Cận Tử Kỳ đang ngồi trong phòng khách chơi đùa cùng Tống Tiểu Bảo, Tô Ngưng Tuyết mỉm cười từ bên ngoài trở về.
“Tử Kỳ, con đoán thử xem hôm nay lúc vào họp, mẹ đã nghe được những gì?”
Cận Tử Kỳ ôm Tống Tiểu Bảo vào lòng: “Chuyện gì đã khiến mẹ vui vẻ đến vậy?”
Tô Ngưng Tuyết đưa túi xách cho người giúp việc, sau đó đón lấy Tống Tiểu Bảo và nói: “Còn không phải là vì thông gia nhà họ Tống kia sao, buổi họp chiều nay vốn định thảo luận về dự án sắp được khởi công ở thành phố ven biển của tập đoàn Tống thị, kết quả là lúc mở thư mục trình chiếu lên thì lại xuất hiện một đoạn ghi âm.”
“Đoạn ghi âm?” Cận Tử Kỳ hiếu kỳ nhìn Tô Ngưng Tuyết.
“Đúng vậy, thì ra Tống Chi Bác đã có nhân tình bên ngoài, lại còn dõng dạc mà nói rằng chỉ cần nhắc đến La Ngọc Lan thì ông ta không dậy nổi hứng thú, con không biết lúc đó có bao nhiêu người trong phòng họp đâu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười khiến La Ngọc Lan tức giận đến mức ném vỡ cả máy tính.”
Đoạn ghi âm đó thực ra là do Cận Tử Kỳ đã cố tình mua chuộc thư ký của La Ngọc Lan, sau đó đặt vào trong tài liệu mà La Ngọc Lan sẽ trình bày trong buổi họp ngày hôm sau, đương nhiên, tạm thời chuyện này vẫn chưa thể nói với Tô Ngưng Tuyết.
“Bây giờ, cả Tống thị ai cũng biết Tống Chi Bác sợ vợ, nhắc đến vợ là ông ta sẽ bất lực.”
Hiếm khi Tô Ngưng Tuyết mới có tâm trạng tốt mà cười như thế, lại còn nhéo má Tống Tiểu Bảo nói: “Con nói xem có vui không, Tiểu Bảo?”
Tống Tiểu Bảo miệng cười toe toét, tiếng cười non nớt của trẻ con tràn ngập khắp căn phòng.
——— ———
“Hai nghìn năm trăm vạn!” La Ngọc Lan la lên: “Tống Chi Bác, ông điên rồi, sao ông không đi chết đi?”
“Ngọc Lan, bây giờ ngoài bà ra thì chẳng ai có thể giúp tôi được nữa, tôi đã định tự mình đầu tư kinh doanh, không ngờ cái tên hợp tác chung với tôi lại ngầm vay tiền của bọn xã hội đen, cuối cùng làm ăn thua lỗ hắn ta bỏ trốn, tôi phải làm người thế mạng cho hắn ta, bây giờ bọn người kia đến tìm tôi đòi nợ, bà xem đi vết thương trên người tôi đều là do chúng đánh đấy. Bọn họ đều là những kẻ liều mạng, nếu tôi không trả được tiền thì… Ngọc Lan, bà phải giúp tôi!”
Tống Chi Bác ăn nói khép nép lẽo đẽo sau lưng La Ngọc Lan nhỏ nhẹ cầu khẩn.
Bây giờ ông ta đã đi đến bước đường cùng rồi, mượn tiền của Hàn Mẫn Tranh chắc chắn là điều không thể, với thủ đoạn máu lạnh vô tình của Hàn Mẫn Tranh, một khi bị anh ta phát hiện ra, nói không chừng thứ nhận được không phải là tiền mà chính là đơn cho thôi việc.
Đến lúc đó, có lẽ những thứ bây giờ đang có cũng không có cách nào giữ được.
Hiện tại người bên cạnh có thể giúp ông ta còn ai ngoài La Ngọc Lan đây?
