Ở cửa ra vào của sòng bạc ngầm, ngoại trừ sự im ắng buồn tẻ thì chẳng có gì khác. Thế nhưng, càng đi vào trong sẽ càng náo nhiệt phức tạp.
Các loại trò đỏ đen ở đây cũng không ít hơn ở Macao, mạt chược, xúc xắc, cần gì có đó.
“Đặt tài, tôi đặt tài!”
“Ông đây không tin lần này sẽ thua nữa! Mở cho tôi!”
Trong làn khói chướng khi mù mịt, Tống Chi Bác ôm Quách Vân Vân, miệng ngậm điếu thuốc tay chỉ thẳng vào nhà cái gào thét.
Những người chơi bạc xung quanh đã buông tay đặt cược, cũng giống như Tống Chi Bác, bọn họ nhìn chằm chằm vào nhà cái đầy háo hức.
Tứ phía đều có mấy tên giang hồ cao to lực lưỡng, còn có cả ngân hàng tư nhân cho vay tiền áp trận.
“Mở!”
Xúc xắc được mở ra, một hai bốn bảy, ra xỉu!
“Lại thắng rồi!” Tống Chi Bác vui sướng đập mạnh xuống bàn, ôm ghì cổ Quách Vân Vân.
Ngước nhìn đống thẻ đánh bạc ngày càng chất cao ngổn ngang trước mặt, Tống Chi Bác cảm thấy đời này chưa bao giờ sung sướng sảng khoái đến vậy.
Ông ta hôn Quách Vân Vân thật mạnh: “Bảo bối, em đúng là thần may mắn của anh, ha ha!”
Tống Chi Bác lại ném một nửa thẻ đánh bạc ra, tự tin nheo mắt nhìn vào những con xúc xắc, hô to một tiếng: “Tài!”
Nhà cái lắc xúc xắc, mở ra, lại thắng!
Tống Chi Bác thắng đến đỏ mắt, kích động há miệng cười ha ha, vội vàng hốt thẻ về.
Người chơi bạc ở xung quanh đều tỏ vẻ hâm mộ ông ta, có cô gái reo lên: “Chẳng lẽ đây là thần bài sao? Lợi hại quá!”
Tống Chi Bác đắc ý ho khan một tiếng, dưới những ánh mắt ngưỡng mộ của mấy người xung quanh, lòng hư vinh trổi dậy, ông ta đẩy hai phần ba số thẻ đánh bạc ra: “Đặt tài!”
“Wow! Thật lợi hại quá!” Xung quanh vang lên những âm thanh cảm thán không ngớt.
Tống Chi Bác nhướng mày, vừa có giai nhân trong lòng, lại còn thắng bạc, hạnh phúc nhất đời người chứ còn gì?
Chẳng qua ông ta không hề chú ý đến Quách Vân Vân và nhà cái kín đáo liếc mắt nhìn nhau.
“Bốn năm sáu, tài!” Nhà cái hét to.
Tống Chi Bác hưng phấn đến nỗi nhảy dựng lên, ông ta rút ra một chồng thẻ đánh bạc thắng được cho Quách Vân Vân: “Cho em mua quần áo đây.”
“Cảm ơn chú!” Quách Vân Vân mừng rỡ sung sướng mà hôn lên má ông ta.
Tống Chi Bác lập tức vui mừng nhướng mày, cảm giác như đi trên mây, lâng lâng quên hết những thứ khác.
Đúng lúc này, trong sòng bạc ngầm xuất hiện một tốp đàn ông ăn mặc sang trọng đi vào phòng VIP.
“Thấy không? Đám người đó mới là những người thật sự có tiền, bọn họ chơi cũng phải một ngàn vạn một ván, nghe nói lần trước có người bị ép kéo vào theo con số đó, kết quả đến sáng hôm sau, thắng đến mức hai chân đều mềm nhũn.”
“Không phải chứ? Vậy thắng được bao nhiêu tiền?”
“Tôi chỉ nói cho anh nghe thôi, ghé tai vào đây, hình như là thắng được hai tỷ, sau đó thì cả nhà anh ta cũng ra nước ngoài rồi.”
Tống Chi Bác vểnh tai lên nghe những lời nói thầm của người bên cạnh, nghe xong cả người rục rịch lên.
Số thẻ đánh bạc trước mắt ngày càng nhiều, khiến ông ta càng thêm kích động.
“Chú bị làm sao vậy?” Quách Vân Vân hoang mang không yên lòng hỏi Tống Chi Bác.
“Vân Vân à, em nói xem, nếu anh vào trong đó chơi liệu có thắng không?”
