng sẽ buông tay không bám riết theo. Nhưng chị thì khác, chị vì trả thù, vì sự ích kỷ của mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào muốn anh ấy lưu lại bên cạnh chị. Đây là tình yêu sao? Nếu như chị thật sự yêu anh ấy, chị không nên gạt anh ấy, không nên dùng thủ đoạn với anh ấy, càng không nên làm tổn thương anh ấy!”
“Lời lẽ đanh thép!” Dodo vỗ tay một tiếng sau đó đứng dậy, trên môi câu lên một nụ cười lạnh lùng, “Cô thật sự nghĩ rằng chỉ bằng mấy lý lẽ ngây thơ này mà có thể vãn hồi tất cả sao?”
“Tôi tin!” Tuy trong lòng Liên Kiều vẫn còn chưa biết tính sao nhưng lời lẽ thì vẫn hùng hồn.
Dodo khịt mũi cười một tiếng:”Vậy được, qua đêm nay tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô khóc!”
“Chị…”
Liên Kiều nắm chặt tay, nhịn không được nói:”Chị là chị của tôi, vì sao lại hận tôi như thế?”