Tất nhiên cũng không thể để cho La Ngọc Lan biết món nợ đó là do ông ta cùng Quách Vân Vân đi đánh bạc bị thua, nếu không thì đừng nói đến việc bà ta thay ông ta trả nợ, e rằng La Ngọc Lan sẽ lập tức dọn hành lý bỏ đi sau đó là nháo nhào lên đòi ly hôn với ông ta.
La Ngọc Lan nhìn người chồng gần như sắp muốn quỳ gối van xin mình mà vừa tức vừa giận vừa hận, nghĩ lại nỗi nhục nhã mà ông ta đã mang đến cho bà ta trong buổi họp sáng nay, bà ta hận đến mức chỉ muốn bóp cổ giết chết ông ta cho rồi, vậy mà bây giờ ông ta lại còn dám xin bà ta hai nghìn năm trăm vạn nữa sao?
Gia thế nhà họ La của bà ta quả thực không tồi, thế nhưng cũng không có nghĩa với việc bà ta có thể dễ dàng có được hai nghìn năm trăm vạn.
Lúc La Ngọc Lan gả cho Tống Chi Bác, có thể nói là gả cho không, nếu chẳng phải vì ông ta có Tống Chi Nhậm làm chỗ dựa, thì còn lâu gia đình bà ta mới đồng ý gả con gái cho một tên nhà quê mới từ trên núi xuống.
Giờ thì hay rồi, ông ta đúng là một kẻ vô dụng với hai bàn tay trắng, bây giờ lại còn nuôi nhân tình ở bên ngoài nữa!
Vả lại nhân tình của ông ta còn là một đứa sinh viên chỉ mới hai mươi hai tuổi!
Đáng tuổi con của ông ta, uổng công ông ta xuống tay được. Thật là cái thứ không biết xấu hổ đi chết đi!
La Ngọc Lan đẩy mạnh tay của ông ta ra, lạnh giọng nói: “Hai nghìn năm trăm vạn? Tôi biết lấy số tiền lớn như vậy từ đâu ra? Tống Chi Bác, ông coi tôi là cái gì? Là máy rút tiền sao? Đưa tiền cho ông để ông trở thành máy rút tiền tha hồ mà chơi đùa với phụ nữ ở bên ngoài sao?”
“Không phải như vậy đâu, Ngọc Lan, đoạn ghi âm đó là do có người cố tình cắt ghép…”
“Nếu vậy ông giải thích thế nào về những tấm hình này?”
La Ngọc Lan rút một xấp ảnh từ trong túi xách ra và ném vào mặt Tống Chi Bác: “Ông thật sự coi tôi là con ngốc sao, Tống Chi Bác!”
Tống Chi Bác nhặt ảnh lên, ngay lập tức ông ta bị dọa đến run tay, số ảnh kia rơi xuống đất lả tả.
Hiển nhiên đó chính là những tấm ảnh nóng.
Trong bức ảnh, ông ta và Quách Vân Vân đang nằm cạnh nhau trên giường, cùng đắp chung một chiếc chăn, chẳng cần phải nghĩ thì cũng biết được bọn họ đang làm gì, nhưng mặt của Quách Vân Vân đã bị làm mờ đi, chỉ còn thấy rõ gương mặt đang ngáy ngủ của ông ta.
“Tôi đã rất vất vả để giữ lấy cái gia đình này, còn ông thì sao? Tống Chi Bác, ông nhìn lại xem ông đã làm được những gì? Hai nghìn năm trăm vạn, sao ông không đi cướp luôn đi! Tôi đã uổng phí bao nhiêu năm tháng tuổi xuân của mình để ở bên cạnh ông, hai nghìn năm trăm vạn có là gì so với những năm tháng đó đâu cơ chứ? Tôi nói cho ông biết, một đồng tôi cũng không có, cho dù có đi chăng nữa, tôi nhất định cũng không bao giờ để một kẻ khốn nạn như ông lừa gạt thêm lần nào nữa!”
Tống Chi Bác lo lắng sốt ruột, nhớ lại sự độc ác tàn nhẫn của những tên du côn, ông ta liền nhào đến ôm bà ta thật chặt.