Tống Chi Bác giơ tay chỉ về phía phòng VIP có đám giang hồ đang canh gác. Trong hai mắt là tia sáng tham lam.
Trong lòng Quách Vân Vân thầm cười lạnh nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ tôn sùng ông ta: “Hôm nay chú gặp may như vậy, nếu vào trong đó có thể cũng sẽ thắng, đến lúc đó…”
Đến lúc đó, ông ta cũng không cần đi làm công cho Tống Thị nữa, cũng không cần phải nhìn sắc mặt bà vợ già ở nhà. Cầm hai tỷ muốn đi đâu thì đi, muốn kiểu phụ nữ như thế nào mà chẳng được.
Tống Chi Bác nhìn thấy tiền như mất hết lý trí, gọi một tên giang hồ đến, chỉ về phía phòng VIP, nói: “Sắp xếp cho tôi một chỗ ở trong đó, tôi muốn vào đó chơi.”
“Chuyện này…” Tên giang hồ khó xử nói: “Muốn vào trong đó, ít nhất phải có năm trăm vạn thẻ đánh bạc.”
Tống Chi Bác nhìn một trăm vạn thẻ đánh bạc trong tay mình, ông ta lúng túng đỏ cả mặt vì xấu hổ, sau đó ông ta vung tay lên: “Hôm nay vận khí của ông đây rất tốt, chẳng lẽ lại thua sao? Dẫn đường đi, không đủ tiền thì các người cho tôi ứng trước.”
Tống Chi Bác nghĩ dựa vào vận may của mình, mượn bốn trăm vạn, đợi đến rạng sáng sau khi thắng bạc rồi sẽ trả, cũng không mất bao nhiêu tiền lãi.
Sau khi đợi Tống Chi Bác vui vẻ đi vào, một tên giang hồ mới đi vào phòng làm việc của sòng bạc.
“Đại ca, cá đã mắc câu, bốn trăm vạn, đợi hắn ta thua sạch rồi sẽ mượn tiếp nữa, rồi có thể sẽ lên đến khoảng hai trăm vạn hoặc hơn nữa.”
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da hài lòng gật đầu: “Mặc kệ ông ta muốn bao nhiêu đều cho ông ta mượn.”
“Dạ được!”
Tên giang hồ xoa tay rồi đi ra ngoài, về sau hoa hồng chia cho gã nhất định sẽ không ít…
Sau khi tên giang hồ rời đi, người đàn ông gõ cửa phòng nghỉ trong văn phòng.
Bên trong là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt đẹp trai của hắn sắc bén như đao khắc rìu đục.
Nghe tiếng mở cửa, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, không phải Tống Kỳ Diễn thì còn là ai?
“Đã làm xong rồi?”
“Vâng, đã làm theo những gì ngài dặn dò, ngài yên tâm!” Người đàn ông kia nịnh nọt cười theo.
Tống Kỳ Diễn từ trên ghế sofa đứng dậy, trên bàn trà đã có thêm một tờ chi phiếu.
“Đây là thù lao cho các người.”
Gã đàn ông nhìn thấy hàng loạt những con số không trên tấm chi phiếu, lập tức phấn khích không thôi. Chẳng qua là lừa gạt một lão già, lại có thể nhận được một số tiền lớn như vậy mà không cần bỏ ra đồng vốn nào. Thật đúng là trời sập mà!
“Đến lúc đó hãy làm việc cho sạch sẽ chút đi, không được cho ai để lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Đương nhiên rồi, đã nhận tiền này của ngài, tôi sẽ giúp ngài tiêu trừ tai ương, nửa tháng sau, tôi cho ngài thấy kết quả.”
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn cong lên, hắn vỗ vai gã ta rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
——— ——————
Tống Kỳ Diễn ngồi vào ghế lái phụ, Lương Nhất Thần lập tức khởi động xe và nhanh chóng rời đi.
“Quay về chỗ ở sao?” Lương Nhất Thần liếc nhìn Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn ngước nhìn cảnh vật lướt qua vùn vụt bên ngoài cửa sổ xe: “Không, về Tống trạch.”
“Cậu đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu…”
Nghĩ đến đóa “hoa mẫu đơn” kia, Tống Kỳ Diễn không kìm lòng được mà nhếch miệng cười.
——— ————
Ba ngày sau.
“A… Van các người… A… Đừng đánh… Đừng đánh nữa…”
Ở nhà của Quách Vân Vân, cửa mở ra, từ phía trong phòng ngủ vọng ra những tiếng kêu gào càng lúc càng thảm thiết hơn.
Mấy tên côn đồ hung ác, tay cầm gậy sắt vây quanh một người đàn ông trần truồng, liên tục thi nhau đấm đá, thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Quách Vân Vân lấy tấm khăn che lấy bầu ngực của mình, run rẩy núp trong một góc giường.
“Dừng tay.”
Một tên có dáng vẻ lão đại đứng dậy và bước đến bên giường.
Hắn ta nhìn Tống Chi Bác bị đánh đến mức run sợ ôm lấy đầu, co cuộn người lại chậm rãi nói: “Tống Chi Bác, tính đi tính lại thì ông mượn của chúng tôi tổng cộng là một nghìn vạn, bây giờ lãi mẹ lãi con là hai nghìn năm trăm vạn, trả tiền đi!”
Tống Chi Bác bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, sưng như đầu heo, tóc giả trên đầu ông ta cũng rơi xuống đất.
Ông ta chầm chậm bò đến bên chân của gã lão đại kia, nắm lấy ống quần của gã mà khóc không thành tiếng: “Tôi… tôi chỉ chơi có vài ván, sao lại có thể nợ nhiều đến như vậy? Có phải là các ông đã nhầm lẫn gì rồi hay không?”
“Chỉ chơi có vài ván?”
Hắc lão đại giơ chân đạp vào bụng Tống Chi Bác khiến ông ta đau đến mức lăn lộn trên sàn, kêu cha gọi mẹ.
“Từ mười giờ đêm đến ba giờ sáng, ông còn dám nói chỉ chơi có vài ván thôi sao?”
Hắc lão đại cười lạnh: “Lúc đó chẳng phải ông đã chơi rất vui vẻ hay sao! Bây giờ còn ôm một đứa con gái ngực trắng mà sung sướng, ngược lại khóc thương cho anh em bọn tôi phải chạy theo ông mà đòi nợ!”
Nói xong gã ta liền quay đầu lại nói với tên thuộc hạ: “Mau lấy giấy vay nợ của ông ta tới đây cho tao!”
Tên thuộc hạ vạm vỡ lập tức cầm giấy vay nợ đến, Hắc lão đại cầm ném vào mặt Tống Chi Bác.
“Xem thật kỹ đi, trên tờ giấy này có chữ ký và dấu vân tay của ông, ông có muốn chối thì cũng trễ rồi!”
Tống Chi Bác run rẩy giơ tay cầm lấy tờ giấy vay nợ xem, mặt ông ta lập tức trắng bệch, cả người run bần bậc, những con số không trên tờ giấy nhiều đến mức khiến ông ta muốn ngất đi. Chữ ký và dấu vân tay ở cuối tờ giấy khiến trước mắt ông ta chợt tối sầm lại.
Hai nghìn năm trăm trăm vạn… hai nghìn năm trăm trăm vạn…
Ông ta đi đâu mà lại lấy nhiều tiền như vậy chứ?
Trên trán Tống Chi Bác toát mồ hôi lạnh, nhìn mấy thanh mã tấu sau lưng những tên du côn kia, ông ta ngồi sững sờ trên mặt đất không tài nào đứng dậy nổi.
“Rõ ràng tôi đâu có mượn nhiều tiền như vậy, rõ ràng là tôi đâu có mượn nhiều tiền như vậy…” Tống Chi Bác không ngừng lẩm bẩm.
“Ông không mượn nhiều tiền đến vậy ư? Các anh em, đánh cho tao, đánh đến khi nào ông ta chịu thừa nhận mới thôi!”
Mấy tên du côn lại vây đến tay đấm chân đá tới tấp, Tống Chi Bác kêu gào thảm thiết như heo bị mổ.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Cả đời này, Tống Chi Bác chưa bao giờ trải qua cảm giác bị đánh chết đi sống lại như thế này.
“Tôi van các anh, van xin các anh gia hạn cho tôi một vài ngày, tới khi xoay sở được tiền tôi nhất định sẽ mang đến cửa trả cho các anh!”
Lúc này, Hắc lão đại mới kêu đám đàn em dừng tay: “Được, vậy tôi cho ông thời hạn mười ngày, nếu đến lúc đó vẫn không trả đủ tiền cho tôi, hừ, vậy thì ông hãy chuẩn bị tâm lí vào bệnh viện gắn chân tay giả đi !”
Nhìn đám du côn quăng mạnh gậy gộc xuống bỏ đi, Tống Chi Bác ngã xuống đất, hồn bay phách lạc, sợ hãi đến mức thừ người ra.