“Ngọc Lan, tôi không có gạt tiền của bà đâu, tôi thật sự bị bức ép đến đường cùng rồi, bọn chúng đều là những tên lòng dạ ác độc, nếu không có tiền trả cho bọn chúng, e rằng bọn chúng sẽ đánh chết tôi chết mất thôi!”
Nói xong Tống Chi Bác cởi quần áo ra, cho bà ta nhìn thấy vết thương trên người ông ta chỗ xanh chỗ tím. Ông ta gấp đến độ sắp khóc lên: “Ngọc Lan, nhìn lại tình nghĩa vợ chồng, cùng giường chung gối bao nhiêu năm qua, bà hãy giúp tôi lần này đi, giúp ta một lần đi!”
“Thì ra là ông vẫn còn nhớ đến tình nghĩa vợ chồng của chúng ta sao?”
La Ngọc Lan nhìn ông ta cười lạnh hai tiếng, “Đều nói có duyên trăm năm mới ngồi cùng thuyền, nhưng chiếc thuyền này của chúng ta xem như chỉ đưa đến đây thôi, là do ông vô tình trước, hiện tại cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Còn nữa, ông cảm thấy bộ dạng không có tiền hiện giờ của ông, những đứa con gái trẻ kia đó còn có thể đưa mắt trông mong mà đuổi theo ông nữa sao? Ông cũng không đi tìm cái gương, nhìn xem cái bộ dạng như đầu heo của ông, thật sự tưởng mình là Lương Triều Vĩ sao?”
Nói xong những lời này, tâm trạng La Ngọc Lan vô cùng thoải mái, vì thế ý nghĩ ly hôn trong đầu bà ta càng kiên định hơn.
“Con mẹ nó ông đúng là cái đồ vô dụng!” Sắc mặt La Ngọc dữ tợn, trong lòng vặn vẹo, bà ta đưa tay ra vỗ vỗ vào mặt của ông ta, cười mỉa: “Hai nghìn năm trăm vạn cũng đủ để tôi tái giá lấy một người chồng khác trẻ hơn ông hai mươi tuổi, làm sao đến lược để lại cho một lão già mỗi ngày đều thấy ghê tởm tôi chứ? Tống Chi Bác, bà đây hiện tại không làm, tôi muốn ly hôn với ông!”
Sắc mặt của Tống Chi Bác lúc xanh lúc trắng, những năm tháng ở dưới danh tiếng của anh họ, ông ta nào phải chịu nỗi xấu hổ nhục nhã thế này, tôn nghiêm của một người đàn ông bị xúc phạm khiến ông ta hận không tát cho bà ta một bạt tai, nhưng nghĩ đến món nợ kia cùng những hậu quả mà mình phải gánh chịu sau này, ông ta lập tức hạ giọng xuống: “Ngọc Lan, vậy xem như là tôi mượn bà đi…”
“Tôi khinh!” La Ngọc Lan la lên: “Ông lấy bản lãnh gì trả tiền? Ông chẳng qua cũng chỉ là một con chó vẩy đuôi mừng chủ chạy theo Hàn Mẫn Tranh mà thôi, còn dám mượn tiền của tôi sao?” Vừa nghĩ đến lúc ông ta cầm tiền của mình chàng chàng thiếp thiếp cùng những người đàn bà khác, La Ngọc Lan liền muốn nôn mửa.
“Nếu không có hai nghìn năm trăm vạn, vậy hai nghìn vạn cũng được, nếu không thì một nghìn vạn cũng được!”
Trong tình huống cấp bách Tống Chi Bác lập tức quỳ xuống, kéo lấy váy của La Ngọc Lan mà rưng rưng nước mắt.
“Ngọc Lan, ngoài bà ra, đã không còn ai có thể cứu tôi được nữa! Tôi sắp chết rồi!”
La Ngọc Lan vung chân đá ông ta văng ra, xoay người bỏ đi: “Vậy ông đi chết đi!”
“Ngọc Lan, Ngọc Lan!”
Tống Chi Bác lao ra cửa, thế nhưng La Ngọc Lan cũng không ngoảnh đầu lại mà lên xe rời đi.
Thứ tài sản duy nhất trong nhà bọn họ còn có thể bán được hơn mười vạn, bà ta cũng đã lái đi mất rồi!
Tống Chi Bác giận dữ đấm tay vào cửa: “Đồ đàn bà xấu xa! Xấu xa, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
Tống Chi Bác liên tục chửi bới, chửi xong ông ta lại ủ rũ đi vào phòng, toàn thân vô lực ngồi bệt dưới đất.
Ông ta vòng qua cầm điếu thuốc hút, khói thuốc ngập tràn cả căn phòng, ông ta chỉ ngồi thừ người ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Chỉ còn có chín ngày, chỉ còn có chín ngày thôi, chín ngày trôi qua rồi không biết liệu đôi tay này của ông ta còn có thể cầm được tiền hay không nữa…
Bây giờ La Ngọc Lan không chịu giúp ông ta thì ông ta biết phải đi đâu để tìm được hai nghìn năm trăm vạn đây?
“Vân Vân?” Một khuôn mặt xinh đẹp ngây ngô chợt hiện lên trong đầu ông ta.
Tống Chi Bác vội vàng cầm điện thoại lên và bấm một dãy số, điện thoại của Vân Vân là do ông ta vừa mua cho cô ấy vào tháng trước.
“Rất tiếc, số điện thoại này hiện không thể liên lạc được…”
Tống Chi Bác giận dữ ném mạnh điện thoại vào vách tường khiến điện thoại vỡ tan tành.
Ông ta lại nghĩ đến gương mặt hung ác tàn nhẫn của Hắc lão đại, nghĩ đến đau đớn do những nắm đấm kia, nghĩ đến lời uy hiếp của Hắc lão đại rằng ông ta chuẩn bị đến bệnh viện để gắn tay chân giả, Tống Chi Bác ôm đầu, không kiềm chế được mà gào khóc nghẹn ngào.
——— ———
“Thưa phu nhân, bên ngoài có một vị tiên sinh nói đây là quà của Hàn phu nhân gửi tặng cho cô.”
Hàn phu nhân?
Trong đầu Cận Tử Kỳ lập tức hiện lên khuôn mặt với nụ cười đầy đắc ý của Jane.
Cô ta tốt bụng đến mức tặng quà cho cô sao?
Cận Tử Kỳ tháo lớp vỏ trang trí bên ngoài ra và phát hiện bên trong lại là một hộp trang sức Tiffany.
Trên chiếc hộp có một tấm thẻ, Cận Tử Kỳ mở ra, phía trên có viết một dòng chữ:
“Bảy ngày sau trong hôn lễ của tôi, hi vọng cô sẽ đeo nó đến tham dự, Jane.”
Cận Tử Kỳ không mở hộp trang sức ra mà tiện tay quăng nó lên ghế sofa: “Đem nó đến cửa hàng trang sức đổi lấy tiền đi.”
“Dạ?” Người giúp việc nữ không dám tin vào tai của mình.
“Tôi nói là nhìn nó chướng mắt quá, cho cô đem nó đi bán lấy tiền, hiểu chưa?”
Người giúp việc nữ sững sờ, khẽ gật đầu: “Dạ tôi hiểu….tôi hiểu rồi ạ.” Sau đó cô ta cầm hộp trang sức gãi gãi đầu rời đi.
Quả thực, theo suy nghĩ của những người bình thường thì chẳng ai có thể hiểu được cách nghĩ của Cận Tử Kỳ. Rõ ràng đây là một món trang sức được đặt hàng theo số lượng nhưng cô lại đem nó bán đi lấy tiền.
Chuông điện thoại vang lên, dường như Cận Tử Kỳ đã đoán trước được là ai gọi điện thoại đến.
“Mọi việc đã được làm xong.” Giọng nói trầm trầm vang lên ở đầu dây bên kia, theo đó là tiếng động phát ra từ trong nhà kho.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.” Cận Tử Kỳ cúp máy, quay người đi lên lầu thay đồ, sau đó len lén đi ra ngoài.